Lâu Thất ở hoang sơn dã ngoại suốt mấy ngày, vừa nhìn thấy tường thành của Phá Vực, trong lòng nàng ngạc nhiên tới mức không nói lên lời.
Phá Vực, thực ra còn gồm cả vùng đồng hoang mà trước đây họ đi qua. Nhưng tường thành thực sự thì ở đây, dưới chân núi nguy nga là tường thành màu đen cao ba trượng dày một trượng, bao bọc cả ngọn núi lại, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên ánh sáng sắc lạnh độc đáo của khoáng thạch, đó chính là khoáng thạch hắc thiết vô cùng đắt đỏ và cũng vô cùng cứng chắc, thông thường người ta sẽ dùng để rèn binh khí, trước giờ không có ai dùng huyền thiết để xây nhà chứ đừng nói tới việc làm một bức tường thành dày thế này.
"Chỉ giá trị xây dựng của tường thành này cũng đủ cho người dân đất nước này ăn mấy ngày cơm rồi." Trần Thập rất kiêu ngạo nói.
Lâu Thất nghe Trần Thập nói về mức độ quý giá của khoáng thạch huyết thiết xong thì không khỏi nhẩm tính, khiếp, có cần phải ngông cuồng vậy không, lãng phí.
Nhưng cũng là lúc này nàng lần đầu tiên ý thức được thân phận và địa vị bất phàm của Trầm Sát.
Trên thành lầu hùng vĩ, cánh cửa huyền thiết màu đỏ sẫm từ từ mở ra, giống như có một luồng khí thâm trầm, nặng nề ập tới, tới Lâu Thất cũng nhất thời lặng lẽ, chỉ mở tròn mắt nhìn vào con đường rộng lớn phía trong cổng thành, hai bên là sĩ binh mặc khải giáp màu đen đứng nghiêm trang, phía sau sĩ binh là người dân đang kiễng chân ngẩng đầu.
Nàng có thể nghe được những âm thanh kia.
"Đế quân về rồi, đế quân về rồi."
"Cung nghênh đế quân."
Một đại tướng quân cưỡi ngựa ở phía trước đội ngũ hô vang một câu, tất cả binh sĩ và người dân phía sau đều đồng loạt hoan hô: "Cung nghênh đế quân."
Âm thanh vang dội, chấn động đất trời, đồng loạt chỉnh tề, vô cùng tôn kính, giống như đã rèn luyện qua vô số lần.
Rèm cửa xe được Nguyệt vệ vén qua hai bên, Trầm Sát ngồi bên trong xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nét mặt hắn bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm lướt qua khiến vô số nữ tử sắc mặt ửng hồng.
Lâu Thất lúc này cũng biết tại sao mình không thể lên xe rồi.
Người ta là đế vương được binh sĩ và bách tính sùng bái, trên xe làm sao lại có thể xuất hiện một nữ tử lạ mặt không rõ nguyên do được và nàng cũng hiểu tại sao khi tới gần thành lầu, Nguyệt thị vệ lại đột nhiên tháo áo choàng của hắn xuống khoác lên người nàng.
Mặc dù bây giờ nàng chỉ một nhân vật bé nhỏ đi theo phía sau xe ngựa, song song với một thị vệ nhưng cũng thu hút được vô số ánh nhìn, đa số là ngạc nhiên, ngờ vực.
Nếu như lúc này nàng còn mặc bộ đồ hiện đại xuất hiện trước mặt mọi người, có lẽ cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới Trầm Sát.
Xe ngựa đi từ từ trong thành, sau mấy tiếng cung nghênh, không còn ai lên tiếng nữa, khắp nơi yên tĩnh. Điều này có thể phản ánh được vị đế quân này rất uy nghiêm.
Nhưng vì hắn còn trẻ tuổi, lại tuấn tú, khí chất bất phàm nên Lâu Thất vẫn nhìn thấy có rất nhiều thiếu nữ gương mặt ửng hồng, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn hắn.
Còn nàng là nữ giới duy nhất trong đội ngũ nên cũng nhận được không ít ánh mắt đố kỵ.
