Đương nhiên là thật, chỉ là không biết bây giờ con tiểu hồ ly ngốc nghếch đó trên người còn lông nữa hay không. Nếu như đã bị nhổ trụi rồi, vậy thì sẽ không còn xứng với tên Lưu Quang Tử Vân Hồ nữa, gọi luôn là hồ ly trụi lông đi.
Lâu Thất gật đầu: "Thật, chắc là đã đi vào Hàn Mạc rồi."
"Vậy sao các người còn không tiếp tục đuổi theo?"
Lúc này Hiên Viên Trọng Châu tiếp lời: "Khi trước chúng ta đuổi gấp quá, không mang theo trang phục chống rét, đồ ăn cũng không mang theo, bây giờ vào Hàn Mạc chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết? Vì thế chúng ta ở đây đợi người tới."
Kim Nguyên nói: "Nhưng dọc đường đi chúng ta không gặp được đội xe nào cả, nói vậy các vị phải đợi ở đây ít nhất hai ngày."
Hiên Viên Trọng Châu thở dài: "Chắc là vậy rồi, nhưng ở đây tới tối cũng lạnh tới mức không chịu được, cũng hay Kim đại thúc đi ngang qua đây..."
Ý của lời này rất rõ ràng, vừa hay các người đi ngang đây, hãy cho chúng ta đi nhờ đi.
Kim Nguyên có phần do dự.
Bọn họ có sáu chiếc xe ngựa, chỉ có hai xe cho người ngồi, bốn xe còn lại là để hàng, nếu như sắp xếp lại hàng hóa để trống ra một xe thì cũng được.
Nhưng không thân quen gì, ai biết họ là ai? Có khi nào dẫn sói vào nhà không.
"Các vị là người Đông Thanh sao?" Hắn lại hỏi thêm một câu.
Lâu Thất lắc đầu: "Không dám giấu, phu quân của ta trước đây đều làm ăn buôn bán ở mấy nước, chỉ có điều sau này đắc tội đối thủ, tránh vào Đại Thịnh quốc, nhập tịch bên đó, bây giờ là người Đại Thịnh rồi."
Nghe nàng nói vậy, Kim Nguyên liền tin tưởng.
Sau khi Đại Thịnh kiến lập, thu hút rất nhiều những người giàu có mới phất lên vào nhập tịch.
"Bên đó mặc dù có mấy thế gia, nhưng không phải người thường đều biết, bằng hữu của các vị đúng là học rộng biết nhiều." Kim Nguyên nhìn Trầm Sát, nam nhân này lạnh lùng quá.
Trầm Sát lạnh nhạt nói: "Vì hắn là người của thế gia, Khổng gia, không biết ngươi từng nghe nói hay không." Gia tộc của Khổng Tu, chắc cũng không thua kém gì Kim gia. Hai nhà này chắc cũng có nghe nói về nhau, nhưng không quá quen thuộc. Nhưng nếu như là Kim gia của Kim lão thì chắc với quan hệ của Kim lão và Khổng Tu, người trong gia tộc của họ ít nhiều cũng cảm thấy thân thiết với Khổng gia hơn.
Lâu Thất nhìn Trầm Sát, thông minh quá. Trầm Sát rất hài lòng với ánh mắt khen ngợi của nàng.
Nữ nhân của hắn thì nên thích hắn, sùng bái hắn, cảm thấy hắn rất lợi hại mới đúng.
"Người nhà Khổng gia?" Quả nhiên đối phương nghe họ quen với người nhà Khổng gia, thái độ lập tức thay đổi, thoải mái và thân thiết hơn nhiều.
Nói ra Khổng gia, Kim Nguyên hoàn toàn tin tưởng.
Không chỉ đồng ý cho họ đi một đọan, còn lập tức thu dọn hai xe hàng, để trống ra hai xe ngựa cho họ đi nhờ, hơn nữa đồ lần này họ mang theo có cả một số trang phụ rất đặc trưng của bên này, cũng rất rộng lượng cho bọn họ chọn một bộ.
