Bọn họ đều dừng bước, đang lúc ngây người, nam nhân kia quay đầu lại, cặp mắt hoa đào lãnh diệm, bờ môi căng đầy mà sáng bóng, lúc này non sông tươi đẹp đều trở thành phông màn.
Tay áo rộng rãi, dáng người phiêu nhiên, toàn thân khí chất gần như không ai có thể so bì. Hắn nhìn qua đây, ánh mắt như có phần mờ mịt, nhìn bọn họ, mà lại như không nhìn bọn họ.
Nom hắn chẳng qua cũng chỉ mới gần ba mươi, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện trên người hắn không còn dáng vẻ của người trẻ tuổi, mà là loại nội liễm đã ngưng đọng theo năm tháng.
Ở đây trừ Trầm Sát và Hách Liên Quyết ra, đây là nam nhân kinh diễm nhất mà Lâu Thất thấy. Thâm chí, nam nhân này còn đẹp hơn Hách Liên Quyết rất nhiều.
Điều kỳ lạ hơn là, khi nhìn thấy nam nhân này, trong lòng nàng lại có chút cảm giác thân cận.
"Các hạ là ai?" Mật lão nhìn bọn họ mãi không lên tiếng, liến tiến lên trước hai bước, cất giọng hỏi.
Vừa lúc đó, trong Thánh Tiên Cung, dưới hàng cây nào đó, hai người đang ngồi đánh cờ, một là một lão giả râu bạc phiêu phiêu và một nữ nhân mặc hoàng y dù tuổi đã hơn năm mươi nhưng phong thái vẫn như sơn đột nhiên cùng quay đầu lại, mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Nữ nhân nghẹn ngào: "Phá Động thời không?"
Lão giả giương tay lên, phía sau xuất hiện một tên đệ tử, lão nhanh chóng nói: "Nhanh đi mời mấy vị sư thúc!"
"Chúng ta mau đi xem! Có phải đã đến lúc đưa về rồi không?"
Thân ảnh hai người nhẹ lóe lên, thoáng cái đã biến mất tại chỗ.
Ở bên kia, chẳng ai ngờ được rằng, ngay sau khi Mật lão lên tiếng, cảnh sắc trước mắt liền thay đổi, thác nước không còn nữa, hồ nước cũng không còn, trước mắt họ vậy mà lại là một khoảng đại dương mênh mông.
Vẫn là nam nhân kia, thế nhưng lại thay một bộ trang phục khác, một thân mặc chiến giáp mềm cuồng tình như lửa, trường kiếm nhuốm đầy máu, hai má bị trầy da, bên môi có vệt máu tươi khiến hắn nhìn có thêm vài phần vẻ đẹp bi tráng.
Nhìn nam nhân này như vậy, lòng Lâu Thất bỗng dưng nhói một cái, liền lấy tay ôm ngực, Trầm Sát nào quản nam nhân gì gì kia, có thể nói, chính vì có nam nhân như này, hắn càng đặt sự chú ý lên người Lâu Thất, hiện tại nhìn thấy nàng đau lòng vì một nam nhân khác, hắn liền khẽ chau mày, khí tức đột nhiên lạnh, đang định nói, Lâu Thất đã nắm lấy cổ tay hắn.
Nàng nhỏ giỏng chỉ đủ để hắn nghe thấy: "Sát, chàng thấy bộ dáng ta có bao nhiêu phần giống hắn?"
Trầm Sát nghe vậy liền ngẩn ra, hắn liền quay đầu nhìn lại nam nhân kia, lập tức mở miệng: "Ít nhất cũng phải giống tới bốn phần."
Mắt, mắt Lâu Thất lớn hơn chút so với nam nhân này, nhưng mà mi, mũi, môi, còn có quai hàm, có bốn phần tương tự với Lâu Thất.
"Ta cảm thấy, có thể hắn chính là Hiên Viên Chiến." Lâu Thất bình tĩnh nhìn nam nhân kia.
Gió rền vang, nam nhân kia đột nhiên nở nụ cười, sóng gió sậu khởi, hắn rút kiếm, nói một câu.
Tiếp theo, sóng lớn làm bối cảnh, sóng gió cuồn cuộn, nam nhân giơ kiếm xuất chiêu, sắc bén vô tình, mỗi chiêu đều là sát chiêu, nhưng bọn họ nhìn ra, hắn vậy mà lại đang múa kiếm trong khoảng không, đối diện căn bản không có quân địch.
Một màn này có chút quỷ dị.
"Hắn vừa rồi nói gì vây?"
