Trầm Sát bỗng nhiên nở nụ cười khá nhạt.
Thấy hắn cười, Lâu Thất hơi sững người. Vị bạo quân đại thần này cười gì lúc này?
Nhưng Phi Hoan cũng nhìn thấy nụ cười đó.
Cô ta ngẩn người ra.
Cô ta không ngờ Trầm Sát cũng biết cười, cô ta không ngờ nụ cười của Trầm Sát lại rạng rỡ tới vậy, sự lạnh lùng vô tình giống như băng sương tích tuyết, vô cùng giá buốt bỗng trở thành băng tuyết tan chảy, rực rỡ ánh sáng chỉ vì nụ cười này.
Nếu như hắn cười như vậy, danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nam sẽ chẳng có ai có thể tranh giành với hắn.
Trầm Sát ôm lấy eo Lâu Thất, chậm rãi nói: "Thiên hạ này, nàng muốn giết ai thì giết, giết không được thì bổn đế quân giết giúp nàng."
Vừa dứt lời tay hắn nắm nhẹ trong không khí, Phi Hoan chỉ cảm thấy một khí lức cực mạnh túm tới, cô ta không thể kiểm soát được bản thân, cứ thế bay về phía hắn.
Sát khí ngập trời, không ai có thể bỏ qua.
Trầm Sát thực sự muốn giết cô ta, thực sự muốn giết cô ta, không hề do dự.
Cô ta rõ ràng là mấu chốt quan trọng trong việc giải cổ của hắn! Lẽ nào hắn không muốn sống nữa?
Phi Hoan kêu lên: "Đế quân! Tiểu nữ thoát ly Tây Cương, không làm thánh nữ nữa, tiểu nữ chỉ làm tì thiếp của chàng, không cần danh phận, như vậy được chứ?"
"Ngươi không xứng." Trầm Sát đã bắt người tới trước mặt, nhưng không chạm vào cô ta, hắn giơ tay lên giống như một bàn tay vô hình giữ chặt lấy Phi Hoan, nhấc bổng cô ta lên, hai chân rời khỏi mặt đất.
Cô ta ra sức giãy giụa, mặt đỏ gay..
Như thế càng sỉ nhục cô ta, cô ta đường đường là thánh nữ Tây Cương, đã nói sẽ từ bỏ địa vị thánh nữ chỉ làm một tì thiếp nhỏ bé ở Cửu Tiêu Điện nhưng vẫn bị nói là không xứng, lại còn bị xách lên giống như một tên hề, hơn nữa tay của đối phương còn không chạm vào cô ta, như thể cô ta rất bẩn thỉu.
"Chàng không muốn giải cổ sao?" Lực bóp cổ càng mạnh thêm, cô ta đã sắp không thở được nữa, chỉ có thể liều mạng thốt ra một câu như vậy. Không, không nên thành ra thế này, cô ta vô cùng chắc chắn ở đây không ai dám giết cô ta, thậm chí không ai dám làm khó dễ cô ta, vì giải cổ không phải cứ cưỡng ép chiếm đoạt cô ta là được, trong quá trình đó phải có cô ta kết hợp, giải cổ đương nhiên không đơn giản.
"Độc cổ của bổn đế quân giao cả cho Thất Thất, nàng trị được, giải được là tốt nhất, nếu nàng không trị được, không giải được," nói tới đây, Trầm Sát dừng lại, nghiêng mặt nhìn Lâu Thất, "vậy thì nàng và bổn đế quân cùng xuống hoàng tuyền cũng có người bầu bạn! Bổn đế quân không thiệt!"
Lâu Thất ngẩng đầu nhìn hắn, nói từng chữ một: "Được, nếu ta không cứu được chàng, ta sẽ tuẫn táng cùng chàng." Cho dù chết nàng cũng không cho phép hắn chạm vào người đàn bà khác! Nàng có sự kiêu ngạo của nàng, nếu như phu quân của nàng phải sống dựa vào thân thể của người đàn bà khác, vậy thì nàng đâu còn mặt mũi nào xưng là nữ hoàng của lĩnh vực đó?
Nếu như bị những người bạn trước đây nghe được chắc sẽ cười nàng thối mũi.
Điên rồi, điên rồi, điên rồi!
"Các người điên rồi!"
