Phi Hoan thấy thế thì không khỏi cười mỉa mai, Tuyết vệ này vừa ghen tị phẫn nộ chê bai Lâu Thất, nhưng bản thân còn không phải cũng muốn độc chiếm Trầm Sát sao?
Chẳng qua, theo nàng ta thấy, đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
"Tuyết vệ đại nhân có thể suy nghĩ thật kỹ, đến lúc đó cho dù những nữ tử này trở thành phi tử thì địa vị chắc chắn cũng không hơn được đại nhân, còn nữa, các nàng đều sẽ nghe lời của đại nhân, nhưng nếu như đại nhân không muốn thử phương pháp này thì Đế Quân lại chỉ có một phi tử là Lâu Thất, đại nhân sẽ không có bất kỳ cơ hội nào đâu."
Ánh mắt Tuyết lại một lần nữa trở nên mơ hồ.
Phố Ngọc Hà len lén liếc mắt nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy được ánh mắt kỳ quái của Tuyết thì tim lập tức đập mạnh, hốt hoảng cúi đầu, không dám nhìn sang bên này nữa.
Thúy Hoa cô nương này có chút vấn đề, nhưng nàng thật sự không dám nhiều lời. Dù sao, tạm thời nàng không nên phản kháng thì tốt hơn, tất cả đều nghe theo nàng ta vậy, với bộ dạng như vậy thì Thúy Hoa cô nương cũng không cần sử dụng thủ đoạn để đối phó với nàng giống như Tuyết vệ chứ? Nàng cũng không muốn muốn mất đi tâm tính...
Nàng còn có nhiệm vụ do di mẫu giao cho.
Bên kia, Tuyết khẽ gật đầu: "Được, ta đã nghĩ xong rồi, ta đồng ý bốn phi tử."
"Như vậy, sau khi đáp ứng, Tuyết vệ đại nhân phải nghe theo lời ta nói, cố gắng phối hợp với ta, nếu không kế hoạch này sẽ không có cách nào tiến hành thành công được đâu."
"Được!"
Khóe miệng Phi Hoan cong lên, nàng búng ngón tay một cái thật kêu.
Tuyết vệ hình như đột nhiên lấy lại tinh thần, tuy nhiên nàng ta lại chưa từng quên những lời đã nói trước đó.
Chẳng qua trong lòng nàng ta luôn cảm thấy có chút là lạ, hình như cô không nên đáp ứng loại chuyện này nhanh chóng như vậy mới phải: "Phương pháp ngươi nói, rốt cuộc là phương pháp gì? Còn nữa, cần tìm bốn nữ tử là bốn người nào vậy?"
Phi Hoan chỉ vào nàng, lại chỉ vào Phố Ngọc Hà, thấy Hỉ Nhi đứng phía xa, nàng ta lại gọi: "Hỉ Nhi, nhanh tới đây."
Đôi mắt Tuyết mở to: "Ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn thị nữ kia cũng tới tham gia náo nhiệt sao? Không được, nàng dựa vào cái gì chứ? Với thân phận thấp hèn như vậy mà nàng ta cũng dám làm nữ nhân của chủ tử sao?"
"Suỵt..." Phi Hoan lại thổi một hơi.
Tâm tình Tuyết vốn kích động lại thoáng cái trở nên bình tĩnh.
"Nếu không, trong khoảng thời gian ngắn ngươi định đi đâu vậy tìm mấy nữ nhân có thân phận thích hợp, có thể xuất hiện ở Nhị Trùng Điện, xuất hiện ở trước mặt Đế Quân chứ?"
"Được rồi." Tuyết khẽ gật đầu: "Vậy nữ nhân thứ tư, là ngươi sao?"
Phi Hoan khẽ lắc đầu, lọn tóc mai khẽ lắc lư: "Không, ta còn chưa tới lúc."
Vẫn chưa tới lúc nàng hiến thân. Hơn nữa, nàng chính là muốn có bốn nữ nhân làm đệm cho nàng trước đã.
"Không phải chứ? Vậy còn thiếu một người nữa sao?" Tuyết buồn bực nhìn nàng ta, nàng ta tới nơi này không phải là vì chủ tử sao?
