Không phải là Ưng không tin Lâu Thất, hắn chỉ cảm thấy là có thêm một người giúp đỡ cũng là chuyện tốt. Bọn họ nhìn thấy vết tích trên ngực Trầm Sát đều thất kinh.
“Đây rốt cuộc là gì vậy?” Ưng kinh hãi thất sắc, anh vốn dĩ không biết rằng trên ngực của Trầm Sát lại có vết thương đáng sợ như vậy.
Lâu Thất chẳng thèm nhìn hắn, nàng gầm lên: “Có nói ngươi cũng không hiểu, ra ngoài chờ đi, đừng có chen chúc ở đây.”
Chen chúc? Ở trong tẩm điện lớn cỡ này, có thêm hai người họ sao lại gọi là chen chúc chứ? Ưng trợn mắt lên nhìn nàng nhưng lại phát hiện ra nàng đã cúi đầu xử lý vết thương rồi, nàng vốn dĩ chẳng thèm để ý đến hắn.
“Ưng vệ đại nhân, Nguyệt vệ đại nhân, xin mời! Thiên Nhất giơ tay ra làm động tác mời họ ra ngoài.
Nguyệt vệ quay đầu lại nhìn cái giường to kia, hắn nhìn chủ tử của mình đang nằm im bất động ở đó, Lâu Thất ngồi bên cạnh chàng, nàng đang cầm một cái bát lên rồi đổ rượu mạnh vào trong đó, sau đó nàng đổ thẳng vào vết thương trên ngực của chủ tử. Bàn tay chàng ngay lập tức nắm chặt lại thành nắm đấm, lông tơ đều dựng ngược hết lên.
“Thiên Nhất, ngươi nghe lời nữ nhân đó thật đấy.” Ra ngoài điện, Ưng nhìn Thiên Nhất hừ một tiếng.
Thiên Nhất không nói gì.
Nguyệt vệ nhíu mày: “Ưng, người kể lại chi tiết cho ta xem, kể bắt đầu từ lúc gặp phải Lâu Thất.” “Sao vậy, ngươi vẫn nghi ngờ cô ta sao?”
“Cũng không phải nghỉ ngờ, chỉ là tìm thêm chứng cứ thì vẫn hơn.”
Ưng lắc đầu nói: “Trước giờ ngươi đều cẩn trọng như vậy.”
Khi Ưng kể cho Nguyệt từng chuyện trong những ngày đó, Lâu Thất đang chiến đấu quật cường trên giường của Trầm Sát.
Bát rượu mạnh lớn đổ xuống, trôi đi máu trên ngực chàng, lộ ra vết thương bị nàng dùng dao rạch ra, phần da thịt cũng đang lột mở. Lâu Thất chẳng thèm chau mày lấy ngay miếng vải xô thô bạo thấm vết rượu vương vãi xung quanh. Sau đó nàng lấy ra một con dao nhọn hơ vào lửa một lúc, bóp chặt rồi lấy ngọn Âm Dương Cỏ ngâm trong bình ra, nàng khẽ rạch một đường lên trên.
Ngay lập tức Trầm Sát trợn tròn mắt.
Bởi thứ mà ngọn cỏ nước đó chảy ra lại là dòng máu đỏ tươi.
“Há miệng!”
Chàng vô thức nghe theo lệnh của nàng, khẽ mở miệng ra. Lâu Thất nhỏ từng giọt máu trên ngọn Âm Dương Thảo vào miệng chàng, từng giọt máu lạnh lẽo, tanh ngọt chảy vào trong miệng chàng, trong lòng chàng bỗng dâng lên một suy nghĩ vô cùng kỳ quái. Loại cỏ nước này có thể sinh ra máu?
Đây rõ ràng là mùi vị của máu, chỉ có điều nó không ấm nóng mà lạnh như băng mà thôi.
“Nuốt xuống!”
Sáu giọt máu chảy xong, nàng lại cầm cái bát tới chặt ngọn Âm Dương Thảo đó thành hai đoạn đặt vào trong bát, Âm Dương Thảo bị chặt ngay lập tức rướm ra máu tươi, một lúc sau đã đầy ngập cả cái bát.