Phi Hoan dường như không dám tin vào những gì mình nghe được, cô ta chưa bao giờ gặp phải hai người như vậy, một người không sợ chết, một người không sợ người yêu chết! Đều không sợ chết!
Một đôi, quan trọng như vậy sao?
Đối với đàn ông, có thêm một người phụ nữ nữa không phải sẽ càng tốt sao? Ai có thể chịu được một đời chỉ có một người đàn bà?
Đối với phụ nữ, cho dù ngươi không hài lòng việc có người phụ nữ khác xen vào giữa, nhưng không phải giữ được mạng sống của phu quân mới là điều quan trọng sao? Cho dù giữ cô ta lại, cho dù phải nghĩ cách, cũng phải giữ cô ta lại làm một con đường cuối cùng chứ, cứ giết cô ta như thế này sẽ thực sự cắt đứt đường lùi!
Không ai ngốc như vậy.
Nhưng cô ta không thể phủ nhận, đoạn đối thoại của hai người họ khiến cô ta cảm thấy kinh hãi.
Là tình cảm thế nào mới khiến Trầm Sát có thể từ bỏ cổ dẫn, từ bỏ cơ hội sống của mình để thỏa mãn lòng độc chiếm mãnh liệt của đối phương, là sự tin tưởng ra sao khiến hắn tin nàng ta có thể giải được cổ của hắn mà không cần có cổ dẫn giờ âm ngày âm tháng âm năm âm?
Sự cuồng nhiệt, kiên quyết đối với tình cảm của Lâu Thất cũng khiến cô ta kinh ngạc. Đây là yêu hay là tổn thương? Như vậy có gọi là yêu không? Yêu không phải nên mong muốn đối phương an hảo, chỉ cần đối phương có thể sống, uất ức gì cũng phải nuốt xuống sao?
Nhưng Lâu Thất không như vậy.
Nàng ta thực sự ngông cuồng, cho dù phải chết cũng không cho phép chạm vào người phụ nữ khác.
Phu quân của ta, cho dù phải chết cũng tuyệt đối không được chạm vào người phụ nữ khác!
Chàng chết rồi, nàng đồng ý bồi táng!
Đây là hai người như thế nào!
"Các ngươi điên rồi..." Mặt đỏ bừng, cô ta chỉ có thể thốt ra bốn chữ này.
Nguyệt và Ưng cùng thần y đều sững sờ nhìn cảnh này.
Họ biết, họ sai rồi, trong lòng họ đều chỉ nghĩ cho đế quân, chỉ nghĩ bất luận thế nào đi nữa cũng phải cứu hắn, cứu hắn, cứu hắn, nhưng đã bỏ qua suy nghĩ của Lâu Thất.
Cũng trong lúc này họ mới chợt hiểu ra, đế quân không chỉ là chủ tử của họ, đầu tiên hắn còn là phu quân của Lâu Thất!
Việc của hắn nàng có quyền phát ngôn hơn họ, có tư cách xử lý hơn họ.
Ưng cũng phát hiện ra giữa Lâu Thất và Trầm Sát căn bản không có người nào vật nào có thể xen vào.
Suy nghĩ của Lâu Thất khiến họ kinh ngạc, trên thế gian này sao lại có nữ tử như vậy? Nhưng sau khi họ bình tĩnh lại ngẫm nghĩ thì không thể không thừa nhận, nàng ta có tư cách ngông cuồng như vậy, đúng thế, nàng có!
Độc cổ, ngoài cổ trên người Đế Quân ra, những thứ gặp phải trước đây có lần nào không phải nàng phá giải? Tới cả thánh nữ Tây Cương tới trước mặt nàng ta cũng vừa gặp mặt đã bị đánh cho tơi bời. Cái dược chú gì kia tới trước mặt nàng cũng phải thất bại. Vậy họ dựa vào đâu mà không thể tin rằng sau cùng nàng có thể tìm ra được cách giải cổ của tuyệt mệnh cổ?
Hơn nữa, Lâu Thất lạnh lùng thế này, họ thực sự chưa bao giờ nhìn thấy bao giờ.
Nguyệt và Ưng đồng loạt lùi sau một một bước, lặng im. Họ sẽ không khuyên đế quân giữ lại cô gái này nữa.
Lâu Thất liếc nhìn họ, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Coi như họ nắm bắt được cơ hội cuối cùng này!
