"Nói!" Chàng gằn giọng nói.
Trong long thần y khẽ thở dài, giấu được đến tận bây giờ đã là giỏi lắm rồi, ông thật sự không thể giấu giếm thêm được nữa. Ông cúi đầu nói: "Hồi bẩm Đế Quân, Lâu cô nương để lại chỉ vừa đủ mười hai phần máu.~~~"
"Ầm!"
Bát tiên bàn làm bằng gỗ tử đàm trước mắt bị Trầm Sát dùng một chưởng giáng xuống vỡ tung~~~~
"Chủ tử!"
"Đế Quân!"
Thiên Ảnh hiện thân trong nháy mắt, Nguyệt và Ưng cũng tưởng có chuyện gì xảy ra cũng tức tốc từ bên ngoài xông vào.
Họ vừa đi vào đã thấy thần y hai chân run lẩy bẩy đang đứng một bên, chiếc bát tiên bàn kia đã vỡ thành bốn năm mảnh, một tay Đế Quân đang cầm chiếc bát sứ trắng, sắc mặt u tối như mực, toàn thân toát ra nộ khí ngùn ngụt khiến bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.
Ai đấy, ai lại có thể khiến Đế Quân tức tối như vậy?
Nguyệt vừa nhìn thấy chiếc bát sứ trắng đó liền hiểu ngay ra vấn đề.
Sắp tới buổi đêm rồi, lại chuẩn bị tới ngày mười lăm rồi, lúc này bọn họ tất nhiên phải túc trực bên cạnh Đế Quân, xem ra là thần y đưa thuốc tới.
Trầm Sát nghiên răng nghiến lợi, cảm giác trong lòng như lửa đốt.
"Để lại mười hai phần, một năm sao?" Nàng lại có thể khẳng định được là trong vòng một năm chàng có thể tìm ra tất cả dược dẫn còn lại sao? Hay ý nàng là một năm sau sẽ lại tới đưa máu? "Xem ra, quả nhiên nàng muốn rời khỏi bản Đế Vương."
Nguyệt vầ Ưng đều lộ vẻ sợ hãi: "Lâu Thất để lại mười hai bát máu?"
"Cô ta không thiết sống nữa sao?" Ưng nhìn bát máu đó, không hiểu tại sao trong lòng dâng lên cảm xác đau xót.
Một lần chảy ra cả mười hai bát máu, sau đó còn bôn ba đường dài tới tận Thần Ma Cốc! Phải biết là ngay cả phía bên ngoài Thần Ma Cốc cũng vô cùng nguy hiểm chứ! Nàng dốc hết máu của mình ra rồi đâm đầu vào chỗ chết sao?
"Được, được lắm." Trầm Sát nhìn chằm chằm vào bát máu đó, nhìn chằm chằm.
Lúc này trong lòng Nguyệt như trào lên một cơn sóng. Dường như trong chốc lát hắn đã hiểu ra ánh mắt của nàng nhìn hắn trước lúc rời khỏi có ý gì rồi.
Đó là châm biếm, là thất vọng, là tự giễu, là cự tuyệt, là từ bỏ.
Bởi bọn họ một lòng chỉ nghĩ cho Phá Vực, một lòng chỉ muốn nàng thuận tùng theo Vấn Thiên Sơn, thuận tùng theo ý của Nạp Lan Hoạ Tâm, đi tới Thần Ma Cốc tìm cái Tử Kim Đằng gì đó, trong mắt nàng tất cả cái bọn họ làm đều là phản bội lại nàng chứ không hề coi nàng thật sự là đồng đội.
Trong mắt nàng, bọn họ làm như vậy đủ chứng tỏ rằng trong lòng bọn họ Phá Vực quan trọng hơn nàng, Phạm Trường Tử quan trọng hơn nàng, Nạp Lan Hoạ Tâm quan trọng hơn nàng, thậm chí đến ngay cả vớt cái roi Kim Lôi gì đó của Nạp Lan Đan Nhi cũng quan trọng hơn nàng. Vì những cái này mà bọn họ có thể hy sinh nàng bất cứ lúc nào.
Bởi vì như vậy mà nàng cũng chẳng thiết tha ở lại. Nàng chẳng thiết tha ở bên bọn họ, chẳng thiết tha nhớ lại tình nghĩa lúc trước khi cùng nhau trải qua nhiều phen sinh tử.
