Nhưng mà, Lâu Thất không cho lão cơ hội đó.
Kim Lão ngại ngùng sờ sờ lỗ mũi, và đi theo lên tuyết sơn.
Những ngọn núi này trông có vẻ hiểm hóc, nhưng trong mắt bọn họ thì cũng không có gì to tát lắm đâu, chẳng bao lâu sau đó, họ đều leo lên tới lưng chừng núi.
Nhưng càng trèo lên cao càng cực, bởi vì không chỉ nhiệt độ càng lúc càng thấp, không khí càng lúc càng loãng.
Khi thực sự leo trèo lên tuyết sơn này, so với khi nhìn dưới chân núi cao hơn rất nhiều.
Phịch một tiếng, Lâu Tín té ngồi dưới đất.
"Đau đầu quá, không thể hít thở được nữa, kì, kì lạ..." Lâu Tín vừa nói vừa thở hổn hển.
Một thị vệ khác không nhịn được bèn hỏi: "Lâu Tín, ngươi nhìn đâu giống yếu đuối vậy đâu, bị sao vậy?"
Ba ngày nay họ đều ráng sức đi đường, Du Hoảng cũng không có nhiều cơ hội để được tiếp cận bọn họ, hắn biết mình được gia nhập giữa chừng, mấy người này chắc đã theo chân Trầm Sát từ rất sớm rồi, cho nên nghĩ cùng đi đường với mấy người này là một cơ hội, hòa nhập với bọn họ trước, sau đó đi Phá vực thì không sợ bị bài xích nữa, vì thế lập tức tiếp lời: "Có khi nào ở đây có người bày trận pháp không? Chúng ta phải cẩn thận một chút."
"Bày trận? Ở đâu mà ra nhiều trận đến vậy." Kim Lão đáp, lắc đầu nói: "Lão phu không nhìn thấy có trận nào được bày ở đây."
Khổng Tu cũng lắc đầu nói: "Đích thực không có."
"Vậy tại sao Lâu thị vệ không thích ứng được?"
"Thuộc hạ cũng cảm thấy có chút khó thở." Lúc này, một tên thị vệ khác đang do dự có nên nói ra hay không.
Bước chân của Trầm Sát chậm lại, cau chặt mày. Lâu Thất vỗ vỗ bờ ngực của chàng: "Để bọn họ đợi ở dưới chân núi, bọn họ có sự đề kháng với cao nguyên."
Sự đề kháng với cao nguyên này thực chất chả liên quan gì đến võ công cao thấp, cho dù ngươi có võ công thì cũng đâu thể nào bách bệnh bất khả xâm phạm, và chứng đề kháng với cao nguyên không phải là bệnh, nhưng cũng chả có cách chữa.
"Đề kháng cao nguyên?" Trầm Sát không hiểu từ ngữ này lắm.
"Tức là không khí trên cao nguyên loãng, oxy chúng ta hít thở không đủ, sẽ nảy sinh một sự chống cự, như là bị đau đầu, chóng mặt, buồn nôn, tăng nhịp tim đập hoặc là thở không được." Lâu Thất nói xong câu này cũng cảm thấy có chút mệt, dừng một lát định tiếp tục nói, Trầm Sát đã ra lệnh cho họ ở dưới núi đợi, không cần đi theo.
"Khổng thúc thúc cũng ở dưới chờ đi." Lâu Thất nói, "Chân của tiền bối vẫn phải nghĩ dưỡng một khoảng thời gian, leo núi không có lợi cho tiền bối đâu."
Khổng Tu liền nhìn nàng và nghe lời nói này bèn nhìn qua Trầm Sát, bất giác cười khổ: "Được, vậy mọi người chú ý cẩn thận." Ông có chút không hiểu, rõ ràng lúc này tu vi của ông không kém Trầm Sát, nhưng không biết tại sao, khí thế của chàng trai trẻ tuổi khiến ông cảm thấy áp chế. Trong lòng Khổng Tu cười khổ, chẳng lẽ do ông bị giam giữ quá lâu, trở nên yếu đuối sao?