"Một người này sẽ do ngươi đi tìm, dù sao, ngươi quen thuộc với nơi đây hơn ta, không phải sao?"
"Được, ta đi tìm."
"Tuy nhiên, trước đó, ngươi còn phải làm một chuyện đã. Trước đây Lâu Thất đã từng ở chỗ này đúng không? Ngươi có thể tìm được hai bộ quần áo của nàng qua đây không?" Phi Hoan hỏi.
Tuyết "ừ" một tiếng: "Thật vừa khéo, ta cũng đang muốn đi lấy quần áo của nàng để đốt."
"Không, đừng đốt, ngươi cứ đưa cho ta đi."
Sau chuyện này mấy tháng, Lâu Thất lại thúc ngựa chạy như bay lên Cửu Tiêu Sơn, nàng vẫn giống như trước đây, tới Nhất Trùng Điện nàng không xuống ngựa mà trực tiếp lao vọt vào Nhị Trùng Điện.
Dọc đường đi có thị vệ và thị nữ thấy nàng cưỡi trên Đạp Tuyết, có người kinh sợ lại có người vui mừng, có người lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ, có người lại lộ ra ánh mắt đầy ẩn ý.
"Lâu cô nương trở về!"
"Là Đế Phi!"
"Đế Quân đâu?"
Chỉ trong giây lát, xe ngựa xa hoa mới chậm rãi tiến đến, mọi người thấy Nguyệt vệ đại nhân tự mình đánh xe thì biết Đế Quân đang ở trong xe, tất cả đều quỳ xuống hành lễ: "Cung nghênh Đế Quân hồi cung."
Làm gì có chuyện như vậy chứ? Thân là một phi tử mà không ngồi xe ngựa thì cũng thôi, sao có thể thúc ngựa chạy ở trước Đế Quân? Thoạt nhìn còn hoàn toàn không có ý định chờ Đế Quân, ném Đế Quân lại phía sau!
Nhưng không ngờ Đế Quân lại không tức giận? Đế Quân cho phép nàng sao?
"Trần Thập, ngươi nói xem, sau khi chúng ta trở lại Cửu Tiêu Điện, có phải nên thay đổi cách xưng hô, gọi cô nương là Đế Phi hay không?" Ở xe ngựa phía sau, Lâu Tín cưỡi ngựa chạy chầm chậm hỏi.
Trần Thập nhìn xe ngựa, im lặng một hồi mới nói: "Chúng ta vẫn xem tình hình thế nào đã."
Hắn không lạc quan như Lâu Tín, cô nương không theo Đế Quân trở về thì không có chuyện gì, hiện tại ngay trước lúc lập quốc còn không biết có bao nhiêu vấn đề, nếu như Đế Quân quyết định cả đời này chỉ cần một phi thì sẽ gặp phải sự phản đối của các quan lại, cô nương nhà bọn họ lại phải chịu ủy khuất, hắn không muốn gọi một tiếng Đế Phi này.
Lâu Thất giục ngựa chạy vội, mãi cho đến ngoài cửa Tam Trùng Điện thì đột nhiên có một bóng đen hiện ra.
"Thuộc hạ tham kiến Đế Phi!"
Thiên Ảnh hạ thấp một đầu gối xuống muốn bái lạy thì Lâu Thất đã tiến lên, đưa tay nâng dậy, mặc dù không có chân chính nâng Thiên Ảnh dậy, nhưng hắn lại cảm giác có một lực mạnh đang nâng hắn lên, không cho hắn tiếp tục quỳ xuống nữa.
"Nội lực của Đế Phi lại tăng rồi." Thiên Ảnh vui mừng nói.
Lâu Thất khẽ gật đầu: "Đúng vậy, ngươi không biết nhân vật chính bao giờ cũng tự mang theo vòng ánh sáng sao? "
"Hả?"
