Khụ khụ.
Nguyệt vệ chỉ có thể dùng tiếng ho để không bật cười. Lâu Thất thực sự rất tham lam!
Kim Lão là lão ngoan đồng, nghe vậy cảm thấy cũng không thiệt thòi gì nhiều liền gật đầu đồng ý, hai người còn rất nghiêm túc đập tay ba cái để thề.
"Xoáy nước vừa rồi chắc chắn là do Vân Hương Dương giở trò." Kim Lão giải thích cho họ: "Các người chắc không biết đâu, trong sông Kim La này có rất nhiều cơ quan cỡ lớn, có điều ngoài trang chủ ra thì không ai biết được."
Thì ra có cơ quan lớn có thể làm ra xoáy nước khổng lồ, đúng là một công trình kinh người. Lâu Thất cũng không khỏi kinh ngạc.
"Vân hương Dương nói thì rất hay, cho mọi người vào sẽ tiếp đãi tử tế, ta thấy chắc chắn có âm mưu quỷ kế gì đó."
Lâu Thất nghĩ thầm, hoa đã bị trộm rồi, hắn dứt khoát thả người vào, nếu hoa chưa bị trộm hắn có dám làm vậy không. Có điều, cho nhiều người vào như vậy nói là không có âm mưu gì nàng cũng không tin.
Nhưng cho dù có âm mưu đi chăng nữa thì bề ngoài họ vẫn không thể nào hời hợt được, bờ sông của Vân Phong Sơn Trang đã có rất nhiều đệ tử được phái tới để phụ trách tiếp đãi.
Nhiều thuyền tới như vậy, khi tấp vào bờ cũng phải sắp xếp cẩn thận, nhưng đã vậy rồi vẫn khó tránh có thuyền đụng vào nhau, tiếng ồn ào cãi vã vang lên không ngớt. Bờ sông trở nên hỗn loạn. Dù sao thì đều là những giáo phái ô hợp, tố chất không tốt. Trước tình hình này, thuyền tới sau muốn cập bến có vẻ hơi khó khăn, phải xếp hàng đợi.
Nhưng Kim Lão có thực lực, cũng đủ vô sỉ, nhân lúc hai chiếc thuyền nhỏ cập bến chưa dừng hẳn, chân dùng nội lực, ép chiếc thuyền chèn vào giữa hai thuyền nhỏ kia, tay trái đánh ra một chưởng, mái chèo chống mạnh một cái, cứ thế tạo được một vị trí cho thuyền đi vào.
"Đi thôi, đi thôi, xuống thuyền." Ông ta nhảy xuống trước, quay đầu vẫy tay gọi Lâu Thất và mọi người.
Người lái thuyền bên cạnh lớn tiếng chửi đổng: "Lão già, quay lại đay nếu không ông đây sẽ đập nát thuyền của ngươi."
"Cứ đập tự nhiên, đập tự nhiên." Kim Lão không buồn quay đầu lại: "Dù sao thì thuyền của ngươi lớn hơn thuyền của ta, khi về dùng thuyền của ngươi là được."
"..." Người lái thuyền sau lưng sững người, hộc máu.
Người thực sự rất đông, Lâu Thất được Trầm Sát ôm, những nơi đi qua người khác đều tự giác né tránh, toàn thân hắn tỏa ra khí lạnh có thể đóng băng người khác. Thực tế là tới nơi này hắn nhớ tới Lâu Thất từng ngồi chung một chiếc thuyền với gã tên gọi Vân Phong một ngày một đêm, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội.
"Công tử."
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên ở sau lưng, nhóm người Lâu Thất lập tức sững người, đưa mắt nhìn nhau, không phải chứ, đuổi tới nơi rồi sao?
"Bờ sông nhiều người thế này, sao cô ta có thể lập tức phát hiện ra chúng ta?" Nguyệt vệ không khỏi ngạc nhiên.
Lâu Thất nói: "Chủ tử của chúng ta thân cao đánh bại hết tất cả mọi người. Còn nữa..." Còn một điểm nữa, nàng nghi ngờ có liên quan tới Dẫn Hồn. Ngôi làng hoang kia là ảo cảnh, cô Mộc Lan này chắc chắn có vấn đề, nếu như Mộc Lan này có vấn đề, có khi nào Dẫn Hồn cũng là do cô ta thả ra?
