Sau khi cô ta chuẩn bị xong, mới nói rõ với ba mươi lăm người, cho họ cơ hội lựa chọn cuối cùng
"Có lẽ rất nguy hiểm, các ngươi có thể không đi. Nếu không muốn đi, có thể quay lại."
Ấn Dao Phong là người đầu tiên nhảy ra: "Đế Phi, tôi muốn đi, không muốn lùi bước!"
Lâu Thất cười với hắn.
Hôm nay cô đã nghe nói, đại ca và nhị ca của Ấn Dao Phong sau khi nghe cô ta muốn tham gia vào đội đặc biệt, họ đã ngăn cản, không cho cô ta đi. Thế nhưng Ấn Dao Phong cũng rất lanh lẹ, ngay từ sáng sớm đã tới chỗ của Trần Thập, cùng cô ta quay lại Tam Trùng Điện. Cứ thế hai người của Ấn gia không thể vào Tam Trùng Điện.
Ấn Dao Phong gửi mấy mời cho họ, nói là Đế Phi thân là nữ giới cũng có thể đi, tại sao cô ta không thể tham gia? Hai anh em Ấn gia cũng không biết làm thế nào.
Ấn Dao Phong cũng không phải là người dễ thay đổi quyết định.
Có lẽ vì một cô gái mà gan dạ như thế nên những người khác cũng không muốn mình yếu đuối. Ba mươi tư người còn lại quyết định đi tiếp. Mặc dù Lâu Thất hoàn toàn không nói mục đích cho họ, tại sao lại huấn luyện nguy hiểm thế này. Thế nhưng dựa vào niềm tin với Lâu Thất, họ cảm thấy đi theo cô ta chắc chắn sẽ không sai.
Lâu Thất nói với họ, nguy hiểm lớn thì sẽ có đền đáp hậu trọng.
Lâu Thất đã sai người chuẩn bị cho họ một túi khoác đặc biệt, túi này có hai lớp bông dày, ở giữa có một lớp giấy chống thấm. Người thiết kế chính là Lâu Thất, mô phỏng chiếc túi leo núi trước đó cô thường dùng. Bên trong mỗi túi có những túi nhỏ đã gấp nhỏ gọn. Cô quả thực vẫn còn nhiều kỳ vọng với những ngọn núi trong thế giới này. Đi vào trong núi không chừng có nhiều thu hoạch lớn nên cần phải chuẩn bị. Cô vốn nghĩ rằng mình khá phóng khoáng thế nhưng bây giờ cô giống như một con sói mắt xanh, nhìn thấy cái gì là vồ cái đó.
Ba mươi lăm người, Lâu Thất, Thiên Ảnh, Trần Thập, Lâu Thấti, tổng cổng 39 người, mỗi người cưỡi một con ngựa tới Thất Thành.
Đúng lúc họ tới Cửu Tiêu Sơn, trên bầu trời một con Bạch Ưng dang rộng đôi cánh lao vút lên, khiến tất cả mọi người đều ngước lên nhìn.
"Mau xem, đó là con Bạch Ưng Vương của Đông Thanh Ngọc thái từ"
"Đúng thế, thật là uy phong!"
Ưng Vương liệu có phải bay mất rồi không?
"Sao có thể thế!"
"Vậy sao..."
"Có lẽ là Đế Phi đem nó đi chơi. Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương là do Đế Phi thuần phục!"
"Đế Phi của chúng ta quả thật lợi hại!"
Bên trong Tam Trùng Điện, Ngự thư phòng, Trầm Sát chắp tay phía sau, mái tóc tung bay nhìn về phía Bạch Ưng Vương, đôi mắt nhìn chăm chú.
Trước đây hắn không có cảm giác này. Lo lắng, vừa rời xa nhau hắn đã thấy nhớ
Có người chậm rãi bước tới, cười nói: "Nhược điềm, đúng là ngược điểm chết người của Đế Quân Phá Vực. Ngài không sợ thông tin này lộ ra sẽ có người truy đuổi theo Đế Phi hay sao?"