Phi Hoan biết rằng họ đều rất nghiêm tục, cô ta thật sự không cam tâm chết ở đây, cô ta không nên thua, theo đạo lý, theo nhân tâm, cô ta đều không nên thua! Chỉ trách hai người này đều là quái vật!
Lúc này nón tay cô ta từ từ kết quyết, bùa chú cũng kết hợp với thủ quyết, cô ta có bùa giữ mạng mạnh nhất, bùa giữ mạng của cô ta không ai có thể giải được.
"Bổn thánh nữ muốn các ngươi chết hết!" Cô ta khó khăn lắm mới nói hết câu, dưới chân đột nhiên có hàn khí bốc lên, từ dưới lên trên, bao bọc toàn thân cô ta, đồng thời họ đều nghe thấy âm thanh chíu chíu khá nhỏ, âm thanh này mặc dù không lớn nhưng lại khiến huyệt thái dương của họ bắt đầu đau đớn, thần y không có công phu là người đầu tiên, ông ta lập tức bịt tai, phun ra một ngụm máu lớn ngã xuống.
Nguyệt và Ưng sắc mặt đều vô cùng khó coi, vội vàng vận công để kháng cự. Chết tiệt, rốt cuộc là bùa chú gì vậy?
Khí kình túm lấy cổ Phi Hoan của Trầm Sát lập tức bị đánh tan.
Phi Hoan rơi xuống mặt đất, đầu tiên là ho sặc sụa nhưng ngay sau đó cô ta ngẩng đầu dậy, nhanh chóng đập tay xuống mặt đất bay lên, một luồng gió xoáy bay về phía Lâu Thất.
Trầm Sát hừ một tiếng, ôm Lâu Thất không những không lùi ngược lại còn tiến lên: "Bùa chú giao cho nàng."
"Được!"
Lâu Thất mím môi, tay nhanh chóng kết quyết, điểm trong không trung về phía Phi Hoan: "Thúy Hoa, chơi bùa chú với bổn cô nương, sư phụ ngươi chưa từng dạy ngươi, học nghệ không ra gì thì đừng khoe khoang kẻo mất mắt sao?"
Nàng vừa dứt lời, trong không khí giống như có hai luồng khí lao vào nhau phát ra tiếng nổ lớn, đồng thời khí kình thủ nhẫn của Trầm Sát chém xuống mặt Phi Hoan, một vệt máu kéo dài từ góc trán bên trái chạy qua ấn đường, sống mũi, tới tận má bên phải.
Phi Hoan chỉ cảm thấy lồng ngực sục sôi, ọc một tiếng nôn ra một ngụm máu lớn, đây là thương tích khi bùa chú bị phản phệ, sau đó sẽ có máu chảy xuống môi cô ta, cô ta sững sờ sờ tay lên mặt mình, cờ thấy vết thương dài kia lập tức kêu lên thất thanh.
"Các người, các người dám hủy hoại dung nhan của ta!"
Gương mặt cô ta, Trường Ly ca ca rất thích!
"Dám lừa bổn đế quân ngươi là nàng sau khi trưởng thành, bốn đế quân sẽ hủy gương mặt này của ngươi!" Trầm Sát lạnh lùng ra tay, chưởng hóa thành đao, không hề nương tình chém mạnh xuống mặt cô ta!"
Phi Hoan vội vàng lụi lại, cắn lưỡi phun ra một ngụm máu lớn, sau đó tay cô ta vội vàng vung lên điểm trong huyết vụ, như thể đang vẽ bùa.
Lâu Thất nhìn thấy liền nhướng mày: "Truyền Ý Huyết Chú?"
Phi Hoan rùng mình, cảm thấy bất ổn vì không ngờ Lâu Thất lại biết được loại huyết chú này. Không được, không được, Truyền Ý Huyết Chú của cô ta vẫn chưa hoàn thành, nhất định không thể để Lâu Thất phá hoại.
Cô ta phải nói chuyện này cho sư phụ biết, cho dù cô ta có chết cũng nhất định phải để sư phụ báo thù cô mình!
Lâu Thất đột nhiên cười ha ha: "Thúy Hoa cô nương, nói ngươi ngu ngươi đúng là ngu, ngươi cho rằng ta đã nhận ra Truyền Ý Huyết Chú của ngươi lại vẫn để ngươi hạ bùa thành công sao?"
