Lật thẻ bài!
Điều này thực sự khiến Lâu Thất tức giận sặc sụa. Đây chẳng phải là quy củ chỉ có ở hoàng thất Đông Thanh Bắc Thương của người ta sao? Ở đây chỉ có một phi, còn lật cái gì mà lật!
Đứa khùng điên nào suy nghĩ ra trò vớ vẩn này vậy?
Nàng đâu phải chia điện ra ở với hắn suốt đâu, đợi sau khi bọn họ thành thân, hắn muốn chia phòng nàng cũng chẳng cho đâu, nhưng bây giờ chẳng phải đang ở giai đoạn tìm hiểu tình yêu sao? Sống chung thì nàng không đồng ý đâu.
Vào lúc Lâu Thất đang cực kì căm hờn, có một người nàng không thể ngờ tới cầu xin gặp nàng.
Khi Nhị Linh dắt người đó vào đây, Lâu Thất đang ngồi ở trong đình chống cằm suy nghĩ việc vào doanh trại trưa nay, nếu nàng đã mở lời tặng cho Trầm Sát một đội quân nhỏ có thể tiến vào lãnh thổ Tây Cương, đương nhiên không thể nuốt lời.
"Đế Phi, Dao Phong cô nương đến rồi."
Trên đường đến Ấn Dao Phong đã nhìn Lâu Thất chăm chú. Đế Phi này thật không giống với trong tưởng tượng của cô ta, trong tưởng tượng của cô ta thì bọn thiên kim tiểu thư của danh gia vọng tộc hoặc quý nữ trong cung rất chú trọng lễ nghi, riêng dáng ngồi cũng cực kì nhiều quy tắc, nhưng nhìn từ phía xa xa thì cô ta đã nhìn ra Đế Phi ở trong đình, nàng đang ngồi trên thành lan can, dựa lưng vào cột, một chân duỗi thẳng, một chân gác lên, một tay chống cằm tựa ở trên gối, mái tóc dài tựa thác nước nhẹ nhàng buông xuống, ở bờ vai tròn trịa buông thõng tới trước ngực, khuôn mặt nghiêng rất sáng lạn, thần thái của nàng vừa có vẻ lười biếng vừa có vẻ tự do thoải mái, giống như ngồi ở chỗ đó đã có thể thu hút tất cả mọi ánh nhìn.
Ấn Dao Phong luôn muốn được diện kiến Lâu Thất, đáng tiếc chưa có cơ hội nào cả. Hôm nay khó khăn lắm mới chạm mặt với Nhị Linh, lập tức nhờ cô bẩm báo, vốn dĩ cũng rất bồn chồn, không biết Lâu Thất có chịu gặp cô ta không, không ngờ rất nhanh Nhị Linh đích thân ra đây dắt cô ta vào Tam Trùng Điện.
Đây là lần đầu tiên Ấn Dao Phong bước vào Tam Trùng Điện, nghe đồn Đế Quân lạnh lùng, không thích có người vào đây làm phiền ngài.
"Thần nữ Ấn Dao Phong, diện kiến Đế Phi."
Nhìn Lâu Thất thật gần, càng cảm thấy nàng rất đẹp, đặc biệt khi nàng vừa mới xoay người lại, đôi mắt dường như tràn ngập ánh sáng của vầng trăng.
Lâu Thất cũng đánh giá Ấn Dao Phong, cô nương chưa đến hai mươi tuổi, dung nhan có chút tinh anh, cánh môi hơi dày, nhan sắc thuộc hạng trung thượng, điều hiếm có là cô ta có một luồng chính khí khiến người khác cảm thấy thật dễ chịu.
Chỉ nhìn một phen, Lâu Thất liền biết đây là một cô nương không tệ. Cho nên nàng cười, nói: "Dao Phong cô nương không cần đa lễ, mời ngồi."
Ấn Dao Phong cũng không khách sáo như những người khác, đa tạ một tiếng bèn ngồi xuống ở ghế đá bên cạnh. Cô ta nhìn Lâu Thất có chút tò mò, nàng ngồi trên thành lan can, chờ cô ngồi xuống mới bình tĩnh đứng dậy đi đến ghế đá đối diện cô ta ngồi xuống.
