【 Chương 37: - Một người hữu duyên khác】 Trong lòng Tây Nam Vương nghẹn khuất
***
Nhìn thấy vẻ mặt Sở Uyên, mặc dù Đoạn Bạch Nguyệt không biết là vì sao, nhưng biết rõ là hắn tất nhiên đã nghe qua được gì đó, vì vậy chủ động hỏi: “Quan phủ có nói lai lịch những người áo đen kia không?”
“Lai lịch?” Đồ Bất Giới suy nghĩ một chút, “Chuyện này ngược lại cũng không rõ ràng, ta cũng là biết được tin tức từ Phi Loan Lâu.”
“Quan phủ không có dán thông báo?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Đồ Bất Giới lắc đầu: “Không có.”
Đoạn Bạch Nguyệt liếc nhìn Sở Uyên thì thấy sắc mặt hắn quả nhiên có chút khó coi.
Phi Loan Lâu là tình báo lâu trong chốn giang hồ, lâu chủ tên là Cảnh Lưu Thiên, ngày thường cầm một cây quạt xếp thanh trà thi tửu hoa, nhìn không giống như là người trong võ lâm mà giống như là tài tử. Cũng rất biết làm người, vô sự ba phần cười, nhìn liền khiến lòng người ta thoải mái. Ngẫu nhiên qua lại Vương thành, không chỉ có các đại môn phái, nhiều nhất vẫn là đại thần khách quý trong triều. Một kẻ như vậy, sẽ hiệp trợ quan phủ địa phương làm việc cũng không kỳ quái. Mà thân là mệnh quan triều đình, tróc nã đào phạm không dán thông báo không báo lên trên mà lại đi tìm một môn phái giang hồ ám sát, thực sự là không còn gì để nói.
“Nếu quan phủ không có dán bảng thì dân chúng nghĩ đến cũng không biết ?” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
Đồ Bất Giới nói: “Đó là tất nhiên.”
“Ngày đó khi tiền bối đuổi giết người mặc áo đen kia, đối phương có từng nói gì không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
Đồ Bất Giới nói: “Trong đó có một nữ tử nói bọn họ cũng không phải là kẻ ác, kêu ta không được ra tay hạ sát nghiệt. Ta vừa mới do dự một chút thì bị ma âm của đối phương làm rối loạn tâm trí.”
...
Sở Uyên khẽ gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt hiểu ý, nói: “Không biết lần này tiền bối đến Vương thành là ở nơi nào?”
Đồ Bất Giới vò vò đầu: “Còn chưa có tìm được.”
“Vậy thì ở tại khách điếm ta bao xuống đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Xuyên qua con đường này chính là khách điếm Duyệt Lai.”
“Như vậy thì không thể tốt hơn.” Đồ Bất Giới mừng tít mắt, liền chủ động nói, “Buổi tối chúng ta đi đâu ăn cơm?”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt thả lên trên bàn một nén bạc, nói: “Tiền bối xin cứ tự nhiên, tại hạ còn có chút chuyện, sẽ không phụng bồi.”
Đáy mắt Đồ Bất Giới rất là thất vọng.
Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán đứng lên, cùng Sở Uyên đồng thời đi xuống lầu, xác định phía sau không ai đi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
“Một câu hiền chất hai câu hiền chất.” Sở Uyên chọt chọt lồng ngực của hắn, “Tới chính là soán vị, hẳn là bình thường ở Tây Nam mưu tính không ít.”Đoạn Bạch Nguyệt có nỗi khổ không nói được, thật sự ta với hắn không quá quen.
“Đi, đến Hà Ngư lâu.” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ: “Ta còn tưởng ngươi muốn nói đám hắc y nhân kia trước.”
“Muốn nói, nhưng không phải nói ở trên đường.” Sở Uyên kéo hắn, hai người cùng nhau tiến vào tiệm ăn phố đối diện. Đặt một nhã gian gọi thức ăn ngon, mới nói, “Nếu như ta đoán không sai, đám hắc y nhân kia là tới từ Triều Nhai.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là không nghĩ tới: “Vì sao khẳng định như thế?”
“Lúc trước khi tộc nhân Triều Nhai vào cung, trên người cũng là khoác áo choàng màu đen, thân hình cao lớn.” Sở Uyên nói, “Triều Nhai là tên của một hải đảo, gần tới hoàng hôn người ở đó thích nhất là đối tà dương ngâm xướng cầu phúc. Có không ít thuyền đánh cá đi ngang qua phụ cận đều sẽ bị tiếng hát làm cho mất phương hướng, cho nên mới được gọi là mê vực Triều Nhai, nghe đâu còn có thể câu hồn phách người khác.”
