Lâu Thất cắn răng, lúc này Trầm Sát tuyệt đối không còn sức chiến đấu, một mình nàng đối chiến với bao nhiêu đây người cũng không thể nào, nếu nàng gặp nguy hiểm, nàng sợ Trầm Sát sẽ liều mạng.
Cho nên, bọn họ chỉ có thể lui bước, chỉ có thể tiếp tục lui bước.
"Còn có thể chạy không?"
"Ừ." Trên thực tế thì Trầm Sát đau đến nỗi không đứng thẳng lưng được nữa, nếu đổi thành người khác, lúc này tuyệt đối không thể trụ vững đâu, nhưng ý chí của hắn kiên cường hơn bất cứ người nào khác, vẫn đứng rất thẳng, nói chuyện với Lâu Thất đều sử dụng bằng truyền âm, những kẻ đó hoàn toàn không nhìn thấu độc của hắn đang bị phát tác.
"Chúng ta chạy."
Lâu Thất vừa hô chạy, Trầm Sát lập tức ôm eo nàng, nhảy ngược xuống đằng sau lưng, thoáng chốc bay ra xa vài trượng.
"Chàng sao rồi?"
"Có thể kiên trì, nhưng mà, mục đích của bọn chúng dường như muốn ép chúng ta chạy vào chỗ này."
Cho nên, bảy người kia lúc nãy không có ngăn cản bọn họ lại, mà là tiếp tục truy đuổi.
Lâu Thất đỡ lấy hắn, cắn răng nói: "Cho dù như vậy, chúng ta cũng cần phải đi." Dù sao cũng tốt hơn rơi vào tay của bọn chúng. Nàng cần có thời gian khảo sát độc của hắn.
Đây là phương hướng biết rõ có vấn đề nhưng bắt buộc phải lựa chọn.
Hai người tiếp tục tiến lên phía trước, rất nhanh xông vào làn sương khói màu son nhạt kia. Lâu Thất lập tức nghe thấy tiếng rên nhẹ của Trầm Sát, sau đó động tác của hắn bị sững lại, phun ra một ngụm máu tươi.
"Trầm Sát!"
Lâu Thất không phát hiện làn sương khói có gì không ổn, nếu không nàng sẽ không xông vào đây đâu.
Những kẻ kia không có đuổi theo vào đây, điều này khiến bọn họ càng cảm thấy làn sương khói này có vấn đề. "Cái này nhằm vào chàng đó, Trầm Sát, chúng ta lui ra lại." Lâu Thất cắn răng nói.
Trầm Sát nắm lấy tay nàng, "Không, có gì đó đang tiến tới."
Lâu Thất ngơ ngác, quay đầu nhìn, bèn thấy mấy con rắn to bằng cánh tay bay lao về phía của bọn họ, trông bộ dạng của lũ rắn, Lâu Thất chỉ cảm thấy rất quen mắt, đợi xem rõ hơn chút, đột nhiên chửi thề một tiếng.
"Chết tiệt, đây chẳng phải là Phun Hoả Xà chúng ta gặp được ở Mê Hồn Cốc sao?"
Lúc đó bọn họ gặp gỡ lũ Phun Hoả Xà vẫn còn nhỏ, nhưng bây giờ cái lũ này là to đó! Phun lửa ra chắc kinh khủng hơn cái đám nhỏ kia cơ!
Trong khói sương, người thì không ai dám vào, nhưng thả rắn vào đây! Đê tiện, từng bước từng bước tính toán sẵn hết rồi!
"Chạy thôi!"
Nhưng khi bọn họ bay đi mới phát hiện...
Phía dưới kia là vực thẳm đó.
Bảy tên Ảnh Sát nhìn nhau một phen.
"Xác nhận hai người kia đã nhảy xuống vách núi Thông Thiên rồi, trở về bẩm báo với Uyển tiểu thư thôi."
Bảy người đó rất nhanh rời khỏi chỗ này.
Đợi bọn họ rời đi, ba hình bóng bên cạnh phiêu dạt từ trên cây xuống.
