"Chỗ này không an toàn, muốn giải độc thì phải tìm một nơi an toàn." Bây giờ thần y đang kích động đến nỗi nói chuyện run run.
Mười loại dược dẫn kiếm đủ, điều này thật sự khiến ông ta kích động đến nỗi da gà nổi đầy người. Trước khi Lâu Thất chưa xuất hiện bên cạnh Trầm Sát, bọn họ đều cảm thấy muốn tìm đủ mười vị dược dẫn còn khó hơn lên trời, thậm chí đã làm mấy năm liên tục, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải tìm mười năm.
Nhưng Lâu Thất vừa đến, chưa đầy thời gian một năm đã tìm kiếm đầy đủ.
Hồi đó bảo nàng là phúc tinh của hắn, lời này quả không sai, không sai.
"Trên kia, chúng ta có thể lên trên kia không?" Hiên Viên Ý nhìn lên, trên đó nhất định có một mảng Hồng Tùng Trùng, nhưng mà, trong Hồng Tùng Lâm có đồ vật gì, bọn họ không hiểu rõ, nhưng mà, hoàn cảnh ở bên dòng sông dưới lòng đất không tiện giải độc, cá thì kì lạ, trùng thì nhiều, với lại đen tối không nhìn rõ được gì, chỉ nhờ vào dạ minh châu thì quá mờ ảo, phạm vi chiếu sáng không được lớn, nếu trong bóng tối đột nhiên có con gì đó lao vụt ra ngoài, nguy hiểm là một đằng, chỉ sợ ảnh hưởng việc giải độc.
Trên đỉnh đầu của bọn họ có một cái động, đại khái cỡ một người chui lên được, ở đây có nhiều rễ cây như vậy, chỉ cần nắm nó leo lên là ổn.
Lâu Thất nhìn một phen, cũng cảm thấy được, và chỉ cần đi lên trên đó, động tác của nàng nhanh nhẹn bắt được một con Hồng Tùng Trùng, bít cái lỗ động đó lại, đám Hồng Tùng Trùng này đâu có cách chạy lên đây được?
Chỉ là, bọn họ cần xử lý vài nhánh rễ cây có Hồng Tùng Trùng ở bên cạnh cái động.
Lâu Thất qua kia thí nghiệm một lần, phát hiện trên người không có Hồng Tùng Trùng, thì đám trùng tử kia quả nhiên không nhúc nhích, bèn cầm cây Roi Thí Hồn, bóc ra vài con Hồng Tùng Trùng ở xung quanh đó, quăng xuống nước.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới được đó là, đám Hồng Tùng Trùng kia rơi xuống nước, lập tức có cá điện nhỏ bơi tới, sau đó có mấy chục con bao vây, lập tức giật chết con Hồng Tùng Trùng.
Lần này chọc lủng tổ ong vò vẽ, chỉ thấy Hồng Tùng Trùng trên rễ cây đều bay xuống dưới nước như tự sát, quay cuồng trên mặt nước, trùng và cá đều lăn lộn với nhau, nước bắn tung toé, một mảng lớn Hồng Tùng Trùng bấu víu cá điện nhỏ, quả thật là cuộc đại chiến không chết không thôi.
"Nhanh, Nhị thúc, hai người dẫn Trầm Sát lên kia trước!" Lâu Thất và thần y đỡ Trầm Sát nằm lên lưng của Hiên Viên Ý, dùng roi quất một phát, kéo theo vài nhánh rễ vung vẫy, bám thành một sợi, nhét vào tay của Hiên Viên Ý. Đồng thời chế tác một cái y chang vậy cho thần y.
May là thần y đã sở hữu bản lĩnh của sói trắng, nếu không dựa vào thân thủ hồi đó của ông, vốn dĩ không có cách nào bò lên trên kia được. Bây giờ trên thân cây rễ không còn Hồng Tùng Trùng nữa, hiện Lâu Thất phải cướp Hồng Tùng Trùng với đám cá điện nhỏ kia.
