Nếu không phải vì sự quyết đoán năm đó của Trầm Sát bây giờ muốn xây lại thành thì những người khác nào chấp nhận cho chàng ra tay? Bọn họ đã cùng tập trung lại công kích tới rồi.
Cũng chính bởi vậy, dân chúng vốn dĩ ở Phá Vực thành cũng cảm thấy bản thân và người nhà của mình có sự đảm bảo an toàn nên mới yêu kính và ủng hộ Trầm Sát như vậy.
Thế nhưng muốn kiến lập hoành triều thì chỉ có một thành chắc chắn là chưa đủ.
Vì vậy mà có người đề xuất chuyện mở rộgn lãnh thổ, xây dựng thêm các thành trì khác ở đất đai xung quanh Phá Vực thành.
Điều này cần nguồn tài lực và nhân lực khổng lồ hơn nữa.
Trầm Sát xem tới đây liền day day huyện thái dương.
Tấu chương tiếp theo là chiêu binh thành lập quân đội. Quốc bất khả vô binh, điều này lẽ dĩ nhiên là Trầm Sát hiểu. Thế nhưng điều này lại càng khó hơn, việc này không chỉ yêu cầu nguồn tài lực và vật lực dồi dào mà còn cần cả người. Không có người thì ngươi kêu gọi ai nhập ngũ?
May mà vẫn còn có một tấu chương cũng có thể coi như là liên quan tới thu nhập.
Thuế phú.
Nguyên Phá Vực thành chủ bản tính tham lam, hắn hận một nỗi không thể đè nén bóc lột bách tính dưới quyền cai quản đến từng xu cuối cùng, sau khi chàng chiếm lấy Phá Vực thành thì bởi vì vẫn chưa từng nhắc tới chuyện này nên thuế phú đã bị đứt đoạn, không có ai nộp nữa. Bây giờ có quản sự nhắc tới xem ra việc thuế phú này vẫn phải gấp rút quy phạm lại, nhanh chóng thu hồi để hệ thống lại quốc khố.
Nhưng mà chỉ độc mỗi Phá Vực thành với vài vạn bách tính thì cũng chẳng thu được bao nhiêu ngân thuế, đâu thể lấp đầy nổi quốc khố.
Trầm Sát xem tất cả tấu chương một lượt, tuy rằng đầu càng lúc càng rối bời nhưng chàng vẫn còn cảm thấy lòng được an ủi, dù gì có những tấu chương này, điều này chứng tỏ vẫn có người làm việc tận tâm.
Chàng cầm bút lên vừa phê tấu chương vừa nói: "Thiết lập tứ tư lục bộ trước, đưa tất cả những việc mà đề xuất ở trên tấu chương tới các bộ, người nào phụ trách việc đó. Sau đó gọi những quản sự dâng những tấu chương này tới, bản đế quân muốn xem xem bọn họ liệu có tài hoa thật không, nếu có tài hoa thì sẽ trực tiếp để họ chưởng quản tứ tư lục bộ này."
"Rõ."
"Ngươi mà Ưng cũng tự chia nhau ra phân công công việc, tứ tư lục bộ chia làm hai bộ phận, các ngươi trước mắt mỗi người trông chừng một bên."
"Chủ tử, những việc này thủ hạ không ổn lắm đâu." Ưng mặt mày khổ sở.
"Không ổn thì học." Trầm Sát chẳng thèm ngẩng đầu: "Bản đế quân hiện giờ chẳng có người để dùng, chỉ có thể dùng các ngươi."
Ưng bất lực không làm gì được, đột nhiên đầu óc nảy số nói: "Thủ hạ cảm thấy Lâu Thất làm thị nữ thì đúng là phí phạm nhân tài quá, liệu chúng ta có thể thiết lập ra nữ quan không? Thủ hạ cảm thấy cô ta còn có thể làm được nữ quan."
Lâu Thất bị nhận định làm nữ quan lúc này đang nhướn mày nhìn Nạp Lan Tử Lâm đang bước tới, tay hắn đang cầm một vò nước, giơ lên nói với nàng: "Ta muốn tìm xem có nước hay không."
Hắn đang giải thích với nàng vì sao hắn lại chạy một mình đến chỗ nàng. Nhưng hắn nói cho ai nghe thế? Vừa từ Phá Vực ra mới hơn một canh giờ mà nước đã uống hết rồi. Bộ hắn là trâu nước sao?