Hiên Viên Ý giải huyệt đạo của thần y, "Lúc nãy điểm huyệt đạo của ông là vì không để bọn chúng phát hiện, mong thần y lượng thứ." Võ công của thần y chỉ có thể xem là võ mèo cào, đó chẳng qua vì ông ta muốn có sức khoẻ nên mới học luyện vài chiêu thôi.
Thần y vội vàng lắc đầu: "Không sao không sao, bây giờ quan trọng nhất là Đế Quân Đế Hậu, hai người họ sao rồi?"
Hiên Viên Ý nói với Thần Quỷ Binh đi theo: "Bây giờ ngươi trở về, dắt theo mọi người, lập tức giật lại xe ngựa của chúng ta, xông ra khỏi nhà họ Lâu, sau đó đảo một vòng xem thử có đường nào xuống được vách núi Thông Thiên không, ta dắt thần y xuống dưới kia trước. Nhớ lấy, không vì gấp gáp mà hoảng loạn, tất cả hành sự cẩn thận!"
"Rõ!"
Thần Quỷ Binh nhận lệnh rời đi, còn Hiên Viên Ý lập tức dắt theo thần y, vội vàng đeo lấy chiếc khẩu trang lồng thuốc, tiến về phía bờ vực.
Vách núi Thông Thiên, thật ra không phải cực sâu cực sâu, mà là cực dài, nói là thông thiên, hoặc có lẽ là cảm giác nhìn từ dưới vách núi lên, nhìn lên phía trên chỉ thấy một đường chân trời, giống như đi đến đáy vực sẽ sờ được vào bầu trời vậy.
Lâu Thất và Trầm Sát đương nhiên không đến nỗi ngã nhào xuống, có Phá Sát, và khinh công thượng đẳng, tuy bọn họ bị thương nhẹ, nhưng rốt cuộc đáp xuống đáy vực một cách an toàn.
Vốn dĩ Lâu Thất không định xuống đây, nhưng thấy Trầm Sát độc phát, nàng đột nhiên nhớ ra, ở vách núi Thông Thiên hình như có Hồng Tùng Trùng và Băng Ngư Cốt đó! Dù sao thì cũng sắp đến mùng mười lăm rồi, nàng không thể rời khỏi Trầm Sát, bộ dạng này của chàng cũng tuyệt đối không thể nào ứng phó với tình hình của ngày mai, hay là nhân cơ hội này tìm thấy hai vị dược dẫn cuối cùng rồi tính tiếp.
Vầng trăng lấp ló khỏi đám mây, soi rọi ánh sáng thanh đạm. Dưới đáy vách còn sáng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.
"Khụ khụ." Trầm Sát ho vài tiếng.
"Tìm một chỗ trú để thăm coi sức khoẻ của chàng trước đã." Lâu Thất đặt tay của hắn gác lên bờ vai của mình, đỡ hắn dậy, nhìn xung quanh, bên cạnh có rất nhiều bụi cây um tùm, nhưng nàng có thể nhìn thấy một chút ánh sáng dao động thoắt ẩn thoắt hiện.
Sóng ánh sáng?
Có nước?
Chỗ có nước có khi nào có Băng Ngư không?
"Chúng ta đi qua bên đó!"
Trầm Sát đã cố gắng đến hơi thở cuối cùng, chỉ đi vài bước bèn chịu hết nổi, thân thể cao to nặng nề đè lên người của Lâu Thất.
"Trầm Sát!"
Lâu Thất kinh sợ, lập tức dùng sức đỡ lấy hắn.
"Thất Thất có cõng nổi bổn Đế Quân không?" Hắn nói một câu yếu đuối.
Lâu Thất cắn chặt răng, "Chẳng lẽ đến lúc này chàng không tỏ ra đàn ông chút xíu được sao? Bắt một nữ nhân như ta cõng một người nam nhân cao to như chàng, có xấu hổ không?"
"Không xấu hổ, nàng là nữ nhân của bổn Đế Quân, nếu nữ nhân khác muốn cõng, bổn Đế Quân còn chả vui lòng nữa kìa."
