Sư Gia thấy họ về, sắc mặt lập tức rầu rĩ: "Đúng vậy, cũng không biết Hầu Tử làm sao nữa, đi lâu vậy mà vẫn chưa về."
Lâu Thất nhíu mày. Năm huynh đệ Đồ Bôn đã theo nàng một thời gian, bình thường đi đường nàng có định ra một số quy tắc với họ, mặc dù nàng không phải là người đặc biệt nhiều quy tắc, nhưng có một số điều vẫn phải nói. Trong đó có một điều là nàng ghét phải đợi, ghét người không có quan niệm thời gian. Vì thế nếu họ ra ngoài sẽ chú ý thời gian, giống như Hầu Tử nếu như không tìm được tửu lầu quán ăn đặc biệt ngon thì sẽ tìm một nơi tương đối tốt sau đó nhanh chóng trở về. Nhưng lần này hắn đã đi hơn một canh giờ.
"Đồ Bôn, dẫn theo Sư Gia ra ngoài tìm thử xem, nhờ là đừng gây chuyện. Nhưng nếu như có người đắc tội với các ngươi thì còn nhớ câu mà ta từng nói không?"
Đồ Bôn lập tức đáp: "Nhớ! Đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy về gọi cứu binh!"
Chính vì câu nói này nên mấy người Đồ Bôn mới một lòng một dạ với nàng, làm gì có chủ tử nào nói với thị vệ tùy tùng của mình rằng, ta sẽ là chỗ dựa là cứu binh cho các ngươi?
Nàng vẫn luôn nói với họ rằng đừng chủ động gây sự, nhưng nếu như có người ức hiếp mình thì cũng không được sợ.
Trên đường tới thành Nặc Lạp Bắc Thương này họ không hề vội vàng, mấy người bọn họ dường như cũng theo nàng đi dạo chơi ngắm cảnh, vì thế trên đường đi cũng có thời gian để họ luyện công. Trần Thập và Lâu Tín cũng là một nửa sư phụ của họ, nàng cũng là một nửa sư phụ của họ, có thể nói Trần Thập và Lâu Tín dạy họ chiêu thức võ công chính thống còn Lâu Thất dạy họ phần lớn là phương pháp đối địch thực dụng.
Vừa là thầy vừa là chủ tử.
Đồ Bôn dẫn theo ba người khác từ đi tìm Hầu Tử.
Lâu Thất luôn cảm thấy việc này không ổn nên không lên lầu nữa, gọi một bình trà ngồi ở đại sảnh, đợi họ về. Tử Vân Hồ nằm ngủ thoải mái trong lòng nàng.
Đợi chừng một canh giờ nữa, chỉ có một mình Sư Gia vội vàng chạy vào, trên mặt còn có một vệt máu.
Sư Gia tưởng rằng họ đã lên lầu, vừa vào cửa nhìn cũng không nhìn đã vội vàng định xông lên lầu, Lâu Tín lập tức gọi hắn lại: "Sư Gia."
Sư Gia liền quay đầu lại, nhìn thấy họ vừa lo lắng vừa vui mừng xông tới: "Công tử, công tử không xong rồi!"
Lâu Tín bực bội: "Cái gì mà công tử không xong rồi? Ăn nói hẳn hoi nào!"
"Vâng vâng, tiểu nhân nói sai rồi, công tử, Đồ ca cùng Hầu Tử và mọi người bị bắt cả rồi."
"Cái gì?"
Lâu Thất sầm mặt: "Bị ai bắt?"
"Gia nô của tiểu Tiêu gia?"
Tiểu Tiêu gia?
Không ngờ họ mới nghe được việc của hai Tiêu gia, bây giờ lập tức tiếp xúc với tiểu Tiêu phủ.
Nàng đứng dậy, dẫn đầu đi ra ngoài: "Đi thôi, vừa đi vừa nói."
Mấy người đang định ra khỏi cửa, chưởng quỹ lập tức gọi họ lại, nói vội: "Công tử, các người lần này đi nếu xảy ra xung đột với tiểu Tiêu phủ, chạy được thì chạy, đừng ngốc nghếch đi báo quan."
Lâu Thất đứng lại: "Tại sao vậy?"
