Rõ ràng Thanh Y nghe thấy có thêm một giọng nữ khiếp sợ quay đầu lại là rất bình thường, nhưng quay đầu lại là là một gương mặt nữ nhân.
Cho dù Hách Liên Quyết có kiên định núi sập trước mắt mặt không biến sắc, nhìn thấy cảnh này không không thể nhịn được.
Nhưng hắn nhanh chóng định thần, gọi: "Thanh Y."
Nữ nhân đó môi mấp máy, nói ra giọng nói của Thanh Y.
"Gia, vừa nói ai đang nói vậy? Nữ nhân ở đâu thế?"
Giọng nói đầu tiên nói không chừng là Lâu Thất, nhưng sau đó rõ ràng là một giọng nói xa lạ, nói giọng nữ dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với Lâu Thất.
Rất phù hợp với gương mặt nữ nhân này của Thanh Y.
Hách Liên Quyết vung tay, trong tay bất ngờ mở ra một tấm phi kiếm, bên trên có khảm ba viên bảo thạch, cổ tay hắn cử động, ánh nắng chiếu lên những viên bảo thạch kia, ánh sáng chói lóa lập tức chiếu vào mắt Thanh Y.
Thanh Y đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó nhấc kiếm chém về phía tai mình, kiếm quang lóe lên, một tia máu đỏ phun ra, một con trùng kì quái rơi xuống bãi cỏ, đầu trùng to hơn thân ba lần, nhìn giống mặt người, thân dài nhỏ, màu đen.
Mặt Thanh Y đã biến thành mặt của nó. Hắn nhìn thấy con trùng trên mặt đất, trong lòng sợ hãi: "Trước đây nghe nói có cổ trùng mặt người ghê tởm này, thuộc hạ còn tưởng rằng là giả, không ngờ gặp phải thật."
Mấy người đều thở phào.
Lâu Thất nhìn Thanh Y, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Nàng không ngờ Thanh Y có thể ngay lập tức giết được cổ trùng đó. Rõ ràng lợi hại hơn hẳn đám người Thiên Ảnh, Thiên Nhất, Trần Thập, xem ra người của đại lục Long Ngâm, xét về hiểu biết cũng hơn hẳn đại lục Tứ Phương.
Tai Thanh Y không bị cắt vào, máu vừa rồi cũng là máu của con cổ trùng.
"Nói như vậy, âm thanh ban nãy là do con cổ trùng này phát ra sao?" Lâu Thất hỏi.
Hách Liên Quyết quay đầu lại, thấy nàng đi ở sau cùng hắn cũng không nói gì, chỉ ừ một tiếng: "Loại cổ trùng mặt người này đương nhiên không thể nói chuyện giống như người, nhưng có thể đặt biệt nắm bắt được âm tiết cuối cùng nói trước mặt nó sau đó mô phỏng phát âm."
Đúng là thần kì, nếu là mô phỏng tại sao lại là giọng nữ dịu dàng? Loại cổ trùng mặt người này nàng chưa nghe nói bao giờ.
"Nói như vậy, nữ nhân, oán khí gì đó trong Lưu Liên Cốc này, rất có khả năng chính là cổ trùng mặt người sao? Nhưng trong địa phận Đông Thanh sao lại có cổ trùng mặt người?"
Hách Liên Quyết mỉm cười: "Vì thế rất có thể đúng là tiểu công chủ may mắn, có lẽ chúng ta đã gặp phải Hưu Bà Tử của Nam Cương rồi?"
"Hưu Bà Tử?"
Lâu Thất vừa hỏi vừa chậm rãi đi ở sau cùng, U U nằm trên vai nàng, không ai nhìn thấy cây bút trong tay nàng đang nhẹ nhàng chấm, xoay ở sau lưng.
"Hưu Bà Tử là một kẻ nuôi cổ lợi hại của Nam Cương, hơn nữa bà ta là một trong số rất ít người của đại lục Tứ Phương tới đại lục Long Ngâm và thành danh ở đó." Lời này là Lam Y giải thích, lúc này hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, quay đầu lại nhìn thì thấy Lâu Thất chắp tay sau lưng cười toét miệng với hắn.