"Không có gì, Nhị Linh còn ở đây không?" Lâu Thất nói xong lại bước vào Tam Trùng Điện, bọn họ tranh thủ thời gian chạy vội trở về cũng bởi vì nàng không muốn chờ. Đám người Ưng đều đang ở ngoài cửa sau của Nhất Trùng Điện. Bây giờ nàng không muốn đối mặt với nhiều người như vậy, vừa chạy trong thời gian dài như vậy, nàng muốn thoải mái tắm rửa thay trang phục khác rồi ngủ một giấc đã.
Trước đây, mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, nàng đều muốn ngủ một giấc thật say.
Thiên Nhất lao ra: "Thuộc hạ tham kiến Đế Phi. Bây giờ, Nhị Linh đã làm nữ quan, nàng biết Đế Phi sắp trở về nên đã cho thị nữ chuẩn bị xong tất cả rồi, có lẽ bây giờ nàng còn ở trong phòng bếp trông nồi canh cho Đế Phi."
"Nhanh gọi nàng tới đây."
Đợi đám người Ưng vội vàng đi tới ngoài cửa lớn Nhất Trùng đón chào thì mới biết được đám người Trầm Sát đã tiến vào. Một đám người lại chạy tới Tam Trùng Điện, đúng lúc đó, bọn họ nhìn thấy xe ngựa dừng lại, Trầm Sát bước xuống xe.
"Chào mừng Đế Quân về cung."
"Ừ. Miễn lễ." Trầm Sát do dự một lát: "Mọi người cứ làm việc của mình đi, sáng mai lại bàn chuyện sau."
"Vâng." Mọi người đồng thanh đáp ứng, nhưng lại không hẹn mà cùng nhìn xe ngựa, trong ánh mắt bọn họ đều có vẻ chờ đợi. Nhưng đợi đến khi thị vệ đánh cả xe ngựa và ngựa đi, người bọn họ chờ đợi vẫn không thấy đâu.
Chẳng lẽ Đế Phi không trở về cùng Đế Quân sao?
Ưng không nhịn được mở miệng hỏi: "Chủ tử, Lâu... Đế Phi đâu ạ?"
Trầm Sát liếc mắt nhìn hắn: "Nàng đã vào điện rồi, sáng mai khi nghị sự, bổn Đế Quân sẽ dẫn nàng đi cùng."
Mọi người đầu tiên là chấn động, sau đó lại thất vọng, nhưng bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ lui xuống.
Chỉ trong một đêm, tin tức Đế Quân dung túng cho Đế Phi, để cho nàng phi ngựa chạy vào điện trước, sáng hôm sau nghị sự lại còn muốn dẫn theo nàng tham gia đã truyền khắp từng ngóc nghách của Phá Vực.
Trong khách điện của Nhị Trùng Điện, Phi Hoan dùng một tay bóp nát chén trà.
Ban đầu nàng ta còn tưởng rằng Trầm Sát trở về sẽ lập tức cho gọi mình tới, nàng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng mãi cho đến đêm khuya vẫn không có ai đến đây.
Bọn họ rõ ràng đã nhận được tin tức nên khẳng định biết tới sự tồn tại của nàng ta, sao Trầm Sát có thể kìm chế được như vậy? Cho dù là Lâu Thất thì cũng nên tò mò về nàng ta mới đúng, tại sao bọn họ có thể nhịn được mà không cho gọi nàng ta tới? Có phải có chỗ nào không đúng hay không, nàng ta bỏ quên cái gì sao?
Phi Hoan càng tức giận hơn, nàng ta lại đứng lên và quét rơi một bàn đầy ấm chén.
Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi đứng ở một góc bên ngoài sân nhìn động tác in lên trên cánh cửa sổ dán giấy, hai người đồng thời đều co rúm người lại.
"Tiểu thư, sao ta cảm thấy Thúy Hoa cô nương này có chút đáng sợ vậy?" Hỉ Nhi hạ giọng nói.
Phố Ngọc Hà khẽ gật đầu: "Thật sự là có chút đáng sợ, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có dựa vào nàng, chờ chúng ta thật sự hầu hạ Đế Quân, chúng ta lại từ từ nói cho Đế Quân biết."
"Tống trắc phi bảo tiểu thư tìm cơ hội giúp Đế Quân sinh hài tử, nếu như lần này tiểu thư được thỏa mãn mong muốn thì quá tốt."