Nàng chẳng thiết nữa, nàng từ bỏ bọn họ rồi, đến ngay cả việc đem theo Đế Quân cũng bị nàng chối bỏ.
Nguyệt không biết vì sao trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót.
Hắn vốn tưởng rằng bản thân làm như vậy là đúng lắn, hắn nghĩ nếu là bản thân hắn thì cũng sẽ ví Đế Quân, vì Phá Vực mà hy sinh bản thân vô điều kiện. Vì vậy mà hắn cảm thấy Lâu Thất cũng nên như thế.
Nhưng cái mà hắn lại không nghĩ tới là trái tim của con người.
Có lẽ Lâu Thất sẽ tình nguyện, nhưng phải là chính bản thân nàng tình nguyện.
Hắn ngỡ rằng bản thân sau khi biết những điều này sẽ phải cảm thấy phẫn nộ nhưng không ngờ rằng lại chỉ thấy hối hận. Đúng thế, hắn hối hận rồi.
Khuôn mặt của Ưng cũng kinh hãi, nhưng hắn lại nghĩ nhiều cái không giống với Nguyệt. Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là Lâu Thất thật sự không muốn quay lại nữa! Nàng thật sự không muốn về Cửu Tiêu Điện nữa!
"
"Chủ tử~~~" Nguyệt ngẩng đầu. Lúc trước bọn họ đã đoán được nàng có khả năng không muốn quay lại nữa nhưng trong tâm thức ít nhiều gì cũng vẫn còn có suy nghĩ, cảm thấy nàng là thuốc của Trầm Sát, ngày mười lăm tháng sau kiểu gì cũng sẽ quay về chứ nhỉ?
Bọn họ tưởng rằng đến lúc nàng về sẽ bàn với bọn họ việc nàng muốn đi, bọn họ căn bản không ngờ tới việc nàng sớm đã có chuẩn bị, sớm đã chẳng muốn quay về nữa rồi.
Ánh mắt lạnh như băng của Trầm Sát liếc xuống một lượt, con ngươi trong mắt chàng là một mảng u tối vô tận.
"Nàng ta muốn trốn thì cũng phải xem bản Đế Quân có đồng ý hay không."
Nói xong, chàng đưa cái bát lên trên miệng, ngẩng đầu uống cạn trong một hơi. Khoé miệng chàng vẫn còn dính một chút máu đỏ, ánh mắt chàng lạnh lùng tàn khốc.
Lâu Thất, nàng rửa cổ cho sạch sẽ vào, đợi nhận cơn hoả nộ của bản Đế Quân đi!
Trầm Sát nằm trên giường, những giọt mồ hôi túa đầy ra trên trán.
Nguyệt ở bên cạnh túc trực bước lên lau mồ hôi cho chàng, đột nhiên hắn khựng lại kinh ngạc, quay sang nhìn Ưng: "Chủ tử sốt rồi!"
Tiếng nói này ngay lập tức làm thần y đang khép hờ mắt nghỉ ngơi ở trên sạp bừng tỉnh, ông ta giật nảy mình: "Sao cơ sao cơ?"
"Chủ tử lên cơn sốt rồi, thần y, ông mau tới đây xem xem!"
Thần y xém chút nữa dẫm phải vạt áo của mình, ông vội vàng lao tới, đưa tay ra sờ vào trán của Trầm Sát, quả nhiên phát hiện thấy nhiệt độ cơ thể của chàng rất cao. "Sao lại như vậy được, sao lại như vậy được~~"
Tháng trước không hề phát hiện thấy tình trạng như này mà!
"Liệu có khi nào máu của Lâu Thất để lại thời gian quá dài nên hỏng rồi không?" Ưng vội vã hỏi.
Thần y lập tức phản bác lại: "Không thể nào, khi đó Lâu cô nương còn cho bột thuốc mà cô ta tự đặc chế vào trong huyết dịch, nói là có thể khiến huyết dịch bảo quản tươi, không thể có vấn đề được!"
"Vậy bây giờ làm thế nào?"
Nếu phát sốt trong ngày bình thường thì cũng không ảnh hưởng gì, nhưng hôm nay là ngày mười lăm, Đế Quân bây giờ chỉ là không đau đớn như lúc trước thôi nhưng vẫn không thể động đậy, tình trạng sức khoẻ của chàng lúc này rất phức tạp, nếu sốt cao thì cũng có thể sẽ lấy đi tính mạng của chàng bất cứ lúc nào.