Có điều nàng cũng chẳng them bóc mẽ hắn, ngược lại chỉ cười cười nói: "Bên này không có."
"À, à, thế thì để ta đi chỗ khác xem xem."
Hắn nói rồi quay người định bước đi, thấy Lâu Thất chẳnng thèm lên tiếng giữ hắn lại, chỉ đành tự mình quay lại, hắn nhìn cô hỏi: "Thực ra ta có một chuyện muốn hỏi cô."
Lâu Thất hoàn toàn không hiểu hai con người không hề quen biết nhau thì có cái gì để mà hỏi đây, nhưng nàng vẫn gật đầu nói: "Ngươi hỏi đi." Nếu câu hỏi quá phức tạp thì nàng sẽ không trả lời.
Không ngờ câu hỏi của Nạp Lan Tử Lâm lại là: "Nếu ta thỉnh cầu Phá Vực đế quân ban nàng cho ta thì nàng có muốn cùng ta về Vấn Thiên Sơn không?"
"Hự!"
Lâu Thất ngổn ngang trong gió.
Đây cái gì theo cái gì cơ!
"Vị này... công tử..."
"Tử Lâm, ta tên Nạp Lan Tử Lâm."
"À, vị công tử Nạp Lan Tử Lâm này, công tử xem ta tới tận lúc này mới biết được danh tính của công tử, người nói câu này liệu có phải là còn quá thiếu sót trong suy nghĩ không?" Lâu Thất cảm thấy mình quả thật là vô cùng khéo léo, nàng khéo léo đến mức ra được một phẩm đức nhất định luôn rồi, thực ra thì cái mà nàng muốn nói hơn chính là: "Ngươi đó, cái não của ngươi liệu có phải đã bị Hãn Huyết bảo mã đá bay rồi không? Bệnh thần kinh của ngươi nặng đến mức nào mà thốt ra được lời lẽ như vậy? Trông cái dáng vẻ hình người thân chó của ngươi không ngờ là trong đầu chứa toàn bã đậu!
"Tuy rằng đôi ta mới gặp gỡ lần đầu nhưng ta biết ngay từ lần đầu nhìn thấy ta nàng đã có một thứ tình cảm khác dành cho ta, tuy nàng và Phá Vực đế quân" nói tới đây thì trong đầu hắn bỗng hiện lên cảnh tượng mà lúc trước Trầm Sát khoá môi nàng trước mặt mọi người, trong lòng Nạp Lan Tử Lâm có chút nghẹn lại nhưng hắn vẫn tiếp tục nói tiếp: "Ta có thể không để bụng."
Cả người Lâu Thất đều cảm thấy không ổn. Nàng như không tin vào tai mình hỏi: "Tại sao ngươi lại nói ta ngay từ lần đầu trông thấy ngươi đã có, tình cảm kh... khác cơ chứ?"
Nạp Lan Tử Lâm nhìn nàng với biểu cảm nàng không cần phải xấu hổ đâu ta đều hiểu cả rồi: "Khi đó ở ngoài Nhị Trùng Điện, ta ngồi trên xe, cô nương từ trong vườn chầm chậm bước tới, sắc mặt lạnh lùng tựa như một đoá ngọc lan tinh khiết, nhưng khi nhìn thấy ta ngay lập tức nàng đã nở nụ cười. Khi đó ta biết cô nương đối xử với ta không giống những người khác."
Lâu Thất hai mắt trợn ngược lên như bị sét đánh.
Trời ơi. Trời ơi là trời.
Nếu sớm biết vị tuấn nam này đầu óc không bình thường như vậy thì nàng nên tự mang theo cột thu lôi mới đúng! Đó là vì, đó là vì nàng muốn hạ thấp cảm giác đối địch xuống để nàng có thể lại gần xe ngựa mà thôi, chả phải hay nói rằng không ai giơ tay đánh kẻ đang cười sao?
Được rồi, là nàng sai rồi, là lỗi của nàng, sao có thể tuỳ tiện cười với người ta cơ chứ, đáng đánh lắm.
Lâu Thất khốn khổ nuốt nước bọt, nói: "cái đó, cái đó, xin lỗi nhé Nạp Lan công tử."
Nàng cảm thấy nàng nên xin lỗi rồi giải thích rõ đầu đuôi, nhưng chẳng ngờ đối phương không cho nàng cơ hội được nói, ngắt lời nàng, nói: "Ta cho phép nàng gọi tên của ta, Tử Lâm."