Lúc nãy Nhị Linh vào bẩm báo đã nói đại khái về lai lịch của Ấn Dao Phong.
Là một thế lực của hoang nguyên Phá Vực được Trầm Sát thu phục, thì ra là tam trại chủ của Dao Phong Trại. Ba vị trại chủ vốn dĩ là ba anh em, Ấn Dao Phong là tam muội. Nhị Linh cũng không biết thám thính từ nơi đâu, lời nói trước kia của Ấn Dao Phong cũng đã dò thăm được. Lúc đó cô ta nghe nói muốn làm Đế Phi của Phá Vực phải lập được mười công, bèn đến trước mặt của Trầm Sát nói, cô ta muốn lập hai công trước, một là dắt theo hơn một ngàn sáu trăm người của Dao Phong Trại vào thành Phá Vực, hai là nói cho hắn biết khoang vàng ở gần đây.
Chỉ là công đầu tiên, Trầm Sát một câu từ bỏ, ngươi có thể không đồng ý dắt người vào thành Phá Vực, và hắn có thể diệt trại. Công lao thứ hai, sau này được trực tiếp tính lên đầu của nàng và Hà Khánh Niên, cũng chả có ai nhớ đến cô.
Sau khi sáp nhập với Phá Vực, đại ca nhị ca của cô ta được trọng dụng, đều vào doanh trại làm một chức tướng sĩ, chỉ có cô ta được lưu lại ở Nhất Trùng Điện, còn chả sắp xếp công việc gì cho cô ta làm, khiến cô ta suốt ngày rãnh rỗi ở không, cực kì khó chịu.
"Đế Phi không giống với trong tưởng tượng của ta." Ấn Dao Phong nói.
Lâu Thất cười: "Ơ? Trong tưởng tượng của ngươi thì dáng vẻ của ta như thế nào?"
Ấn Phong Dao nói: "Ta tưởng Đế Phi rất lạnh lùng đáng sợ."
"Lạnh lùng? Đáng sợ?"
Sao Lâu Thất không cảm thấy bản thân lạnh lùng đáng sợ vậy ta.
Nhị Linh lén lén nói nhỏ bên tai nàng: "Ưng đại nhân và Nguyệt đại nhân nói chuyện với nhau mấy ngày trước bị thị nữ khác nghe thấy."
Cho nên là do bọn họ truyền ra ngoài sao? Chẳng lẽ nói sự ngây thơ của nàng đã dọa bọn họ? Lâu Thất có chút cạn lời.
"Dao Phong cô nương tìm ta có việc gì?"
Ấn Dao Phong nhìn nàng, do dự một hồi, vẫn cắn răng nói ra, "Đế Phi, vụ việc này đã trói buộc Dao Phong lâu lắm rồi, nếu không hỏi nữa, Dao Phong sợ mình sẽ bị nghẹn chết, cho nên, dù nói xong bị kết tội, ta cũng phải hỏi thử!"
Lâu Thất có chút tò mò: "Nói đi nào."
"Đế Quân thực sự không thể nạp phi nữa sao? Lập mười công cũng không được hay sao?"
"Phụt."
Lâu Thất nhìn cô ta: "Ngươi thích Đế Quân?"
Nhị Linh ở bên cạnh nghe vậy bèn tức giận, thì ra vị này định vào đây để cướp Đế Quân của Đế Phi? Cô ta thật là có gan to đó! Nhưng không ngờ Ấn Dao Phong chỉ đỏ mặt, vẫn rất thật thà gật gật đầu nói: "Đúng vậy, ta thích Đế Quân. Nếu Đế Phi nương nương đồng ý, ta muốn vì Đế Quân lập mười công, lúc đó có vào được Tam Trùng Điện hay không, cùng Đế Phi hầu hạ Đế Quân?"
"Ngươi, ngươi thật dám nói ra!" Nhị Linh lên tiếng trách móc.
Không ai có thể đến đây tranh giành Đế Quân với Đế Phi! Nhị Linh nhìn hai người bọn họ, luôn cảm thấy không thể có kẻ nào xen được và tình cảm giữa hai người.