Nhưng trên người Trầm Sát rõ ràng có khí thế của một đấng thượng vị bẩm sinh, điều này khiến ông có chút khó hiểu.
Phá Vực, vào mười mấy năm trước trước khi ông bị giam ở Thủy Vụ Phong, chẳng qua chỉ là một nơi hoang vu, một hoang vu không tên, có nghe nói có người đến đó xây thành lập trại, nhưng cũng không gây ra sự chú ý gì lớn lao. Mấy chục năm, cho dù có phát triển vượt bậc khiến người ta cảm thán, nhưng cũng chưa thể đem so sánh với Đông Thanh Bắc Thương những nước lớn như thế được, Đế Quân ở đó, theo lý mà nói không thể có khí thế mạnh mẽ và lòng tự tin đến thế mới phải, nhưng rõ ràng Trầm Sát có, dường như chàng còn chói lọi lấp lánh hơn cả hoàng đế của Đông Thanh và Bắc Thương.
Về điều này thì Khổng Tu chưa suy nghĩ thấu. Nhất là vào ba ngày nay, sư thúc của hắn đó giờ luôn chơi trò bất ngờ không nể mặt người nào, lại bị chàng hối thúc đi đường điên cuồng không dám có nửa lời phẫn nộ, thật khiến người ta cảm thấy kì quái quá đi. Tuy nói bên trong cũng có nguyên nhân sư thúc muốn nhanh chóng hái được Huyết Liên để chữa trị cho Lâu Thất, nhưng theo quỹ đạo thông thường, vào lúc đi đường, lão phải trêu ghẹo Trầm Sát mới phải, nhưng lão không có.
Và còn một điểm, Trầm Sát có chút giống với Đoạn Trần Tông chủ.
Nhưng rõ ràng chàng không quen biết với Đoạn Trần Tông chủ, nếu không, với sự đối xử tốt của chàng với Lâu Thất, sao có thể chịu đựng được sự truy sát của gia đình mình với nàng? Đoạn Trần Tông cũng không lý nào để cốt nhục gia tộc lưu vong tại ngoại.
"Đế Quân, thuộc hạ không có chứng đề kháng cao nguyên như Lâu cô nương nói, hãy cho thuộc hạ đi theo." Trần Thập vội vàng nói.
Du Hoảng cũng nhanh chóng tiến lên một bước, đứng bên cạnh hắn.
"Ừ."
Xem như Trầm Sát đã đồng ý.
Nguyệt đương nhiên phải đi theo rồi.
Kim Lão dẫn đường phía trước, công phu của lão cực cao, chân vừa nhón, liền mở cho họ một điểm dừng chân. Càng lên cao, núi càng dốc, phía dưới không có tuyết hoàn toàn phủ lấy, đến đoạn này đã có tuyết phủ dày, độ dày khoảng cỡ đầu gối của bọn họ, một chân giẫm xuống muốn rút ra lại, rất khó đi. Với lại so với mực nước biển càng lúc càng cao, càng lúc càng dốc, Trầm Sát không tiện ẵm lấy Lâu Thất nữa, bèn cõng nàng trên lưng.
Vốn dĩ Lâu Thất có thể chờ ở phía dưới, nhưng không biết có phải vì sự trải nghiệm trong Sinh Linh Trận lúc trước, Trầm Sát làm cách nào cũng không chịu cho nàng tự leo lên núi.
"Có chết thì cũng phải chết trong lòng của bổn Đế Quân." Giọng nói lạnh lùng, không hề khách sáo.
"Ta đâu có dễ dàng chết được?" Lâu Thất đáp.
