"Hỏng rồi, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?" Hồ Huống Chi nói, hắn còn không kịp cáo tội với Trầm Sát và Lâu Thất liền vắt chân lên chạy lên núi.
Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt bay theo, Ưng và Trần Thập, Lâu Tín cũng lặng lẽ theo sau, lúc này mọi người đương nhiên đều đi theo ngay lập tức, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua Hồ Huống Chi.
Họ tới chỗ bằng phẳng lưng chừng núi vừa hay nhìn thấy mấy chục nam nhân đang hốt hoảng bỏ chạy tán loạn, có người vì quá lo lắng, hụt chân lăn xuống núi.
Lâu Thất vừa hay nhìn thấy một người, nơi đứng có địa thế nhô ra, hắn xông ra phía trước, lập tức hụt chân, người rơi xuống, nếu như rơi xuống thật chắc chắn sẽ thành tàn phế.
Vút một tiếng, roi của nàng bay đi quấn chặt lấy người đó nhấc lên, ném hắn lên bãi cỏ.
Nhưng rất nhiều người đều chạy loạn xạ, chạy như vậy trên núi rất dễ tự tìm đường chết, cũng sợ có người sau khi ngã xuống sẽ xảy ra giẫm đạp.
Trầm Sát lập tức thét lên, tiếng thét có kèm nội lực mang theo vài phần uy lực, lập tức khiến mọi người đều ôm đầu ngồi xuống, quên đi sợ hãi, và cũng dừng mọi hành động lại.
"Đế quân đích thân tới rồi, đế quân có long khí, có thể trấn áp mọi yêu ma quỷ quái, mọi người đừng hốt hoảng."
Trâu Lễ theo sau vội vàng kêu lên.
Câu nói này đúng là có tác dụng, những người kia đều vô cùng mừng rỡ, đồng loạt quỳ xuống.
Đối với những người dân đang sợ hãi, dường như làm như vậy dễ dàng giúp họ yên tâm hơn.
"Bình thân, đều lui hết sang một bên đi." Giọng Trầm Sát hơi lạnh, có phần lạnh lùng uy nghiêm.
Đợi khi họ lui ra, năm chiếc cáng đơn giản được đặt lần lượt xuống bãi cỏ, trên mỗi càng đều có một thi thể, có lẽ vì sợ hãi, họ đắp lên thi thể một chiếc chăn, một thi trể trong số đó, chăn bị rớt sang một bên, thi thể lộ ra ngoài, đó là một người đàn ông, ngực áo phanh ra, để lộ một mảng ngực.
Lâu Thất chăm chú quan sát lập tức thấy dạ dày cồn cào, suýt nữa nôn.
Không phải vì sợ hãi mà vì kinh tởm, hơn nữa cho dù nàng không mắc chứng sợ những lỗ nhỏ dày đặc thì nàng cũng bất ngờ cảm thấy mình sợ những lỗ nhỏ dày đặc, muốn kêu thét lên.
"Ọc."
Không ngờ nàng còn chưa nôn, bên cạnh đã có tiếng nôn khan, là Trâu Lễ.
Trâu Lễ nhìn thấy ngực của thi thể kia lập tức không nhịn nổi, quay người nôn thốc nôn tháo, ngay sau đó Hồ Huống Chi cũng gia nhập đội ngũ.
Lâu Thất quay sang nhìn Trầm Sát, phát hiện sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, không biểu cảm như thường.
Đúng là hùng mạnh.
"Lẽ nào cũng có thứ khiến nàng sợ hãi." Hắn đưa tay xoa đầu nàng, Lâu Thất bất ngờ có cảm giác trở thành một con chó con.
Nàng vội lắc đầu, không phục nói: "Đây không phải là sợ, là tâm lý khó chịu, là cảm xúc khác hẳn với sợ.
"Vậy nàng đừng lại gần, bổn đế quân đi xem xong rồi về nói với nàng là chuyện gì."
"Chủ tử, thuộc hạ đi kiểm tra trước." Ưng trầm giọng nói.