"Được rồi, ngươi đi nhanh đi, nếu để cho nữ nhân này phát hiện thì không đùa được đâu."
Hai chủ tớ vội vàng rời khỏi khách điện.
Tam Trùng Điện, Thiên điện.
Nhị Linh khó xử nhìn Lâu Thất: "Đế Phi, bây giờ Đế Quân đang đi tắm, vừa rồi Đế Quân nói..."
"Hắn nói gì?" Lâu Thất thoải mái ôm chăn nằm lì ở trên giường, Thiên điện và tẩm điện của Đế Quân vẫn luôn được Nhị Linh tự mình quét dọn, chăn cũng có mùi thơm của nắng.
"Đế Quân nói..." Nhị Linh thật sự không nói nổi câu nói kia, khi thấy Lâu Thất lại buồn bực nhìn qua, nàng mới mím môi lại nói: "Đế Quân nói hắn hy vọng khi đi ra sẽ nhìn thấy được Đế Phi đang thay hắn làm ấm giường."
"Phì..."
Lâu Thất phun trào.
Làm ấm giường? Lời như vậy mà Đế Quân cũng nói ra được à?
Nàng chẳng qua chỉ nói với hắn là muốn ở Thiên điện thôi.
"Đế Quân nói, nếu như hắn đi ra mà không nhìn thấy Đế Phi..." Nàng còn chưa nói dứt lời thì Lâu Thất đã cắn răng bò xuống giường, cứ như vậy đi ra ngoài. Nhị Linh vội vàng cầm áo choàng phủ thêm lên người nàng.
Lâu Thất tức giận xông vào tẩm điện của Trầm Sát, Nhị Linh tất nhiên không dám theo vào mà chỉ giúp nàng đóng cửa lại rồi lui xuống. Trong lòng Nhị Linh ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Trầm Sát." Lâu Thất đi vào lại nhìn thấy được mái tóc đen như mực của Trầm Sát được tháo ra và để xõa xuống càng tôn lên vẻ đẹp trai lại yêu nghiệt của hắn, nàng vốn đang tức giận lại thoáng cái bị nam sắc dụ dỗ khiến sự tức giận kia vơi hơn phân nửa: "Ở trên đường, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Trước tiên phải nói chuyện yêu đương đã, không lên giường."
Trên đường đi, nàng thật sự đã nói với hắn rất nhiều điều, cái nhìn của nàng về tình yêu, và chuyện không phải hắn đơn phương nói phong phi thì nàng sẽ là thê tử của hắn, lại phải có quan hệ vợ chồng thực sự với hắn được.
Hắn rõ ràng đã đáp ứng nàng.
Trầm Sát chậm rãi cởi áo khoác ra, nghe nàng nói vậy hắn liếc mắt nhìn nàng: "Vậy có liên quan gì với chuyện cùng giường cùng gối chứ?"
"Nghe nói phi tử có cung điện của mình đúng không? Đế Quân, lão nhân gia ngài có phải nên ban thưởng cho một cung điện, sau đó dẫn ta qua ở hay không?"
Nàng muốn yêu đương chứ không phải là lập tức tiến vào cuộc sống hôn nhân.
"Nàng ở lại tẩm điện của bổn Đế Quân." Trầm Sát không hề động đậy, hắn ném cái áo khoác đến trên giường nhỏ bên cạnh và ngồi trên giường lớn, nhìn nàng: "Qua đây."
Lâu Thất từ từ đi qua, khi mới vừa đi tới trước mặt hắn, Trầm Sát đã dùng một tay nắm lấy áo choàng của nàng, vứt sang một bên, vừa nhìn thấy nàng mặc chiếc trong mỏng manh, ánh mắt hắn lập tức tối lại.
Hắn đưa tay kéo nàng vào trong lòng mình, đang muốn cúi đầu hôn thì Lâu Thất lại đột nhiên biến sắc, một tay đẩy ngược hắn ra, nhanh chóng lùi lại mấy bước.
"Sao vậy?" Trầm Sát cúi đầu nhìn nàng hỏi.