Nhìn đôi mắt thâm trầm như biển sâu trong màn đêm nhìn thẳng vào nàng, cho đến khi nàng ngại ngùng cúi đầu, chàng mới lạnh lùng đáp: "Lần trước là ai kia dễ dàng bỏ cuộc vậy?"
Lâu Thất tức chết đi được.
Sinh Linh Trận kia suýt nữa nàng chết rồi, chắc là bị chàng ghi nhớ cả đời.
Trên đỉnh núi, muốn vận dụng khinh công ở đây cũng khó, nội lực sẽ bị tiêu hao mạnh, cho nên họ chỉ từng bước từng bước in dấu chân sâu bò lên trên. Bởi vì Lâu Thất đã không còn sức lực ôm chặt Trầm Sát, cho nên một tay chàng đỡ lấy mông của nàng, một tay tiếp tục trèo lên, dốc như vậy, con người trên kia dường như trở thành một đường thẳng, phải sử dụng tay chân cùng một lúc.
Kim Lão ở trên kia quay đầu lại: "Qua hết đoạn này thì sẽ đỡ được chút, hãy kiên trì lấy."
"Tiếp tục." Trả lời lại lão, là giọng nói không gợn sóng của Trầm Sát.
Kim Lão chỉ nhìn chàng một hồi, gật đầu. Trầm Sát cũng bị nội thương, nhưng chàng không nói, Lâu Thất biết cũng không nói, sao tự mình phải nói nhiều chứ.
Cuối cùng bò qua được đoạn này, quả nhiên có một sườn núi được xem là bằng phẳng đôi chút, vẫn tích tuyết dày dặn, nhưng phía không xa kia trên ngọn núi nhọn lòi ra vẫn có thêm các ngọn cao hơn ló ra, trên đó ngẫu nhiên có vài cọng cỏ sống cô độc trên đó.
"Ngồi yên tại chỗ nghỉ ngơi một khắc."
Tuy đều là cao thủ, nhưng không dùng khinh công tự dựa vào sức mình leo trèo một ngọn núi tuyết cao như vậy, dù sao thì thân thể của họ không phải là mình đồng da sắt, đã sớm mỏi rã rời, chỉ nghe mệnh lệnh của Trầm Sát, mọi người không thèm đếm xỉa đến phép lịch sự, lập tức ngồi xuống, nghỉ ngơi trên mặt tuyết.
"Hay là, mọi người ở đây đợi, lão phu đi hái đóa huyết liên kia xuống." Kim Lão không có ngồi xuống.
"Không cần." Trầm Sát chỉ nói nhạt.
"Ui, Lâu nha đầu, năm xưa ta và nghĩa phụ của ngươi cũng có mối giao tình, ngươi là con gái nuôi của Hiên Viên, vậy thì phải gọi ta một tiếng Gia Gia, mối quan hệ của chúng ta phải thân thiết hơn hắn nhiều chứ? Có phải ngươi đã kí giấy bán thân cho hắn không? Gia Gia chuộc về cho ngươi thấy sao? Sau này con cứ đi theo Gia Gia du sơn ngao thủy, trên đường đi chúng ta thấy nam tử nào ưa nhìn, gia thế tốt, thì..."
"Rầm!"
Lời của lão chưa dứt, mặt của Trầm Sát đã đen như mực, một chưởng đánh qua người lão. Kim Lão hét một tiếng liền nhẹ nhàng bay ra, không sợ chết tiếp tục nói: "Tiểu tử này sát khí nặng, người lại lạnh lùng, không thích hợp với ngươi đâu Thất nha đầu..."
"Ngươi muốn chết!" Đáy mắt Trầm Sát nổi lên tia u ám, Lâu Thất có thể cảm nhận chàng thực sự nổi cơn muốn giết người, lập tức giơ tay nắm lấy tay chàng.
"Chủ tử."
Kim Lão vỗ tay nói: "Nhìn xem, Thất nha đầu của nhà ta vẫn bênh vực cho ta."
