Nguyệt vất vả dùng khinh công đi ra ngoài, tìm đồ ăn cho Lâu Thất và Tử Vân Hồ. Lâu Thất dựa cằm trên vai Trầm Sát, nhìn đám người đang nhanh chóng chạy tới.
Lư Đại Lực chạy trước bọn họ, nàng và Trầm Sát dựa lùi về sau, cho nên đám người kia không nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng lại thấy được vài gương mặt tương đối quen thuộc.
Trần Thập cũng nhìn thấy, muốn tới gần Lâu Thất để nói chuyện với nàng, nhưng Trầm Sát lại dùng ánh mắt tràn đầy sát khí quét tới, khiến hắn giật mình.
Hắn không làm gì đắc tội với Đế Quân mà!
"Nói như thế này chắc ngươi cũng nghe thấy chứ? Tuy là thị vệ, nhưng vẫn phải nhớ kĩ, nam nữ khác biệt!"
Trầm Sát nói rất lạnh lùng, Trần Thập nghe xong lập tức sững sờ.
Sao Đế Quân lại đột nhiên nói với hắn mấy lời này chứ? Hắn nhớ tới lúc trước ở Thần Ma Cốc, vì đề phòng Nạp Lan Họa Tâm động tay động chân, cũng vì sưởi ấm, bọn họ đã ngồi rất gần Lâu Thất, trong lòng của hắn lúc đó cũng đâu có ý nghĩ gì xấu xa...
Trần Thập có chút ấm ức.
Tiểu Trù lặng lẽ giật giật ống tay áo của hắn, nhón chân lên, ghé vào tai hắn, thấp giọng nói: "Biết vì sao Đế Quân nhìn ngươi không vừa mắt không?"
Trần Thập kinh ngạc lắc đầu.
"Rất đơn giản, mấy ngày trước, chủ tử đã ở ngay trước mặt Đế Quân khen ngươi đẹp trai đó!"
Thì ra là thế!
Trần Thập bừng tỉnh, sau đó nhanh chóng tối sầm mặt lại.
Chọc cho Đế Quân ghen ghét, nhất định không phải chuyện gì tốt lành!
"Này, sao các ngươi lại ở đây? Chẳng lẽ Thất công tử cũng đến nơi này?"
Một giọng nữ vang lên, người đó cũng đi tới chỗ bọn họ. Trần Thập và Lâu Tín nhìn thấy người này thì lập tức im lặng, đây là nơi mà nàng ta có thể tới sao? Nhưng khi nhìn thấy đám người đi theo thì bọn họ càng không biết nói gì, không phải hai nhà đã trở mặt thành thù rồi sao?
Không sai, người đi đến trước mặt bọn họ chính là Tiêu Vọng và Tiêu Dung. Lúc trước, huynh muội Tiêu gia đều ở cùng nhau rất bình thường, nhưng bây giờ Tiêu Vọng đã tách khỏi Tiêu gia, hai bên đã vạch rõ ranh giới, vì sao hai người kia lại ở cùng một chỗ, hơn nữa còn là nơi như thế này?
"Tiêu ngũ tiểu thư một mình tới đây sao?" Trần Thập và Lâu Tín vô thức lùi một bước, muốn che lại Đế Quân ở phía sau. Bọn họ vẫn chưa quên, ngày đó bọn họ nghe Tiêu Hỏa nói ánh mắt của nữ nhân này rất cao, hiện giờ đã nhìn trúng Đế Quân rồi.
Nhưng Trầm Sát vốn cao lớn hơn bọn họ, muốn che cũng không che được.
"Ta đi cùng Lục muội và thị vệ tới đây, nhưng bọn họ tản ra rồi, hiện giờ ta đi một mình." Lúc đầu Tiêu Dung muốn tỏ ra nghiêm túc, không trả lời bọn họ, dù sao cũng chỉ là hai tên thị vệ của Thất công tử mà thôi, nói chuyện với bọn họ đúng là hạ thấp địa vị của nàng. Nhưng ánh mắt nàng rất tinh, vừa nhìn thấy người nam nhân mặc cẩm bào màu đen ở đằng sau thì tim nàng đã đập thình thịch.