Lâu Thất cúi thấp người xuống, Trầm Sát quả nhiên không hề khách sáo nằm bò lên lưng của nàng.
Thân hình cao to khoẻ khoắn của Trầm Sát, quả thật rất nặng rất nặng. Nhưng may là Lâu Thất rất khoẻ mạnh, cõng chàng từng bước từng bước đi vào bụi cây đó.
"Thất Thất." Trầm Sát bò trên tấm lưng nhỏ bé của nàng, môi đặt bên tai nàng, nhẹ giọng gọi nàng. Từ lúc năm tuổi trở đi, hắn chưa bao giờ cho người khác cõng mình nữa, huống chi đã trưởng thành lớn khôn, cao to như vậy. Thân hình của Lâu Thất chỉ bằng một nửa của hắn, so sánh với hắn, hiện rõ nàng mảnh mai đến cỡ nào, nhưng không biết tại sao, Trầm Sát cảm nhận được sự an tâm và ấm áp cực kì đặc biệt trên lưng nàng.
Chưa bao giờ có nữ nhân nào mang đến cho hắn cảm giác như vậy.
Hắn cũng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này bao giờ.
Đây là việc không quản lên núi đao hay xuống biển lửa, nhảy vực hay đối mặt với liều mạng sống còn, người nữ nhân luôn ở bên cạnh hắn không chê không rời, hắn biết, có những lúc bản thân quả thực bất lực phải gục ngã, nàng cũng sẽ không sợ hãi không khóc lóc, không kêu trời than đất.
Thiên hạ này, không tìm được người nữ nhân thứ hai giống vậy nữa đâu.
Hắn biết, cho dù thân sinh mẫu thân đứng trước mặt của hắn, cũng không thể so sánh với nữ nhân này, trong trái tim của hắn, không có gì quan trọng hơn nàng.
"Rất đau?"
Trên trán của Lâu Thất toát đầy mồ hôi, cố gắng bước đi vững chải một chút.
"Ừ." Hắn không muốn nói dối nàng, bất kì lời nói dối nào cũng không muốn nói. Nhưng dù đau cỡ nào hắn vẫn muốn giữ vững thần trí, nếu không, ngay cả kề bên nàng cũng chẳng thể nào.
"Nhịn lấy." Lâu Thất không giống với những nữ nhân bình thường nghe thấy hắn than đau liền tỏ vẻ đau lòng, càng không có dỗ dành, chỉ có hai chữ đơn giản như thế thôi.
Ngược lại Trầm Sát cực kì yêu thích.
Vốn dĩ là, hắn không muốn yếu đuối, càng không cần nữ nhân của mình dỗ dành nỗi đau đớn của bản thân.
Xuyên qua bụi cây, Lâu Thất sững sờ, tiếp đó toàn thân nổi đầy da gà.
"Chết tiệt! Chẳng trách bọn chúng ép chúng ta xuống đây! Đây là."
Trầm Sát giương mắt lên nhìn, nhảy từ trên lưng nàng xuống, chỉ dựa nửa người vào người nàng, không nói lời nào rút Ẩm Huyết Kiếm ra.
"Đại sát một trận thì được rồi."
Không cần nói gì nhiều, có nói thì cũng vô dụng thôi.
Sóng ánh sáng lúc nãy bọn họ thấy được, thật ra, đâu có sóng ánh sáng nào, mà là một đám sói trắng!
Lâu Thất chưa bao giờ nhìn thấy lông sói trắng đến như vậy, toàn thân trắng muốt lấp lánh dưới ánh trăng, cho nên, bởi vì sự soi rọi của vầng trăng, lúc nãy nàng mới tưởng đó là sóng ánh sáng!
Một đám sói trắng đang nằm bò trên mặt đất, vài trăm con đang chen lấn với nhau, giống như mặt hồ màu bạc dưới vầng trăng sáng.