Tòa thành này rất lớn, căn bản không nhìn thấy ranh giới. Phong cách kiến trúc cũng rất phóng khoáng, đường xá trong thành vô cùng rộng rãi, thông suốt. Nàng cưỡi trên lưng ngựa, nhìn từ trên cao về phía xa, có thể nhìn thấy hàng quán hai bên đường của những con phố quanh đó, xem ra người dân trong thành trì này cũng an cư lạc nghiệp, điều này chứng tỏ vị đế quân Trầm Sát này cũng rất có tài.
Đi qua khu vực có người dân tập trung, tốc độ của họ nhanh hẳn lên, nơi này là một vùng rừng và cánh đồng, có điều khi nhìn thấy ruộng đồng ở đây Lâu Thất bất ngờ nhíu mày.
Đi qua một rừng trúc rộng lớn, khi Lâu Thất tưởng họ còn phải ra khỏi thành thì Trần Thập nói với nàng rằng, sắp tới nơi rồi.
Núi cao mỗi lúc một gần, đợi khi họ tới chân núi nhìn thấy con đường rộng rãi quanh co uốn lượn vòng lên núi, Lâu Thất lại không khỏi khen ngợi, núi cao như vậy, dường như tới tận tầng mây, có thể làm được một con đường lớn rộng rãi cho phép xe ngựa đi qua thế này đúng là phải tốn rất nhiều sức người sức của. Gã này cũng thật là, hoàng cung xây dựng ở dưới chân núi không được à, tại sao nhất định phải xây trên ngọn núi cao thế này?
Nàng lẩm bẩm hỏi ra vấn đề này, Trần Thập sững người, ghì cương nói: "Kẻ địch của chủ tử không ít, ở trên núi sẽ an toàn."
Bây giờ tới lượt Lâu Thất sững người.
Kẻ địch có bao nhiêu mà khiến cỗ máy giết người này phải sống trên núi cao? Đùa gì vậy?
Dường như tới đây rồi họ mới có thể thở phào.
Dọc đường vội vã lên núi. Nhìn từ xa đã thấy một bức tường bao làm bằng huyền thiết xuất hiện trước mặt, dọc đường núi có ba cổng thành, sau cổng thành là tường trắng ngói lưu ly, kiến trúc cung điện cổ vô cùng hùng vĩ nguy nga xuất hiện trong tầm mắt của Lâu Thất, khiến nàng hít ngược một hơi khí lạnh.
Phía sau cung điện, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, ngói lưu ly phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tầng tầng mái lợp cong vút, địa thế cao dần lên, cung điện được xây dựng thấp thoáng trong rừng cây, rừng hoa, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
"Đẹp quá!"
Lâu Thất lẩm bẩm.
Cửa cung đầu tiên mở ra, xe ngựa tiến vào, trên đường có cung nữ xinh đẹp mặc trang phục màu xanh lam với dải áo màu hồng trắng hành lễ trước xe. Lâu Thất cũng nhận ra đây không phải là hậu viện hoàng cung cổ đại mà nàng biết, vì nàng còn nhìn thấy có không ít nam nữ, người già và trẻ nhỏ, dường như nơi này cũng là một khu dân cư, nhìn thấy xe ngựa họ đều lũ lượt hành lễ. Thấy họ hành lễ lại không giống hoàng thân quốc thích.
"Trần Thập, những người đó là ai?"
Trần Thập nói: "Đó là người trong vương điện, giống như tứ vệ còn có đại tướng quân, người nhà của thị vệ nhóm Giáp, bọn họ đều sống ở đây, trong đó còn có cả những người ở nơi khác tới nương nhờ chủ tử, nếu thân phận đặc biệt thì cũng được bố trí sống ở đây. Cung điện của chủ tử ở đỉnh núi cao nhất gọi là Cửu Tiêu Điện."
Trong thời gian trò chuyện, họ đã tới được Cửu Tiêu Điện.
Xe ngựa chảy thẳng vào cửa điện sau đó đi thêm một lát mới dừng lại. Trước mắt là một cửa cung nữa. Ở trước cửa có một cô gái ăn vận chỉnh tề, eo đeo bội kiếm, đứng trước một nhóm thị nữ, nhìn xe ngựa chạy tới, ánh mắt thoáng vẻ vui mừng.
