Đế Vương Công Lược
Chương 174 - Thu Hoạch Ngoài Ý Muốn [Một Cái Hình Xăm Dẫn Đến Đại Hội Nhận Thân]
/196
|
Buổi trưa ngày hôm sau, Sở Uyên đang ngẩn người đứng trên boong thuyền, Diệp Cẩn đứng phía sau lưng hắn, nói: “Khoảng chừng một ngày nữa sẽ có tin tức trên chiến trường truyền về.”
“Lời này vừa nãy Nam sư phụ đã nói một lần, Mộc Si tiền bối nói một lần, lúc này ngươi lại tới nói thêm một lần nữa.” Sở Uyên nói, “Thương lượng với nhau thay phiên sao?”
“Chuyện này đâu thể nói là thương lượng được.” Diệp Cẩn ghé vào lan can thuyền bên cạnh hắn, bĩu môi, “Tất cả mọi người làm vậy là vì quan tâm ngươi.”
“Trẫm là hoàng đế, cũng không phải Nguyệt La, làm sao có thể chỉ vì không thấy được người trong lòng mà chẳng màng cơm nước.” Sở Uyên cười cười, “Ra ngoài này cũng chỉ là vì muốn hít thở không khí một chút mà thôi, lát nữa sẽ trở lại.”
“Người trong lòng cái gì!” Diệp Cẩn giận dữ nộ ca ca một chút, lời này sao có thể tùy tiện nói lung tung, ai kia cũng chưa từng đứng trước mặt dân chúng toàn quốc thẳng thắn bày tỏ, ngươi không thể nào rụt rè một chút sao, dù sao đi nữa mọi người cũng không tính là đặc biệt quen thuộc, bất cứ lúc nào cũng đều có thể chia tay.
Sở Uyên bình tĩnh nhìn về phương xa, cổ có chút phiếm hồng, đáy mắt cũng không che giấu được ý cười.
Diệp Cẩn đau lòng như cắt, ngươi xem, nhìn ngươi thế này chẳng khác nào bị trúng tà.
Ở nơi xa vời chợt hiện lên một cái bóng sáng màu vàng kim, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa những tầng mây, dù ai nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là mình bị hoa mắt. Sau một khắc xuất hiện lần nữa thì đã khoác lên mình đầy ánh hào quang, lông đuôi đẹp rực rỡ tráng lệ đến lóa mắt, đôi cánh giang rộng ra hầu như muốn bẻ gãy tầng mây.
“Là phượng hoàng!” Trong Sở quân có người xé cổ họng kinh hô ra tiếng.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thần điểu to lớn toàn thân lông vũ lấp lánh phát quang, dưới ánh mặt trời dường như muốn tắm lửa bùng cháy vậy, cánh chim rung động mang theo những cơn gió làm mặt biển vốn đang yên tĩnh cũng bắt đầu cuộn sóng.
Thế này sợ là muốn đưa thần tiên tới đây a. . . Các tướng sĩ hoan hô rầm trời, có vật đại cát như vậy xuất hiện, đâu cần lo sợ cuộc chiến này thất bại nữa. Sở Uyên quay đầu nhìn Diệp Cẩn, cười nói: “Lần này vừa khéo, lại thiếu Truy Ảnh Cung một cái nhân tình, thật không biết phải làm thế nào để cảm tạ.”
“Thời gian trước có nghe nói Thiếu Vũ và Lăng nhi đang ở đảo Nhiễm Sương.” Diệp Cẩn nói, “Ta cũng đoán được Truy Ảnh Cung sẽ ra tay tương trợ, nhưng lại không ngờ là sẽ đưa tới phượng hoàng.”
Khi hai người còn đang nói chuyện thì con phượng hoàng kia đã vòng tới vùng trời thấp hơn, hơi nghiêng thân mình để người ngồi trên lưng có thể nhảy xuống.
Khi các tướng sĩ Đại Sở xung quanh nhìn thấy thì đều có chút thất vọng, vì sao không phải là một tiểu tiên nữ xinh đẹp chứ, cư nhiên lại là Chu phó quan râu ria xồm xoàm ở trong quân doanh.
“Hoàng thượng.” Chu phó quan vẫn chưa tỉnh hồn, tuy nói hôm nay có thể cưỡi thần điểu bay lên trời, tương lai cũng rất đáng giá được khoác lác một phen, nhưng tính tình của con phượng hoàng này rõ ràng không tốt chút nào, trên đường có vài lần suýt nữa đã lộn nhào xuống biển.
“Tình hình chiến sự thế nào?” Sở Uyên hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, tất cả đều y theo kế hoạch tiến hành.” Phó quan lấy lại bình tĩnh, nói, “Hải đảo có trận môn đã bị sóng thần nhấn chìm, phản quân trên đảo tử thương vô số, Lưu Cẩm Đức bị Tây Nam Vương bắt giữ, trận chiến này quân ta giành được thắng lợi hoàn toàn.”
“Sở Hạng thì sao?” Sở Uyên lại hỏi.
“Vẫn chưa phát hiện được tung tích của hắn trên hải đảo.” Phó quan nói, “Theo lời những tù binh bắt được khai báo thì mấy ngày trước Sở Hạng đã tới đó một lần, có điều cũng đã nhanh chóng dong thuyền rời đi, chắc là muốn tới Tinh Châu, hình như quốc chủ Hắc Nha của Phỉ Miễn quốc cũng đi cùng hắn.”
“Bên phía chúng ta có người nào bị thương không?” Sở Uyên lại hỏi.
“Không có.” Phó quan lắc đầu. Hai quân giao chiến, tất nhiên là sẽ có người bị thương, nhưng nghĩ cũng biết lời này của Hoàng thượng là muốn ám chỉ ai, vì vậy lại nói, “Sau khi Tây Nam Vương phá hủy tòa hải đảo kia xong thì đã chạy tới chỗ Thẩm minh chủ cùng nhau hợp lực tác chiến, hiện tại quân ta đã bao vây toàn bộ lãnh thổ Phỉ Miễn quốc, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nội trong năm ngày sẽ có thể nắm giữ toàn bộ đảo quốc này.”
“Tốt lắm.” Sở Uyên gật đầu, “Đoạn đường này cũng vất vả cho ngươi rồi.”
“Toàn bộ đều nhờ thần điểu đưa đón.” Phó quan vẫn còn sợ hãi trong lòng, “Chỉ có điều bay quá cao, hơi dọa người một chút.”
Đại phượng hoàng chao liệng lòng vòng trên không trung, rất là hưởng thụ ánh mắt cúng bái của mấy vạn người bên dưới.
Diệp Cẩn giơ tay muốn gọi nó xuống nhưng lại thình lình tiếp được một cục bông màu vàng, mềm mại như nhung.
. . .
Chíp.
Sở Uyên nói: “Tiểu Cẩn.”
Sở Uyên nói: “Ngươi tỉnh tỉnh.”
Sở Uyên nói: “Này.”
Diệp Cốc chủ nhìn tiểu phượng hoàng trong lòng bàn tay mình, có chút lệ nóng doanh tròng.
Cả thiên hạ đều là của ta.
Sở Uyên dở khóc dở cười: “Lần này cũng không được phép cho nó ăn lung tung.” Cứ mỗi lần rơi vào tay vài ngày là đều sẽ béo một vòng.
Diệp Cẩn ôm Cục Bông, lập tức xoay người chạy như bay về chỗ ở.
