Chương 2: Trọng sinh vào đêm mười hai năm trước (1)
Ban đêm yên tĩnh, cả vùng đất bị bao phủ bởi bóng tối, nhưng tại thành phố Tinh Hải lại đèn đuốc sáng trưng.
Tại khu trung tâm thành phố Tinh Hải, trong phòng Tổng Thống trên tầng cao nhất của một khách sạn xa hoa, hai bóng người dính lấy nhau, lăn lộn trên giường.
Một loạt nụ hôn nóng bỏng rơi trên cần cổ người phụ nữ, bàn tay to sờ đến da thịt nhẵn nhụi trên ngực, khung cảnh kiều diễm khiến máu nóng trong người sôi trào lại bắt đầu tái diễn, Kiều Dĩ An chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, ý thức mơ hồ không rõ, một luồng lửa nóng thiêu đốt cơ thể cô.
Kiều Dĩ An theo bản năng đến gần vật lạnh đang đè trên người, cô giang tay ôm chặt lấy nó, nhiệt tình đáp trả.
"Cuối cùng cũng tìm được em rồi, thật đúng là vật nhỏ thích dày vò người ta..."
Trong bóng đêm, người đàn ông cười khẽ, thoáng ngửi mùi hương quen thuộc trên cơ thể người phụ nữ, nụ hôn nóng bỏng lại rơi trên môi mềm của cô, hai tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, nhiệt nóng đánh thẳng vào trong cơ thể cô, không ngừng va chạm, động tác mãnh liệt thô bạo, chỉ hận sao không thể khảm cô vào trong người mình, anh chưa từng nghĩ tới, đời này lại có người phụ nữ khiến anh hưng phấn, mê muội đến vậy.
Cơn nóng trong người ầm ập xông thẳng lên não, phảng phất như muốn đốt Kiều Dĩ An cháy thành tro tàn, nhiệt độ trong cơ thể gần như có thể trực tiếp hòa tan cô.
Trong đầu Kiều Dĩ An như bùn nhão, mơ màng, chỉ hơi nghĩ ngợi thôi cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, cô chỉ biết toàn thân nóng muốn chết, vừa đau vừa trướng, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi tình trạng này, thậm chí còn muốn đến gần hơn nữa...
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không phải cô mang theo một quả bom liều chết cùng Bùi Nhã Viện đồng quy vu tận sao?
Cô nhớ rõ ràng, ngọn lửa ngút trời cắn nuốt Bùi Nhã Viện, cũng cắn nuốt chính cô.
Sau cơn đau nhức, nghênh đón cô chính là bóng tối vô hạn! Trận nổ mạnh này, ngay cả căn phòng cũng không còn sót lại thứ gì nguyên vẹn thì người ôm bom như cô sao có thể thoát nổi?
... Cô đã chết.
Trận nổ mạnh khiến cơ thể cô như bị xé rách, đau đến tận cùng, đến hiện tại cô vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy thể xác cô đau đớn nhưng tâm hồn cô lại mang theo sung sướng tột bậc vì đã có thể báo thù, ngay cả dáng vẻ hoảng loạn thét chói tai của Bùi Nhã Viện vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí cô.
Nhưng, hiện tại cảm giác toàn thân đau đớn như bị bánh xe nghiền nát là chuyện gì đây?
Huyệt Thái Dương đau nhức khó chịu, đầu Kiều Dĩ An như muốn nứt ra, cô muốn mở mắt xem thử tình huống chung quanh, muốn biết rốt cuộc mình còn sống hay đã chết. Nhưng mí mắt nặng như đeo chì, không thể mở được! Một trận khô nóng lại lần nữa xông lên ăn mòn lý trí của Kiều Dĩ An, khiến cô không tài nào suy nghĩ nổi, sau đó thân thể cô đong đưa rồi chết ngất theo từng cú va chạm mãnh liệt của người đàn ông...
"Thế này mà đã hôn mê rồi, thân thể kém quá, sau này phải rèn luyện tốt mới được..." Nhìn cô gái nhỏ ngất xỉu trong lòng, người đàn ông bật ra một tiếng cười khẽ, động tác trên người cũng dừng lại, nhưng thứ nóng bỏng kia vẫn chôn trong người cô không hề rút ra, sau đó anh trở tay ôm cô gái, nhắm mắt mà ngủ.
Rạng sáng 5 giờ, trời mới tờ mờ sáng, chỉ có vài vệt sáng xuyên qua kẽ hở của bức rèm chiếu vào trong phòng, bên ngoài phòng Tổng Thống bỗng vang lên tiếng gõ cửa rất nhỏ, nhưng đủ khiến cho người đàn ông thoáng chốc liền mở mắt, anh cúi đầu, một đôi mắt màu xanh thâm thúy, tĩnh mịch nhìn nửa bên mặt trái xinh đẹp của người phụ nữ đang cuộn mình trong ngực anh, khẽ hôn một cái, anh đứng dậy mặc quần áo.
Ánh mắt khẽ liếc đến vết máu loang lổ trên ga trải giường trắng tinh, tâm trạng anh vô cùng tốt, môi mỏng cong lên, trên khuôn mặt đẹp trai ẩn chứa ý cười khiến anh càng thêm yêu nghiệt.
Đơn giản mặc xong quần áo, người đàn ông kéo cánh cửa phòng ra, sau đó nhẹ nhàng khép lại.
Trợ lý riêng Viên Lập Tân đứng ở trước cửa phòng Tổng Thống khẽ đẩy mắt kính gọng vàng trên sống mũi, trong tay là cặp công văn, trông cực kỳ lịch sự. Lúc nhìn thấy người đàn ông khẽ đóng cửa lại, rõ ràng anh ta sửng sốt, nhưng đã nhanh chóng phản ứng kịp, thấp giọng nói: "Anh Hoắc, những người phạm án lần trước đã tìm được, hiện tại chúng ta đến đó chứ? Ngay tại tầng hầm ngầm trong một quán rượu cách đây 5km thôi, tổng cộng có 18 người."
"Ừ, hiện tại đi thôi." Nhìn thời gian trên đồng hồ, nghĩ đến lúc người phụ nữ rời giường, Hoắc Thiên Thần liền cong khóe miệng, "Tôi muốn đúng 8 giờ có mặt trong phòng khách sạn để ăn bữa sáng."
"Vâng!"
/1565
|