Nhiệt độ xung quanh Trầm Sát hạ thấp hơn nữa, Lâu Thất lập tức nói: "Không phải, gây ra động tĩnh lớn trên tuyết sơn có thể gây tuyết lở."
Kim Lão: "..."
Nha đầu chết tiệt, không làm lão bẻ mặt không được hay sao?
Sắc mặt của Trầm Sát lập tức giãn ra, ôm chặt nàng đứng dậy, đi về phía đỉnh núi, không thèm đếm xỉa đến Kim Lão nữa.
Đi được vài bước, chàng lạnh lùng nói: "Cho dù bổn Đế Quân có thích hợp hay không, thì ngươi cũng chỉ được phép là của ta."
Lâu Thất sững sờ, nhịn không được hỏi: "Vậy nếu có người thích ta thì sao?"
"Giết."
Lâu Thất: "..."
"Vậy nếu có người thích chàng thì sao, phải cướp chàng cho bằng được?" Lâu Thất không nhịn được hỏi tiếp.
Kết quả thì Trầm Sát không cần suy nghĩ hồi liền một câu: "Nàng giết."
Nếu không phải vì Lâu Thất không còn sức lực, thật muốn ấn huyệt thái dương, não của người này thật kì quái? Bá đạo tàn bạo đến đẳng cấp này, sao nàng có thể đụng được loại người này kia chứ?
À, là tự mình rơi xuống lòng chàng kia mà.
Lâu Thất thật lòng cảm thấy bản thân không thể trốn thoát, nhưng không biết tại sao, trong lòng nàng lại trồi lên một nỗi ngọt ngào.
Và Nguyệt đi theo ở phía sau, đôi mày ưa nhìn kia cứ cau mãi, sự lo lắng trong lòng càng lúc càng nặng.
Lâu Thất quay đầu liếc hắn một phen, không nói gì.
Vốn dĩ tưởng lên đây liền có thể hái được Huyết Liên, nhưng khi họ không dễ dàn bò lên trên đỉnh núi, thì thấy đỉnh núi không có gì cả, nhưng lại có một dấu chân rất kì quái, lập tức thay đổi sắc mặt.
"Hoa không có ở đây, nó trượt từ trong động này xuống, ở đây mở ra một cái cửa lớn, hoa được nở ở trong kia." Kim Lão nói, ngồi xổm xuống đào xới một mớ tuyết, sắc mặt lập tức thay đổi, thân hình ngay lúc đó bay ngược ra, cùng lúc phi thân ra với lão, một hình bóng từ chỗ lão vừa đào cũng bay ra, không có dí theo về hướng của Kim Lão, ngược lại bắn về phía của Trầm Sát Lâu Thất, đồng thời, trong miệng của hắn phát ra một tiếng sáo thánh thót và vang dội.
Có một đôi cánh đang vỗ trên bầu trời, và một bóng ảnh lớn phủ xuống.
"Hai người bọn ngươi bảo vệ Đế Quân!" Nguyệt thấp giọng nói, tự mình rút ra cây kiếm dài, thẳng người đáp vân bay thẳng lên đó, đâm sang con chim ưng màu xám to lớn đang bay xuống.
Trần Thập và Du Hoảng cùng lúc giơ kiếm nghênh đón người nam nhân đột nhiên phóng tới.
Kim Lão buông thõng tay đứng ở một bên, chỉ cau mày nhìn. Lão đã từng này tuổi tác, tuy đối với quy tắc không xem trọng lắm, nhưng đi theo mấy thanh niên trẻ tuổi bao vây công kích một người?
Trầm Sát nói với lão: "Ngươi đi hái hoa!"
"Hoa? Đóa hoa này sao?" Thân hình của người đó bỗng sững lại, lấy từ trong người đóa Huyết Liên đưa ra ngoài.
Trần Thập và Du Hoảng kinh hãi, cùng lúc rút kiếm về, sợ làm tổn thương đóa Huyết Liên.