"Ta đang nói chuyện với Đế Phi, không phải nói chuyện với ngươi!" Ấn Dao Phong bĩu môi, và mong chờ nhìn Lâu Thất, đợi nàng trả lời.
Lâu Thất nghe vậy bèn cười: "Không thể."
Ấn Dao Phong liền thất vọng như bị gì vậy, "Tại sao vậy? Ta nhất định không tranh giành sự sủng ái với Đế Phi đâu mà..."
Lâu Thất ngắt đoạn cô ta: "Ngươi muốn tranh cũng tranh không lại ta đâu. Nhưng mà, không phải vì lý do này, mà là con người ta mắc bệnh sạch sẽ, tuyệt đối không cùng hưởng một nam nhân với một người khác."
Nghe lời nói này của nàng, Ấn Dao Phong mắt tròn mắt dẹt, "Vậy, vậy sao có thể nói là xài chung được..."
"Sao có thể nói không xài chung, dùng cánh tay ôm qua nữ nhân khác của hắn đến ôm ta, dùng cái môi hắn hôn qua nữ nhân khác đến hôn ta, dùng cơ thể thân mật với nữ nhân khác đến thân mật với ta, ta tuyệt đối không đồng ý." Lâu Thất chả có ác cảm gì với Ấn Dao Phong này cả, và nàng cảm thấy Ấn Dao Phong cũng là người đàng hoàng, rất thẳng thắn, và thẳng thắn có chút khiến người khác khóc dở mếu dở.
Nhưng nữ tử như vậy, ít ra trong lòng không có nhiều âm kế.
Không chỉ Ấn Dao Phong, lời nói này của Lâu Thất còn khiến Nhị Linh nghe đến đỏ mặt.
Ấn Dao Phong luôn nghĩ mình là con người trời không sợ đất không sợ và chơi rất được, nhưng khi nghe được những lời nói này của Lâu Thất thì cô ta cảm thấy mình vẫn còn rất nội tâm, những lời này, một nữ tử sao có thể thốt ra được chứ!
Lâu Thất chả cảm thấy có gì không đúng, ở thời hiện đại, nói chuyện còn lộ liễu hơn thế nhiều.
"Cho nên, ngươi đừng nên có ảo tưởng nào xa xỉ, ta đã nói rồi, Đế Quân chỉ có thể có một mình ta, ai đến, kẻ đó chết." Lâu Thất liếc cô ta một phen, nói: "Trừ khi ngươi không muốn sống nữa."
Ấn Dao Phong bị hù giật mình, lập tức nói: "Ta không có không muốn sống!" Cô ta nhìn Lâu Thất, phát hiện nàng thực sự không có nói đùa, bèn thất vọng nói: "Đế Phi, vậy ta chỉ có bỏ cuộc với Đế Quân vậy."
Lâu Thất nhẹ giọng cười.
Đột nhiên nhớ đến lời nói của Nhị Linh: "Hai vị ca ca của ngươi đều ở trong doanh trại có phải không?"
"Hồi Đế Phi, đúng vậy."
Biết không có hi vọng đối với Đế Quân, Ấn Dao Phong vẫn rất buồn bã, người nam nhân đó khiến cô đắm say lắm đó. Nhưng cô biết Đế Phi không có dễ đắc tội, vả lại, Đế Phi đã nói rõ như vậy rồi, cô ta cảm thấy nếu tiếp tục tranh giành thì là lỗi của mình.
Ấn Dao Phong vẫn là một cô nương rất là chính nghĩa.
"Một lát ta phải đến doanh trại, ngươi có muốn đi cùng ta không?"
Lâu Thất biết Ấn Dao Phong cũng có võ nghệ, chỉ là bị bỏ lại ở Nhất Trùng Điện không có việc gì làm, chắc là rất nhàm chán.
Nhị Linh có chút không hiểu, Ấn Dao Phong đang có ý định với Đế Quân, sao Đế Phi còn thân thiện với cô ta làm gì nữa?