Nàng không muốn mất phong độ trước mặt hắn, cho nên mới nhẹ giọng đáp trả Trần Thập. Gương mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ, nghĩ đến việc có lẽ vị công tử kia cũng đang nghe nên âm thanh của nàng càng nhẹ nhàng hơn...
Trần Thập phát hiện ra khi nàng đang nói thì ánh mắt của Tiêu Vọng lại lóe lên, xem ra, quan hệ giữa Tiêu Vọng và Tiêu Dung cũng không đơn giản.
Tiêu Vọng thăm dò nhìn về phía sau bọn họ, không hề trả lời quanh co như Tiêu Dung, mà trực tiếp lên tiếng: "Phía sau là Thất công tử sao?"
Lâu Thất thở dài, vỗ vỗ bả vai Trầm Sát, sau đó tuột từ trên lưng hắn xuống, sửa sang lại quần áo, đang định đi ra ngoài thì Trầm Sát giữ eo nàng lại, không để cho nàng ra ngoài.
Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, cất giọng nói: "Ta chính là đến đây đó! Tiêu gia chủ, các ngươi làm chuyện của mình đi, không cần nói chuyện với ta."
Tiêu Dung nghe được giọng nói của Lâu Thất, trong lòng lập tức khó chịu, nàng cảm thấy kiếp trước nàng và Lâu Thất nhất định là kẻ thù. Nhưng vừa rồi vị công tử kia vừa bị lộ ra một chút, nàng đã nhìn thấy tướng mạo mê người của hắn, lông mi dài, mày kiếm, mắt hẹp dài... Từ góc độ của nàng, gương mặt hắn vô cùng đẹp trai, trực tiếp khiến cho tim nàng đập loạn lên.
Tiêu ngũ tiểu thư mơ màng nghĩ ngợi, có phải nàng đã gặp được nam nhân định mệnh của mình ở nơi quỷ quái này rồi không?
Loại chuyện vừa thấy đã yêu này, Tiêu Dung vốn không tin tưởng lắm, nhưng vào giờ phút này, nàng lại rất tin tưởng! Thậm chí nàng còn chưa nhìn rõ dung mạo của nam nhân kia.
Tiêu Vọng nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Dung, không cần động não cũng biết được nàng ta đang suy nghĩ gì. Tiêu Dung là một người háo sắc, hắn biết, nhưng điều đáng buồn nhất, chính là hắn lại thích người háo sắc này.
Tiêu Vọng đã thích Tiêu Dung mười lăm năm rồi, từ khi hắn còn bé đã thích nàng. Chuyện lớn nhất trong đời mà hắn đã từng làm chính là đêm hôm đó, hắn phun mê hương vào phòng Tiêu Dung, sau đó bò lên giường của nàng, cùng nàng chung chăn gối...
Mỗi tấc da thịt trên người nàng hắn đều sờ soạng cả rồi, nhưng thật buồn cười, tới tận bây giờ Tiêu Dung vẫn không biết.
Nguyên nhân chính để hắn quyết định đoạn tuyệt với Tiêu gia là bởi vì hắn muốn Tiêu Dung gả cho hắn. Hắn từng nói chuyện đó với Tiêu Hỏa, nhưng lúc đó Tiêu Hỏa rất kinh ngạc, nói bọn họ đều coi hắn như người một nhà, coi hắn như con ruột, Tiêu Dung cũng coi hắn là ca ca ruột thịt, huynh muội thì sao có thể kết hôn được?
Mặc kệ hắn nói thế nào thì Tiêu Hỏa cũng không đồng ý, sau đó còn nổi trận lôi đình, nói là phải nhanh chóng đưa Tiêu Dung đi.
Hắn muốn rời khỏi Tiêu gia, tạo lập sự nghiệp riêng, đến lúc đó lão già Tiêu Hỏa kia sẽ phải hối hận.
Nếu Tiêu Dung chỉ coi hắn như ca ca ruột thịt thì tại sao tết Trung Nguyên đêm đó, hắn uống quá say, hẹn nàng gặp mặt ở hậu hoa viên lúc nửa đêm, nàng lại tới chứ? Lúc đó hắn giả vờ say đến mức đứng không vững, hắn giả vờ sắp ngã sấp xuống, kéo nàng vào trong ngực, khẽ hôn lên tai nàng, nàng không những không phản ứng mà còn thẹn thùng đỏ bừng hai má, dùng giọng nói nũng nịu nói với hắn: "Ca, đừng..."