Đám cá đó quá đáng sợ, bọn chúng trực tiếp vây mấy chục con giật chết một con Hồng Tùng Trùng, sau đó cái miệng cá nhọn hoắc kia hút sạch toàn bộ máu của Hồng Tùng Trùng, chỉ chừa lại cái xác khô cằn. Xác trùng như vậy chẳng thể làm dược dẫn.
Lâu Thất nhìn bọn người Hiên Viên Ý bò lên trên được nửa chặng, lập tức phi thân bay lên, giơ tay bắt lấy một nhánh rễ, đồng thời xoay chuyển cơ thể, dùng Phá Sát cắt rễ cây ở xung quanh hơn một nửa, phòng hờ còn có Hồng Tùng Trùng sống sót bay lên đây.
Mặt nước lắc lư, cá và trùng đang chiến đấu hỗn loạn.
Từ trên nhìn xuống dưới, bề mặt sông là một mớ hỗn độn, nước bắn tung toé, màu trắng bạc quấn lấy sợi dây đỏ, không thể chia tách.
Đôi lúc có xác khô của Hồng Tùng Trùng nổi lên, Lâu Thất chống mắt lên nhìn sát chiêu của Hồng Tùng Trùng, chỉ thấy trong sóng nước cuồn cuộn, có một ít cá điện nhỏ bị bẻ làm hai, cơ thể đứt đoạn ra.
Nàng xem kĩ hơn nữa, bèn phát hiện Hồng Tùng Trùng dùng cơ thể của mình quấn lấy cá điện nhỏ, sau đó dùng sức siết chặt. Rất nhanh, có một con cá bị siết đứt làm đôi!
Tính dẻo dai mạnh mẽ của cơ thể đó thật là lợi hại!
Dưới tình trạng Hồng Tùng Trùng không chết, thì nàng không thể trực tiếp dùng tay bắt lấy.
"Tiểu Thất, con phải cẩn thận, mau lên đây, chúng ta đi tìm đồ bịt chặt cửa động lại."
Hiên Viên Ý đã đến trước cửa động, thần y cõng theo rương thuốc đi lên, sau đó thám thính một hồi mới kéo bọn họ lên.
Lâu Thất trả lời: "Ta biết rồi, các người cũng phải cẩn thận."
Nàng không thể đợi thêm được nữa, nếu không Hồng Tùng Trùng bị đám cá điện nhỏ giật chết hết thì tiêu đời. Nàng ấn nút của cây roi, có một cây dao nhọn phóng ra ở đầu roi, nhắm chuẩn vào nước và khều lấy.
Quả thật khều trúng một con cá điện nhỏ.
Rõ ràng nàng đã nhắm trúng Hồng Tùng Trùng cơ! Không ngờ Hồng Tùng Trùng trơn trượt đến như vậy!
Thần y kéo Trầm Sát đi lên, chỉ cảm thấy bàn tay mình sắp đông cứng. Trái tìm của ông kinh hãi, cơ thể của Đế Quân lạnh như vậy, không lẽ thực sự đã...
Ông cũng không lo được cho Hiên Viên Ý nữa, lập tức kiểm tra tỉ mỉ cho Trầm Sát, Hiên Viên Ý thấy ông như vậy, trong lòng hơi thắt lại.
Lúc nãy ông cõng Trầm Sát, đương nhiên ông cảm nhận được sự băng giá của cơ thể hắn, sau khi độc phát cơ thể sẽ lạnh như vậy sao? Lạnh như vậy chắc không được bình thường rồi?
Nếu nói cuối cùng bọn họ đã tìm đủ dược dẫn, còn Trầm Sát thì cứu không được thì phải làm thế nào?
Hiên Viên Ý lo lắng dõi theo động tác của thần y.
"Không xong rồi không xong rồi, Đế Quân hoàn toàn không có hơi thở phải làm sao đây?"
Lâu Thất tóm được Hồng Tùng Trùng vừa đi lên thì nghe được câu nói này, suýt khiến cả người nàng vấp ngã. Trái tim giống như bị đập mạnh một phát, khiến nàng thở không ra hơi.
"Nhị thúc, lắp động."