Hự!
Lúc này Lâu Thất suýt nữa tưởng rằng minh đã phun ra máu.
"Không phải."
"Có phải nàng lo ngại sư phụ ta sẽ phản đối không?"
"Ông ta"
"Không sao, ta sẽ nhận cô nương làm thị nữ trước rồi sau này sẽ thương nghị dần dần, chỉ làm thị nữ của ta thì sư phụ ta có lẽ sẽ không phản đối đâu."
"Ta không thể"
"Có phải nàng cảm thấy tủi thân lắm không? Thực ra cũng giống nhau cả thôi, buổi tối nàng có thể cùng nằm ở giường với ta, ta sẽ không để nàng phải ngủ sạp, hoặc là thế này, ta sẽ khiến nàng nhanh chóng có bầu, có lẽ sư phụ sẽ đồng ý để ta cho nàng một danh phận."
"Danh phận cái khỉ gió nhà ngươi!" Lâu Thất quả thật không thể nhịn nổi, nhấc một chân lên đạp về phía ngực hắn: "Cút ngay đi cho ta!"
Nạp Lan Tử Lâm hoàn toàn không ngờ rằng nàng bảo động chân là động chân luôn được, cũng không ngờ rằng động tác của nàng lại nhanh như vậy, lực độ lớn như vậy, đến lúc hắn kịp phản ứng lại thì bản thân đã trở thành một vật thể bị đạp bay theo đường pa ra bôn, bi thảm hơn nữa là nơi hắn tiếp đất lại chính là lùm cỏ mà Phạm Trường Tử đang giải quyết nỗi buồn.
Nạp Lan Tử Lâm bay tới khiến ông ta sợ hết hồn, còn tưởng là cái quái gì, lập tức ngẩng đầu suýt thì tung ngay một chưởng ra, may mà trong thời khắc quan trọng nhất ông ta nhìn rõ được mặt của Nạp Lan Tử Lâm, nhưng ông ta không kịp thu thế lại chỉ có thể chuyển sang hướng khac, chưởng đó tung ra khiến một cái cây đang yên đang lành bị bổ làm đôi.
Nhưng ông ta vì chuyện này mà cũng bị kinh hãi, phải thu lại nước muốn phóng ra, suýt chút nữa đã khiến ông ta sinh bệnh tâm lý.
"Sư, sư phụ..." Nạp Lan Tử Lâm công phu thực ra cũng không tồi, hắn ở giữa không trung vội vàng xoay người một cái rồi nhẹ nhàng tiếp đất, nhưng bất luận tư thế tiếp đất của hắn có mỹ miều thế nào thì cũng chẳng thay đổi được sự thật là hắn bị người ta đá văng ra rồi sau đó làm gián đoạn chuyện xả lũ của sư phụ hắn.
Lâu Thất đi một vòng quay về, vừa nhìn đã thấy Nạp Lan Tử Lâm ngồi trên xe ngựa, hắn xoay người lại, khuôn mặt tăm tối tựa như bị bôi mực lên vậy.
Nhưng việc khiến nàng bất ngờ đó là hắn lại không gây phiến phức cho nàng mà nghiến răng nghiến lợi quay mặt đi. Thế nhưng giọng của Phạm Trường Tử ở trong xe lại vọng ra: "Chúng ta còn phải lên đường, đừng tưởng rằng có nhiều thời gian như vậy để ngươi lề mề! Đi theo đi!"
Nói xong, cỗ xe ngựa liền lao vút đi.
Lâu Thất xì một tiếng, nàng huýt sáo, Đạp Tuyết ngoan ngoãn tới bên cạnh nàng, nàng trở mình lên ngựa, Trần Thập và Lâu Tín đã lên ngưa chờ nàng.
"Đi thôi."
Hướng này bọn họ đi hoàn toàn không phải là phương hướng mà lúc trước ra vào Phá Vữ, vì vậy suốt cả quãng đường này Lâu Thất đều không biết, hơn nữa con đường này còn to hơn lúc trước rất nhiều bởi họ đi hết hai ngày vẫn chưa ra khỏi Phá Vực Hoang Nguyên.
"Trần Thập, các người trước đây tới đây chưa?" Chiều tối ngày hôm đó, bởi vì vẫn chưa ra khỏi Phá Vực Hoang Nguyên nên bọn họ chỉ có thể nghỉ ở trên đường.