Ngón tay ngay lập tức kết thành thủ quyết, thần y đứng bên cạnh nhìn khôn chớp mắt, nhưng ông ta cũng không nhìn ra được nàng rốt cuộc làm như thế nào, thủ quyết xong, trên đầu ngón tay nàng đột nhiên nhảy ra một ngọn hoả diệm nhỏ, nàng để ngọn hoả diệm đó vào trong cái bát. Còn vốn dĩ là một cái bát ngập máu tươi lại có thể cháy lên.
Bầu không khí được bao trùm bởi một mùi vị vô cùng cổ quái, nó đem theo sự tanh ngọt nhưng lại có một mùi hương kỳ quái. Ngọn hoả diệm đang bốc cháy dần dần lụi tắt, một bát máu cũng không thấy đâu, cả cái bát mờ mịt khói sương màu đỏ thẫm, nó toả ra từng chút một nhưng lại chẳng thể thấy bên trong bát còn có cái gì.
Thần y vẫn luôn quan sát, ông hoàn toàn không phát hiện rằng cả người ông sán hẳn vào xem rồi. Bên trong đám sương khói đỏ thẫm kia là cái gì?
“Ông mà còn lại gần lát nữa mà ngất ra đấy đừng trách tôi.” Lâu Thất từ đầu đến cuối không nói chỉ làm bỗng nhiên lừ lừ lên tiếng.
Thần y giật bắn mình, lập tức hoàn hồn lại. Vừa rồi ông bị sao vậy? Đám khói đỏ thẫm đó lại khiến ông mất hồn, trong lòng chỉ muốn tiến tới nhìn cho rõ. Vừa rồi đầu óc ông thật sự trở nên trống rỗng, hoàn toàn quên mất bản thân mình đang ở nơi nào, trong lòng chỉ có đám khói đó.
Bị đám khói đó hớp hồn sẽ như thế nào?
Dù sao thì bây giờ ông ta cũng không dám hỏi nữa, ông ta lùi xuống vài bước, lấy ống tay áo lau đi mồ hôi lạnh trong chớp mắt chảy xuống. Sau đó ông ta lại kinh hãi trợn tròn mắt.
Bởi Lâu Thất há miệng hít đám khói đó vào trong mồm.
“Lâu cô nương!” Ông ta thất thanh kêu lên.
Đám khói có công dụng mạnh như vậy, ông ta mới chỉ hít lấy một chút đã chịu không nổi rồi mà cô ta còn hít hẳn vào trong.
Lâu Thất lại chẳng hề bận tâm đến ông ta, mười ngón tay thuôn dài trắng nõn nà như tuyết lại ngay lập tức kết quyết, sau đó ấn ngón trỏ vào giữa hai hàng lông mày của Trầm Sát, nghiêng người cúi sát xuống anh, đôi môi đỏ mọng ở trên mặt anh khẽ thở ra đám khói đỏ thẫm đó.
Toàn quá trình Trầm Sát đều trợn tròn mắt, khuôn mặt bọn họ gần ngay gang tấc, chàng yên lặng quan sát nàng, nhìn sắc mặt nàng càng lúc càng trở nên trắng bệch nhưng đôi môi lại đỏ mọng xinh đẹp lạ thường.
Bùa chú Tây Cương có trăm nghìn loại, loại nào cũng đều vô cùng hiểm độc bá đạo, chàng tin chắc rằng trên người mình không phải loại bùa chú nhỏ bình thường bởi Tây Trường Ly cũng đã tới rồi, đó rõ ràng chính là bùa thuật trong vương tộc Tây Cương. Trên đời này có thể giải được bùa chú vương tộc Tây Cương đếm trên đầu ngón tau cũng chỉ có vài người, cũng đều có quan hệ với vương thất Tây Cương, nhất định sẽ không ra tay cứu chàng.
Nhưng ông trời lại đem người này đến cho chàng, đúng vậy, chính là ông trời ban tặng nàng cho chàng.
