Điệu múa, đương nhiên không phải thật sự đang nhảy múa, mà là vũ điệu nhấp máu, vũ điệu chết chóc, là một điệu nhảy cuồng nộ từ cửu u địa ngục lạnh lẽo. Mỗi nhát kiếm Trầm Sát vung lên, mỗi một lần giơ cánh, mỗi một phong chưởng kiếm ảnh, động tác tràn đầy sát khí.
Chíu.
Kiếm tự nằm ngang xuống, kẻ trước mặt trực tiếp bị xẻ ra làm đôi. Phong chưởng xuất tiếp từ tay trái, đầu của một người như quả dưa hấu bị nghiền bẹp dí như đống thịt nát.
Máu tanh, tàn nhẫn, lạnh lùng, đáng sợ. Mấy chục người hoàn toàn không thể gánh đỡ, bọn họ cực kì sợ hãi, bọn họ muốn rút lui, muốn chạy trốn, nhưng Trầm Sát vốn dĩ không cho bọn họ một cơ hội nào cả.
Một bước đi ra, kiếm khí cuồng thả, tiếng la hét thảm thiết lúc này lên xuống, sương máu phun thành mảng.
Lâu Tín sững sờ dõi theo cảnh tượng này, thì thầm nói: "Võ công của Đế Quân... tại sao đột nhiên tăng trưởng nhiều như vậy..."
Vốn dĩ võ công cực kì cao cường, bây giờ có thể nói là kinh khủng quá đáng!
Kinh khủng đến nỗi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, trước mắt ngoại trừ bọn họ, đã không còn một kẻ địch nào cả, nhìn thấy xác chết rải rác, đoạn chi tàn cánh, máu chảy đầy sàn, như một Tu La đến từ chốn địa ngục. Ngay cả Trầm Sát một mình giết mấy chục tên cao thủ cũng máu me đầy người.
Cây kiếm dài trong tay của hắn còn đâm thẳng vào trái tim của một kẻ nào đó, hắn một tay nắm chuôi kiếm, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt vẫn tràn đầy sát ý, ánh mắt nhìn bọn họ đầy vẻ vô tình lạnh lùng.
Ưng đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Hắn thử gọi: "Chủ tử?"
Trầm Sát đột nhiên rút kiếm ra, dẫn theo một tia máu, cây kiếm bị máu nhuốm đầy quay đầu lại, chỉ chuẩn xác vào con người của hắn. Bị Trầm Sát cầm kiếm chỉ vào mình như vậy, tuyệt đối là một trải nghiệm kinh khủng, trái tim của bọn Ưng bỗng dưng chậm lại nửa nhịp.
Đôi mắt của Trầm Sát vẫn đỏ như máu tươi, trông cực kì yêu dị.
Môi mỏng hé mở, thốt ra một chữ thấp trầm, "Giết."
"Đế Quân!" Thiên Ảnh hoảng sợ, bộ dạng này sao giống đang xem bọn họ như kẻ thù vậy, muốn giết cả bọn họ hay sao? Đế Quân đã bị sự đồ sát mê hoặc tâm tính rồi sao?
"Chủ tử!"
Ưng gọi một tiếng định tiến lên phía trước, nhưng Lâu Tín kéo hắn lại, nhìn vào cây kiếm trong tay của Trầm Sát, "Các ngươi hãy nhìn cây kiếm kia!"
Ưng và Thiên Ảnh đều dồn sự chú ý lên cây kiếm đó, và vừa nhìn thấy, bọn họ đều hít một hơi thở lạnh. Chỉ thấy cây kiếm dài vốn dĩ màu đen lóe sáng trong tay của Trầm Sát bây giờ có khói đen vướng quanh thân kiếm, cái màu đen đó, giống như sự chết chóc vô tận, bám víu lấy thân kiếm, cây kiếm dài cứ run rẩy, dường như có tiếng rên nhẹ nhàng, bọn họ nghe như tiếng đoạt mạng.
"Cây kiếm này có chút kì quái!"
