Editor: Mộ Hàn
Tiếp tục thân mật?
Tần Mạc thật rất muốn hỏi cái tên này, rằng lúc nào hắn thấy mình và người khác thân mật với nhau chứ?
Từ trước tới nay, Tần Mạc chưa bao giờ là kẻ để cho mình chịu uất ức.
Hắn cảm thấy không sảng khoái, cho nên túm lấy cổ áo thiếu niên kia kéo lại ngay: “Đừng có đi chơi trò chơi nữa, chúng ta tâm sự chút chuyện đi thì tốt hơn.”
Đã bao nhiêu lâu Phó Cửu không cảm nhận được cái cảm giác bị người ta xách như xách một cái bao tải rồi.
Xem ra, lần này cô lại khiến đại thần tức giận rồi.
Dì Trương nhìn thấy cảnh này thì sốt ruột: “Thiếu gia!”
An Ảnh Hậu thản nhiên vui vẻ nói: “Dì Trương, cứ mặc kệ bọn họ đi, người ta thân nhau thì mới vậy mà.”
Vu Chân cũng cười theo.
Mà trong lòng thì không vui chút nào.
Cô vốn cho rằng chỉ cần cô nói ra chuyện của Z, thì tất cả sự chú ý của Mạc đại ca sẽ tập trung vào người cô cả.
Nhưng sao lại trở nên thế này chứ?
Vu Chân nhướng mày, nhìn hai người đang đứng gần mình kia.
Từ bao giờ mà trong mắt Mạc đại ca, chuyện phá án lại không phải quan trọng nhất như thế này?
Có điều, sau khi nghe tới chữ Z kia, Mạc đại ca phản ứng cũng rất rõ ràng, đồng thời cũng không từ chối đề nghị của cô.
Lúc này trong nhà đang có khách, bàn chuyện này một cách kỹ càng là chuyện không thực tế.
Vu Chân tin rằng, con người lúc trước sẽ trở lại với tổ trọng án.
Chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi…
Song song với lúc này…
Tần Mạc không xách Phó Cửu đến thư phờng, mà là xách vào phòng ngủ luôn.
“Crắc” một tiếng, hắn đóng cửa lại.
Xách người ta quăng lên giường, sau đó một tay nhéo tai thiếu niên ấy, một tay khác nâng cằm hắn, khí vị cực kỳ nguy hiểm: “Thế này mới gọi là thân thiết, có hiểu chưa?”
Phó Cửu cảm thấy với tư thế cô ở dưới, đại thần ở trên, khi nói chuyện hơi thở của người ta cũng phả vào môi mình như thế này thật là không thích hợp để tiến công, cho nên rất sảng khoái lấy lui làm tiến: “Hiểu rồi.”
Chỉ là, Tần Mạc cũng không lập tức đứng lên.
Mà ánh mắt lại dường như dời đến đôi môi ấy.
Một lần nữa, Phó Cửu lại nhận ra là khoảng cách giữa hai người gần quá rồi.
Hơn nữa lúc này, cô vẫn đang còn là một tên con trai.
Nhưng…
Đại thần đột nhiên mở miệng ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Còn chưa khỏe sao?”
Phó Cửu còn chưa kịp trả lời thì trên bờ môi cánh hoa đã truyền đến cảm giác lạnh.
Khi ngón tay của một người khác chạm vào môi của mình, cảm giác sẽ rất khác.
Phó Cửu cảm nhận được ngón tay kia đang thuận theo làn môi của mình trượt ra ngoài, khiến người ta chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy không được tự nhiên.
Cô nghiêng đầu qua, dùng mu bàn tay lau đi.
Tần Mạc nhìn hành động này của thiếu niên kia, tay hơi cứng lại, sau đó từ trên giường đứng lên: “Ở đây chờ tôi, còn nói chuyện gì không có căn cứ nữa thì tin tôi cắn cho sứt cái miệng, một tháng cũng không lành nổi không?”
Một thoáng đầu, Phó Cửu còn chưa nghe ra được một mặt ý khác của câu nói ấy, cho nên nhướng mày lên, bày ra một bộ dạng rất ngầu, rất phản nghịch, trông cực kỳ ‘đẹp trai’.
Cho đến khi đại thần rời đi rồi.
Cô mới nghiền ngẫm lại.
Thế là hơi hé miệng, túm cái chăn bông qua.
Không ngờ lại bị đại thần lợi dụng cơ hội chạm môi rồi.
Có điều… Rốt cuộc là ai đang giả mạo cô thế?
Ánh mắt Phó Cửu trầm lại.
Đồng thời hôm nay, thông qua chuyện này, cuối cùng cô xem như cũng xác nhận được thân phận của đại thần là thế nào rồi.
Chuyên gia tâm lý học tội phạm là chuyện phụ.
Điều quan trọng là, hắn hẳn đã không chỉ một lần trợ giúp cảnh sát.
Thậm chí Phó Cửu còn có một cảm giác rằng đại thần rất có khả năng thuộc một tổ trọng án của Hoa Hạ, đồng thời còn từng là người chủ yếu phá một vụ án lớn nào đó nữa.
Nếu là như vậy, thì phiền phức lớn rồi…
Tiếp tục thân mật?