"Nếu ngươi không muốn sống nữa, bổn Đế Quân sẽ cho ngươi toại nguyện."
Trầm Sát liếc mắt nhìn sang.
Thúc Trọng Châu cảm giác một luồng áp lực đè lên người hắn, hắn cười nói:
"Chủ nhân!"
Nguyệt lên tiếng. Khi nãy hắn định tới, đúng lúc gặp Thúc Trọng Châu định cầu kiến nên đem hắn cùng vào. Định đợi bên ngoài nhưng không ngờ chủ nhân đứng ngay ở cửa.
Chủ nhân vốn cô độc một mình, nếu có huynh đệ thì bọn họ cũng mừng thay cho hắn ta. Chúng đã cử người đưa thư đi, mời cha mẹ của hắn tới. Trước đó, Thúc Trọng Châu ở tại Nhị Trùng Điện, đợi thân phận được xác minh mới quyết định.
Đương nhiên, họ vẫn phải thử thách hắn.
Tóm lại, chúng không thể giết hắn ta.
Trầm Sát lạnh lùng một tiếng: "Bổn Đế Quân không sợ nhược điểm này, Đế Phi của Đế Quân ta không hề yếu đuối."
Chỉ có điều họ không biết rằng, câu nói lúc nãy của Thúc Trọng Châu quả thật đã nói trúng suy nghĩ của hắn. Điểm yếu của Đế QuânPhá Vực, có rất nhiều kẻ muốn nắm lấy.
"Không yêu, không yếu. Tử Vân Hồ cũng từng khen ngợi cô ta không ngớt." Thúc Trọng Châu nói một cách vô tư.
Trầm Sát đột nhiên nhìn hắn với ánh mắt tức giận.
...
Đường núi không dễ đi, thậm chí đây chẳng được coi là đường. Thực ra cũng không khó tìm đường, bởi vì trước đó từng có người đi qua đây, nên lối đi vẫn còn rõ ràng. Vì thế Lâu Thất cũng không cần Trâu Lễ tìm người dẫn đường, đỡ phải phiền phúc.
"Cô nương, Trâu thống lĩnh nói, ngọn núi phía trước chính là Cầm Sơn, được đặt tên sau khi các vị quản sự nhận được tờ bản đổ phần chia địa giới của Đế Quân" Lâu Tín nói, "Sở dĩ gọi là Cầm Sơn, bởi vì trên đó có một loại cầm mộc cực quý hiếm. Nghe nói rất phù hợp đề làm cổ cầm."
Bây giờ họ vẫn chưa đi vào Cầm Sơn. Phía sau Cầm Sơn là Xích Băng Sơn, nơi có những con kiến Xích Băng có thể cắn chết người. Trâu Lễ khi nói thế thì Lâu Thất cũng đã nghe thấy.
Trầm Sát lần đó quay lại đã hạ lệnh, quy thuộc vùng này vào Thất Thành. Trâu Lễ phụ trách quản lý vùng Thất Thành sau khi nhận ý chỉ của Trầm Sát đã huy động người xây dựng các trạm gác. Các ngọn núi xung quanh sau đó đều được đặt tên. Trâu Lễ còn sai người bắt đầu viết lịch sử của Thất Thành, bắt đầu từ những ngày đầu tiên xây dựng.
Lần này đám người Lâu Thất tới, sau khi ăn một bữa xong, đã phát hiện bắt đầu có người tới vùng này định cư. Những người này Lâu Thất cũng từng cử người đi hỏi rõ lai lịch, cấp chứng nhận thân phận cho họ, rồi lập án. Từ đó về sau họ đã trở thành người của Thất Thành. Thất Thành sau khi có những ngôi nhà, họ cũng cần phải lấy ngân lượng để mua. Nếu là người nghèo có thể ở tạm vào một khu vực đã phân chia, mỗi ngày lao động để trả tiền.