“Hơi mơ hồ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Coi như tất cả những chuyện này đều là thật thì tại sao lại có một đám người Triều Nhai xuất hiện ở Thương Nam châu, mà quan phủ địa phương tại sao lại căm thù bọn họ như vậy?”
Sở Uyên lắc đầu một cái, lại hỏi: “Lúc trước ngược lại là nghe Tiểu Cẩn nói qua Phi Loan Lâu, nhưng cũng không quá để ở trong lòng. Ngươi có quen biết lâu chủ Phi Loan Lâu không?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Quen.”
“Vậy đi hỏi một chút xem?” Sở Uyên nói, “Trước giờ Triều Nhai không thích bước vào xã hội, lần này nghe qua giống như là đang chạy trối chết, hẳn là đã xảy ra nhiễu loạn gì rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái nói: “Được.”
“Ngươi xem, mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ gặp chuyện.” Sở Uyên lấy đũa chọt chọt cá.
“Nếu như không muốn quản thì cứ giao cho ta là được.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Thương Nam châu cách Vương thành không xa, ngày mai ta liền xuất phát tự mình đến tìm tòi hư thực. Nếu như vừa vặn gặp được tộc nhân Triều Nhai thì mang toàn bộ về cho ngươi thẩm vấn.”
Sở Uyên gật đầu, nhớ tới một đống chuyện rối bời này thì cảm thấy hoàn toàn ăn không vô.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Đút ngươi ăn?”
Sở Uyên: “...”
“Nếu ngươi không ăn thì ta sẽ đút thật đó.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy muỗng
Sở Uyên buồn cười, tự mình lấy bát đũa ra: “Nam tiền bối muốn đến núi Ngọc Quan, ngươi lại muốn đến Thương Nam châu, vậy Dao nhi thì sao?”
“Tất nhiên là đi theo ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên nói: “Nếu như hắn nguyện ý, cũng có thể ở lại trong cung.”
“Vẫn là không cần.” Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh uống canh, “Ta sợ trong cung không có nhiều trùng cho hắn ăn như vậy.”
...
Bên trong khách điếm, Đoạn Dao đang ở bên cạnh bàn nhìn một khối ngọc bội, không hổ danh là Vương thành, tay nghề thợ thủ công rất tốt, tốc độ rất nhanh, trong vòng một canh giờ thì có thể điêu khắc xong một chữ 'Đoạn'.Sau khi Nam Ma Tà nhìn thấy khá là vui mừng. Đồ đệ lớn rồi, còn biết mua ngọc bội đeo cho bản thân, giống y như là công tử văn nhã ngoài phố vậy.
Đoạn Dao hỏi: “Nếu như ta đưa vật này cho Thẩm tướng quân, có thể biểu lộ ra quá long trọng rồi không?” Dù sao phía trên có khắc họ ca mình, người không biết chỉ nghĩ là một khối ngọc bội, còn người chịu suy nghĩ thì coi như đó là một người a!
Nam Ma Tà cười tươi như hoa rút ngọc bội từ trong tay hắn đi: “Chuyện của người lớn, con nít vẫn là đừng nhúng tay vào thì tốt hơn.”
Đoạn Dao: “...”
“Về sau cách Thẩm tướng quân này xa một chút.” Nam Ma Tà sờ sờ đầu hắn, hiền lành dạy dỗ, “Đệ đệ tẩu tử này, nếu bị người bên ngoài nhìn thấy thì sẽ nói lời dèm pha.”
Đoạn Dao: “...”
Nam Ma Tà lại hỏi: “Mấy ngày nữa có muốn theo sư phụ cùng nhau đến núi Ngọc Quan không?”
“Không đi.” Đoạn Dao một tiếng cự tuyệt, “Nghe liền biết là nơi đằng đằng sát khí.”
Nam Ma Tà không cam lòng: “Thật sự không đi hả?”
Đoạn Dao liều mạng lắc đầu.
Nam Ma Tà thở phào nhẹ nhõm: “Vừa hay, sư phụ cũng không muốn mang ngươi theo.”
Đoạn Dao: “...”
Tại sao!
“Nam sư phụ, Tiểu vương gia.” Đoạn Niệm ở ngoài cửa nói, “Có khách cầu kiến.”
Nam Ma Tà ho khan hai tiếng: “Là Thẩm tướng quân à?”
Nháy mắt Đoạn Dao chấn hưng tinh thần.
Đoạn Niệm nói: “Là tiền bối Đồ Bất Giới.”
...
“Kỳ lạ.” Đoạn Dao buồn bực, “Hắn tới đây làm gì?”
Trong mắt Nam Ma Tà cũng là không rõ.