Trái tim của Lâu Tín căng như dây đàn, tuy hắn không thể nói rõ đã xảy ra vấn đề gì, nhưng đi theo Lâu Thất đã được một thời gian dài, đối với những sự việc kì lạ ít nhiều cũng có phản ứng nhanh chóng. "Ta nhớ khi trước Đế Quân đoạt được cây kiếm này, Tiêu gia chủ từng nói, cây kiếm thần binh này bị khuyết hồn, có thể bởi vì nguyên liệu nung luyện cây kiếm lấy từ nơi giết sát đầy máu, bị sát khí ngâm giữ quá lâu, có phải là... có phải là nó hiện giờ đang phản khống chế ý chí của Đế Quân?"
Nói đơn giản hơn một tí đó là, cây kiếm bắt đầu thèm muốn giết sát rồi, và đang ảnh hưởng đến Trầm Sát, vậy tình trạng bây giờ là ba người bọn họ đang bị thương, không có chống đỡ nổi một chiêu tiêu diệt của Đế Quân đâu có hiểu không!
"Chủ tử muốn diệt chúng ta thì đã sớm diệt rồi..." Ưng cắn răng đi về hướng Trầm Sát đang đứng, dù sao đi chăng nữa, hắn cảm thấy bộ dạng này của Đế Quân có chút kì dị, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì cả. Nhưng Đế Quân đang bị như vậy còn trở về cứu lấy bọn họ, khiến trong lòng bọn họ cảm kích vô cùng, luôn cảm thấy Đế Quân tuy vẻ ngoài lạnh lùng, vẫn rất xem trọng tướng lĩnh của mình có đúng không!
Chỉ là hắn vừa đi được hai bước, tay trái của Trầm Sát vội vàng bắt lấy tay phải đang cầm kiếm, dùng lực ấn xuống, thần binh đó vang tiếng leng keng, dường như đang ngoan cố chống cự cái gì đó.
Trầm Sát thấp giọng quát: "Đứng lại! Cây kiếm này đang bộc phát cơn thèm máu, bổn Đế Quân rất khó khống chế được, bây giờ chỉ có thể dùng sát để kiềm chế, các ngươi không được đến gần bổn Đế Quân, sau khi thoa thuốc hãy nhanh chóng chạy đi tìm Thất Thất."
Dứt lời, hắn lập tức xoay người, thân hình đột nhiên văng ra xa mấy trượng, tốc độ đó nhanh đế quái dị cực kì.
Ba người bọn Ưng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, thấy được sự chấn động và lo lắng trong mắt của đối phương.
"Lâu Tín ngươi nói không sai, chủ tử đang dốc hết sức lực khống chế thần binh! Tiếp tục kéo dài không biết sẽ xảy ra chuyện gì? Đi, nhanh chóng đi tìm Lâu Thất, có lẽ cô nương sẽ có cách!"
"Không biết cô nương đã gặp phải chuyện gì, lo lắng chết đi được."
Thiên Ảnh thấp giọng nói: "Chúng ta chia nhau ra tìm." Chia ra thì tỉ lệ tìm được cao hơn, tuy Thiên Ảnh cực kì lo lắng cho Trầm Sát, nhưng ít ra thì hiện giờ Trầm Sát không ai có thể địch lại, hắn cần phải giết người liên tục, chỉ cần chết không phải là Trầm Sát thì được rồi. Bây giờ hắn lo lắng cho Lâu Thất nhiều hơn.
Ba người bọn họ chỉ thoa thuốc sơ sài lên vết thương để cầm máu, cũng chả thèm băng bó gì cả, bèn mang theo cơ thể đầy vết thương rời khỏi địa ngục Tu La, chia nhau đi tìm Lâu Thất.
...
"Trần đại ca, hay là thả ta xuống đi, ta, ta cũng không nhẹ..." Trên sườn núi dốc, Trần Thập cõng Ấn Dao Phong cố gắng bò lên trên. Ấn Dao Phong đầu tóc bù xù, trên mặt có vết thương xước qua, y phục cũng có nhiều chỗ bị móc rách, và còn có chỗ hơi xăm máu ra, trông thật nhếch nhác.