Đánh trận cái “chim” gì chứ, chẳng bằng đi may áo cho Cục Bông. =.= sao gần cuối rồi lại còn lôi cái tục ra thế này mụ Tiếu ơi, nhân gia không tục được a TToTT
Nam Ma Tà cầm trong tay một cái bánh nướng, vừa ăn vừa nghe Chu râu ria xồm xoàm kể về tình hình chiến sự, cực kỳ thoả mãn, thậm chí còn ép buộc hắn nói liên tiếp ba lần rồi mới cảm thấy mỹ mãn thả người đi.
Sở Uyên nói: “Tiền bối.”
“Gió lớn như vậy, ra ngoài này làm cái gì.” Nam Ma Tà tươi cười đầy mặt nói, “Tới tới tới, nghe lời sư phụ, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Sở Uyên nói: “Tiền bối lại đi gây họa rồi đúng không?”
Nam Ma Tà: “. . .”
Nam Ma Tà nói: “Không có.”
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
Nam Ma Tà ho khan hai tiếng, ngụy biện: “Sáng sớm nay trời còn tối quá nên ta không có thấy rõ mặt vị đại sư đức cao vọng trọng kia, còn tưởng là phản quân nơi nào đó tới.” Nên xông vào đánh, rất vô tội.
Sở Uyên dựa cả người vào lan can, nén cười.
“Đừng nói cho đồ đệ kia của ta biết nha.” Nam Ma Tà dùng cùi chỏ chọt chọt hắn một chút, nháy mắt yêu cầu.
“Không tốt.” Sở Uyên cự tuyệt.
“Ta lấy thứ tốt đổi.” Nam Ma Tà dụ dỗ, “Ngươi có muốn biết bao nhiêu tuổi hắn mới hết đái dầm hay không?”
Sở Uyên: “. . .”
Sở Uyên nói: “Thành giao.”
Đoạn Bạch Nguyệt ở trên thuyền hắt xì một cái.
Tư Không Duệ và Đoạn Dao cưỡi phượng hoàng bay vụt qua trên trời, toét miệng cười khúc khích, kịch liệt phất tay.
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người vào khoang thuyền, cũng không phải rất muốn xem một màn này.
Sở quân từ bốn cánh đông tây nam bắc đồng loạt tiến công, hầu như đem toàn bộ lãnh thổ Phỉ Miễn quốc lật lên một lần. Sở Hạng tung tích không rõ, Hắc Nha sinh tử chưa biết, Lưu Cẩm Đức thì bị địch quân bắt giữ, trận pháp bày ra cũng bị lũ lụt phá hủy không còn, quân đội của Phỉ Miễn quốc giống như một nắm cát khô, mấy ngày hôm trước còn có thể miễn cưỡng chống đỡ tranh đấu, thầm nghĩ có thể Sở Hạng sẽ suất quân trở về cứu viện, nhưng rồi sau đó cũng đều không còn chút chí tiến thủ nào, ném nón ném giáp ném binh khí chỉ hận không thể chen lên đầu hàng trước, chỉ cầu có thể ngừng chiến nhanh một chút, lưu lại một cái mạng.
Như nắm cát khô: ý là rời rạc lỏng lẻo không đoàn kết.
Sáng sớm ngày thứ nhất, đội thuyền Sở quân xuyên qua sương sớm, chậm rãi tiếp cận một tòa hải đảo, trên đảo là các cột đá màu đen cao chót vót che trời, xung quanh chạm trổ vô số hình vẽ, công trình kiến trúc thật lớn phía sau trống trải thê lương, chính là vương thành của Phỉ Miễn quốc.
“Oaaaa.” Nguyệt La kinh sợ, “Lớn như vậy a, lớn hơn hải đảo của chúng ta nữa.”
“Cẩn thận có mai phục.” A Trầm nắm tay nàng.
“Nhưng tất cả những người trên đảo đều đã đầu hàng rồi.” Nguyệt La nói.
“A Trầm nói đúng, ngươi nên cẩn thận một chút, trên đời này không có chỗ nào an toàn tuyệt đối cả.” Đoạn Bạch Nguyệt nhảy xuống thuyền, phất tay hạ lệnh đại quân lên bờ.
Bốn đội nhân mã đã hội hợp lại, đội quân do Trác Vân Hạc dẫn đầu tiếp tục ở bên ngoài đảo đợi lệnh, còn lại ba đội nhân mã phân ra ba đường lục soát vương cung. Trên tòa hải đảo này vốn dĩ đã không có bao nhiêu người, sau khi trải qua trận chiến vừa rồi thì càng là chết nên chết hàng nên hàng, chỉ còn lại một ít lão nhân phụ nữ yếu nhược và tiểu hài tử, tạm thời bị giam giữ trên một chiếc thuyền trống.
Đoạn Dao ghét bỏ nói: ” Phỉ Miễn quốc này cũng quá nghèo rồi đi.” Tốt xấu gì cũng là vương cung, cư nhiên ngay cả một vật nho nhỏ đáng giá cũng không có, bàn ghế đổ vỡ, khách điếm bình dân ở những nơi xa xôi hẻo lánh của Đại Sở cũng giàu hơn thế này nhiều.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Cái này thì ngươi nghĩ sai rồi, mấy năm nay Phỉ Miễn quốc kiếm được không ít bạc ở Nam Dương, hiện tại ngươi không nhìn thấy, là bởi vì trước khi Sở quân đến cũng đã có người tới cướp đoạt trước một lần rồi.”
Đoạn Dao nói: “Sở Hạng sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Cuộc chiến này tuy chúng ta lấy danh nghĩa là đánh Phỉ Miễn quốc, nhưng lúc nào dẹp xong Tinh Châu thì mới gọi là đại thắng.”
“Ta đã dẫn người lục soát trên đảo một lần, nhưng cũng không tìm được cái quan tài nào.” Đoạn Dao nói, “Ngươi còn nhớ rõ hay không? Lúc trước khi còn ở thành Quan Hải, Mã Lục nói hắn đã từng bị đưa tới một hải đảo làm rất nhiều quan tài.”
“Tám phần mười cũng đang ở Tinh Châu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Còn có Quỷ Mộc Hạp, cùng với mấy trăm cỗ thi thể mà Tiêu Tiêu Nhi vận chuyển ra biển năm đó nữa, trò hay ở Nam Dương này vẫn còn rất nhiều.”
“Vậy cũng không sợ.” Đoạn Dao nói, “Dù sao đi nữa sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thắng.” Nếu người nào còn dám cản trở ca ca yêu dấu xưng bá hậu cung nữa, cũng sẽ đánh chết toàn bộ.
“Còn ở đây nói chuyện gì nữa a!” Tư Không Duệ thở hồng hộc chạy vào, nói, “Phía sau đã xảy ra chuyện, Nguyệt La bị người bắt đi rồi.”
“Cái gì?” Đoạn Dao giật mình, “Là ai làm?”
“Không biết, A Trầm đã đuổi theo.” Tư Không Duệ nói, “Vì lo lắng có kẻ giở trò nên đại quân vẫn dừng tại chỗ đợi lệnh, còn A Cách và Khúc tiên sinh đã dẫn người đi hỗ trợ rồi.”
“Ta đi xem.” Đoạn Bạch Nguyệt đi ra ngoài.
“Ta cũng đi!” Đoạn Dao nhanh chóng đuổi theo, tiện đường kéo theo một Tư Không Duệ.