Bởi vì sự xâm nhập của bọn họ, đàn sói trắng bị kinh động, như nghe thấy tiếng ra hiệu, toàn bộ đứng lên chỉnh tề. Sự động đậy này, khiến Lâu Thất cảm thấy không ổn, "Tại sao đám sói đó có một mùi vị kì lạ?"
Lúc không động đậy thì không ngửi được, vừa động đậy, nàng liền cảm thấy bất ổn, vài trăm con sói cùng động đậy, gió thổi thoáng qua, có một mùi hương kì dị, khiến đầu óc nàng choáng váng.
Chẳng phải bọn họ bách độc bất thâm sao?
Loại hương này là gì vậy?
Vài trăm con sói ở đây đóng vai trò gì?
"Trầm Sát, Tiểu Thất!"
Sau lưng có tiếng truyền đến, trước khi Trầm Sát định quăng Ẩm Huyết Kiếm ra đó, bọn họ nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Ý.
"Nhị thúc?"
Lâu Thất sững người, quay đầu nhìn thấy Hiên Viên Ý dắt theo thần y chạy vội qua đây, và nhìn tiếp vào thùng thuốc đặc chế trong tay của thần y, Lâu Thất quả thật vui mừng điên cuồng.
Nàng tưởng dưới vách núi Thông Thiên này chả có gì cả, không ngờ Hiên Viên Ý đem toàn bộ dược dẫn của thần y xuống dưới đây, điều này khiến nàng phấn khởi cuồng nhiệt. Bởi vì bây giờ độc của Trầm Sát đang phát tác, nói rõ sự cân bằng của độc và cổ trong cơ thể đã bị phá vỡ, bọn họ không thể đi theo tư duy trước đây nữa, cho dù sao đi chăng nữa, phải giải độc trước cho hắn rồi tính tiếp! Bởi vì độc cần có thuốc, chí ít còn cứu được, nhưng còn cổ, nàng vẫn nắm chắc có thể áp chế cổ xuống một chút! Đi một bước tính một bước vậy.
"Thần y, dược dẫn đem đầy đủ chứ?" Và, nàng sợ tụi người thần y ở lại nhà họ Lâu xảy ra chuyện, đống thuốc này được tìm một cách gian nan khó khăn cuối cùng bị cướp hoặc bị huỷ đi, vậy thì bọn họ sẽ khóc không thành tiếng mất. Cho nên, Lâu Thất vẫn cần xác nhận lại một lần nữa.
Thần y gật đầu: "Đem đủ rồi đem đủ rồi."
"Vậy được, ông kiểm tra cho Đế Quân trước, xem có thể áp chế độc tính trước được không, chàng bị độc phát rồi."
"Cái gì?" Thần y kinh hãi.
Lâu Thất dắt Trầm Sát về phía sau, đỡ chàng ngồi xuống, nhìn nghênh đôi mắt thâm sâu đen láy của chàng.
"Bây giờ Nhị thúc đến rồi, chúng ta đối phó với lũ sói trắng là được, chàng hãy ngồi yên nghỉ ngơi trước." Giọng điệu của nàng mang vẻ cứng rắn. Thần y lập tức tiến lên bắt mạch cho hắn.
Mới thoáng chốc, sắc mặt của Trầm Sát trở nên đen thui, ngay cả đôi môi cũng đen nốt, Lâu Thất nhìn xong kinh hãi trong lòng.
"Chỉ có thời gian một khắc."
Lâu Thất nói với Hiên Viên Ý, sắp sửa tới giờ tử, giờ tử mà đến, nàng phải trở về bên cạnh Trầm Sát, tuy hắn bị độc phát, nhưng lỡ như nàng vẫn có thể áp chế được cổ của hắn thì sao?
Đám sói trắng kia đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Nhưng Hiên Viên Ý đứng đó như không nghe được lời nói của Lâu Thất, ông nhìn lũ sói kia, trong mắt loé lên tia sáng phức tạp, sau đó quay đầu nhìn Lâu Thất.
Lâu Thất bị ánh nhìn kì quái của ông làm giật mình.
"Nhị thúc, sao vậy?"