Giọng Nguyệt trầm xuống: "Thần y, ông mau nghĩ cách đi."
"Lâu cô nương để lại ba phương án khẩn cấp, để ta đi xem xem!" Thần y nhớ ra lúc đầu Lâu Thất có để lại ba bức thư, lập tức đi về dược điện.
Nguyệt bỗng nhiên cười khổ sở, có phải bọn họ đều nghĩ sai rồi không? Lâu Thất trước giờ đều không cần bọn họ, nhưng mà bọn họ lại cần Lâu Thất.
Mà lúc này Trầm Sát lại đang bước về phía con thuyền nhỏ, chàng nhìn thấy cô gái đó, nở một nụ cười.
Tại Phá Vực Hoang Nguyên
Trong Khô Mộc trại, phía Đông Nam.
Trong một căn phòng nhỏ, ánh sáng của ngọn nến bị những tấm vải đen dày treo bốn phía trên tường chặn lại, không len được một chút ánh sáng nào ra ngoài. Ở trên một án kỷ màu đen chính giữa phòng bày một lư hương, phía bên trên cắm bốn nén hương màu đen, nhưng khói mà chúng đốt ra lại mang màu đỏ.
Ngoài lư hương ra thì bên cạnh còn đặt một cái chậu bạc, ở bên trong chứa đầy một chậu nước, tuy không có gió nhưng phía bên trên mặt nước đó lại lăn tăn gợn sóng lạ thường, mơ mơ hồ hồ tựa như có chút hình bóng gì đó.
Một nữ tử đang khoác trên người một chiếc áo choàng màu đen đi tới, cúi đầu nhìn hình bóng ở trong nước, đột nhiên lẩm bẩm: "Khói sương, hồ nhỏ, thuyền nhỏ, tiểu cô nương."
Rất rõ ràng cái cô ta đang nói chính là mộng cảnh của Trầm Sát!
Cuối cùng ta lại có thể mơ thấy nàng rồi." Cô ta nhắm mắt lại, tay khẽ ấn nhẹ lên trên mặt nước, nghe thấy âm thanh hoan hỉ của nam tử đang khẽ nói.
Trong giấc mộng, một tiểu cô nương sao?
Khoé miệng nữ nhân nhếch lên cười đắc ý. Đột nhiên lồng ngực cô ta đảo lộn dồn dập rồi "phụt" ra một tiếng phun ra một ngụm máu lớn. Sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch.
Ở trong góc, một nam nhân đột nhiên hiện thân trong nháy mắt, hắn bước tới phía trước, ôm nữ tử đó vào lòng." Ta sớm đã khuyên muội đừng dùng cách này nữa mà, tại sao muội vẫn cứ không nghe?"
"Trường Ly ca ca." Giọng nói của nữ nhân vô cùng nũng nịu, nghe ra đoán ngay chỉ là một thiếu nữ, cô ta gọi vị Trường Ly ca ca kia chính là vương tử Tây Cương Tây Trường Ly.
Không ai biết răng Tây Trường Ly chưa từng rời khỏi đây, ngược lại còn ẩn nấp tại một trong vài thôn làng dân cư thưa thớt trong Khô Mộc trại ở Phá Vực Hoang Nguyên. Hơn nữa, thánh nữ Tây Cương Tây Phi Hoan cũng lại đang ở nơi này.
Tây Trường Ly bỏ cái mũ ở trên đầu cô ta xuống, lộ ra khuôn mặt thanh lệ làm rung động lòng người. Tây Phi Hoan không phải tuyệt sắc mỹ nhân nhưng cô ta có một đôi mắt trong vắt sâu thẳm tựa hồ nước mùa thu, một khuôn mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, cô ta toát ra vẻ mỏng manh yếu đuối mà rất nhiều nam nhân hễ trông thấy là sẽ muốn che chở bảo vệ. Tây Trường Ly cũng chính là như vậy.
Hắn ôm chặt lấy cô ta, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt mà kìm lòng không đậu ghé sát vào trao một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi của cô, rồi liếm sạch những vệt máu ở trên khoé môi.
Tây Phi Hoan hoàn toàn không cự tuyệt, ngược lại còn kiễng chân mũi chân lên phối hợp với hắn.
Nụ hôn kết thúc, Tây Trường Ly gắng kìm nén sự kích động của thân xác mình, nghiến rang nghiến lợi nói: "Ta không cam lòng đưa muội cho Trầm Sát."