Giữa Nam Hải mênh mông, một chiếc thuyền nhỏ đang theo sóng trôi đi, nhìn qua như là chỉ sau một khắc sẽ bị sóng biển chôn vùi. A Trầm lướt qua mặt biển nhảy lên boong thuyền, lúc xốc mảnh rèm bằng vải bố lên lại thấy bên trong không có một bóng người. Từ dưới đáy biển phía đầu thuyền bốc lên một trận bọt nước, một con cá thân mềm thật lớn giống như trước đó đã bị gắn vào thuyền, lúc này từ dưới đáy thuyền thoát ra ngoài, quẫy quẫy thân thể rồi lẻn vào biển sâu.
“Về trước đi!” A Cách cưỡi phượng hoàng trên không trung ngoắc ngoắc hắn, “Quanh đây không có chiếc thuyền nào khác, chắc chắn người vẫn còn trên đảo.”
” Tìm được Nguyệt La chưa?” Đoạn Bạch Nguyệt đang canh giữ ở bên bờ biển.
A Trầm lắc đầu: “Đó là một chiếc thuyền trống không, phía dưới có một con cá lớn kéo đi.”
“Ngươi đừng nóng vội, nói một chút xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Vì sao đối phương phải lấy một chiếc thuyền trống không dẫn dụ ngươi đi?”
” Lúc đó ta đang cùng với Nguyệt La đứng trước một tiểu viện gần bờ biển.” A Trầm nói, “Sau đó ta vào nhà lục soát, một lát sau chỉ nghe Nguyệt La sợ hãi hét một tiếng, ta vội vàng lao ra ngoài thì đã không thấy tăm hơi nàng đâu nữa, đuổi tới bờ biển thì đúng lúc thấy được chiếc thuyền kia.”
“Ta đoán người nọ vẫn còn ở trên đảo.” A Cách nói, “Nếu không cũng sẽ không cần phải thiết kế cái bẫy dẫn ngươi rời đi, mục đích của chiếc thuyền trống rỗng đó rõ ràng là muốn làm tinh thần của ngươi rơi vào hoảng loạn, như vậy hắn mới có thời gian đưa Nguyệt La đi nơi khác.”
“Không sai.” Đoạn Dao cũng gật đầu, ” Xung quanh nơi này đều là thuỷ quân của Đại Sở, cho dù hắn có thể tạm thời chạy thoát thì cũng sẽ không kéo dài được lâu, vì chúng ta nhất định sẽ đuổi theo, làm như vậy chỉ uổng phí khí lực mà thôi.”
“Người đâu!” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Điều ba trăm tướng sĩ tới đây, cho dù phải đem toàn bộ hải đảo này lật lên một lần thì cũng phải tìm được người!”
Trong một phòng tối đầy mùi ẩm mốc dưới lòng đất, Nguyệt La rụt người ngồi ở góc tường, nhìn nam nhân trước mặt. Hồi lâu sau, đại khái là cảm thấy xung quanh quá vắng lặng, có chút nổi da gà da vịt, vì vậy chủ động nói: “Ngươi bắt cóc ta làm gì?”
Nam nhân nói: “Làm một cuộc trao đổi với Đại Sở.”
“Ta thì có thể đổi được cái gì.” Nguyệt La ôm đầu gối, “Ngươi bắt nhầm người rồi, ta cũng không phải là người Đại Sở, từ nhỏ ta đã lớn lên ở Nam Dương, hiện giờ tướng công ta muốn đi đánh trận nên ta mới theo hắn tới đại doanh Sở quân, ngay cả hắn cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, huống chi là ta.”
“Vậy ngươi cũng chỉ có thể chết.” Nam nhân khàn giọng nói, “Ta không nuôi người vô dụng.”
“Này!” Nguyệt La cảnh giác nói, “Nếu như ngươi giết ta, tướng công ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nam nhân cười lạnh một tiếng, đem cây đao trong tay gác lên cổ nàng: “Vậy sao?”
Nguyệt La “Oa” một tiếng khóc lên.
Nam nhân nói: “Thả đao trong tay ngươi ra, ngay lập tức.”
Nguyệt La trầm mặc trong chốc lát, thu nước mắt bĩu môi nhìn hắn, hai tay sau lưng buông ra, một thanh chủy thủ “loảng xoảng” rơi xuống đất.
” Lá gan của ngươi thực sự không nhỏ a.” Mũi đao của nam nhân chậm rãi đi xuống phía dưới, đẩy vạt áo của nàng ra.
“Ngươi!” Lưỡi đao lạnh lẽo gần như muốn cắt da thịt, Nguyệt La không dám cử động một chút, đáy mắt lúc này là thật sự dâng đầy nước mắt, “Lưu manh!”
Nam nhân khẽ nhíu mày, một tay nắm y phục của nàng xé ra.
Nguyệt La hồn bay phách tán, xé cổ họng khóc òa lên.
“Ngươi là người của thành Thanh Huy sao?” Nam nhân nhìn hình xăm trên xương quai xanh của nàng, có chút kinh ngạc.
“Ngươi cách ta xa một chút!” Nguyệt La che lại vạt áo trốn sang bên kia.
Nam nhân lắc đầu, cởi y phục của mình ra.
Nguyệt La che mặt hét: “Aaaaa!”
Nam nhân nói: “Ta và ngươi đến từ cùng một địa phương.”
Nguyệt La nhìn qua khe hở giữa những ngón tay, chỉ thấy trên ngực hắn cũng có một hình xăm, đích xác giống cái trên người mình.
. . .
Nam nhân đột nhiên ra tay, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công về phía nàng.
Nguyệt La theo bản năng xoay người lại tránh thoát, chớp mắt đã bay tới một chỗ gần đó.
Nam nhân gật đầu: “Vừa rồi ta không nhìn lầm, ngươi quả nhiên biết võ công.”
Nguyệt La nhíu mày: ” Rốt cuộc ngươi bắt ta để làm gì?”
Nam nhân hỏi ngược lại nàng: “Nhiệm vụ của ngươi là gì?”
Nguyệt La: “. . .”
Trong đầu Nguyệt La linh quang chợt lóe, cố làm ra vẻ nói: “Có quan hệ gì đến ngươi đâu.”
Nam nhân không hờn giận nói: “Bang chủ không nói ta mới là chủ tử lớn nhất của ngươi sao?”
Nguyệt La quan sát hắn từ đầu đến chân một lượt, lắc đầu, ánh mắt khinh thường.
Nam nhân cả giận nói: “Ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào.”
“Vậy ngươi giết đi a.” Nguyệt La hất bím tóc ra phía sau, chìa cổ ra cho hắn, “Khó khăn lắm ta mới có thể trà trộn vào đại doanh Sở quân, nếu ngươi giết ta, xem ai còn có khả năng mang ngươi đi ra ngoài.”
“Trừ ngươi ra, trên đảo này còn có ai?” Nam nhân hỏi.
Nguyệt La nhìn hắn một lát, nói: “Còn có tướng công của ta, chúng ta đi cùng nhau.”
“Ngươi có kế hoạch gì?” Nam nhân hỏi.
Nguyệt La đảo mắt trắng dã: “Không cần biết ta có kế hoạch gì, hiện tại cũng đã bị ngươi phá hủy toàn bộ.”
Nam nhân trầm mặc chốc lát, nói: “Ngươi đi đi.”
Nguyệt La ngồi xuống đối diện hắn, lại nói: “Ta không đi.”
Nam nhân giận dữ hỏi: “Vì sao?”
“Đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, dù có là kẻ ngu cũng sẽ đoán ra có chuyện khác thường.” Nguyệt La hỏi, “Ngươi nói xem ta phải đi như thế nào?”