"Công tử, cuối cùng Mộc Lan đã tìm được công tử rồi, hãy để Mộc Lan đi theo công tử, Mộc Lan nhất định sẽ chung sống hòa thuận với tỷ tỷ, không khiến tỷ tỷ nổi giận."
Mộc Lan đã chạy tới trước mặt họ, vừa nói vừa gỡ mũ xuống.
Lập tức Lâu Thất hiểu ra ý đồ của cô ta, trước mặt nhiều người thế này, Mộc Lan lại lộ mặt, dung mạo giống hệt nàng, hai gương mặt như thế ai cũng tin rằng họ là tỷ muội sinh đôi.
Tới khi đó, nàng chỉ lo tới đàn ông, hung dữ với muội muội, chắc chắn sẽ bị mọi người dị nghị, bản lĩnh giả yếu ớt của Mộc Lan e rằng sẽ khiến nhiều nam nhân mềm lòng.
Nàng không sợ những nam nhân kia, chỉ có điều không muốn người khác vác theo mặt mình ra vẻ yếu đuối nịnh bợ trước mặt nhiều người như vậy, điều đó khiến nàng mắc ói.
"Ý!"
Khi Mộc Lan lộ mặt, khi xung quanh vang lên những tiếng trầm trồ xuýt xoa thì một giọng nói ngạc nhiên không thoát khỏi tai Lâu Thất, nàng quay lại nhìn thì thấy nụ cười mỉa mai của Kim Lão.
"Lão bá nghĩ tới việc gì buồn cười sao?" Lâu Thất quyết định tiến sát lại trắng trợn thăm dò.
"Tiểu cô nương giảo hoạt như người sao lại dính dáng gì với người Đoạn Trần Tông vậy?" Kim Lão hạ giọng hỏi.
Lâu Thất sửng sốt, lại có một người nữa nói về Đoạn Trần Tông.
"Mặt cô gái kia dùng một loại bí pháp của Đoạn Trần Tông." Kim Lão tiếp tục nói: "Loại bí pháp này có thể tùy ý thay đổi mặt của người này, muốn biến thành ai cũng được."
Lâu Thất bừng tỉnh.
"Mẹ nói chứ, ta đã nói rồi, sao lại có người giống hệt ta tới vậy!" Nàng đẩy Trầm Sát, thì thầm bên tai hắn: "Tạm thời giữ chân cô ta, ta hỏi rõ ràng rồi tính."
Nguyệt thấy sắc mặt chủ tử của mình sa sầm xuống liền chặn trước mặt Mộc Lan, ngăn cô ta lại: "Mộc cô nương, chủ tử nhà ta không thích người lại gần."
"Ta không lại gần, ta chỉ đi theo công tử, chỉ đi theo thôi có được không."
"Đây là Vân Phong Sơn Trang, Mộc cô nương muốn đi đâu cũng được." Ý là, ngươi thích theo thì cứ theo, ngươi theo chúng ta cũng không làm gì được ngươi, cũng không đuổi ngươi.
Lâu Thất không phải đã nói cần giữ cô ta lại sao, vậy thì giữ. Theo Nguyệt vệ thấy, bất luận họ đi tới đâu cô ta cũng có thể tìm tới, không bằng để cô ta đi theo, làm rõ xem cô ta muốn gì, nếu không nhìn cô ta vác gương mặt của Lâu Thất, đúng là không thể xuống tay được.
Trầm Sát một tay nhéo nhẹ lên eo Lâu Thất, thực sự bực bội. Ý của nàng vừa rồi là muốn hắn đi dỗ dành ả ta? "Lâu Thất, nàng..."
Lâu Thất lập tức biết mình đã sai, nàng sai rồi không được sao? Vừa rồi chẳng qua nghe Kim Lão nói vậy nàng nóng vội, nghĩ rằng dù gì hắn cũng không ưa Mộc Lan, chỉ cần giữ cô ta lại là được, nhưng nàng đã quên mất tính khí của hắn.
Dám lợi dụng hắn đi giữ chân cô gái khác, nàng thực sự tự tìm đường chết sao?
"Chủ tử, chủ tử, nghe lão bá nói gì đi, mặt của cô ta có vấn đề." Lâu Thất lập tức đánh lảng, biết rằng Trầm Sát sẽ, sẽ, chắc chắn sẽ nghe.