Mật lão lâng lâng quay đầu lại, Mạc Vấn cũng là sững sờ lắc đầu: "Ta không nghe thấy gì cả."
"Căn bản là không có tiếng, hắn ở bên kia chẳng phát ra một chút âm thanh nào." Lâu Tín không dám tin nói.
Đúng vậy, không có thanh âm, bên kia sóng gió rất lớn, nhưng bọn họ hoàn toàn không nghe thấy chút tiếng sóng gió nào, chỉ thấy vẻ thanh tịch của núi hoang.
"Hắn nói gì?" Trầm Sát lại rất quả quyết mà hỏi Lâu Thất, hắn biết, cứ coi người khác nghe không thấy nhìn không ra, Lâu Thất lại biết môi ngữ, nam nhân kia vừa khéo lại đứng thẳng mặt nàng nói, chắc chắn nàng nhìn rõ hắn vừa nói gì.
Lâu Thất có chút ngẩn ra, kinh ngạc thấp giọng nói: "Cho dù phải xuống hoàng tuyền hay lên trời cao, trẫm nhất định phải tìm thấy người ấy, không tiếc bất cứ giá nào!" Không biết là hắn, hay là cô ta.
Nhưng mà qua môi ngữ, nàng có thể nhìn ra, ngữ khí của nam nhân kia cương quyết tới nhường nào, điều này khiến mắt nàng nóng lên, lại có chút kích động đến rơi lệ.
"Trẫm?" Trầm Sát trầm ngâm vì cách tự xưng này. "Vậy có lẽ hắn là một vị Hoàng đế. Hiên Viên Chiến sao?"
Đối với việc gọi tên họ của nhạc phụ mình Đế Quân đại thần chẳng chút áp lực nào, bản thân Lâu Thất chưa từng gọi phụ thân phụ hoàng bao giờ, ai mà biết được nàng có cho phép hay không.
Cảnh trước mắt lại đột nhiên thay đổi.
Sóng gió gì cũng không còn nữa, bọn họ dường như đang đứng từ bầu trời nhìn xuống, thấy được một mảnh rừng lớn rậm rạp, ở giữa rừng cây có một tia chớp như thủy quang.
Cảnh sắc này chỉ là chợt lóe lên, sau đó trước mắt chỉ còn một mảnh núi rừng hoang vu.
Có một hồ nước nhỏ ở đối diện, có mấy người có vẻ như đang vội vã trước sau chạy tới, trong đó có một nữ nhân, phong thái yểu điệu, nhìn về phía Lâu Thất trước.
Lâu Thất có thể nhìn thấy sự không thể tin trong mắt cô ta, nhưng nàng đồng thời cũng thấy đằng sau nữ nhân đó có một người giống Hoa Vu Tồn như đúc, chỉ là nam nhân đó hơn hai mấy tuổi mà thôi.
Đây là sư huynh của lão đạo sĩ thối sao?
Nói như vậy, đây đều là người của Thánh Tiên Cung rồi.
Lâu Thất chuyển ánh nhìn đến chỗ lão giả kia, kéo tay Trầm Sát đi về chỗ đó.
Nhưng mà lúc này, ở bên đó lại có một nam một nữ bay tới, giống những người ở Thánh Tiên Cung, cùng nhìn về mà hướng Lâu Thất và Trầm Sát chạy qua.
Mặt lão giả đứng đầu bỗng biến sắc, lớn giọng nói: "Dừng lại! Dừng lại! Không được tới phía bên kia hồ."
"Mau dừng lại, bên đó có Phá Vực thời không."
Mặc dù bọn họ có nhanh, khinh công của Trầm Sát và Lâu Thất lại càng nhanh hơn, lúc nghe rõ bọn họ nói, Lâu Thất và Trầm Sát đã nảy ra ý nghĩ muốn phóng từ hồ qua.
Người, ở ngay trên mặt hồ, giữa không trung.
Lão giả lập tức kêu lên: "Mau lại đây!" Nếu đã qua, vậy liền tranh thủ nhanh chóng qua.
"Lâu Thất ư?" Nữ nhân trẻ tuổi tới cuối ngẩng đầu, dung mạo xinh đẹp tựa hoa mẫu đơn, cô ta nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâu Thất, trong mắt mang theo sự u buồn, giơ tay lên, một vệt sáng liền bắn về phía họ.
"Tiền Anh, ngươi đáng chết!"
Nam nhân cạnh cô ta nổi giận, vung chưởng lên đánh bay cô ta, sau đó bay vọt lên, nghênh về phía đám Lâu Thất Trầm Sát.
"Thái tử điện hạ!"