Kim Lão ngại ngùng sờ sờ lỗ mũi, và đi theo lên tuyết sơn.
Những ngọn núi này trông có vẻ hiểm hóc, nhưng trong mắt bọn họ thì cũng không có gì to tát lắm đâu, chẳng bao lâu sau đó, họ đều leo lên tới lưng chừng núi.
Nhưng càng trèo lên cao càng cực, bởi vì không chỉ nhiệt độ càng lúc càng thấp, không khí càng lúc càng loãng.
Khi thực sự leo trèo lên tuyết sơn này, so với khi nhìn dưới chân núi cao hơn rất nhiều.
Phịch một tiếng, Lâu Tín té ngồi dưới đất.
"Đau đầu quá, không thể hít thở được nữa, kì, kì lạ..." Lâu Tín vừa nói vừa thở hổn hển.
Một thị vệ khác không nhịn được bèn hỏi: "Lâu Tín, ngươi nhìn đâu giống yếu đuối vậy đâu, bị sao vậy?"
Ba ngày nay họ đều ráng sức đi đường, Du Hoảng cũng không có nhiều cơ hội để được tiếp cận bọn họ, hắn biết mình được gia nhập giữa chừng, mấy người này chắc đã theo chân Trầm Sát từ rất sớm rồi, cho nên nghĩ cùng đi đường với mấy người này là một cơ hội, hòa nhập với bọn họ trước, sau đó đi Phá vực thì không sợ bị bài xích nữa, vì thế lập tức tiếp lời: "Có khi nào ở đây có người bày trận pháp không? Chúng ta phải cẩn thận một chút."
"Bày trận? Ở đâu mà ra nhiều trận đến vậy." Kim Lão đáp, lắc đầu nói: "Lão phu không nhìn thấy có trận nào được bày ở đây."
Khổng Tu cũng lắc đầu nói: "Đích thực không có."
"Vậy tại sao Lâu thị vệ không thích ứng được?"
"Thuộc hạ cũng cảm thấy có chút khó thở." Lúc này, một tên thị vệ khác đang do dự có nên nói ra hay không.
Bước chân của Trầm Sát chậm lại, cau chặt mày. Lâu Thất vỗ vỗ bờ ngực của chàng: "Để bọn họ đợi ở dưới chân núi, bọn họ có sự đề kháng với cao nguyên."
Sự đề kháng với cao nguyên này thực chất chả liên quan gì đến võ công cao thấp, cho dù ngươi có võ công thì cũng đâu thể nào bách bệnh bất khả xâm phạm, và chứng đề kháng với cao nguyên không phải là bệnh, nhưng cũng chả có cách chữa.
"Đề kháng cao nguyên?" Trầm Sát không hiểu từ ngữ này lắm.
"Tức là không khí trên cao nguyên loãng, oxy chúng ta hít thở không đủ, sẽ nảy sinh một sự chống cự, như là bị đau đầu, chóng mặt, buồn nôn, tăng nhịp tim đập hoặc là thở không được." Lâu Thất nói xong câu này cũng cảm thấy có chút mệt, dừng một lát định tiếp tục nói, Trầm Sát đã ra lệnh cho họ ở dưới núi đợi, không cần đi theo.
"Khổng thúc thúc cũng ở dưới chờ đi." Lâu Thất nói, "Chân của tiền bối vẫn phải nghĩ dưỡng một khoảng thời gian, leo núi không có lợi cho tiền bối đâu."
Khổng Tu liền nhìn nàng và nghe lời nói này bèn nhìn qua Trầm Sát, bất giác cười khổ: "Được, vậy mọi người chú ý cẩn thận." Ông có chút không hiểu, rõ ràng lúc này tu vi của ông không kém Trầm Sát, nhưng không biết tại sao, khí thế của chàng trai trẻ tuổi khiến ông cảm thấy áp chế. Trong lòng Khổng Tu cười khổ, chẳng lẽ do ông bị giam giữ quá lâu, trở nên yếu đuối sao?