Lâu Thất cắn răng, âm thanh phát ra từ trong kẽ răng: "Động tay động chân còn động đến tẩm điện của chàng, lá gan này thật đúng là không nhỏ đâu!"
Chẳng qua, theo nàng ta thấy, đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
"Tuyết vệ đại nhân có thể suy nghĩ thật kỹ, đến lúc đó cho dù những nữ tử này trở thành phi tử thì địa vị chắc chắn cũng không hơn được đại nhân, còn nữa, các nàng đều sẽ nghe lời của đại nhân, nhưng nếu như đại nhân không muốn thử phương pháp này thì Đế Quân lại chỉ có một phi tử là Lâu Thất, đại nhân sẽ không có bất kỳ cơ hội nào đâu."
Ánh mắt Tuyết lại một lần nữa trở nên mơ hồ.
Phố Ngọc Hà len lén liếc mắt nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy được ánh mắt kỳ quái của Tuyết thì tim lập tức đập mạnh, hốt hoảng cúi đầu, không dám nhìn sang bên này nữa.
Thúy Hoa cô nương này có chút vấn đề, nhưng nàng thật sự không dám nhiều lời. Dù sao, tạm thời nàng không nên phản kháng thì tốt hơn, tất cả đều nghe theo nàng ta vậy, với bộ dạng như vậy thì Thúy Hoa cô nương cũng không cần sử dụng thủ đoạn để đối phó với nàng giống như Tuyết vệ chứ? Nàng cũng không muốn muốn mất đi tâm tính...
Nàng còn có nhiệm vụ do di mẫu giao cho.
Bên kia, Tuyết khẽ gật đầu: "Được, ta đã nghĩ xong rồi, ta đồng ý bốn phi tử."
"Như vậy, sau khi đáp ứng, Tuyết vệ đại nhân phải nghe theo lời ta nói, cố gắng phối hợp với ta, nếu không kế hoạch này sẽ không có cách nào tiến hành thành công được đâu."
"Được!"
Khóe miệng Phi Hoan cong lên, nàng búng ngón tay một cái thật kêu.
Tuyết vệ hình như đột nhiên lấy lại tinh thần, tuy nhiên nàng ta lại chưa từng quên những lời đã nói trước đó.
Chẳng qua trong lòng nàng ta luôn cảm thấy có chút là lạ, hình như cô không nên đáp ứng loại chuyện này nhanh chóng như vậy mới phải: "Phương pháp ngươi nói, rốt cuộc là phương pháp gì? Còn nữa, cần tìm bốn nữ tử là bốn người nào vậy?"
Phi Hoan chỉ vào nàng, lại chỉ vào Phố Ngọc Hà, thấy Hỉ Nhi đứng phía xa, nàng ta lại gọi: "Hỉ Nhi, nhanh tới đây."
Đôi mắt Tuyết mở to: "Ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn thị nữ kia cũng tới tham gia náo nhiệt sao? Không được, nàng dựa vào cái gì chứ? Với thân phận thấp hèn như vậy mà nàng ta cũng dám làm nữ nhân của chủ tử sao?"
"Suỵt..." Phi Hoan lại thổi một hơi.
Tâm tình Tuyết vốn kích động lại thoáng cái trở nên bình tĩnh.
"Nếu không, trong khoảng thời gian ngắn ngươi định đi đâu vậy tìm mấy nữ nhân có thân phận thích hợp, có thể xuất hiện ở Nhị Trùng Điện, xuất hiện ở trước mặt Đế Quân chứ?"
"Được rồi." Tuyết khẽ gật đầu: "Vậy nữ nhân thứ tư, là ngươi sao?"
Phi Hoan khẽ lắc đầu, lọn tóc mai khẽ lắc lư: "Không, ta còn chưa tới lúc."
Vẫn chưa tới lúc nàng hiến thân. Hơn nữa, nàng chính là muốn có bốn nữ nhân làm đệm cho nàng trước đã.
"Không phải chứ? Vậy còn thiếu một người nữa sao?" Tuyết buồn bực nhìn nàng ta, nàng ta tới nơi này không phải là vì chủ tử sao?
"Một người này sẽ do ngươi đi tìm, dù sao, ngươi quen thuộc với nơi đây hơn ta, không phải sao?"