Nam nhân nói: “Vậy ngươi cứ lưu lại đi.”
Nguyệt La: “. . .”
Cũng không cần phải sảng khoái như vậy đâu.
“Ngươi định cứ ở chỗ này chờ sao?” Hồi lâu sau, Nguyệt La lại hỏi, “Còn nữa, vừa rồi ngươi mới nói muốn dùng ta làm một cuộc trao đổi với Đại Sở, ngươi muốn đổi cái gì?”
“Ngươi cũng không phải là công chúa Đại Sở.” Nam nhân nói.
Nguyệt La chợt hiểu: “Thì ra người ngươi muốn bắt là A Cách.”
“Nàng đang ở nơi nào?” Nam nhân hỏi.
“Ở trên đảo, nhưng nàng là công chúa, bên cạnh còn có rất nhiều nhân mã bảo hộ.” Nguyệt La nói, “Ngươi muốn bắt nàng sợ là không dễ dàng. Huống chi trong mắt hoàng đế Sở quốc thì vị công chúa này cũng không có gì đáng giá, coi như ngươi thật sự bắt được nàng thì tám phần mười cũng không đổi được cái gì.”
Nam nhân lạnh lùng nhìn nàng.
Ý thức được mình dường như đã nói sai cái gì rồi, hoặc là đã làm bại lộ cái gì rồi, Nguyệt La thức thời im lặng.
“Người phái ngươi tới đây rốt cuộc đã giao cho ngươi nhiệm vụ gì?” Nam nhân hỏi lại một lần nữa.
Nguyệt La đứng dậy: “Bất luận ta phải làm những gì, cũng sẽ không cản trở hành động của ngươi. Ta không biết ngươi phải làm nhiệm vụ gì, ngươi cũng không cần biết nhiệm vụ của ta.”
“Xem ra ngươi cũng không biết nhiều chuyện lắm.” Nam nhân lắc đầu.
“Ta có lòng tốt nên mới nhắc nhở ngươi một chút.” Nguyệt La ngồi xổm xuống đối diện hắn, “Ta nói lại lần nữa, A Cách thật sự không đáng giá bao nhiêu tiền. Nếu muốn trao đổi với Đại Sở, không bằng nghĩ cách bắt Diệp Cẩn đi, hắn là đệ đệ mà hoàng đế Đại Sở yêu thương nhất.” Đến lúc đó vẩy độc dược vẩy chết ngươi.
“Ta không cần người đáng giá tiền, ta chỉ cần huyết mạch của Đại Sở.” Nam nhân nói, “Sở quân dự định bao giờ rời đi?”
“Năm ngày nữa.” Nguyệt La nói: “Ngươi vẫn muốn hạ thủ với A Cách sao?”
Nam nhân nói: “Tất nhiên.”
Nguyệt La sảng khoái nói: “Ta giúp ngươi.”
Nam nhân hỏi: “Ngươi định giúp ta như thế nào?”
Nguyệt La nói: “Chuyện này ngươi cũng đừng xía vào, tối nay thả ta ra ngoài là được, ta sẽ lợi dụng bóng đêm đưa người tới đây cho ngươi, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau thương nghị, xem thử phải rời khỏi đây bằng cách nào.”
“Còn nhiệm vụ của ngươi thì sao?” Nam nhân âm trầm hỏi.
Nguyệt La nói: “Ta nói rồi, tướng công ta còn ở trên đảo, ta sẽ phân phó hắn tiếp tục thi hành nhiệm vụ, sau khi đắc thủ sẽ tới hội hợp với chúng ta.”
Nam nhân gật đầu: “Được.”
Nguyệt La hỏi: “Sau khi thành công chúng ta phải đi đâu?”
Nam nhân đáp: “Tinh Châu.”
Bóng đêm đã nặng nề buông xuống nhưng trên hải vẫn sáng rõ như ban ngày, khắp nơi đều là cây đuốc và tiếng gọi ầm ĩ. Mặc dù A Trầm trầm mặc không nói gì nhưng ai cũng có thể nhìn ra được hắn gần như sốt ruột đến điên rồi, Đoạn Bạch Nguyệt tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, kéo tới một chỗ yên lặng, nói: “Ngươi đừng nóng vội.”
“Ta nên canh chừng bên cạnh nàng mới phải.” A Trầm hung hăng nện một quyền lên thân cây bên cạnh.
“Đã đến lúc này rồi, đối phương bắt Nguyệt La hơn phân nửa không phải là vì muốn sát hại tính mạng, mà là vì muốn dùng nàng làm con tin cùng chúng ta đàm điều kiện.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cho nên ngươi phải bình tĩnh một chút, nôn nóng cũng chẳng ích gì, ngược lại còn khiến bản thân mình thêm loạn mà thôi.”
A Trầm nói: “Từ nhỏ nàng đã rất nhát gan, lúc này không biết đã sợ hãi thành bộ dáng gì rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Cái này thì ngươi đã nhìn lầm rồi, tiểu nha đầu kia lá gan rất lớn, biết ở trước mặt ngươi điêu ngoa đanh đá, ở trước mặt những người còn lại ngoan ngoãn nhu thuận, tất nhiên cũng sẽ biết ở trước mặt người xấu thì nên biểu hiện thế nào. . . Nguyệt La?”
“Cái gì?” A Trầm nghe vậy trái tim trống rỗng, xoay người lại còn chưa kịp phản ứng gì thì đã có người nhào vào lồng ngực.
“A Trầm ca!” Nguyệt La ôm hắn khóc lớn.
“Ngươi không sao chứ, tự mình trốn ra được ư?” A Trầm vừa mừng vừa sợ, khó khăn lắm mới thả nàng xuống mặt đất, xoay qua xoay lại xem xét, “Có bị thương hay không?”
“Ta không bị thương, mau, đằng trước có một địa đạo.” Nguyệt La vội vã nói, “Bên trong có người, là phản quân, là hắn bắt cóc ta, nhanh lên một chút!”
“Trước tiên hãy nói rõ ràng một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Dưới đất, dưới đất có người.” Nguyệt La sốt ruột trong lòng, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, sắp xếp ngôn từ nửa ngày mới có thể đem mọi chuyện nói rõ ràng.
“Ngươi nói người nọ nghĩ ngươi là đồng bọn của hắn?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Ừ!” Nguyệt La dùng sức gật đầu, “Hắn muốn khi dễ ta, nhưng sau khi nhìn thấy hình xăm trên người ta thì ngừng tay, còn hỏi ta có phải là người của thành Thanh Huy hay không, tới nơi này để làm nhiệm vụ gì. Ta nghe ra dị thường nên thuận theo diễn tuồng một chút, còn nữa, giữa chừng hắn muốn thả cho ta đi ra ngoài, nhưng ta không đi, muốn ở lại lừa hắn moi thêm chút tin tức.”
Sau khi Đoạn Bạch Nguyệt nghe xong thì cười lớn nói: “Có nghe hay không? Còn lo lắng tiểu nha đầu này của ngươi chưa nhát gan chưa hiểu chuyện đời nữa sao?”
“Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?” A Trầm hỏi, “Hình xăm này ta cũng có, tất cả mọi người ở Thiên Chi Nhai đều có, nhưng chúng ta chưa bao giờ nghe tới cái tên thành Thanh Huy.”
“Đó là tên của một địa danh ở đất Tấn của Đại Sở.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, ” Nếu đối phương muốn A Cách thì tạm thời sẽ không rời đi, không cần phải phái binh truy bắt ngay bây giờ, tìm người trông coi lối ra của địa đạo đó là được. Trước tiên phải tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc hắn là ai, muốn dùng huyết mạch hoàng gia làm gì, sau đó tính tiếp.”