Chàng cũng biết, muốn giải loại bùa chú này nhất định không đơn giản như vậy, phải tiêu hao cái gì có lẽ nàng cũng sẽ không cho chàng biết, nhưng chàng biết hết, trong long chàng đều có tính toán.
“Há miệng ra!”
Trầm Sát mở miệng ra, một lúc sau chàng cảm thấy cả người cứ trở nên mơ mơ hồ hồ, tinh thần bắt đầu khuếch tán ra, trong khoảnh khắc cuối cùng khi chàng hôn mê, chàng chỉ thấy đám khói trong con ngươi của nàng, nó rực rỡ đẹp đẽ đến vậy, tựa như những vì sao trong bầu trời đêm.
Thần y cảm thấy mắt của mình không nhìn được nữa rồi, ông ta cũng cảm tháy hôm nay quả thật đã được mở mang tầm mắt, nhưng mọi thứ ông ta nhìn thấy đều khiến nhịp tim ông đập đến mức không thể kiểm soát nổi.
Giống như bây giờ vậy, ông ta thấy trong miệng của đế quân đang lấp ló một đám sương khí màu đen, nó rõ rang là sương khí nhưng giống như đang có sự sống vậy, nó tựa như một con rắn nhỏ màu đen, đầu tiên nó nhô đầu ra ngoài rồi lắc lắc đưa qua đưa lại nhìn ngó xung quanh, nó có vẻ đang do dự như e sợ mối nguy hiểm gì đó.
Lâu Thất bất động, nàng vẫn khẽ thổi luồng khói sương vào. Đám sương đó đang bao trùm lấy con rắn khói, tựa như đang mê hoặc nó.
Con rắn khói màu đen có vẻ không chống lại nổi sự mê hoặc của nó nữa rồi, nó nhích than mình từng chút một từ trong miệng của đế quân ra, sau đó dần dần cuộn mình lại giữa không trung.
Đến khi toàn bộ phần than của con rắn khói đã đi ra, Lâu Thất mới đưa tay cầm cái bình nước lúc trước đựng ngọn Âm Dương Thảo ở hàn đàm lên, tay còn lại kết quyết, sau đó nàng bóp lấy con rắn khói, nàng thật sự coi nó như là một động vật sống vậy, dùng lực ấn nó vào trong bình. Con rắn khói đó điên cuồng ngọ nguậy muốn được thoát ra nhưng sự vùng vẫy của nó cũng trở nên vô dụng, cuối cùng đã bị Lâu Thất nhét vào trong cái bình.
Lâu Thất thở ra một khí dài rồi nhét chặt miệng bình, sau đó nàng lại cầm cái bình lên lắc nó thật mạnh. Tiếp theo nàng lại lôi ra một cái hộp, nàng mở hộp ra lấy một bao thuốc ở trong đó rồi tỉ mỉ rắc lên trên vết thương ở ngực Trầm Sát, cuối cùng nàng lấy miếng vải băng vết thương lại.
Nhưng trong lúc mọi thứ diễn ra, tay của Lâu Thất run rẩy liên tục, sắc mặt nàng cũng trắng bệch như tờ giấy, cảm giác cả ngườii dường như đã bị rút sạch tinh khí vậy.
Thần y không dám tuỳ tiện nói để bản thân trợ giúp bởi ông hoàn toàn không hiểu về việc giải bùa, nàng không mở miệng sao ông dám tự quyết định chứ.
Làm xong những cái này, ánh mắt của Lâu Thất cuối cùng cũng chuyển về hướng của ông ta, không biết vì sao, thần y lại cảm thấy bị ánh mắt hờ hững ấy của nàng làm cho căng thẳng.
“Lâu Thất cô nương có gì dặn dò?” Bọn họ lại còn bảo nàng là gian tế, gian tế cái quái gì. Dựa vào năng lực như vậy của nàng, nếu thật sự muốn gây bất lợi cho đế vương thì chẳng ai trong đám bọn họ phòng ngự được.