Trâu Lễ lúc này rất muốn Lâu Thất ở lại, bởi vì có rất nhiều chuyện cần có thành chủ đứng ra chủ trì, có một số chuyện thì lực bất tòng tâm. Nên hắn rất trông chờ vào Lâu Thất.
Lâu Thất vừa nghĩ tới đây liền nghe Trần Thập nói: "Cô nương, sau lần huấn luyện này, chúng ta còn quay lại Cửu Tiêu điện không?"
"Tại sao ngươi hỏi thế?" Lâu Thất hỏi một cách hứng thú. Trần Thập dám hỏi như vậy, hẳn là hắn đã nghĩ tới chuyện gì đó.
Trần Thập nói: "Khi nãy Lâu Tín nói tới mộc cầm, thuộc hạ cho rằng đó chính là nguồn tài sản cho Thất Thành." Cầm mộc vô cùng quý giá, không phải nơi nào cũng có. Theo những gì họ nói, Bắc Thương, Tây Cương và Nam Cương đều không có. Mặc dù Đông thanh đất đai trù phú thế nhưng cầm mộc cũng rất ít. Vì thế mỗi cây đàn làm từ cầm mộc đều rất quý giá. Ngay đến cả Trần Thập cũng nghĩ tới cơ hội buôn bán này, thì đương nhien Lâu Thất còn nghĩ được nhiều hơn. Chỉ cần nỗ lực, lẽ nào cô không muốn trấn thủ ở đây.
"Nhóc con, ngươi thông minh lắm" Lâu Thất nói và đưa tay xoa đầu Trần Thập.
Trần Thập sầm mặt lại
Nhóc con?
Hắn ta còn lớn hơn Lâu Thất tới hai tuổi cơ mà.
Ấn Dao Phong cạnh đó cười khúc khích, càng khiến Trần Thập ngượng ngùng. Ấn Dao Phong nhìn hắn, đột nhiên thấy tim đập thình thịch.
Trần Thập quả thật rất tuấn tú.
Cô ta vốn quý mến Trầm Sát, thế nhưng đã từng thử hai lần. Lần thứ nhất trước mặt Trầm Sát, cô ta nói muốn lập thập công, Trầm Sát không cho cô ta cơ hội. Lần thứ hai trước mặt Lâu Thất, cô bày tỏ ý muốn dù chỉ làm thị cơ thôi cũng được. Thế nhưng Lâu Thất nói với cô ta một cách rõ ràng rằng, không cho phép bất kỳ ai chia sẻ người đàn ông của cô.
Mấy ngày nay đi theo Lâu Thất, cô đã nhận ra được khoảng cách giữa mình với Lâu Thất. Cô quả thực thích tính cách sòng phẳng rõ ràng của Lâu Thất. Vì thế quyết định từ bỏ nỗ lực theo đuổi Đế Quân của mình.
Cô vừa buông tay thì đã phát hiện, hai thị vệ bên cạnh Lâu Thất quả thật rất tuấn tú, đặc biệt là Trần Thập.
Lâu Tín cũng cười, "Cô nương nếu ở lại Thất Thành này, thuộc hạ thấy cũng rất tốt."
"Vì sao?" Lâu Thất có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ hai người thị vệ này đều không mong cô quay lại Cửu Tiêu Điện?
Lâu Tín dùng tay vỗ vào Trần Thập:"Ngươi nói đi!"
Trần Thập nói: "Thuộc hạ cho rằng, nếu lễ thành thân của cô nương và Đế Quân mà không trang trí dài hàng chục dặm thì đúng là thiệt cho cô nương." Họ nghĩ rằng cô nương nhà họ không thể chỉ vì một khẩu lệnh phong phi mà dễ dàng chuyển vào tẩm điện của Đế Quân được.
Trong đầu Trần Thập hiện ra hình ảnh Lâu Thất mặc áo phụng bào đỏ, đầu một mũ phượng hoàng, vô cùng đẹp đẽ. Nếu không trải qua bước đó thì sao có thể thành phu thê?