Trận Thập nhảy xuống ngựa, ra hiệu Lâu Thất cũng xuống, sau đó thì thầm nói với nàng: "Đó là Tuyết vệ đại nhân. Tuyết vệ đại nhân cai quản toàn bộ nội vụ trong Cửu Tiêu Điện, nàng ta cũng là người ở bên cạnh chủ từ lâu nhất, ngươi gặp nàng ta thì hãy cung kính một chút."
Cung kính, nữ nhân khiến nàng cung kính dường như vẫn chưa ra đời.
Trầm Sát xuống xe, Tuyết vệ liền tới nghênh đón, giọng nói trong trẻo: "Chủ tử, người về rồi sao, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn nước thuốc."
"Ừ." Trầm Sát đi được mấy bước, bất ngờ dừng lại, quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh nhìn Lâu Thất nói: "Từ hôm nay trở đi, nàng ta sẽ là thị nữ bên cạnh ta, sau này việc sắp xếp tắm gội hãy giao cho nàng ta. Dẫn nàng ta xuống, chuẩn bị cho nàng ta mấy bộ đồ rồi dẫn tới Tam Trùng Điện."
Nghe vậy, Tuyết vệ sững người, sửng sốt quay đầu lại, lúc này mới thấy Lâu Thất.
Lâu Thất rất muốn trợn ngược mắt, xem ra vị Tuyết vệ đại nhân này trước đây trong mắt không hề nhìn thấy ai, bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Mặc dù nàng không tùy tiện tỏ thái độ cung kính với một người nào đó, nhưng thái độ thân thiện thì nàng vẫn có. Nàng mỉm cười vẫy tay chào Tuyết vệ: "Chào Tuyệt vệ đại nhân, ta là Lâu Thất, sau này làm phiền ngươi rồi, Trầm Sát."
"To gan."
Một tiếng quát ngắt quãng lời nói của Lâu Thất, đôi mắt đan phượng xinh đẹp của Tuyết vệ trợn trừng giận dữ, chỉ vào nàng nói: "Ai cho phép ngươi gọi tên của chủ tử, người đâu, lôi cô ta xuống đánh hai mươi roi."
Mọi người có mặt đều sững người, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Lâu Thất chỉ sững người một lát, sau đó nàng bật cười, Trầm Sát vừa nãy hạ lệnh xong liền đi vào, bây giờ ở đây, ai là người có địa vị cao nhất, Ưng, Nguyệt hay là vị Tuyết vệ đại nhân ở bên Trầm Sát thời gian lâu nhất?
Nàng không ngờ rằng, vừa bước tới địa bàn của Trầm Sát đã bị dằn mặt. Muốn đánh nàng hai mươi roi, đùa sao? Nàng đóng giả ngây ngô đáng yêu không phải là muốn để bị ăn đòn.
"Ta gọi tên Trầm Sát trước mặt hắn, hắn còn không có ý kiến gì, ngươi không tin có thể đi hỏi hắn." Nàng lấy tay vuốt nhẹ bờm của Đạp Tuyết, vừa nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô ta.
Nói thực lòng, Tuyết vệ rất xinh đẹp, vóc dáng cân đối cao ráo, ngũ quan tươi xinh, có lẽ là do tập võ nên gương mặt có nét hào khí, càng khiến nàng ta quyến rũ hơn, nổi bật hơn hẳn mấy thị nữ dung mạo xinh đẹp sau lưng, nhưng ánh mắt nàng ta có phần cao ngạo sẽ khiến người cùng giới không ưa. Lâu Thất cảm thấy mình không thể thoát ra khỏi lý lẽ đó, nàng không thích Tuyết vệ, giống như Tuyết vệ cũng không thích nàng vậy.
Đâu phải bạn bè thân quen gì, không thích là không thích, lẽ nào nàng còn phải ép mình đi thích một người không liên quan.
Nếu đã không thích thì đừng nói tới cung kính, tới thái độ thân thiện nàng cũng thu lại.