"Được, ta đi tìm."
"Tuy nhiên, trước đó, ngươi còn phải làm một chuyện đã. Trước đây Lâu Thất đã từng ở chỗ này đúng không? Ngươi có thể tìm được hai bộ quần áo của nàng qua đây không?" Phi Hoan hỏi.
Tuyết "ừ" một tiếng: "Thật vừa khéo, ta cũng đang muốn đi lấy quần áo của nàng để đốt."
"Không, đừng đốt, ngươi cứ đưa cho ta đi."
Sau chuyện này mấy tháng, Lâu Thất lại thúc ngựa chạy như bay lên Cửu Tiêu Sơn, nàng vẫn giống như trước đây, tới Nhất Trùng Điện nàng không xuống ngựa mà trực tiếp lao vọt vào Nhị Trùng Điện.
Dọc đường đi có thị vệ và thị nữ thấy nàng cưỡi trên Đạp Tuyết, có người kinh sợ lại có người vui mừng, có người lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ, có người lại lộ ra ánh mắt đầy ẩn ý.
"Lâu cô nương trở về!"
"Là Đế Phi!"
"Đế Quân đâu?"
Chỉ trong giây lát, xe ngựa xa hoa mới chậm rãi tiến đến, mọi người thấy Nguyệt vệ đại nhân tự mình đánh xe thì biết Đế Quân đang ở trong xe, tất cả đều quỳ xuống hành lễ: "Cung nghênh Đế Quân hồi cung."
Làm gì có chuyện như vậy chứ? Thân là một phi tử mà không ngồi xe ngựa thì cũng thôi, sao có thể thúc ngựa chạy ở trước Đế Quân? Thoạt nhìn còn hoàn toàn không có ý định chờ Đế Quân, ném Đế Quân lại phía sau!
Nhưng không ngờ Đế Quân lại không tức giận? Đế Quân cho phép nàng sao?
"Trần Thập, ngươi nói xem, sau khi chúng ta trở lại Cửu Tiêu Điện, có phải nên thay đổi cách xưng hô, gọi cô nương là Đế Phi hay không?" Ở xe ngựa phía sau, Lâu Tín cưỡi ngựa chạy chầm chậm hỏi.
Trần Thập nhìn xe ngựa, im lặng một hồi mới nói: "Chúng ta vẫn xem tình hình thế nào đã."
Hắn không lạc quan như Lâu Tín, cô nương không theo Đế Quân trở về thì không có chuyện gì, hiện tại ngay trước lúc lập quốc còn không biết có bao nhiêu vấn đề, nếu như Đế Quân quyết định cả đời này chỉ cần một phi thì sẽ gặp phải sự phản đối của các quan lại, cô nương nhà bọn họ lại phải chịu ủy khuất, hắn không muốn gọi một tiếng Đế Phi này.
Lâu Thất giục ngựa chạy vội, mãi cho đến ngoài cửa Tam Trùng Điện thì đột nhiên có một bóng đen hiện ra.
"Thuộc hạ tham kiến Đế Phi!"
Thiên Ảnh hạ thấp một đầu gối xuống muốn bái lạy thì Lâu Thất đã tiến lên, đưa tay nâng dậy, mặc dù không có chân chính nâng Thiên Ảnh dậy, nhưng hắn lại cảm giác có một lực mạnh đang nâng hắn lên, không cho hắn tiếp tục quỳ xuống nữa.
"Nội lực của Đế Phi lại tăng rồi." Thiên Ảnh vui mừng nói.
Lâu Thất khẽ gật đầu: "Đúng vậy, ngươi không biết nhân vật chính bao giờ cũng tự mang theo vòng ánh sáng sao? "
"Hả?"
"Không có gì, Nhị Linh còn ở đây không?" Lâu Thất nói xong lại bước vào Tam Trùng Điện, bọn họ tranh thủ thời gian chạy vội trở về cũng bởi vì nàng không muốn chờ. Đám người Ưng đều đang ở ngoài cửa sau của Nhất Trùng Điện. Bây giờ nàng không muốn đối mặt với nhiều người như vậy, vừa chạy trong thời gian dài như vậy, nàng muốn thoải mái tắm rửa thay trang phục khác rồi ngủ một giấc đã.