Thời tiết lạnh lẽo, năm người đốt hai khóm lửa, ba người đám Lâu Thất một khóm, Trần Thập và Lâu Tín tìm củi nhóm lửa, không cần Lâu Thất phải động thủ.
Nhưng mà bọn họ cũng chẳng thèm làm cho hai sư đồ kia. Vốn dĩ bọn họ cũng tràn ngập sự kính nể với người của Vấn Thiên Sơn nhưng bất kỳ ai sau khi thấy cảnh hai ngày nay tam trưởng lão bị Lâu Thất chọc cho mấy lần tức đến mức suýt thì thổ huyết nhưng vẫn không dám giết nàng xong thì đều không thể không thay đổi tâm thái.
Còn nữa, vị đệ tử này của tam trưởng lão cũng vô cùng kỳ quái, hắn năm lần bảy lượt đòi nói chuyện riêng với Lâu Thất nhưng Lâu cô nương chỉ mới nhấc nhấc cái chân lên là hắn lại co rúm lại quay về.
Lâu Tín đi bắt thỏ, Trần Thập thì chất củi lên để làm giá nướng, đồ ăn mà bọn họ đem từ Cửu Tiêu Điện đi tuy chưa ăn hết nhưng cơ bản đều là đồ lạnh như điểm tâm, bánh bao, thịt khô... Họ ăn mấy ngày nhưng cảm thấy ăn những cái nóng hôi hổi như thịt với canh thịt thì dễ chịu hơn nhiều.
Vốn dĩ Trầm Sát muốn đưa xe ngựa cho nàng nhưng nàng từ chối, nàng muốn Đạp Tuyết. Một mình cưỡi ngựa đi khắp thiên hạ kín kẽ hơn ngồi xe ngựa xa hoa nhiều.
Nghe Lâu Thất hỏi, Trần Thập lắc lắc đầu nói: "Ta chưa từng tới đây nhưng nghe nói ở đây có ngọn Mãnh Hổ Sơn, sơn trại chủ tên gọi Độc Nhãn, hắn vô cùng hung hãn bạo tàn."
Lâu Thất ngay lập tức cảm thấy phấn chấn: "Vậy sao? Mãnh Hổ Sơn ở đâu?"
Trần Thập dở khóc dở cười, cô nương của hắn ơi, người khác nghe tới Độc Nhãn còn đều muốn đi vòng, chẳng lẽ cô lại còn định tìm đến tận nơi sao? "Vị trí cụ thể của Mãnh Hổ Sơn ta cũng không biết ở đâu, nhưng cô nương này, cô tuyệt đối đừng coi thường tên Độc Nhãn đó, hắn tuy chỉ có một con mắt nhưng tiễn thuật cao siêu, bách phát bách trúng tuyệt đối không phải là nói quá, thậm chí còn có lời đồn rằng hắn bắt ra một mũi tên còn có thể xuyên qua ba người, cô thử nghĩ thôi cũng đã thấy lực cánh tay hắn mạnh cỡ nào."
Lâu Thất cảm thán một tiếng rồi lập tức hỏi: "Vậy hắn ta có tiền không?"
"Hả?"
"Có giàu có không?"
Lúc này Trần Thập mới hiểu được ý nàng nói: "Có thể yên định được ở Phá Vực Hoang Nguyên này chẳng có ai là nghèo cả. Tên Độc Nhãn này nghe nói lúc trước là hải tặc, bởi vì hắn cướp bóc quá nhiều tài sản và cũng giết quá nhiều người của các gia tộc lớn, hắn bị người ta liên hợp lại truy sát, ở bên ngoài không nơi nương thân nên mới phải trốn tới Phá Vực này. Thủ hạ cảm thấy những món tài sản châu báu mà hắn cướp bóc được đều mang hết tới đây."
Hai mắt của Lâu Thất sáng rực lên khiến Trần Thập cảm thấy không còn gì để nói: "Cô nương à, chúng ta có ngân lượng."
Trước khi đi khỏi, Nguyệt vệ và Ưng mỗi người đều đưa cho hắn mấy ngàn lượng bạc, nói rõ đây là tiền để ba người họ xoay sở suốt cả chặng đường. Hơn nữ hắn cũng thấy ở hông Lâu Thất lúc trước cũng treo một túi ngân lượng, đế quân không thể nào không đưa ngân lượng cho nàng.