Ý của Nguyệt vệ vốn là để thần y tới trông chừng Lâu Thất, nhưng chàng lại không ngờ rằng trải qua việc này, thần y cảm thấy mình nhỏ bé hẳn đi trước Lâu Thất, từ giờ về sau nàng sẽ trở thành người mà thần y sùng bái nhất, ngoài nàng ra không còn ai khác, đế cả đế quân cũng phải xếp sau nàng, bởi thần y không có võ công, một lòng ông chìm đắm trong y thuật, sùng bái nhất, kính ngưỡng nhất cũng là những người có bản lĩnh phi phàm về cổ độc, người giải được bùa chú Tây Cương lại càng lợi hại.
“Mau gọi người tới thu dọn, đưa Trầm Sát tới chỗ khác nghỉ ngơi, nếu chàng tỉnh lại thì cho chàng uống ba ly nước sạch rồi hẵng ăn những cái khác.”
“Vâng.” Thần y đang định hỏi còn cô thì sao đã thấy Lâu Thất xuống giường, loạn choạng đi tới một tấm sạp rồi đột ngột đổ xuống, nằm bất động.
Thần y thảng thốt, ông vội đi tới, ông đưa tay ra đặt trước mũi cô cảm nhận được vẫn có hơi thở nhẹ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở cánh đồng hoang phá vực.
Giữa đêm, đống lửa nổ ra những tiếng kêu lách tách.
Ánh lửa phản chiếu gương mặy anh tuấn của Tây Trường Ly, tay chàng giơ lên một miếng ngọc bài rồi cứ trầm ngâm nhìn nó.
Một nam nhân bên cạnh có chút hấp tấp đứng lên, nói: “Điện hạ, chúng ta cứ chấp nhận như vậy sao? Chuyến này chúng ta tổn hại nhiều người như vậy, đã thế nhiệm vụ còn thất bại, quay về e rằng...”
Tây Trường Ly đã nhìn miếng ngọc bài đó rất lâu rất lâu.
Chàng nghr thuộc hạ nói xong, trầm ngâm một lúc mới chậm nói: “Không chấp nhận thì còn có thể làm thế nào? Bùa chú đã bị phá giải, điều này nói lên cái gì lẽ nào các ngươi còn không biết sao?”
“Có khi nào do miếng ngọc bài này đã để lâu năm không dung, cho nên mới xảy ra sai sót không? Thuộc hạ thật sự không dám tin trên đời này còn có người có thể giải được vương chú Tây Cương của chúng ta.”
“Bản vương cũng không tin.” Tây Trường Ly nắm chặt miếng ngọc bài trong tay: “Chúng ta chưa về vội, ở lại đây, bản vương nhất định phải điều tra cho rõ xem rốt cuộc là miếng ngọc bài này xảy ra sai sót hay là vương chú trên người Trầm Sát thật sự đã bị phá giải.”
“Điện hạ, nếu như thật sự có người phá giải được vương chú thì sao?” Một nam nhân khác do dự hỏi.
Tây Trường Ly nhìn hắn một cái rồi lại đưa mắt về phía đống lửa, chàng ngập ngừng nói: “Nếu quả thạt có người phá giải được vương chú, vậy thì chỉ có hai kết quả, một là trở thành người cho ta dùng, hai...”
Lời của chàng không nói tiếp nhưng mọi người ở đó đều nghe hiểu.
Nếu như không trở thành người để mình dung, thì người này tuyệt đối sẽ là một mối uy hiếp rất lớn đối với Tây Cương, vậy thì, chỉ có thể huỷ diệt hắn. Tây Cương tuyệt đối không cho phép mối uy hiếp như vậy tồn tại.
“Điện hạ, chúng ta nên làm thế nào?”
“Không vội, bản vương lúc này trên người vẫn đang bị thương, nửa tháng sau là đại điển tuyển phi của Trầm Sát, đến lúc đó phá vực sẽ vô cùng náo nhiệt, chúng ta nhân cơ hội đó trà trộn vào cũng không muộn.” Ánh mắt Tây Trường Ly đăm chiêu nói.