Trần Thập thì đỡ hơn cô ta một chút, nhưng bây giờ một thân một mình bò lên cái sườn núi dốc kia không phải là điều dễ dàng, huống chi còn cõng thêm một người. Hắn dùng một chiếc áo của Ấn Dao Phong xé ra sau đó cột chặt vào người hắn, như vậy mới có thể trống ra hai tay để hoạt động.
"Sao có thể thả ngươi xuống ở nơi đây được?" Trần Thập thấp giọng hỏi ngược.
Ấn Dao Phong sững người, cắn chặt môi dưới. Nếu không phải cô ta bị trẹo chân, nếu không phải cô ta muốn đi theo bên cạnh Trần Thập, thì không đến nỗi hiện giờ liên lụy Trần Thập. Đây là lần thứ hai Trần Thập cứu cô ta, Ấn Dao Phong luôn cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Trần Thập thật yếu đuối, nàng không biết như vậy có gây sự chán ghét cho Trần Thập không, bởi vì cô ta biết rõ, Trần Thập rất sùng bái Đế Phi, nếu hắn tán thưởng những cô gái như Đế Phi, và cô yếu đuối như vậy, e rằng Trần Thập chẳng ngó ngàng đến cô ta đâu.
Nhưng mà lúc này cũng chưa phải là cơ hội để cô tranh sức, trong lòng của cô đối với Lâu Thất, và tình cảnh lâm phải hiện giờ của hai người bọn họ cảm thấy thật áy náy. Nghĩ đến đây, cô liền nhẹ nhàng nói: "Trần đại ca, đều tại lỗi của Dao Phong, nếu không phải Dao Phong tự cao tự đại muốn bắt được dị thú đó, cũng không đến nỗi hụt chân té xuống nơi đây." Khiến Đế Phi phải phái Trần Thập xuống đây cứu cô. Và hiện tại Đế Phi còn đang ở dưới đáy vực, không biết ra sao rồi.
Ấn Dao Phong nghĩ lúc trước thấy Đế Phi của bọn họ trong mắt ánh lên tia sáng khi nhìn thấy đồ vật đó, cảnh tượng tung bay xuống kia đuổi theo, trong lòng hiện tại vẫn rất chấn động.
Cùng là nữ tử, nàng cũng kiềm chế không nổi phải si mê phong thái và lòng gan dạ lúc đó của Đế Phi. Huống chi là nam tử luôn đi theo bên cạnh nàng?
Trần Thập đang phấn đấu bò lên trên, nghe vậy lặng thinh một hồi bèn nói: "Không trách ngươi, ngươi phát hiện ra đồ vật đó cũng chính là thứ mà cô nương nhà ta cần, cho nên cô nương mới vui mừng như vậy."
Nếu nói trong lòng hắn ít nhiều không thoải mái, đó chính là việc hắn phải cõng Ấn Dao Phong lên trên vực thẳm, không thể ở bên cạnh cô nương, cũng không biết được ở dưới đáy vực có nguy hiểm gì không. Chỉ vì cô nương nhà bọn họ từng nói, dưới đó có độc khí, trên người có vết thương không thể ở dưới đó quá lâu, nếu không vết thương bị độc khí cảm nhiễm, đến lúc đó sẽ chảy mủ lở loét, sợ chữa khỏi cũng sẽ để lại vết sẹo. Nam nhân có thể không quan tâm, nhưng nữ tử rất để ý trên người có sẹo hay không đó.
Vả lại, những người ở trên vực cần có sự chỉ huy của hắn.
Bọn họ không ngờ tới là, trong khu rừng đi về phía tay trái chừng vài trăm mét, thấy khu rừng nối dài vô tận, thực chất đó là một vực thẳm. Ấn Dao Phong đi vào khu rừng bèn phát hiện một con tiểu dị thú, không rõ là giống loài gì, chỉ là chiếc sừng của nó là nguồn hơi lan tỏa mùi hương dược mà Lâu Thất cần tìm.