"Các người có thể bỏ chạy thì còn có cơ hội, nếu đi báo quan, quan phủ nhất định sẽ bắt các người ngay. Vì..." chưởng quỹ nói nhỏ: "Nghe nói, Tiêu Vọng sắp thành thân với con gái của quan lão gia."
Lâu Thất liền sững người, nghĩ tới những điều bố chồng và nàng dâu kia nói với nhau trong tửu lầu, người phụ nữ đó không giống với con gái của quan lão gia, vậy thì em gái của cô ta chính là người sắp thành thân với Tiêu Vọng mà chưởng quỹ nói sao?
"Đa tạ chưởng quỹ đã nhắc nhở."
Lúc này nàng cũng không có thời gian hỏi nhiều, vội vàng bảo Sư Gia dẫn đường cho mọi người, tới thẳng tiểu Tiêu phủ.
Tiểu Tiêu phủ trong lúc này, quản gia đang chắp tay sau lưng, nhìn mấy người bị ấn quỳ dưới đất, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, má phải của hắn khẽ co giật, bên trên có một vết thương, cảm giác đau đớn này khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
"Các ngươi to gan gớm, chẳng qua chỉ là mấy kẻ ngoại lai, lại còn là người Đông Thanh, dám chạy tới thành Nặc Lạp này lo chuyện bao đồng?"
Mấy người bị vặn tay ra sau, giẫm lên sau gối ép quỳ xuống chính là nhóm ba người Đồ Bôn, bên kia Hầu Tử nằm bò trên đất bị một thị vệ một chân giẫm lên lưng.
Đám người Đồ Bôn nghiến răng, chỉ hận mình võ nghệ không giỏi, lần này đúng là đã làm mất mặt công tử nhà họ.
"Cẩu nô tài nhà ngươi chẳng qua chỉ là quản gia của tiểu Tiêu phủ mà thôi, uy phong như vậy ta còn tưởng ngươi là gã Tiêu Vọng gì đó đó! Vốn tưởng rằng Tiêu Vọng thoát ly khỏi nhà cha nuôi, nói không chừng có nỗi khổ riêng, nhưng bây giờ xem ra, có thể nuôi đám khốn nạn các ngươi, gã Tiêu Vọng đó cũng chả phải thứ tốt đẹp gì!" Đồ Bôn chửi.
"Chết tới nơi rồi vẫn còn già mồm! Nói đi, có phải có người phái các ngươi tới không?"
"Có phải có người phái chúng ta tới hay không thì liên quan gì tới các ngươi?" Đồ Bôn phì một tiếng: "Ngươi là một quản gia, quản việc của phủ mình đã đành, giờ lại còn quản trời quản đất quản việc nhà Tiêu gia trước đây nữa sao?"
Sau khi họ nghe việc của hai nhà Tiêu gia, nhóm người Đồ Bôn đều cảm thấy Tiêu Vọng là một kẻ lòng lang dạ sói, vì thế trong lời nói khó tránh có chút thái độ.
"Đi tới đi lui trước cổng Tiêu gia, rốt cuộc có phải tới tìm Tiêu gia rèn vũ khí không? Có được nguyên liệu gì?"
"Liên quan đéo gì đến ngươi?" Đồ Bôn hừ một tiếng.
Quản gia quay người ngồi xuống chiếc ghế thái sư ở bên cạnh, giống như sắp bắt đầu xem kịch: "Không nói phải không? Đánh cho ta! Đánh mạnh vào! Đánh tới khi nào nói thì thôi!"
"Ta muốn xem xem kẻ nào dám đánh người của ta." Một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngay sau đó cửa lớn của tiểu Tiêu phủ liền bị đạp văng ra.
Mọi người có mặt tại đây đều giật mình, mấy người Đồ Bôn vui mừng ra mặt: "Công tử tới rồi."
Quản gia tiểu Tiêu phủ định thần đưa mắt nhìn, ngoài cửa có mấy người bước vào, đi đầu là một công tử tuấn mỹ chừng mười tám mười chín tuổi, mặt ngọc môi hồng, đôi mắt đen nhánh phát sáng, mặc một chiếc áo choàng màu trắng, trong lòng ôm một con thú nhỏ, toàn thân lạnh lùng giận dữ, chậm rãi bước vào.