"Ha ha!" Lâu Thất không nhịn nổi cười. Hai chàng thị vệ của cô ta thật đáng yêu đó chứ! "Được, chúng ta không quay lại nữa, sẽ ở lại Thất Thành."
Lâu Thất vừa nói vừa đùa, đúng là giai đoạn tán tỉnh thì không nên sống chung. Dù sao cô cũng sẽ đợi tới sau ngày phong hâu. Hơn nữa cô cũng muốn ở lại phát triển Thất Thành. Đợi khi Thất Thành phồn vinh, Trầm Sát sẽ biết thành trì khác phát triển như thế nào.
Phá Vực, họ sẽ xây dựng nó lên. Sau này họ mới có lực lượng đối kháng với mọi kẻ địch
Nạp Lan Họa Tâm, cứ để cho cô sống thêm một thời gian nữa.
Vừa đi vừa nói chuyện, Cầm Sơn đã hiện ra trước mắt họ.
Trâu Lễ cử người đi kiểm tra. Thế nhưng người đó lại bị kiến Xích Băng ăn thịt. Họ đi loanh quanh vài vòng sau đó gửi thư báo về việc phát hiện cầm mộc, rồi sau đó đều chết hết.
Có điều may mắn là những người sau này đi thu dọn xác chết đều vô sự. Điều đó là căn cứ để Lâu Thất phán đoán rằng nơi đó không còn kiến Xích Băng.
Cầm Mộc cao lớn sừng sững, giữa các ngọn núi có một dòng thác nhỏ. Hai bên dòng thác này hoa dại nở rộ, phía trên đỉnh thác là một khu rừng, thẳng đứng, vỏ cây đen xù xì, chỉ có tán lá cao lớn như một ngọn nấm.
"Đó chính là cầm mộc" Trần Thập nói
Ấn Dao Phong lập tức nói thêm, "Cầm mộc đẹp quá!"
Có lẽ những người trước đó đều nhìn thấy cầm mộc nhưng chưa lên xem. Bởi vì ngọn núi dốc thẳng đứng, hơn nữa cây cối rậm rạp, hẳn là có nhiều rắn.
"Có lẽ rất nguy hiểm, các ngươi có thể không đi. Nếu không muốn đi, có thể quay lại."
Ấn Dao Phong là người đầu tiên nhảy ra: "Đế Phi, tôi muốn đi, không muốn lùi bước!"
Lâu Thất cười với hắn.
Hôm nay cô đã nghe nói, đại ca và nhị ca của Ấn Dao Phong sau khi nghe cô ta muốn tham gia vào đội đặc biệt, họ đã ngăn cản, không cho cô ta đi. Thế nhưng Ấn Dao Phong cũng rất lanh lẹ, ngay từ sáng sớm đã tới chỗ của Trần Thập, cùng cô ta quay lại Tam Trùng Điện. Cứ thế hai người của Ấn gia không thể vào Tam Trùng Điện.
Ấn Dao Phong gửi mấy mời cho họ, nói là Đế Phi thân là nữ giới cũng có thể đi, tại sao cô ta không thể tham gia? Hai anh em Ấn gia cũng không biết làm thế nào.
Ấn Dao Phong cũng không phải là người dễ thay đổi quyết định.
Có lẽ vì một cô gái mà gan dạ như thế nên những người khác cũng không muốn mình yếu đuối. Ba mươi tư người còn lại quyết định đi tiếp. Mặc dù Lâu Thất hoàn toàn không nói mục đích cho họ, tại sao lại huấn luyện nguy hiểm thế này. Thế nhưng dựa vào niềm tin với Lâu Thất, họ cảm thấy đi theo cô ta chắc chắn sẽ không sai.
Lâu Thất nói với họ, nguy hiểm lớn thì sẽ có đền đáp hậu trọng.