Lâu Thất cuối cùng cũng có y phục sạch sẽ để thay, nàng khẽ thở phào, mặc dù nàng đã từng trải qua vô vàn cực khổ nhưng về bản chất nàng vẫn là người ham muốn được sung sướng, chỉ cần có điều kiện đương nhiên phải ngủ ngon, ăn ngon, mặc đẹp, hơn nữa, quần áo trên người bẩn thỉu, Trầm Sát thi thoảng lại hôn nàng, hắn không chê nhưng nàng thấy cũng rất bối rối.
Nếu như là đội xe của mình, Trầm Sát đương nhiên sẽ phải ở riêng xe ngựa với Lâu Thất, nhưng bây giờ là mượn xe nhà người ta đương nhiên không thể kén chọn. Họ và Hiên Viên Trọng Châu, Hỏa, bốn người ngồi trên một chiếc xe.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Lâu Thất liền đi về phía Kim Nguyên. Ông ta đang đứng bên cạnh một cỗ xe ngựa nói gì đó với người trong xe.
Khi Lâu Thất bước lại gần thì nghe thấy một giọng thiếu nữ không vui đang trách cứ: "Chúng ta và Khổng gia lại không có qua lại, huống hồ bọn họ chỉ quen biết một người nhà Khổng gia, nhỡ may là hạ nhân của Khổng gia thì sao? Nhiệt tình cho họ mượn xe ngựa để đi như vậy sẽ làm hạ thấp thân phận của chúng ta."
Hạ thấp thân phận của họ?
Sau đó, trong xe lại có một giọng nữ nhân lớn tuổi hơn, trách móc thiếu nữ đó: "Lần này về lại bổn gia, con còn ăn nói bộc trực như vậy khiến gia chủ tức giận, sẽ không được sống yên ổn đâu.
"Gia chủ già yếu mắt mờ rồi!"
"Lục tiểu thư!" Kim Nguyên giọng điệu chùng xuống, người trong xe lẩm bẩm hai tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
Lâu Thất đứng ở chỗ cách Kim Nguyên khá xa, đợi ông ta quay người lại mới mỉm cười hỏi: "Kim đại thúc, không biết các người có bồ câu đưa thư không?"
Kim Nguyên thoáng chút bối rối, nhưng nghĩ tới ở khoảng cách xa như vậy nàng chắc cũng không nghe thấy lời người trong xe nói nên lại cảm thấy nhẹ lòng.
"Chúng ta chuyên dùng loài chim Thu Thu để đưa tin, nhanh hơn bồ câu đưa thư nhiều." Nói tới điều này, giọng của ông ta có cảm giác ưu việt mà thậm chí chính bản thân ông ta cũng không phát giác ra. Chim Thu Thu, Lâu Thất ở đại lục Tứ Phương chưa từng nghe nói, có lẽ là loài chim của đại lục Long Ngâm. Nói những thế gia bọn họ có chút xem thường đại lục Tứ Phương, có lẽ có thể nhìn ra từ những chi tiết này.
Lâu Thất đang định nói gì thì rèm xe vén lên, một thiếu nữ thò đầu ra nhìn về phía nàng, đầu tiên là sững người sau đó ánh mắt lập tức dấy lên ý thù địch.
"Chim Thu Thu đều cần có người huấn luyện riêng, không thể giống như thứ chim bồ câu ngu ngốc kia, ai cũng có thể huấn luyện đưa thư. Chim Thu Thu của Kim gia cho dù cho ngươi mượn, ngươi có cách nào để nó nghe lời không? Đúng là tới từ đại lục Tứ Phương, không hiểu biết gì cả.
Thiếu nữ này tướng mạo trung bình, nhưng có đôi môi hồng đào rất đẹp, màu sắc rực rỡ, là điểm nổi bất của ngũ quan.
Chỉ có điều những lời nói ra thì thật sự khó nghe.
"Lục tiểu thư, nếu cô còn tiếp tục như vậy, khi trở về tôi sẽ bẩm báo lại với gia chủ đấy!" Kim Nguyên có chút tức giận. Họ đều nhận ra mấy người Lâu Thất không phải người thường, lục tiểu thư này thì chả có mắt nhìn người gì cả.
"Tứ thúc, thúc đâu phải đàn bà nhiều lời, sao cứ suốt ngày thích nói việc này vậy?" Lục tiểu thư kia tức giận nói một câu, giật mạnh rèm cửa xe xuống.