Lão đạo sĩ thối trước đây đã từng nói nàng, tính cách này cũng may nàng có bản lĩnh lớn, nếu không, đắc tội nhiều người tới vậy, sẽ bị giết chỉ trong giây lát.
"Ngươi còn dám gọi nữa, ngươi là cái thá gì chứ? Dựa vào ngươi mà cũng được làm thị nữ bên cạnh chủ tử?" Tuyết vệ tức giận trợn tròn mắt, chỉ vào nàng và bước tới vài bước, ngón tay ngọc ngà thon thả suýt chút nữa chỉ vào mũi nàng.
Đôi mắt Lâu Thất ánh lên ánh sáng lạnh: "Ta còn chưa kịp nói với ngươi rằng, ta ghét nhất là có người chỉ vào mặt ta."
"Ha ha, ngươi biết ta là ai không? Một trong tứ vệ của Cửu Tiêu Điện, ngươi chẳng qua chỉ là một thị nữ mà thôi, cho dù bổn đại nhân giết ngươi cũng rất bình thường."
"Vậy sao?"
"Tuyết, bỏ đi, đừng gây rối nữa." Nguyệt vệ đại nhân bước tới, đưa tay kéo Tuyết vệ lại.
Nguyệt vệ hất tay ra, lúc này đột nhiên nhíu mày, nhìn Lâu Thất rồi lại nhìn Nguyệt vệ, cô ta bỗng nhiên nghiến răng nói: "Cô ta đang mặc áo choàng của ngươi sao? Nguyệt, không phải trước giờ ngươi vẫn thích sạch sẽ sao?" Nói xong cô ta ra tay nhanh như chớp, giật tung áo choàng trên người Lâu Thất vứt xuống đất, dẫm mạnh lên, chiếc áo choàng trắng tuyết lập tức có thêm vài dấu chân.
Ưng chống trán, lắc đầu không biết nói gì. Trần Thập không có tiếng nói ở đây, chỉ biết đứng bên cạnh lo lắng nhìn Lâu Thất.
"Ngươi, từ đâu tới?" Tuyết vệ lại chỉ tay vào mũi Lâu Thất: "Ngươi không những vô lễ với chủ tử còn dám quyến rũ Nguyệt vệ, to gan gớm."
Phá Vực, thực ra còn gồm cả vùng đồng hoang mà trước đây họ đi qua. Nhưng tường thành thực sự thì ở đây, dưới chân núi nguy nga là tường thành màu đen cao ba trượng dày một trượng, bao bọc cả ngọn núi lại, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên ánh sáng sắc lạnh độc đáo của khoáng thạch, đó chính là khoáng thạch hắc thiết vô cùng đắt đỏ và cũng vô cùng cứng chắc, thông thường người ta sẽ dùng để rèn binh khí, trước giờ không có ai dùng huyền thiết để xây nhà chứ đừng nói tới việc làm một bức tường thành dày thế này.
"Chỉ giá trị xây dựng của tường thành này cũng đủ cho người dân đất nước này ăn mấy ngày cơm rồi." Trần Thập rất kiêu ngạo nói.
Lâu Thất nghe Trần Thập nói về mức độ quý giá của khoáng thạch huyết thiết xong thì không khỏi nhẩm tính, khiếp, có cần phải ngông cuồng vậy không, lãng phí.
Nhưng cũng là lúc này nàng lần đầu tiên ý thức được thân phận và địa vị bất phàm của Trầm Sát.
Trên thành lầu hùng vĩ, cánh cửa huyền thiết màu đỏ sẫm từ từ mở ra, giống như có một luồng khí thâm trầm, nặng nề ập tới, tới Lâu Thất cũng nhất thời lặng lẽ, chỉ mở tròn mắt nhìn vào con đường rộng lớn phía trong cổng thành, hai bên là sĩ binh mặc khải giáp màu đen đứng nghiêm trang, phía sau sĩ binh là người dân đang kiễng chân ngẩng đầu.
Nàng có thể nghe được những âm thanh kia.
"Đế quân về rồi, đế quân về rồi."
"Cung nghênh đế quân."
Một đại tướng quân cưỡi ngựa ở phía trước đội ngũ hô vang một câu, tất cả binh sĩ và người dân phía sau đều đồng loạt hoan hô: "Cung nghênh đế quân."
