Mười nghìn?
Dùng mười nghìn nhân dân tệ để mua một con chuột?
Có phải quá dư tiền hay không?!
Nữ nhân viên trợn to mắt.
Vừa rồi mỹ thiếu niên này còn thấp giọng hỏi nàng cửa hàng đang có chính sách ưu đãi gì hay không, thế nào lại lắc mình một cái liền biến thành thổ hào như vậy?
Đỗ Trạch nghe cũng ngẩn người ra, hiện tại Hạ Hồng Hoa còn đi nơi này nơi nọ vay mượn tiền người khác, chẳng lẽ trong nhà còn thừa tiền?
Bằng không tên bại gia tử này làm sao sẽ kiêu ngạo như vậy?
Bỏ ra mười nghìn nhân dân tệ mua một con chuột xác thật rất dư tiền.
Mặc dù Phó Hi Minh là tiểu thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa cũng cảm thấy thịt có chút đau.
Nhưng mà nhiều bằng hữu nhìn như vậy, lại có giám đốc của Tần thị đang ở đây, cậu cũng không thể ném mặt mũi của mình.
“Mười một nghìn nhân dân tệ!”
Phó Hi Minh cười lạnh tăng giá.
Hạ Hồng Hoa không có tiền, việc này có ai không nói như vậy?
Ngược lại cậu muốn nhìn xem tên bại gia tử này có thể đấu cùng cậu đến tình trạng gì!
“Mười một nghìn nhân dân tệ?” Phó Cửu cười, chậm rãi bỏ con chuột sang một bên: “Ông chủ, ngài có thể bán con chuột với giá như vậy cho tên ngốc này. Bỏ ra mười một nghìn nhân dân tệ để mua một con chuột, không phải kẻ đốt tiền thì chính là đầu óc có bệnh.”
Giám đốc cửa hàng: “...”
Phó Cửu mặc kệ người khác có phản ứng gì, miệng ngậm kẹo que cười quỷ dị, ngón tay vừa kéo liền lấy ra ổ cứng phía dưới con chuột: “Kỳ thật tôi muốn mua cái này hơn, vận hành nội tồn lớn nhất, tận mười lần.”
Náo loạn hồi lâu chỉ vì một con chuột mà mục đích của cậu ta lại là tới mua ổ cứng?
Vậy thì sao cậu ta lại ra giá, còn trả mười nghìn nhân dân tệ cao như vậy?!
Chẳng lẽ... Ngón tay Phó Hi Minh căng thẳng, môi mỏng mím lại nghiến răng nói: “Phó Cửu! Anh chơi tôi?!”
“Đúng vậy, tôi chơi cậu.” Phó Cửu vuốt tóc bạc ra đằng sau, ý cười nảy sinh ác độc: “Vậy thì thế nào?”
“Anh! Anh!” Toàn thân Phó Hi Minh đều phát run, nhưng mà cậu vẫn còn lý trí. Thời khắc như vậy cần nghĩ đến thân phận của mình, không thể so đo với một kẻ không ra gì tại trường hợp thế này, chỉ có thể kéo thấp hình tượng của cậu.
Phó Hi Minh hít sâu một hơi, nở nụ cười: “Nhưng mà mười nghìn nhân dân tệ, tôi cũng biết anh không lấy ra được, hiện tại lại thông mình tìm đường lui cho mình. Chờ đến lúc ba tôi ly hôn với mẹ anh, tôi xem anh còn kiêu ngạo như thế nào!”
Đối mặt với người như vậy, Phó Cửu cũng không tức giận, ngược lại môi mỏng đang giương cao lập tức hạ xuống: “Phó Hi Minh, nếu tôi là cậu, tôi sẽ không đem chuyện mình là con riêng hay mẹ là tiểu tam ngày ngày suy nghĩ cách chen vào hạnh phúc gia đình người khác để nói tại nơi này. Xem ra cậu cho rằng vô sỉ và phản bội rất vinh dự, rất kiêu ngạo nha? Quả nhiên trên thế giới này cũng không phải tất cả mọi người đều được gọi là con người.”
“Phó Cửu!” Phó Hi Minh thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, sắc mặt xanh mét ném ra một câu: “Anh chờ cho tôi!”
Nữ nhân viên nghe đến đó cũng hiểu chuyện như thế nào. Hóa ra vị thiếu gia này không chỉ khi dễ người khác, còn điểu chiếm tước sào*? Nàng thống hận loại người này nhất, vừa thấy Phó Hi Minh muốn đi khỏi lập tức lớn tiếng nói: “Tiên sinh, mời cậu đi tới phía trước nhận hóa đơn. Phí tổng cộng của cậu là mười một nghìn nhân dân tệ, cậu muốn quẹt thẻ hay trả bằng tiền mặt?”
*Chim điểu chiếm tổ chim sẻ, ý chỉ hành động cướp đoạt thứ không thuộc về mình.
Phó Hi Minh lại hít sâu một hơi, chỉ vào Đỗ Trạch nói: “Để hắn trả!”
Đỗ Trạch không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy. Không khi dễ được tên bại gia tử kia thì không nói, còn trắng trợn lãng phí mười một nghìn để mua một con chuột trị giá khoảng mấy trăm nhân dân tệ!
Chủ yếu tiền này là do hắn trả!
Thật là con bà nó đen đủi!
Rốt cuộc tên bại gia tử này gặp chuyện gì?
Trở nên thông minh?
Không, không có khả năng!
Có khả năng nhất cũng là mèo mù đụng phải chuột chết!