Trầm Sát gật đầu: "Cẩn thận một chút"
Ưng bước đi.
Khi bước lại gần nhìn thấy rõ hơn, tới hắn cũng không nhịn được nảy sinh ý muốn bỏ chạy, giống như Lâu Thất nói, điều này thực sự khiến người ta có cảm giác khó chịu nghiêm trọng.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Trần Thập và Lâu Tín cũng bước tới.
"Bọn ta tới quan sát thay cho cô nương." Trần Thập nói.
Ưng trợn ngược mắt, lại còn chia ra như vậy như thể hắn không thể quan sát cho đế phi, đừng tưởng hắn không biết suy nghĩ của Trần Thập, chẳng qua là vì chưa có đại lễ phong phi long trọng, vẫn chưa thể chắc chắn đế quân chỉ lấy một mình nàng ta, vì thế họ vẫn chưa chịu gọi nàng là đế phi.
Lại còn xem họ cùng một chiến tuyến, không cùng một trận doanh.
"Các ngươi quan sát thì quan sát đi."
Hắn nói xong cố kìm nén khó chịu, ngồi xuống bên cạnh xác chết đó.
Lúc này, thuộc hạ của Trâu Lễ đưa cho hắn một túi nước, hắn súc miệng, khó khăn lắm mới bình thường lại được liền tới trước mặt Trầm Sát và Lâu Thất thỉnh tội..
"Được rồi, Trâu đại nhân hãy đi hỏi xem việc vừa rồi là sao trước đi." Lâu Thất liếc nhìn Trầm Sát, nhìn thái độ rõ ràng là xem thường một người đàn ông biểu hiện ra như vậy, nàng lập tức chuyển đổi vấn đề.
Trâu Lễ và Hồ Huống Chi lập tức đích thân đi hỏi han.
Hỏi xong liền có bốn người đàn ông mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt được đẩy ra.
"Người kia là bốn người này khiêng."
Vì thi thể rất nặng, hai người khiêng rất cực, vì thế phải bốn người khiêng một người, hơn nữa còn có người đợi để thay. Dù sao thì vì việc này bây giờ không còn ai có tâm trạng khai phá đồi núi nữa, ở đây có nhiều người vậy, gọi mấy chục người tới giúp đỡ cũng không có gì khó.
Nhưng bốn người này khi khiêng thi thể cứ nghe thấy trong thi thể có âm thanh kì lạ, giống như tiếng mọt đang ăn gỗ, họ thực
sự không chịu được cứ đoán già đoán non, đi tới đây đặt thi thể xuống liền lật chăn lên xem, sau đó họ nghe thấy âm thanh vọng ra từ ngực của thi thể, có người liền lấy hết dũng khí kéo cổ áo của thi thể ra nhìn.
Vừa nhìn liền khiến họ sợ khiếp vía.
Chính là tiếng kêu mà nhóm người Lâu Thất nghe được.
Màu da của thi thể đã trắng bệch, hoàn toàn không còn chút màu máu nào, lồng ngực giống như một tảng thịt đông lạnh nhiều năm, nhưng bên trên có vô số những lỗ nhỏ chi chít, mỗi lỗ nhỏ đó lại có một điểm đỏ sẫm, là máu bị đông cứng đột ngột.
Nếu như nói những lỗ nhỏ kia bằng phẳng thì cũng không tới mức kinh tởm tới vậy nhưng xung quanh mỗi lỗ nhỏ còn có một vòng thịt thối trắng bệch như dòi.
Cả lồng ngực trong vô cùng đáng sợ.
Lâu Thất mới đầu cũng cảm thấy không thích ứng nhưng sau đó thì không sao nữa, lúc này nàng chỉ cảm thấy rất lạnh.
"Rất lạnh!" Nàng nói với Trầm Sát, Trầm Sát cũng gật đầu.
Lúc này họ mới phát hiện ra mấy chục người này đang mặc trang phục mùa đông rất dày.
Lâu Thất nghĩ tới Hồ Huống Chi ban nãy run cầm cập.
"Là hơi lạnh phát ra từ thi thể." Trầm Sát nói.