Dứt lời, nàng sờ nhẹ xuống eo, ngón tay kẹp một nắm kim đưa cho Trầm Sát, công lực của nàng chưa chắc đã làm được việc này nhưng Trầm Sát tuyệt đối có thể làm được.
"Mỗi một chiếc kim đâm vào một ngón tay của cô ta."
Nàng nói xong, Trầm Sát đã vung cánh tay đi, nắm kim đó bay nhanh về phía tay của Phi Hoan!
Phi Hoan kêu lên một tiếng, mười ngón tay mỗi ngón đều bị cắm một cây kim! Hơn nữa kim đó vừa chạm vào máu của cô ta liền biến sắc,s trên kim xuất hiện màu xanh nhạt lấp lánh.
Nhìn thấy màu xanh nhạt đó, mặt Phi Hoan biến sắc.
"Dịch Quỷ Thảo!"
"Cũng am hiểu đấy, có điều trước đây gian tế của Tây Cương các người trà trộn vào đây, lẽ nào không nói với các người ở đây có Quỷ Thảo sao?"
Lâu Thất bật cười.
Mặc dù nàng không thích Quỷ Thảo nhưng không thể không thừa nhận rằng tác dụng của Quỷ Thảo là rất lớn. Đặc biệt là đối với bùa chú Tây Cương, Quỷ Thảo đúng là khắc tinh.
Lâu Thất không khỏi nghĩ rằng, có thời gian phải chăng nàng cũng nên đi tìm Quỷ Thảo?
Công phu của Trầm Sát tuy lợi hại hơn nàng, mười đầu ngón tay của Phi Hoan đều bị kim đâm, và kim đều cắm vào một nửa. Nếu như nàng ra tay sẽ không chắc sẽ thành công như vậy.
Phi Hoan vốn dĩ tưởng rằng chỉ đau như vậy thôi, chỉ là cảm giác đau đớn khi kim đâu vào đầu ngón tay, mười đầu ngón tay nối kết với tim, cảm giác đau đớn này có thể khiến người ta suy sụp nhưng cô ta vẫn có thể nhận nhịn.
Nào ngờ, Lâu Thất sắc mặt lạnh lùng kết quyết, mười chiếc kim đột nhiên chui vào trong ngón tay cô ta.
Thấy hắn cười, Lâu Thất hơi sững người. Vị bạo quân đại thần này cười gì lúc này?
Nhưng Phi Hoan cũng nhìn thấy nụ cười đó.
Cô ta ngẩn người ra.
Cô ta không ngờ Trầm Sát cũng biết cười, cô ta không ngờ nụ cười của Trầm Sát lại rạng rỡ tới vậy, sự lạnh lùng vô tình giống như băng sương tích tuyết, vô cùng giá buốt bỗng trở thành băng tuyết tan chảy, rực rỡ ánh sáng chỉ vì nụ cười này.
Nếu như hắn cười như vậy, danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nam sẽ chẳng có ai có thể tranh giành với hắn.
Trầm Sát ôm lấy eo Lâu Thất, chậm rãi nói: "Thiên hạ này, nàng muốn giết ai thì giết, giết không được thì bổn đế quân giết giúp nàng."
Vừa dứt lời tay hắn nắm nhẹ trong không khí, Phi Hoan chỉ cảm thấy một khí lức cực mạnh túm tới, cô ta không thể kiểm soát được bản thân, cứ thế bay về phía hắn.
Sát khí ngập trời, không ai có thể bỏ qua.
Trầm Sát thực sự muốn giết cô ta, thực sự muốn giết cô ta, không hề do dự.
Cô ta rõ ràng là mấu chốt quan trọng trong việc giải cổ của hắn! Lẽ nào hắn không muốn sống nữa?
Phi Hoan kêu lên: "Đế quân! Tiểu nữ thoát ly Tây Cương, không làm thánh nữ nữa, tiểu nữ chỉ làm tì thiếp của chàng, không cần danh phận, như vậy được chứ?"
"Ngươi không xứng." Trầm Sát đã bắt người tới trước mặt, nhưng không chạm vào cô ta, hắn giơ tay lên giống như một bàn tay vô hình giữ chặt lấy Phi Hoan, nhấc bổng cô ta lên, hai chân rời khỏi mặt đất.
Cô ta ra sức giãy giụa, mặt đỏ gay..