Lam Y quay đầu lại, Lâu Thất mới tiếp tục động tác trên tay.
Hách Liên Quyết không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Thanh Y, bước qua hắn đi lên phía trước.
"Gia?"
Thanh Y có chút bất an, nhưng dáng vẻ của Hách Liên Quyết không hề cho phép làm trái. Ánh mắt Lâu Thất hơi vụt sáng, cũng không nói gì. Hách Liên Quyết giật lấy đai lưng của nàng và quả thực có thể tìm được thuốc giải độc nàng bôi lên người và ngâm quần áo, nếu như không phải thuốc giải của độc hương mà nàng giấu trong móng tay không hề có trong đai lưng, nàng thực sự không có cách nào chế ngự được hắn.
Bây giờ hắn đi cách xa nàng, nếu như có việc gì, xác suất nàng chạy thoát được sẽ cao hơn.
Đi vào sâu bên trong một chút, vào tới cửa sơn cốc, phía trước có cảm giác thoáng đãng, bên tai nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách, tiếng các loài vật nhỏ chạy trong lùm cây, tiếng chim hót ríu rít, ánh mắt trời chiếu sáng rực rỡ, từng đám chuối dại, có các tảng đá cao chừng nửa người đủ mọi hình dạng, cạnh đều rất trơn tròn, không hề sắc nhọn, tất cả đều có vẻ yên bình, tĩnh mịch.
Đâu có chút âm u nào? Đâu có oán khí gì? Đâu có nữ quỷ?
Nếu như lúc trước không có cổ trùng mặt người kia, nói không chừng họ sẽ có thể thả lỏng bản thân, bị một nơi cảnh đẹp thiên nhiên an bình này cuốn hút.
Vì thế lúc này trong lòng Lâu Thất có một suy đoán khác, người dùng cổ trùng mặt người ban nãy không hề có ác ý, là muốn nhắc nhở họ nơi này có nguy hiểm.
Hoặc còn có một khả năng khác, là muốn dọa họ sợ hãi bỏ chạy, không vào trong cốc nữa, muốn bảo vệ thứ ở trong cốc.
"U u." U U đột nhiên kêu khẽ dụi đầu vào mặt nàng, sau đó nhìn về phía dòng suối nhỏ vừa mới xuất hiện trước mắt họ, rung lông trên người.
Lâu Thất lập tức hiểu ý của nó.
"Ngươi muốn tắm?"
"U u."
U U yêu cái đẹp, không thể chịu được bộ dạng nhếch nhác như hiện nay, bộ lông màu tím bạc của nó đã bẩn thành màu xám. Thực ra không chỉ nó khó chịu, ngay cả Lâu Thất cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng ở nơi này, dòng suối nhỏ kia không hẳn đã an toàn, vì thế nàng có chút do dự.
"Thú cưng của ngươi muốn đi tắm? Vậy thì hãy đi đi, tiểu hồ ly này rất thông minh, có gì sẽ chạy rất nhanh." Hách Liên Quyết rõ ràng không hề quay đầu lại nhưng lại như biết rõ mọi thứ.
Lâu Thất lúc này mới hiểu tại sao hắn lại yên tâm để nàng đi sau cùng, xem ra là tin rằng nàng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
"Đi đi, cẩn thận một chút."
Lâu Thất vỗ nhẹ tiểu hồ ly, đồng thời cũng nhanh chóng giấu cây bút vào trong ngực. Trước khi ngủ thiếp đi nàng bảo Trầm Sát cất bút vào trong ngực nàng, đề phòng bất trắc.
Roi Thí Hồn của nàng không mang đi, nếu như có chuyển gì xảy ra thì nàng chỉ có thể dùng cây bút này để làm vũ khí thôi.