Lúc này, Ưng vừa hay quay đầu lại nói: "Chủ tử, đế phi, không nhìn thấy ở trong là gì."
Trần Thập và Lâu Tín sắc mặt cũng rất khó coi, dù sao lại gần quan sát cảnh này đòi hỏi phải có một tâm lý chịu được áp lực, hơn nữa chết tiệt, thực sự là rất lạnh, rất lạnh.
Cho dù họ vận nội lực, khí lạnh đó vẫn truyền vào qua lỗ chân lông, cảm giác lạnh này không giống với cái lạnh trong băng thiên tuyết địa, giống như từng tia nhỏ len lỏi vào trong xương cốt, khiến người ta cảm thấy xương cũng muốn lạnh cóng.
Trần Thập và Lâu Tín quay đầu lại: "Cô nương, hay là mổ ngực ra xem không."
Họ còn chưa kịp dứt lợi, Lâu Thất tinh mắt nhìn ra có thứ gì đó chui ra từ một lỗ nhỏ, nàng lập tức kêu lên: "Mau tránh ra!"
Nàng không biết đó là thứ gì nhưng đó là phản ứng bản năng đối với sự vật nguy hiểm, trực giác nói với nàng rằng đó là một thứ rất đáng sợ.
Trần Thập và Lâu Tín đi theo nàng đã được một thời gian, bồi dưỡng được sự ăn ý và không hề do dự phục tùng mệnh lệnh, lời nàng vừa truyền tới lập tức thi triển khinh công lùi lại sau.
Ưng thì có một thời gian không ở cùng nàng, hơn nữa trước đây hắn thường thích làm trái lại với Lâu Thất, thích chất vấn lời nàng nói vì thế phản ứng chậm hơn.
Thứ đó dường như ngay lập tức xuất hiện lên cánh tay hắn.
Tới cả Trầm Sát và Lâu Thất cũng không nhìn thấy nó là nhảy hay bò hay bay. Giống như đột nhiên đã ở trên cánh tay của Ưng vậy.
Lâu Thất mặt biến sắc vì cuối cùng nàng đã nhìn rõ hình dạng của thứ đó.
Đó là một con kiến, một con kiến to chừng ngón tay cái người lớn, toàn thân đỏ rực, đầu trắng như tuyết, trắng như băng tuyết.
Sau khi nhìn rõ hình dáng của nó, cả người nàng lập tức không ổn.
Nàng lập tức lao về Ưng như một tia chớp, đồng thời kêu lên: "Mọi người rời khỏi đây ngay lập tức."
Tiếng kêu của nàng thực sự khiến người khác hoảng sợ, tới Trầm Sát cũng giật mình. Nhưng hắn rất hiểu nàng, vừa nghe thấy tiếng nàng liền lập tức ra lệnh mọi người rời khỏi đây.
Trần Thập và Lâu Tín cũng giúp đỡ giải tán mọi người.
"Lùi lại, mau lùi lại, mọi người mau rời khỏi ngọn núi này."
"Không được xô đẩy, toàn bộ xuống núi, mau lên."
Lâu Thất sau khi kêu xong không quan tâm tới họ nữa, nàng chỉ nhìn cánh tay Ưng: "Ưng, nín thở, đừng cử động, tuyệt đối đừng cử động, tới mắt cũng không được chớp."
Ngay khi thứ kia đậu trên cánh tay mình Ưng liền biết hỏng chuyện, vì hắn đột nhiên cảm thấy rất lạnh như thể máu đông lại không lưu chuyển nữa, nghe lời Lâu Thất, hắn lập tức không dám làm trái, nín thở, duy trì động tác như thế này, không dám nhúc nhích.
Hắn nhìn thấy thứ đó đang bò rất chậm chạp.
Lâu Thất đã đến bên cạnh hắn.
Ưng trong lòng kinh hãi, nàng bảo hắn thậm chí không được chớp mắt, sao lại còn tới đây, nàng cũng đang cử động. Lúc này trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, sợ thứ này sẽ chuyển sang người nàng.