Đó cũng là nơi đầu tiên bọn Ưng nghi ngờ, nếu nàng ngửi thấy mùi thơm ở ngoài khu rừng, vậy thì dược liệu nhất định phải ở bìa rừng mới phải, nhưng sao có thể vừa vào rừng đã không thấy người đâu cả. Bọn họ hoàn toàn không biết được dược liệu đó là một chiếc sừng trên đầu của con tiểu thú, vừa bước vào rừng, bọn họ bèn dốc hết sức lực đuổi theo con thú đó, và, trong suốt quá trình này, Lâu Thất còn dạy bọn họ làm sao ẩn núp thân hình của mình trong khu rừng rậm rạp và đồng thời tăng cao tốc độ.
Còn bọn Ưng đi vào theo một đương thẳng băng, vốn dĩ không nghĩ tới Lâu Thất vừa mới đến đã rẽ sang phía bên trái, cho nên làm sao có thể đuổi kịp nàng cơ chứ.
Khi bọn họ la lên Lâu Thất đã đến dưới vực núi thì làm sao nghe thấy được nữa.
Một khi bỏ lỡ sang ngang, liền khiến Trầm Sát gặp phải biến cố như vậy.
Lúc này ở dưới đáy vực, Lâu Thất giơ tay làm động tác tạm dừng, tám người đi theo sau lưng nàng đều dừng lại, bởi vì căng thẳng, bọn họ đều nín thở.
Tám người đó có võ công cao cường nhất trong một đội, sau khi nhìn thấy Lâu Thất xuống đáy vực, bọn họ ỷ vào võ nghệ cao và lòng gan dạ, và bởi vì muốn theo Lâu Thất học thêm nhiều thứ, nên lập tức đi theo.
Chỉ là sau khi đi theo bọn họ mới phát hiện dưới đáy vực đáng sợ tới cỡ nào, vừa xuống đi đã có cảm giác chóng mặt chân nhũn, may là Lâu Thất lập tức cho bọn họ giải độc đan, và bọn họ phát hiện Lâu Thất bản thân chả ăn nó, tinh thần tốt hơn bọn họ nhiều.
Lâu Thất vốn dĩ định cho họ đi lên trên kia trước, nhưng suy nghĩ lại, đây chẳng phải là một chuyến rèn luyện hay sao, nếu sợ hãi nguy hiểm và những điều chưa biết ở phía trước, vậy thì nhân cơ hội sớm rời khỏi đội ngũ thì tốt hơn.
Khí độc ở dưới đáy vực, thông qua sự phán đoán của nàng, có lẽ lan ra từ đống cỏ mọc um tùm ở xung quanh đâu đây.
"Tất cả đều cẩn thận chút, đám cỏ độc này mọc dài um tùm thế kia, nếu dã thú có thể sinh tồn ở dưới đây, chắc chắn chúng cũng sẽ có độc, hoặc là biến dị mạnh mẽ hơn, cho dù là một con muỗi, các ngươi cũng không được sơ ý xem thường."
Giọng nói của Lâu Thất vang lên nhẹ nhàng, tám người bèn đáp đã rõ, nhưng một tên tiểu binh sĩ mặt mày thanh tú trông khoảng mười bảy mười tám tưổi đứng bên cạnh nàng trong mắt lóe lên tia sáng kì dị, chỉ là không ai phát hiện ra.
Nếu nói ở đây là một dốc vực thẳng đứng, thì hãy nói đó là một vết nứt sâu do cơn địa chấn trăm năm về trước nứt toạc ra, bởi vì trăm năm mưa gió thay đổi, bên trong đã mọc đầy thực vật các loại, cũng có thể do thời gian tích tụ lâu năm khó gặp được ánh sáng mặt trời, cho nên rất ẩm ướt, nhiệt độ thấp hơn ở trên vực rất nhiều.