Sau lưng, hai thị vệ áo xanh eo đeo trường kiếm, phong thái hiên ngang.
Bên cạnh họ là nam nhân lúc trước mới chạy thoát khỏi đây.
Mặc dù sợ hãi vì hành vi hung hãn một chân đạp tung cửa của đối phương nhưng quản gia vẫn cho rằng đây là tiểu Tiêu phủ, là địa bàn của họ, chỉ tới có ba bốn người, trong số đó lại có một kẻ ban nãy được mấy tên này liều mạng bảo vệ mới chạy thoát được, bọn họ có gì phải sợ chứ?
Tiểu công tử này tướng mạo tuấn tú, tới thị vệ cũng mặt mày sáng sủa, nhưng chỉ có tướng mạo thì làm gì được? Nói không chừng sức trói gà không chặt? Đạp cửa chắc cũng chỉ là phô trương thanh thế thôi.
Nghĩ vậy khí thế của quản gia lại dâng lên: "Các ngươi là ai? To gan gớm dám phá hoại cửa lớn của Tiêu phủ chúng ta! Người đâu, mau bắt chúng lại.
"Ta xem kẻ nào dám?" Trần Thập và Lâu Tín bước lên một bước, tay nắm chuôi kiếm.
Lâu Thất ôm Tử Vân Hồ, ánh mắt lướt qua, khi thấy tình trạng của đám người Đồ Bôn, khí tức lập tức lạnh xuống, nhưng nàng cũng bật cười.
"Những người này còn chưa từng quỳ ta, bây giờ lại bị ép quỳ một con chó canh cửa như ngươi?" Giọng nàng mang theo sát khí.
"Công tử." Đám người Đồ Bôn vô cùng áy náy, là họ không nỗ lực luyện công nêu mới không bằng người ta.
Ba người bị giữ chặt, sau lưng có hai kẻ giẫm chân họ ép họ quỳ xuống, bên kia trên lưng Hầu Tử còn có hai chân đạp lên, không chỉ bị ẩu đả còn bị sỉ nhục.
"Phế mấy chân mấy tên này cho bổn công tử." Giọng Lâu Thất rất nhẹ.
Trần Thập và Lâu Tín lập tức hiểu ý nàng, đáp một tiếng rồi đồng thời ra tay.
Họ thậm chí còn không dùng tới kiếm, tay không không vũ khí, tốc độ nhanh kinh người, những thị vệ trong phủ này căn bản không kịp phản ứng, đã bị đánh gục xuống đất, đối phương xông lên, một chân giẫm lên mắt các chân của họ, di mạnh một cái, chỉ nghe tiếng xương vỡ vụn, vang lên và ngay sau đó bị tiếng kêu thảm thiết át đi.
Ngay lập tức, sân vườn rộng rãi trở chiến trường bạo ngược từ một phía, chỉ trong chớp mắt, mười người ép đám người Đồ Bôn phải quỳ đều đã lăn lóc trên đất gầm gào, không kẻ nào có thể đứng dậy nổi.
Người đứng dậy là những người vừa bị ép quỳ, còn có quản gia và bốn năm thị vệ sắc mặt tái mét trốn ra sau lưng hắn ta.
Sắc mặt quản gia còn tái hơn các thị vệ, tới môi cũng không còn màu máu, hai chân run rẩy đứng không vững.
Cái gì mà phô trương thanh thế chứ?
"Các người..."
Người của họ nằm ngổn ngang trên mặt đất, hiện nay đều đã bị phế một chân, hai thị vệ áo xanh một chân giẫm lên liền nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, cho dù chữa trị, có thể đi chậm đã là tốt lắm rồi, đã không thể tiếp tục làm hộ viện trông nhà, sau này càng không thể làm ra việc giẫm chân người khác ép họ quỳ như ban nãy nữa.
Là báo thù, báo thù trắng trợn.
"Ngươi là quản gia của nơi này? Ngươi nói xem, ngươi muốn chết thế nào?" Lâu Thất trước giờ luôn là người bao che thiên vị người mình, trước khi thiên vị nàng cũng tin rằng người của mình tuyệt đối không làm ra những chuyện đại gian đại ác, nếu đã bị ức hiếp tới mức này rồi, nàng là chủ tử không giúp họ lấy lại thể diện thì đâu xứng là chủ tử.