Sau khi nói xong nàng liền bổ nhào về phía của Trầm Sát, đồng thời đưa Hồng Tùng Trùng cho thần y, "Mau chế thuốc giải!"
Thần y lập tức đón lấy Hồng Tùng Trùng, nước mắt rơi vương vãi trên khuôn mặt già nua, còn kịp không? Còn kịp không? Nhưng ông không dám có chút do dự nào, lập tức đi qua một bên, lấy cái rương từ trên lưng xuống, dược dẫn ở bên trong được lấy ra từng món một, tiếp đó là dụng cụ chế thuốc của ông, động tác chế thuốc thật nhanh nhẹn.
Quá trình chế tác thuốc giải, thật ra hồi đó ông đã luyện tập vô số lần, nhưng lần này ông mới thực sự cầm được đống dược dẫn này bắt đầu chế thuốc giải.
Vừa mới bắt đầu, tay của ông vẫn run rẩy, nhưng chẳng bao lâu, ông đã hoàn toàn bình tĩnh, càng làm càng nhanh.
Mê Hồn Hoa, Lâu Thất lại lấy thêm được một đoá.
Còn có Băng Bích Hổ, Thôn U Quả, Tam Hàn Thu Giao từng loại từng loại được thêm vào, trong lọ thuốc từ từ lan toả mùi hương đặc biệt.
Hiên Viên Ý sau khi lắp lại cái động ngay lập tức chạy qua định phụ giúp, thần y thở phào nhẹ nhõm, "Xin hãy lấy giúp ta một ít nước khoáng."
"Nhất định phải là nước khoáng hay sao?"
"Đúng vậy."
Thần y không có ngẩng đầu tiếp tục công việc trong tay, Hiên Viên Ý quay đầu liền nhìn thấy đôi tay của Lâu Thất đang đè lên lồng ngực của Trầm Sát, cúi người xuống hôn lên môi của hắn.
"Tiểu Thất, chẳng lẽ hắn?" Hiên Viên Ý kinh sợ.
Lâu Thất lắc lắc đầu, "Nhị thúc đi đi, ta đang hô hấp nhân tạo."
Hô hấp nhân tạo? Là cái quái gì vậy?
Nhưng dù sao đi chăng nữa, hiện tại Trầm Sát không sao là tốt rồi.
Hiên Viên Ý trở người đi tìm nước khoáng.
"Trầm Sát, chàng không thể ngủ sâu, mau tỉnh dậy, nếu không." Lâu Thất vừa nói, một hàng nước mắt vừa tuôn rơi. Nếu không tỉnh lại, sau khi giải độc thì nàng không thể tức thì nắm rõ tình trạng tuyệt mệnh cổ trong cơ thể của hắn, như vậy thì tỉ lệ nguy hiểm sẽ tăng cao rất nhiều. Tuy lúc giải độc nếu hắn tỉnh táo sẽ rất đau khổ, nhưng sự đau khổ này nhất định phải trải qua mới được.
Giọt nước mắt rơi chạm trên khuôn mặt của Trầm Sát, ngón tay của hắn cử động, sau đó giơ cánh tay lên, ôm chiếc eo của Lâu Thất, kéo nàng ôm vào trong lòng.
"Hiếm khi thấy Thất Thất như vậy." Giọng nói của hắn trầm thấp.
Lâu Thất vừa chảy nước mắt vừa cười. "Sao nào, ta là mỹ nữ, mỹ nữ khóc cũng phải xinh đẹp."
"Ừ, Thất Thất của bổn Đế Quân là xinh đẹp nhất, khóc cũng thật xinh đẹp, ai nói không phải, bổn Đế Quân một chưởng đánh chết hắn."
"Phụt." Lâu Thất nhịn không được dùng ngón tay chỉ chỉ vào bờ ngực của hắn, quả nhiên khiến hắn đau đớn hít một hơi sâu.
"Ê, sao chàng yếu đuối vậy, còn định một chưởng đánh chết ai hả?"
Trầm Sát bắt lấy ngón tay của nàng, kéo vào miệng cắn một phát, đôi mắt nhìn nàng nóng bỏng, "Đế Hậu sẽ chữa lành cho bổn Đế Quân mà, chẳng phải sao?"