Như thế càng sỉ nhục cô ta, cô ta đường đường là thánh nữ Tây Cương, đã nói sẽ từ bỏ địa vị thánh nữ chỉ làm một tì thiếp nhỏ bé ở Cửu Tiêu Điện nhưng vẫn bị nói là không xứng, lại còn bị xách lên giống như một tên hề, hơn nữa tay của đối phương còn không chạm vào cô ta, như thể cô ta rất bẩn thỉu.
"Chàng không muốn giải cổ sao?" Lực bóp cổ càng mạnh thêm, cô ta đã sắp không thở được nữa, chỉ có thể liều mạng thốt ra một câu như vậy. Không, không nên thành ra thế này, cô ta vô cùng chắc chắn ở đây không ai dám giết cô ta, thậm chí không ai dám làm khó dễ cô ta, vì giải cổ không phải cứ cưỡng ép chiếm đoạt cô ta là được, trong quá trình đó phải có cô ta kết hợp, giải cổ đương nhiên không đơn giản.
"Độc cổ của bổn đế quân giao cả cho Thất Thất, nàng trị được, giải được là tốt nhất, nếu nàng không trị được, không giải được," nói tới đây, Trầm Sát dừng lại, nghiêng mặt nhìn Lâu Thất, "vậy thì nàng và bổn đế quân cùng xuống hoàng tuyền cũng có người bầu bạn! Bổn đế quân không thiệt!"
Lâu Thất ngẩng đầu nhìn hắn, nói từng chữ một: "Được, nếu ta không cứu được chàng, ta sẽ tuẫn táng cùng chàng." Cho dù chết nàng cũng không cho phép hắn chạm vào người đàn bà khác! Nàng có sự kiêu ngạo của nàng, nếu như phu quân của nàng phải sống dựa vào thân thể của người đàn bà khác, vậy thì nàng đâu còn mặt mũi nào xưng là nữ hoàng của lĩnh vực đó?
Nếu như bị những người bạn trước đây nghe được chắc sẽ cười nàng thối mũi.
Điên rồi, điên rồi, điên rồi!
"Các người điên rồi!"
Phi Hoan dường như không dám tin vào những gì mình nghe được, cô ta chưa bao giờ gặp phải hai người như vậy, một người không sợ chết, một người không sợ người yêu chết! Đều không sợ chết!
Một đôi, quan trọng như vậy sao?
Đối với đàn ông, có thêm một người phụ nữ nữa không phải sẽ càng tốt sao? Ai có thể chịu được một đời chỉ có một người đàn bà?
Đối với phụ nữ, cho dù ngươi không hài lòng việc có người phụ nữ khác xen vào giữa, nhưng không phải giữ được mạng sống của phu quân mới là điều quan trọng sao? Cho dù giữ cô ta lại, cho dù phải nghĩ cách, cũng phải giữ cô ta lại làm một con đường cuối cùng chứ, cứ giết cô ta như thế này sẽ thực sự cắt đứt đường lùi!
Không ai ngốc như vậy.
Nhưng cô ta không thể phủ nhận, đoạn đối thoại của hai người họ khiến cô ta cảm thấy kinh hãi.
Là tình cảm thế nào mới khiến Trầm Sát có thể từ bỏ cổ dẫn, từ bỏ cơ hội sống của mình để thỏa mãn lòng độc chiếm mãnh liệt của đối phương, là sự tin tưởng ra sao khiến hắn tin nàng ta có thể giải được cổ của hắn mà không cần có cổ dẫn giờ âm ngày âm tháng âm năm âm?
Sự cuồng nhiệt, kiên quyết đối với tình cảm của Lâu Thất cũng khiến cô ta kinh ngạc. Đây là yêu hay là tổn thương? Như vậy có gọi là yêu không? Yêu không phải nên mong muốn đối phương an hảo, chỉ cần đối phương có thể sống, uất ức gì cũng phải nuốt xuống sao?
Nhưng Lâu Thất không như vậy.
Nàng ta thực sự ngông cuồng, cho dù phải chết cũng không cho phép chạm vào người phụ nữ khác.
Phu quân của ta, cho dù phải chết cũng tuyệt đối không được chạm vào người phụ nữ khác!
Chàng chết rồi, nàng đồng ý bồi táng!
Đây là hai người như thế nào!
"Các ngươi điên rồi..." Mặt đỏ bừng, cô ta chỉ có thể thốt ra bốn chữ này.