Dùng mười nghìn nhân dân tệ để mua một con chuột?
Có phải quá dư tiền hay không?!
Nữ nhân viên trợn to mắt.
Vừa rồi mỹ thiếu niên này còn thấp giọng hỏi nàng cửa hàng đang có chính sách ưu đãi gì hay không, thế nào lại lắc mình một cái liền biến thành thổ hào như vậy?
Đỗ Trạch nghe cũng ngẩn người ra, hiện tại Hạ Hồng Hoa còn đi nơi này nơi nọ vay mượn tiền người khác, chẳng lẽ trong nhà còn thừa tiền?
Bằng không tên bại gia tử này làm sao sẽ kiêu ngạo như vậy?
Bỏ ra mười nghìn nhân dân tệ mua một con chuột xác thật rất dư tiền.
Mặc dù Phó Hi Minh là tiểu thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa cũng cảm thấy thịt có chút đau.
Nhưng mà nhiều bằng hữu nhìn như vậy, lại có giám đốc của Tần thị đang ở đây, cậu cũng không thể ném mặt mũi của mình.
“Mười một nghìn nhân dân tệ!”
Phó Hi Minh cười lạnh tăng giá.
Hạ Hồng Hoa không có tiền, việc này có ai không nói như vậy?
Ngược lại cậu muốn nhìn xem tên bại gia tử này có thể đấu cùng cậu đến tình trạng gì!
“Mười một nghìn nhân dân tệ?” Phó Cửu cười, chậm rãi bỏ con chuột sang một bên: “Ông chủ, ngài có thể bán con chuột với giá như vậy cho tên ngốc này. Bỏ ra mười một nghìn nhân dân tệ để mua một con chuột, không phải kẻ đốt tiền thì chính là đầu óc có bệnh.”
Giám đốc cửa hàng: “...”
Phó Cửu mặc kệ người khác có phản ứng gì, miệng ngậm kẹo que cười quỷ dị, ngón tay vừa kéo liền lấy ra ổ cứng phía dưới con chuột: “Kỳ thật tôi muốn mua cái này hơn, vận hành nội tồn lớn nhất, tận mười lần.”
Náo loạn hồi lâu chỉ vì một con chuột mà mục đích của cậu ta lại là tới mua ổ cứng?
Vậy thì sao cậu ta lại ra giá, còn trả mười nghìn nhân dân tệ cao như vậy?!
Chẳng lẽ... Ngón tay Phó Hi Minh căng thẳng, môi mỏng mím lại nghiến răng nói: “Phó Cửu! Anh chơi tôi?!”
“Đúng vậy, tôi chơi cậu.” Phó Cửu vuốt tóc bạc ra đằng sau, ý cười nảy sinh ác độc: “Vậy thì thế nào?”
“Anh! Anh!” Toàn thân Phó Hi Minh đều phát run, nhưng mà cậu vẫn còn lý trí. Thời khắc như vậy cần nghĩ đến thân phận của mình, không thể so đo với một kẻ không ra gì tại trường hợp thế này, chỉ có thể kéo thấp hình tượng của cậu.
Phó Hi Minh hít sâu một hơi, nở nụ cười: “Nhưng mà mười nghìn nhân dân tệ, tôi cũng biết anh không lấy ra được, hiện tại lại thông mình tìm đường lui cho mình. Chờ đến lúc ba tôi ly hôn với mẹ anh, tôi xem anh còn kiêu ngạo như thế nào!”
Đối mặt với người như vậy, Phó Cửu cũng không tức giận, ngược lại môi mỏng đang giương cao lập tức hạ xuống: “Phó Hi Minh, nếu tôi là cậu, tôi sẽ không đem chuyện mình là con riêng hay mẹ là tiểu tam ngày ngày suy nghĩ cách chen vào hạnh phúc gia đình người khác để nói tại nơi này. Xem ra cậu cho rằng vô sỉ và phản bội rất vinh dự, rất kiêu ngạo nha? Quả nhiên trên thế giới này cũng không phải tất cả mọi người đều được gọi là con người.”
“Phó Cửu!” Phó Hi Minh thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, sắc mặt xanh mét ném ra một câu: “Anh chờ cho tôi!”
Nữ nhân viên nghe đến đó cũng hiểu chuyện như thế nào. Hóa ra vị thiếu gia này không chỉ khi dễ người khác, còn điểu chiếm tước sào*? Nàng thống hận loại người này nhất, vừa thấy Phó Hi Minh muốn đi khỏi lập tức lớn tiếng nói: “Tiên sinh, mời cậu đi tới phía trước nhận hóa đơn. Phí tổng cộng của cậu là mười một nghìn nhân dân tệ, cậu muốn quẹt thẻ hay trả bằng tiền mặt?”
*Chim điểu chiếm tổ chim sẻ, ý chỉ hành động cướp đoạt thứ không thuộc về mình.
Phó Hi Minh lại hít sâu một hơi, chỉ vào Đỗ Trạch nói: “Để hắn trả!”
Đỗ Trạch không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy. Không khi dễ được tên bại gia tử kia thì không nói, còn trắng trợn lãng phí mười một nghìn để mua một con chuột trị giá khoảng mấy trăm nhân dân tệ!
Chủ yếu tiền này là do hắn trả!
Thật là con bà nó đen đủi!
Rốt cuộc tên bại gia tử này gặp chuyện gì?
Trở nên thông minh?
Không, không có khả năng!
Có khả năng nhất cũng là mèo mù đụng phải chuột chết!
/717
|