“Mặc kệ hắn, đi xem thử trước.” Đoạn Dao đang rảnh rỗi buồn chán, mở cửa đến sát vách quả nhiên liền thấy Đồ Bất Giới kia đang ngồi ở bàn uống trà, đầu tóc rối bời đầy người dơ bẩn, mặt cũng không rửa sạch.
“Chao ôi...” Nam Ma Tà ngữ điệu sâu xa.
Chao ôi cái gì mà chao ôi. Đoạn Dao thầm nói, thời điểm này cũng không khác ngươi vừa mới từ trong nấm mồ bò ra ngoài bao nhiêu đâu.
“Nam tiền bối!” Đồ Bất Giới thấy hai người thì lập tức đứng lên, hai tay ôm quyền bày ra một phái nghĩa hiệp.
“Các hạ đến Vương thành làm gì vậy?” Đoạn Dao hỏi.
Đồ Bất Giới hạ thấp giọng thần bí nói: “Tất nhiên là vì trợ giúp Vương gia đạt thành chuyện.”
Đoạn Dao: “Hả?”
“Đạt thành chuyện gì?” Nam Ma Tà cũng không rõ.
“Vừa nãy ta đã cùng Vương gia ở trà lâu bí mật nói qua.” Trên mặt Đồ Bất Giới mang theo mỉm cười thần bí, dùng ngữ khí người trong nhà chỉ có ngươi ta mới hiểu nói, “Tất nhiên là vì vị trí trên điện Kim Loan kia.“...
Một lời vừa ra, Đoạn Dao nghĩ như thế nào tạm thời không nói, Nam Ma Tà cũng rất là ngũ oanh lôi đỉnh một phen. Lòng nói có phải đầu óc đồ đệ này hỏng rồi không, chậm chạp không thể lừa gạt người tới tay, dựng lên một màn xướng tình thánh thì cũng thôi đi, coi như là muốn mời giúp đỡ, vì sao cư nhiên mời một người như thế?
Đồ Bất Giới còn đang đắc chí, không tự chủ được phác hoạ tương lai cẩm tú.
“Vậy đêm nay ta đi về trước, Đồ Bất Giới còn đang ở khách điếm, miễn cho ồn ào xảy ra chuyện.” Đoạn Bạch Nguyệt tiễn người trở về cung, mới nói, “Đêm nay ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ gì đến Triều Nhai nữa.”
Sở Uyên gật đầu: “Được.”
“Sáng mai ta tiến cung sớm một chút, mang cho ngươi bò nướng nóng hổi mới ra lò.” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: “Đậu hủ.”
“Được.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng, đôi môi vừa mới để sát vào gò má của hắn, lại bị lắc người né tránh.
Tính tình người này a... nhìn hai bên tai rõ ràng đỏ hơn một nửa Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu một cái, xoay người rời khỏi tẩm điện.
Trở về khách điếm trời đã khuya, Đoạn Dao đã sớm ngủ say sưa, Đồ Bất Giới cũng khò khè ngáy vang trời, chỉ có Nam Ma Tà vẫn như trước ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, chờ người.
“Hôm nay ta đi hỏi mộc si lão nhân, Thiên Hồi Hoàn kia nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể lấy được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sư phụ đừng chờ nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Nam Ma Tà vỗ vỗ bàn, uy nghiêm nói: “Ngồi xuống!”
“Lại làm sao?” Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu, “Ngày mai ta còn phải dậy sớm.”
“Đồ Bất Giới kia, ngươi là nghiêm túc?” Nam Ma Tà đã xoắn xuýt hồi lâu.
“Gặp được ở trên đường, sợ hắn gây chuyện thị phi thì kêu trở lại khách điếm trước, có cái gì mà nghiêm túc hay không nghiêm túc?” Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay rót một chén trà, “Hắn trêu chọc sư phụ?”
“Tùy tùy tiện tiện gặp được ở trên đường, ngươi liền có thể rõ ràng mười mươi cái gì cũng nói ra hết?” Nam Ma Tà nghe vậy càng khiếp sợ hơn, “Thật sự coi người trong lòng của ngươi là khuê nữ cô nương?” Thích thì thích, nói cũng không sao.
Đoạn Bạch Nguyệt chần chờ lắc đầu: “Ta không hiểu sư phụ đang nói gì cả?”
“Còn nói không biết.” Nam Ma Tà oán giận, “Vì sao Đồ Bất Giới kia lại biết được chuyện ngươi và Sở Hoàng?”
“Cái gì?” Lông mày Đoạn Bạch Nguyệt bỗng nhiên nhíu lại.
“Ngươi không biết?” Nam Ma Tà cũng phạm hồ đồ, “Lúc xế chiều chính miệng hắn nói là biết được chuyện ngươi và vị kia trên điện Kim Loan.”