Đất Tấn: tên gọi khác của tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
“Lời này vừa nãy Nam sư phụ đã nói một lần, Mộc Si tiền bối nói một lần, lúc này ngươi lại tới nói thêm một lần nữa.” Sở Uyên nói, “Thương lượng với nhau thay phiên sao?”
“Chuyện này đâu thể nói là thương lượng được.” Diệp Cẩn ghé vào lan can thuyền bên cạnh hắn, bĩu môi, “Tất cả mọi người làm vậy là vì quan tâm ngươi.”
“Trẫm là hoàng đế, cũng không phải Nguyệt La, làm sao có thể chỉ vì không thấy được người trong lòng mà chẳng màng cơm nước.” Sở Uyên cười cười, “Ra ngoài này cũng chỉ là vì muốn hít thở không khí một chút mà thôi, lát nữa sẽ trở lại.”
“Người trong lòng cái gì!” Diệp Cẩn giận dữ nộ ca ca một chút, lời này sao có thể tùy tiện nói lung tung, ai kia cũng chưa từng đứng trước mặt dân chúng toàn quốc thẳng thắn bày tỏ, ngươi không thể nào rụt rè một chút sao, dù sao đi nữa mọi người cũng không tính là đặc biệt quen thuộc, bất cứ lúc nào cũng đều có thể chia tay.
Sở Uyên bình tĩnh nhìn về phương xa, cổ có chút phiếm hồng, đáy mắt cũng không che giấu được ý cười.
Diệp Cẩn đau lòng như cắt, ngươi xem, nhìn ngươi thế này chẳng khác nào bị trúng tà.
Ở nơi xa vời chợt hiện lên một cái bóng sáng màu vàng kim, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa những tầng mây, dù ai nhìn thấy cũng chỉ nghĩ là mình bị hoa mắt. Sau một khắc xuất hiện lần nữa thì đã khoác lên mình đầy ánh hào quang, lông đuôi đẹp rực rỡ tráng lệ đến lóa mắt, đôi cánh giang rộng ra hầu như muốn bẻ gãy tầng mây.
“Là phượng hoàng!” Trong Sở quân có người xé cổ họng kinh hô ra tiếng.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thần điểu to lớn toàn thân lông vũ lấp lánh phát quang, dưới ánh mặt trời dường như muốn tắm lửa bùng cháy vậy, cánh chim rung động mang theo những cơn gió làm mặt biển vốn đang yên tĩnh cũng bắt đầu cuộn sóng.
Thế này sợ là muốn đưa thần tiên tới đây a. . . Các tướng sĩ hoan hô rầm trời, có vật đại cát như vậy xuất hiện, đâu cần lo sợ cuộc chiến này thất bại nữa. Sở Uyên quay đầu nhìn Diệp Cẩn, cười nói: “Lần này vừa khéo, lại thiếu Truy Ảnh Cung một cái nhân tình, thật không biết phải làm thế nào để cảm tạ.”
“Thời gian trước có nghe nói Thiếu Vũ và Lăng nhi đang ở đảo Nhiễm Sương.” Diệp Cẩn nói, “Ta cũng đoán được Truy Ảnh Cung sẽ ra tay tương trợ, nhưng lại không ngờ là sẽ đưa tới phượng hoàng.”
Khi hai người còn đang nói chuyện thì con phượng hoàng kia đã vòng tới vùng trời thấp hơn, hơi nghiêng thân mình để người ngồi trên lưng có thể nhảy xuống.
Khi các tướng sĩ Đại Sở xung quanh nhìn thấy thì đều có chút thất vọng, vì sao không phải là một tiểu tiên nữ xinh đẹp chứ, cư nhiên lại là Chu phó quan râu ria xồm xoàm ở trong quân doanh.
“Hoàng thượng.” Chu phó quan vẫn chưa tỉnh hồn, tuy nói hôm nay có thể cưỡi thần điểu bay lên trời, tương lai cũng rất đáng giá được khoác lác một phen, nhưng tính tình của con phượng hoàng này rõ ràng không tốt chút nào, trên đường có vài lần suýt nữa đã lộn nhào xuống biển.
“Tình hình chiến sự thế nào?” Sở Uyên hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, tất cả đều y theo kế hoạch tiến hành.” Phó quan lấy lại bình tĩnh, nói, “Hải đảo có trận môn đã bị sóng thần nhấn chìm, phản quân trên đảo tử thương vô số, Lưu Cẩm Đức bị Tây Nam Vương bắt giữ, trận chiến này quân ta giành được thắng lợi hoàn toàn.”
“Sở Hạng thì sao?” Sở Uyên lại hỏi.
“Vẫn chưa phát hiện được tung tích của hắn trên hải đảo.” Phó quan nói, “Theo lời những tù binh bắt được khai báo thì mấy ngày trước Sở Hạng đã tới đó một lần, có điều cũng đã nhanh chóng dong thuyền rời đi, chắc là muốn tới Tinh Châu, hình như quốc chủ Hắc Nha của Phỉ Miễn quốc cũng đi cùng hắn.”
“Bên phía chúng ta có người nào bị thương không?” Sở Uyên lại hỏi.
“Không có.” Phó quan lắc đầu. Hai quân giao chiến, tất nhiên là sẽ có người bị thương, nhưng nghĩ cũng biết lời này của Hoàng thượng là muốn ám chỉ ai, vì vậy lại nói, “Sau khi Tây Nam Vương phá hủy tòa hải đảo kia xong thì đã chạy tới chỗ Thẩm minh chủ cùng nhau hợp lực tác chiến, hiện tại quân ta đã bao vây toàn bộ lãnh thổ Phỉ Miễn quốc, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nội trong năm ngày sẽ có thể nắm giữ toàn bộ đảo quốc này.”
“Tốt lắm.” Sở Uyên gật đầu, “Đoạn đường này cũng vất vả cho ngươi rồi.”
“Toàn bộ đều nhờ thần điểu đưa đón.” Phó quan vẫn còn sợ hãi trong lòng, “Chỉ có điều bay quá cao, hơi dọa người một chút.”
Đại phượng hoàng chao liệng lòng vòng trên không trung, rất là hưởng thụ ánh mắt cúng bái của mấy vạn người bên dưới.
Diệp Cẩn giơ tay muốn gọi nó xuống nhưng lại thình lình tiếp được một cục bông màu vàng, mềm mại như nhung.
. . .
Chíp.
Sở Uyên nói: “Tiểu Cẩn.”
Sở Uyên nói: “Ngươi tỉnh tỉnh.”
Sở Uyên nói: “Này.”
Diệp Cốc chủ nhìn tiểu phượng hoàng trong lòng bàn tay mình, có chút lệ nóng doanh tròng.
Cả thiên hạ đều là của ta.
Sở Uyên dở khóc dở cười: “Lần này cũng không được phép cho nó ăn lung tung.” Cứ mỗi lần rơi vào tay vài ngày là đều sẽ béo một vòng.
Diệp Cẩn ôm Cục Bông, lập tức xoay người chạy như bay về chỗ ở.
Đánh trận cái “chim” gì chứ, chẳng bằng đi may áo cho Cục Bông. =.= sao gần cuối rồi lại còn lôi cái tục ra thế này mụ Tiếu ơi, nhân gia không tục được a TToTT
Nam Ma Tà cầm trong tay một cái bánh nướng, vừa ăn vừa nghe Chu râu ria xồm xoàm kể về tình hình chiến sự, cực kỳ thoả mãn, thậm chí còn ép buộc hắn nói liên tiếp ba lần rồi mới cảm thấy mỹ mãn thả người đi.