"Ưng!" Hắn nghe thấy nàng truyền âm: "Nghe đây, chết tiệt, ngươi nhất định phải nghe lời ta, sai một chút thôi là cả cánh tay ngươi cũng đừng mong giữ lại."
Lâu Thất lúc này có chút tức giận, nếu phản ứng của Ưng nhanh như Trần Thập và Lâu Tín thì có phải sẽ không sao rồi không? Bây giờ nàng sợ thật, sợ hắn sẽ không giữ được cánh tay này.
"Ta biết rồi, Lâu Thất, ngươi đừng hoảng."
Khi Ưng gọi tên Lâu Thất, trong lòng hắn hơi chua xót. Cuối cùng hắn cũng biết, lúc này trong đầu hắn thoáng qua hình ảnh khi còn ở Mê Hồn Cốc, khi hắn còn có thể đùa giỡn với nàng, gương mặt tươi cười rạng rỡ sinh động của nàng với hắn.
Hắn đột nhiên không muốn gọi nàng là đế phi, không muốn.
Lâu Thất đâu có thể để ý tới lúc này hắn nghĩ gì, nàng truyền âm cho hắn: "Nín thở, chẳng phải Trầm Sát từng dạy các ngươi cách nín thở giả chết đó sao?"
Không, không đúng, nàng khùng rồi, bây giờ nàng nên bảo Trầm Sát dạy hắn.
Nàng lập tức quay sang truyền âm cho Trầm Sát, sau đó liền nghe thấy giọng trầm bình tĩnh của hắn bên tai: "Bình tĩnh một chút."
Hắn đã tới bên cạnh nàng.
"Trầm Sát, chàng biết cách nín thở giả chết đúng không? Dạy cho hắn, làm thế nào để hắn hoàn toàn mất đi hơi thở." Nàng còn nhớ Trần Thập từng nói với nàng, Trầm Sát từng dạy họ.
Trạng thái giả chết, không chỉ là nín thở, còn phải dùng nội lực để khống chế tốc độ lưu thông của máu, khiến máu chảy chậm lại, nhịp tim và mạch đập cũng chậm lại, cả người giống như đã chết vậy.
Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt bay theo, Ưng và Trần Thập, Lâu Tín cũng lặng lẽ theo sau, lúc này mọi người đương nhiên đều đi theo ngay lập tức, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua Hồ Huống Chi.
Họ tới chỗ bằng phẳng lưng chừng núi vừa hay nhìn thấy mấy chục nam nhân đang hốt hoảng bỏ chạy tán loạn, có người vì quá lo lắng, hụt chân lăn xuống núi.
Lâu Thất vừa hay nhìn thấy một người, nơi đứng có địa thế nhô ra, hắn xông ra phía trước, lập tức hụt chân, người rơi xuống, nếu như rơi xuống thật chắc chắn sẽ thành tàn phế.
Vút một tiếng, roi của nàng bay đi quấn chặt lấy người đó nhấc lên, ném hắn lên bãi cỏ.
Nhưng rất nhiều người đều chạy loạn xạ, chạy như vậy trên núi rất dễ tự tìm đường chết, cũng sợ có người sau khi ngã xuống sẽ xảy ra giẫm đạp.
Trầm Sát lập tức thét lên, tiếng thét có kèm nội lực mang theo vài phần uy lực, lập tức khiến mọi người đều ôm đầu ngồi xuống, quên đi sợ hãi, và cũng dừng mọi hành động lại.
"Đế quân đích thân tới rồi, đế quân có long khí, có thể trấn áp mọi yêu ma quỷ quái, mọi người đừng hốt hoảng."
Trâu Lễ theo sau vội vàng kêu lên.
Câu nói này đúng là có tác dụng, những người kia đều vô cùng mừng rỡ, đồng loạt quỳ xuống.
Đối với những người dân đang sợ hãi, dường như làm như vậy dễ dàng giúp họ yên tâm hơn.
"Bình thân, đều lui hết sang một bên đi." Giọng Trầm Sát hơi lạnh, có phần lạnh lùng uy nghiêm.