U U chỉ nhảy vài bước đã tới bên dòng suối, giơ một chân ra vục xuống nước, Lâu Thất nhìn thấy nó như vậy mắt hơi phát sáng. Nó đúng là đã thành tinh, còn biết phải thử trước.
Đợi U U nhảy xuống suối, giãy giụa trong nước, làm nước bắn tung tóe, Lâu Thất đột nhiên phát hiện ra điều bất ổn, vì trong nước U U giãy giụa làm bắn lên có chút vụn băng nhỏ.
"Sao vậy, tiểu công chúa không biết Lưu Quang Tử Vân Hồ không sợ nước băng thông thường sao?" Hách Liên Quyết quay đầu lại.
Lâu Thất quả thực không biết, nhưng không muốn để hắn đắc ý, nàng chi khẻ hừ một tiếng sau đó mặc kệ hắn, quay đầu sang một bên, né tránh ánh mắt hắn.
Nàng không biết mình may mắn tới mức nào, vừa quay đầu đi thì phát hiện ra phía xa có một rừng hồng tùng sương mù bao phủ.
Rừng hồng tùng, có khi nào nơi đó sẽ có Hồng Tùng Trùng?
Trong lòng nàng kích động, hơi thở cũng trở nên gấp gáp vài phần. Hai loại thuốc dẫn cuối cùng của Trầm Sát, nếu như nàng tìm được một loại ở đây, vậy thì chỉ còn Băng Ngư Cốt.
Nhưng bây giờ nàng đang bị người khác theo dõi, sao có thể cắt đuôi bọn họ đi tìm Hồng Tùng Trùng?
Hách Liên Quyết nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy một vùng rừng núi tối màu có mây mù bao phủ, chỉ có điều hắn rõ ràng không nhìn nhầm, vừa rồi tâm trạng của nàng có chút biến đổi, ánh mắt cũng sáng lên, tình hình này chỉ nói nên một điều rằng nàng nhìn thấy thứ mà mình muốn có.
"Tiểu công chúa nhìn thấy gì sao?"
Lâu Thất thu lại anh mắt: "Không có, đâu có nhìn thấy gì?"
"Tiểu công chúa thông minh như vậy chắc cũng biết có lúc những thứ mình nhìn thấy tận mắt cũng không thể tin là thật, đúng không?" Hách Liên Quyết tỏ ra không tin tưởng.
Lâu Thất nghe lời hắn nói dường như cũng rất có đạo lý huyền cơ, đang định hỏi rõ ràng thì nghe thấy U U kêu lên một tiếng, nước xối ào ào, nàng lập tức quay đầu lại thì thấy dòng suối vốn dĩ nước chảy róc rách kia, mặt nước nhanh chóng đóng băng, ngay lập tức tiến sát gần U U.
"U U! Mau nhảy lên!"
Nhưng U U vẫn giãy giụa trong nước, không thể nhảy lên.
"Nó bị thứ gì đó trong nước giữ lại rồi."
Hách Liên Quyết nói xong liền chạy tới bên dòng suối, đưa tay túm lấy U U.
Lâu Thất chạy sau hắn hai bước, trong lòng rầu rĩ vì tới giờ mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vốn tưởng rằng Hách Liên Quyết có thể kéo được U U lên, nhưng ngay lập tức mặt nàng biến sắc, lập tức gõ vào tay hắn: "Buông tay."
Đó không phải U U, không phải!
"U U?"
Bên kia dòng suối, U U đang đứng trên bãi cỏ lắc nước trên lông, đồng thời mở to đôi mắt long lanh của mình nhìn họ, ánh mắt rất rầu rĩ, như thể không hiểu họ đang làm gì.
Hách Liên Quyết thực ra cũng đã phát giác ra điều bất ổn, chỉ có điều khi đợi hắn thu tay thì đã không kịp, trong băng một cánh tay trắng bệch thò ra, túm lấy tay hắn, kéo hắn xuống.
"Hách Liên Quyết!"