Âm thanh vang dội, chấn động đất trời, đồng loạt chỉnh tề, vô cùng tôn kính, giống như đã rèn luyện qua vô số lần.
Rèm cửa xe được Nguyệt vệ vén qua hai bên, Trầm Sát ngồi bên trong xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nét mặt hắn bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm lướt qua khiến vô số nữ tử sắc mặt ửng hồng.
Lâu Thất lúc này cũng biết tại sao mình không thể lên xe rồi.
Người ta là đế vương được binh sĩ và bách tính sùng bái, trên xe làm sao lại có thể xuất hiện một nữ tử lạ mặt không rõ nguyên do được và nàng cũng hiểu tại sao khi tới gần thành lầu, Nguyệt thị vệ lại đột nhiên tháo áo choàng của hắn xuống khoác lên người nàng.
Mặc dù bây giờ nàng chỉ một nhân vật bé nhỏ đi theo phía sau xe ngựa, song song với một thị vệ nhưng cũng thu hút được vô số ánh nhìn, đa số là ngạc nhiên, ngờ vực.
Nếu như lúc này nàng còn mặc bộ đồ hiện đại xuất hiện trước mặt mọi người, có lẽ cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới Trầm Sát.
Xe ngựa đi từ từ trong thành, sau mấy tiếng cung nghênh, không còn ai lên tiếng nữa, khắp nơi yên tĩnh. Điều này có thể phản ánh được vị đế quân này rất uy nghiêm.
Nhưng vì hắn còn trẻ tuổi, lại tuấn tú, khí chất bất phàm nên Lâu Thất vẫn nhìn thấy có rất nhiều thiếu nữ gương mặt ửng hồng, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn hắn.
Còn nàng là nữ giới duy nhất trong đội ngũ nên cũng nhận được không ít ánh mắt đố kỵ.
Tòa thành này rất lớn, căn bản không nhìn thấy ranh giới. Phong cách kiến trúc cũng rất phóng khoáng, đường xá trong thành vô cùng rộng rãi, thông suốt. Nàng cưỡi trên lưng ngựa, nhìn từ trên cao về phía xa, có thể nhìn thấy hàng quán hai bên đường của những con phố quanh đó, xem ra người dân trong thành trì này cũng an cư lạc nghiệp, điều này chứng tỏ vị đế quân Trầm Sát này cũng rất có tài.
Đi qua khu vực có người dân tập trung, tốc độ của họ nhanh hẳn lên, nơi này là một vùng rừng và cánh đồng, có điều khi nhìn thấy ruộng đồng ở đây Lâu Thất bất ngờ nhíu mày.
Đi qua một rừng trúc rộng lớn, khi Lâu Thất tưởng họ còn phải ra khỏi thành thì Trần Thập nói với nàng rằng, sắp tới nơi rồi.
Núi cao mỗi lúc một gần, đợi khi họ tới chân núi nhìn thấy con đường rộng rãi quanh co uốn lượn vòng lên núi, Lâu Thất lại không khỏi khen ngợi, núi cao như vậy, dường như tới tận tầng mây, có thể làm được một con đường lớn rộng rãi cho phép xe ngựa đi qua thế này đúng là phải tốn rất nhiều sức người sức của. Gã này cũng thật là, hoàng cung xây dựng ở dưới chân núi không được à, tại sao nhất định phải xây trên ngọn núi cao thế này?
Nàng lẩm bẩm hỏi ra vấn đề này, Trần Thập sững người, ghì cương nói: "Kẻ địch của chủ tử không ít, ở trên núi sẽ an toàn."
Bây giờ tới lượt Lâu Thất sững người.
Kẻ địch có bao nhiêu mà khiến cỗ máy giết người này phải sống trên núi cao? Đùa gì vậy?
Dường như tới đây rồi họ mới có thể thở phào.
Dọc đường vội vã lên núi. Nhìn từ xa đã thấy một bức tường bao làm bằng huyền thiết xuất hiện trước mặt, dọc đường núi có ba cổng thành, sau cổng thành là tường trắng ngói lưu ly, kiến trúc cung điện cổ vô cùng hùng vĩ nguy nga xuất hiện trong tầm mắt của Lâu Thất, khiến nàng hít ngược một hơi khí lạnh.