"Làm như vậy là đáng lắm." Tây Phi Hoan ôm lấy eo hắn rồi đưa mặt mình ép sát vào lồng ngực của hắn, khẽ nói: "Chàng nói vào ngày mười lăm hàng tháng là khoảng thời gian Trầm Sát trở nên yếu đuối nhất do Độc Cổ phát tác, lúc trước do ở Tây Cương hoặc do khoảng cách quá xa nên Khuy Mộng Chú không có tác dụng, bây giờ đã tới Phá Vực, Phi Hoan đã thử nghiệm qua hai ngày mười lăm trước đến đêm nay cũng coi như là đã thành công nhìn trộm được một phần mộng cảnh của Trầm Sát rồi.
"Nhưng việc này sẽ tổn hao mười năm công lực của muội~~"
"Trường Ly ca ca, đây là việc mà Phi Hoan cam tâm tình nguyện, huynh đã cố gắng để đưa Phi Hoan lên ngôi thánh nữ chẳng phải cũng vì hy vọng Phi Hoan có thể kế thừa bùa chú mà chỉ truyền lại cho thánh nữ Tây Cương sao? Để phò trợ cho Trường Ly ca ca ngồi lên ngôi vương, Phi Hoan quyết không từ nan. Chỉ đáng tiếc là bùa chú vừa thi triển xong, sức khoẻ của Phi Hoan quá yếu, ít nhất cần phải dưỡng thương thêm hai tháng nữa mới có thể tiến vào Phá Vực thành.
"Đều trách Trường Ly ca ca vô dụng, lại để cho muội phải tới tương trợ." Tây Trường Ly thở dài một tiếng.
Tây Phi Hoan nói; "Trường Ly ca ca đừng nói như vậy, kể cả Phi Hoan không tới bên Trầm Sát thì với thể chất cực âm của Phi Hoan cũng không thể ở bên cạnh Trường Ly ca ca được~~" Cô ta ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to rưng rung: "Tuy nhiên Phi Hoan chỉ muốn trao thân xác này cho Trường Ly ca ca mà thôi."
Toàn thân Tây Trường Ly trở nên cương cứng.
"Ha ha, Trường Ly ca ca, huynh và muội suy cho cùng vẫn không có duyên, từ lúc Phi Hoan bắt đầu hiểu chuyện thì sư phụ đã từng nói, sứ mạng của muội chính là vào thời điểm thích hợp hiến thân cho Trầm Sát. Phi Hoan đã được định sẵn là nữ nhân của Trầm Sát.
"Phi Hoan~~" Tây Trường Ly thở dài một tiếng, hắn bế Tây Phi Hoan lên đưa tới chiếc giường ở bên cạnh, hắn ôm cô ta vào lòng, tay khẽ mò lần vào bên trong y phục của cô, chầm chậm mơn trớn lấy thân xác cô rồi lại đặt một nụ hôn ướt át lên môi cô.
Tuy không thể thật sự chiếm lấy thân xác của cô nhưng chỉ ngoài việc đến bước cuối cùng thì thân thể Tây Phi Hoan đâu còn chỗ nào mà hắn chưa sờ tới chưa hôn tới?
Suy cho cùng thì Trầm Sát chỉ nhặt được một nữ nhân bị hắn đụng chạm vô số lần mà thôi.
Cuối cùng trời cũng sáng, ánh sáng đã bao trùm xuống, chiếu rọi vào Cửu Tiêu Điện nguy nga lộng lẫy trên đỉnh núi. Mấy người ở trong Tam Trùng Điện đều sắp tê liệt đổ gục xuống rồi, mắt thấy từng chậu băng tuyết trong tẩm thất đều tan thành băng, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào thần y đang đưa tay ra sờ vào trán của Trầm Sát, tất cả như ngừng thở.
Tay của thần ý sờ vào trán của Trầm Sat, cuối cùng cũng thở phào một hơi: "Đã hạ sốt rồi."
"Phù!"
Một loạt hơi được thở ra nhẹ nhõm.
"Nếu Lâu cô nương ở đây thì tốt rồi." Thiên Ảnh trước giờ trầm lặng trước khi ẩn thân nói một câu.
Cả Nguyệt và Ưng đều ngây ra.
Nguyệt cười khổ sở, không biết hắn đi chịu đòn nhận tội thì Lâu cô nương có chịu tha thứ cho hắn không?