Biết hắn muốn tới nơi này tìm Thốn U Quả, nàng lại lừa gạt Tiêu Hỏa để đi tìm hắn, xin hắn mang nàng theo, còn chủ động nép sát vào ngực hắn, bảo rằng từ sau khi hắn rời đi thì đêm nào nàng cũng rất nhớ hắn.
Hiện giờ, nữ nhân hay thay đổi này lại nhìn trúng nam nhân khác!
Tiêu Vọng thu lại sự giễu cợt trong mắt, lui qua một bên.
Tiêu Dung thấy hắn lui lại, không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào tới gần được, đành phải lui theo. Thất công tử kia biết nàng chính là ngũ tiểu thư của Tiêu gia, mà lại không giới thiệu đám người kia cho bọn họ, đúng là không hiểu chuyện.
Có vài người thấy bọn họ đứng ở chỗ này lập tức lớn tiếng hỏi: "Này, các ngươi ở đó làm gì vậy? Không tiến lên sao?"
Bọn họ cũng thấy được đám Rồng Biến Sắc lẫn trong rừng hoa kia, có vài người vội vã muốn tiến lên, nhưng có rất nhiều người nhìn thấy đám người Lâu Thất dừng ở đây không đi lên, lập tức cảm thấy nghi ngờ...
Lâu Tín cắt ngang: "Đứng đây đợi người không được sao? Từ bao giờ các ngươi lại quản chuyện của bọn ta vậy?"
Những người kia nghe giọng điệu này của Lâu Tín đều cảm thấy vô cùng khó chịu. Có rất nhiều người không nghi ngờ nữa, đoán rằng bọn họ thật sự đang đợi người, chứ không phải vì biết phía trước có nguy hiểm nên không đi tiếp...
Lâu Thất nhìn xuyên thấu qua khe hở giữa đám người Trần Thập, nhìn những người bên ngoài kia, cười giễu cợt. Vừa nãy cả đám đều chạy thục mạng, muốn tới trước để đoạt trước, bây giờ mới chỉ có chút nguy hiểm đã sợ sệt như vậy, đúng là không ra gì...
"Đi, chúng ta đi trước đi, trời sắp tối rồi, trời tối thì sao tìm Thốn U Quả được?" Có một nhóm người quyết tâm muốn phát tài, hô hào để tăng thêm dũng khí, sau đó đi về phía rừng hoa.
Có người do dự một chút, sợ đi chậm hơn thì Thốn U Quả sẽ bị đoạt mất, cho nên cũng đi theo.
"Đi thôi, nơi này rất kỳ lạ, trên đường còn có nhiều người chết như vậy, một người còn có bộ dạng giống như quỷ nữa, cho dù không tìm được Thốn U Quả thì ra ngoài trước cũng vẫn hơn..."
Nhóm người thứ ba cũng đi theo.
Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại khoảng hai, ba mươi người.
Đúng lúc này, Nguyệt từ trên bay xuống, trong tay cầm theo một con hoẵng.
Đồ Bôn thấy vậy vô cùng vui vẻ, công tử nhà bọn họ có đồ ăn rồi. Hắn nhận lấy con hoẵng từ trong tay Nguyệt, đem qua một bên xử lý. Tử Vân Hồ đói gần chết, lập tức bay tới, uống trước vài ngụm máu tươi, cắn trước mấy miếng thịt rồi tính tiếp.
Nhưng nó vừa nhảy ra ngoài thì có người đã thấy được nó, lập tức hô lớn: "Lưu Quang Tử Vân Hồ trong truyền thuyết sao?"
"Nếu có thể bắt được nó thì giá trị cũng không hề thấp hơn Thốn U Quả đâu!" Các đó không xa, một đôi nam nữ thấp giọng nói, ánh mắt lóe lên sự tham lam trần trụi.
"Nó là của Thất công tử, nghe nói Thất công tử là cao thủ võ công, thâm tàng bất lộ, người bình thường không phải là đối thủ, chỉ có hai người chúng ta thì nhất định không lấy được." Nữ nhân kia nói.
Nam nhân định trả lời thì phía trước lại vang lên âm thanh thảm thiết.
Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn, chỉ thấy những người vừa tiến lên kia đều đang phát điên, nhảy nhót lung tung, giống như có thứ gì nhảy lên người bọn họ, cắn bọn họ vậy...