“Điện hạ anh minh!”
“Đây rốt cuộc là gì vậy?” Ưng kinh hãi thất sắc, anh vốn dĩ không biết rằng trên ngực của Trầm Sát lại có vết thương đáng sợ như vậy.
Lâu Thất chẳng thèm nhìn hắn, nàng gầm lên: “Có nói ngươi cũng không hiểu, ra ngoài chờ đi, đừng có chen chúc ở đây.”
Chen chúc? Ở trong tẩm điện lớn cỡ này, có thêm hai người họ sao lại gọi là chen chúc chứ? Ưng trợn mắt lên nhìn nàng nhưng lại phát hiện ra nàng đã cúi đầu xử lý vết thương rồi, nàng vốn dĩ chẳng thèm để ý đến hắn.
“Ưng vệ đại nhân, Nguyệt vệ đại nhân, xin mời! Thiên Nhất giơ tay ra làm động tác mời họ ra ngoài.
Nguyệt vệ quay đầu lại nhìn cái giường to kia, hắn nhìn chủ tử của mình đang nằm im bất động ở đó, Lâu Thất ngồi bên cạnh chàng, nàng đang cầm một cái bát lên rồi đổ rượu mạnh vào trong đó, sau đó nàng đổ thẳng vào vết thương trên ngực của chủ tử. Bàn tay chàng ngay lập tức nắm chặt lại thành nắm đấm, lông tơ đều dựng ngược hết lên.
“Thiên Nhất, ngươi nghe lời nữ nhân đó thật đấy.” Ra ngoài điện, Ưng nhìn Thiên Nhất hừ một tiếng.
Thiên Nhất không nói gì.
Nguyệt vệ nhíu mày: “Ưng, người kể lại chi tiết cho ta xem, kể bắt đầu từ lúc gặp phải Lâu Thất.” “Sao vậy, ngươi vẫn nghi ngờ cô ta sao?”
“Cũng không phải nghỉ ngờ, chỉ là tìm thêm chứng cứ thì vẫn hơn.”
Ưng lắc đầu nói: “Trước giờ ngươi đều cẩn trọng như vậy.”
Khi Ưng kể cho Nguyệt từng chuyện trong những ngày đó, Lâu Thất đang chiến đấu quật cường trên giường của Trầm Sát.
Bát rượu mạnh lớn đổ xuống, trôi đi máu trên ngực chàng, lộ ra vết thương bị nàng dùng dao rạch ra, phần da thịt cũng đang lột mở. Lâu Thất chẳng thèm chau mày lấy ngay miếng vải xô thô bạo thấm vết rượu vương vãi xung quanh. Sau đó nàng lấy ra một con dao nhọn hơ vào lửa một lúc, bóp chặt rồi lấy ngọn Âm Dương Cỏ ngâm trong bình ra, nàng khẽ rạch một đường lên trên.
Ngay lập tức Trầm Sát trợn tròn mắt.
Bởi thứ mà ngọn cỏ nước đó chảy ra lại là dòng máu đỏ tươi.
“Há miệng!”
Chàng vô thức nghe theo lệnh của nàng, khẽ mở miệng ra. Lâu Thất nhỏ từng giọt máu trên ngọn Âm Dương Thảo vào miệng chàng, từng giọt máu lạnh lẽo, tanh ngọt chảy vào trong miệng chàng, trong lòng chàng bỗng dâng lên một suy nghĩ vô cùng kỳ quái. Loại cỏ nước này có thể sinh ra máu?
Đây rõ ràng là mùi vị của máu, chỉ có điều nó không ấm nóng mà lạnh như băng mà thôi.
“Nuốt xuống!”
Sáu giọt máu chảy xong, nàng lại cầm cái bát tới chặt ngọn Âm Dương Thảo đó thành hai đoạn đặt vào trong bát, Âm Dương Thảo bị chặt ngay lập tức rướm ra máu tươi, một lúc sau đã đầy ngập cả cái bát.