Lâu Thất nhìn hắn chăm chú, một hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Vâng, ta sẽ."
"Đế Hậu, hãy nhanh qua đây xem!" Đột nhiên thần y hét to. Lúc này, Hiên Viên Ý cũng mang nước khoáng về tới, nghe tiếng la bèn hoảng loạn.
Nhưng lần này, tiếng la kinh động của thần y, là vì ông chế ra được một viên thuốc.
Viên thuốc đó màu sắc trơn tru, màu xanh lá, và bề mặt toả sáng lấp lánh, luồng sáng đó, còn có sương lạnh vây quanh, xem ra không giống vật phàm tục. Và, mùi của viên thuốc này cực kì thơm tho, mùi hương này khiến bọn họ có chút ngẩn ngơ.
Hương thơm cứ thế tuôn trào ra ngoài, như sự chỉ dẫn từ trên trời.
"Thành, thành công rồi?" Rốt cuộc đã đợi đến ngày chế ra thuốc giải, giọng nói của Lâu Thất run rẩy.
"Đế Hậu, thành công rồi, thành công rồi! Toàn bộ là công lao của Đế Hậu đó!" Thần y nước mắt giàn giụa.
Lâu Thất quay đầu lại, bèn thấy Trầm Sát ngồi dậy khó khăn, nhìn nàng: "Thất Thất, đem thuốc qua đây."
"Vâng!"
Tay của Lâu Thất nhẹ nhàng cầm lấy viên thuốc, một tay đón lấy ống tre của Hiên Viên Ý, đi về phía Trầm Sát. Cho dù là hai người họ, hay là thần y, bọn họ đều chờ đợi ngày này quá lâu rồi. Vì thế khi thần y dõi nhìn Lâu Thất tiến về phía của Trầm Sát, cảm thấy một nghi lễ trang trọng sắp được hoàn thành.
"Đợi một chút." Bỗng dưng Hiên Viên Ý lên tiếng. Thấy ai cũng đang nhìn mình, ông lập tức nói: "Lúc nãy ta đi lấy nước khoáng phát hiện có một cái động núi, vẫn nên đi qua chỗ đó giải độc đi, an toàn chút."
Bọn họ di chuyển đến động núi bên kia, quả nhiên an toàn hơn nhiều, thần y và Hiên Viên Ý một trái một phải canh gác ở ngoài động.
Cửa động có bụi gai ngăn che, bên trong chẳng qua cũng chỉ đủ cho ba bốn người hoạt động.
"Tại sao dùng thuốc phải cởi toàn bộ y phục ra vậy?" Trầm Sát nhướng mày.
Ánh mắt của Lâu Thất nhìn lướt qua, "Bởi vì một lát trên người chàng sẽ có rất nhiều độc tố thải ra ngoài, đừng có làm bẩn y phục." Nàng lại nhìn một hố nước vừa được đào ở bên cạnh, dòng nước khoáng chảy ở bên ngoài, bọn họ dẫn nước chảy vào trong đây, là để nàng dùng đó lau chùi cơ thể cho hắn.
Nàng đặt viên thuốc vào trong miệng của hắn, móm chút nước khoáng.
Trầm Sát nuốt viên thuốc đó xuống, quả nhiên toàn thân nhanh chóng thải ra độc tố màu đen xanh, Lâu Thất ở bên cạnh lau lấy lau để cơ thể của hắn, đồng thời quan sát tình hình.
"Như vậy thì nàng đã nhìn sạch sành sanh cơ thể của bổn Đế Quân rồi." Đợi trên người không còn thải ra độc tố nữa, sắc mặt của Trầm Sát đã khôi phục lại, và cơn đau đớn trong cơ thể không còn, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt của Lâu Thất bừng đỏ, "Đây đâu chỉ là xem không, ta còn sờ mó nữa cơ, chàng cảm thấy sao?"
Nghe lời khiêu khích của nàng, đôi mắt của Trầm Sát đột nhiên tối sầm, "Nàng cảm thấy bổn Đế Quân sẽ như thế nào?"