Đợi khi họ lui ra, năm chiếc cáng đơn giản được đặt lần lượt xuống bãi cỏ, trên mỗi càng đều có một thi thể, có lẽ vì sợ hãi, họ đắp lên thi thể một chiếc chăn, một thi trể trong số đó, chăn bị rớt sang một bên, thi thể lộ ra ngoài, đó là một người đàn ông, ngực áo phanh ra, để lộ một mảng ngực.
Lâu Thất chăm chú quan sát lập tức thấy dạ dày cồn cào, suýt nữa nôn.
Không phải vì sợ hãi mà vì kinh tởm, hơn nữa cho dù nàng không mắc chứng sợ những lỗ nhỏ dày đặc thì nàng cũng bất ngờ cảm thấy mình sợ những lỗ nhỏ dày đặc, muốn kêu thét lên.
"Ọc."
Không ngờ nàng còn chưa nôn, bên cạnh đã có tiếng nôn khan, là Trâu Lễ.
Trâu Lễ nhìn thấy ngực của thi thể kia lập tức không nhịn nổi, quay người nôn thốc nôn tháo, ngay sau đó Hồ Huống Chi cũng gia nhập đội ngũ.
Lâu Thất quay sang nhìn Trầm Sát, phát hiện sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, không biểu cảm như thường.
Đúng là hùng mạnh.
"Lẽ nào cũng có thứ khiến nàng sợ hãi." Hắn đưa tay xoa đầu nàng, Lâu Thất bất ngờ có cảm giác trở thành một con chó con.
Nàng vội lắc đầu, không phục nói: "Đây không phải là sợ, là tâm lý khó chịu, là cảm xúc khác hẳn với sợ.
"Vậy nàng đừng lại gần, bổn đế quân đi xem xong rồi về nói với nàng là chuyện gì."
"Chủ tử, thuộc hạ đi kiểm tra trước." Ưng trầm giọng nói.
Trầm Sát gật đầu: "Cẩn thận một chút"
Ưng bước đi.
Khi bước lại gần nhìn thấy rõ hơn, tới hắn cũng không nhịn được nảy sinh ý muốn bỏ chạy, giống như Lâu Thất nói, điều này thực sự khiến người ta có cảm giác khó chịu nghiêm trọng.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Trần Thập và Lâu Tín cũng bước tới.
"Bọn ta tới quan sát thay cho cô nương." Trần Thập nói.
Ưng trợn ngược mắt, lại còn chia ra như vậy như thể hắn không thể quan sát cho đế phi, đừng tưởng hắn không biết suy nghĩ của Trần Thập, chẳng qua là vì chưa có đại lễ phong phi long trọng, vẫn chưa thể chắc chắn đế quân chỉ lấy một mình nàng ta, vì thế họ vẫn chưa chịu gọi nàng là đế phi.
Lại còn xem họ cùng một chiến tuyến, không cùng một trận doanh.
"Các ngươi quan sát thì quan sát đi."
Hắn nói xong cố kìm nén khó chịu, ngồi xuống bên cạnh xác chết đó.
Lúc này, thuộc hạ của Trâu Lễ đưa cho hắn một túi nước, hắn súc miệng, khó khăn lắm mới bình thường lại được liền tới trước mặt Trầm Sát và Lâu Thất thỉnh tội..
"Được rồi, Trâu đại nhân hãy đi hỏi xem việc vừa rồi là sao trước đi." Lâu Thất liếc nhìn Trầm Sát, nhìn thái độ rõ ràng là xem thường một người đàn ông biểu hiện ra như vậy, nàng lập tức chuyển đổi vấn đề.
Trâu Lễ và Hồ Huống Chi lập tức đích thân đi hỏi han.
Hỏi xong liền có bốn người đàn ông mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt được đẩy ra.
"Người kia là bốn người này khiêng."
Vì thi thể rất nặng, hai người khiêng rất cực, vì thế phải bốn người khiêng một người, hơn nữa còn có người đợi để thay. Dù sao thì vì việc này bây giờ không còn ai có tâm trạng khai phá đồi núi nữa, ở đây có nhiều người vậy, gọi mấy chục người tới giúp đỡ cũng không có gì khó.