"Aaaa!"
Bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên một tiếng kêu thảm thiết ở phía ngoài rừng không xa cất lên.
Cũng chính bởi vậy, dân chúng vốn dĩ ở Phá Vực thành cũng cảm thấy bản thân và người nhà của mình có sự đảm bảo an toàn nên mới yêu kính và ủng hộ Trầm Sát như vậy.
Thế nhưng muốn kiến lập hoành triều thì chỉ có một thành chắc chắn là chưa đủ.
Vì vậy mà có người đề xuất chuyện mở rộgn lãnh thổ, xây dựng thêm các thành trì khác ở đất đai xung quanh Phá Vực thành.
Điều này cần nguồn tài lực và nhân lực khổng lồ hơn nữa.
Trầm Sát xem tới đây liền day day huyện thái dương.
Tấu chương tiếp theo là chiêu binh thành lập quân đội. Quốc bất khả vô binh, điều này lẽ dĩ nhiên là Trầm Sát hiểu. Thế nhưng điều này lại càng khó hơn, việc này không chỉ yêu cầu nguồn tài lực và vật lực dồi dào mà còn cần cả người. Không có người thì ngươi kêu gọi ai nhập ngũ?
May mà vẫn còn có một tấu chương cũng có thể coi như là liên quan tới thu nhập.
Thuế phú.
Nguyên Phá Vực thành chủ bản tính tham lam, hắn hận một nỗi không thể đè nén bóc lột bách tính dưới quyền cai quản đến từng xu cuối cùng, sau khi chàng chiếm lấy Phá Vực thành thì bởi vì vẫn chưa từng nhắc tới chuyện này nên thuế phú đã bị đứt đoạn, không có ai nộp nữa. Bây giờ có quản sự nhắc tới xem ra việc thuế phú này vẫn phải gấp rút quy phạm lại, nhanh chóng thu hồi để hệ thống lại quốc khố.
Nhưng mà chỉ độc mỗi Phá Vực thành với vài vạn bách tính thì cũng chẳng thu được bao nhiêu ngân thuế, đâu thể lấp đầy nổi quốc khố.
Trầm Sát xem tất cả tấu chương một lượt, tuy rằng đầu càng lúc càng rối bời nhưng chàng vẫn còn cảm thấy lòng được an ủi, dù gì có những tấu chương này, điều này chứng tỏ vẫn có người làm việc tận tâm.
Chàng cầm bút lên vừa phê tấu chương vừa nói: "Thiết lập tứ tư lục bộ trước, đưa tất cả những việc mà đề xuất ở trên tấu chương tới các bộ, người nào phụ trách việc đó. Sau đó gọi những quản sự dâng những tấu chương này tới, bản đế quân muốn xem xem bọn họ liệu có tài hoa thật không, nếu có tài hoa thì sẽ trực tiếp để họ chưởng quản tứ tư lục bộ này."
"Rõ."
"Ngươi mà Ưng cũng tự chia nhau ra phân công công việc, tứ tư lục bộ chia làm hai bộ phận, các ngươi trước mắt mỗi người trông chừng một bên."
"Chủ tử, những việc này thủ hạ không ổn lắm đâu." Ưng mặt mày khổ sở.
"Không ổn thì học." Trầm Sát chẳng thèm ngẩng đầu: "Bản đế quân hiện giờ chẳng có người để dùng, chỉ có thể dùng các ngươi."
Ưng bất lực không làm gì được, đột nhiên đầu óc nảy số nói: "Thủ hạ cảm thấy Lâu Thất làm thị nữ thì đúng là phí phạm nhân tài quá, liệu chúng ta có thể thiết lập ra nữ quan không? Thủ hạ cảm thấy cô ta còn có thể làm được nữ quan."
Lâu Thất bị nhận định làm nữ quan lúc này đang nhướn mày nhìn Nạp Lan Tử Lâm đang bước tới, tay hắn đang cầm một vò nước, giơ lên nói với nàng: "Ta muốn tìm xem có nước hay không."
Hắn đang giải thích với nàng vì sao hắn lại chạy một mình đến chỗ nàng. Nhưng hắn nói cho ai nghe thế? Vừa từ Phá Vực ra mới hơn một canh giờ mà nước đã uống hết rồi. Bộ hắn là trâu nước sao?
Có điều nàng cũng chẳng them bóc mẽ hắn, ngược lại chỉ cười cười nói: "Bên này không có."