Lâu Thất đã sai người chuẩn bị cho họ một túi khoác đặc biệt, túi này có hai lớp bông dày, ở giữa có một lớp giấy chống thấm. Người thiết kế chính là Lâu Thất, mô phỏng chiếc túi leo núi trước đó cô thường dùng. Bên trong mỗi túi có những túi nhỏ đã gấp nhỏ gọn. Cô quả thực vẫn còn nhiều kỳ vọng với những ngọn núi trong thế giới này. Đi vào trong núi không chừng có nhiều thu hoạch lớn nên cần phải chuẩn bị. Cô vốn nghĩ rằng mình khá phóng khoáng thế nhưng bây giờ cô giống như một con sói mắt xanh, nhìn thấy cái gì là vồ cái đó.
Ba mươi lăm người, Lâu Thất, Thiên Ảnh, Trần Thập, Lâu Thấti, tổng cổng 39 người, mỗi người cưỡi một con ngựa tới Thất Thành.
Đúng lúc họ tới Cửu Tiêu Sơn, trên bầu trời một con Bạch Ưng dang rộng đôi cánh lao vút lên, khiến tất cả mọi người đều ngước lên nhìn.
"Mau xem, đó là con Bạch Ưng Vương của Đông Thanh Ngọc thái từ"
"Đúng thế, thật là uy phong!"
Ưng Vương liệu có phải bay mất rồi không?
"Sao có thể thế!"
"Vậy sao..."
"Có lẽ là Đế Phi đem nó đi chơi. Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương là do Đế Phi thuần phục!"
"Đế Phi của chúng ta quả thật lợi hại!"
Bên trong Tam Trùng Điện, Ngự thư phòng, Trầm Sát chắp tay phía sau, mái tóc tung bay nhìn về phía Bạch Ưng Vương, đôi mắt nhìn chăm chú.
Trước đây hắn không có cảm giác này. Lo lắng, vừa rời xa nhau hắn đã thấy nhớ
Có người chậm rãi bước tới, cười nói: "Nhược điềm, đúng là ngược điểm chết người của Đế Quân Phá Vực. Ngài không sợ thông tin này lộ ra sẽ có người truy đuổi theo Đế Phi hay sao?"
"Nếu ngươi không muốn sống nữa, bổn Đế Quân sẽ cho ngươi toại nguyện."
Trầm Sát liếc mắt nhìn sang.
Thúc Trọng Châu cảm giác một luồng áp lực đè lên người hắn, hắn cười nói:
"Chủ nhân!"
Nguyệt lên tiếng. Khi nãy hắn định tới, đúng lúc gặp Thúc Trọng Châu định cầu kiến nên đem hắn cùng vào. Định đợi bên ngoài nhưng không ngờ chủ nhân đứng ngay ở cửa.
Chủ nhân vốn cô độc một mình, nếu có huynh đệ thì bọn họ cũng mừng thay cho hắn ta. Chúng đã cử người đưa thư đi, mời cha mẹ của hắn tới. Trước đó, Thúc Trọng Châu ở tại Nhị Trùng Điện, đợi thân phận được xác minh mới quyết định.
Đương nhiên, họ vẫn phải thử thách hắn.
Tóm lại, chúng không thể giết hắn ta.
Trầm Sát lạnh lùng một tiếng: "Bổn Đế Quân không sợ nhược điểm này, Đế Phi của Đế Quân ta không hề yếu đuối."
Chỉ có điều họ không biết rằng, câu nói lúc nãy của Thúc Trọng Châu quả thật đã nói trúng suy nghĩ của hắn. Điểm yếu của Đế QuânPhá Vực, có rất nhiều kẻ muốn nắm lấy.
"Không yêu, không yếu. Tử Vân Hồ cũng từng khen ngợi cô ta không ngớt." Thúc Trọng Châu nói một cách vô tư.
Trầm Sát đột nhiên nhìn hắn với ánh mắt tức giận.
...
Đường núi không dễ đi, thậm chí đây chẳng được coi là đường. Thực ra cũng không khó tìm đường, bởi vì trước đó từng có người đi qua đây, nên lối đi vẫn còn rõ ràng. Vì thế Lâu Thất cũng không cần Trâu Lễ tìm người dẫn đường, đỡ phải phiền phúc.