Nhưng bốn người này khi khiêng thi thể cứ nghe thấy trong thi thể có âm thanh kì lạ, giống như tiếng mọt đang ăn gỗ, họ thực
sự không chịu được cứ đoán già đoán non, đi tới đây đặt thi thể xuống liền lật chăn lên xem, sau đó họ nghe thấy âm thanh vọng ra từ ngực của thi thể, có người liền lấy hết dũng khí kéo cổ áo của thi thể ra nhìn.
Vừa nhìn liền khiến họ sợ khiếp vía.
Chính là tiếng kêu mà nhóm người Lâu Thất nghe được.
Màu da của thi thể đã trắng bệch, hoàn toàn không còn chút màu máu nào, lồng ngực giống như một tảng thịt đông lạnh nhiều năm, nhưng bên trên có vô số những lỗ nhỏ chi chít, mỗi lỗ nhỏ đó lại có một điểm đỏ sẫm, là máu bị đông cứng đột ngột.
Nếu như nói những lỗ nhỏ kia bằng phẳng thì cũng không tới mức kinh tởm tới vậy nhưng xung quanh mỗi lỗ nhỏ còn có một vòng thịt thối trắng bệch như dòi.
Cả lồng ngực trong vô cùng đáng sợ.
Lâu Thất mới đầu cũng cảm thấy không thích ứng nhưng sau đó thì không sao nữa, lúc này nàng chỉ cảm thấy rất lạnh.
"Rất lạnh!" Nàng nói với Trầm Sát, Trầm Sát cũng gật đầu.
Lúc này họ mới phát hiện ra mấy chục người này đang mặc trang phục mùa đông rất dày.
Lâu Thất nghĩ tới Hồ Huống Chi ban nãy run cầm cập.
"Là hơi lạnh phát ra từ thi thể." Trầm Sát nói.
Lúc này, Ưng vừa hay quay đầu lại nói: "Chủ tử, đế phi, không nhìn thấy ở trong là gì."
Trần Thập và Lâu Tín sắc mặt cũng rất khó coi, dù sao lại gần quan sát cảnh này đòi hỏi phải có một tâm lý chịu được áp lực, hơn nữa chết tiệt, thực sự là rất lạnh, rất lạnh.
Cho dù họ vận nội lực, khí lạnh đó vẫn truyền vào qua lỗ chân lông, cảm giác lạnh này không giống với cái lạnh trong băng thiên tuyết địa, giống như từng tia nhỏ len lỏi vào trong xương cốt, khiến người ta cảm thấy xương cũng muốn lạnh cóng.
Trần Thập và Lâu Tín quay đầu lại: "Cô nương, hay là mổ ngực ra xem không."
Họ còn chưa kịp dứt lợi, Lâu Thất tinh mắt nhìn ra có thứ gì đó chui ra từ một lỗ nhỏ, nàng lập tức kêu lên: "Mau tránh ra!"
Nàng không biết đó là thứ gì nhưng đó là phản ứng bản năng đối với sự vật nguy hiểm, trực giác nói với nàng rằng đó là một thứ rất đáng sợ.
Trần Thập và Lâu Tín đi theo nàng đã được một thời gian, bồi dưỡng được sự ăn ý và không hề do dự phục tùng mệnh lệnh, lời nàng vừa truyền tới lập tức thi triển khinh công lùi lại sau.
Ưng thì có một thời gian không ở cùng nàng, hơn nữa trước đây hắn thường thích làm trái lại với Lâu Thất, thích chất vấn lời nàng nói vì thế phản ứng chậm hơn.
Thứ đó dường như ngay lập tức xuất hiện lên cánh tay hắn.
Tới cả Trầm Sát và Lâu Thất cũng không nhìn thấy nó là nhảy hay bò hay bay. Giống như đột nhiên đã ở trên cánh tay của Ưng vậy.
Lâu Thất mặt biến sắc vì cuối cùng nàng đã nhìn rõ hình dạng của thứ đó.