"Có thể đi không?" Ấn Dao Phong liền ném Trầm Sát qua chỗ khác, hưng phấn suýt chút nhảy cẫng lên.
Lâu Thất gật gật đầu.
"Ta muốn đi! Đa tạ Đế Phi!"
Lâu Thất lặng lẽ lắc đầu, nàng quả nhiên không nhìn lầm, Ấn Dao Phong nói mình mê đắm Đế Quân, nhưng nghe nàng từ chối cũng chả có vẻ oán hận phẫn nộ, bây giờ còn nói lời đa tạ với nàng, là một cô gái có lòng dạ tốt bụng.
Lâu Thất đến doanh trại tuyển chọn vài người đích thân huấn luyện, Trầm Sát đã dặn dò Ưng, quân đội được Ưng nắm giữ quản lý suốt.
"Cô nương, cô nương định chọn bao nhiêu người?" Lâu Tín hỏi.
"Đi xem rồi tính."
Lâu Thất dắt theo Trần Thập, Lâu Tín, Đồ Bôn, và cả Ấn Dao Phong, đi ra khỏi Nhị Trùng Điện liền nhìn thấy Ưng đang đứng ngoài đợi sẵn. Lần này Ưng nhìn thấy Lâu Thất có chút không thoải mái.
"Thuộc hạ gặp qua Đế Phi."
Nghe hắn nghiêm túc hành lễ, Lâu Thất chỉ hơi gật đầu.
Trong lòng của Ưng ít nhiều có chút khó chịu, trước kia nàng luôn cười sảng khoái gọi hắn là Ưng đại nhân, cãi vả trả treo với hắn, nhưng bây giờ nàng ở trước mặt hắn, là thần thái của Đế Phi.
"Ưng, đi thôi."
Lâu Thất và Ấn Dao Phong bước lên xe ngựa, những người khác cưỡi ngựa. Doanh trại đương nhiên ở dưới chân núi Cửu Tiêu, rời Cửu Tiêu núi có chút khoảng cách, cưỡi ngựa cũng khoảng nửa canh giờ.
Vốn dĩ nghĩ là vào doanh trại có thể thấy được dáng vẻ anh tư tràn đầy sức sống của tướng sĩ luyện binh, nhưng không ngờ khi bọn họ đến doanh trại, không nghe được tiếng động gì cả.
Sự yên tĩnh như vậy, và ngay lúc không phải là giờ giải lao, đối với doanh trại các đấng nam nhi tràn đầy nhiệt huyết mà nói đây là một điều bất thường.
Ưng cau mày, lập tức kẹp bụng ngựa, phi lao về phía trước, "Mở trại!"
Cửa trại cao cao, bên trong trạm gác trên cao trống quơ trống quắc, đương nhiên không có ai mở cửa trại cho bọn họ.
Ưng kinh sợ nghiêm trọng, Lâu Thất đã vén màn lên nói với hắn: "Vào trong kia xem thử."
"Vâng." Ưng lập tức bay lên từ trên lưng ngựa, hình bóng vừa xuyên vào trong doanh trại, hắn lập tức mở cửa trại, đợi xe ngựa tiến vào.
"Người đi đâu hết cả rồi?" Lâu Thất tỏ vẻ nghi hoặc, không thể nào đám binh sĩ nghe được tin nàng đến đây, ra oai phủ đầu nàng chứ? Nhưng cũng đâu thể nào, bọn họ đâu có cái gan đó? Vả lại, nàng chỉ đến đây lựa mười người, đâu có đến đây làm nữ tướng quân đâu.
Và ngay lúc này, đột nhiên phát ra một tiếng reo hò từ một phòng trại cách đó không xa. Sức nghe của Lâu Thất rất tốt, đương nhiên một lần liền nghe rõ được.
"Đi, đi xem thử rốt cuộc có chuyện gì." Lâu Thất hạ lệnh, xe ngựa đương nhiên lái về phía trước. Chỉ khi bọn họ đến gần, ở cửa lớn của phòng trại đột nhiên có người bay ra.
Trong miệng của người đó còn kêu lên: "Lão tử không phục lão tử không phục! Có bản lĩnh thì cho lão tử làm lại một lần nữa!"