"À, à, thế thì để ta đi chỗ khác xem xem."
Hắn nói rồi quay người định bước đi, thấy Lâu Thất chẳnng thèm lên tiếng giữ hắn lại, chỉ đành tự mình quay lại, hắn nhìn cô hỏi: "Thực ra ta có một chuyện muốn hỏi cô."
Lâu Thất hoàn toàn không hiểu hai con người không hề quen biết nhau thì có cái gì để mà hỏi đây, nhưng nàng vẫn gật đầu nói: "Ngươi hỏi đi." Nếu câu hỏi quá phức tạp thì nàng sẽ không trả lời.
Không ngờ câu hỏi của Nạp Lan Tử Lâm lại là: "Nếu ta thỉnh cầu Phá Vực đế quân ban nàng cho ta thì nàng có muốn cùng ta về Vấn Thiên Sơn không?"
"Hự!"
Lâu Thất ngổn ngang trong gió.
Đây cái gì theo cái gì cơ!
"Vị này... công tử..."
"Tử Lâm, ta tên Nạp Lan Tử Lâm."
"À, vị công tử Nạp Lan Tử Lâm này, công tử xem ta tới tận lúc này mới biết được danh tính của công tử, người nói câu này liệu có phải là còn quá thiếu sót trong suy nghĩ không?" Lâu Thất cảm thấy mình quả thật là vô cùng khéo léo, nàng khéo léo đến mức ra được một phẩm đức nhất định luôn rồi, thực ra thì cái mà nàng muốn nói hơn chính là: "Ngươi đó, cái não của ngươi liệu có phải đã bị Hãn Huyết bảo mã đá bay rồi không? Bệnh thần kinh của ngươi nặng đến mức nào mà thốt ra được lời lẽ như vậy? Trông cái dáng vẻ hình người thân chó của ngươi không ngờ là trong đầu chứa toàn bã đậu!
"Tuy rằng đôi ta mới gặp gỡ lần đầu nhưng ta biết ngay từ lần đầu nhìn thấy ta nàng đã có một thứ tình cảm khác dành cho ta, tuy nàng và Phá Vực đế quân" nói tới đây thì trong đầu hắn bỗng hiện lên cảnh tượng mà lúc trước Trầm Sát khoá môi nàng trước mặt mọi người, trong lòng Nạp Lan Tử Lâm có chút nghẹn lại nhưng hắn vẫn tiếp tục nói tiếp: "Ta có thể không để bụng."
Cả người Lâu Thất đều cảm thấy không ổn. Nàng như không tin vào tai mình hỏi: "Tại sao ngươi lại nói ta ngay từ lần đầu trông thấy ngươi đã có, tình cảm kh... khác cơ chứ?"
Nạp Lan Tử Lâm nhìn nàng với biểu cảm nàng không cần phải xấu hổ đâu ta đều hiểu cả rồi: "Khi đó ở ngoài Nhị Trùng Điện, ta ngồi trên xe, cô nương từ trong vườn chầm chậm bước tới, sắc mặt lạnh lùng tựa như một đoá ngọc lan tinh khiết, nhưng khi nhìn thấy ta ngay lập tức nàng đã nở nụ cười. Khi đó ta biết cô nương đối xử với ta không giống những người khác."
Lâu Thất hai mắt trợn ngược lên như bị sét đánh.
Trời ơi. Trời ơi là trời.
Nếu sớm biết vị tuấn nam này đầu óc không bình thường như vậy thì nàng nên tự mang theo cột thu lôi mới đúng! Đó là vì, đó là vì nàng muốn hạ thấp cảm giác đối địch xuống để nàng có thể lại gần xe ngựa mà thôi, chả phải hay nói rằng không ai giơ tay đánh kẻ đang cười sao?
Được rồi, là nàng sai rồi, là lỗi của nàng, sao có thể tuỳ tiện cười với người ta cơ chứ, đáng đánh lắm.
Lâu Thất khốn khổ nuốt nước bọt, nói: "cái đó, cái đó, xin lỗi nhé Nạp Lan công tử."
Nàng cảm thấy nàng nên xin lỗi rồi giải thích rõ đầu đuôi, nhưng chẳng ngờ đối phương không cho nàng cơ hội được nói, ngắt lời nàng, nói: "Ta cho phép nàng gọi tên của ta, Tử Lâm."
Hự!