“Thật không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Việc này ta lừa ngươi làm gì.” Nam Ma Tà lo lắng, không cảm thấy bản thân lý giải sai lệch chỗ nào cả, “Nếu không phải là chính miệng ngươi nói, e là trong cung đã có người nhìn ra manh mối, sẽ xảy ra sai sót a.”
Đoạn Bạch Nguyệt cầm bội đao, trực tiếp đến trong phòng Đồ Bất Giới.
Đây là muốn giết người diệt khẩu hay là sao... Nam Ma Tà đuổi theo phía sau.
Đồ Bất Giới đang ngủ say, trên cổ đột nhiên liền truyền đến một trận lạnh lẽo thấu xương, nhất thời hoảng loạn mở mắt ra.
Dưới ánh nến tối tăm, ánh mắt Đoạn Bạch Nguyệt lạnh tanh nhìn hắn.
“Hiền chất đây là có ý gì?” Đồ Bất Giới kinh hãi đến biến sắc.
Đoạn Bạch Nguyệt lạnh lùng nói: “Nói, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”
“Mục, mục, mục đích?” Đồ Bất Giới như có gai ở sau lưng. Lúc đầu còn muốn muốn che giấu, về sau thực sự không chịu nổi áp lực thì bày ra vẻ mặt đưa đám nói: “Hiền chất chuyện gì cũng phải từ từ, là ta nhất thời hồ đồ, dạ minh châu kia ta không cần nữa, trả lại cho ngươi là được, trả lại cho ngươi là được.”
...
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Nam Ma Tà cảm thấy tựa hồ có chỗ nào đó không đúng lắm.
Đồ Bất Giới tiếp tục nơm nớp lo sợ: “Ta cũng là khi đi tiểu đêm thì đi lầm đường, mới có thể đi nhầm vào phòng ngủ hiền chất, nhìn thấy trong tủ có đồ vật đang sáng lên, thì... thì, thì nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.” Nghĩ muốn trộm chút tiền, miễn cho sau này ngủ đầu đường, dù sao Tây Nam phủ nổi danh mất hết tính người lại hỉ nộ vô thường, nói không chừng ngày nào đó mình sẽ bị đuổi ra ngoài.
“Dạ minh châu gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Thân thể Đồ Bất Giới cứng ngắc, đưa bàn tay xuống dưới gối, lấy ra một hạt châu màu lam sâu kín.
Đốt Tinh.
Nhìn màu lam ôn nhuận trong suốt kia, Đoạn Bạch Nguyệt cũng không biết chính mình nên là tâm tình gì.
Lúc trước chỉ có tiểu Uyên mới có thể làm cho Đốt Tinh này phát sáng, còn tưởng là thần vật thượng cổ có linh tính. Mà bây giờ cái tên Đồ Bất Giới ngũ đại tam thô này nhưng cũng có thể khiến hạt châu phát sáng, chỉ e là không phải có linh tính, mà là... có tật xấu.
“Hiền chất a.” Đồ Bất Giới còn tại sám hối, tốt xấu gì thả đao xuống trước.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu một cái, kéo Nam Ma Tà ra khỏi phòng ngủ: “Lúc trước hắn rốt cuộc nói cái gì, lặp lại lần nữa một chữ cũng không thể kể sót!”
“Sao có thể được chứ, trí nhớ của ta cũng không tốt.” Nam Ma Tà liên tục lắc đầu.
Một tay Đoạn Bạch Nguyệt cắm đao xuyên vào lòng đất sâu hai thước, chỉ sợ người phía dưới ngẩng đầu cũng sẽ bị doạ cho ngất xỉu.
Nam Ma Tà không thể làm gì khác hơn là nỗ lực nhớ lại, đồng thời thuật lại một lần.
Sau khi nghe xong, Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy đầu rất đau.
Nam Ma Tà hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn đang hỏi: “Vì sao không nói lời nào?”
“Lúc trước vào năm ta tám tuổi, có một hòa thượng đến Tây Nam phủ đoán mệnh. Nói ta trước ba mươi tuổi, mệnh cũng không tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc đó hắn bị phụ vương đuổi ra ngoài, nói là tên lừa đảo. Bây giờ nhìn lại, nhưng đó có lẽ thật sự là một thánh tăng.”
Có một đệ đệ ngu ngốc, có một sư phụ không đáng tin, trong phòng ngủ còn có một hán tử thô bỉ có khả năng dính líu đến người trong lòng. Mặc kệ nghĩ như thế nào, mạng này cũng không thể coi là tốt.
Nam Ma Tà quan tâm: “Vậy sau ba mươi tuổi thì sao?”
“Sau ba mươi tuổi ngược lại không nói.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có lẽ bị sư phụ làm tức chết trước cũng không chừng.”
Nam Ma Tà: “...”