Dốc vực này cũng chỉ là một con đường đi nhỏ hẹp, rộng cũng chỉ cho phép hai ba người đi cùng hàng với nhau. Con tiểu dị thú đó nhảy xuống đây sau đó lập tức chạy về phía trước, Lâu Thất dẫn người đuổi theo một hồi, đến một cái động thổ xốp hiện ra trước mặt.
Chíu.
Kiếm tự nằm ngang xuống, kẻ trước mặt trực tiếp bị xẻ ra làm đôi. Phong chưởng xuất tiếp từ tay trái, đầu của một người như quả dưa hấu bị nghiền bẹp dí như đống thịt nát.
Máu tanh, tàn nhẫn, lạnh lùng, đáng sợ. Mấy chục người hoàn toàn không thể gánh đỡ, bọn họ cực kì sợ hãi, bọn họ muốn rút lui, muốn chạy trốn, nhưng Trầm Sát vốn dĩ không cho bọn họ một cơ hội nào cả.
Một bước đi ra, kiếm khí cuồng thả, tiếng la hét thảm thiết lúc này lên xuống, sương máu phun thành mảng.
Lâu Tín sững sờ dõi theo cảnh tượng này, thì thầm nói: "Võ công của Đế Quân... tại sao đột nhiên tăng trưởng nhiều như vậy..."
Vốn dĩ võ công cực kì cao cường, bây giờ có thể nói là kinh khủng quá đáng!
Kinh khủng đến nỗi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, trước mắt ngoại trừ bọn họ, đã không còn một kẻ địch nào cả, nhìn thấy xác chết rải rác, đoạn chi tàn cánh, máu chảy đầy sàn, như một Tu La đến từ chốn địa ngục. Ngay cả Trầm Sát một mình giết mấy chục tên cao thủ cũng máu me đầy người.
Cây kiếm dài trong tay của hắn còn đâm thẳng vào trái tim của một kẻ nào đó, hắn một tay nắm chuôi kiếm, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt vẫn tràn đầy sát ý, ánh mắt nhìn bọn họ đầy vẻ vô tình lạnh lùng.
Ưng đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Hắn thử gọi: "Chủ tử?"
Trầm Sát đột nhiên rút kiếm ra, dẫn theo một tia máu, cây kiếm bị máu nhuốm đầy quay đầu lại, chỉ chuẩn xác vào con người của hắn. Bị Trầm Sát cầm kiếm chỉ vào mình như vậy, tuyệt đối là một trải nghiệm kinh khủng, trái tim của bọn Ưng bỗng dưng chậm lại nửa nhịp.
Đôi mắt của Trầm Sát vẫn đỏ như máu tươi, trông cực kì yêu dị.
Môi mỏng hé mở, thốt ra một chữ thấp trầm, "Giết."
"Đế Quân!" Thiên Ảnh hoảng sợ, bộ dạng này sao giống đang xem bọn họ như kẻ thù vậy, muốn giết cả bọn họ hay sao? Đế Quân đã bị sự đồ sát mê hoặc tâm tính rồi sao?
"Chủ tử!"
Ưng gọi một tiếng định tiến lên phía trước, nhưng Lâu Tín kéo hắn lại, nhìn vào cây kiếm trong tay của Trầm Sát, "Các ngươi hãy nhìn cây kiếm kia!"
Ưng và Thiên Ảnh đều dồn sự chú ý lên cây kiếm đó, và vừa nhìn thấy, bọn họ đều hít một hơi thở lạnh. Chỉ thấy cây kiếm dài vốn dĩ màu đen lóe sáng trong tay của Trầm Sát bây giờ có khói đen vướng quanh thân kiếm, cái màu đen đó, giống như sự chết chóc vô tận, bám víu lấy thân kiếm, cây kiếm dài cứ run rẩy, dường như có tiếng rên nhẹ nhàng, bọn họ nghe như tiếng đoạt mạng.
"Cây kiếm này có chút kì quái!"