Quả nhiên, việc người khác mang theo mặt của Lâu Thất khiến Trầm Sát rất bực bội, vừa nghe nói mặt cô ta có vấn đề, ánh mắt lập tức nhìn về phía Kim Lão.
Kim Lão đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã cách xa hàng trượng, nhưng nhìn ông ta bước đi vẫn là từng bước từng bước giống như người thường. Trầm Sát ánh mắt vụt lóe sáng, hắn ôm lấy eo Lâu Thất, người lao vút đi theo Kim Lão, so với Kim Lão thân hình hắn có phần phiêu dật hơn.
Lâu Thất bĩu môi, bộ pháp này của Kim Lão nàng cũng biết, cùng sư môn với Khổng Tu, trước đây Khổng Tu từng chỉ điểm cho nàng. Nhưng Trầm Sát từ lần trước nói rằng sẽ không rời xa nàng nửa bước, tới giờ việc gì cũng ôm nàng đi cùng, làm như nàng là phế nhân không bằng? Nàng có thể tự đi được đấy.
Ba người lập tức kéo dài khoảng cách với những người khác.
Nguyệt vệ chậm rãi theo sau, duy trì tốc độ có thể nhìn thấy bóng họ từ xa. Nhưng khi hắn quay đầu lại thấy Mộc Lan hoàn toàn không bị bỏ rơi, cũng đi đằng sau hắn. Trong lòng hắn không khỏi giật mình, xem ra cho dù họ muốn giết Mộc Lan thì cũng không phải chuyện dễ, cô gái này vẫn luôn đóng kịch, trong đó có một việc, võ công của cô ta chắc chắn mạnh hơn họ tưởng tượng rất nhiều.
Kim Lão và mọi người cũng không muốn cắt đuôi Mộc Lan, chỉ có điều muốn cách xa cô ta để cô ta không nghe thấy những gì họ nói.
"Tiểu tử, ngươi khá lắm." Kim Lão nhìn Trầm Sát gật đầu, ánh mắt không giấu vẻ khen ngợi: "Tuổi còn trẻ mà tu vi đã cao tới vậy, khá lắm, khá lắm, đừng kiêu ngạo cũng đừng nóng vội, biển học vô biên, con đường võ học càng không có điểm dừng."
"Thụ giáo rồi." Trầm Sát nói hai từ như vậy đã coi là thái độ rất tốt với đối phương, hắn cũng nghe ra thành ý và khuyên nhủ trong lời nói của Kim Lão. Kim Lão sợ hắn quá kiêu ngạo, tâm kính cũng sẽ có thể ảnh hưởng tới sự tiến bộ của tu vi."
Có điều, Lâu Thất biết rằng, Trầm Sát tuy cao ngoại, cũng lạnh lùng nhưng hắn đối xử với chính bản thân mình cũng rất tàn nhãn, có thể chịu cực khổ, điểm này không cần phải lo lắng.
"Cô gái kia có mặt giống hệt ngươi, Thất nha đầu, có phải trong lòng rất khó chịu không?"
"Đúng vậy!" Lâu Thất thẳng thắn trả lời. Quen thân lắm sao? Gọi tới cả Thất nha đầu rồi... Nàng còn Cửu nha đầu đấy.
"Mặt đó dùng bí thuật của Đoạn Trần Tông để làm thành, thực ra trên mặt cô ta đã dùng một loại thuốc, dược tính vô cùng mạnh, loại thuốc đó rất thần kỳ, nói thế nào nhỉ, chỉ cần ngửi thấy sẽ khiến người ta bị ảnh hưởng, dung mạo nhìn được chính dung mạo cô ta muốn có." Kim Lão túm tóc, giống như không biết nên nói sao cho rõ.
Lâu Thất nói: "Ảo giác, cường hóa, mắt bị lừa!"
Tác dụng là vậy, vốn dĩ có lẽ gương mặt đó cũng không thực sự giống của nàng, nhưng vì tác dụng của thuốc, mắt mọi người sẽ bị lừa gạt, nhìn gương mặt đó sẽ cảm thấy rằng nó nên như vậy, lại nhìn Lâu Thất sẽ bất giác khiến hai gương mặt trùng điệp, càng nhìn càng thấy giống.