Trước đây, mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, nàng đều muốn ngủ một giấc thật say.
Thiên Nhất lao ra: "Thuộc hạ tham kiến Đế Phi. Bây giờ, Nhị Linh đã làm nữ quan, nàng biết Đế Phi sắp trở về nên đã cho thị nữ chuẩn bị xong tất cả rồi, có lẽ bây giờ nàng còn ở trong phòng bếp trông nồi canh cho Đế Phi."
"Nhanh gọi nàng tới đây."
Đợi đám người Ưng vội vàng đi tới ngoài cửa lớn Nhất Trùng đón chào thì mới biết được đám người Trầm Sát đã tiến vào. Một đám người lại chạy tới Tam Trùng Điện, đúng lúc đó, bọn họ nhìn thấy xe ngựa dừng lại, Trầm Sát bước xuống xe.
"Chào mừng Đế Quân về cung."
"Ừ. Miễn lễ." Trầm Sát do dự một lát: "Mọi người cứ làm việc của mình đi, sáng mai lại bàn chuyện sau."
"Vâng." Mọi người đồng thanh đáp ứng, nhưng lại không hẹn mà cùng nhìn xe ngựa, trong ánh mắt bọn họ đều có vẻ chờ đợi. Nhưng đợi đến khi thị vệ đánh cả xe ngựa và ngựa đi, người bọn họ chờ đợi vẫn không thấy đâu.
Chẳng lẽ Đế Phi không trở về cùng Đế Quân sao?
Ưng không nhịn được mở miệng hỏi: "Chủ tử, Lâu... Đế Phi đâu ạ?"
Trầm Sát liếc mắt nhìn hắn: "Nàng đã vào điện rồi, sáng mai khi nghị sự, bổn Đế Quân sẽ dẫn nàng đi cùng."
Mọi người đầu tiên là chấn động, sau đó lại thất vọng, nhưng bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ lui xuống.
Chỉ trong một đêm, tin tức Đế Quân dung túng cho Đế Phi, để cho nàng phi ngựa chạy vào điện trước, sáng hôm sau nghị sự lại còn muốn dẫn theo nàng tham gia đã truyền khắp từng ngóc nghách của Phá Vực.
Trong khách điện của Nhị Trùng Điện, Phi Hoan dùng một tay bóp nát chén trà.
Ban đầu nàng ta còn tưởng rằng Trầm Sát trở về sẽ lập tức cho gọi mình tới, nàng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng mãi cho đến đêm khuya vẫn không có ai đến đây.
Bọn họ rõ ràng đã nhận được tin tức nên khẳng định biết tới sự tồn tại của nàng ta, sao Trầm Sát có thể kìm chế được như vậy? Cho dù là Lâu Thất thì cũng nên tò mò về nàng ta mới đúng, tại sao bọn họ có thể nhịn được mà không cho gọi nàng ta tới? Có phải có chỗ nào không đúng hay không, nàng ta bỏ quên cái gì sao?
Phi Hoan càng tức giận hơn, nàng ta lại đứng lên và quét rơi một bàn đầy ấm chén.
Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi đứng ở một góc bên ngoài sân nhìn động tác in lên trên cánh cửa sổ dán giấy, hai người đồng thời đều co rúm người lại.
"Tiểu thư, sao ta cảm thấy Thúy Hoa cô nương này có chút đáng sợ vậy?" Hỉ Nhi hạ giọng nói.
Phố Ngọc Hà khẽ gật đầu: "Thật sự là có chút đáng sợ, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có dựa vào nàng, chờ chúng ta thật sự hầu hạ Đế Quân, chúng ta lại từ từ nói cho Đế Quân biết."
"Tống trắc phi bảo tiểu thư tìm cơ hội giúp Đế Quân sinh hài tử, nếu như lần này tiểu thư được thỏa mãn mong muốn thì quá tốt."
"Được rồi, ngươi đi nhanh đi, nếu để cho nữ nhân này phát hiện thì không đùa được đâu."