"Ha ha! Nhiều người như vậy mà còn sợ mấy con thằn lằn bé tí sao?" Có vài người cười trên nỗi đau của kẻ khác. Có người lại không coi mấy con Rồng Biến Sắc kia ra gì, đừng nói ở đây đều là người có võ công, cho dù không có võ công thì mấy con vật bé tí như thế cũng có gì mà phải sợ đâu chứ?
"Đúng vậy, còn la hét như gặp quỷ vậy! Ha ha! Chỉ có chút can đảm như thế mà dám tới đây tìm Thốn U Quả, đúng là thèm tiền đến phát điên!"
"Này này, các ngươi nhìn bên kia, có một tiểu cô nương đó, con Rồng Biến Sắc kia chui vào ngực nàng rồi, nàng ta hoảng loạn đến mức sắp cởi cả áo ra rồi kìa!"
Cả đám nam nhân cười ầm lên.
Lâu Thất nhìn qua bên kia, cuối cùng vẫn có người vọt tớt, xông qua rừng hoa, không nhìn thấy người đâu nữa...
Những người khác thấy có người vượt qua được, không ngồi yên được nữa, bọn họ cầm binh khí lên, nhanh chóng đuổi theo.
Cuối cùng nơi này chỉ còn lại vài người, cả đám người Lâu Thất không có một ai rời đi.
Mùi thịt xông vào mũi, Đồ Bôn đã nướng chín, hắn nhanh chóng cắt thịt hoẵng đưa cho Lâu Thất một miếng. Lâu Thất reo lên: "Đúng là được cứu đói!" Sau đó đưa miếng thịt lên miệng, bắt đầu ăn.
Nguyệt không nhịn được, nói ra: "Hình tượng, hình tượng! Ăn thô lỗ như vậy sao được? Hiện giờ thân phận của người không phải là thị nữ nữa mà chính là Đế Phi đó!"
Sau khi Lâu Thất đi ra ăn thịt hoẵng, đám người Trần Thập cũng phải đi ra theo giúp nàng cắt thịt nướng, không còn ai che chắn trước mặt Trầm Sát nữa. Tiêu Dung vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy được góc chính diện của Trầm Sát, nàng ta lập tức ngây người.
Lư Đại Lực chạy trước bọn họ, nàng và Trầm Sát dựa lùi về sau, cho nên đám người kia không nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng lại thấy được vài gương mặt tương đối quen thuộc.
Trần Thập cũng nhìn thấy, muốn tới gần Lâu Thất để nói chuyện với nàng, nhưng Trầm Sát lại dùng ánh mắt tràn đầy sát khí quét tới, khiến hắn giật mình.
Hắn không làm gì đắc tội với Đế Quân mà!
"Nói như thế này chắc ngươi cũng nghe thấy chứ? Tuy là thị vệ, nhưng vẫn phải nhớ kĩ, nam nữ khác biệt!"
Trầm Sát nói rất lạnh lùng, Trần Thập nghe xong lập tức sững sờ.
Sao Đế Quân lại đột nhiên nói với hắn mấy lời này chứ? Hắn nhớ tới lúc trước ở Thần Ma Cốc, vì đề phòng Nạp Lan Họa Tâm động tay động chân, cũng vì sưởi ấm, bọn họ đã ngồi rất gần Lâu Thất, trong lòng của hắn lúc đó cũng đâu có ý nghĩ gì xấu xa...
Trần Thập có chút ấm ức.
Tiểu Trù lặng lẽ giật giật ống tay áo của hắn, nhón chân lên, ghé vào tai hắn, thấp giọng nói: "Biết vì sao Đế Quân nhìn ngươi không vừa mắt không?"
Trần Thập kinh ngạc lắc đầu.
"Rất đơn giản, mấy ngày trước, chủ tử đã ở ngay trước mặt Đế Quân khen ngươi đẹp trai đó!"
Thì ra là thế!
Trần Thập bừng tỉnh, sau đó nhanh chóng tối sầm mặt lại.
Chọc cho Đế Quân ghen ghét, nhất định không phải chuyện gì tốt lành!
"Này, sao các ngươi lại ở đây? Chẳng lẽ Thất công tử cũng đến nơi này?"