Kim Lão vỗ tay nói: "Không sai, chính là ý đó. Thất nha đầu quả nhiên thông minh! Cũng may các ngươi không giết cô ta, loại người này thông thường là tử sĩ, tính mạng đã bán cho chủ tử, hơn nữa..." Nói tới đây, vẻ mặt của Kim Lão có phần nghiêm trọng, ông ta nhìn Lâu Thất nói: "Ngươi có biết tại sao có thể biến hóa ra gương mặt của ngươi hay không? Bí pháp này không dễ dàng thành công đâu, không phải thích biến ra hình của ai cũng được, vì trong đó cần một thứ rất khó kiếm."
"Thứ có liên quan tới ta?"
Kim Lão gật đầu: "Thông minh. Cần có máu đầu tim, tóc, móng tay của ngươi và cả quần áo... ngươi mặc trên người."
Ông ta nói ra một thứ, sắc mặt Lâu Thất lại sa sầm một chút, đợi tới khi ông nói xong nàng liền lắc đầu: "Không thể nào, tóc, móng tay ta không nói, máu đầu tim ta chưa từng bị chảy ra, còn nữa..."
"Ai lấy quần áo trên người nàng, bổn Đế Quân sẽ giết kẻ đó." Trầm Sát mặt còn đen hơn nàng, thậm chí còn tự xưng Đế Quân.
Kim Lão nhíu mày: "Nếu như không phải những thứ này vậy thì có một thứ có thể thay thế cho tất cả những thứ đó, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn nữa."
Lâu Thất lập tức thấp thỏm không yên, nàng có dự cảm, lời tiếp theo của Kim Lão chắc chắn là tin tức lớn đối với nàng.
"Máu cuống rốn, chính là khi ngươi vừa chào đời, máu chảy ra khi cắt rốn."
Bùm một tiếng, đầu Lâu Thất như muốn nổ tung, việc này giống như một trái bom uy lực cực mạnh, nổ tan lí trí tư duy của nàng khiến đầu nàng trống rỗng.
Máu! Cuống! Rốn!
Điều này cũng có nghĩa là, nàng đúng là người ở đây, sinh ra ở thế giới này.
Nguyệt vệ chỉ có thể dùng tiếng ho để không bật cười. Lâu Thất thực sự rất tham lam!
Kim Lão là lão ngoan đồng, nghe vậy cảm thấy cũng không thiệt thòi gì nhiều liền gật đầu đồng ý, hai người còn rất nghiêm túc đập tay ba cái để thề.
"Xoáy nước vừa rồi chắc chắn là do Vân Hương Dương giở trò." Kim Lão giải thích cho họ: "Các người chắc không biết đâu, trong sông Kim La này có rất nhiều cơ quan cỡ lớn, có điều ngoài trang chủ ra thì không ai biết được."
Thì ra có cơ quan lớn có thể làm ra xoáy nước khổng lồ, đúng là một công trình kinh người. Lâu Thất cũng không khỏi kinh ngạc.
"Vân hương Dương nói thì rất hay, cho mọi người vào sẽ tiếp đãi tử tế, ta thấy chắc chắn có âm mưu quỷ kế gì đó."
Lâu Thất nghĩ thầm, hoa đã bị trộm rồi, hắn dứt khoát thả người vào, nếu hoa chưa bị trộm hắn có dám làm vậy không. Có điều, cho nhiều người vào như vậy nói là không có âm mưu gì nàng cũng không tin.
Nhưng cho dù có âm mưu đi chăng nữa thì bề ngoài họ vẫn không thể nào hời hợt được, bờ sông của Vân Phong Sơn Trang đã có rất nhiều đệ tử được phái tới để phụ trách tiếp đãi.
Nhiều thuyền tới như vậy, khi tấp vào bờ cũng phải sắp xếp cẩn thận, nhưng đã vậy rồi vẫn khó tránh có thuyền đụng vào nhau, tiếng ồn ào cãi vã vang lên không ngớt. Bờ sông trở nên hỗn loạn. Dù sao thì đều là những giáo phái ô hợp, tố chất không tốt. Trước tình hình này, thuyền tới sau muốn cập bến có vẻ hơi khó khăn, phải xếp hàng đợi.