Điều này thực sự khiến Lâu Thất tức giận sặc sụa. Đây chẳng phải là quy củ chỉ có ở hoàng thất Đông Thanh Bắc Thương của người ta sao? Ở đây chỉ có một phi, còn lật cái gì mà lật!
Đứa khùng điên nào suy nghĩ ra trò vớ vẩn này vậy?
Nàng đâu phải chia điện ra ở với hắn suốt đâu, đợi sau khi bọn họ thành thân, hắn muốn chia phòng nàng cũng chẳng cho đâu, nhưng bây giờ chẳng phải đang ở giai đoạn tìm hiểu tình yêu sao? Sống chung thì nàng không đồng ý đâu.
Vào lúc Lâu Thất đang cực kì căm hờn, có một người nàng không thể ngờ tới cầu xin gặp nàng.
Khi Nhị Linh dắt người đó vào đây, Lâu Thất đang ngồi ở trong đình chống cằm suy nghĩ việc vào doanh trại trưa nay, nếu nàng đã mở lời tặng cho Trầm Sát một đội quân nhỏ có thể tiến vào lãnh thổ Tây Cương, đương nhiên không thể nuốt lời.
"Đế Phi, Dao Phong cô nương đến rồi."
Trên đường đến Ấn Dao Phong đã nhìn Lâu Thất chăm chú. Đế Phi này thật không giống với trong tưởng tượng của cô ta, trong tưởng tượng của cô ta thì bọn thiên kim tiểu thư của danh gia vọng tộc hoặc quý nữ trong cung rất chú trọng lễ nghi, riêng dáng ngồi cũng cực kì nhiều quy tắc, nhưng nhìn từ phía xa xa thì cô ta đã nhìn ra Đế Phi ở trong đình, nàng đang ngồi trên thành lan can, dựa lưng vào cột, một chân duỗi thẳng, một chân gác lên, một tay chống cằm tựa ở trên gối, mái tóc dài tựa thác nước nhẹ nhàng buông xuống, ở bờ vai tròn trịa buông thõng tới trước ngực, khuôn mặt nghiêng rất sáng lạn, thần thái của nàng vừa có vẻ lười biếng vừa có vẻ tự do thoải mái, giống như ngồi ở chỗ đó đã có thể thu hút tất cả mọi ánh nhìn.
Ấn Dao Phong luôn muốn được diện kiến Lâu Thất, đáng tiếc chưa có cơ hội nào cả. Hôm nay khó khăn lắm mới chạm mặt với Nhị Linh, lập tức nhờ cô bẩm báo, vốn dĩ cũng rất bồn chồn, không biết Lâu Thất có chịu gặp cô ta không, không ngờ rất nhanh Nhị Linh đích thân ra đây dắt cô ta vào Tam Trùng Điện.
Đây là lần đầu tiên Ấn Dao Phong bước vào Tam Trùng Điện, nghe đồn Đế Quân lạnh lùng, không thích có người vào đây làm phiền ngài.
"Thần nữ Ấn Dao Phong, diện kiến Đế Phi."
Nhìn Lâu Thất thật gần, càng cảm thấy nàng rất đẹp, đặc biệt khi nàng vừa mới xoay người lại, đôi mắt dường như tràn ngập ánh sáng của vầng trăng.
Lâu Thất cũng đánh giá Ấn Dao Phong, cô nương chưa đến hai mươi tuổi, dung nhan có chút tinh anh, cánh môi hơi dày, nhan sắc thuộc hạng trung thượng, điều hiếm có là cô ta có một luồng chính khí khiến người khác cảm thấy thật dễ chịu.
Chỉ nhìn một phen, Lâu Thất liền biết đây là một cô nương không tệ. Cho nên nàng cười, nói: "Dao Phong cô nương không cần đa lễ, mời ngồi."
Ấn Dao Phong cũng không khách sáo như những người khác, đa tạ một tiếng bèn ngồi xuống ở ghế đá bên cạnh. Cô ta nhìn Lâu Thất có chút tò mò, nàng ngồi trên thành lan can, chờ cô ngồi xuống mới bình tĩnh đứng dậy đi đến ghế đá đối diện cô ta ngồi xuống.