...
Trong long thần y khẽ thở dài, giấu được đến tận bây giờ đã là giỏi lắm rồi, ông thật sự không thể giấu giếm thêm được nữa. Ông cúi đầu nói: "Hồi bẩm Đế Quân, Lâu cô nương để lại chỉ vừa đủ mười hai phần máu.~~~"
"Ầm!"
Bát tiên bàn làm bằng gỗ tử đàm trước mắt bị Trầm Sát dùng một chưởng giáng xuống vỡ tung~~~~
"Chủ tử!"
"Đế Quân!"
Thiên Ảnh hiện thân trong nháy mắt, Nguyệt và Ưng cũng tưởng có chuyện gì xảy ra cũng tức tốc từ bên ngoài xông vào.
Họ vừa đi vào đã thấy thần y hai chân run lẩy bẩy đang đứng một bên, chiếc bát tiên bàn kia đã vỡ thành bốn năm mảnh, một tay Đế Quân đang cầm chiếc bát sứ trắng, sắc mặt u tối như mực, toàn thân toát ra nộ khí ngùn ngụt khiến bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.
Ai đấy, ai lại có thể khiến Đế Quân tức tối như vậy?
Nguyệt vừa nhìn thấy chiếc bát sứ trắng đó liền hiểu ngay ra vấn đề.
Sắp tới buổi đêm rồi, lại chuẩn bị tới ngày mười lăm rồi, lúc này bọn họ tất nhiên phải túc trực bên cạnh Đế Quân, xem ra là thần y đưa thuốc tới.
Trầm Sát nghiên răng nghiến lợi, cảm giác trong lòng như lửa đốt.
"Để lại mười hai phần, một năm sao?" Nàng lại có thể khẳng định được là trong vòng một năm chàng có thể tìm ra tất cả dược dẫn còn lại sao? Hay ý nàng là một năm sau sẽ lại tới đưa máu? "Xem ra, quả nhiên nàng muốn rời khỏi bản Đế Vương."
Nguyệt vầ Ưng đều lộ vẻ sợ hãi: "Lâu Thất để lại mười hai bát máu?"
"Cô ta không thiết sống nữa sao?" Ưng nhìn bát máu đó, không hiểu tại sao trong lòng dâng lên cảm xác đau xót.
Một lần chảy ra cả mười hai bát máu, sau đó còn bôn ba đường dài tới tận Thần Ma Cốc! Phải biết là ngay cả phía bên ngoài Thần Ma Cốc cũng vô cùng nguy hiểm chứ! Nàng dốc hết máu của mình ra rồi đâm đầu vào chỗ chết sao?
"Được, được lắm." Trầm Sát nhìn chằm chằm vào bát máu đó, nhìn chằm chằm.
Lúc này trong lòng Nguyệt như trào lên một cơn sóng. Dường như trong chốc lát hắn đã hiểu ra ánh mắt của nàng nhìn hắn trước lúc rời khỏi có ý gì rồi.
Đó là châm biếm, là thất vọng, là tự giễu, là cự tuyệt, là từ bỏ.
Bởi bọn họ một lòng chỉ nghĩ cho Phá Vực, một lòng chỉ muốn nàng thuận tùng theo Vấn Thiên Sơn, thuận tùng theo ý của Nạp Lan Hoạ Tâm, đi tới Thần Ma Cốc tìm cái Tử Kim Đằng gì đó, trong mắt nàng tất cả cái bọn họ làm đều là phản bội lại nàng chứ không hề coi nàng thật sự là đồng đội.
Trong mắt nàng, bọn họ làm như vậy đủ chứng tỏ rằng trong lòng bọn họ Phá Vực quan trọng hơn nàng, Phạm Trường Tử quan trọng hơn nàng, Nạp Lan Hoạ Tâm quan trọng hơn nàng, thậm chí đến ngay cả vớt cái roi Kim Lôi gì đó của Nạp Lan Đan Nhi cũng quan trọng hơn nàng. Vì những cái này mà bọn họ có thể hy sinh nàng bất cứ lúc nào.
Bởi vì như vậy mà nàng cũng chẳng thiết tha ở lại. Nàng chẳng thiết tha ở bên bọn họ, chẳng thiết tha nhớ lại tình nghĩa lúc trước khi cùng nhau trải qua nhiều phen sinh tử.