Phía sau cung điện, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, ngói lưu ly phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tầng tầng mái lợp cong vút, địa thế cao dần lên, cung điện được xây dựng thấp thoáng trong rừng cây, rừng hoa, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
"Đẹp quá!"
Lâu Thất lẩm bẩm.
Cửa cung đầu tiên mở ra, xe ngựa tiến vào, trên đường có cung nữ xinh đẹp mặc trang phục màu xanh lam với dải áo màu hồng trắng hành lễ trước xe. Lâu Thất cũng nhận ra đây không phải là hậu viện hoàng cung cổ đại mà nàng biết, vì nàng còn nhìn thấy có không ít nam nữ, người già và trẻ nhỏ, dường như nơi này cũng là một khu dân cư, nhìn thấy xe ngựa họ đều lũ lượt hành lễ. Thấy họ hành lễ lại không giống hoàng thân quốc thích.
"Trần Thập, những người đó là ai?"
Trần Thập nói: "Đó là người trong vương điện, giống như tứ vệ còn có đại tướng quân, người nhà của thị vệ nhóm Giáp, bọn họ đều sống ở đây, trong đó còn có cả những người ở nơi khác tới nương nhờ chủ tử, nếu thân phận đặc biệt thì cũng được bố trí sống ở đây. Cung điện của chủ tử ở đỉnh núi cao nhất gọi là Cửu Tiêu Điện."
Trong thời gian trò chuyện, họ đã tới được Cửu Tiêu Điện.
Xe ngựa chảy thẳng vào cửa điện sau đó đi thêm một lát mới dừng lại. Trước mắt là một cửa cung nữa. Ở trước cửa có một cô gái ăn vận chỉnh tề, eo đeo bội kiếm, đứng trước một nhóm thị nữ, nhìn xe ngựa chạy tới, ánh mắt thoáng vẻ vui mừng.
Trận Thập nhảy xuống ngựa, ra hiệu Lâu Thất cũng xuống, sau đó thì thầm nói với nàng: "Đó là Tuyết vệ đại nhân. Tuyết vệ đại nhân cai quản toàn bộ nội vụ trong Cửu Tiêu Điện, nàng ta cũng là người ở bên cạnh chủ từ lâu nhất, ngươi gặp nàng ta thì hãy cung kính một chút."
Cung kính, nữ nhân khiến nàng cung kính dường như vẫn chưa ra đời.
Trầm Sát xuống xe, Tuyết vệ liền tới nghênh đón, giọng nói trong trẻo: "Chủ tử, người về rồi sao, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn nước thuốc."
"Ừ." Trầm Sát đi được mấy bước, bất ngờ dừng lại, quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh nhìn Lâu Thất nói: "Từ hôm nay trở đi, nàng ta sẽ là thị nữ bên cạnh ta, sau này việc sắp xếp tắm gội hãy giao cho nàng ta. Dẫn nàng ta xuống, chuẩn bị cho nàng ta mấy bộ đồ rồi dẫn tới Tam Trùng Điện."
Nghe vậy, Tuyết vệ sững người, sửng sốt quay đầu lại, lúc này mới thấy Lâu Thất.
Lâu Thất rất muốn trợn ngược mắt, xem ra vị Tuyết vệ đại nhân này trước đây trong mắt không hề nhìn thấy ai, bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Mặc dù nàng không tùy tiện tỏ thái độ cung kính với một người nào đó, nhưng thái độ thân thiện thì nàng vẫn có. Nàng mỉm cười vẫy tay chào Tuyết vệ: "Chào Tuyệt vệ đại nhân, ta là Lâu Thất, sau này làm phiền ngươi rồi, Trầm Sát."
"To gan."
Một tiếng quát ngắt quãng lời nói của Lâu Thất, đôi mắt đan phượng xinh đẹp của Tuyết vệ trợn trừng giận dữ, chỉ vào nàng nói: "Ai cho phép ngươi gọi tên của chủ tử, người đâu, lôi cô ta xuống đánh hai mươi roi."