Nhưng trên người Trầm Sát rõ ràng có khí thế của một đấng thượng vị bẩm sinh, điều này khiến ông có chút khó hiểu.
Phá Vực, vào mười mấy năm trước trước khi ông bị giam ở Thủy Vụ Phong, chẳng qua chỉ là một nơi hoang vu, một hoang vu không tên, có nghe nói có người đến đó xây thành lập trại, nhưng cũng không gây ra sự chú ý gì lớn lao. Mấy chục năm, cho dù có phát triển vượt bậc khiến người ta cảm thán, nhưng cũng chưa thể đem so sánh với Đông Thanh Bắc Thương những nước lớn như thế được, Đế Quân ở đó, theo lý mà nói không thể có khí thế mạnh mẽ và lòng tự tin đến thế mới phải, nhưng rõ ràng Trầm Sát có, dường như chàng còn chói lọi lấp lánh hơn cả hoàng đế của Đông Thanh và Bắc Thương.
Về điều này thì Khổng Tu chưa suy nghĩ thấu. Nhất là vào ba ngày nay, sư thúc của hắn đó giờ luôn chơi trò bất ngờ không nể mặt người nào, lại bị chàng hối thúc đi đường điên cuồng không dám có nửa lời phẫn nộ, thật khiến người ta cảm thấy kì quái quá đi. Tuy nói bên trong cũng có nguyên nhân sư thúc muốn nhanh chóng hái được Huyết Liên để chữa trị cho Lâu Thất, nhưng theo quỹ đạo thông thường, vào lúc đi đường, lão phải trêu ghẹo Trầm Sát mới phải, nhưng lão không có.
Và còn một điểm, Trầm Sát có chút giống với Đoạn Trần Tông chủ.
Nhưng rõ ràng chàng không quen biết với Đoạn Trần Tông chủ, nếu không, với sự đối xử tốt của chàng với Lâu Thất, sao có thể chịu đựng được sự truy sát của gia đình mình với nàng? Đoạn Trần Tông cũng không lý nào để cốt nhục gia tộc lưu vong tại ngoại.
"Đế Quân, thuộc hạ không có chứng đề kháng cao nguyên như Lâu cô nương nói, hãy cho thuộc hạ đi theo." Trần Thập vội vàng nói.
Du Hoảng cũng nhanh chóng tiến lên một bước, đứng bên cạnh hắn.
"Ừ."
Xem như Trầm Sát đã đồng ý.
Nguyệt đương nhiên phải đi theo rồi.
Kim Lão dẫn đường phía trước, công phu của lão cực cao, chân vừa nhón, liền mở cho họ một điểm dừng chân. Càng lên cao, núi càng dốc, phía dưới không có tuyết hoàn toàn phủ lấy, đến đoạn này đã có tuyết phủ dày, độ dày khoảng cỡ đầu gối của bọn họ, một chân giẫm xuống muốn rút ra lại, rất khó đi. Với lại so với mực nước biển càng lúc càng cao, càng lúc càng dốc, Trầm Sát không tiện ẵm lấy Lâu Thất nữa, bèn cõng nàng trên lưng.
Vốn dĩ Lâu Thất có thể chờ ở phía dưới, nhưng không biết có phải vì sự trải nghiệm trong Sinh Linh Trận lúc trước, Trầm Sát làm cách nào cũng không chịu cho nàng tự leo lên núi.
"Có chết thì cũng phải chết trong lòng của bổn Đế Quân." Giọng nói lạnh lùng, không hề khách sáo.
"Ta đâu có dễ dàng chết được?" Lâu Thất đáp.
Nhìn đôi mắt thâm trầm như biển sâu trong màn đêm nhìn thẳng vào nàng, cho đến khi nàng ngại ngùng cúi đầu, chàng mới lạnh lùng đáp: "Lần trước là ai kia dễ dàng bỏ cuộc vậy?"