Mười loại dược dẫn kiếm đủ, điều này thật sự khiến ông ta kích động đến nỗi da gà nổi đầy người. Trước khi Lâu Thất chưa xuất hiện bên cạnh Trầm Sát, bọn họ đều cảm thấy muốn tìm đủ mười vị dược dẫn còn khó hơn lên trời, thậm chí đã làm mấy năm liên tục, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải tìm mười năm.
Nhưng Lâu Thất vừa đến, chưa đầy thời gian một năm đã tìm kiếm đầy đủ.
Hồi đó bảo nàng là phúc tinh của hắn, lời này quả không sai, không sai.
"Trên kia, chúng ta có thể lên trên kia không?" Hiên Viên Ý nhìn lên, trên đó nhất định có một mảng Hồng Tùng Trùng, nhưng mà, trong Hồng Tùng Lâm có đồ vật gì, bọn họ không hiểu rõ, nhưng mà, hoàn cảnh ở bên dòng sông dưới lòng đất không tiện giải độc, cá thì kì lạ, trùng thì nhiều, với lại đen tối không nhìn rõ được gì, chỉ nhờ vào dạ minh châu thì quá mờ ảo, phạm vi chiếu sáng không được lớn, nếu trong bóng tối đột nhiên có con gì đó lao vụt ra ngoài, nguy hiểm là một đằng, chỉ sợ ảnh hưởng việc giải độc.
Trên đỉnh đầu của bọn họ có một cái động, đại khái cỡ một người chui lên được, ở đây có nhiều rễ cây như vậy, chỉ cần nắm nó leo lên là ổn.
Lâu Thất nhìn một phen, cũng cảm thấy được, và chỉ cần đi lên trên đó, động tác của nàng nhanh nhẹn bắt được một con Hồng Tùng Trùng, bít cái lỗ động đó lại, đám Hồng Tùng Trùng này đâu có cách chạy lên đây được?
Chỉ là, bọn họ cần xử lý vài nhánh rễ cây có Hồng Tùng Trùng ở bên cạnh cái động.
Lâu Thất qua kia thí nghiệm một lần, phát hiện trên người không có Hồng Tùng Trùng, thì đám trùng tử kia quả nhiên không nhúc nhích, bèn cầm cây Roi Thí Hồn, bóc ra vài con Hồng Tùng Trùng ở xung quanh đó, quăng xuống nước.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới được đó là, đám Hồng Tùng Trùng kia rơi xuống nước, lập tức có cá điện nhỏ bơi tới, sau đó có mấy chục con bao vây, lập tức giật chết con Hồng Tùng Trùng.
Lần này chọc lủng tổ ong vò vẽ, chỉ thấy Hồng Tùng Trùng trên rễ cây đều bay xuống dưới nước như tự sát, quay cuồng trên mặt nước, trùng và cá đều lăn lộn với nhau, nước bắn tung toé, một mảng lớn Hồng Tùng Trùng bấu víu cá điện nhỏ, quả thật là cuộc đại chiến không chết không thôi.
"Nhanh, Nhị thúc, hai người dẫn Trầm Sát lên kia trước!" Lâu Thất và thần y đỡ Trầm Sát nằm lên lưng của Hiên Viên Ý, dùng roi quất một phát, kéo theo vài nhánh rễ vung vẫy, bám thành một sợi, nhét vào tay của Hiên Viên Ý. Đồng thời chế tác một cái y chang vậy cho thần y.
May là thần y đã sở hữu bản lĩnh của sói trắng, nếu không dựa vào thân thủ hồi đó của ông, vốn dĩ không có cách nào bò lên trên kia được. Bây giờ trên thân cây rễ không còn Hồng Tùng Trùng nữa, hiện Lâu Thất phải cướp Hồng Tùng Trùng với đám cá điện nhỏ kia.