"Cô nương, Trâu thống lĩnh nói, ngọn núi phía trước chính là Cầm Sơn, được đặt tên sau khi các vị quản sự nhận được tờ bản đổ phần chia địa giới của Đế Quân" Lâu Tín nói, "Sở dĩ gọi là Cầm Sơn, bởi vì trên đó có một loại cầm mộc cực quý hiếm. Nghe nói rất phù hợp đề làm cổ cầm."
Bây giờ họ vẫn chưa đi vào Cầm Sơn. Phía sau Cầm Sơn là Xích Băng Sơn, nơi có những con kiến Xích Băng có thể cắn chết người. Trâu Lễ khi nói thế thì Lâu Thất cũng đã nghe thấy.
Trầm Sát lần đó quay lại đã hạ lệnh, quy thuộc vùng này vào Thất Thành. Trâu Lễ phụ trách quản lý vùng Thất Thành sau khi nhận ý chỉ của Trầm Sát đã huy động người xây dựng các trạm gác. Các ngọn núi xung quanh sau đó đều được đặt tên. Trâu Lễ còn sai người bắt đầu viết lịch sử của Thất Thành, bắt đầu từ những ngày đầu tiên xây dựng.
Lần này đám người Lâu Thất tới, sau khi ăn một bữa xong, đã phát hiện bắt đầu có người tới vùng này định cư. Những người này Lâu Thất cũng từng cử người đi hỏi rõ lai lịch, cấp chứng nhận thân phận cho họ, rồi lập án. Từ đó về sau họ đã trở thành người của Thất Thành. Thất Thành sau khi có những ngôi nhà, họ cũng cần phải lấy ngân lượng để mua. Nếu là người nghèo có thể ở tạm vào một khu vực đã phân chia, mỗi ngày lao động để trả tiền.
Trâu Lễ lúc này rất muốn Lâu Thất ở lại, bởi vì có rất nhiều chuyện cần có thành chủ đứng ra chủ trì, có một số chuyện thì lực bất tòng tâm. Nên hắn rất trông chờ vào Lâu Thất.
Lâu Thất vừa nghĩ tới đây liền nghe Trần Thập nói: "Cô nương, sau lần huấn luyện này, chúng ta còn quay lại Cửu Tiêu điện không?"
"Tại sao ngươi hỏi thế?" Lâu Thất hỏi một cách hứng thú. Trần Thập dám hỏi như vậy, hẳn là hắn đã nghĩ tới chuyện gì đó.
Trần Thập nói: "Khi nãy Lâu Tín nói tới mộc cầm, thuộc hạ cho rằng đó chính là nguồn tài sản cho Thất Thành." Cầm mộc vô cùng quý giá, không phải nơi nào cũng có. Theo những gì họ nói, Bắc Thương, Tây Cương và Nam Cương đều không có. Mặc dù Đông thanh đất đai trù phú thế nhưng cầm mộc cũng rất ít. Vì thế mỗi cây đàn làm từ cầm mộc đều rất quý giá. Ngay đến cả Trần Thập cũng nghĩ tới cơ hội buôn bán này, thì đương nhien Lâu Thất còn nghĩ được nhiều hơn. Chỉ cần nỗ lực, lẽ nào cô không muốn trấn thủ ở đây.
"Nhóc con, ngươi thông minh lắm" Lâu Thất nói và đưa tay xoa đầu Trần Thập.
Trần Thập sầm mặt lại
Nhóc con?
Hắn ta còn lớn hơn Lâu Thất tới hai tuổi cơ mà.
Ấn Dao Phong cạnh đó cười khúc khích, càng khiến Trần Thập ngượng ngùng. Ấn Dao Phong nhìn hắn, đột nhiên thấy tim đập thình thịch.
Trần Thập quả thật rất tuấn tú.