Sở Uyên nói: “Tiền bối.”
“Gió lớn như vậy, ra ngoài này làm cái gì.” Nam Ma Tà tươi cười đầy mặt nói, “Tới tới tới, nghe lời sư phụ, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Sở Uyên nói: “Tiền bối lại đi gây họa rồi đúng không?”
Nam Ma Tà: “. . .”
Nam Ma Tà nói: “Không có.”
Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
Nam Ma Tà ho khan hai tiếng, ngụy biện: “Sáng sớm nay trời còn tối quá nên ta không có thấy rõ mặt vị đại sư đức cao vọng trọng kia, còn tưởng là phản quân nơi nào đó tới.” Nên xông vào đánh, rất vô tội.
Sở Uyên dựa cả người vào lan can, nén cười.
“Đừng nói cho đồ đệ kia của ta biết nha.” Nam Ma Tà dùng cùi chỏ chọt chọt hắn một chút, nháy mắt yêu cầu.
“Không tốt.” Sở Uyên cự tuyệt.
“Ta lấy thứ tốt đổi.” Nam Ma Tà dụ dỗ, “Ngươi có muốn biết bao nhiêu tuổi hắn mới hết đái dầm hay không?”
Sở Uyên: “. . .”
Sở Uyên nói: “Thành giao.”
Đoạn Bạch Nguyệt ở trên thuyền hắt xì một cái.
Tư Không Duệ và Đoạn Dao cưỡi phượng hoàng bay vụt qua trên trời, toét miệng cười khúc khích, kịch liệt phất tay.
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người vào khoang thuyền, cũng không phải rất muốn xem một màn này.
Sở quân từ bốn cánh đông tây nam bắc đồng loạt tiến công, hầu như đem toàn bộ lãnh thổ Phỉ Miễn quốc lật lên một lần. Sở Hạng tung tích không rõ, Hắc Nha sinh tử chưa biết, Lưu Cẩm Đức thì bị địch quân bắt giữ, trận pháp bày ra cũng bị lũ lụt phá hủy không còn, quân đội của Phỉ Miễn quốc giống như một nắm cát khô, mấy ngày hôm trước còn có thể miễn cưỡng chống đỡ tranh đấu, thầm nghĩ có thể Sở Hạng sẽ suất quân trở về cứu viện, nhưng rồi sau đó cũng đều không còn chút chí tiến thủ nào, ném nón ném giáp ném binh khí chỉ hận không thể chen lên đầu hàng trước, chỉ cầu có thể ngừng chiến nhanh một chút, lưu lại một cái mạng.
Như nắm cát khô: ý là rời rạc lỏng lẻo không đoàn kết.
Sáng sớm ngày thứ nhất, đội thuyền Sở quân xuyên qua sương sớm, chậm rãi tiếp cận một tòa hải đảo, trên đảo là các cột đá màu đen cao chót vót che trời, xung quanh chạm trổ vô số hình vẽ, công trình kiến trúc thật lớn phía sau trống trải thê lương, chính là vương thành của Phỉ Miễn quốc.
“Oaaaa.” Nguyệt La kinh sợ, “Lớn như vậy a, lớn hơn hải đảo của chúng ta nữa.”
“Cẩn thận có mai phục.” A Trầm nắm tay nàng.
“Nhưng tất cả những người trên đảo đều đã đầu hàng rồi.” Nguyệt La nói.
“A Trầm nói đúng, ngươi nên cẩn thận một chút, trên đời này không có chỗ nào an toàn tuyệt đối cả.” Đoạn Bạch Nguyệt nhảy xuống thuyền, phất tay hạ lệnh đại quân lên bờ.
Bốn đội nhân mã đã hội hợp lại, đội quân do Trác Vân Hạc dẫn đầu tiếp tục ở bên ngoài đảo đợi lệnh, còn lại ba đội nhân mã phân ra ba đường lục soát vương cung. Trên tòa hải đảo này vốn dĩ đã không có bao nhiêu người, sau khi trải qua trận chiến vừa rồi thì càng là chết nên chết hàng nên hàng, chỉ còn lại một ít lão nhân phụ nữ yếu nhược và tiểu hài tử, tạm thời bị giam giữ trên một chiếc thuyền trống.
Đoạn Dao ghét bỏ nói: ” Phỉ Miễn quốc này cũng quá nghèo rồi đi.” Tốt xấu gì cũng là vương cung, cư nhiên ngay cả một vật nho nhỏ đáng giá cũng không có, bàn ghế đổ vỡ, khách điếm bình dân ở những nơi xa xôi hẻo lánh của Đại Sở cũng giàu hơn thế này nhiều.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Cái này thì ngươi nghĩ sai rồi, mấy năm nay Phỉ Miễn quốc kiếm được không ít bạc ở Nam Dương, hiện tại ngươi không nhìn thấy, là bởi vì trước khi Sở quân đến cũng đã có người tới cướp đoạt trước một lần rồi.”
Đoạn Dao nói: “Sở Hạng sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Cuộc chiến này tuy chúng ta lấy danh nghĩa là đánh Phỉ Miễn quốc, nhưng lúc nào dẹp xong Tinh Châu thì mới gọi là đại thắng.”
“Ta đã dẫn người lục soát trên đảo một lần, nhưng cũng không tìm được cái quan tài nào.” Đoạn Dao nói, “Ngươi còn nhớ rõ hay không? Lúc trước khi còn ở thành Quan Hải, Mã Lục nói hắn đã từng bị đưa tới một hải đảo làm rất nhiều quan tài.”
“Tám phần mười cũng đang ở Tinh Châu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Còn có Quỷ Mộc Hạp, cùng với mấy trăm cỗ thi thể mà Tiêu Tiêu Nhi vận chuyển ra biển năm đó nữa, trò hay ở Nam Dương này vẫn còn rất nhiều.”
“Vậy cũng không sợ.” Đoạn Dao nói, “Dù sao đi nữa sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thắng.” Nếu người nào còn dám cản trở ca ca yêu dấu xưng bá hậu cung nữa, cũng sẽ đánh chết toàn bộ.
“Còn ở đây nói chuyện gì nữa a!” Tư Không Duệ thở hồng hộc chạy vào, nói, “Phía sau đã xảy ra chuyện, Nguyệt La bị người bắt đi rồi.”
“Cái gì?” Đoạn Dao giật mình, “Là ai làm?”
“Không biết, A Trầm đã đuổi theo.” Tư Không Duệ nói, “Vì lo lắng có kẻ giở trò nên đại quân vẫn dừng tại chỗ đợi lệnh, còn A Cách và Khúc tiên sinh đã dẫn người đi hỗ trợ rồi.”
“Ta đi xem.” Đoạn Bạch Nguyệt đi ra ngoài.
“Ta cũng đi!” Đoạn Dao nhanh chóng đuổi theo, tiện đường kéo theo một Tư Không Duệ.
Giữa Nam Hải mênh mông, một chiếc thuyền nhỏ đang theo sóng trôi đi, nhìn qua như là chỉ sau một khắc sẽ bị sóng biển chôn vùi. A Trầm lướt qua mặt biển nhảy lên boong thuyền, lúc xốc mảnh rèm bằng vải bố lên lại thấy bên trong không có một bóng người. Từ dưới đáy biển phía đầu thuyền bốc lên một trận bọt nước, một con cá thân mềm thật lớn giống như trước đó đã bị gắn vào thuyền, lúc này từ dưới đáy thuyền thoát ra ngoài, quẫy quẫy thân thể rồi lẻn vào biển sâu.