Sắc mặt Kim Nguyên lập tức sa sầm.
Lâu Thất vẫn mỉm cười: "Ta muốn truyền tin cho người nhà, bảo họ nhanh chóng đuổi theo, nếu như thuận tiện, Kim đại thúc cho ta mượn một con chim Thu Thu."
Mặc dù lời của lục tiểu thư kia nói khó nghe nhưng cô ta nói là sự thật, chim Thu Thu không phải ai cũng có thể huấn luyện, chim Thu Thu huấn luyện xong dùng để đưa thư sẽ chỉ phân biệt mùi cố định mà họ cung cấp, như vậy mới gửi thư đi. Nếu như gửi cho người khác, căn bản là không thể nào, nó sẽ không nghe lời, cũng không nhớ mùi khác.
Nhưng thấy Lâu Thất không có ý định từ bỏ, Kim Nguyên quyết định cho nàng mượn chim Thu Thu, dù sao thì cuối cùng không gửi được nàng ta sẽ biết thôi.
Một thanh niên tướng mạo tuấn tú xách một chiếc giá tới, trên giá thép, móng vuốt màu xanh đang bấu chặt, đầu của con chim đó cũng to như chim bồ câu nhưng hơi dài và dẹt, khi vỗ cánh sẽ to hơn một chút, nhìn rất thông minh.
Đây chính là chim Thu Thu?
Thanh niên kia bước tới bên Lâu Thất, nhanh chóng nhìn nàng: "Cẩn thận mỏ của nó, mổ vào người rất đau..."
Trầm Sát ngồi trong xe ngựa, Hiên Viên Trọng Châu vén rèm xe lên, từ góc độ của họ vừa hay nhìn được cảnh này. Hiên Viên Trọng Châu thấy vậy trong lòng thốt lên: có trò hay để xem.
Quả nhiên lập tức nghe thấy giọng Trầm Sát lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Hỏa: "Ngươi đi."
Tên tiểu tử đó đứng gần nàng như vậy, nói chuyện lại còn cứ liếc nhìn nàng, nhìn là biết có ý đồ đen tối với nữ nhân của hắn. Rõ ràng biết nàng đã có chồng vậy mà vẫn không từ bỏ sắc tâm, thật đáng chết.
Khí áp trong xe đã xuống thấp, Hỏa lập tức nhảy xuống xe bước về phía Lâu thất.
Khi hắn vừa bước tới bên này, lục tiểu thư kia lại không cam tâm vén rèm lên nhìn xem Lâu Thất có thực sự dẫn được chim Thu Thu đi không, rèm xe vừa vén lên thì nhìn thấy Hỏa đang bước tới. Ánh mắt nhìn về phía vết thương trên mặt hắn, cô ta kinh hãi kêu thét lên.
"A! Kẻ đó thật đáng sợ! Xấu quá!"
Tiếng kêu đó khiến tất cả mọi người đều sững sờ, sắc mặt Lâu Thất lập tức sa sầm.
Kim Nguyên sắc mặt bối rối vô cùng, trong lòng cũng vô cùng tức giận lục tiểu thư này.
Họ đều là đàn ông, mới đầu nhìn vết thẹo của Hỏa cũng thầm kinh ngạc nhưng không đến nỗi thất lễ, còn vị lục tiểu thư này đúng là...
Ông ta lập tức xin lỗi.
"Thực sự xin lỗi, tại hạ chỉ là bàng chi Kim gia, làm quản sự ở bổn gia, ngồi trên xe là tam phu nhân và lục tiểu thư của bổn gia chúng ta, thân phận cao hơn tại hạ một chút."
Ông cũng rất rõ thân phận của mình, mặc dù là trưởng bối, nhưng thực sự không quản được lục tiểu thư kia.
Hỏa lạnh nhạt nói: "Không sao."
Lâu Thất nhếch mép: "Kim đại thúc, nghe nói nhà các người muốn kết thân với Lâu gia, không biết vị thiếu gia muốn lấy tiểu thư Lâu gia có quan hệ thế nào với lục tiểu thư đây?"