Quản gia nuốt nước miếng, đột nhiên quát lên: "Người đâu! Bắt lấy tên tiểu tử cầm đầu này trước?"
Trong lúc cấp bách, hắn cũng đã nghĩ ra được một câu, bắt giặc phải bắt vua!
Tiểu công tử này tướng mạo tuấn tú vô song, nhìn rất yếu ớt, hành động lại ngông cuồng thế này nói không chừng là dựa vào hai thị vệ áo xanh võ công cao cường kia! Chỉ cần bắt được hắn, hai thị vệ kia sao dám động thủ?
Hắn ta vừa dứt lời, bên trong lại có mười mấy hộ viện nữa xông ra, nhào về phía Lâu Thất. Còn có người lớn tiếng quát tháo để lấy dũng khí.
"Bắt lấy tên tiểu tử đó, nhìn hắn có vẻ không biết chút võ công nào!"
"Cản hai thị vệ kia lại, tên tiểu tử này không đỡ nổi một đòn đâu!"
Trần Thập và Lâu Tín đều bất giác bóp trán. Này này, các ngươi chắc chắn chứ? Con mắt nào nhìn thấy cô nương nhà họ không đỡ nổi một đòn.
Rõ ràng hai người bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của cô nương!
Tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy, chủ tử các người có biết không?
Nhưng cho dù biết những người này không phải là đối thủ của cô nương nhà mình, hai người bọn họ vẫn không thể đứng nhìn mà không ra tay, thân là thủ vệ, vốn dĩ phải luôn cản ở phía trước.
Hai người đồng loạt rút bội kiểm đứng chắn trước mặt Lâu Thất. Như vậy càng khiến những kẻ kia cho rằng Lâu Thất thực sự không có sức chống trả, hai thị vệ của nàng mới lo lắng bảo vệ nàng tới vậy.
Ngay lập tức mọi người đều nhìn trừng trừng về phía Lâu Thất, chỉ muốn bắt lấy nàng ta lập công.
Lâu Thất nhíu mày. Năm huynh đệ Đồ Bôn đã theo nàng một thời gian, bình thường đi đường nàng có định ra một số quy tắc với họ, mặc dù nàng không phải là người đặc biệt nhiều quy tắc, nhưng có một số điều vẫn phải nói. Trong đó có một điều là nàng ghét phải đợi, ghét người không có quan niệm thời gian. Vì thế nếu họ ra ngoài sẽ chú ý thời gian, giống như Hầu Tử nếu như không tìm được tửu lầu quán ăn đặc biệt ngon thì sẽ tìm một nơi tương đối tốt sau đó nhanh chóng trở về. Nhưng lần này hắn đã đi hơn một canh giờ.
"Đồ Bôn, dẫn theo Sư Gia ra ngoài tìm thử xem, nhờ là đừng gây chuyện. Nhưng nếu như có người đắc tội với các ngươi thì còn nhớ câu mà ta từng nói không?"
Đồ Bôn lập tức đáp: "Nhớ! Đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy về gọi cứu binh!"
Chính vì câu nói này nên mấy người Đồ Bôn mới một lòng một dạ với nàng, làm gì có chủ tử nào nói với thị vệ tùy tùng của mình rằng, ta sẽ là chỗ dựa là cứu binh cho các ngươi?
Nàng vẫn luôn nói với họ rằng đừng chủ động gây sự, nhưng nếu như có người ức hiếp mình thì cũng không được sợ.
Trên đường tới thành Nặc Lạp Bắc Thương này họ không hề vội vàng, mấy người bọn họ dường như cũng theo nàng đi dạo chơi ngắm cảnh, vì thế trên đường đi cũng có thời gian để họ luyện công. Trần Thập và Lâu Tín cũng là một nửa sư phụ của họ, nàng cũng là một nửa sư phụ của họ, có thể nói Trần Thập và Lâu Tín dạy họ chiêu thức võ công chính thống còn Lâu Thất dạy họ phần lớn là phương pháp đối địch thực dụng.