Nhưng Kim Lão có thực lực, cũng đủ vô sỉ, nhân lúc hai chiếc thuyền nhỏ cập bến chưa dừng hẳn, chân dùng nội lực, ép chiếc thuyền chèn vào giữa hai thuyền nhỏ kia, tay trái đánh ra một chưởng, mái chèo chống mạnh một cái, cứ thế tạo được một vị trí cho thuyền đi vào.
"Đi thôi, đi thôi, xuống thuyền." Ông ta nhảy xuống trước, quay đầu vẫy tay gọi Lâu Thất và mọi người.
Người lái thuyền bên cạnh lớn tiếng chửi đổng: "Lão già, quay lại đay nếu không ông đây sẽ đập nát thuyền của ngươi."
"Cứ đập tự nhiên, đập tự nhiên." Kim Lão không buồn quay đầu lại: "Dù sao thì thuyền của ngươi lớn hơn thuyền của ta, khi về dùng thuyền của ngươi là được."
"..." Người lái thuyền sau lưng sững người, hộc máu.
Người thực sự rất đông, Lâu Thất được Trầm Sát ôm, những nơi đi qua người khác đều tự giác né tránh, toàn thân hắn tỏa ra khí lạnh có thể đóng băng người khác. Thực tế là tới nơi này hắn nhớ tới Lâu Thất từng ngồi chung một chiếc thuyền với gã tên gọi Vân Phong một ngày một đêm, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội.
"Công tử."
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên ở sau lưng, nhóm người Lâu Thất lập tức sững người, đưa mắt nhìn nhau, không phải chứ, đuổi tới nơi rồi sao?
"Bờ sông nhiều người thế này, sao cô ta có thể lập tức phát hiện ra chúng ta?" Nguyệt vệ không khỏi ngạc nhiên.
Lâu Thất nói: "Chủ tử của chúng ta thân cao đánh bại hết tất cả mọi người. Còn nữa..." Còn một điểm nữa, nàng nghi ngờ có liên quan tới Dẫn Hồn. Ngôi làng hoang kia là ảo cảnh, cô Mộc Lan này chắc chắn có vấn đề, nếu như Mộc Lan này có vấn đề, có khi nào Dẫn Hồn cũng là do cô ta thả ra?
"Công tử, cuối cùng Mộc Lan đã tìm được công tử rồi, hãy để Mộc Lan đi theo công tử, Mộc Lan nhất định sẽ chung sống hòa thuận với tỷ tỷ, không khiến tỷ tỷ nổi giận."
Mộc Lan đã chạy tới trước mặt họ, vừa nói vừa gỡ mũ xuống.
Lập tức Lâu Thất hiểu ra ý đồ của cô ta, trước mặt nhiều người thế này, Mộc Lan lại lộ mặt, dung mạo giống hệt nàng, hai gương mặt như thế ai cũng tin rằng họ là tỷ muội sinh đôi.
Tới khi đó, nàng chỉ lo tới đàn ông, hung dữ với muội muội, chắc chắn sẽ bị mọi người dị nghị, bản lĩnh giả yếu ớt của Mộc Lan e rằng sẽ khiến nhiều nam nhân mềm lòng.
Nàng không sợ những nam nhân kia, chỉ có điều không muốn người khác vác theo mặt mình ra vẻ yếu đuối nịnh bợ trước mặt nhiều người như vậy, điều đó khiến nàng mắc ói.
"Ý!"
Khi Mộc Lan lộ mặt, khi xung quanh vang lên những tiếng trầm trồ xuýt xoa thì một giọng nói ngạc nhiên không thoát khỏi tai Lâu Thất, nàng quay lại nhìn thì thấy nụ cười mỉa mai của Kim Lão.
"Lão bá nghĩ tới việc gì buồn cười sao?" Lâu Thất quyết định tiến sát lại trắng trợn thăm dò.
"Tiểu cô nương giảo hoạt như người sao lại dính dáng gì với người Đoạn Trần Tông vậy?" Kim Lão hạ giọng hỏi.
Lâu Thất sửng sốt, lại có một người nữa nói về Đoạn Trần Tông.
"Mặt cô gái kia dùng một loại bí pháp của Đoạn Trần Tông." Kim Lão tiếp tục nói: "Loại bí pháp này có thể tùy ý thay đổi mặt của người này, muốn biến thành ai cũng được."
Lâu Thất bừng tỉnh.