Trái tim của Lâu Tín căng như dây đàn, tuy hắn không thể nói rõ đã xảy ra vấn đề gì, nhưng đi theo Lâu Thất đã được một thời gian dài, đối với những sự việc kì lạ ít nhiều cũng có phản ứng nhanh chóng. "Ta nhớ khi trước Đế Quân đoạt được cây kiếm này, Tiêu gia chủ từng nói, cây kiếm thần binh này bị khuyết hồn, có thể bởi vì nguyên liệu nung luyện cây kiếm lấy từ nơi giết sát đầy máu, bị sát khí ngâm giữ quá lâu, có phải là... có phải là nó hiện giờ đang phản khống chế ý chí của Đế Quân?"
Nói đơn giản hơn một tí đó là, cây kiếm bắt đầu thèm muốn giết sát rồi, và đang ảnh hưởng đến Trầm Sát, vậy tình trạng bây giờ là ba người bọn họ đang bị thương, không có chống đỡ nổi một chiêu tiêu diệt của Đế Quân đâu có hiểu không!
"Chủ tử muốn diệt chúng ta thì đã sớm diệt rồi..." Ưng cắn răng đi về hướng Trầm Sát đang đứng, dù sao đi chăng nữa, hắn cảm thấy bộ dạng này của Đế Quân có chút kì dị, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì cả. Nhưng Đế Quân đang bị như vậy còn trở về cứu lấy bọn họ, khiến trong lòng bọn họ cảm kích vô cùng, luôn cảm thấy Đế Quân tuy vẻ ngoài lạnh lùng, vẫn rất xem trọng tướng lĩnh của mình có đúng không!
Chỉ là hắn vừa đi được hai bước, tay trái của Trầm Sát vội vàng bắt lấy tay phải đang cầm kiếm, dùng lực ấn xuống, thần binh đó vang tiếng leng keng, dường như đang ngoan cố chống cự cái gì đó.
Trầm Sát thấp giọng quát: "Đứng lại! Cây kiếm này đang bộc phát cơn thèm máu, bổn Đế Quân rất khó khống chế được, bây giờ chỉ có thể dùng sát để kiềm chế, các ngươi không được đến gần bổn Đế Quân, sau khi thoa thuốc hãy nhanh chóng chạy đi tìm Thất Thất."
Dứt lời, hắn lập tức xoay người, thân hình đột nhiên văng ra xa mấy trượng, tốc độ đó nhanh đế quái dị cực kì.
Ba người bọn Ưng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, thấy được sự chấn động và lo lắng trong mắt của đối phương.
"Lâu Tín ngươi nói không sai, chủ tử đang dốc hết sức lực khống chế thần binh! Tiếp tục kéo dài không biết sẽ xảy ra chuyện gì? Đi, nhanh chóng đi tìm Lâu Thất, có lẽ cô nương sẽ có cách!"
"Không biết cô nương đã gặp phải chuyện gì, lo lắng chết đi được."
Thiên Ảnh thấp giọng nói: "Chúng ta chia nhau ra tìm." Chia ra thì tỉ lệ tìm được cao hơn, tuy Thiên Ảnh cực kì lo lắng cho Trầm Sát, nhưng ít ra thì hiện giờ Trầm Sát không ai có thể địch lại, hắn cần phải giết người liên tục, chỉ cần chết không phải là Trầm Sát thì được rồi. Bây giờ hắn lo lắng cho Lâu Thất nhiều hơn.
Ba người bọn họ chỉ thoa thuốc sơ sài lên vết thương để cầm máu, cũng chả thèm băng bó gì cả, bèn mang theo cơ thể đầy vết thương rời khỏi địa ngục Tu La, chia nhau đi tìm Lâu Thất.
...
"Trần đại ca, hay là thả ta xuống đi, ta, ta cũng không nhẹ..." Trên sườn núi dốc, Trần Thập cõng Ấn Dao Phong cố gắng bò lên trên. Ấn Dao Phong đầu tóc bù xù, trên mặt có vết thương xước qua, y phục cũng có nhiều chỗ bị móc rách, và còn có chỗ hơi xăm máu ra, trông thật nhếch nhác.