Ngón tay ngay lập tức kết thành thủ quyết, thần y đứng bên cạnh nhìn khôn chớp mắt, nhưng ông ta cũng không nhìn ra được nàng rốt cuộc làm như thế nào, thủ quyết xong, trên đầu ngón tay nàng đột nhiên nhảy ra một ngọn hoả diệm nhỏ, nàng để ngọn hoả diệm đó vào trong cái bát. Còn vốn dĩ là một cái bát ngập máu tươi lại có thể cháy lên.
Bầu không khí được bao trùm bởi một mùi vị vô cùng cổ quái, nó đem theo sự tanh ngọt nhưng lại có một mùi hương kỳ quái. Ngọn hoả diệm đang bốc cháy dần dần lụi tắt, một bát máu cũng không thấy đâu, cả cái bát mờ mịt khói sương màu đỏ thẫm, nó toả ra từng chút một nhưng lại chẳng thể thấy bên trong bát còn có cái gì.
Thần y vẫn luôn quan sát, ông hoàn toàn không phát hiện rằng cả người ông sán hẳn vào xem rồi. Bên trong đám sương khói đỏ thẫm kia là cái gì?
“Ông mà còn lại gần lát nữa mà ngất ra đấy đừng trách tôi.” Lâu Thất từ đầu đến cuối không nói chỉ làm bỗng nhiên lừ lừ lên tiếng.
Thần y giật bắn mình, lập tức hoàn hồn lại. Vừa rồi ông bị sao vậy? Đám khói đỏ thẫm đó lại khiến ông mất hồn, trong lòng chỉ muốn tiến tới nhìn cho rõ. Vừa rồi đầu óc ông thật sự trở nên trống rỗng, hoàn toàn quên mất bản thân mình đang ở nơi nào, trong lòng chỉ có đám khói đó.
Bị đám khói đó hớp hồn sẽ như thế nào?
Dù sao thì bây giờ ông ta cũng không dám hỏi nữa, ông ta lùi xuống vài bước, lấy ống tay áo lau đi mồ hôi lạnh trong chớp mắt chảy xuống. Sau đó ông ta lại kinh hãi trợn tròn mắt.
Bởi Lâu Thất há miệng hít đám khói đó vào trong mồm.
“Lâu cô nương!” Ông ta thất thanh kêu lên.
Đám khói có công dụng mạnh như vậy, ông ta mới chỉ hít lấy một chút đã chịu không nổi rồi mà cô ta còn hít hẳn vào trong.
Lâu Thất lại chẳng hề bận tâm đến ông ta, mười ngón tay thuôn dài trắng nõn nà như tuyết lại ngay lập tức kết quyết, sau đó ấn ngón trỏ vào giữa hai hàng lông mày của Trầm Sát, nghiêng người cúi sát xuống anh, đôi môi đỏ mọng ở trên mặt anh khẽ thở ra đám khói đỏ thẫm đó.
Toàn quá trình Trầm Sát đều trợn tròn mắt, khuôn mặt bọn họ gần ngay gang tấc, chàng yên lặng quan sát nàng, nhìn sắc mặt nàng càng lúc càng trở nên trắng bệch nhưng đôi môi lại đỏ mọng xinh đẹp lạ thường.
Bùa chú Tây Cương có trăm nghìn loại, loại nào cũng đều vô cùng hiểm độc bá đạo, chàng tin chắc rằng trên người mình không phải loại bùa chú nhỏ bình thường bởi Tây Trường Ly cũng đã tới rồi, đó rõ ràng chính là bùa thuật trong vương tộc Tây Cương. Trên đời này có thể giải được bùa chú vương tộc Tây Cương đếm trên đầu ngón tau cũng chỉ có vài người, cũng đều có quan hệ với vương thất Tây Cương, nhất định sẽ không ra tay cứu chàng.
Nhưng ông trời lại đem người này đến cho chàng, đúng vậy, chính là ông trời ban tặng nàng cho chàng.