Kim Nguyên sững người, sau đó lại giật mình kinh hãi, không ngờ nàng ta biết cả chuyện này: "Đó là thiếu gia chính thất, chính là đường huynh của lục tiểu thư. Thiếu gia từ nhỏ rất thân thiết với lục tiểu thư, lục tiểu thư và tam phu nhân trước đây tới... Đông Kinh cho khuây khỏa, vì thiếu gia sắp thành thân nên mới về để tham dự."
Nói là đi cho khuây khỏa nhưng Lâu Thất có thể nghe ra, lục tiểu thư, tam phu nhân này nói không chừng trước đây đã làm việc gì đó khiến Kim Lão tức giận, vì thế mới đuổi đi. Nhưng vừa hay cháu nội của Kim Lão thành thân, tình cảm với lục tiểu thư này lại rất tốt đẹp nên mới phái người đón họ về.
Lâu Thất gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó giơ tay về phía chim Thu Thu: "Nào, anh bạn nhỏ, có chút việc cần nhờ ngươi đi một chuyến."
Nói cũng lạ, con chim nhỏ đó vô cùng nghe lời bay từ giá đỡ qua, hạ xuống cánh tay Lâu Thất.
"Chíp chiu!"
Đám người Kim Nguyên sửng sốt.
Tây Lâu Thất vuốt ve mình chim, sau đó gọi một tiếng: "Trần Thập."
Trần Thập lập tức bước tới, đón lấy chim.
"Bảo họ nhanh chóng đuổi theo." Lâu Thất dặn dò một câu, liếc nhìn xe ngựa của lục tiểu thư, sau đó nói với Hỏa: "Lên xe, ta trị thương cho ngươi."
Hỏa sững người, Lâu Thất đã bước nhanh về phía xe của họ, nhẹ nhàng nhảy lên.
"Sao vậy, đồng ý trị thương cho Hỏa vệ rồi sao?"
Hiên Viên Trọng Châu đương nhiên nghe ra câu nói sau cùng nàng đặc biệt nói lớn tiếng hơn hẳn, hắn không khỏi cười nhạo nàng.
Lâu Thất sững sờ, quay đầu nhìn Hỏa vệ đang lên xe: "Các ngươi lẽ nào đều tưởng rằng ta không muốn trị cho hắn đấy chứ?"
Lâu Thất gật đầu: "Thật, chắc là đã đi vào Hàn Mạc rồi."
"Vậy sao các người còn không tiếp tục đuổi theo?"
Lúc này Hiên Viên Trọng Châu tiếp lời: "Khi trước chúng ta đuổi gấp quá, không mang theo trang phục chống rét, đồ ăn cũng không mang theo, bây giờ vào Hàn Mạc chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết? Vì thế chúng ta ở đây đợi người tới."
Kim Nguyên nói: "Nhưng dọc đường đi chúng ta không gặp được đội xe nào cả, nói vậy các vị phải đợi ở đây ít nhất hai ngày."
Hiên Viên Trọng Châu thở dài: "Chắc là vậy rồi, nhưng ở đây tới tối cũng lạnh tới mức không chịu được, cũng hay Kim đại thúc đi ngang qua đây..."
Ý của lời này rất rõ ràng, vừa hay các người đi ngang đây, hãy cho chúng ta đi nhờ đi.
Kim Nguyên có phần do dự.
Bọn họ có sáu chiếc xe ngựa, chỉ có hai xe cho người ngồi, bốn xe còn lại là để hàng, nếu như sắp xếp lại hàng hóa để trống ra một xe thì cũng được.
Nhưng không thân quen gì, ai biết họ là ai? Có khi nào dẫn sói vào nhà không.
"Các vị là người Đông Thanh sao?" Hắn lại hỏi thêm một câu.
Lâu Thất lắc đầu: "Không dám giấu, phu quân của ta trước đây đều làm ăn buôn bán ở mấy nước, chỉ có điều sau này đắc tội đối thủ, tránh vào Đại Thịnh quốc, nhập tịch bên đó, bây giờ là người Đại Thịnh rồi."
Nghe nàng nói vậy, Kim Nguyên liền tin tưởng.
Sau khi Đại Thịnh kiến lập, thu hút rất nhiều những người giàu có mới phất lên vào nhập tịch.