Lúc này, Hiên Viên Ý đi về phía đám sói trắng, cứ tay không mà đi qua đó, và không mang trạng thái công kích gì cả, ngược lại vô cùng thả lỏng thoải mái.
Cho nên, bọn họ chỉ có thể lui bước, chỉ có thể tiếp tục lui bước.
"Còn có thể chạy không?"
"Ừ." Trên thực tế thì Trầm Sát đau đến nỗi không đứng thẳng lưng được nữa, nếu đổi thành người khác, lúc này tuyệt đối không thể trụ vững đâu, nhưng ý chí của hắn kiên cường hơn bất cứ người nào khác, vẫn đứng rất thẳng, nói chuyện với Lâu Thất đều sử dụng bằng truyền âm, những kẻ đó hoàn toàn không nhìn thấu độc của hắn đang bị phát tác.
"Chúng ta chạy."
Lâu Thất vừa hô chạy, Trầm Sát lập tức ôm eo nàng, nhảy ngược xuống đằng sau lưng, thoáng chốc bay ra xa vài trượng.
"Chàng sao rồi?"
"Có thể kiên trì, nhưng mà, mục đích của bọn chúng dường như muốn ép chúng ta chạy vào chỗ này."
Cho nên, bảy người kia lúc nãy không có ngăn cản bọn họ lại, mà là tiếp tục truy đuổi.
Lâu Thất đỡ lấy hắn, cắn răng nói: "Cho dù như vậy, chúng ta cũng cần phải đi." Dù sao cũng tốt hơn rơi vào tay của bọn chúng. Nàng cần có thời gian khảo sát độc của hắn.
Đây là phương hướng biết rõ có vấn đề nhưng bắt buộc phải lựa chọn.
Hai người tiếp tục tiến lên phía trước, rất nhanh xông vào làn sương khói màu son nhạt kia. Lâu Thất lập tức nghe thấy tiếng rên nhẹ của Trầm Sát, sau đó động tác của hắn bị sững lại, phun ra một ngụm máu tươi.
"Trầm Sát!"
Lâu Thất không phát hiện làn sương khói có gì không ổn, nếu không nàng sẽ không xông vào đây đâu.
Những kẻ kia không có đuổi theo vào đây, điều này khiến bọn họ càng cảm thấy làn sương khói này có vấn đề. "Cái này nhằm vào chàng đó, Trầm Sát, chúng ta lui ra lại." Lâu Thất cắn răng nói.
Trầm Sát nắm lấy tay nàng, "Không, có gì đó đang tiến tới."
Lâu Thất ngơ ngác, quay đầu nhìn, bèn thấy mấy con rắn to bằng cánh tay bay lao về phía của bọn họ, trông bộ dạng của lũ rắn, Lâu Thất chỉ cảm thấy rất quen mắt, đợi xem rõ hơn chút, đột nhiên chửi thề một tiếng.
"Chết tiệt, đây chẳng phải là Phun Hoả Xà chúng ta gặp được ở Mê Hồn Cốc sao?"
Lúc đó bọn họ gặp gỡ lũ Phun Hoả Xà vẫn còn nhỏ, nhưng bây giờ cái lũ này là to đó! Phun lửa ra chắc kinh khủng hơn cái đám nhỏ kia cơ!
Trong khói sương, người thì không ai dám vào, nhưng thả rắn vào đây! Đê tiện, từng bước từng bước tính toán sẵn hết rồi!
"Chạy thôi!"
Nhưng khi bọn họ bay đi mới phát hiện...
Phía dưới kia là vực thẳm đó.
Bảy tên Ảnh Sát nhìn nhau một phen.
"Xác nhận hai người kia đã nhảy xuống vách núi Thông Thiên rồi, trở về bẩm báo với Uyển tiểu thư thôi."
Bảy người đó rất nhanh rời khỏi chỗ này.
Đợi bọn họ rời đi, ba hình bóng bên cạnh phiêu dạt từ trên cây xuống.