“Về trước đi!” A Cách cưỡi phượng hoàng trên không trung ngoắc ngoắc hắn, “Quanh đây không có chiếc thuyền nào khác, chắc chắn người vẫn còn trên đảo.”
” Tìm được Nguyệt La chưa?” Đoạn Bạch Nguyệt đang canh giữ ở bên bờ biển.
A Trầm lắc đầu: “Đó là một chiếc thuyền trống không, phía dưới có một con cá lớn kéo đi.”
“Ngươi đừng nóng vội, nói một chút xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Vì sao đối phương phải lấy một chiếc thuyền trống không dẫn dụ ngươi đi?”
” Lúc đó ta đang cùng với Nguyệt La đứng trước một tiểu viện gần bờ biển.” A Trầm nói, “Sau đó ta vào nhà lục soát, một lát sau chỉ nghe Nguyệt La sợ hãi hét một tiếng, ta vội vàng lao ra ngoài thì đã không thấy tăm hơi nàng đâu nữa, đuổi tới bờ biển thì đúng lúc thấy được chiếc thuyền kia.”
“Ta đoán người nọ vẫn còn ở trên đảo.” A Cách nói, “Nếu không cũng sẽ không cần phải thiết kế cái bẫy dẫn ngươi rời đi, mục đích của chiếc thuyền trống rỗng đó rõ ràng là muốn làm tinh thần của ngươi rơi vào hoảng loạn, như vậy hắn mới có thời gian đưa Nguyệt La đi nơi khác.”
“Không sai.” Đoạn Dao cũng gật đầu, ” Xung quanh nơi này đều là thuỷ quân của Đại Sở, cho dù hắn có thể tạm thời chạy thoát thì cũng sẽ không kéo dài được lâu, vì chúng ta nhất định sẽ đuổi theo, làm như vậy chỉ uổng phí khí lực mà thôi.”
“Người đâu!” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Điều ba trăm tướng sĩ tới đây, cho dù phải đem toàn bộ hải đảo này lật lên một lần thì cũng phải tìm được người!”
Trong một phòng tối đầy mùi ẩm mốc dưới lòng đất, Nguyệt La rụt người ngồi ở góc tường, nhìn nam nhân trước mặt. Hồi lâu sau, đại khái là cảm thấy xung quanh quá vắng lặng, có chút nổi da gà da vịt, vì vậy chủ động nói: “Ngươi bắt cóc ta làm gì?”
Nam nhân nói: “Làm một cuộc trao đổi với Đại Sở.”
“Ta thì có thể đổi được cái gì.” Nguyệt La ôm đầu gối, “Ngươi bắt nhầm người rồi, ta cũng không phải là người Đại Sở, từ nhỏ ta đã lớn lên ở Nam Dương, hiện giờ tướng công ta muốn đi đánh trận nên ta mới theo hắn tới đại doanh Sở quân, ngay cả hắn cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, huống chi là ta.”
“Vậy ngươi cũng chỉ có thể chết.” Nam nhân khàn giọng nói, “Ta không nuôi người vô dụng.”
“Này!” Nguyệt La cảnh giác nói, “Nếu như ngươi giết ta, tướng công ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Nam nhân cười lạnh một tiếng, đem cây đao trong tay gác lên cổ nàng: “Vậy sao?”
Nguyệt La “Oa” một tiếng khóc lên.
Nam nhân nói: “Thả đao trong tay ngươi ra, ngay lập tức.”
Nguyệt La trầm mặc trong chốc lát, thu nước mắt bĩu môi nhìn hắn, hai tay sau lưng buông ra, một thanh chủy thủ “loảng xoảng” rơi xuống đất.
” Lá gan của ngươi thực sự không nhỏ a.” Mũi đao của nam nhân chậm rãi đi xuống phía dưới, đẩy vạt áo của nàng ra.
“Ngươi!” Lưỡi đao lạnh lẽo gần như muốn cắt da thịt, Nguyệt La không dám cử động một chút, đáy mắt lúc này là thật sự dâng đầy nước mắt, “Lưu manh!”
Nam nhân khẽ nhíu mày, một tay nắm y phục của nàng xé ra.
Nguyệt La hồn bay phách tán, xé cổ họng khóc òa lên.
“Ngươi là người của thành Thanh Huy sao?” Nam nhân nhìn hình xăm trên xương quai xanh của nàng, có chút kinh ngạc.
“Ngươi cách ta xa một chút!” Nguyệt La che lại vạt áo trốn sang bên kia.
Nam nhân lắc đầu, cởi y phục của mình ra.
Nguyệt La che mặt hét: “Aaaaa!”
Nam nhân nói: “Ta và ngươi đến từ cùng một địa phương.”
Nguyệt La nhìn qua khe hở giữa những ngón tay, chỉ thấy trên ngực hắn cũng có một hình xăm, đích xác giống cái trên người mình.
. . .
Nam nhân đột nhiên ra tay, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công về phía nàng.
Nguyệt La theo bản năng xoay người lại tránh thoát, chớp mắt đã bay tới một chỗ gần đó.
Nam nhân gật đầu: “Vừa rồi ta không nhìn lầm, ngươi quả nhiên biết võ công.”
Nguyệt La nhíu mày: ” Rốt cuộc ngươi bắt ta để làm gì?”
Nam nhân hỏi ngược lại nàng: “Nhiệm vụ của ngươi là gì?”
Nguyệt La: “. . .”
Trong đầu Nguyệt La linh quang chợt lóe, cố làm ra vẻ nói: “Có quan hệ gì đến ngươi đâu.”
Nam nhân không hờn giận nói: “Bang chủ không nói ta mới là chủ tử lớn nhất của ngươi sao?”
Nguyệt La quan sát hắn từ đầu đến chân một lượt, lắc đầu, ánh mắt khinh thường.
Nam nhân cả giận nói: “Ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào.”
“Vậy ngươi giết đi a.” Nguyệt La hất bím tóc ra phía sau, chìa cổ ra cho hắn, “Khó khăn lắm ta mới có thể trà trộn vào đại doanh Sở quân, nếu ngươi giết ta, xem ai còn có khả năng mang ngươi đi ra ngoài.”
“Trừ ngươi ra, trên đảo này còn có ai?” Nam nhân hỏi.
Nguyệt La nhìn hắn một lát, nói: “Còn có tướng công của ta, chúng ta đi cùng nhau.”
“Ngươi có kế hoạch gì?” Nam nhân hỏi.
Nguyệt La đảo mắt trắng dã: “Không cần biết ta có kế hoạch gì, hiện tại cũng đã bị ngươi phá hủy toàn bộ.”
Nam nhân trầm mặc chốc lát, nói: “Ngươi đi đi.”
Nguyệt La ngồi xuống đối diện hắn, lại nói: “Ta không đi.”
Nam nhân giận dữ hỏi: “Vì sao?”
“Đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, dù có là kẻ ngu cũng sẽ đoán ra có chuyện khác thường.” Nguyệt La hỏi, “Ngươi nói xem ta phải đi như thế nào?”
Nam nhân nói: “Vậy ngươi cứ lưu lại đi.”
Nguyệt La: “. . .”
Cũng không cần phải sảng khoái như vậy đâu.