Trong khoảnh khắc ấy trong đầu Lâu Thất đã suy nghĩ rất nhiều, Hách Liên Quyết xảy ra chuyện thì càng tốt, nàng sẽ có thể quay lại đợi Trầm Sát và mọi người, nhưng một suy nghĩ khác càng rõ ràng hơn: Dù sao thì hắn cũng vì giúp nàng cứu U U, việc nào ra việc nấy, điểm này nàng không thể lấy oán báo ơn.
Tay nàng nhanh chóng túm chặt lấy một tay hắn, nhưng hai người đều không thể ngờ rằng sức mạnh của kẻ dưới nước kia lại lớn tới vậy, lớn hơn họ tưởng tượng rất nhiều, hai người đều bị kéo xuống dưới.
Rầm một tiếng, nước băng ngập hết mồm mũi.
"Gia!"
Thanh Y và Lam Y nhào tới, đồng loạt đụng phải một lớp băng trơn nhẵn, rắn chắc.
Cánh tay kia kéo Lâu Thất và Hách Liên Quyết xuống xong, mặt nước lập tức đóng băng lại, không hề có một kẽ hở, không còn nhìn thấy bóng của họ nửa.
"U u!" U U lo lắng nhảy trên mặt băng.
...
"Đế quân, họ lẽ nào vào Lưu Liên Cốc rồi?"
Hỏa kiểm tra sơ qua thứ bị đốt thành tro đen, thấy Trầm Sát đứng chắp tay sau lưng nhìn về con đường ngoằn ngoèo trước mặt, lệ khí quanh người càng lúc càng nhiều.
Dọc đường đuổi theo, đế quân lần theo manh mối U U để lại tìm được tới đây thì phát hiện ra phía trước là Lưu Liên Cốc từng khiến bách tính Đông Thanh nghe danh cũng đã khiếp sợ.
"Đệ hậu không biết đã tỉnh chưa?" A Mộc đi sau lưng Hỏa, cũng vô cùng lo lắng.
"Lưu Liên Cốc..."
Hiên Viên Trọng Châu đi tới bên Trầm Sát, vẻ mặt lo lắng: "Ta từng nghe nói, nguy hiểm."
Cho dù Hách Liên Quyết có kiên định núi sập trước mắt mặt không biến sắc, nhìn thấy cảnh này không không thể nhịn được.
Nhưng hắn nhanh chóng định thần, gọi: "Thanh Y."
Nữ nhân đó môi mấp máy, nói ra giọng nói của Thanh Y.
"Gia, vừa nói ai đang nói vậy? Nữ nhân ở đâu thế?"
Giọng nói đầu tiên nói không chừng là Lâu Thất, nhưng sau đó rõ ràng là một giọng nói xa lạ, nói giọng nữ dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với Lâu Thất.
Rất phù hợp với gương mặt nữ nhân này của Thanh Y.
Hách Liên Quyết vung tay, trong tay bất ngờ mở ra một tấm phi kiếm, bên trên có khảm ba viên bảo thạch, cổ tay hắn cử động, ánh nắng chiếu lên những viên bảo thạch kia, ánh sáng chói lóa lập tức chiếu vào mắt Thanh Y.
Thanh Y đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó nhấc kiếm chém về phía tai mình, kiếm quang lóe lên, một tia máu đỏ phun ra, một con trùng kì quái rơi xuống bãi cỏ, đầu trùng to hơn thân ba lần, nhìn giống mặt người, thân dài nhỏ, màu đen.
Mặt Thanh Y đã biến thành mặt của nó. Hắn nhìn thấy con trùng trên mặt đất, trong lòng sợ hãi: "Trước đây nghe nói có cổ trùng mặt người ghê tởm này, thuộc hạ còn tưởng rằng là giả, không ngờ gặp phải thật."
Mấy người đều thở phào.
Lâu Thất nhìn Thanh Y, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Nàng không ngờ Thanh Y có thể ngay lập tức giết được cổ trùng đó. Rõ ràng lợi hại hơn hẳn đám người Thiên Ảnh, Thiên Nhất, Trần Thập, xem ra người của đại lục Long Ngâm, xét về hiểu biết cũng hơn hẳn đại lục Tứ Phương.