NGHỊCH ĐỒ!
***
Nhìn thấy vẻ mặt Sở Uyên, mặc dù Đoạn Bạch Nguyệt không biết là vì sao, nhưng biết rõ là hắn tất nhiên đã nghe qua được gì đó, vì vậy chủ động hỏi: “Quan phủ có nói lai lịch những người áo đen kia không?”
“Lai lịch?” Đồ Bất Giới suy nghĩ một chút, “Chuyện này ngược lại cũng không rõ ràng, ta cũng là biết được tin tức từ Phi Loan Lâu.”
“Quan phủ không có dán thông báo?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Đồ Bất Giới lắc đầu: “Không có.”
Đoạn Bạch Nguyệt liếc nhìn Sở Uyên thì thấy sắc mặt hắn quả nhiên có chút khó coi.
Phi Loan Lâu là tình báo lâu trong chốn giang hồ, lâu chủ tên là Cảnh Lưu Thiên, ngày thường cầm một cây quạt xếp thanh trà thi tửu hoa, nhìn không giống như là người trong võ lâm mà giống như là tài tử. Cũng rất biết làm người, vô sự ba phần cười, nhìn liền khiến lòng người ta thoải mái. Ngẫu nhiên qua lại Vương thành, không chỉ có các đại môn phái, nhiều nhất vẫn là đại thần khách quý trong triều. Một kẻ như vậy, sẽ hiệp trợ quan phủ địa phương làm việc cũng không kỳ quái. Mà thân là mệnh quan triều đình, tróc nã đào phạm không dán thông báo không báo lên trên mà lại đi tìm một môn phái giang hồ ám sát, thực sự là không còn gì để nói.
“Nếu quan phủ không có dán bảng thì dân chúng nghĩ đến cũng không biết ?” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
Đồ Bất Giới nói: “Đó là tất nhiên.”
“Ngày đó khi tiền bối đuổi giết người mặc áo đen kia, đối phương có từng nói gì không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
Đồ Bất Giới nói: “Trong đó có một nữ tử nói bọn họ cũng không phải là kẻ ác, kêu ta không được ra tay hạ sát nghiệt. Ta vừa mới do dự một chút thì bị ma âm của đối phương làm rối loạn tâm trí.”
...
Sở Uyên khẽ gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt hiểu ý, nói: “Không biết lần này tiền bối đến Vương thành là ở nơi nào?”
Đồ Bất Giới vò vò đầu: “Còn chưa có tìm được.”
“Vậy thì ở tại khách điếm ta bao xuống đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Xuyên qua con đường này chính là khách điếm Duyệt Lai.”
“Như vậy thì không thể tốt hơn.” Đồ Bất Giới mừng tít mắt, liền chủ động nói, “Buổi tối chúng ta đi đâu ăn cơm?”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt thả lên trên bàn một nén bạc, nói: “Tiền bối xin cứ tự nhiên, tại hạ còn có chút chuyện, sẽ không phụng bồi.”
Đáy mắt Đồ Bất Giới rất là thất vọng.
Đoạn Bạch Nguyệt quyết đoán đứng lên, cùng Sở Uyên đồng thời đi xuống lầu, xác định phía sau không ai đi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
“Một câu hiền chất hai câu hiền chất.” Sở Uyên chọt chọt lồng ngực của hắn, “Tới chính là soán vị, hẳn là bình thường ở Tây Nam mưu tính không ít.”Đoạn Bạch Nguyệt có nỗi khổ không nói được, thật sự ta với hắn không quá quen.
“Đi, đến Hà Ngư lâu.” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ: “Ta còn tưởng ngươi muốn nói đám hắc y nhân kia trước.”
“Muốn nói, nhưng không phải nói ở trên đường.” Sở Uyên kéo hắn, hai người cùng nhau tiến vào tiệm ăn phố đối diện. Đặt một nhã gian gọi thức ăn ngon, mới nói, “Nếu như ta đoán không sai, đám hắc y nhân kia là tới từ Triều Nhai.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngược lại là không nghĩ tới: “Vì sao khẳng định như thế?”
“Lúc trước khi tộc nhân Triều Nhai vào cung, trên người cũng là khoác áo choàng màu đen, thân hình cao lớn.” Sở Uyên nói, “Triều Nhai là tên của một hải đảo, gần tới hoàng hôn người ở đó thích nhất là đối tà dương ngâm xướng cầu phúc. Có không ít thuyền đánh cá đi ngang qua phụ cận đều sẽ bị tiếng hát làm cho mất phương hướng, cho nên mới được gọi là mê vực Triều Nhai, nghe đâu còn có thể câu hồn phách người khác.”