Đám cá đó quá đáng sợ, bọn chúng trực tiếp vây mấy chục con giật chết một con Hồng Tùng Trùng, sau đó cái miệng cá nhọn hoắc kia hút sạch toàn bộ máu của Hồng Tùng Trùng, chỉ chừa lại cái xác khô cằn. Xác trùng như vậy chẳng thể làm dược dẫn.
Lâu Thất nhìn bọn người Hiên Viên Ý bò lên trên được nửa chặng, lập tức phi thân bay lên, giơ tay bắt lấy một nhánh rễ, đồng thời xoay chuyển cơ thể, dùng Phá Sát cắt rễ cây ở xung quanh hơn một nửa, phòng hờ còn có Hồng Tùng Trùng sống sót bay lên đây.
Mặt nước lắc lư, cá và trùng đang chiến đấu hỗn loạn.
Từ trên nhìn xuống dưới, bề mặt sông là một mớ hỗn độn, nước bắn tung toé, màu trắng bạc quấn lấy sợi dây đỏ, không thể chia tách.
Đôi lúc có xác khô của Hồng Tùng Trùng nổi lên, Lâu Thất chống mắt lên nhìn sát chiêu của Hồng Tùng Trùng, chỉ thấy trong sóng nước cuồn cuộn, có một ít cá điện nhỏ bị bẻ làm hai, cơ thể đứt đoạn ra.
Nàng xem kĩ hơn nữa, bèn phát hiện Hồng Tùng Trùng dùng cơ thể của mình quấn lấy cá điện nhỏ, sau đó dùng sức siết chặt. Rất nhanh, có một con cá bị siết đứt làm đôi!
Tính dẻo dai mạnh mẽ của cơ thể đó thật là lợi hại!
Dưới tình trạng Hồng Tùng Trùng không chết, thì nàng không thể trực tiếp dùng tay bắt lấy.
"Tiểu Thất, con phải cẩn thận, mau lên đây, chúng ta đi tìm đồ bịt chặt cửa động lại."
Hiên Viên Ý đã đến trước cửa động, thần y cõng theo rương thuốc đi lên, sau đó thám thính một hồi mới kéo bọn họ lên.
Lâu Thất trả lời: "Ta biết rồi, các người cũng phải cẩn thận."
Nàng không thể đợi thêm được nữa, nếu không Hồng Tùng Trùng bị đám cá điện nhỏ giật chết hết thì tiêu đời. Nàng ấn nút của cây roi, có một cây dao nhọn phóng ra ở đầu roi, nhắm chuẩn vào nước và khều lấy.
Quả thật khều trúng một con cá điện nhỏ.
Rõ ràng nàng đã nhắm trúng Hồng Tùng Trùng cơ! Không ngờ Hồng Tùng Trùng trơn trượt đến như vậy!
Thần y kéo Trầm Sát đi lên, chỉ cảm thấy bàn tay mình sắp đông cứng. Trái tìm của ông kinh hãi, cơ thể của Đế Quân lạnh như vậy, không lẽ thực sự đã...
Ông cũng không lo được cho Hiên Viên Ý nữa, lập tức kiểm tra tỉ mỉ cho Trầm Sát, Hiên Viên Ý thấy ông như vậy, trong lòng hơi thắt lại.
Lúc nãy ông cõng Trầm Sát, đương nhiên ông cảm nhận được sự băng giá của cơ thể hắn, sau khi độc phát cơ thể sẽ lạnh như vậy sao? Lạnh như vậy chắc không được bình thường rồi?
Nếu nói cuối cùng bọn họ đã tìm đủ dược dẫn, còn Trầm Sát thì cứu không được thì phải làm thế nào?
Hiên Viên Ý lo lắng dõi theo động tác của thần y.
"Không xong rồi không xong rồi, Đế Quân hoàn toàn không có hơi thở phải làm sao đây?"
Lâu Thất tóm được Hồng Tùng Trùng vừa đi lên thì nghe được câu nói này, suýt khiến cả người nàng vấp ngã. Trái tim giống như bị đập mạnh một phát, khiến nàng thở không ra hơi.
"Nhị thúc, lắp động."
Sau khi nói xong nàng liền bổ nhào về phía của Trầm Sát, đồng thời đưa Hồng Tùng Trùng cho thần y, "Mau chế thuốc giải!"