Hai chủ tớ vội vàng rời khỏi khách điện.
Tam Trùng Điện, Thiên điện.
Nhị Linh khó xử nhìn Lâu Thất: "Đế Phi, bây giờ Đế Quân đang đi tắm, vừa rồi Đế Quân nói..."
"Hắn nói gì?" Lâu Thất thoải mái ôm chăn nằm lì ở trên giường, Thiên điện và tẩm điện của Đế Quân vẫn luôn được Nhị Linh tự mình quét dọn, chăn cũng có mùi thơm của nắng.
"Đế Quân nói..." Nhị Linh thật sự không nói nổi câu nói kia, khi thấy Lâu Thất lại buồn bực nhìn qua, nàng mới mím môi lại nói: "Đế Quân nói hắn hy vọng khi đi ra sẽ nhìn thấy được Đế Phi đang thay hắn làm ấm giường."
"Phì..."
Lâu Thất phun trào.
Làm ấm giường? Lời như vậy mà Đế Quân cũng nói ra được à?
Nàng chẳng qua chỉ nói với hắn là muốn ở Thiên điện thôi.
"Đế Quân nói, nếu như hắn đi ra mà không nhìn thấy Đế Phi..." Nàng còn chưa nói dứt lời thì Lâu Thất đã cắn răng bò xuống giường, cứ như vậy đi ra ngoài. Nhị Linh vội vàng cầm áo choàng phủ thêm lên người nàng.
Lâu Thất tức giận xông vào tẩm điện của Trầm Sát, Nhị Linh tất nhiên không dám theo vào mà chỉ giúp nàng đóng cửa lại rồi lui xuống. Trong lòng Nhị Linh ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Trầm Sát." Lâu Thất đi vào lại nhìn thấy được mái tóc đen như mực của Trầm Sát được tháo ra và để xõa xuống càng tôn lên vẻ đẹp trai lại yêu nghiệt của hắn, nàng vốn đang tức giận lại thoáng cái bị nam sắc dụ dỗ khiến sự tức giận kia vơi hơn phân nửa: "Ở trên đường, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Trước tiên phải nói chuyện yêu đương đã, không lên giường."
Trên đường đi, nàng thật sự đã nói với hắn rất nhiều điều, cái nhìn của nàng về tình yêu, và chuyện không phải hắn đơn phương nói phong phi thì nàng sẽ là thê tử của hắn, lại phải có quan hệ vợ chồng thực sự với hắn được.
Hắn rõ ràng đã đáp ứng nàng.
Trầm Sát chậm rãi cởi áo khoác ra, nghe nàng nói vậy hắn liếc mắt nhìn nàng: "Vậy có liên quan gì với chuyện cùng giường cùng gối chứ?"
"Nghe nói phi tử có cung điện của mình đúng không? Đế Quân, lão nhân gia ngài có phải nên ban thưởng cho một cung điện, sau đó dẫn ta qua ở hay không?"
Nàng muốn yêu đương chứ không phải là lập tức tiến vào cuộc sống hôn nhân.
"Nàng ở lại tẩm điện của bổn Đế Quân." Trầm Sát không hề động đậy, hắn ném cái áo khoác đến trên giường nhỏ bên cạnh và ngồi trên giường lớn, nhìn nàng: "Qua đây."
Lâu Thất từ từ đi qua, khi mới vừa đi tới trước mặt hắn, Trầm Sát đã dùng một tay nắm lấy áo choàng của nàng, vứt sang một bên, vừa nhìn thấy nàng mặc chiếc trong mỏng manh, ánh mắt hắn lập tức tối lại.
Hắn đưa tay kéo nàng vào trong lòng mình, đang muốn cúi đầu hôn thì Lâu Thất lại đột nhiên biến sắc, một tay đẩy ngược hắn ra, nhanh chóng lùi lại mấy bước.
"Sao vậy?" Trầm Sát cúi đầu nhìn nàng hỏi.
Lâu Thất cắn răng, âm thanh phát ra từ trong kẽ răng: "Động tay động chân còn động đến tẩm điện của chàng, lá gan này thật đúng là không nhỏ đâu!"
/659
|