Một giọng nữ vang lên, người đó cũng đi tới chỗ bọn họ. Trần Thập và Lâu Tín nhìn thấy người này thì lập tức im lặng, đây là nơi mà nàng ta có thể tới sao? Nhưng khi nhìn thấy đám người đi theo thì bọn họ càng không biết nói gì, không phải hai nhà đã trở mặt thành thù rồi sao?
Không sai, người đi đến trước mặt bọn họ chính là Tiêu Vọng và Tiêu Dung. Lúc trước, huynh muội Tiêu gia đều ở cùng nhau rất bình thường, nhưng bây giờ Tiêu Vọng đã tách khỏi Tiêu gia, hai bên đã vạch rõ ranh giới, vì sao hai người kia lại ở cùng một chỗ, hơn nữa còn là nơi như thế này?
"Tiêu ngũ tiểu thư một mình tới đây sao?" Trần Thập và Lâu Tín vô thức lùi một bước, muốn che lại Đế Quân ở phía sau. Bọn họ vẫn chưa quên, ngày đó bọn họ nghe Tiêu Hỏa nói ánh mắt của nữ nhân này rất cao, hiện giờ đã nhìn trúng Đế Quân rồi.
Nhưng Trầm Sát vốn cao lớn hơn bọn họ, muốn che cũng không che được.
"Ta đi cùng Lục muội và thị vệ tới đây, nhưng bọn họ tản ra rồi, hiện giờ ta đi một mình." Lúc đầu Tiêu Dung muốn tỏ ra nghiêm túc, không trả lời bọn họ, dù sao cũng chỉ là hai tên thị vệ của Thất công tử mà thôi, nói chuyện với bọn họ đúng là hạ thấp địa vị của nàng. Nhưng ánh mắt nàng rất tinh, vừa nhìn thấy người nam nhân mặc cẩm bào màu đen ở đằng sau thì tim nàng đã đập thình thịch.
Nàng không muốn mất phong độ trước mặt hắn, cho nên mới nhẹ giọng đáp trả Trần Thập. Gương mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ, nghĩ đến việc có lẽ vị công tử kia cũng đang nghe nên âm thanh của nàng càng nhẹ nhàng hơn...
Trần Thập phát hiện ra khi nàng đang nói thì ánh mắt của Tiêu Vọng lại lóe lên, xem ra, quan hệ giữa Tiêu Vọng và Tiêu Dung cũng không đơn giản.
Tiêu Vọng thăm dò nhìn về phía sau bọn họ, không hề trả lời quanh co như Tiêu Dung, mà trực tiếp lên tiếng: "Phía sau là Thất công tử sao?"
Lâu Thất thở dài, vỗ vỗ bả vai Trầm Sát, sau đó tuột từ trên lưng hắn xuống, sửa sang lại quần áo, đang định đi ra ngoài thì Trầm Sát giữ eo nàng lại, không để cho nàng ra ngoài.
Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, cất giọng nói: "Ta chính là đến đây đó! Tiêu gia chủ, các ngươi làm chuyện của mình đi, không cần nói chuyện với ta."
Tiêu Dung nghe được giọng nói của Lâu Thất, trong lòng lập tức khó chịu, nàng cảm thấy kiếp trước nàng và Lâu Thất nhất định là kẻ thù. Nhưng vừa rồi vị công tử kia vừa bị lộ ra một chút, nàng đã nhìn thấy tướng mạo mê người của hắn, lông mi dài, mày kiếm, mắt hẹp dài... Từ góc độ của nàng, gương mặt hắn vô cùng đẹp trai, trực tiếp khiến cho tim nàng đập loạn lên.
Tiêu ngũ tiểu thư mơ màng nghĩ ngợi, có phải nàng đã gặp được nam nhân định mệnh của mình ở nơi quỷ quái này rồi không?
Loại chuyện vừa thấy đã yêu này, Tiêu Dung vốn không tin tưởng lắm, nhưng vào giờ phút này, nàng lại rất tin tưởng! Thậm chí nàng còn chưa nhìn rõ dung mạo của nam nhân kia.
Tiêu Vọng nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Dung, không cần động não cũng biết được nàng ta đang suy nghĩ gì. Tiêu Dung là một người háo sắc, hắn biết, nhưng điều đáng buồn nhất, chính là hắn lại thích người háo sắc này.