"Mẹ nói chứ, ta đã nói rồi, sao lại có người giống hệt ta tới vậy!" Nàng đẩy Trầm Sát, thì thầm bên tai hắn: "Tạm thời giữ chân cô ta, ta hỏi rõ ràng rồi tính."
Nguyệt thấy sắc mặt chủ tử của mình sa sầm xuống liền chặn trước mặt Mộc Lan, ngăn cô ta lại: "Mộc cô nương, chủ tử nhà ta không thích người lại gần."
"Ta không lại gần, ta chỉ đi theo công tử, chỉ đi theo thôi có được không."
"Đây là Vân Phong Sơn Trang, Mộc cô nương muốn đi đâu cũng được." Ý là, ngươi thích theo thì cứ theo, ngươi theo chúng ta cũng không làm gì được ngươi, cũng không đuổi ngươi.
Lâu Thất không phải đã nói cần giữ cô ta lại sao, vậy thì giữ. Theo Nguyệt vệ thấy, bất luận họ đi tới đâu cô ta cũng có thể tìm tới, không bằng để cô ta đi theo, làm rõ xem cô ta muốn gì, nếu không nhìn cô ta vác gương mặt của Lâu Thất, đúng là không thể xuống tay được.
Trầm Sát một tay nhéo nhẹ lên eo Lâu Thất, thực sự bực bội. Ý của nàng vừa rồi là muốn hắn đi dỗ dành ả ta? "Lâu Thất, nàng..."
Lâu Thất lập tức biết mình đã sai, nàng sai rồi không được sao? Vừa rồi chẳng qua nghe Kim Lão nói vậy nàng nóng vội, nghĩ rằng dù gì hắn cũng không ưa Mộc Lan, chỉ cần giữ cô ta lại là được, nhưng nàng đã quên mất tính khí của hắn.
Dám lợi dụng hắn đi giữ chân cô gái khác, nàng thực sự tự tìm đường chết sao?
"Chủ tử, chủ tử, nghe lão bá nói gì đi, mặt của cô ta có vấn đề." Lâu Thất lập tức đánh lảng, biết rằng Trầm Sát sẽ, sẽ, chắc chắn sẽ nghe.
Quả nhiên, việc người khác mang theo mặt của Lâu Thất khiến Trầm Sát rất bực bội, vừa nghe nói mặt cô ta có vấn đề, ánh mắt lập tức nhìn về phía Kim Lão.
Kim Lão đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã cách xa hàng trượng, nhưng nhìn ông ta bước đi vẫn là từng bước từng bước giống như người thường. Trầm Sát ánh mắt vụt lóe sáng, hắn ôm lấy eo Lâu Thất, người lao vút đi theo Kim Lão, so với Kim Lão thân hình hắn có phần phiêu dật hơn.
Lâu Thất bĩu môi, bộ pháp này của Kim Lão nàng cũng biết, cùng sư môn với Khổng Tu, trước đây Khổng Tu từng chỉ điểm cho nàng. Nhưng Trầm Sát từ lần trước nói rằng sẽ không rời xa nàng nửa bước, tới giờ việc gì cũng ôm nàng đi cùng, làm như nàng là phế nhân không bằng? Nàng có thể tự đi được đấy.
Ba người lập tức kéo dài khoảng cách với những người khác.
Nguyệt vệ chậm rãi theo sau, duy trì tốc độ có thể nhìn thấy bóng họ từ xa. Nhưng khi hắn quay đầu lại thấy Mộc Lan hoàn toàn không bị bỏ rơi, cũng đi đằng sau hắn. Trong lòng hắn không khỏi giật mình, xem ra cho dù họ muốn giết Mộc Lan thì cũng không phải chuyện dễ, cô gái này vẫn luôn đóng kịch, trong đó có một việc, võ công của cô ta chắc chắn mạnh hơn họ tưởng tượng rất nhiều.
Kim Lão và mọi người cũng không muốn cắt đuôi Mộc Lan, chỉ có điều muốn cách xa cô ta để cô ta không nghe thấy những gì họ nói.
"Tiểu tử, ngươi khá lắm." Kim Lão nhìn Trầm Sát gật đầu, ánh mắt không giấu vẻ khen ngợi: "Tuổi còn trẻ mà tu vi đã cao tới vậy, khá lắm, khá lắm, đừng kiêu ngạo cũng đừng nóng vội, biển học vô biên, con đường võ học càng không có điểm dừng."