Nàng chẳng thiết nữa, nàng từ bỏ bọn họ rồi, đến ngay cả việc đem theo Đế Quân cũng bị nàng chối bỏ.
Nguyệt không biết vì sao trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót.
Hắn vốn tưởng rằng bản thân làm như vậy là đúng lắn, hắn nghĩ nếu là bản thân hắn thì cũng sẽ ví Đế Quân, vì Phá Vực mà hy sinh bản thân vô điều kiện. Vì vậy mà hắn cảm thấy Lâu Thất cũng nên như thế.
Nhưng cái mà hắn lại không nghĩ tới là trái tim của con người.
Có lẽ Lâu Thất sẽ tình nguyện, nhưng phải là chính bản thân nàng tình nguyện.
Hắn ngỡ rằng bản thân sau khi biết những điều này sẽ phải cảm thấy phẫn nộ nhưng không ngờ rằng lại chỉ thấy hối hận. Đúng thế, hắn hối hận rồi.
Khuôn mặt của Ưng cũng kinh hãi, nhưng hắn lại nghĩ nhiều cái không giống với Nguyệt. Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là Lâu Thất thật sự không muốn quay lại nữa! Nàng thật sự không muốn về Cửu Tiêu Điện nữa!
"
"Chủ tử~~~" Nguyệt ngẩng đầu. Lúc trước bọn họ đã đoán được nàng có khả năng không muốn quay lại nữa nhưng trong tâm thức ít nhiều gì cũng vẫn còn có suy nghĩ, cảm thấy nàng là thuốc của Trầm Sát, ngày mười lăm tháng sau kiểu gì cũng sẽ quay về chứ nhỉ?
Bọn họ tưởng rằng đến lúc nàng về sẽ bàn với bọn họ việc nàng muốn đi, bọn họ căn bản không ngờ tới việc nàng sớm đã có chuẩn bị, sớm đã chẳng muốn quay về nữa rồi.
Ánh mắt lạnh như băng của Trầm Sát liếc xuống một lượt, con ngươi trong mắt chàng là một mảng u tối vô tận.
"Nàng ta muốn trốn thì cũng phải xem bản Đế Quân có đồng ý hay không."
Nói xong, chàng đưa cái bát lên trên miệng, ngẩng đầu uống cạn trong một hơi. Khoé miệng chàng vẫn còn dính một chút máu đỏ, ánh mắt chàng lạnh lùng tàn khốc.
Lâu Thất, nàng rửa cổ cho sạch sẽ vào, đợi nhận cơn hoả nộ của bản Đế Quân đi!
Trầm Sát nằm trên giường, những giọt mồ hôi túa đầy ra trên trán.
Nguyệt ở bên cạnh túc trực bước lên lau mồ hôi cho chàng, đột nhiên hắn khựng lại kinh ngạc, quay sang nhìn Ưng: "Chủ tử sốt rồi!"
Tiếng nói này ngay lập tức làm thần y đang khép hờ mắt nghỉ ngơi ở trên sạp bừng tỉnh, ông ta giật nảy mình: "Sao cơ sao cơ?"
"Chủ tử lên cơn sốt rồi, thần y, ông mau tới đây xem xem!"
Thần y xém chút nữa dẫm phải vạt áo của mình, ông vội vàng lao tới, đưa tay ra sờ vào trán của Trầm Sát, quả nhiên phát hiện thấy nhiệt độ cơ thể của chàng rất cao. "Sao lại như vậy được, sao lại như vậy được~~"
Tháng trước không hề phát hiện thấy tình trạng như này mà!
"Liệu có khi nào máu của Lâu Thất để lại thời gian quá dài nên hỏng rồi không?" Ưng vội vã hỏi.
Thần y lập tức phản bác lại: "Không thể nào, khi đó Lâu cô nương còn cho bột thuốc mà cô ta tự đặc chế vào trong huyết dịch, nói là có thể khiến huyết dịch bảo quản tươi, không thể có vấn đề được!"
"Vậy bây giờ làm thế nào?"
Nếu phát sốt trong ngày bình thường thì cũng không ảnh hưởng gì, nhưng hôm nay là ngày mười lăm, Đế Quân bây giờ chỉ là không đau đớn như lúc trước thôi nhưng vẫn không thể động đậy, tình trạng sức khoẻ của chàng lúc này rất phức tạp, nếu sốt cao thì cũng có thể sẽ lấy đi tính mạng của chàng bất cứ lúc nào.