Tần Mạc thật rất muốn hỏi cái tên này, rằng lúc nào hắn thấy mình và người khác thân mật với nhau chứ?
Từ trước tới nay, Tần Mạc chưa bao giờ là kẻ để cho mình chịu uất ức.
Hắn cảm thấy không sảng khoái, cho nên túm lấy cổ áo thiếu niên kia kéo lại ngay: “Đừng có đi chơi trò chơi nữa, chúng ta tâm sự chút chuyện đi thì tốt hơn.”
Đã bao nhiêu lâu Phó Cửu không cảm nhận được cái cảm giác bị người ta xách như xách một cái bao tải rồi.
Xem ra, lần này cô lại khiến đại thần tức giận rồi.
Dì Trương nhìn thấy cảnh này thì sốt ruột: “Thiếu gia!”
An Ảnh Hậu thản nhiên vui vẻ nói: “Dì Trương, cứ mặc kệ bọn họ đi, người ta thân nhau thì mới vậy mà.”
Vu Chân cũng cười theo.
Mà trong lòng thì không vui chút nào.
Cô vốn cho rằng chỉ cần cô nói ra chuyện của Z, thì tất cả sự chú ý của Mạc đại ca sẽ tập trung vào người cô cả.
Nhưng sao lại trở nên thế này chứ?
Vu Chân nhướng mày, nhìn hai người đang đứng gần mình kia.
Từ bao giờ mà trong mắt Mạc đại ca, chuyện phá án lại không phải quan trọng nhất như thế này?
Có điều, sau khi nghe tới chữ Z kia, Mạc đại ca phản ứng cũng rất rõ ràng, đồng thời cũng không từ chối đề nghị của cô.
Lúc này trong nhà đang có khách, bàn chuyện này một cách kỹ càng là chuyện không thực tế.
Vu Chân tin rằng, con người lúc trước sẽ trở lại với tổ trọng án.
Chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi…
Song song với lúc này…
Tần Mạc không xách Phó Cửu đến thư phờng, mà là xách vào phòng ngủ luôn.
“Crắc” một tiếng, hắn đóng cửa lại.
Xách người ta quăng lên giường, sau đó một tay nhéo tai thiếu niên ấy, một tay khác nâng cằm hắn, khí vị cực kỳ nguy hiểm: “Thế này mới gọi là thân thiết, có hiểu chưa?”
Phó Cửu cảm thấy với tư thế cô ở dưới, đại thần ở trên, khi nói chuyện hơi thở của người ta cũng phả vào môi mình như thế này thật là không thích hợp để tiến công, cho nên rất sảng khoái lấy lui làm tiến: “Hiểu rồi.”
Chỉ là, Tần Mạc cũng không lập tức đứng lên.
Mà ánh mắt lại dường như dời đến đôi môi ấy.
Một lần nữa, Phó Cửu lại nhận ra là khoảng cách giữa hai người gần quá rồi.
Hơn nữa lúc này, cô vẫn đang còn là một tên con trai.
Nhưng…
Đại thần đột nhiên mở miệng ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Còn chưa khỏe sao?”
Phó Cửu còn chưa kịp trả lời thì trên bờ môi cánh hoa đã truyền đến cảm giác lạnh.
Khi ngón tay của một người khác chạm vào môi của mình, cảm giác sẽ rất khác.
Phó Cửu cảm nhận được ngón tay kia đang thuận theo làn môi của mình trượt ra ngoài, khiến người ta chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy không được tự nhiên.
Cô nghiêng đầu qua, dùng mu bàn tay lau đi.
Tần Mạc nhìn hành động này của thiếu niên kia, tay hơi cứng lại, sau đó từ trên giường đứng lên: “Ở đây chờ tôi, còn nói chuyện gì không có căn cứ nữa thì tin tôi cắn cho sứt cái miệng, một tháng cũng không lành nổi không?”
Một thoáng đầu, Phó Cửu còn chưa nghe ra được một mặt ý khác của câu nói ấy, cho nên nhướng mày lên, bày ra một bộ dạng rất ngầu, rất phản nghịch, trông cực kỳ ‘đẹp trai’.
Cho đến khi đại thần rời đi rồi.
Cô mới nghiền ngẫm lại.
Thế là hơi hé miệng, túm cái chăn bông qua.
Không ngờ lại bị đại thần lợi dụng cơ hội chạm môi rồi.
Có điều… Rốt cuộc là ai đang giả mạo cô thế?
Ánh mắt Phó Cửu trầm lại.
Đồng thời hôm nay, thông qua chuyện này, cuối cùng cô xem như cũng xác nhận được thân phận của đại thần là thế nào rồi.
Chuyên gia tâm lý học tội phạm là chuyện phụ.
Điều quan trọng là, hắn hẳn đã không chỉ một lần trợ giúp cảnh sát.
Thậm chí Phó Cửu còn có một cảm giác rằng đại thần rất có khả năng thuộc một tổ trọng án của Hoa Hạ, đồng thời còn từng là người chủ yếu phá một vụ án lớn nào đó nữa.
Nếu là như vậy, thì phiền phức lớn rồi…
/717
|