"Thụ giáo rồi." Trầm Sát nói hai từ như vậy đã coi là thái độ rất tốt với đối phương, hắn cũng nghe ra thành ý và khuyên nhủ trong lời nói của Kim Lão. Kim Lão sợ hắn quá kiêu ngạo, tâm kính cũng sẽ có thể ảnh hưởng tới sự tiến bộ của tu vi."
Có điều, Lâu Thất biết rằng, Trầm Sát tuy cao ngoại, cũng lạnh lùng nhưng hắn đối xử với chính bản thân mình cũng rất tàn nhãn, có thể chịu cực khổ, điểm này không cần phải lo lắng.
"Cô gái kia có mặt giống hệt ngươi, Thất nha đầu, có phải trong lòng rất khó chịu không?"
"Đúng vậy!" Lâu Thất thẳng thắn trả lời. Quen thân lắm sao? Gọi tới cả Thất nha đầu rồi... Nàng còn Cửu nha đầu đấy.
"Mặt đó dùng bí thuật của Đoạn Trần Tông để làm thành, thực ra trên mặt cô ta đã dùng một loại thuốc, dược tính vô cùng mạnh, loại thuốc đó rất thần kỳ, nói thế nào nhỉ, chỉ cần ngửi thấy sẽ khiến người ta bị ảnh hưởng, dung mạo nhìn được chính dung mạo cô ta muốn có." Kim Lão túm tóc, giống như không biết nên nói sao cho rõ.
Lâu Thất nói: "Ảo giác, cường hóa, mắt bị lừa!"
Tác dụng là vậy, vốn dĩ có lẽ gương mặt đó cũng không thực sự giống của nàng, nhưng vì tác dụng của thuốc, mắt mọi người sẽ bị lừa gạt, nhìn gương mặt đó sẽ cảm thấy rằng nó nên như vậy, lại nhìn Lâu Thất sẽ bất giác khiến hai gương mặt trùng điệp, càng nhìn càng thấy giống.
Kim Lão vỗ tay nói: "Không sai, chính là ý đó. Thất nha đầu quả nhiên thông minh! Cũng may các ngươi không giết cô ta, loại người này thông thường là tử sĩ, tính mạng đã bán cho chủ tử, hơn nữa..." Nói tới đây, vẻ mặt của Kim Lão có phần nghiêm trọng, ông ta nhìn Lâu Thất nói: "Ngươi có biết tại sao có thể biến hóa ra gương mặt của ngươi hay không? Bí pháp này không dễ dàng thành công đâu, không phải thích biến ra hình của ai cũng được, vì trong đó cần một thứ rất khó kiếm."
"Thứ có liên quan tới ta?"
Kim Lão gật đầu: "Thông minh. Cần có máu đầu tim, tóc, móng tay của ngươi và cả quần áo... ngươi mặc trên người."
Ông ta nói ra một thứ, sắc mặt Lâu Thất lại sa sầm một chút, đợi tới khi ông nói xong nàng liền lắc đầu: "Không thể nào, tóc, móng tay ta không nói, máu đầu tim ta chưa từng bị chảy ra, còn nữa..."
"Ai lấy quần áo trên người nàng, bổn Đế Quân sẽ giết kẻ đó." Trầm Sát mặt còn đen hơn nàng, thậm chí còn tự xưng Đế Quân.
Kim Lão nhíu mày: "Nếu như không phải những thứ này vậy thì có một thứ có thể thay thế cho tất cả những thứ đó, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn nữa."
Lâu Thất lập tức thấp thỏm không yên, nàng có dự cảm, lời tiếp theo của Kim Lão chắc chắn là tin tức lớn đối với nàng.
"Máu cuống rốn, chính là khi ngươi vừa chào đời, máu chảy ra khi cắt rốn."
Bùm một tiếng, đầu Lâu Thất như muốn nổ tung, việc này giống như một trái bom uy lực cực mạnh, nổ tan lí trí tư duy của nàng khiến đầu nàng trống rỗng.
Máu! Cuống! Rốn!
Điều này cũng có nghĩa là, nàng đúng là người ở đây, sinh ra ở thế giới này.
/659
|