Tai Thanh Y không bị cắt vào, máu vừa rồi cũng là máu của con cổ trùng.
"Nói như vậy, âm thanh ban nãy là do con cổ trùng này phát ra sao?" Lâu Thất hỏi.
Hách Liên Quyết quay đầu lại, thấy nàng đi ở sau cùng hắn cũng không nói gì, chỉ ừ một tiếng: "Loại cổ trùng mặt người này đương nhiên không thể nói chuyện giống như người, nhưng có thể đặt biệt nắm bắt được âm tiết cuối cùng nói trước mặt nó sau đó mô phỏng phát âm."
Đúng là thần kì, nếu là mô phỏng tại sao lại là giọng nữ dịu dàng? Loại cổ trùng mặt người này nàng chưa nghe nói bao giờ.
"Nói như vậy, nữ nhân, oán khí gì đó trong Lưu Liên Cốc này, rất có khả năng chính là cổ trùng mặt người sao? Nhưng trong địa phận Đông Thanh sao lại có cổ trùng mặt người?"
Hách Liên Quyết mỉm cười: "Vì thế rất có thể đúng là tiểu công chủ may mắn, có lẽ chúng ta đã gặp phải Hưu Bà Tử của Nam Cương rồi?"
"Hưu Bà Tử?"
Lâu Thất vừa hỏi vừa chậm rãi đi ở sau cùng, U U nằm trên vai nàng, không ai nhìn thấy cây bút trong tay nàng đang nhẹ nhàng chấm, xoay ở sau lưng.
"Hưu Bà Tử là một kẻ nuôi cổ lợi hại của Nam Cương, hơn nữa bà ta là một trong số rất ít người của đại lục Tứ Phương tới đại lục Long Ngâm và thành danh ở đó." Lời này là Lam Y giải thích, lúc này hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, quay đầu lại nhìn thì thấy Lâu Thất chắp tay sau lưng cười toét miệng với hắn.
Lam Y quay đầu lại, Lâu Thất mới tiếp tục động tác trên tay.
Hách Liên Quyết không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Thanh Y, bước qua hắn đi lên phía trước.
"Gia?"
Thanh Y có chút bất an, nhưng dáng vẻ của Hách Liên Quyết không hề cho phép làm trái. Ánh mắt Lâu Thất hơi vụt sáng, cũng không nói gì. Hách Liên Quyết giật lấy đai lưng của nàng và quả thực có thể tìm được thuốc giải độc nàng bôi lên người và ngâm quần áo, nếu như không phải thuốc giải của độc hương mà nàng giấu trong móng tay không hề có trong đai lưng, nàng thực sự không có cách nào chế ngự được hắn.
Bây giờ hắn đi cách xa nàng, nếu như có việc gì, xác suất nàng chạy thoát được sẽ cao hơn.
Đi vào sâu bên trong một chút, vào tới cửa sơn cốc, phía trước có cảm giác thoáng đãng, bên tai nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách, tiếng các loài vật nhỏ chạy trong lùm cây, tiếng chim hót ríu rít, ánh mắt trời chiếu sáng rực rỡ, từng đám chuối dại, có các tảng đá cao chừng nửa người đủ mọi hình dạng, cạnh đều rất trơn tròn, không hề sắc nhọn, tất cả đều có vẻ yên bình, tĩnh mịch.
Đâu có chút âm u nào? Đâu có oán khí gì? Đâu có nữ quỷ?
Nếu như lúc trước không có cổ trùng mặt người kia, nói không chừng họ sẽ có thể thả lỏng bản thân, bị một nơi cảnh đẹp thiên nhiên an bình này cuốn hút.
Vì thế lúc này trong lòng Lâu Thất có một suy đoán khác, người dùng cổ trùng mặt người ban nãy không hề có ác ý, là muốn nhắc nhở họ nơi này có nguy hiểm.