Lúc này, Trầm Sát và Lâu Thất không để ý xem hắn là ai, bởi khi bọn họ nhảy tới mặt hồ liền cảm thấy một cảm giác tê liệt mạnh mẽ vô cùng.
"Phá Vực thời không! Nguy rồi!" Lâu Thất kêu lên, nàng sớm nên nghĩ tới, ở chỗ này lúc trước hiện lên từng bức họa, có thể là do Phá Vực thời không tạo thành!
Trầm Sát lúc này cũng tỉnh táo dị thường, lập tức trầm giọng nói: "Nhân lúc này hãy đưa nghĩa phụ của nàng trở lại."
Lúc này, nam nhân bay tới tháo kiếm bên hông xuống, ném tới chỗ bọn họ: "Điện hạ, mau đạp lên!" Đối với cao thủ như bọn họ, chỉ cần có một chút gì đó có thể mượn lực sẽ có thể chống đỡ một lúc.
Trầm Sát liếc hắn một cái, kéo Lâu Thất đặt mũi chân đứng lên kiếm một chút, bọn họ lúc này đã không có cách nào nhanh chóng bay lên bờ, bởi cảm giác tê liệt quá mạnh, giống như đang vô hình chạy loạn, cũng bởi vì như vậy, cũng bởi vì như vậy bọn họ mới không có nhanh chóng rơi xuống nước. Mà trong mắt những người khác, ba người bọn họ giống như lá trong gió, bị cuốn trôi dạt không thôi.
Hắn thét ra lệnh cho người khác không được phép qua đây, bản thân thì nắm chặt tay Lâu Thất, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tuyệt đối sẽ không tách khỏi nàng.
Lâu Thất nói với lão giả: "Vãn bối Lâu Thất, đồ đệ của Hiên Viên Lại, mong sư tổ và các sư thúc bá hợp sức kéo ông ấy trở về! Đây là thông tin của ông ấy!" Nói rồi, nàng từ trong ngực lấy ra một chiếc túi thơm, dùng sức ném tới chỗ lão giả.
"Đồ đệ của A Lại sao?" Lão đầu kinh hãi, đưa tay chộp một cái, chiếc túi thơm liền tới tay lão.
"Thật sự là tin tức của A Lại."
Phụ nhân có phong thái yểu điệu lập tức nói: "Vừa hay, chúng ta đang thiếu món đồ này."
"Nhanh, bày trận, khởi pháp!" Lão đầu cũng vô cùng khẩn trương.
Mọi người lập tức bày trận, gió cuốn mây tan, lúc này bầu trời đổi sắc, Phá Vực thời không nứt ra một vết, cuồng phong gào thét, đám Mật lão bên hồ bị buộc phải lui lại, căn bản không mở mắt ra được, cho đến khi lùi đến một bụi cây ở phía sau.
"U u."
U U nắm chặt y phục của Lâu Thất, thiếu chút thì bị cuồng phong thổi bay.
"U U, ngươi ở đây nguy hiểm, ta đưa ngươi ra ngoài." Lâu Thất xốc nó lên, ném về phía lão đầu. Cùng lúc đó, nàng cũng đang muốn nôn, trước đây lão đạo sĩ thối đưa nàng đi đi về về, đâu có động tĩnh như vậy? Giờ đây rốt cuộc là sao chứ!
"Thuộc hạ, thuộc hạ Thiên Ảnh, thiếp thân thị vệ của Trầm thị hoàng đế! Hoàng thượng hoàng hậu vẫn luôn đợi thuộc hạ!" Nam nhân ấy như sợ không còn cơ hội nói,ở tại tình huống lúc này vội vàng nói, "Bọn họ đang..."
Trầm Sát và Lâu Thất đều khiếp sợ nhìn hắn, ánh mắt đó khiến hắn không nói tiếp nổi.
"Thiên Ảnh?"
"Nếu là như vậy, dường như ngày nhỏ bổn Đế Quân đã mơ hồ nghe qua cái tên này, cho nên khi đặt tên cho Thiên Ảnh..." mới dùng cái tên này theo bản năng.
Lâu Thất im lặng.
Thiên Ảnh.
Lão đầu bên kia kêu to: "Tiểu tử, nha đầu, đây là Phá Vực thời không mạnh nhất mà chúng ta từng gặp, nếu như bây giờ cứu các ngươi thì sẽ không có cơ hội kéo Hiên Viên Lại trở về! Hoặc nếu như kéo được nó về, các ngươi có thể tạm thời sẽ bị mắc kẹt ở trong Phá Vực, cơ hội bình an quay về không quá năm phần!"