"Bên đó mặc dù có mấy thế gia, nhưng không phải người thường đều biết, bằng hữu của các vị đúng là học rộng biết nhiều." Kim Nguyên nhìn Trầm Sát, nam nhân này lạnh lùng quá.
Trầm Sát lạnh nhạt nói: "Vì hắn là người của thế gia, Khổng gia, không biết ngươi từng nghe nói hay không." Gia tộc của Khổng Tu, chắc cũng không thua kém gì Kim gia. Hai nhà này chắc cũng có nghe nói về nhau, nhưng không quá quen thuộc. Nhưng nếu như là Kim gia của Kim lão thì chắc với quan hệ của Kim lão và Khổng Tu, người trong gia tộc của họ ít nhiều cũng cảm thấy thân thiết với Khổng gia hơn.
Lâu Thất nhìn Trầm Sát, thông minh quá. Trầm Sát rất hài lòng với ánh mắt khen ngợi của nàng.
Nữ nhân của hắn thì nên thích hắn, sùng bái hắn, cảm thấy hắn rất lợi hại mới đúng.
"Người nhà Khổng gia?" Quả nhiên đối phương nghe họ quen với người nhà Khổng gia, thái độ lập tức thay đổi, thoải mái và thân thiết hơn nhiều.
Nói ra Khổng gia, Kim Nguyên hoàn toàn tin tưởng.
Không chỉ đồng ý cho họ đi một đọan, còn lập tức thu dọn hai xe hàng, để trống ra hai xe ngựa cho họ đi nhờ, hơn nữa đồ lần này họ mang theo có cả một số trang phụ rất đặc trưng của bên này, cũng rất rộng lượng cho bọn họ chọn một bộ.
Lâu Thất cuối cùng cũng có y phục sạch sẽ để thay, nàng khẽ thở phào, mặc dù nàng đã từng trải qua vô vàn cực khổ nhưng về bản chất nàng vẫn là người ham muốn được sung sướng, chỉ cần có điều kiện đương nhiên phải ngủ ngon, ăn ngon, mặc đẹp, hơn nữa, quần áo trên người bẩn thỉu, Trầm Sát thi thoảng lại hôn nàng, hắn không chê nhưng nàng thấy cũng rất bối rối.
Nếu như là đội xe của mình, Trầm Sát đương nhiên sẽ phải ở riêng xe ngựa với Lâu Thất, nhưng bây giờ là mượn xe nhà người ta đương nhiên không thể kén chọn. Họ và Hiên Viên Trọng Châu, Hỏa, bốn người ngồi trên một chiếc xe.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Lâu Thất liền đi về phía Kim Nguyên. Ông ta đang đứng bên cạnh một cỗ xe ngựa nói gì đó với người trong xe.
Khi Lâu Thất bước lại gần thì nghe thấy một giọng thiếu nữ không vui đang trách cứ: "Chúng ta và Khổng gia lại không có qua lại, huống hồ bọn họ chỉ quen biết một người nhà Khổng gia, nhỡ may là hạ nhân của Khổng gia thì sao? Nhiệt tình cho họ mượn xe ngựa để đi như vậy sẽ làm hạ thấp thân phận của chúng ta."
Hạ thấp thân phận của họ?
Sau đó, trong xe lại có một giọng nữ nhân lớn tuổi hơn, trách móc thiếu nữ đó: "Lần này về lại bổn gia, con còn ăn nói bộc trực như vậy khiến gia chủ tức giận, sẽ không được sống yên ổn đâu.
"Gia chủ già yếu mắt mờ rồi!"
"Lục tiểu thư!" Kim Nguyên giọng điệu chùng xuống, người trong xe lẩm bẩm hai tiếng rồi cũng không nói gì nữa.
Lâu Thất đứng ở chỗ cách Kim Nguyên khá xa, đợi ông ta quay người lại mới mỉm cười hỏi: "Kim đại thúc, không biết các người có bồ câu đưa thư không?"
Kim Nguyên thoáng chút bối rối, nhưng nghĩ tới ở khoảng cách xa như vậy nàng chắc cũng không nghe thấy lời người trong xe nói nên lại cảm thấy nhẹ lòng.