Tiêu Vọng đã thích Tiêu Dung mười lăm năm rồi, từ khi hắn còn bé đã thích nàng. Chuyện lớn nhất trong đời mà hắn đã từng làm chính là đêm hôm đó, hắn phun mê hương vào phòng Tiêu Dung, sau đó bò lên giường của nàng, cùng nàng chung chăn gối...
Mỗi tấc da thịt trên người nàng hắn đều sờ soạng cả rồi, nhưng thật buồn cười, tới tận bây giờ Tiêu Dung vẫn không biết.
Nguyên nhân chính để hắn quyết định đoạn tuyệt với Tiêu gia là bởi vì hắn muốn Tiêu Dung gả cho hắn. Hắn từng nói chuyện đó với Tiêu Hỏa, nhưng lúc đó Tiêu Hỏa rất kinh ngạc, nói bọn họ đều coi hắn như người một nhà, coi hắn như con ruột, Tiêu Dung cũng coi hắn là ca ca ruột thịt, huynh muội thì sao có thể kết hôn được?
Mặc kệ hắn nói thế nào thì Tiêu Hỏa cũng không đồng ý, sau đó còn nổi trận lôi đình, nói là phải nhanh chóng đưa Tiêu Dung đi.
Hắn muốn rời khỏi Tiêu gia, tạo lập sự nghiệp riêng, đến lúc đó lão già Tiêu Hỏa kia sẽ phải hối hận.
Nếu Tiêu Dung chỉ coi hắn như ca ca ruột thịt thì tại sao tết Trung Nguyên đêm đó, hắn uống quá say, hẹn nàng gặp mặt ở hậu hoa viên lúc nửa đêm, nàng lại tới chứ? Lúc đó hắn giả vờ say đến mức đứng không vững, hắn giả vờ sắp ngã sấp xuống, kéo nàng vào trong ngực, khẽ hôn lên tai nàng, nàng không những không phản ứng mà còn thẹn thùng đỏ bừng hai má, dùng giọng nói nũng nịu nói với hắn: "Ca, đừng..."
Biết hắn muốn tới nơi này tìm Thốn U Quả, nàng lại lừa gạt Tiêu Hỏa để đi tìm hắn, xin hắn mang nàng theo, còn chủ động nép sát vào ngực hắn, bảo rằng từ sau khi hắn rời đi thì đêm nào nàng cũng rất nhớ hắn.
Hiện giờ, nữ nhân hay thay đổi này lại nhìn trúng nam nhân khác!
Tiêu Vọng thu lại sự giễu cợt trong mắt, lui qua một bên.
Tiêu Dung thấy hắn lui lại, không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào tới gần được, đành phải lui theo. Thất công tử kia biết nàng chính là ngũ tiểu thư của Tiêu gia, mà lại không giới thiệu đám người kia cho bọn họ, đúng là không hiểu chuyện.
Có vài người thấy bọn họ đứng ở chỗ này lập tức lớn tiếng hỏi: "Này, các ngươi ở đó làm gì vậy? Không tiến lên sao?"
Bọn họ cũng thấy được đám Rồng Biến Sắc lẫn trong rừng hoa kia, có vài người vội vã muốn tiến lên, nhưng có rất nhiều người nhìn thấy đám người Lâu Thất dừng ở đây không đi lên, lập tức cảm thấy nghi ngờ...
Lâu Tín cắt ngang: "Đứng đây đợi người không được sao? Từ bao giờ các ngươi lại quản chuyện của bọn ta vậy?"
Những người kia nghe giọng điệu này của Lâu Tín đều cảm thấy vô cùng khó chịu. Có rất nhiều người không nghi ngờ nữa, đoán rằng bọn họ thật sự đang đợi người, chứ không phải vì biết phía trước có nguy hiểm nên không đi tiếp...
Lâu Thất nhìn xuyên thấu qua khe hở giữa đám người Trần Thập, nhìn những người bên ngoài kia, cười giễu cợt. Vừa nãy cả đám đều chạy thục mạng, muốn tới trước để đoạt trước, bây giờ mới chỉ có chút nguy hiểm đã sợ sệt như vậy, đúng là không ra gì...
"Đi, chúng ta đi trước đi, trời sắp tối rồi, trời tối thì sao tìm Thốn U Quả được?" Có một nhóm người quyết tâm muốn phát tài, hô hào để tăng thêm dũng khí, sau đó đi về phía rừng hoa.