Đó là một con kiến, một con kiến to chừng ngón tay cái người lớn, toàn thân đỏ rực, đầu trắng như tuyết, trắng như băng tuyết.
Sau khi nhìn rõ hình dáng của nó, cả người nàng lập tức không ổn.
Nàng lập tức lao về Ưng như một tia chớp, đồng thời kêu lên: "Mọi người rời khỏi đây ngay lập tức."
Tiếng kêu của nàng thực sự khiến người khác hoảng sợ, tới Trầm Sát cũng giật mình. Nhưng hắn rất hiểu nàng, vừa nghe thấy tiếng nàng liền lập tức ra lệnh mọi người rời khỏi đây.
Trần Thập và Lâu Tín cũng giúp đỡ giải tán mọi người.
"Lùi lại, mau lùi lại, mọi người mau rời khỏi ngọn núi này."
"Không được xô đẩy, toàn bộ xuống núi, mau lên."
Lâu Thất sau khi kêu xong không quan tâm tới họ nữa, nàng chỉ nhìn cánh tay Ưng: "Ưng, nín thở, đừng cử động, tuyệt đối đừng cử động, tới mắt cũng không được chớp."
Ngay khi thứ kia đậu trên cánh tay mình Ưng liền biết hỏng chuyện, vì hắn đột nhiên cảm thấy rất lạnh như thể máu đông lại không lưu chuyển nữa, nghe lời Lâu Thất, hắn lập tức không dám làm trái, nín thở, duy trì động tác như thế này, không dám nhúc nhích.
Hắn nhìn thấy thứ đó đang bò rất chậm chạp.
Lâu Thất đã đến bên cạnh hắn.
Ưng trong lòng kinh hãi, nàng bảo hắn thậm chí không được chớp mắt, sao lại còn tới đây, nàng cũng đang cử động. Lúc này trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, sợ thứ này sẽ chuyển sang người nàng.
"Ưng!" Hắn nghe thấy nàng truyền âm: "Nghe đây, chết tiệt, ngươi nhất định phải nghe lời ta, sai một chút thôi là cả cánh tay ngươi cũng đừng mong giữ lại."
Lâu Thất lúc này có chút tức giận, nếu phản ứng của Ưng nhanh như Trần Thập và Lâu Tín thì có phải sẽ không sao rồi không? Bây giờ nàng sợ thật, sợ hắn sẽ không giữ được cánh tay này.
"Ta biết rồi, Lâu Thất, ngươi đừng hoảng."
Khi Ưng gọi tên Lâu Thất, trong lòng hắn hơi chua xót. Cuối cùng hắn cũng biết, lúc này trong đầu hắn thoáng qua hình ảnh khi còn ở Mê Hồn Cốc, khi hắn còn có thể đùa giỡn với nàng, gương mặt tươi cười rạng rỡ sinh động của nàng với hắn.
Hắn đột nhiên không muốn gọi nàng là đế phi, không muốn.
Lâu Thất đâu có thể để ý tới lúc này hắn nghĩ gì, nàng truyền âm cho hắn: "Nín thở, chẳng phải Trầm Sát từng dạy các ngươi cách nín thở giả chết đó sao?"
Không, không đúng, nàng khùng rồi, bây giờ nàng nên bảo Trầm Sát dạy hắn.
Nàng lập tức quay sang truyền âm cho Trầm Sát, sau đó liền nghe thấy giọng trầm bình tĩnh của hắn bên tai: "Bình tĩnh một chút."
Hắn đã tới bên cạnh nàng.
"Trầm Sát, chàng biết cách nín thở giả chết đúng không? Dạy cho hắn, làm thế nào để hắn hoàn toàn mất đi hơi thở." Nàng còn nhớ Trần Thập từng nói với nàng, Trầm Sát từng dạy họ.
Trạng thái giả chết, không chỉ là nín thở, còn phải dùng nội lực để khống chế tốc độ lưu thông của máu, khiến máu chảy chậm lại, nhịp tim và mạch đập cũng chậm lại, cả người giống như đã chết vậy.
/659
|