Nguyệt và Ưng cùng thần y đều sững sờ nhìn cảnh này.
Họ biết, họ sai rồi, trong lòng họ đều chỉ nghĩ cho đế quân, chỉ nghĩ bất luận thế nào đi nữa cũng phải cứu hắn, cứu hắn, cứu hắn, nhưng đã bỏ qua suy nghĩ của Lâu Thất.
Cũng trong lúc này họ mới chợt hiểu ra, đế quân không chỉ là chủ tử của họ, đầu tiên hắn còn là phu quân của Lâu Thất!
Việc của hắn nàng có quyền phát ngôn hơn họ, có tư cách xử lý hơn họ.
Ưng cũng phát hiện ra giữa Lâu Thất và Trầm Sát căn bản không có người nào vật nào có thể xen vào.
Suy nghĩ của Lâu Thất khiến họ kinh ngạc, trên thế gian này sao lại có nữ tử như vậy? Nhưng sau khi họ bình tĩnh lại ngẫm nghĩ thì không thể không thừa nhận, nàng ta có tư cách ngông cuồng như vậy, đúng thế, nàng có!
Độc cổ, ngoài cổ trên người Đế Quân ra, những thứ gặp phải trước đây có lần nào không phải nàng phá giải? Tới cả thánh nữ Tây Cương tới trước mặt nàng ta cũng vừa gặp mặt đã bị đánh cho tơi bời. Cái dược chú gì kia tới trước mặt nàng cũng phải thất bại. Vậy họ dựa vào đâu mà không thể tin rằng sau cùng nàng có thể tìm ra được cách giải cổ của tuyệt mệnh cổ?
Hơn nữa, Lâu Thất lạnh lùng thế này, họ thực sự chưa bao giờ nhìn thấy bao giờ.
Nguyệt và Ưng đồng loạt lùi sau một một bước, lặng im. Họ sẽ không khuyên đế quân giữ lại cô gái này nữa.
Lâu Thất liếc nhìn họ, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Coi như họ nắm bắt được cơ hội cuối cùng này!
Phi Hoan biết rằng họ đều rất nghiêm tục, cô ta thật sự không cam tâm chết ở đây, cô ta không nên thua, theo đạo lý, theo nhân tâm, cô ta đều không nên thua! Chỉ trách hai người này đều là quái vật!
Lúc này nón tay cô ta từ từ kết quyết, bùa chú cũng kết hợp với thủ quyết, cô ta có bùa giữ mạng mạnh nhất, bùa giữ mạng của cô ta không ai có thể giải được.
"Bổn thánh nữ muốn các ngươi chết hết!" Cô ta khó khăn lắm mới nói hết câu, dưới chân đột nhiên có hàn khí bốc lên, từ dưới lên trên, bao bọc toàn thân cô ta, đồng thời họ đều nghe thấy âm thanh chíu chíu khá nhỏ, âm thanh này mặc dù không lớn nhưng lại khiến huyệt thái dương của họ bắt đầu đau đớn, thần y không có công phu là người đầu tiên, ông ta lập tức bịt tai, phun ra một ngụm máu lớn ngã xuống.
Nguyệt và Ưng sắc mặt đều vô cùng khó coi, vội vàng vận công để kháng cự. Chết tiệt, rốt cuộc là bùa chú gì vậy?
Khí kình túm lấy cổ Phi Hoan của Trầm Sát lập tức bị đánh tan.
Phi Hoan rơi xuống mặt đất, đầu tiên là ho sặc sụa nhưng ngay sau đó cô ta ngẩng đầu dậy, nhanh chóng đập tay xuống mặt đất bay lên, một luồng gió xoáy bay về phía Lâu Thất.
Trầm Sát hừ một tiếng, ôm Lâu Thất không những không lùi ngược lại còn tiến lên: "Bùa chú giao cho nàng."
"Được!"
Lâu Thất mím môi, tay nhanh chóng kết quyết, điểm trong không trung về phía Phi Hoan: "Thúy Hoa, chơi bùa chú với bổn cô nương, sư phụ ngươi chưa từng dạy ngươi, học nghệ không ra gì thì đừng khoe khoang kẻo mất mắt sao?"