“Hơi mơ hồ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Coi như tất cả những chuyện này đều là thật thì tại sao lại có một đám người Triều Nhai xuất hiện ở Thương Nam châu, mà quan phủ địa phương tại sao lại căm thù bọn họ như vậy?”
Sở Uyên lắc đầu một cái, lại hỏi: “Lúc trước ngược lại là nghe Tiểu Cẩn nói qua Phi Loan Lâu, nhưng cũng không quá để ở trong lòng. Ngươi có quen biết lâu chủ Phi Loan Lâu không?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Quen.”
“Vậy đi hỏi một chút xem?” Sở Uyên nói, “Trước giờ Triều Nhai không thích bước vào xã hội, lần này nghe qua giống như là đang chạy trối chết, hẳn là đã xảy ra nhiễu loạn gì rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái nói: “Được.”
“Ngươi xem, mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ gặp chuyện.” Sở Uyên lấy đũa chọt chọt cá.
“Nếu như không muốn quản thì cứ giao cho ta là được.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Thương Nam châu cách Vương thành không xa, ngày mai ta liền xuất phát tự mình đến tìm tòi hư thực. Nếu như vừa vặn gặp được tộc nhân Triều Nhai thì mang toàn bộ về cho ngươi thẩm vấn.”
Sở Uyên gật đầu, nhớ tới một đống chuyện rối bời này thì cảm thấy hoàn toàn ăn không vô.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Đút ngươi ăn?”
Sở Uyên: “...”
“Nếu ngươi không ăn thì ta sẽ đút thật đó.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy muỗng
Sở Uyên buồn cười, tự mình lấy bát đũa ra: “Nam tiền bối muốn đến núi Ngọc Quan, ngươi lại muốn đến Thương Nam châu, vậy Dao nhi thì sao?”
“Tất nhiên là đi theo ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên nói: “Nếu như hắn nguyện ý, cũng có thể ở lại trong cung.”
“Vẫn là không cần.” Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh uống canh, “Ta sợ trong cung không có nhiều trùng cho hắn ăn như vậy.”
...
Bên trong khách điếm, Đoạn Dao đang ở bên cạnh bàn nhìn một khối ngọc bội, không hổ danh là Vương thành, tay nghề thợ thủ công rất tốt, tốc độ rất nhanh, trong vòng một canh giờ thì có thể điêu khắc xong một chữ 'Đoạn'.Sau khi Nam Ma Tà nhìn thấy khá là vui mừng. Đồ đệ lớn rồi, còn biết mua ngọc bội đeo cho bản thân, giống y như là công tử văn nhã ngoài phố vậy.
Đoạn Dao hỏi: “Nếu như ta đưa vật này cho Thẩm tướng quân, có thể biểu lộ ra quá long trọng rồi không?” Dù sao phía trên có khắc họ ca mình, người không biết chỉ nghĩ là một khối ngọc bội, còn người chịu suy nghĩ thì coi như đó là một người a!
Nam Ma Tà cười tươi như hoa rút ngọc bội từ trong tay hắn đi: “Chuyện của người lớn, con nít vẫn là đừng nhúng tay vào thì tốt hơn.”
Đoạn Dao: “...”
“Về sau cách Thẩm tướng quân này xa một chút.” Nam Ma Tà sờ sờ đầu hắn, hiền lành dạy dỗ, “Đệ đệ tẩu tử này, nếu bị người bên ngoài nhìn thấy thì sẽ nói lời dèm pha.”
Đoạn Dao: “...”
Nam Ma Tà lại hỏi: “Mấy ngày nữa có muốn theo sư phụ cùng nhau đến núi Ngọc Quan không?”
“Không đi.” Đoạn Dao một tiếng cự tuyệt, “Nghe liền biết là nơi đằng đằng sát khí.”
Nam Ma Tà không cam lòng: “Thật sự không đi hả?”
Đoạn Dao liều mạng lắc đầu.
Nam Ma Tà thở phào nhẹ nhõm: “Vừa hay, sư phụ cũng không muốn mang ngươi theo.”
Đoạn Dao: “...”
Tại sao!
“Nam sư phụ, Tiểu vương gia.” Đoạn Niệm ở ngoài cửa nói, “Có khách cầu kiến.”
Nam Ma Tà ho khan hai tiếng: “Là Thẩm tướng quân à?”
Nháy mắt Đoạn Dao chấn hưng tinh thần.
Đoạn Niệm nói: “Là tiền bối Đồ Bất Giới.”
...
“Kỳ lạ.” Đoạn Dao buồn bực, “Hắn tới đây làm gì?”
Trong mắt Nam Ma Tà cũng là không rõ.
“Mặc kệ hắn, đi xem thử trước.” Đoạn Dao đang rảnh rỗi buồn chán, mở cửa đến sát vách quả nhiên liền thấy Đồ Bất Giới kia đang ngồi ở bàn uống trà, đầu tóc rối bời đầy người dơ bẩn, mặt cũng không rửa sạch.
