"Nếu là bọn họ, tôi đây liền khiêm tốn, ai cũng biết Tần Mạc chính là mục tiêu mà mọi người đều đối địch, tôi muốn trở thành một cao thủ đối đầu với hắn." Lâm Trần Đào đứng thẳng tắp nói: "Tôi như vậy đã đủ bá đạo, đủ tiên khí chưa?"
Người viên quay phim không muốn nói chuyện.
Lúc Lầm Trầm Đào không lẩm bẩm, quả thật có thể làm cho người ta cảm nhận một loại lạnh lẽo cô quạnh.
Chẳng qua phần lạnh lẽo cô quạnh này chỉ duy trì được sau một, hai ba phút.
Lâm Trần Đào nhìn hai người trong xe buýt tựa như đang hôn ống kính, sâu kín quay đầu lại hỏi: "Tổ tiết mục cái người sẽ không phải là làm một tiết mục gay đó chứ?"
Người quay phim: ......Ai có thể đem hắn lôi đi không!
"Ngược cẩu độc thân như vậy, tôi mà các người cũng cho tham gia chương trình? Thật không có thiên lý."
Bên kia, Bạc Cửu đã hoàn toàn tỉnh dậy, cùng với Tần Mạc, một trước một sau từ trên xe đi xuống.
Dựa theo kịch bản, Tần Mạc thấy người trước mắt, hẳn nên biểu lộ sự ngạc nhiên.
Ai ngờ, Tần Mạc một tay đút túi quần, cứ như vậy thờ ơ nhìn Lâm Trầm Đào.
Nói là kinh ngạc mà!
Đạo diễn phân cảnh tiếp tục tan vỡ.
Bạc Cửu lại cười lên, đi tới túm túm trang phục thích khách của Lâm Trầm Đào: "Bộ dạng của anh thật đúng là làm cay mắt."
Người quay phim: ....Rốt cuốc cũng có người nói ra nội tâm của hắn!!
"Nói bậy, đừng có sờ." Lâm Trầm Đào bên cạnh giật mình: "Tôi đẹp trai như vậy, cậu có biết thưởng thức hay không?"
Bạc Cửu chớp mắt: "Nói thật, cũng không phải là biết."
Tần Mạc nghiêng mắt, nhìn thành viên tổ tiết mục, giọng rất nhạt: "Đồng phục là mọi người nói hắn mặc?"
Lâm Trầm Đào còn ở bên cạnh khẳng định: "Trang phục thích khách đẹp trai như vậy, tổ tiết mục làm sao có được, tự tôi mang đến."
"Có mắt nhìn." Bạc Cửu vỗ vỗ vai hắn.
Lâm Trầm Đào rất kiêu ngạo: "Tất nhiên, cậu không biết cái tổ tiết mục này rất nghèo sao, đến bây giờ tôi còn chưa được ăn sáng nữa, aizzz, tôi có nên nói cho các cậu biết bước kế tiếp của nhiệm vụ không?"
"Nói."
Một chữ.
Người có thể để cho toàn bộ sự lạnh lùng thể hiện trên gương mặt cũng chỉ có Tần Mạc.
Lâm Trầm Đào cảm giác mình không thể so mặt cùng hắn, mà phải cùng hắn so khí chất!
Lại đem cây dù đi mưa chống xuống, dáng vẻ ta là hiệp khách cổ đại: "Người này được xưng là Anh Hùng đệ nhất soái, hắn là người gánh phần giá trị nhan sắc của toàn bộ giới điện cạnh, bạn đồng hành của hắn, nam nhân không đẹp trai thì sao có thể kêu nam nhân! Này này, hai người các ngươi đi đâu, các ngươi phải biết tôn trọng, thêm ta làm bạn đồng hành! được không!?"
Nếu như bị các thiếu niên thường xuyên chơi game thấy, nhất định sẽ vây lại.
Ba đại thần của giới điện cạnh, bây giờ lại đang đi bộ trên đường ngay trước mắt.
Phong cảnh thành phố Lâm quả thật rất đẹp.
Một bên trời xanh biên biếc, một bên mặt trời đỏ rực, thỉnh thoảng nhìn thấy hai người đi xe tình nhân.
Lâm Trần Đào mặc trang phục thích khách đã bị người khác nhìn chăm chú lần thứ N.
Tuy nhiên, bản thân lại rất thẳng thắn vô tư, nghiêng đầu hỏi Tần Mạc cùng Bạc Cửu: "Các cậu không cảm thấy đoạn giới thiệu vừa rồi có chút quen tai sao?"
Về điểm này, tất cả mọi người có chút đói.
Nhất là kẻ tham ăn Bạc Cửu, bóc một cây kẹo que đặt ở trong miệng ngậm: "Mở wechat của anh ra, anh sẽ biết tại sao quen tai."
"Điện thoại di động tôi bị mất, của các cậu không có bị mất sao? !"
/717
|