Giọng Nguyệt trầm xuống: "Thần y, ông mau nghĩ cách đi."
"Lâu cô nương để lại ba phương án khẩn cấp, để ta đi xem xem!" Thần y nhớ ra lúc đầu Lâu Thất có để lại ba bức thư, lập tức đi về dược điện.
Nguyệt bỗng nhiên cười khổ sở, có phải bọn họ đều nghĩ sai rồi không? Lâu Thất trước giờ đều không cần bọn họ, nhưng mà bọn họ lại cần Lâu Thất.
Mà lúc này Trầm Sát lại đang bước về phía con thuyền nhỏ, chàng nhìn thấy cô gái đó, nở một nụ cười.
Tại Phá Vực Hoang Nguyên
Trong Khô Mộc trại, phía Đông Nam.
Trong một căn phòng nhỏ, ánh sáng của ngọn nến bị những tấm vải đen dày treo bốn phía trên tường chặn lại, không len được một chút ánh sáng nào ra ngoài. Ở trên một án kỷ màu đen chính giữa phòng bày một lư hương, phía bên trên cắm bốn nén hương màu đen, nhưng khói mà chúng đốt ra lại mang màu đỏ.
Ngoài lư hương ra thì bên cạnh còn đặt một cái chậu bạc, ở bên trong chứa đầy một chậu nước, tuy không có gió nhưng phía bên trên mặt nước đó lại lăn tăn gợn sóng lạ thường, mơ mơ hồ hồ tựa như có chút hình bóng gì đó.
Một nữ tử đang khoác trên người một chiếc áo choàng màu đen đi tới, cúi đầu nhìn hình bóng ở trong nước, đột nhiên lẩm bẩm: "Khói sương, hồ nhỏ, thuyền nhỏ, tiểu cô nương."
Rất rõ ràng cái cô ta đang nói chính là mộng cảnh của Trầm Sát!
Cuối cùng ta lại có thể mơ thấy nàng rồi." Cô ta nhắm mắt lại, tay khẽ ấn nhẹ lên trên mặt nước, nghe thấy âm thanh hoan hỉ của nam tử đang khẽ nói.
Trong giấc mộng, một tiểu cô nương sao?
Khoé miệng nữ nhân nhếch lên cười đắc ý. Đột nhiên lồng ngực cô ta đảo lộn dồn dập rồi "phụt" ra một tiếng phun ra một ngụm máu lớn. Sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch.
Ở trong góc, một nam nhân đột nhiên hiện thân trong nháy mắt, hắn bước tới phía trước, ôm nữ tử đó vào lòng." Ta sớm đã khuyên muội đừng dùng cách này nữa mà, tại sao muội vẫn cứ không nghe?"
"Trường Ly ca ca." Giọng nói của nữ nhân vô cùng nũng nịu, nghe ra đoán ngay chỉ là một thiếu nữ, cô ta gọi vị Trường Ly ca ca kia chính là vương tử Tây Cương Tây Trường Ly.
Không ai biết răng Tây Trường Ly chưa từng rời khỏi đây, ngược lại còn ẩn nấp tại một trong vài thôn làng dân cư thưa thớt trong Khô Mộc trại ở Phá Vực Hoang Nguyên. Hơn nữa, thánh nữ Tây Cương Tây Phi Hoan cũng lại đang ở nơi này.
Tây Trường Ly bỏ cái mũ ở trên đầu cô ta xuống, lộ ra khuôn mặt thanh lệ làm rung động lòng người. Tây Phi Hoan không phải tuyệt sắc mỹ nhân nhưng cô ta có một đôi mắt trong vắt sâu thẳm tựa hồ nước mùa thu, một khuôn mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, cô ta toát ra vẻ mỏng manh yếu đuối mà rất nhiều nam nhân hễ trông thấy là sẽ muốn che chở bảo vệ. Tây Trường Ly cũng chính là như vậy.
Hắn ôm chặt lấy cô ta, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt mà kìm lòng không đậu ghé sát vào trao một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi của cô, rồi liếm sạch những vệt máu ở trên khoé môi.
Tây Phi Hoan hoàn toàn không cự tuyệt, ngược lại còn kiễng chân mũi chân lên phối hợp với hắn.
Nụ hôn kết thúc, Tây Trường Ly gắng kìm nén sự kích động của thân xác mình, nghiến rang nghiến lợi nói: "Ta không cam lòng đưa muội cho Trầm Sát."