“Chao ôi...” Nam Ma Tà ngữ điệu sâu xa.
Chao ôi cái gì mà chao ôi. Đoạn Dao thầm nói, thời điểm này cũng không khác ngươi vừa mới từ trong nấm mồ bò ra ngoài bao nhiêu đâu.
“Nam tiền bối!” Đồ Bất Giới thấy hai người thì lập tức đứng lên, hai tay ôm quyền bày ra một phái nghĩa hiệp.
“Các hạ đến Vương thành làm gì vậy?” Đoạn Dao hỏi.
Đồ Bất Giới hạ thấp giọng thần bí nói: “Tất nhiên là vì trợ giúp Vương gia đạt thành chuyện.”
Đoạn Dao: “Hả?”
“Đạt thành chuyện gì?” Nam Ma Tà cũng không rõ.
“Vừa nãy ta đã cùng Vương gia ở trà lâu bí mật nói qua.” Trên mặt Đồ Bất Giới mang theo mỉm cười thần bí, dùng ngữ khí người trong nhà chỉ có ngươi ta mới hiểu nói, “Tất nhiên là vì vị trí trên điện Kim Loan kia.“...
Một lời vừa ra, Đoạn Dao nghĩ như thế nào tạm thời không nói, Nam Ma Tà cũng rất là ngũ oanh lôi đỉnh một phen. Lòng nói có phải đầu óc đồ đệ này hỏng rồi không, chậm chạp không thể lừa gạt người tới tay, dựng lên một màn xướng tình thánh thì cũng thôi đi, coi như là muốn mời giúp đỡ, vì sao cư nhiên mời một người như thế?
Đồ Bất Giới còn đang đắc chí, không tự chủ được phác hoạ tương lai cẩm tú.
“Vậy đêm nay ta đi về trước, Đồ Bất Giới còn đang ở khách điếm, miễn cho ồn ào xảy ra chuyện.” Đoạn Bạch Nguyệt tiễn người trở về cung, mới nói, “Đêm nay ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ gì đến Triều Nhai nữa.”
Sở Uyên gật đầu: “Được.”
“Sáng mai ta tiến cung sớm một chút, mang cho ngươi bò nướng nóng hổi mới ra lò.” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: “Đậu hủ.”
“Được.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng, đôi môi vừa mới để sát vào gò má của hắn, lại bị lắc người né tránh.
Tính tình người này a... nhìn hai bên tai rõ ràng đỏ hơn một nửa Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu một cái, xoay người rời khỏi tẩm điện.
Trở về khách điếm trời đã khuya, Đoạn Dao đã sớm ngủ say sưa, Đồ Bất Giới cũng khò khè ngáy vang trời, chỉ có Nam Ma Tà vẫn như trước ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, chờ người.
“Hôm nay ta đi hỏi mộc si lão nhân, Thiên Hồi Hoàn kia nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể lấy được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Sư phụ đừng chờ nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Nam Ma Tà vỗ vỗ bàn, uy nghiêm nói: “Ngồi xuống!”
“Lại làm sao?” Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu, “Ngày mai ta còn phải dậy sớm.”
“Đồ Bất Giới kia, ngươi là nghiêm túc?” Nam Ma Tà đã xoắn xuýt hồi lâu.
“Gặp được ở trên đường, sợ hắn gây chuyện thị phi thì kêu trở lại khách điếm trước, có cái gì mà nghiêm túc hay không nghiêm túc?” Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay rót một chén trà, “Hắn trêu chọc sư phụ?”
“Tùy tùy tiện tiện gặp được ở trên đường, ngươi liền có thể rõ ràng mười mươi cái gì cũng nói ra hết?” Nam Ma Tà nghe vậy càng khiếp sợ hơn, “Thật sự coi người trong lòng của ngươi là khuê nữ cô nương?” Thích thì thích, nói cũng không sao.
Đoạn Bạch Nguyệt chần chờ lắc đầu: “Ta không hiểu sư phụ đang nói gì cả?”
“Còn nói không biết.” Nam Ma Tà oán giận, “Vì sao Đồ Bất Giới kia lại biết được chuyện ngươi và Sở Hoàng?”
“Cái gì?” Lông mày Đoạn Bạch Nguyệt bỗng nhiên nhíu lại.
“Ngươi không biết?” Nam Ma Tà cũng phạm hồ đồ, “Lúc xế chiều chính miệng hắn nói là biết được chuyện ngươi và vị kia trên điện Kim Loan.”