Lúc nãy Nhị Linh vào bẩm báo đã nói đại khái về lai lịch của Ấn Dao Phong.
Là một thế lực của hoang nguyên Phá Vực được Trầm Sát thu phục, thì ra là tam trại chủ của Dao Phong Trại. Ba vị trại chủ vốn dĩ là ba anh em, Ấn Dao Phong là tam muội. Nhị Linh cũng không biết thám thính từ nơi đâu, lời nói trước kia của Ấn Dao Phong cũng đã dò thăm được. Lúc đó cô ta nghe nói muốn làm Đế Phi của Phá Vực phải lập được mười công, bèn đến trước mặt của Trầm Sát nói, cô ta muốn lập hai công trước, một là dắt theo hơn một ngàn sáu trăm người của Dao Phong Trại vào thành Phá Vực, hai là nói cho hắn biết khoang vàng ở gần đây.
Chỉ là công đầu tiên, Trầm Sát một câu từ bỏ, ngươi có thể không đồng ý dắt người vào thành Phá Vực, và hắn có thể diệt trại. Công lao thứ hai, sau này được trực tiếp tính lên đầu của nàng và Hà Khánh Niên, cũng chả có ai nhớ đến cô.
Sau khi sáp nhập với Phá Vực, đại ca nhị ca của cô ta được trọng dụng, đều vào doanh trại làm một chức tướng sĩ, chỉ có cô ta được lưu lại ở Nhất Trùng Điện, còn chả sắp xếp công việc gì cho cô ta làm, khiến cô ta suốt ngày rãnh rỗi ở không, cực kì khó chịu.
"Đế Phi không giống với trong tưởng tượng của ta." Ấn Dao Phong nói.
Lâu Thất cười: "Ơ? Trong tưởng tượng của ngươi thì dáng vẻ của ta như thế nào?"
Ấn Phong Dao nói: "Ta tưởng Đế Phi rất lạnh lùng đáng sợ."
"Lạnh lùng? Đáng sợ?"
Sao Lâu Thất không cảm thấy bản thân lạnh lùng đáng sợ vậy ta.
Nhị Linh lén lén nói nhỏ bên tai nàng: "Ưng đại nhân và Nguyệt đại nhân nói chuyện với nhau mấy ngày trước bị thị nữ khác nghe thấy."
Cho nên là do bọn họ truyền ra ngoài sao? Chẳng lẽ nói sự ngây thơ của nàng đã dọa bọn họ? Lâu Thất có chút cạn lời.
"Dao Phong cô nương tìm ta có việc gì?"
Ấn Dao Phong nhìn nàng, do dự một hồi, vẫn cắn răng nói ra, "Đế Phi, vụ việc này đã trói buộc Dao Phong lâu lắm rồi, nếu không hỏi nữa, Dao Phong sợ mình sẽ bị nghẹn chết, cho nên, dù nói xong bị kết tội, ta cũng phải hỏi thử!"
Lâu Thất có chút tò mò: "Nói đi nào."
"Đế Quân thực sự không thể nạp phi nữa sao? Lập mười công cũng không được hay sao?"
"Phụt."
Lâu Thất nhìn cô ta: "Ngươi thích Đế Quân?"
Nhị Linh ở bên cạnh nghe vậy bèn tức giận, thì ra vị này định vào đây để cướp Đế Quân của Đế Phi? Cô ta thật là có gan to đó! Nhưng không ngờ Ấn Dao Phong chỉ đỏ mặt, vẫn rất thật thà gật gật đầu nói: "Đúng vậy, ta thích Đế Quân. Nếu Đế Phi nương nương đồng ý, ta muốn vì Đế Quân lập mười công, lúc đó có vào được Tam Trùng Điện hay không, cùng Đế Phi hầu hạ Đế Quân?"
"Ngươi, ngươi thật dám nói ra!" Nhị Linh lên tiếng trách móc.
Không ai có thể đến đây tranh giành Đế Quân với Đế Phi! Nhị Linh nhìn hai người bọn họ, luôn cảm thấy không thể có kẻ nào xen được và tình cảm giữa hai người.