Chàng cũng biết, muốn giải loại bùa chú này nhất định không đơn giản như vậy, phải tiêu hao cái gì có lẽ nàng cũng sẽ không cho chàng biết, nhưng chàng biết hết, trong long chàng đều có tính toán.
“Há miệng ra!”
Trầm Sát mở miệng ra, một lúc sau chàng cảm thấy cả người cứ trở nên mơ mơ hồ hồ, tinh thần bắt đầu khuếch tán ra, trong khoảnh khắc cuối cùng khi chàng hôn mê, chàng chỉ thấy đám khói trong con ngươi của nàng, nó rực rỡ đẹp đẽ đến vậy, tựa như những vì sao trong bầu trời đêm.
Thần y cảm thấy mắt của mình không nhìn được nữa rồi, ông ta cũng cảm tháy hôm nay quả thật đã được mở mang tầm mắt, nhưng mọi thứ ông ta nhìn thấy đều khiến nhịp tim ông đập đến mức không thể kiểm soát nổi.
Giống như bây giờ vậy, ông ta thấy trong miệng của đế quân đang lấp ló một đám sương khí màu đen, nó rõ rang là sương khí nhưng giống như đang có sự sống vậy, nó tựa như một con rắn nhỏ màu đen, đầu tiên nó nhô đầu ra ngoài rồi lắc lắc đưa qua đưa lại nhìn ngó xung quanh, nó có vẻ đang do dự như e sợ mối nguy hiểm gì đó.
Lâu Thất bất động, nàng vẫn khẽ thổi luồng khói sương vào. Đám sương đó đang bao trùm lấy con rắn khói, tựa như đang mê hoặc nó.
Con rắn khói màu đen có vẻ không chống lại nổi sự mê hoặc của nó nữa rồi, nó nhích than mình từng chút một từ trong miệng của đế quân ra, sau đó dần dần cuộn mình lại giữa không trung.
Đến khi toàn bộ phần than của con rắn khói đã đi ra, Lâu Thất mới đưa tay cầm cái bình nước lúc trước đựng ngọn Âm Dương Thảo ở hàn đàm lên, tay còn lại kết quyết, sau đó nàng bóp lấy con rắn khói, nàng thật sự coi nó như là một động vật sống vậy, dùng lực ấn nó vào trong bình. Con rắn khói đó điên cuồng ngọ nguậy muốn được thoát ra nhưng sự vùng vẫy của nó cũng trở nên vô dụng, cuối cùng đã bị Lâu Thất nhét vào trong cái bình.
Lâu Thất thở ra một khí dài rồi nhét chặt miệng bình, sau đó nàng lại cầm cái bình lên lắc nó thật mạnh. Tiếp theo nàng lại lôi ra một cái hộp, nàng mở hộp ra lấy một bao thuốc ở trong đó rồi tỉ mỉ rắc lên trên vết thương ở ngực Trầm Sát, cuối cùng nàng lấy miếng vải băng vết thương lại.
Nhưng trong lúc mọi thứ diễn ra, tay của Lâu Thất run rẩy liên tục, sắc mặt nàng cũng trắng bệch như tờ giấy, cảm giác cả ngườii dường như đã bị rút sạch tinh khí vậy.
Thần y không dám tuỳ tiện nói để bản thân trợ giúp bởi ông hoàn toàn không hiểu về việc giải bùa, nàng không mở miệng sao ông dám tự quyết định chứ.
Làm xong những cái này, ánh mắt của Lâu Thất cuối cùng cũng chuyển về hướng của ông ta, không biết vì sao, thần y lại cảm thấy bị ánh mắt hờ hững ấy của nàng làm cho căng thẳng.
“Lâu Thất cô nương có gì dặn dò?” Bọn họ lại còn bảo nàng là gian tế, gian tế cái quái gì. Dựa vào năng lực như vậy của nàng, nếu thật sự muốn gây bất lợi cho đế vương thì chẳng ai trong đám bọn họ phòng ngự được.