Hiên Viên Ý giải huyệt đạo của thần y, "Lúc nãy điểm huyệt đạo của ông là vì không để bọn chúng phát hiện, mong thần y lượng thứ." Võ công của thần y chỉ có thể xem là võ mèo cào, đó chẳng qua vì ông ta muốn có sức khoẻ nên mới học luyện vài chiêu thôi.
Thần y vội vàng lắc đầu: "Không sao không sao, bây giờ quan trọng nhất là Đế Quân Đế Hậu, hai người họ sao rồi?"
Hiên Viên Ý nói với Thần Quỷ Binh đi theo: "Bây giờ ngươi trở về, dắt theo mọi người, lập tức giật lại xe ngựa của chúng ta, xông ra khỏi nhà họ Lâu, sau đó đảo một vòng xem thử có đường nào xuống được vách núi Thông Thiên không, ta dắt thần y xuống dưới kia trước. Nhớ lấy, không vì gấp gáp mà hoảng loạn, tất cả hành sự cẩn thận!"
"Rõ!"
Thần Quỷ Binh nhận lệnh rời đi, còn Hiên Viên Ý lập tức dắt theo thần y, vội vàng đeo lấy chiếc khẩu trang lồng thuốc, tiến về phía bờ vực.
Vách núi Thông Thiên, thật ra không phải cực sâu cực sâu, mà là cực dài, nói là thông thiên, hoặc có lẽ là cảm giác nhìn từ dưới vách núi lên, nhìn lên phía trên chỉ thấy một đường chân trời, giống như đi đến đáy vực sẽ sờ được vào bầu trời vậy.
Lâu Thất và Trầm Sát đương nhiên không đến nỗi ngã nhào xuống, có Phá Sát, và khinh công thượng đẳng, tuy bọn họ bị thương nhẹ, nhưng rốt cuộc đáp xuống đáy vực một cách an toàn.
Vốn dĩ Lâu Thất không định xuống đây, nhưng thấy Trầm Sát độc phát, nàng đột nhiên nhớ ra, ở vách núi Thông Thiên hình như có Hồng Tùng Trùng và Băng Ngư Cốt đó! Dù sao thì cũng sắp đến mùng mười lăm rồi, nàng không thể rời khỏi Trầm Sát, bộ dạng này của chàng cũng tuyệt đối không thể nào ứng phó với tình hình của ngày mai, hay là nhân cơ hội này tìm thấy hai vị dược dẫn cuối cùng rồi tính tiếp.
Vầng trăng lấp ló khỏi đám mây, soi rọi ánh sáng thanh đạm. Dưới đáy vách còn sáng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.
"Khụ khụ." Trầm Sát ho vài tiếng.
"Tìm một chỗ trú để thăm coi sức khoẻ của chàng trước đã." Lâu Thất đặt tay của hắn gác lên bờ vai của mình, đỡ hắn dậy, nhìn xung quanh, bên cạnh có rất nhiều bụi cây um tùm, nhưng nàng có thể nhìn thấy một chút ánh sáng dao động thoắt ẩn thoắt hiện.
Sóng ánh sáng?
Có nước?
Chỗ có nước có khi nào có Băng Ngư không?
"Chúng ta đi qua bên đó!"
Trầm Sát đã cố gắng đến hơi thở cuối cùng, chỉ đi vài bước bèn chịu hết nổi, thân thể cao to nặng nề đè lên người của Lâu Thất.
"Trầm Sát!"
Lâu Thất kinh sợ, lập tức dùng sức đỡ lấy hắn.
"Thất Thất có cõng nổi bổn Đế Quân không?" Hắn nói một câu yếu đuối.
Lâu Thất cắn chặt răng, "Chẳng lẽ đến lúc này chàng không tỏ ra đàn ông chút xíu được sao? Bắt một nữ nhân như ta cõng một người nam nhân cao to như chàng, có xấu hổ không?"
"Không xấu hổ, nàng là nữ nhân của bổn Đế Quân, nếu nữ nhân khác muốn cõng, bổn Đế Quân còn chả vui lòng nữa kìa."
Lâu Thất cúi thấp người xuống, Trầm Sát quả nhiên không hề khách sáo nằm bò lên lưng của nàng.