Nàng vừa dứt lời, trong không khí giống như có hai luồng khí lao vào nhau phát ra tiếng nổ lớn, đồng thời khí kình thủ nhẫn của Trầm Sát chém xuống mặt Phi Hoan, một vệt máu kéo dài từ góc trán bên trái chạy qua ấn đường, sống mũi, tới tận má bên phải.
Phi Hoan chỉ cảm thấy lồng ngực sục sôi, ọc một tiếng nôn ra một ngụm máu lớn, đây là thương tích khi bùa chú bị phản phệ, sau đó sẽ có máu chảy xuống môi cô ta, cô ta sững sờ sờ tay lên mặt mình, cờ thấy vết thương dài kia lập tức kêu lên thất thanh.
"Các người, các người dám hủy hoại dung nhan của ta!"
Gương mặt cô ta, Trường Ly ca ca rất thích!
"Dám lừa bổn đế quân ngươi là nàng sau khi trưởng thành, bốn đế quân sẽ hủy gương mặt này của ngươi!" Trầm Sát lạnh lùng ra tay, chưởng hóa thành đao, không hề nương tình chém mạnh xuống mặt cô ta!"
Phi Hoan vội vàng lụi lại, cắn lưỡi phun ra một ngụm máu lớn, sau đó tay cô ta vội vàng vung lên điểm trong huyết vụ, như thể đang vẽ bùa.
Lâu Thất nhìn thấy liền nhướng mày: "Truyền Ý Huyết Chú?"
Phi Hoan rùng mình, cảm thấy bất ổn vì không ngờ Lâu Thất lại biết được loại huyết chú này. Không được, không được, Truyền Ý Huyết Chú của cô ta vẫn chưa hoàn thành, nhất định không thể để Lâu Thất phá hoại.
Cô ta phải nói chuyện này cho sư phụ biết, cho dù cô ta có chết cũng nhất định phải để sư phụ báo thù cô mình!
Lâu Thất đột nhiên cười ha ha: "Thúy Hoa cô nương, nói ngươi ngu ngươi đúng là ngu, ngươi cho rằng ta đã nhận ra Truyền Ý Huyết Chú của ngươi lại vẫn để ngươi hạ bùa thành công sao?"
Dứt lời, nàng sờ nhẹ xuống eo, ngón tay kẹp một nắm kim đưa cho Trầm Sát, công lực của nàng chưa chắc đã làm được việc này nhưng Trầm Sát tuyệt đối có thể làm được.
"Mỗi một chiếc kim đâm vào một ngón tay của cô ta."
Nàng nói xong, Trầm Sát đã vung cánh tay đi, nắm kim đó bay nhanh về phía tay của Phi Hoan!
Phi Hoan kêu lên một tiếng, mười ngón tay mỗi ngón đều bị cắm một cây kim! Hơn nữa kim đó vừa chạm vào máu của cô ta liền biến sắc,s trên kim xuất hiện màu xanh nhạt lấp lánh.
Nhìn thấy màu xanh nhạt đó, mặt Phi Hoan biến sắc.
"Dịch Quỷ Thảo!"
"Cũng am hiểu đấy, có điều trước đây gian tế của Tây Cương các người trà trộn vào đây, lẽ nào không nói với các người ở đây có Quỷ Thảo sao?"
Lâu Thất bật cười.
Mặc dù nàng không thích Quỷ Thảo nhưng không thể không thừa nhận rằng tác dụng của Quỷ Thảo là rất lớn. Đặc biệt là đối với bùa chú Tây Cương, Quỷ Thảo đúng là khắc tinh.
Lâu Thất không khỏi nghĩ rằng, có thời gian phải chăng nàng cũng nên đi tìm Quỷ Thảo?
Công phu của Trầm Sát tuy lợi hại hơn nàng, mười đầu ngón tay của Phi Hoan đều bị kim đâm, và kim đều cắm vào một nửa. Nếu như nàng ra tay sẽ không chắc sẽ thành công như vậy.
Phi Hoan vốn dĩ tưởng rằng chỉ đau như vậy thôi, chỉ là cảm giác đau đớn khi kim đâu vào đầu ngón tay, mười đầu ngón tay nối kết với tim, cảm giác đau đớn này có thể khiến người ta suy sụp nhưng cô ta vẫn có thể nhận nhịn.
Nào ngờ, Lâu Thất sắc mặt lạnh lùng kết quyết, mười chiếc kim đột nhiên chui vào trong ngón tay cô ta.
/659
|