Vừa là thầy vừa là chủ tử.
Đồ Bôn dẫn theo ba người khác từ đi tìm Hầu Tử.
Lâu Thất luôn cảm thấy việc này không ổn nên không lên lầu nữa, gọi một bình trà ngồi ở đại sảnh, đợi họ về. Tử Vân Hồ nằm ngủ thoải mái trong lòng nàng.
Đợi chừng một canh giờ nữa, chỉ có một mình Sư Gia vội vàng chạy vào, trên mặt còn có một vệt máu.
Sư Gia tưởng rằng họ đã lên lầu, vừa vào cửa nhìn cũng không nhìn đã vội vàng định xông lên lầu, Lâu Tín lập tức gọi hắn lại: "Sư Gia."
Sư Gia liền quay đầu lại, nhìn thấy họ vừa lo lắng vừa vui mừng xông tới: "Công tử, công tử không xong rồi!"
Lâu Tín bực bội: "Cái gì mà công tử không xong rồi? Ăn nói hẳn hoi nào!"
"Vâng vâng, tiểu nhân nói sai rồi, công tử, Đồ ca cùng Hầu Tử và mọi người bị bắt cả rồi."
"Cái gì?"
Lâu Thất sầm mặt: "Bị ai bắt?"
"Gia nô của tiểu Tiêu gia?"
Tiểu Tiêu gia?
Không ngờ họ mới nghe được việc của hai Tiêu gia, bây giờ lập tức tiếp xúc với tiểu Tiêu phủ.
Nàng đứng dậy, dẫn đầu đi ra ngoài: "Đi thôi, vừa đi vừa nói."
Mấy người đang định ra khỏi cửa, chưởng quỹ lập tức gọi họ lại, nói vội: "Công tử, các người lần này đi nếu xảy ra xung đột với tiểu Tiêu phủ, chạy được thì chạy, đừng ngốc nghếch đi báo quan."
Lâu Thất đứng lại: "Tại sao vậy?"
"Các người có thể bỏ chạy thì còn có cơ hội, nếu đi báo quan, quan phủ nhất định sẽ bắt các người ngay. Vì..." chưởng quỹ nói nhỏ: "Nghe nói, Tiêu Vọng sắp thành thân với con gái của quan lão gia."
Lâu Thất liền sững người, nghĩ tới những điều bố chồng và nàng dâu kia nói với nhau trong tửu lầu, người phụ nữ đó không giống với con gái của quan lão gia, vậy thì em gái của cô ta chính là người sắp thành thân với Tiêu Vọng mà chưởng quỹ nói sao?
"Đa tạ chưởng quỹ đã nhắc nhở."
Lúc này nàng cũng không có thời gian hỏi nhiều, vội vàng bảo Sư Gia dẫn đường cho mọi người, tới thẳng tiểu Tiêu phủ.
Tiểu Tiêu phủ trong lúc này, quản gia đang chắp tay sau lưng, nhìn mấy người bị ấn quỳ dưới đất, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, má phải của hắn khẽ co giật, bên trên có một vết thương, cảm giác đau đớn này khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
"Các ngươi to gan gớm, chẳng qua chỉ là mấy kẻ ngoại lai, lại còn là người Đông Thanh, dám chạy tới thành Nặc Lạp này lo chuyện bao đồng?"
Mấy người bị vặn tay ra sau, giẫm lên sau gối ép quỳ xuống chính là nhóm ba người Đồ Bôn, bên kia Hầu Tử nằm bò trên đất bị một thị vệ một chân giẫm lên lưng.
Đám người Đồ Bôn nghiến răng, chỉ hận mình võ nghệ không giỏi, lần này đúng là đã làm mất mặt công tử nhà họ.
"Cẩu nô tài nhà ngươi chẳng qua chỉ là quản gia của tiểu Tiêu phủ mà thôi, uy phong như vậy ta còn tưởng ngươi là gã Tiêu Vọng gì đó đó! Vốn tưởng rằng Tiêu Vọng thoát ly khỏi nhà cha nuôi, nói không chừng có nỗi khổ riêng, nhưng bây giờ xem ra, có thể nuôi đám khốn nạn các ngươi, gã Tiêu Vọng đó cũng chả phải thứ tốt đẹp gì!" Đồ Bôn chửi.