“Ngươi định cứ ở chỗ này chờ sao?” Hồi lâu sau, Nguyệt La lại hỏi, “Còn nữa, vừa rồi ngươi mới nói muốn dùng ta làm một cuộc trao đổi với Đại Sở, ngươi muốn đổi cái gì?”
“Ngươi cũng không phải là công chúa Đại Sở.” Nam nhân nói.
Nguyệt La chợt hiểu: “Thì ra người ngươi muốn bắt là A Cách.”
“Nàng đang ở nơi nào?” Nam nhân hỏi.
“Ở trên đảo, nhưng nàng là công chúa, bên cạnh còn có rất nhiều nhân mã bảo hộ.” Nguyệt La nói, “Ngươi muốn bắt nàng sợ là không dễ dàng. Huống chi trong mắt hoàng đế Sở quốc thì vị công chúa này cũng không có gì đáng giá, coi như ngươi thật sự bắt được nàng thì tám phần mười cũng không đổi được cái gì.”
Nam nhân lạnh lùng nhìn nàng.
Ý thức được mình dường như đã nói sai cái gì rồi, hoặc là đã làm bại lộ cái gì rồi, Nguyệt La thức thời im lặng.
“Người phái ngươi tới đây rốt cuộc đã giao cho ngươi nhiệm vụ gì?” Nam nhân hỏi lại một lần nữa.
Nguyệt La đứng dậy: “Bất luận ta phải làm những gì, cũng sẽ không cản trở hành động của ngươi. Ta không biết ngươi phải làm nhiệm vụ gì, ngươi cũng không cần biết nhiệm vụ của ta.”
“Xem ra ngươi cũng không biết nhiều chuyện lắm.” Nam nhân lắc đầu.
“Ta có lòng tốt nên mới nhắc nhở ngươi một chút.” Nguyệt La ngồi xổm xuống đối diện hắn, “Ta nói lại lần nữa, A Cách thật sự không đáng giá bao nhiêu tiền. Nếu muốn trao đổi với Đại Sở, không bằng nghĩ cách bắt Diệp Cẩn đi, hắn là đệ đệ mà hoàng đế Đại Sở yêu thương nhất.” Đến lúc đó vẩy độc dược vẩy chết ngươi.
“Ta không cần người đáng giá tiền, ta chỉ cần huyết mạch của Đại Sở.” Nam nhân nói, “Sở quân dự định bao giờ rời đi?”
“Năm ngày nữa.” Nguyệt La nói: “Ngươi vẫn muốn hạ thủ với A Cách sao?”
Nam nhân nói: “Tất nhiên.”
Nguyệt La sảng khoái nói: “Ta giúp ngươi.”
Nam nhân hỏi: “Ngươi định giúp ta như thế nào?”
Nguyệt La nói: “Chuyện này ngươi cũng đừng xía vào, tối nay thả ta ra ngoài là được, ta sẽ lợi dụng bóng đêm đưa người tới đây cho ngươi, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau thương nghị, xem thử phải rời khỏi đây bằng cách nào.”
“Còn nhiệm vụ của ngươi thì sao?” Nam nhân âm trầm hỏi.
Nguyệt La nói: “Ta nói rồi, tướng công ta còn ở trên đảo, ta sẽ phân phó hắn tiếp tục thi hành nhiệm vụ, sau khi đắc thủ sẽ tới hội hợp với chúng ta.”
Nam nhân gật đầu: “Được.”
Nguyệt La hỏi: “Sau khi thành công chúng ta phải đi đâu?”
Nam nhân đáp: “Tinh Châu.”
Bóng đêm đã nặng nề buông xuống nhưng trên hải vẫn sáng rõ như ban ngày, khắp nơi đều là cây đuốc và tiếng gọi ầm ĩ. Mặc dù A Trầm trầm mặc không nói gì nhưng ai cũng có thể nhìn ra được hắn gần như sốt ruột đến điên rồi, Đoạn Bạch Nguyệt tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, kéo tới một chỗ yên lặng, nói: “Ngươi đừng nóng vội.”
“Ta nên canh chừng bên cạnh nàng mới phải.” A Trầm hung hăng nện một quyền lên thân cây bên cạnh.
“Đã đến lúc này rồi, đối phương bắt Nguyệt La hơn phân nửa không phải là vì muốn sát hại tính mạng, mà là vì muốn dùng nàng làm con tin cùng chúng ta đàm điều kiện.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Cho nên ngươi phải bình tĩnh một chút, nôn nóng cũng chẳng ích gì, ngược lại còn khiến bản thân mình thêm loạn mà thôi.”
A Trầm nói: “Từ nhỏ nàng đã rất nhát gan, lúc này không biết đã sợ hãi thành bộ dáng gì rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Cái này thì ngươi đã nhìn lầm rồi, tiểu nha đầu kia lá gan rất lớn, biết ở trước mặt ngươi điêu ngoa đanh đá, ở trước mặt những người còn lại ngoan ngoãn nhu thuận, tất nhiên cũng sẽ biết ở trước mặt người xấu thì nên biểu hiện thế nào. . . Nguyệt La?”
“Cái gì?” A Trầm nghe vậy trái tim trống rỗng, xoay người lại còn chưa kịp phản ứng gì thì đã có người nhào vào lồng ngực.
“A Trầm ca!” Nguyệt La ôm hắn khóc lớn.
“Ngươi không sao chứ, tự mình trốn ra được ư?” A Trầm vừa mừng vừa sợ, khó khăn lắm mới thả nàng xuống mặt đất, xoay qua xoay lại xem xét, “Có bị thương hay không?”
“Ta không bị thương, mau, đằng trước có một địa đạo.” Nguyệt La vội vã nói, “Bên trong có người, là phản quân, là hắn bắt cóc ta, nhanh lên một chút!”
“Trước tiên hãy nói rõ ràng một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Dưới đất, dưới đất có người.” Nguyệt La sốt ruột trong lòng, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, sắp xếp ngôn từ nửa ngày mới có thể đem mọi chuyện nói rõ ràng.
“Ngươi nói người nọ nghĩ ngươi là đồng bọn của hắn?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Ừ!” Nguyệt La dùng sức gật đầu, “Hắn muốn khi dễ ta, nhưng sau khi nhìn thấy hình xăm trên người ta thì ngừng tay, còn hỏi ta có phải là người của thành Thanh Huy hay không, tới nơi này để làm nhiệm vụ gì. Ta nghe ra dị thường nên thuận theo diễn tuồng một chút, còn nữa, giữa chừng hắn muốn thả cho ta đi ra ngoài, nhưng ta không đi, muốn ở lại lừa hắn moi thêm chút tin tức.”
Sau khi Đoạn Bạch Nguyệt nghe xong thì cười lớn nói: “Có nghe hay không? Còn lo lắng tiểu nha đầu này của ngươi chưa nhát gan chưa hiểu chuyện đời nữa sao?”
“Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?” A Trầm hỏi, “Hình xăm này ta cũng có, tất cả mọi người ở Thiên Chi Nhai đều có, nhưng chúng ta chưa bao giờ nghe tới cái tên thành Thanh Huy.”
“Đó là tên của một địa danh ở đất Tấn của Đại Sở.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, ” Nếu đối phương muốn A Cách thì tạm thời sẽ không rời đi, không cần phải phái binh truy bắt ngay bây giờ, tìm người trông coi lối ra của địa đạo đó là được. Trước tiên phải tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc hắn là ai, muốn dùng huyết mạch hoàng gia làm gì, sau đó tính tiếp.”
Đất Tấn: tên gọi khác của tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
/196
|