Edit: Cẩm Quỳ
Beta: NM
“ Kia đối với Đế Minh không chỉ là trận hồi thi đấu, nhưng là cậu cần phải tiếp thu trị liệu.” Phong Dật không thoái nhượng: “Trước cứ đi Mỹ thôi, sau khi về lại nói.”
Tần Mạc thong thả ung dung bỏ tay vào túi quần, ánh mắt thâm thúy: “Không đi.”
Bác sĩ chủ trị thở dài một hơi:” Thắng thua trong thi đấu thật sự quan trọng sao? “
“Không phải vấn đề thắng thua.” Thời điểm Tần Mạc đang nói những lời này, đã muốn chạy tới cạnh cửa, tiếng nói không cao không thấp truyền tới: “Chỉ là không muốn tiếc nuối.”
Không nói đến thắng hay thua.
Tiếc nuối nhất chính là không có tham dự.
Anh đã nói qua muốn dẫn theo Đế Minh thắng được quán quân cả nước, mà không phải ngay lúc Đế Minh thua, anh lại không tham gia trận đấu.
Không nói về sau anh còn có thể tiếp tục làm cái chức vụ này hay không nhưng hiện tại anh không thể rời đi.
Phong Dật đương nhiên biết Tần Mạc nghĩ như thế nào, anh cũng rất rõ ràng chính mình khuyên không được người này.
Nhưng anh không thể để tình thế tùy ý phát triển như vậy.
Nhìn bóng dáng cao lớn kia biến mất ở cuối hành lang.
Phong Dật nghĩ tới nghĩ lui cho rằng người có khả năng khuyên nhủ Tần Mạc nhất chính là Bạc Cửu.
Anh rõ ràng hơn bất cứ ai, người mà Tần thần hôn trong hôm vũ hội là ai, cũng rõ ràng người thiếu niên đó là một sự tồn tại khác biệt đối với Tần thần.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Phong Dật liền gọi điện thoại cho thiếu niên, đây là lần đầu tiên anh không làm theo ý của Tần Mạc.
Bóng đêm bên ngoài có chút an tĩnh, tiếng nói của anh cũng có biến hóa, không còn là Phong hồ ly trước đây: “Có một việc, tôi muốn tìm cậu nói chuyện. “
Thời điểm nhận được điện thoại, Bạc Cửu vừa về đến nhà, hàm răng ngậm khóa kéo áo khoác, đang chuẩn bị cởi quần áo, nghe Phong Dật nói xong, dừng động tác, cũng không hỏi chuyện gì, chỉ một tay đút vào túi quần, tiếng nói mát lạnh: “Có thể, gặp ở đâu? “
Phong Dật chính là thích tính cách dứt khoát này của thiếu niên.
Đồng thời anh cũng rất rõ ràng, thiếu niên miệng thực nghiêm.
Hơn nữa nhìn từ phương diện nào đó có thể thấy Hắc Đào Z cùng Tần thần có quá nhiều điểm tương tự.
Một trận thi đấu cần chú ý nhất chính là ai chỉ huy tiết tấu.
Nếu muốn thuyết phục Tần thần trị thương trước hết cần phải có một người giống thế dẫn đầu Đế Minh.
Cả Vân Hổ lẫn Lâm Phong đều không thích hợp.
Chỉ có Hắc Đào Z, trước nay đều chưa từng thua qua, tựa như bộ dáng khi xuất hiện của người kia năm đó.
Bóng đêm càng thêm dày đặc.
Hạ Hồng Hoa còn đang nấu canh, thấy cô về nhà rồi lại kéo khoá áo lên lại, hơn nữa còn mang khẩu trang đen, ánh mắt sững lại: “Vừa mới về sao lại ra ngoài liền vậy? “
“Hiện tại có chút việc.” Bạc Cửu cười nhạt, lộ đôi mắt rất đẹp ra bên ngoài: “Mẹ, chờ con về sẽ ăn cùng mẹ.”
Hạ Hồng Hoa rất dễ dỗ, nghe cô nói xong, dặn dò một câu: “Bên ngoài lạnh lẽo, sương mù lại dày, con mang khẩu trang nhiều thêm một cái, còn có quần áo cũng phải mặc ấm, ngàn vạn lần đừng để cảm mạo.”
Thân thể Cửu ngày thường nhìn qua không có gì vấn đề, một khi cảm mạo so người bình thường còn nghiêm trọng hơn, cho nên Hạ Hồng Hoa mới có thể khẩn trương như vậy.
Nhưng cũng may, hiện tại điều kiện kinh tế lại lần nữa tốt lên, hơn nữa Cửu cũng không đi những quán ăn đêm rối loạn lung tung, Hạ Hồng Hoa đã yên tâm rất nhiều.
Thời điểm gặp mặt, Phong Dật đang ở một cửa hàng cà phê.
Cửa hàng cà phê buổi tối chỉ buôn bán đến 10 giờ, được cái vô cùng an tĩnh, cũng sẽ không có truyền thông chú ý tới nơi này, tiện cho bọn họ nói chuyện.