"Làm như vậy là đáng lắm." Tây Phi Hoan ôm lấy eo hắn rồi đưa mặt mình ép sát vào lồng ngực của hắn, khẽ nói: "Chàng nói vào ngày mười lăm hàng tháng là khoảng thời gian Trầm Sát trở nên yếu đuối nhất do Độc Cổ phát tác, lúc trước do ở Tây Cương hoặc do khoảng cách quá xa nên Khuy Mộng Chú không có tác dụng, bây giờ đã tới Phá Vực, Phi Hoan đã thử nghiệm qua hai ngày mười lăm trước đến đêm nay cũng coi như là đã thành công nhìn trộm được một phần mộng cảnh của Trầm Sát rồi.
"Nhưng việc này sẽ tổn hao mười năm công lực của muội~~"
"Trường Ly ca ca, đây là việc mà Phi Hoan cam tâm tình nguyện, huynh đã cố gắng để đưa Phi Hoan lên ngôi thánh nữ chẳng phải cũng vì hy vọng Phi Hoan có thể kế thừa bùa chú mà chỉ truyền lại cho thánh nữ Tây Cương sao? Để phò trợ cho Trường Ly ca ca ngồi lên ngôi vương, Phi Hoan quyết không từ nan. Chỉ đáng tiếc là bùa chú vừa thi triển xong, sức khoẻ của Phi Hoan quá yếu, ít nhất cần phải dưỡng thương thêm hai tháng nữa mới có thể tiến vào Phá Vực thành.
"Đều trách Trường Ly ca ca vô dụng, lại để cho muội phải tới tương trợ." Tây Trường Ly thở dài một tiếng.
Tây Phi Hoan nói; "Trường Ly ca ca đừng nói như vậy, kể cả Phi Hoan không tới bên Trầm Sát thì với thể chất cực âm của Phi Hoan cũng không thể ở bên cạnh Trường Ly ca ca được~~" Cô ta ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to rưng rung: "Tuy nhiên Phi Hoan chỉ muốn trao thân xác này cho Trường Ly ca ca mà thôi."
Toàn thân Tây Trường Ly trở nên cương cứng.
"Ha ha, Trường Ly ca ca, huynh và muội suy cho cùng vẫn không có duyên, từ lúc Phi Hoan bắt đầu hiểu chuyện thì sư phụ đã từng nói, sứ mạng của muội chính là vào thời điểm thích hợp hiến thân cho Trầm Sát. Phi Hoan đã được định sẵn là nữ nhân của Trầm Sát.
"Phi Hoan~~" Tây Trường Ly thở dài một tiếng, hắn bế Tây Phi Hoan lên đưa tới chiếc giường ở bên cạnh, hắn ôm cô ta vào lòng, tay khẽ mò lần vào bên trong y phục của cô, chầm chậm mơn trớn lấy thân xác cô rồi lại đặt một nụ hôn ướt át lên môi cô.
Tuy không thể thật sự chiếm lấy thân xác của cô nhưng chỉ ngoài việc đến bước cuối cùng thì thân thể Tây Phi Hoan đâu còn chỗ nào mà hắn chưa sờ tới chưa hôn tới?
Suy cho cùng thì Trầm Sát chỉ nhặt được một nữ nhân bị hắn đụng chạm vô số lần mà thôi.
Cuối cùng trời cũng sáng, ánh sáng đã bao trùm xuống, chiếu rọi vào Cửu Tiêu Điện nguy nga lộng lẫy trên đỉnh núi. Mấy người ở trong Tam Trùng Điện đều sắp tê liệt đổ gục xuống rồi, mắt thấy từng chậu băng tuyết trong tẩm thất đều tan thành băng, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào thần y đang đưa tay ra sờ vào trán của Trầm Sát, tất cả như ngừng thở.
Tay của thần ý sờ vào trán của Trầm Sat, cuối cùng cũng thở phào một hơi: "Đã hạ sốt rồi."
"Phù!"
Một loạt hơi được thở ra nhẹ nhõm.
"Nếu Lâu cô nương ở đây thì tốt rồi." Thiên Ảnh trước giờ trầm lặng trước khi ẩn thân nói một câu.
Cả Nguyệt và Ưng đều ngây ra.
Nguyệt cười khổ sở, không biết hắn đi chịu đòn nhận tội thì Lâu cô nương có chịu tha thứ cho hắn không?
...
/659
|