Lúc này Lâu Thất suýt nữa tưởng rằng minh đã phun ra máu.
"Không phải."
"Có phải nàng lo ngại sư phụ ta sẽ phản đối không?"
"Ông ta"
"Không sao, ta sẽ nhận cô nương làm thị nữ trước rồi sau này sẽ thương nghị dần dần, chỉ làm thị nữ của ta thì sư phụ ta có lẽ sẽ không phản đối đâu."
"Ta không thể"
"Có phải nàng cảm thấy tủi thân lắm không? Thực ra cũng giống nhau cả thôi, buổi tối nàng có thể cùng nằm ở giường với ta, ta sẽ không để nàng phải ngủ sạp, hoặc là thế này, ta sẽ khiến nàng nhanh chóng có bầu, có lẽ sư phụ sẽ đồng ý để ta cho nàng một danh phận."
"Danh phận cái khỉ gió nhà ngươi!" Lâu Thất quả thật không thể nhịn nổi, nhấc một chân lên đạp về phía ngực hắn: "Cút ngay đi cho ta!"
Nạp Lan Tử Lâm hoàn toàn không ngờ rằng nàng bảo động chân là động chân luôn được, cũng không ngờ rằng động tác của nàng lại nhanh như vậy, lực độ lớn như vậy, đến lúc hắn kịp phản ứng lại thì bản thân đã trở thành một vật thể bị đạp bay theo đường pa ra bôn, bi thảm hơn nữa là nơi hắn tiếp đất lại chính là lùm cỏ mà Phạm Trường Tử đang giải quyết nỗi buồn.
Nạp Lan Tử Lâm bay tới khiến ông ta sợ hết hồn, còn tưởng là cái quái gì, lập tức ngẩng đầu suýt thì tung ngay một chưởng ra, may mà trong thời khắc quan trọng nhất ông ta nhìn rõ được mặt của Nạp Lan Tử Lâm, nhưng ông ta không kịp thu thế lại chỉ có thể chuyển sang hướng khac, chưởng đó tung ra khiến một cái cây đang yên đang lành bị bổ làm đôi.
Nhưng ông ta vì chuyện này mà cũng bị kinh hãi, phải thu lại nước muốn phóng ra, suýt chút nữa đã khiến ông ta sinh bệnh tâm lý.
"Sư, sư phụ..." Nạp Lan Tử Lâm công phu thực ra cũng không tồi, hắn ở giữa không trung vội vàng xoay người một cái rồi nhẹ nhàng tiếp đất, nhưng bất luận tư thế tiếp đất của hắn có mỹ miều thế nào thì cũng chẳng thay đổi được sự thật là hắn bị người ta đá văng ra rồi sau đó làm gián đoạn chuyện xả lũ của sư phụ hắn.
Lâu Thất đi một vòng quay về, vừa nhìn đã thấy Nạp Lan Tử Lâm ngồi trên xe ngựa, hắn xoay người lại, khuôn mặt tăm tối tựa như bị bôi mực lên vậy.
Nhưng việc khiến nàng bất ngờ đó là hắn lại không gây phiến phức cho nàng mà nghiến răng nghiến lợi quay mặt đi. Thế nhưng giọng của Phạm Trường Tử ở trong xe lại vọng ra: "Chúng ta còn phải lên đường, đừng tưởng rằng có nhiều thời gian như vậy để ngươi lề mề! Đi theo đi!"
Nói xong, cỗ xe ngựa liền lao vút đi.
Lâu Thất xì một tiếng, nàng huýt sáo, Đạp Tuyết ngoan ngoãn tới bên cạnh nàng, nàng trở mình lên ngựa, Trần Thập và Lâu Tín đã lên ngưa chờ nàng.
"Đi thôi."
Hướng này bọn họ đi hoàn toàn không phải là phương hướng mà lúc trước ra vào Phá Vữ, vì vậy suốt cả quãng đường này Lâu Thất đều không biết, hơn nữa con đường này còn to hơn lúc trước rất nhiều bởi họ đi hết hai ngày vẫn chưa ra khỏi Phá Vực Hoang Nguyên.
"Trần Thập, các người trước đây tới đây chưa?" Chiều tối ngày hôm đó, bởi vì vẫn chưa ra khỏi Phá Vực Hoang Nguyên nên bọn họ chỉ có thể nghỉ ở trên đường.