Thân hình cao to khoẻ khoắn của Trầm Sát, quả thật rất nặng rất nặng. Nhưng may là Lâu Thất rất khoẻ mạnh, cõng chàng từng bước từng bước đi vào bụi cây đó.
"Thất Thất." Trầm Sát bò trên tấm lưng nhỏ bé của nàng, môi đặt bên tai nàng, nhẹ giọng gọi nàng. Từ lúc năm tuổi trở đi, hắn chưa bao giờ cho người khác cõng mình nữa, huống chi đã trưởng thành lớn khôn, cao to như vậy. Thân hình của Lâu Thất chỉ bằng một nửa của hắn, so sánh với hắn, hiện rõ nàng mảnh mai đến cỡ nào, nhưng không biết tại sao, Trầm Sát cảm nhận được sự an tâm và ấm áp cực kì đặc biệt trên lưng nàng.
Chưa bao giờ có nữ nhân nào mang đến cho hắn cảm giác như vậy.
Hắn cũng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này bao giờ.
Đây là việc không quản lên núi đao hay xuống biển lửa, nhảy vực hay đối mặt với liều mạng sống còn, người nữ nhân luôn ở bên cạnh hắn không chê không rời, hắn biết, có những lúc bản thân quả thực bất lực phải gục ngã, nàng cũng sẽ không sợ hãi không khóc lóc, không kêu trời than đất.
Thiên hạ này, không tìm được người nữ nhân thứ hai giống vậy nữa đâu.
Hắn biết, cho dù thân sinh mẫu thân đứng trước mặt của hắn, cũng không thể so sánh với nữ nhân này, trong trái tim của hắn, không có gì quan trọng hơn nàng.
"Rất đau?"
Trên trán của Lâu Thất toát đầy mồ hôi, cố gắng bước đi vững chải một chút.
"Ừ." Hắn không muốn nói dối nàng, bất kì lời nói dối nào cũng không muốn nói. Nhưng dù đau cỡ nào hắn vẫn muốn giữ vững thần trí, nếu không, ngay cả kề bên nàng cũng chẳng thể nào.
"Nhịn lấy." Lâu Thất không giống với những nữ nhân bình thường nghe thấy hắn than đau liền tỏ vẻ đau lòng, càng không có dỗ dành, chỉ có hai chữ đơn giản như thế thôi.
Ngược lại Trầm Sát cực kì yêu thích.
Vốn dĩ là, hắn không muốn yếu đuối, càng không cần nữ nhân của mình dỗ dành nỗi đau đớn của bản thân.
Xuyên qua bụi cây, Lâu Thất sững sờ, tiếp đó toàn thân nổi đầy da gà.
"Chết tiệt! Chẳng trách bọn chúng ép chúng ta xuống đây! Đây là."
Trầm Sát giương mắt lên nhìn, nhảy từ trên lưng nàng xuống, chỉ dựa nửa người vào người nàng, không nói lời nào rút Ẩm Huyết Kiếm ra.
"Đại sát một trận thì được rồi."
Không cần nói gì nhiều, có nói thì cũng vô dụng thôi.
Sóng ánh sáng lúc nãy bọn họ thấy được, thật ra, đâu có sóng ánh sáng nào, mà là một đám sói trắng!
Lâu Thất chưa bao giờ nhìn thấy lông sói trắng đến như vậy, toàn thân trắng muốt lấp lánh dưới ánh trăng, cho nên, bởi vì sự soi rọi của vầng trăng, lúc nãy nàng mới tưởng đó là sóng ánh sáng!
Một đám sói trắng đang nằm bò trên mặt đất, vài trăm con đang chen lấn với nhau, giống như mặt hồ màu bạc dưới vầng trăng sáng.
Bởi vì sự xâm nhập của bọn họ, đàn sói trắng bị kinh động, như nghe thấy tiếng ra hiệu, toàn bộ đứng lên chỉnh tề. Sự động đậy này, khiến Lâu Thất cảm thấy không ổn, "Tại sao đám sói đó có một mùi vị kì lạ?"