Trần Thập thì đỡ hơn cô ta một chút, nhưng bây giờ một thân một mình bò lên cái sườn núi dốc kia không phải là điều dễ dàng, huống chi còn cõng thêm một người. Hắn dùng một chiếc áo của Ấn Dao Phong xé ra sau đó cột chặt vào người hắn, như vậy mới có thể trống ra hai tay để hoạt động.
"Sao có thể thả ngươi xuống ở nơi đây được?" Trần Thập thấp giọng hỏi ngược.
Ấn Dao Phong sững người, cắn chặt môi dưới. Nếu không phải cô ta bị trẹo chân, nếu không phải cô ta muốn đi theo bên cạnh Trần Thập, thì không đến nỗi hiện giờ liên lụy Trần Thập. Đây là lần thứ hai Trần Thập cứu cô ta, Ấn Dao Phong luôn cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Trần Thập thật yếu đuối, nàng không biết như vậy có gây sự chán ghét cho Trần Thập không, bởi vì cô ta biết rõ, Trần Thập rất sùng bái Đế Phi, nếu hắn tán thưởng những cô gái như Đế Phi, và cô yếu đuối như vậy, e rằng Trần Thập chẳng ngó ngàng đến cô ta đâu.
Nhưng mà lúc này cũng chưa phải là cơ hội để cô tranh sức, trong lòng của cô đối với Lâu Thất, và tình cảnh lâm phải hiện giờ của hai người bọn họ cảm thấy thật áy náy. Nghĩ đến đây, cô liền nhẹ nhàng nói: "Trần đại ca, đều tại lỗi của Dao Phong, nếu không phải Dao Phong tự cao tự đại muốn bắt được dị thú đó, cũng không đến nỗi hụt chân té xuống nơi đây." Khiến Đế Phi phải phái Trần Thập xuống đây cứu cô. Và hiện tại Đế Phi còn đang ở dưới đáy vực, không biết ra sao rồi.
Ấn Dao Phong nghĩ lúc trước thấy Đế Phi của bọn họ trong mắt ánh lên tia sáng khi nhìn thấy đồ vật đó, cảnh tượng tung bay xuống kia đuổi theo, trong lòng hiện tại vẫn rất chấn động.
Cùng là nữ tử, nàng cũng kiềm chế không nổi phải si mê phong thái và lòng gan dạ lúc đó của Đế Phi. Huống chi là nam tử luôn đi theo bên cạnh nàng?
Trần Thập đang phấn đấu bò lên trên, nghe vậy lặng thinh một hồi bèn nói: "Không trách ngươi, ngươi phát hiện ra đồ vật đó cũng chính là thứ mà cô nương nhà ta cần, cho nên cô nương mới vui mừng như vậy."
Nếu nói trong lòng hắn ít nhiều không thoải mái, đó chính là việc hắn phải cõng Ấn Dao Phong lên trên vực thẳm, không thể ở bên cạnh cô nương, cũng không biết được ở dưới đáy vực có nguy hiểm gì không. Chỉ vì cô nương nhà bọn họ từng nói, dưới đó có độc khí, trên người có vết thương không thể ở dưới đó quá lâu, nếu không vết thương bị độc khí cảm nhiễm, đến lúc đó sẽ chảy mủ lở loét, sợ chữa khỏi cũng sẽ để lại vết sẹo. Nam nhân có thể không quan tâm, nhưng nữ tử rất để ý trên người có sẹo hay không đó.
Vả lại, những người ở trên vực cần có sự chỉ huy của hắn.
Bọn họ không ngờ tới là, trong khu rừng đi về phía tay trái chừng vài trăm mét, thấy khu rừng nối dài vô tận, thực chất đó là một vực thẳm. Ấn Dao Phong đi vào khu rừng bèn phát hiện một con tiểu dị thú, không rõ là giống loài gì, chỉ là chiếc sừng của nó là nguồn hơi lan tỏa mùi hương dược mà Lâu Thất cần tìm.