"Ta đang nói chuyện với Đế Phi, không phải nói chuyện với ngươi!" Ấn Dao Phong bĩu môi, và mong chờ nhìn Lâu Thất, đợi nàng trả lời.
Lâu Thất nghe vậy bèn cười: "Không thể."
Ấn Dao Phong liền thất vọng như bị gì vậy, "Tại sao vậy? Ta nhất định không tranh giành sự sủng ái với Đế Phi đâu mà..."
Lâu Thất ngắt đoạn cô ta: "Ngươi muốn tranh cũng tranh không lại ta đâu. Nhưng mà, không phải vì lý do này, mà là con người ta mắc bệnh sạch sẽ, tuyệt đối không cùng hưởng một nam nhân với một người khác."
Nghe lời nói này của nàng, Ấn Dao Phong mắt tròn mắt dẹt, "Vậy, vậy sao có thể nói là xài chung được..."
"Sao có thể nói không xài chung, dùng cánh tay ôm qua nữ nhân khác của hắn đến ôm ta, dùng cái môi hắn hôn qua nữ nhân khác đến hôn ta, dùng cơ thể thân mật với nữ nhân khác đến thân mật với ta, ta tuyệt đối không đồng ý." Lâu Thất chả có ác cảm gì với Ấn Dao Phong này cả, và nàng cảm thấy Ấn Dao Phong cũng là người đàng hoàng, rất thẳng thắn, và thẳng thắn có chút khiến người khác khóc dở mếu dở.
Nhưng nữ tử như vậy, ít ra trong lòng không có nhiều âm kế.
Không chỉ Ấn Dao Phong, lời nói này của Lâu Thất còn khiến Nhị Linh nghe đến đỏ mặt.
Ấn Dao Phong luôn nghĩ mình là con người trời không sợ đất không sợ và chơi rất được, nhưng khi nghe được những lời nói này của Lâu Thất thì cô ta cảm thấy mình vẫn còn rất nội tâm, những lời này, một nữ tử sao có thể thốt ra được chứ!
Lâu Thất chả cảm thấy có gì không đúng, ở thời hiện đại, nói chuyện còn lộ liễu hơn thế nhiều.
"Cho nên, ngươi đừng nên có ảo tưởng nào xa xỉ, ta đã nói rồi, Đế Quân chỉ có thể có một mình ta, ai đến, kẻ đó chết." Lâu Thất liếc cô ta một phen, nói: "Trừ khi ngươi không muốn sống nữa."
Ấn Dao Phong bị hù giật mình, lập tức nói: "Ta không có không muốn sống!" Cô ta nhìn Lâu Thất, phát hiện nàng thực sự không có nói đùa, bèn thất vọng nói: "Đế Phi, vậy ta chỉ có bỏ cuộc với Đế Quân vậy."
Lâu Thất nhẹ giọng cười.
Đột nhiên nhớ đến lời nói của Nhị Linh: "Hai vị ca ca của ngươi đều ở trong doanh trại có phải không?"
"Hồi Đế Phi, đúng vậy."
Biết không có hi vọng đối với Đế Quân, Ấn Dao Phong vẫn rất buồn bã, người nam nhân đó khiến cô đắm say lắm đó. Nhưng cô biết Đế Phi không có dễ đắc tội, vả lại, Đế Phi đã nói rõ như vậy rồi, cô ta cảm thấy nếu tiếp tục tranh giành thì là lỗi của mình.
Ấn Dao Phong vẫn là một cô nương rất là chính nghĩa.
"Một lát ta phải đến doanh trại, ngươi có muốn đi cùng ta không?"
Lâu Thất biết Ấn Dao Phong cũng có võ nghệ, chỉ là bị bỏ lại ở Nhất Trùng Điện không có việc gì làm, chắc là rất nhàm chán.
Nhị Linh có chút không hiểu, Ấn Dao Phong đang có ý định với Đế Quân, sao Đế Phi còn thân thiện với cô ta làm gì nữa?
"Có thể đi không?" Ấn Dao Phong liền ném Trầm Sát qua chỗ khác, hưng phấn suýt chút nhảy cẫng lên.