"Chết tới nơi rồi vẫn còn già mồm! Nói đi, có phải có người phái các ngươi tới không?"
"Có phải có người phái chúng ta tới hay không thì liên quan gì tới các ngươi?" Đồ Bôn phì một tiếng: "Ngươi là một quản gia, quản việc của phủ mình đã đành, giờ lại còn quản trời quản đất quản việc nhà Tiêu gia trước đây nữa sao?"
Sau khi họ nghe việc của hai nhà Tiêu gia, nhóm người Đồ Bôn đều cảm thấy Tiêu Vọng là một kẻ lòng lang dạ sói, vì thế trong lời nói khó tránh có chút thái độ.
"Đi tới đi lui trước cổng Tiêu gia, rốt cuộc có phải tới tìm Tiêu gia rèn vũ khí không? Có được nguyên liệu gì?"
"Liên quan đéo gì đến ngươi?" Đồ Bôn hừ một tiếng.
Quản gia quay người ngồi xuống chiếc ghế thái sư ở bên cạnh, giống như sắp bắt đầu xem kịch: "Không nói phải không? Đánh cho ta! Đánh mạnh vào! Đánh tới khi nào nói thì thôi!"
"Ta muốn xem xem kẻ nào dám đánh người của ta." Một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngay sau đó cửa lớn của tiểu Tiêu phủ liền bị đạp văng ra.
Mọi người có mặt tại đây đều giật mình, mấy người Đồ Bôn vui mừng ra mặt: "Công tử tới rồi."
Quản gia tiểu Tiêu phủ định thần đưa mắt nhìn, ngoài cửa có mấy người bước vào, đi đầu là một công tử tuấn mỹ chừng mười tám mười chín tuổi, mặt ngọc môi hồng, đôi mắt đen nhánh phát sáng, mặc một chiếc áo choàng màu trắng, trong lòng ôm một con thú nhỏ, toàn thân lạnh lùng giận dữ, chậm rãi bước vào.
Sau lưng, hai thị vệ áo xanh eo đeo trường kiếm, phong thái hiên ngang.
Bên cạnh họ là nam nhân lúc trước mới chạy thoát khỏi đây.
Mặc dù sợ hãi vì hành vi hung hãn một chân đạp tung cửa của đối phương nhưng quản gia vẫn cho rằng đây là tiểu Tiêu phủ, là địa bàn của họ, chỉ tới có ba bốn người, trong số đó lại có một kẻ ban nãy được mấy tên này liều mạng bảo vệ mới chạy thoát được, bọn họ có gì phải sợ chứ?
Tiểu công tử này tướng mạo tuấn tú, tới thị vệ cũng mặt mày sáng sủa, nhưng chỉ có tướng mạo thì làm gì được? Nói không chừng sức trói gà không chặt? Đạp cửa chắc cũng chỉ là phô trương thanh thế thôi.
Nghĩ vậy khí thế của quản gia lại dâng lên: "Các ngươi là ai? To gan gớm dám phá hoại cửa lớn của Tiêu phủ chúng ta! Người đâu, mau bắt chúng lại.
"Ta xem kẻ nào dám?" Trần Thập và Lâu Tín bước lên một bước, tay nắm chuôi kiếm.
Lâu Thất ôm Tử Vân Hồ, ánh mắt lướt qua, khi thấy tình trạng của đám người Đồ Bôn, khí tức lập tức lạnh xuống, nhưng nàng cũng bật cười.
"Những người này còn chưa từng quỳ ta, bây giờ lại bị ép quỳ một con chó canh cửa như ngươi?" Giọng nàng mang theo sát khí.
"Công tử." Đám người Đồ Bôn vô cùng áy náy, là họ không nỗ lực luyện công nêu mới không bằng người ta.
Ba người bị giữ chặt, sau lưng có hai kẻ giẫm chân họ ép họ quỳ xuống, bên kia trên lưng Hầu Tử còn có hai chân đạp lên, không chỉ bị ẩu đả còn bị sỉ nhục.
"Phế mấy chân mấy tên này cho bổn công tử." Giọng Lâu Thất rất nhẹ.