Lâu Thất tức chết đi được.
Sinh Linh Trận kia suýt nữa nàng chết rồi, chắc là bị chàng ghi nhớ cả đời.
Trên đỉnh núi, muốn vận dụng khinh công ở đây cũng khó, nội lực sẽ bị tiêu hao mạnh, cho nên họ chỉ từng bước từng bước in dấu chân sâu bò lên trên. Bởi vì Lâu Thất đã không còn sức lực ôm chặt Trầm Sát, cho nên một tay chàng đỡ lấy mông của nàng, một tay tiếp tục trèo lên, dốc như vậy, con người trên kia dường như trở thành một đường thẳng, phải sử dụng tay chân cùng một lúc.
Kim Lão ở trên kia quay đầu lại: "Qua hết đoạn này thì sẽ đỡ được chút, hãy kiên trì lấy."
"Tiếp tục." Trả lời lại lão, là giọng nói không gợn sóng của Trầm Sát.
Kim Lão chỉ nhìn chàng một hồi, gật đầu. Trầm Sát cũng bị nội thương, nhưng chàng không nói, Lâu Thất biết cũng không nói, sao tự mình phải nói nhiều chứ.
Cuối cùng bò qua được đoạn này, quả nhiên có một sườn núi được xem là bằng phẳng đôi chút, vẫn tích tuyết dày dặn, nhưng phía không xa kia trên ngọn núi nhọn lòi ra vẫn có thêm các ngọn cao hơn ló ra, trên đó ngẫu nhiên có vài cọng cỏ sống cô độc trên đó.
"Ngồi yên tại chỗ nghỉ ngơi một khắc."
Tuy đều là cao thủ, nhưng không dùng khinh công tự dựa vào sức mình leo trèo một ngọn núi tuyết cao như vậy, dù sao thì thân thể của họ không phải là mình đồng da sắt, đã sớm mỏi rã rời, chỉ nghe mệnh lệnh của Trầm Sát, mọi người không thèm đếm xỉa đến phép lịch sự, lập tức ngồi xuống, nghỉ ngơi trên mặt tuyết.
"Hay là, mọi người ở đây đợi, lão phu đi hái đóa huyết liên kia xuống." Kim Lão không có ngồi xuống.
"Không cần." Trầm Sát chỉ nói nhạt.
"Ui, Lâu nha đầu, năm xưa ta và nghĩa phụ của ngươi cũng có mối giao tình, ngươi là con gái nuôi của Hiên Viên, vậy thì phải gọi ta một tiếng Gia Gia, mối quan hệ của chúng ta phải thân thiết hơn hắn nhiều chứ? Có phải ngươi đã kí giấy bán thân cho hắn không? Gia Gia chuộc về cho ngươi thấy sao? Sau này con cứ đi theo Gia Gia du sơn ngao thủy, trên đường đi chúng ta thấy nam tử nào ưa nhìn, gia thế tốt, thì..."
"Rầm!"
Lời của lão chưa dứt, mặt của Trầm Sát đã đen như mực, một chưởng đánh qua người lão. Kim Lão hét một tiếng liền nhẹ nhàng bay ra, không sợ chết tiếp tục nói: "Tiểu tử này sát khí nặng, người lại lạnh lùng, không thích hợp với ngươi đâu Thất nha đầu..."
"Ngươi muốn chết!" Đáy mắt Trầm Sát nổi lên tia u ám, Lâu Thất có thể cảm nhận chàng thực sự nổi cơn muốn giết người, lập tức giơ tay nắm lấy tay chàng.
"Chủ tử."
Kim Lão vỗ tay nói: "Nhìn xem, Thất nha đầu của nhà ta vẫn bênh vực cho ta."