"Chúng ta chuyên dùng loài chim Thu Thu để đưa tin, nhanh hơn bồ câu đưa thư nhiều." Nói tới điều này, giọng của ông ta có cảm giác ưu việt mà thậm chí chính bản thân ông ta cũng không phát giác ra. Chim Thu Thu, Lâu Thất ở đại lục Tứ Phương chưa từng nghe nói, có lẽ là loài chim của đại lục Long Ngâm. Nói những thế gia bọn họ có chút xem thường đại lục Tứ Phương, có lẽ có thể nhìn ra từ những chi tiết này.
Lâu Thất đang định nói gì thì rèm xe vén lên, một thiếu nữ thò đầu ra nhìn về phía nàng, đầu tiên là sững người sau đó ánh mắt lập tức dấy lên ý thù địch.
"Chim Thu Thu đều cần có người huấn luyện riêng, không thể giống như thứ chim bồ câu ngu ngốc kia, ai cũng có thể huấn luyện đưa thư. Chim Thu Thu của Kim gia cho dù cho ngươi mượn, ngươi có cách nào để nó nghe lời không? Đúng là tới từ đại lục Tứ Phương, không hiểu biết gì cả.
Thiếu nữ này tướng mạo trung bình, nhưng có đôi môi hồng đào rất đẹp, màu sắc rực rỡ, là điểm nổi bất của ngũ quan.
Chỉ có điều những lời nói ra thì thật sự khó nghe.
"Lục tiểu thư, nếu cô còn tiếp tục như vậy, khi trở về tôi sẽ bẩm báo lại với gia chủ đấy!" Kim Nguyên có chút tức giận. Họ đều nhận ra mấy người Lâu Thất không phải người thường, lục tiểu thư này thì chả có mắt nhìn người gì cả.
"Tứ thúc, thúc đâu phải đàn bà nhiều lời, sao cứ suốt ngày thích nói việc này vậy?" Lục tiểu thư kia tức giận nói một câu, giật mạnh rèm cửa xe xuống.
Sắc mặt Kim Nguyên lập tức sa sầm.
Lâu Thất vẫn mỉm cười: "Ta muốn truyền tin cho người nhà, bảo họ nhanh chóng đuổi theo, nếu như thuận tiện, Kim đại thúc cho ta mượn một con chim Thu Thu."
Mặc dù lời của lục tiểu thư kia nói khó nghe nhưng cô ta nói là sự thật, chim Thu Thu không phải ai cũng có thể huấn luyện, chim Thu Thu huấn luyện xong dùng để đưa thư sẽ chỉ phân biệt mùi cố định mà họ cung cấp, như vậy mới gửi thư đi. Nếu như gửi cho người khác, căn bản là không thể nào, nó sẽ không nghe lời, cũng không nhớ mùi khác.
Nhưng thấy Lâu Thất không có ý định từ bỏ, Kim Nguyên quyết định cho nàng mượn chim Thu Thu, dù sao thì cuối cùng không gửi được nàng ta sẽ biết thôi.
Một thanh niên tướng mạo tuấn tú xách một chiếc giá tới, trên giá thép, móng vuốt màu xanh đang bấu chặt, đầu của con chim đó cũng to như chim bồ câu nhưng hơi dài và dẹt, khi vỗ cánh sẽ to hơn một chút, nhìn rất thông minh.
Đây chính là chim Thu Thu?
Thanh niên kia bước tới bên Lâu Thất, nhanh chóng nhìn nàng: "Cẩn thận mỏ của nó, mổ vào người rất đau..."
Trầm Sát ngồi trong xe ngựa, Hiên Viên Trọng Châu vén rèm xe lên, từ góc độ của họ vừa hay nhìn được cảnh này. Hiên Viên Trọng Châu thấy vậy trong lòng thốt lên: có trò hay để xem.
Quả nhiên lập tức nghe thấy giọng Trầm Sát lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Hỏa: "Ngươi đi."
Tên tiểu tử đó đứng gần nàng như vậy, nói chuyện lại còn cứ liếc nhìn nàng, nhìn là biết có ý đồ đen tối với nữ nhân của hắn. Rõ ràng biết nàng đã có chồng vậy mà vẫn không từ bỏ sắc tâm, thật đáng chết.