Trần Thập và Lâu Tín lập tức hiểu ý nàng, đáp một tiếng rồi đồng thời ra tay.
Họ thậm chí còn không dùng tới kiếm, tay không không vũ khí, tốc độ nhanh kinh người, những thị vệ trong phủ này căn bản không kịp phản ứng, đã bị đánh gục xuống đất, đối phương xông lên, một chân giẫm lên mắt các chân của họ, di mạnh một cái, chỉ nghe tiếng xương vỡ vụn, vang lên và ngay sau đó bị tiếng kêu thảm thiết át đi.
Ngay lập tức, sân vườn rộng rãi trở chiến trường bạo ngược từ một phía, chỉ trong chớp mắt, mười người ép đám người Đồ Bôn phải quỳ đều đã lăn lóc trên đất gầm gào, không kẻ nào có thể đứng dậy nổi.
Người đứng dậy là những người vừa bị ép quỳ, còn có quản gia và bốn năm thị vệ sắc mặt tái mét trốn ra sau lưng hắn ta.
Sắc mặt quản gia còn tái hơn các thị vệ, tới môi cũng không còn màu máu, hai chân run rẩy đứng không vững.
Cái gì mà phô trương thanh thế chứ?
"Các người..."
Người của họ nằm ngổn ngang trên mặt đất, hiện nay đều đã bị phế một chân, hai thị vệ áo xanh một chân giẫm lên liền nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, cho dù chữa trị, có thể đi chậm đã là tốt lắm rồi, đã không thể tiếp tục làm hộ viện trông nhà, sau này càng không thể làm ra việc giẫm chân người khác ép họ quỳ như ban nãy nữa.
Là báo thù, báo thù trắng trợn.
"Ngươi là quản gia của nơi này? Ngươi nói xem, ngươi muốn chết thế nào?" Lâu Thất trước giờ luôn là người bao che thiên vị người mình, trước khi thiên vị nàng cũng tin rằng người của mình tuyệt đối không làm ra những chuyện đại gian đại ác, nếu đã bị ức hiếp tới mức này rồi, nàng là chủ tử không giúp họ lấy lại thể diện thì đâu xứng là chủ tử.
Quản gia nuốt nước miếng, đột nhiên quát lên: "Người đâu! Bắt lấy tên tiểu tử cầm đầu này trước?"
Trong lúc cấp bách, hắn cũng đã nghĩ ra được một câu, bắt giặc phải bắt vua!
Tiểu công tử này tướng mạo tuấn tú vô song, nhìn rất yếu ớt, hành động lại ngông cuồng thế này nói không chừng là dựa vào hai thị vệ áo xanh võ công cao cường kia! Chỉ cần bắt được hắn, hai thị vệ kia sao dám động thủ?
Hắn ta vừa dứt lời, bên trong lại có mười mấy hộ viện nữa xông ra, nhào về phía Lâu Thất. Còn có người lớn tiếng quát tháo để lấy dũng khí.
"Bắt lấy tên tiểu tử đó, nhìn hắn có vẻ không biết chút võ công nào!"
"Cản hai thị vệ kia lại, tên tiểu tử này không đỡ nổi một đòn đâu!"
Trần Thập và Lâu Tín đều bất giác bóp trán. Này này, các ngươi chắc chắn chứ? Con mắt nào nhìn thấy cô nương nhà họ không đỡ nổi một đòn.
Rõ ràng hai người bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của cô nương!
Tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy, chủ tử các người có biết không?
Nhưng cho dù biết những người này không phải là đối thủ của cô nương nhà mình, hai người bọn họ vẫn không thể đứng nhìn mà không ra tay, thân là thủ vệ, vốn dĩ phải luôn cản ở phía trước.
Hai người đồng loạt rút bội kiểm đứng chắn trước mặt Lâu Thất. Như vậy càng khiến những kẻ kia cho rằng Lâu Thất thực sự không có sức chống trả, hai thị vệ của nàng mới lo lắng bảo vệ nàng tới vậy.
Ngay lập tức mọi người đều nhìn trừng trừng về phía Lâu Thất, chỉ muốn bắt lấy nàng ta lập công.
/659
|