Hoặc còn có một khả năng khác, là muốn dọa họ sợ hãi bỏ chạy, không vào trong cốc nữa, muốn bảo vệ thứ ở trong cốc.
"U u." U U đột nhiên kêu khẽ dụi đầu vào mặt nàng, sau đó nhìn về phía dòng suối nhỏ vừa mới xuất hiện trước mắt họ, rung lông trên người.
Lâu Thất lập tức hiểu ý của nó.
"Ngươi muốn tắm?"
"U u."
U U yêu cái đẹp, không thể chịu được bộ dạng nhếch nhác như hiện nay, bộ lông màu tím bạc của nó đã bẩn thành màu xám. Thực ra không chỉ nó khó chịu, ngay cả Lâu Thất cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng ở nơi này, dòng suối nhỏ kia không hẳn đã an toàn, vì thế nàng có chút do dự.
"Thú cưng của ngươi muốn đi tắm? Vậy thì hãy đi đi, tiểu hồ ly này rất thông minh, có gì sẽ chạy rất nhanh." Hách Liên Quyết rõ ràng không hề quay đầu lại nhưng lại như biết rõ mọi thứ.
Lâu Thất lúc này mới hiểu tại sao hắn lại yên tâm để nàng đi sau cùng, xem ra là tin rằng nàng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
"Đi đi, cẩn thận một chút."
Lâu Thất vỗ nhẹ tiểu hồ ly, đồng thời cũng nhanh chóng giấu cây bút vào trong ngực. Trước khi ngủ thiếp đi nàng bảo Trầm Sát cất bút vào trong ngực nàng, đề phòng bất trắc.
Roi Thí Hồn của nàng không mang đi, nếu như có chuyển gì xảy ra thì nàng chỉ có thể dùng cây bút này để làm vũ khí thôi.
U U chỉ nhảy vài bước đã tới bên dòng suối, giơ một chân ra vục xuống nước, Lâu Thất nhìn thấy nó như vậy mắt hơi phát sáng. Nó đúng là đã thành tinh, còn biết phải thử trước.
Đợi U U nhảy xuống suối, giãy giụa trong nước, làm nước bắn tung tóe, Lâu Thất đột nhiên phát hiện ra điều bất ổn, vì trong nước U U giãy giụa làm bắn lên có chút vụn băng nhỏ.
"Sao vậy, tiểu công chúa không biết Lưu Quang Tử Vân Hồ không sợ nước băng thông thường sao?" Hách Liên Quyết quay đầu lại.
Lâu Thất quả thực không biết, nhưng không muốn để hắn đắc ý, nàng chi khẻ hừ một tiếng sau đó mặc kệ hắn, quay đầu sang một bên, né tránh ánh mắt hắn.
Nàng không biết mình may mắn tới mức nào, vừa quay đầu đi thì phát hiện ra phía xa có một rừng hồng tùng sương mù bao phủ.
Rừng hồng tùng, có khi nào nơi đó sẽ có Hồng Tùng Trùng?
Trong lòng nàng kích động, hơi thở cũng trở nên gấp gáp vài phần. Hai loại thuốc dẫn cuối cùng của Trầm Sát, nếu như nàng tìm được một loại ở đây, vậy thì chỉ còn Băng Ngư Cốt.
Nhưng bây giờ nàng đang bị người khác theo dõi, sao có thể cắt đuôi bọn họ đi tìm Hồng Tùng Trùng?
Hách Liên Quyết nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy một vùng rừng núi tối màu có mây mù bao phủ, chỉ có điều hắn rõ ràng không nhìn nhầm, vừa rồi tâm trạng của nàng có chút biến đổi, ánh mắt cũng sáng lên, tình hình này chỉ nói nên một điều rằng nàng nhìn thấy thứ mà mình muốn có.
"Tiểu công chúa nhìn thấy gì sao?"
Lâu Thất thu lại anh mắt: "Không có, đâu có nhìn thấy gì?"