Cô ta vốn quý mến Trầm Sát, thế nhưng đã từng thử hai lần. Lần thứ nhất trước mặt Trầm Sát, cô ta nói muốn lập thập công, Trầm Sát không cho cô ta cơ hội. Lần thứ hai trước mặt Lâu Thất, cô bày tỏ ý muốn dù chỉ làm thị cơ thôi cũng được. Thế nhưng Lâu Thất nói với cô ta một cách rõ ràng rằng, không cho phép bất kỳ ai chia sẻ người đàn ông của cô.
Mấy ngày nay đi theo Lâu Thất, cô đã nhận ra được khoảng cách giữa mình với Lâu Thất. Cô quả thực thích tính cách sòng phẳng rõ ràng của Lâu Thất. Vì thế quyết định từ bỏ nỗ lực theo đuổi Đế Quân của mình.
Cô vừa buông tay thì đã phát hiện, hai thị vệ bên cạnh Lâu Thất quả thật rất tuấn tú, đặc biệt là Trần Thập.
Lâu Tín cũng cười, "Cô nương nếu ở lại Thất Thành này, thuộc hạ thấy cũng rất tốt."
"Vì sao?" Lâu Thất có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ hai người thị vệ này đều không mong cô quay lại Cửu Tiêu Điện?
Lâu Tín dùng tay vỗ vào Trần Thập:"Ngươi nói đi!"
Trần Thập nói: "Thuộc hạ cho rằng, nếu lễ thành thân của cô nương và Đế Quân mà không trang trí dài hàng chục dặm thì đúng là thiệt cho cô nương." Họ nghĩ rằng cô nương nhà họ không thể chỉ vì một khẩu lệnh phong phi mà dễ dàng chuyển vào tẩm điện của Đế Quân được.
Trong đầu Trần Thập hiện ra hình ảnh Lâu Thất mặc áo phụng bào đỏ, đầu một mũ phượng hoàng, vô cùng đẹp đẽ. Nếu không trải qua bước đó thì sao có thể thành phu thê?
"Ha ha!" Lâu Thất không nhịn nổi cười. Hai chàng thị vệ của cô ta thật đáng yêu đó chứ! "Được, chúng ta không quay lại nữa, sẽ ở lại Thất Thành."
Lâu Thất vừa nói vừa đùa, đúng là giai đoạn tán tỉnh thì không nên sống chung. Dù sao cô cũng sẽ đợi tới sau ngày phong hâu. Hơn nữa cô cũng muốn ở lại phát triển Thất Thành. Đợi khi Thất Thành phồn vinh, Trầm Sát sẽ biết thành trì khác phát triển như thế nào.
Phá Vực, họ sẽ xây dựng nó lên. Sau này họ mới có lực lượng đối kháng với mọi kẻ địch
Nạp Lan Họa Tâm, cứ để cho cô sống thêm một thời gian nữa.
Vừa đi vừa nói chuyện, Cầm Sơn đã hiện ra trước mắt họ.
Trâu Lễ cử người đi kiểm tra. Thế nhưng người đó lại bị kiến Xích Băng ăn thịt. Họ đi loanh quanh vài vòng sau đó gửi thư báo về việc phát hiện cầm mộc, rồi sau đó đều chết hết.
Có điều may mắn là những người sau này đi thu dọn xác chết đều vô sự. Điều đó là căn cứ để Lâu Thất phán đoán rằng nơi đó không còn kiến Xích Băng.
Cầm Mộc cao lớn sừng sững, giữa các ngọn núi có một dòng thác nhỏ. Hai bên dòng thác này hoa dại nở rộ, phía trên đỉnh thác là một khu rừng, thẳng đứng, vỏ cây đen xù xì, chỉ có tán lá cao lớn như một ngọn nấm.
"Đó chính là cầm mộc" Trần Thập nói
Ấn Dao Phong lập tức nói thêm, "Cầm mộc đẹp quá!"
Có lẽ những người trước đó đều nhìn thấy cầm mộc nhưng chưa lên xem. Bởi vì ngọn núi dốc thẳng đứng, hơn nữa cây cối rậm rạp, hẳn là có nhiều rắn.
/659
|