Nhiệt độ xung quanh Trầm Sát hạ thấp hơn nữa, Lâu Thất lập tức nói: "Không phải, gây ra động tĩnh lớn trên tuyết sơn có thể gây tuyết lở."
Kim Lão: "..."
Nha đầu chết tiệt, không làm lão bẻ mặt không được hay sao?
Sắc mặt của Trầm Sát lập tức giãn ra, ôm chặt nàng đứng dậy, đi về phía đỉnh núi, không thèm đếm xỉa đến Kim Lão nữa.
Đi được vài bước, chàng lạnh lùng nói: "Cho dù bổn Đế Quân có thích hợp hay không, thì ngươi cũng chỉ được phép là của ta."
Lâu Thất sững sờ, nhịn không được hỏi: "Vậy nếu có người thích ta thì sao?"
"Giết."
Lâu Thất: "..."
"Vậy nếu có người thích chàng thì sao, phải cướp chàng cho bằng được?" Lâu Thất không nhịn được hỏi tiếp.
Kết quả thì Trầm Sát không cần suy nghĩ hồi liền một câu: "Nàng giết."
Nếu không phải vì Lâu Thất không còn sức lực, thật muốn ấn huyệt thái dương, não của người này thật kì quái? Bá đạo tàn bạo đến đẳng cấp này, sao nàng có thể đụng được loại người này kia chứ?
À, là tự mình rơi xuống lòng chàng kia mà.
Lâu Thất thật lòng cảm thấy bản thân không thể trốn thoát, nhưng không biết tại sao, trong lòng nàng lại trồi lên một nỗi ngọt ngào.
Và Nguyệt đi theo ở phía sau, đôi mày ưa nhìn kia cứ cau mãi, sự lo lắng trong lòng càng lúc càng nặng.
Lâu Thất quay đầu liếc hắn một phen, không nói gì.
Vốn dĩ tưởng lên đây liền có thể hái được Huyết Liên, nhưng khi họ không dễ dàn bò lên trên đỉnh núi, thì thấy đỉnh núi không có gì cả, nhưng lại có một dấu chân rất kì quái, lập tức thay đổi sắc mặt.
"Hoa không có ở đây, nó trượt từ trong động này xuống, ở đây mở ra một cái cửa lớn, hoa được nở ở trong kia." Kim Lão nói, ngồi xổm xuống đào xới một mớ tuyết, sắc mặt lập tức thay đổi, thân hình ngay lúc đó bay ngược ra, cùng lúc phi thân ra với lão, một hình bóng từ chỗ lão vừa đào cũng bay ra, không có dí theo về hướng của Kim Lão, ngược lại bắn về phía của Trầm Sát Lâu Thất, đồng thời, trong miệng của hắn phát ra một tiếng sáo thánh thót và vang dội.
Có một đôi cánh đang vỗ trên bầu trời, và một bóng ảnh lớn phủ xuống.
"Hai người bọn ngươi bảo vệ Đế Quân!" Nguyệt thấp giọng nói, tự mình rút ra cây kiếm dài, thẳng người đáp vân bay thẳng lên đó, đâm sang con chim ưng màu xám to lớn đang bay xuống.
Trần Thập và Du Hoảng cùng lúc giơ kiếm nghênh đón người nam nhân đột nhiên phóng tới.
Kim Lão buông thõng tay đứng ở một bên, chỉ cau mày nhìn. Lão đã từng này tuổi tác, tuy đối với quy tắc không xem trọng lắm, nhưng đi theo mấy thanh niên trẻ tuổi bao vây công kích một người?
Trầm Sát nói với lão: "Ngươi đi hái hoa!"
"Hoa? Đóa hoa này sao?" Thân hình của người đó bỗng sững lại, lấy từ trong người đóa Huyết Liên đưa ra ngoài.
Trần Thập và Du Hoảng kinh hãi, cùng lúc rút kiếm về, sợ làm tổn thương đóa Huyết Liên.
/659
|