Đó cũng là nơi đầu tiên bọn Ưng nghi ngờ, nếu nàng ngửi thấy mùi thơm ở ngoài khu rừng, vậy thì dược liệu nhất định phải ở bìa rừng mới phải, nhưng sao có thể vừa vào rừng đã không thấy người đâu cả. Bọn họ hoàn toàn không biết được dược liệu đó là một chiếc sừng trên đầu của con tiểu thú, vừa bước vào rừng, bọn họ bèn dốc hết sức lực đuổi theo con thú đó, và, trong suốt quá trình này, Lâu Thất còn dạy bọn họ làm sao ẩn núp thân hình của mình trong khu rừng rậm rạp và đồng thời tăng cao tốc độ.
Còn bọn Ưng đi vào theo một đương thẳng băng, vốn dĩ không nghĩ tới Lâu Thất vừa mới đến đã rẽ sang phía bên trái, cho nên làm sao có thể đuổi kịp nàng cơ chứ.
Khi bọn họ la lên Lâu Thất đã đến dưới vực núi thì làm sao nghe thấy được nữa.
Một khi bỏ lỡ sang ngang, liền khiến Trầm Sát gặp phải biến cố như vậy.
Lúc này ở dưới đáy vực, Lâu Thất giơ tay làm động tác tạm dừng, tám người đi theo sau lưng nàng đều dừng lại, bởi vì căng thẳng, bọn họ đều nín thở.
Tám người đó có võ công cao cường nhất trong một đội, sau khi nhìn thấy Lâu Thất xuống đáy vực, bọn họ ỷ vào võ nghệ cao và lòng gan dạ, và bởi vì muốn theo Lâu Thất học thêm nhiều thứ, nên lập tức đi theo.
Chỉ là sau khi đi theo bọn họ mới phát hiện dưới đáy vực đáng sợ tới cỡ nào, vừa xuống đi đã có cảm giác chóng mặt chân nhũn, may là Lâu Thất lập tức cho bọn họ giải độc đan, và bọn họ phát hiện Lâu Thất bản thân chả ăn nó, tinh thần tốt hơn bọn họ nhiều.
Lâu Thất vốn dĩ định cho họ đi lên trên kia trước, nhưng suy nghĩ lại, đây chẳng phải là một chuyến rèn luyện hay sao, nếu sợ hãi nguy hiểm và những điều chưa biết ở phía trước, vậy thì nhân cơ hội sớm rời khỏi đội ngũ thì tốt hơn.
Khí độc ở dưới đáy vực, thông qua sự phán đoán của nàng, có lẽ lan ra từ đống cỏ mọc um tùm ở xung quanh đâu đây.
"Tất cả đều cẩn thận chút, đám cỏ độc này mọc dài um tùm thế kia, nếu dã thú có thể sinh tồn ở dưới đây, chắc chắn chúng cũng sẽ có độc, hoặc là biến dị mạnh mẽ hơn, cho dù là một con muỗi, các ngươi cũng không được sơ ý xem thường."
Giọng nói của Lâu Thất vang lên nhẹ nhàng, tám người bèn đáp đã rõ, nhưng một tên tiểu binh sĩ mặt mày thanh tú trông khoảng mười bảy mười tám tưổi đứng bên cạnh nàng trong mắt lóe lên tia sáng kì dị, chỉ là không ai phát hiện ra.
Nếu nói ở đây là một dốc vực thẳng đứng, thì hãy nói đó là một vết nứt sâu do cơn địa chấn trăm năm về trước nứt toạc ra, bởi vì trăm năm mưa gió thay đổi, bên trong đã mọc đầy thực vật các loại, cũng có thể do thời gian tích tụ lâu năm khó gặp được ánh sáng mặt trời, cho nên rất ẩm ướt, nhiệt độ thấp hơn ở trên vực rất nhiều.
Dốc vực này cũng chỉ là một con đường đi nhỏ hẹp, rộng cũng chỉ cho phép hai ba người đi cùng hàng với nhau. Con tiểu dị thú đó nhảy xuống đây sau đó lập tức chạy về phía trước, Lâu Thất dẫn người đuổi theo một hồi, đến một cái động thổ xốp hiện ra trước mặt.
/659
|