Khí áp trong xe đã xuống thấp, Hỏa lập tức nhảy xuống xe bước về phía Lâu thất.
Khi hắn vừa bước tới bên này, lục tiểu thư kia lại không cam tâm vén rèm lên nhìn xem Lâu Thất có thực sự dẫn được chim Thu Thu đi không, rèm xe vừa vén lên thì nhìn thấy Hỏa đang bước tới. Ánh mắt nhìn về phía vết thương trên mặt hắn, cô ta kinh hãi kêu thét lên.
"A! Kẻ đó thật đáng sợ! Xấu quá!"
Tiếng kêu đó khiến tất cả mọi người đều sững sờ, sắc mặt Lâu Thất lập tức sa sầm.
Kim Nguyên sắc mặt bối rối vô cùng, trong lòng cũng vô cùng tức giận lục tiểu thư này.
Họ đều là đàn ông, mới đầu nhìn vết thẹo của Hỏa cũng thầm kinh ngạc nhưng không đến nỗi thất lễ, còn vị lục tiểu thư này đúng là...
Ông ta lập tức xin lỗi.
"Thực sự xin lỗi, tại hạ chỉ là bàng chi Kim gia, làm quản sự ở bổn gia, ngồi trên xe là tam phu nhân và lục tiểu thư của bổn gia chúng ta, thân phận cao hơn tại hạ một chút."
Ông cũng rất rõ thân phận của mình, mặc dù là trưởng bối, nhưng thực sự không quản được lục tiểu thư kia.
Hỏa lạnh nhạt nói: "Không sao."
Lâu Thất nhếch mép: "Kim đại thúc, nghe nói nhà các người muốn kết thân với Lâu gia, không biết vị thiếu gia muốn lấy tiểu thư Lâu gia có quan hệ thế nào với lục tiểu thư đây?"
Kim Nguyên sững người, sau đó lại giật mình kinh hãi, không ngờ nàng ta biết cả chuyện này: "Đó là thiếu gia chính thất, chính là đường huynh của lục tiểu thư. Thiếu gia từ nhỏ rất thân thiết với lục tiểu thư, lục tiểu thư và tam phu nhân trước đây tới... Đông Kinh cho khuây khỏa, vì thiếu gia sắp thành thân nên mới về để tham dự."
Nói là đi cho khuây khỏa nhưng Lâu Thất có thể nghe ra, lục tiểu thư, tam phu nhân này nói không chừng trước đây đã làm việc gì đó khiến Kim Lão tức giận, vì thế mới đuổi đi. Nhưng vừa hay cháu nội của Kim Lão thành thân, tình cảm với lục tiểu thư này lại rất tốt đẹp nên mới phái người đón họ về.
Lâu Thất gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó giơ tay về phía chim Thu Thu: "Nào, anh bạn nhỏ, có chút việc cần nhờ ngươi đi một chuyến."
Nói cũng lạ, con chim nhỏ đó vô cùng nghe lời bay từ giá đỡ qua, hạ xuống cánh tay Lâu Thất.
"Chíp chiu!"
Đám người Kim Nguyên sửng sốt.
Tây Lâu Thất vuốt ve mình chim, sau đó gọi một tiếng: "Trần Thập."
Trần Thập lập tức bước tới, đón lấy chim.
"Bảo họ nhanh chóng đuổi theo." Lâu Thất dặn dò một câu, liếc nhìn xe ngựa của lục tiểu thư, sau đó nói với Hỏa: "Lên xe, ta trị thương cho ngươi."
Hỏa sững người, Lâu Thất đã bước nhanh về phía xe của họ, nhẹ nhàng nhảy lên.
"Sao vậy, đồng ý trị thương cho Hỏa vệ rồi sao?"
Hiên Viên Trọng Châu đương nhiên nghe ra câu nói sau cùng nàng đặc biệt nói lớn tiếng hơn hẳn, hắn không khỏi cười nhạo nàng.
Lâu Thất sững sờ, quay đầu nhìn Hỏa vệ đang lên xe: "Các ngươi lẽ nào đều tưởng rằng ta không muốn trị cho hắn đấy chứ?"
/659
|