Ý của Nguyệt vệ vốn là để thần y tới trông chừng Lâu Thất, nhưng chàng lại không ngờ rằng trải qua việc này, thần y cảm thấy mình nhỏ bé hẳn đi trước Lâu Thất, từ giờ về sau nàng sẽ trở thành người mà thần y sùng bái nhất, ngoài nàng ra không còn ai khác, đế cả đế quân cũng phải xếp sau nàng, bởi thần y không có võ công, một lòng ông chìm đắm trong y thuật, sùng bái nhất, kính ngưỡng nhất cũng là những người có bản lĩnh phi phàm về cổ độc, người giải được bùa chú Tây Cương lại càng lợi hại.
“Mau gọi người tới thu dọn, đưa Trầm Sát tới chỗ khác nghỉ ngơi, nếu chàng tỉnh lại thì cho chàng uống ba ly nước sạch rồi hẵng ăn những cái khác.”
“Vâng.” Thần y đang định hỏi còn cô thì sao đã thấy Lâu Thất xuống giường, loạn choạng đi tới một tấm sạp rồi đột ngột đổ xuống, nằm bất động.
Thần y thảng thốt, ông vội đi tới, ông đưa tay ra đặt trước mũi cô cảm nhận được vẫn có hơi thở nhẹ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở cánh đồng hoang phá vực.
Giữa đêm, đống lửa nổ ra những tiếng kêu lách tách.
Ánh lửa phản chiếu gương mặy anh tuấn của Tây Trường Ly, tay chàng giơ lên một miếng ngọc bài rồi cứ trầm ngâm nhìn nó.
Một nam nhân bên cạnh có chút hấp tấp đứng lên, nói: “Điện hạ, chúng ta cứ chấp nhận như vậy sao? Chuyến này chúng ta tổn hại nhiều người như vậy, đã thế nhiệm vụ còn thất bại, quay về e rằng...”
Tây Trường Ly đã nhìn miếng ngọc bài đó rất lâu rất lâu.
Chàng nghr thuộc hạ nói xong, trầm ngâm một lúc mới chậm nói: “Không chấp nhận thì còn có thể làm thế nào? Bùa chú đã bị phá giải, điều này nói lên cái gì lẽ nào các ngươi còn không biết sao?”
“Có khi nào do miếng ngọc bài này đã để lâu năm không dung, cho nên mới xảy ra sai sót không? Thuộc hạ thật sự không dám tin trên đời này còn có người có thể giải được vương chú Tây Cương của chúng ta.”
“Bản vương cũng không tin.” Tây Trường Ly nắm chặt miếng ngọc bài trong tay: “Chúng ta chưa về vội, ở lại đây, bản vương nhất định phải điều tra cho rõ xem rốt cuộc là miếng ngọc bài này xảy ra sai sót hay là vương chú trên người Trầm Sát thật sự đã bị phá giải.”
“Điện hạ, nếu như thật sự có người phá giải được vương chú thì sao?” Một nam nhân khác do dự hỏi.
Tây Trường Ly nhìn hắn một cái rồi lại đưa mắt về phía đống lửa, chàng ngập ngừng nói: “Nếu quả thạt có người phá giải được vương chú, vậy thì chỉ có hai kết quả, một là trở thành người cho ta dùng, hai...”
Lời của chàng không nói tiếp nhưng mọi người ở đó đều nghe hiểu.
Nếu như không trở thành người để mình dung, thì người này tuyệt đối sẽ là một mối uy hiếp rất lớn đối với Tây Cương, vậy thì, chỉ có thể huỷ diệt hắn. Tây Cương tuyệt đối không cho phép mối uy hiếp như vậy tồn tại.
“Điện hạ, chúng ta nên làm thế nào?”
“Không vội, bản vương lúc này trên người vẫn đang bị thương, nửa tháng sau là đại điển tuyển phi của Trầm Sát, đến lúc đó phá vực sẽ vô cùng náo nhiệt, chúng ta nhân cơ hội đó trà trộn vào cũng không muộn.” Ánh mắt Tây Trường Ly đăm chiêu nói.
“Điện hạ anh minh!”
/659
|