"Tiểu công chúa thông minh như vậy chắc cũng biết có lúc những thứ mình nhìn thấy tận mắt cũng không thể tin là thật, đúng không?" Hách Liên Quyết tỏ ra không tin tưởng.
Lâu Thất nghe lời hắn nói dường như cũng rất có đạo lý huyền cơ, đang định hỏi rõ ràng thì nghe thấy U U kêu lên một tiếng, nước xối ào ào, nàng lập tức quay đầu lại thì thấy dòng suối vốn dĩ nước chảy róc rách kia, mặt nước nhanh chóng đóng băng, ngay lập tức tiến sát gần U U.
"U U! Mau nhảy lên!"
Nhưng U U vẫn giãy giụa trong nước, không thể nhảy lên.
"Nó bị thứ gì đó trong nước giữ lại rồi."
Hách Liên Quyết nói xong liền chạy tới bên dòng suối, đưa tay túm lấy U U.
Lâu Thất chạy sau hắn hai bước, trong lòng rầu rĩ vì tới giờ mình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vốn tưởng rằng Hách Liên Quyết có thể kéo được U U lên, nhưng ngay lập tức mặt nàng biến sắc, lập tức gõ vào tay hắn: "Buông tay."
Đó không phải U U, không phải!
"U U?"
Bên kia dòng suối, U U đang đứng trên bãi cỏ lắc nước trên lông, đồng thời mở to đôi mắt long lanh của mình nhìn họ, ánh mắt rất rầu rĩ, như thể không hiểu họ đang làm gì.
Hách Liên Quyết thực ra cũng đã phát giác ra điều bất ổn, chỉ có điều khi đợi hắn thu tay thì đã không kịp, trong băng một cánh tay trắng bệch thò ra, túm lấy tay hắn, kéo hắn xuống.
"Hách Liên Quyết!"
Trong khoảnh khắc ấy trong đầu Lâu Thất đã suy nghĩ rất nhiều, Hách Liên Quyết xảy ra chuyện thì càng tốt, nàng sẽ có thể quay lại đợi Trầm Sát và mọi người, nhưng một suy nghĩ khác càng rõ ràng hơn: Dù sao thì hắn cũng vì giúp nàng cứu U U, việc nào ra việc nấy, điểm này nàng không thể lấy oán báo ơn.
Tay nàng nhanh chóng túm chặt lấy một tay hắn, nhưng hai người đều không thể ngờ rằng sức mạnh của kẻ dưới nước kia lại lớn tới vậy, lớn hơn họ tưởng tượng rất nhiều, hai người đều bị kéo xuống dưới.
Rầm một tiếng, nước băng ngập hết mồm mũi.
"Gia!"
Thanh Y và Lam Y nhào tới, đồng loạt đụng phải một lớp băng trơn nhẵn, rắn chắc.
Cánh tay kia kéo Lâu Thất và Hách Liên Quyết xuống xong, mặt nước lập tức đóng băng lại, không hề có một kẽ hở, không còn nhìn thấy bóng của họ nửa.
"U u!" U U lo lắng nhảy trên mặt băng.
...
"Đế quân, họ lẽ nào vào Lưu Liên Cốc rồi?"
Hỏa kiểm tra sơ qua thứ bị đốt thành tro đen, thấy Trầm Sát đứng chắp tay sau lưng nhìn về con đường ngoằn ngoèo trước mặt, lệ khí quanh người càng lúc càng nhiều.
Dọc đường đuổi theo, đế quân lần theo manh mối U U để lại tìm được tới đây thì phát hiện ra phía trước là Lưu Liên Cốc từng khiến bách tính Đông Thanh nghe danh cũng đã khiếp sợ.
"Đệ hậu không biết đã tỉnh chưa?" A Mộc đi sau lưng Hỏa, cũng vô cùng lo lắng.
"Lưu Liên Cốc..."
Hiên Viên Trọng Châu đi tới bên Trầm Sát, vẻ mặt lo lắng: "Ta từng nghe nói, nguy hiểm."
/659
|