Thần y lập tức đón lấy Hồng Tùng Trùng, nước mắt rơi vương vãi trên khuôn mặt già nua, còn kịp không? Còn kịp không? Nhưng ông không dám có chút do dự nào, lập tức đi qua một bên, lấy cái rương từ trên lưng xuống, dược dẫn ở bên trong được lấy ra từng món một, tiếp đó là dụng cụ chế thuốc của ông, động tác chế thuốc thật nhanh nhẹn.
Quá trình chế tác thuốc giải, thật ra hồi đó ông đã luyện tập vô số lần, nhưng lần này ông mới thực sự cầm được đống dược dẫn này bắt đầu chế thuốc giải.
Vừa mới bắt đầu, tay của ông vẫn run rẩy, nhưng chẳng bao lâu, ông đã hoàn toàn bình tĩnh, càng làm càng nhanh.
Mê Hồn Hoa, Lâu Thất lại lấy thêm được một đoá.
Còn có Băng Bích Hổ, Thôn U Quả, Tam Hàn Thu Giao từng loại từng loại được thêm vào, trong lọ thuốc từ từ lan toả mùi hương đặc biệt.
Hiên Viên Ý sau khi lắp lại cái động ngay lập tức chạy qua định phụ giúp, thần y thở phào nhẹ nhõm, "Xin hãy lấy giúp ta một ít nước khoáng."
"Nhất định phải là nước khoáng hay sao?"
"Đúng vậy."
Thần y không có ngẩng đầu tiếp tục công việc trong tay, Hiên Viên Ý quay đầu liền nhìn thấy đôi tay của Lâu Thất đang đè lên lồng ngực của Trầm Sát, cúi người xuống hôn lên môi của hắn.
"Tiểu Thất, chẳng lẽ hắn?" Hiên Viên Ý kinh sợ.
Lâu Thất lắc lắc đầu, "Nhị thúc đi đi, ta đang hô hấp nhân tạo."
Hô hấp nhân tạo? Là cái quái gì vậy?
Nhưng dù sao đi chăng nữa, hiện tại Trầm Sát không sao là tốt rồi.
Hiên Viên Ý trở người đi tìm nước khoáng.
"Trầm Sát, chàng không thể ngủ sâu, mau tỉnh dậy, nếu không." Lâu Thất vừa nói, một hàng nước mắt vừa tuôn rơi. Nếu không tỉnh lại, sau khi giải độc thì nàng không thể tức thì nắm rõ tình trạng tuyệt mệnh cổ trong cơ thể của hắn, như vậy thì tỉ lệ nguy hiểm sẽ tăng cao rất nhiều. Tuy lúc giải độc nếu hắn tỉnh táo sẽ rất đau khổ, nhưng sự đau khổ này nhất định phải trải qua mới được.
Giọt nước mắt rơi chạm trên khuôn mặt của Trầm Sát, ngón tay của hắn cử động, sau đó giơ cánh tay lên, ôm chiếc eo của Lâu Thất, kéo nàng ôm vào trong lòng.
"Hiếm khi thấy Thất Thất như vậy." Giọng nói của hắn trầm thấp.
Lâu Thất vừa chảy nước mắt vừa cười. "Sao nào, ta là mỹ nữ, mỹ nữ khóc cũng phải xinh đẹp."
"Ừ, Thất Thất của bổn Đế Quân là xinh đẹp nhất, khóc cũng thật xinh đẹp, ai nói không phải, bổn Đế Quân một chưởng đánh chết hắn."
"Phụt." Lâu Thất nhịn không được dùng ngón tay chỉ chỉ vào bờ ngực của hắn, quả nhiên khiến hắn đau đớn hít một hơi sâu.
"Ê, sao chàng yếu đuối vậy, còn định một chưởng đánh chết ai hả?"
Trầm Sát bắt lấy ngón tay của nàng, kéo vào miệng cắn một phát, đôi mắt nhìn nàng nóng bỏng, "Đế Hậu sẽ chữa lành cho bổn Đế Quân mà, chẳng phải sao?"