Thời tiết lạnh lẽo, năm người đốt hai khóm lửa, ba người đám Lâu Thất một khóm, Trần Thập và Lâu Tín tìm củi nhóm lửa, không cần Lâu Thất phải động thủ.
Nhưng mà bọn họ cũng chẳng thèm làm cho hai sư đồ kia. Vốn dĩ bọn họ cũng tràn ngập sự kính nể với người của Vấn Thiên Sơn nhưng bất kỳ ai sau khi thấy cảnh hai ngày nay tam trưởng lão bị Lâu Thất chọc cho mấy lần tức đến mức suýt thì thổ huyết nhưng vẫn không dám giết nàng xong thì đều không thể không thay đổi tâm thái.
Còn nữa, vị đệ tử này của tam trưởng lão cũng vô cùng kỳ quái, hắn năm lần bảy lượt đòi nói chuyện riêng với Lâu Thất nhưng Lâu cô nương chỉ mới nhấc nhấc cái chân lên là hắn lại co rúm lại quay về.
Lâu Tín đi bắt thỏ, Trần Thập thì chất củi lên để làm giá nướng, đồ ăn mà bọn họ đem từ Cửu Tiêu Điện đi tuy chưa ăn hết nhưng cơ bản đều là đồ lạnh như điểm tâm, bánh bao, thịt khô... Họ ăn mấy ngày nhưng cảm thấy ăn những cái nóng hôi hổi như thịt với canh thịt thì dễ chịu hơn nhiều.
Vốn dĩ Trầm Sát muốn đưa xe ngựa cho nàng nhưng nàng từ chối, nàng muốn Đạp Tuyết. Một mình cưỡi ngựa đi khắp thiên hạ kín kẽ hơn ngồi xe ngựa xa hoa nhiều.
Nghe Lâu Thất hỏi, Trần Thập lắc lắc đầu nói: "Ta chưa từng tới đây nhưng nghe nói ở đây có ngọn Mãnh Hổ Sơn, sơn trại chủ tên gọi Độc Nhãn, hắn vô cùng hung hãn bạo tàn."
Lâu Thất ngay lập tức cảm thấy phấn chấn: "Vậy sao? Mãnh Hổ Sơn ở đâu?"
Trần Thập dở khóc dở cười, cô nương của hắn ơi, người khác nghe tới Độc Nhãn còn đều muốn đi vòng, chẳng lẽ cô lại còn định tìm đến tận nơi sao? "Vị trí cụ thể của Mãnh Hổ Sơn ta cũng không biết ở đâu, nhưng cô nương này, cô tuyệt đối đừng coi thường tên Độc Nhãn đó, hắn tuy chỉ có một con mắt nhưng tiễn thuật cao siêu, bách phát bách trúng tuyệt đối không phải là nói quá, thậm chí còn có lời đồn rằng hắn bắt ra một mũi tên còn có thể xuyên qua ba người, cô thử nghĩ thôi cũng đã thấy lực cánh tay hắn mạnh cỡ nào."
Lâu Thất cảm thán một tiếng rồi lập tức hỏi: "Vậy hắn ta có tiền không?"
"Hả?"
"Có giàu có không?"
Lúc này Trần Thập mới hiểu được ý nàng nói: "Có thể yên định được ở Phá Vực Hoang Nguyên này chẳng có ai là nghèo cả. Tên Độc Nhãn này nghe nói lúc trước là hải tặc, bởi vì hắn cướp bóc quá nhiều tài sản và cũng giết quá nhiều người của các gia tộc lớn, hắn bị người ta liên hợp lại truy sát, ở bên ngoài không nơi nương thân nên mới phải trốn tới Phá Vực này. Thủ hạ cảm thấy những món tài sản châu báu mà hắn cướp bóc được đều mang hết tới đây."
Hai mắt của Lâu Thất sáng rực lên khiến Trần Thập cảm thấy không còn gì để nói: "Cô nương à, chúng ta có ngân lượng."
Trước khi đi khỏi, Nguyệt vệ và Ưng mỗi người đều đưa cho hắn mấy ngàn lượng bạc, nói rõ đây là tiền để ba người họ xoay sở suốt cả chặng đường. Hơn nữ hắn cũng thấy ở hông Lâu Thất lúc trước cũng treo một túi ngân lượng, đế quân không thể nào không đưa ngân lượng cho nàng.
"Aaaa!"
Bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên một tiếng kêu thảm thiết ở phía ngoài rừng không xa cất lên.
/659
|