Mọi người có mặt đều sững người, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Lâu Thất chỉ sững người một lát, sau đó nàng bật cười, Trầm Sát vừa nãy hạ lệnh xong liền đi vào, bây giờ ở đây, ai là người có địa vị cao nhất, Ưng, Nguyệt hay là vị Tuyết vệ đại nhân ở bên Trầm Sát thời gian lâu nhất?
Nàng không ngờ rằng, vừa bước tới địa bàn của Trầm Sát đã bị dằn mặt. Muốn đánh nàng hai mươi roi, đùa sao? Nàng đóng giả ngây ngô đáng yêu không phải là muốn để bị ăn đòn.
"Ta gọi tên Trầm Sát trước mặt hắn, hắn còn không có ý kiến gì, ngươi không tin có thể đi hỏi hắn." Nàng lấy tay vuốt nhẹ bờm của Đạp Tuyết, vừa nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô ta.
Nói thực lòng, Tuyết vệ rất xinh đẹp, vóc dáng cân đối cao ráo, ngũ quan tươi xinh, có lẽ là do tập võ nên gương mặt có nét hào khí, càng khiến nàng ta quyến rũ hơn, nổi bật hơn hẳn mấy thị nữ dung mạo xinh đẹp sau lưng, nhưng ánh mắt nàng ta có phần cao ngạo sẽ khiến người cùng giới không ưa. Lâu Thất cảm thấy mình không thể thoát ra khỏi lý lẽ đó, nàng không thích Tuyết vệ, giống như Tuyết vệ cũng không thích nàng vậy.
Đâu phải bạn bè thân quen gì, không thích là không thích, lẽ nào nàng còn phải ép mình đi thích một người không liên quan.
Nếu đã không thích thì đừng nói tới cung kính, tới thái độ thân thiện nàng cũng thu lại.
Lão đạo sĩ thối trước đây đã từng nói nàng, tính cách này cũng may nàng có bản lĩnh lớn, nếu không, đắc tội nhiều người tới vậy, sẽ bị giết chỉ trong giây lát.
"Ngươi còn dám gọi nữa, ngươi là cái thá gì chứ? Dựa vào ngươi mà cũng được làm thị nữ bên cạnh chủ tử?" Tuyết vệ tức giận trợn tròn mắt, chỉ vào nàng và bước tới vài bước, ngón tay ngọc ngà thon thả suýt chút nữa chỉ vào mũi nàng.
Đôi mắt Lâu Thất ánh lên ánh sáng lạnh: "Ta còn chưa kịp nói với ngươi rằng, ta ghét nhất là có người chỉ vào mặt ta."
"Ha ha, ngươi biết ta là ai không? Một trong tứ vệ của Cửu Tiêu Điện, ngươi chẳng qua chỉ là một thị nữ mà thôi, cho dù bổn đại nhân giết ngươi cũng rất bình thường."
"Vậy sao?"
"Tuyết, bỏ đi, đừng gây rối nữa." Nguyệt vệ đại nhân bước tới, đưa tay kéo Tuyết vệ lại.
Nguyệt vệ hất tay ra, lúc này đột nhiên nhíu mày, nhìn Lâu Thất rồi lại nhìn Nguyệt vệ, cô ta bỗng nhiên nghiến răng nói: "Cô ta đang mặc áo choàng của ngươi sao? Nguyệt, không phải trước giờ ngươi vẫn thích sạch sẽ sao?" Nói xong cô ta ra tay nhanh như chớp, giật tung áo choàng trên người Lâu Thất vứt xuống đất, dẫm mạnh lên, chiếc áo choàng trắng tuyết lập tức có thêm vài dấu chân.
Ưng chống trán, lắc đầu không biết nói gì. Trần Thập không có tiếng nói ở đây, chỉ biết đứng bên cạnh lo lắng nhìn Lâu Thất.
"Ngươi, từ đâu tới?" Tuyết vệ lại chỉ tay vào mũi Lâu Thất: "Ngươi không những vô lễ với chủ tử còn dám quyến rũ Nguyệt vệ, to gan gớm."
/659
|