Lâu Thất nhìn hắn chăm chú, một hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Vâng, ta sẽ."
"Đế Hậu, hãy nhanh qua đây xem!" Đột nhiên thần y hét to. Lúc này, Hiên Viên Ý cũng mang nước khoáng về tới, nghe tiếng la bèn hoảng loạn.
Nhưng lần này, tiếng la kinh động của thần y, là vì ông chế ra được một viên thuốc.
Viên thuốc đó màu sắc trơn tru, màu xanh lá, và bề mặt toả sáng lấp lánh, luồng sáng đó, còn có sương lạnh vây quanh, xem ra không giống vật phàm tục. Và, mùi của viên thuốc này cực kì thơm tho, mùi hương này khiến bọn họ có chút ngẩn ngơ.
Hương thơm cứ thế tuôn trào ra ngoài, như sự chỉ dẫn từ trên trời.
"Thành, thành công rồi?" Rốt cuộc đã đợi đến ngày chế ra thuốc giải, giọng nói của Lâu Thất run rẩy.
"Đế Hậu, thành công rồi, thành công rồi! Toàn bộ là công lao của Đế Hậu đó!" Thần y nước mắt giàn giụa.
Lâu Thất quay đầu lại, bèn thấy Trầm Sát ngồi dậy khó khăn, nhìn nàng: "Thất Thất, đem thuốc qua đây."
"Vâng!"
Tay của Lâu Thất nhẹ nhàng cầm lấy viên thuốc, một tay đón lấy ống tre của Hiên Viên Ý, đi về phía Trầm Sát. Cho dù là hai người họ, hay là thần y, bọn họ đều chờ đợi ngày này quá lâu rồi. Vì thế khi thần y dõi nhìn Lâu Thất tiến về phía của Trầm Sát, cảm thấy một nghi lễ trang trọng sắp được hoàn thành.
"Đợi một chút." Bỗng dưng Hiên Viên Ý lên tiếng. Thấy ai cũng đang nhìn mình, ông lập tức nói: "Lúc nãy ta đi lấy nước khoáng phát hiện có một cái động núi, vẫn nên đi qua chỗ đó giải độc đi, an toàn chút."
Bọn họ di chuyển đến động núi bên kia, quả nhiên an toàn hơn nhiều, thần y và Hiên Viên Ý một trái một phải canh gác ở ngoài động.
Cửa động có bụi gai ngăn che, bên trong chẳng qua cũng chỉ đủ cho ba bốn người hoạt động.
"Tại sao dùng thuốc phải cởi toàn bộ y phục ra vậy?" Trầm Sát nhướng mày.
Ánh mắt của Lâu Thất nhìn lướt qua, "Bởi vì một lát trên người chàng sẽ có rất nhiều độc tố thải ra ngoài, đừng có làm bẩn y phục." Nàng lại nhìn một hố nước vừa được đào ở bên cạnh, dòng nước khoáng chảy ở bên ngoài, bọn họ dẫn nước chảy vào trong đây, là để nàng dùng đó lau chùi cơ thể cho hắn.
Nàng đặt viên thuốc vào trong miệng của hắn, móm chút nước khoáng.
Trầm Sát nuốt viên thuốc đó xuống, quả nhiên toàn thân nhanh chóng thải ra độc tố màu đen xanh, Lâu Thất ở bên cạnh lau lấy lau để cơ thể của hắn, đồng thời quan sát tình hình.
"Như vậy thì nàng đã nhìn sạch sành sanh cơ thể của bổn Đế Quân rồi." Đợi trên người không còn thải ra độc tố nữa, sắc mặt của Trầm Sát đã khôi phục lại, và cơn đau đớn trong cơ thể không còn, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt của Lâu Thất bừng đỏ, "Đây đâu chỉ là xem không, ta còn sờ mó nữa cơ, chàng cảm thấy sao?"
Nghe lời khiêu khích của nàng, đôi mắt của Trầm Sát đột nhiên tối sầm, "Nàng cảm thấy bổn Đế Quân sẽ như thế nào?"
/659
|