Lúc không động đậy thì không ngửi được, vừa động đậy, nàng liền cảm thấy bất ổn, vài trăm con sói cùng động đậy, gió thổi thoáng qua, có một mùi hương kì dị, khiến đầu óc nàng choáng váng.
Chẳng phải bọn họ bách độc bất thâm sao?
Loại hương này là gì vậy?
Vài trăm con sói ở đây đóng vai trò gì?
"Trầm Sát, Tiểu Thất!"
Sau lưng có tiếng truyền đến, trước khi Trầm Sát định quăng Ẩm Huyết Kiếm ra đó, bọn họ nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Ý.
"Nhị thúc?"
Lâu Thất sững người, quay đầu nhìn thấy Hiên Viên Ý dắt theo thần y chạy vội qua đây, và nhìn tiếp vào thùng thuốc đặc chế trong tay của thần y, Lâu Thất quả thật vui mừng điên cuồng.
Nàng tưởng dưới vách núi Thông Thiên này chả có gì cả, không ngờ Hiên Viên Ý đem toàn bộ dược dẫn của thần y xuống dưới đây, điều này khiến nàng phấn khởi cuồng nhiệt. Bởi vì bây giờ độc của Trầm Sát đang phát tác, nói rõ sự cân bằng của độc và cổ trong cơ thể đã bị phá vỡ, bọn họ không thể đi theo tư duy trước đây nữa, cho dù sao đi chăng nữa, phải giải độc trước cho hắn rồi tính tiếp! Bởi vì độc cần có thuốc, chí ít còn cứu được, nhưng còn cổ, nàng vẫn nắm chắc có thể áp chế cổ xuống một chút! Đi một bước tính một bước vậy.
"Thần y, dược dẫn đem đầy đủ chứ?" Và, nàng sợ tụi người thần y ở lại nhà họ Lâu xảy ra chuyện, đống thuốc này được tìm một cách gian nan khó khăn cuối cùng bị cướp hoặc bị huỷ đi, vậy thì bọn họ sẽ khóc không thành tiếng mất. Cho nên, Lâu Thất vẫn cần xác nhận lại một lần nữa.
Thần y gật đầu: "Đem đủ rồi đem đủ rồi."
"Vậy được, ông kiểm tra cho Đế Quân trước, xem có thể áp chế độc tính trước được không, chàng bị độc phát rồi."
"Cái gì?" Thần y kinh hãi.
Lâu Thất dắt Trầm Sát về phía sau, đỡ chàng ngồi xuống, nhìn nghênh đôi mắt thâm sâu đen láy của chàng.
"Bây giờ Nhị thúc đến rồi, chúng ta đối phó với lũ sói trắng là được, chàng hãy ngồi yên nghỉ ngơi trước." Giọng điệu của nàng mang vẻ cứng rắn. Thần y lập tức tiến lên bắt mạch cho hắn.
Mới thoáng chốc, sắc mặt của Trầm Sát trở nên đen thui, ngay cả đôi môi cũng đen nốt, Lâu Thất nhìn xong kinh hãi trong lòng.
"Chỉ có thời gian một khắc."
Lâu Thất nói với Hiên Viên Ý, sắp sửa tới giờ tử, giờ tử mà đến, nàng phải trở về bên cạnh Trầm Sát, tuy hắn bị độc phát, nhưng lỡ như nàng vẫn có thể áp chế được cổ của hắn thì sao?
Đám sói trắng kia đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Nhưng Hiên Viên Ý đứng đó như không nghe được lời nói của Lâu Thất, ông nhìn lũ sói kia, trong mắt loé lên tia sáng phức tạp, sau đó quay đầu nhìn Lâu Thất.
Lâu Thất bị ánh nhìn kì quái của ông làm giật mình.
"Nhị thúc, sao vậy?"
Lúc này, Hiên Viên Ý đi về phía đám sói trắng, cứ tay không mà đi qua đó, và không mang trạng thái công kích gì cả, ngược lại vô cùng thả lỏng thoải mái.
/659
|