Lúc sau gặp được thiếu niên, Phong Dật không có vòng vo, trực tiếp đem tư liệu trên tay đẩy qua……
Beta: NM
“ Kia đối với Đế Minh không chỉ là trận hồi thi đấu, nhưng là cậu cần phải tiếp thu trị liệu.” Phong Dật không thoái nhượng: “Trước cứ đi Mỹ thôi, sau khi về lại nói.”
Tần Mạc thong thả ung dung bỏ tay vào túi quần, ánh mắt thâm thúy: “Không đi.”
Bác sĩ chủ trị thở dài một hơi:” Thắng thua trong thi đấu thật sự quan trọng sao? “
“Không phải vấn đề thắng thua.” Thời điểm Tần Mạc đang nói những lời này, đã muốn chạy tới cạnh cửa, tiếng nói không cao không thấp truyền tới: “Chỉ là không muốn tiếc nuối.”
Không nói đến thắng hay thua.
Tiếc nuối nhất chính là không có tham dự.
Anh đã nói qua muốn dẫn theo Đế Minh thắng được quán quân cả nước, mà không phải ngay lúc Đế Minh thua, anh lại không tham gia trận đấu.
Không nói về sau anh còn có thể tiếp tục làm cái chức vụ này hay không nhưng hiện tại anh không thể rời đi.
Phong Dật đương nhiên biết Tần Mạc nghĩ như thế nào, anh cũng rất rõ ràng chính mình khuyên không được người này.
Nhưng anh không thể để tình thế tùy ý phát triển như vậy.
Nhìn bóng dáng cao lớn kia biến mất ở cuối hành lang.
Phong Dật nghĩ tới nghĩ lui cho rằng người có khả năng khuyên nhủ Tần Mạc nhất chính là Bạc Cửu.
Anh rõ ràng hơn bất cứ ai, người mà Tần thần hôn trong hôm vũ hội là ai, cũng rõ ràng người thiếu niên đó là một sự tồn tại khác biệt đối với Tần thần.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Phong Dật liền gọi điện thoại cho thiếu niên, đây là lần đầu tiên anh không làm theo ý của Tần Mạc.
Bóng đêm bên ngoài có chút an tĩnh, tiếng nói của anh cũng có biến hóa, không còn là Phong hồ ly trước đây: “Có một việc, tôi muốn tìm cậu nói chuyện. “
Thời điểm nhận được điện thoại, Bạc Cửu vừa về đến nhà, hàm răng ngậm khóa kéo áo khoác, đang chuẩn bị cởi quần áo, nghe Phong Dật nói xong, dừng động tác, cũng không hỏi chuyện gì, chỉ một tay đút vào túi quần, tiếng nói mát lạnh: “Có thể, gặp ở đâu? “
Phong Dật chính là thích tính cách dứt khoát này của thiếu niên.
Đồng thời anh cũng rất rõ ràng, thiếu niên miệng thực nghiêm.
Hơn nữa nhìn từ phương diện nào đó có thể thấy Hắc Đào Z cùng Tần thần có quá nhiều điểm tương tự.
Một trận thi đấu cần chú ý nhất chính là ai chỉ huy tiết tấu.
Nếu muốn thuyết phục Tần thần trị thương trước hết cần phải có một người giống thế dẫn đầu Đế Minh.
Cả Vân Hổ lẫn Lâm Phong đều không thích hợp.
Chỉ có Hắc Đào Z, trước nay đều chưa từng thua qua, tựa như bộ dáng khi xuất hiện của người kia năm đó.
Bóng đêm càng thêm dày đặc.
Hạ Hồng Hoa còn đang nấu canh, thấy cô về nhà rồi lại kéo khoá áo lên lại, hơn nữa còn mang khẩu trang đen, ánh mắt sững lại: “Vừa mới về sao lại ra ngoài liền vậy? “
“Hiện tại có chút việc.” Bạc Cửu cười nhạt, lộ đôi mắt rất đẹp ra bên ngoài: “Mẹ, chờ con về sẽ ăn cùng mẹ.”
Hạ Hồng Hoa rất dễ dỗ, nghe cô nói xong, dặn dò một câu: “Bên ngoài lạnh lẽo, sương mù lại dày, con mang khẩu trang nhiều thêm một cái, còn có quần áo cũng phải mặc ấm, ngàn vạn lần đừng để cảm mạo.”
Thân thể Cửu ngày thường nhìn qua không có gì vấn đề, một khi cảm mạo so người bình thường còn nghiêm trọng hơn, cho nên Hạ Hồng Hoa mới có thể khẩn trương như vậy.
Nhưng cũng may, hiện tại điều kiện kinh tế lại lần nữa tốt lên, hơn nữa Cửu cũng không đi những quán ăn đêm rối loạn lung tung, Hạ Hồng Hoa đã yên tâm rất nhiều.
Thời điểm gặp mặt, Phong Dật đang ở một cửa hàng cà phê.
Cửa hàng cà phê buổi tối chỉ buôn bán đến 10 giờ, được cái vô cùng an tĩnh, cũng sẽ không có truyền thông chú ý tới nơi này, tiện cho bọn họ nói chuyện.
Lúc sau gặp được thiếu niên, Phong Dật không có vòng vo, trực tiếp đem tư liệu trên tay đẩy qua……
/717
|