Lâu Thất gật gật đầu.
"Ta muốn đi! Đa tạ Đế Phi!"
Lâu Thất lặng lẽ lắc đầu, nàng quả nhiên không nhìn lầm, Ấn Dao Phong nói mình mê đắm Đế Quân, nhưng nghe nàng từ chối cũng chả có vẻ oán hận phẫn nộ, bây giờ còn nói lời đa tạ với nàng, là một cô gái có lòng dạ tốt bụng.
Lâu Thất đến doanh trại tuyển chọn vài người đích thân huấn luyện, Trầm Sát đã dặn dò Ưng, quân đội được Ưng nắm giữ quản lý suốt.
"Cô nương, cô nương định chọn bao nhiêu người?" Lâu Tín hỏi.
"Đi xem rồi tính."
Lâu Thất dắt theo Trần Thập, Lâu Tín, Đồ Bôn, và cả Ấn Dao Phong, đi ra khỏi Nhị Trùng Điện liền nhìn thấy Ưng đang đứng ngoài đợi sẵn. Lần này Ưng nhìn thấy Lâu Thất có chút không thoải mái.
"Thuộc hạ gặp qua Đế Phi."
Nghe hắn nghiêm túc hành lễ, Lâu Thất chỉ hơi gật đầu.
Trong lòng của Ưng ít nhiều có chút khó chịu, trước kia nàng luôn cười sảng khoái gọi hắn là Ưng đại nhân, cãi vả trả treo với hắn, nhưng bây giờ nàng ở trước mặt hắn, là thần thái của Đế Phi.
"Ưng, đi thôi."
Lâu Thất và Ấn Dao Phong bước lên xe ngựa, những người khác cưỡi ngựa. Doanh trại đương nhiên ở dưới chân núi Cửu Tiêu, rời Cửu Tiêu núi có chút khoảng cách, cưỡi ngựa cũng khoảng nửa canh giờ.
Vốn dĩ nghĩ là vào doanh trại có thể thấy được dáng vẻ anh tư tràn đầy sức sống của tướng sĩ luyện binh, nhưng không ngờ khi bọn họ đến doanh trại, không nghe được tiếng động gì cả.
Sự yên tĩnh như vậy, và ngay lúc không phải là giờ giải lao, đối với doanh trại các đấng nam nhi tràn đầy nhiệt huyết mà nói đây là một điều bất thường.
Ưng cau mày, lập tức kẹp bụng ngựa, phi lao về phía trước, "Mở trại!"
Cửa trại cao cao, bên trong trạm gác trên cao trống quơ trống quắc, đương nhiên không có ai mở cửa trại cho bọn họ.
Ưng kinh sợ nghiêm trọng, Lâu Thất đã vén màn lên nói với hắn: "Vào trong kia xem thử."
"Vâng." Ưng lập tức bay lên từ trên lưng ngựa, hình bóng vừa xuyên vào trong doanh trại, hắn lập tức mở cửa trại, đợi xe ngựa tiến vào.
"Người đi đâu hết cả rồi?" Lâu Thất tỏ vẻ nghi hoặc, không thể nào đám binh sĩ nghe được tin nàng đến đây, ra oai phủ đầu nàng chứ? Nhưng cũng đâu thể nào, bọn họ đâu có cái gan đó? Vả lại, nàng chỉ đến đây lựa mười người, đâu có đến đây làm nữ tướng quân đâu.
Và ngay lúc này, đột nhiên phát ra một tiếng reo hò từ một phòng trại cách đó không xa. Sức nghe của Lâu Thất rất tốt, đương nhiên một lần liền nghe rõ được.
"Đi, đi xem thử rốt cuộc có chuyện gì." Lâu Thất hạ lệnh, xe ngựa đương nhiên lái về phía trước. Chỉ khi bọn họ đến gần, ở cửa lớn của phòng trại đột nhiên có người bay ra.
Trong miệng của người đó còn kêu lên: "Lão tử không phục lão tử không phục! Có bản lĩnh thì cho lão tử làm lại một lần nữa!"
/659
|