“Thật không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Việc này ta lừa ngươi làm gì.” Nam Ma Tà lo lắng, không cảm thấy bản thân lý giải sai lệch chỗ nào cả, “Nếu không phải là chính miệng ngươi nói, e là trong cung đã có người nhìn ra manh mối, sẽ xảy ra sai sót a.”
Đoạn Bạch Nguyệt cầm bội đao, trực tiếp đến trong phòng Đồ Bất Giới.
Đây là muốn giết người diệt khẩu hay là sao... Nam Ma Tà đuổi theo phía sau.
Đồ Bất Giới đang ngủ say, trên cổ đột nhiên liền truyền đến một trận lạnh lẽo thấu xương, nhất thời hoảng loạn mở mắt ra.
Dưới ánh nến tối tăm, ánh mắt Đoạn Bạch Nguyệt lạnh tanh nhìn hắn.
“Hiền chất đây là có ý gì?” Đồ Bất Giới kinh hãi đến biến sắc.
Đoạn Bạch Nguyệt lạnh lùng nói: “Nói, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”
“Mục, mục, mục đích?” Đồ Bất Giới như có gai ở sau lưng. Lúc đầu còn muốn muốn che giấu, về sau thực sự không chịu nổi áp lực thì bày ra vẻ mặt đưa đám nói: “Hiền chất chuyện gì cũng phải từ từ, là ta nhất thời hồ đồ, dạ minh châu kia ta không cần nữa, trả lại cho ngươi là được, trả lại cho ngươi là được.”
...
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Nam Ma Tà cảm thấy tựa hồ có chỗ nào đó không đúng lắm.
Đồ Bất Giới tiếp tục nơm nớp lo sợ: “Ta cũng là khi đi tiểu đêm thì đi lầm đường, mới có thể đi nhầm vào phòng ngủ hiền chất, nhìn thấy trong tủ có đồ vật đang sáng lên, thì... thì, thì nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.” Nghĩ muốn trộm chút tiền, miễn cho sau này ngủ đầu đường, dù sao Tây Nam phủ nổi danh mất hết tính người lại hỉ nộ vô thường, nói không chừng ngày nào đó mình sẽ bị đuổi ra ngoài.
“Dạ minh châu gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Thân thể Đồ Bất Giới cứng ngắc, đưa bàn tay xuống dưới gối, lấy ra một hạt châu màu lam sâu kín.
Đốt Tinh.
Nhìn màu lam ôn nhuận trong suốt kia, Đoạn Bạch Nguyệt cũng không biết chính mình nên là tâm tình gì.
Lúc trước chỉ có tiểu Uyên mới có thể làm cho Đốt Tinh này phát sáng, còn tưởng là thần vật thượng cổ có linh tính. Mà bây giờ cái tên Đồ Bất Giới ngũ đại tam thô này nhưng cũng có thể khiến hạt châu phát sáng, chỉ e là không phải có linh tính, mà là... có tật xấu.
“Hiền chất a.” Đồ Bất Giới còn tại sám hối, tốt xấu gì thả đao xuống trước.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu một cái, kéo Nam Ma Tà ra khỏi phòng ngủ: “Lúc trước hắn rốt cuộc nói cái gì, lặp lại lần nữa một chữ cũng không thể kể sót!”
“Sao có thể được chứ, trí nhớ của ta cũng không tốt.” Nam Ma Tà liên tục lắc đầu.
Một tay Đoạn Bạch Nguyệt cắm đao xuyên vào lòng đất sâu hai thước, chỉ sợ người phía dưới ngẩng đầu cũng sẽ bị doạ cho ngất xỉu.
Nam Ma Tà không thể làm gì khác hơn là nỗ lực nhớ lại, đồng thời thuật lại một lần.
Sau khi nghe xong, Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy đầu rất đau.
Nam Ma Tà hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn đang hỏi: “Vì sao không nói lời nào?”
“Lúc trước vào năm ta tám tuổi, có một hòa thượng đến Tây Nam phủ đoán mệnh. Nói ta trước ba mươi tuổi, mệnh cũng không tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc đó hắn bị phụ vương đuổi ra ngoài, nói là tên lừa đảo. Bây giờ nhìn lại, nhưng đó có lẽ thật sự là một thánh tăng.”
Có một đệ đệ ngu ngốc, có một sư phụ không đáng tin, trong phòng ngủ còn có một hán tử thô bỉ có khả năng dính líu đến người trong lòng. Mặc kệ nghĩ như thế nào, mạng này cũng không thể coi là tốt.
Nam Ma Tà quan tâm: “Vậy sau ba mươi tuổi thì sao?”
“Sau ba mươi tuổi ngược lại không nói.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Có lẽ bị sư phụ làm tức chết trước cũng không chừng.”
Nam Ma Tà: “...”
NGHỊCH ĐỒ!
/196
|