Có người do dự một chút, sợ đi chậm hơn thì Thốn U Quả sẽ bị đoạt mất, cho nên cũng đi theo.
"Đi thôi, nơi này rất kỳ lạ, trên đường còn có nhiều người chết như vậy, một người còn có bộ dạng giống như quỷ nữa, cho dù không tìm được Thốn U Quả thì ra ngoài trước cũng vẫn hơn..."
Nhóm người thứ ba cũng đi theo.
Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại khoảng hai, ba mươi người.
Đúng lúc này, Nguyệt từ trên bay xuống, trong tay cầm theo một con hoẵng.
Đồ Bôn thấy vậy vô cùng vui vẻ, công tử nhà bọn họ có đồ ăn rồi. Hắn nhận lấy con hoẵng từ trong tay Nguyệt, đem qua một bên xử lý. Tử Vân Hồ đói gần chết, lập tức bay tới, uống trước vài ngụm máu tươi, cắn trước mấy miếng thịt rồi tính tiếp.
Nhưng nó vừa nhảy ra ngoài thì có người đã thấy được nó, lập tức hô lớn: "Lưu Quang Tử Vân Hồ trong truyền thuyết sao?"
"Nếu có thể bắt được nó thì giá trị cũng không hề thấp hơn Thốn U Quả đâu!" Các đó không xa, một đôi nam nữ thấp giọng nói, ánh mắt lóe lên sự tham lam trần trụi.
"Nó là của Thất công tử, nghe nói Thất công tử là cao thủ võ công, thâm tàng bất lộ, người bình thường không phải là đối thủ, chỉ có hai người chúng ta thì nhất định không lấy được." Nữ nhân kia nói.
Nam nhân định trả lời thì phía trước lại vang lên âm thanh thảm thiết.
Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn, chỉ thấy những người vừa tiến lên kia đều đang phát điên, nhảy nhót lung tung, giống như có thứ gì nhảy lên người bọn họ, cắn bọn họ vậy...
"Ha ha! Nhiều người như vậy mà còn sợ mấy con thằn lằn bé tí sao?" Có vài người cười trên nỗi đau của kẻ khác. Có người lại không coi mấy con Rồng Biến Sắc kia ra gì, đừng nói ở đây đều là người có võ công, cho dù không có võ công thì mấy con vật bé tí như thế cũng có gì mà phải sợ đâu chứ?
"Đúng vậy, còn la hét như gặp quỷ vậy! Ha ha! Chỉ có chút can đảm như thế mà dám tới đây tìm Thốn U Quả, đúng là thèm tiền đến phát điên!"
"Này này, các ngươi nhìn bên kia, có một tiểu cô nương đó, con Rồng Biến Sắc kia chui vào ngực nàng rồi, nàng ta hoảng loạn đến mức sắp cởi cả áo ra rồi kìa!"
Cả đám nam nhân cười ầm lên.
Lâu Thất nhìn qua bên kia, cuối cùng vẫn có người vọt tớt, xông qua rừng hoa, không nhìn thấy người đâu nữa...
Những người khác thấy có người vượt qua được, không ngồi yên được nữa, bọn họ cầm binh khí lên, nhanh chóng đuổi theo.
Cuối cùng nơi này chỉ còn lại vài người, cả đám người Lâu Thất không có một ai rời đi.
Mùi thịt xông vào mũi, Đồ Bôn đã nướng chín, hắn nhanh chóng cắt thịt hoẵng đưa cho Lâu Thất một miếng. Lâu Thất reo lên: "Đúng là được cứu đói!" Sau đó đưa miếng thịt lên miệng, bắt đầu ăn.
Nguyệt không nhịn được, nói ra: "Hình tượng, hình tượng! Ăn thô lỗ như vậy sao được? Hiện giờ thân phận của người không phải là thị nữ nữa mà chính là Đế Phi đó!"
Sau khi Lâu Thất đi ra ăn thịt hoẵng, đám người Trần Thập cũng phải đi ra theo giúp nàng cắt thịt nướng, không còn ai che chắn trước mặt Trầm Sát nữa. Tiêu Dung vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy được góc chính diện của Trầm Sát, nàng ta lập tức ngây người.
/659
|