Lâu Thất nhíu mày, thật sự là muốn mắng chửi trời.
Trầm Sát nắm chặt tay nàng, cũng cảm thấy không thể tưởng nổi, thế nhưng khi nghĩ tới, lần đầu tiên, lần thứ hai Lâu Thất rơi vào ngực hắn có lẽ là do gặp được Phá Vực thời không, cho nên hắn sẽ không buông nàng ra, ai biết được lát nữa nàng sẽ rơi xuống đâu? Ngộ nhỡ tìm không ra thì sao?
"Nàng ở đâu, bổn Đế Quân liền ở đó."
Lâu Thất nghe được ngữ khí kiên định của hắn, trong lòng ấm áp, lập tức nói với lão đầu: "Kéo Hiên Viên Lại trở về!" Dù có thế nào đi chăng nữa, nàng không thể để lão đạo sĩ thối ở lại hiện đại một mình thêm lần nữa, ở bên đó hắn không người thân thích, về sau ngộ nhỡ nàng không còn cơ hội quay lại, chẳng phải cả đời này hai người sẽ không thể gặp lại nhau nữa sao?
"Được! Quả không hổ là đồ đệ của A Lại!"
Lão giả hét một tiếng, lập tức hạ lệnh thi triển bí pháp.
"Các ngươi cố chịu một chút, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chờ A Lại quay về là có thể kéo các ngươi ra!" Lão đầu nói rồi hai tay rạch một cái, có kình khí vô hình truyền vào trong trận.
Bọn họ lúc này đều không để ý tới Tiền Anh lúc nãy bị đánh bay, cô ta bò dậy, nhìn thấy một màn trước mắt, lại nhìn Lâu Thất, cắn cắn môi dưới.
Tay áo rộng rãi, dáng người phiêu nhiên, toàn thân khí chất gần như không ai có thể so bì. Hắn nhìn qua đây, ánh mắt như có phần mờ mịt, nhìn bọn họ, mà lại như không nhìn bọn họ.
Nom hắn chẳng qua cũng chỉ mới gần ba mươi, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện trên người hắn không còn dáng vẻ của người trẻ tuổi, mà là loại nội liễm đã ngưng đọng theo năm tháng.
Ở đây trừ Trầm Sát và Hách Liên Quyết ra, đây là nam nhân kinh diễm nhất mà Lâu Thất thấy. Thâm chí, nam nhân này còn đẹp hơn Hách Liên Quyết rất nhiều.
Điều kỳ lạ hơn là, khi nhìn thấy nam nhân này, trong lòng nàng lại có chút cảm giác thân cận.
"Các hạ là ai?" Mật lão nhìn bọn họ mãi không lên tiếng, liến tiến lên trước hai bước, cất giọng hỏi.
Vừa lúc đó, trong Thánh Tiên Cung, dưới hàng cây nào đó, hai người đang ngồi đánh cờ, một là một lão giả râu bạc phiêu phiêu và một nữ nhân mặc hoàng y dù tuổi đã hơn năm mươi nhưng phong thái vẫn như sơn đột nhiên cùng quay đầu lại, mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Nữ nhân nghẹn ngào: "Phá Động thời không?"
Lão giả giương tay lên, phía sau xuất hiện một tên đệ tử, lão nhanh chóng nói: "Nhanh đi mời mấy vị sư thúc!"
"Chúng ta mau đi xem! Có phải đã đến lúc đưa về rồi không?"
Thân ảnh hai người nhẹ lóe lên, thoáng cái đã biến mất tại chỗ.
Ở bên kia, chẳng ai ngờ được rằng, ngay sau khi Mật lão lên tiếng, cảnh sắc trước mắt liền thay đổi, thác nước không còn nữa, hồ nước cũng không còn, trước mắt họ vậy mà lại là một khoảng đại dương mênh mông.
Vẫn là nam nhân kia, thế nhưng lại thay một bộ trang phục khác, một thân mặc chiến giáp mềm cuồng tình như lửa, trường kiếm nhuốm đầy máu, hai má bị trầy da, bên môi có vệt máu tươi khiến hắn nhìn có thêm vài phần vẻ đẹp bi tráng.
Nhìn nam nhân này như vậy, lòng Lâu Thất bỗng dưng nhói một cái, liền lấy tay ôm ngực, Trầm Sát nào quản nam nhân gì gì kia, có thể nói, chính vì có nam nhân như này, hắn càng đặt sự chú ý lên người Lâu Thất, hiện tại nhìn thấy nàng đau lòng vì một nam nhân khác, hắn liền khẽ chau mày, khí tức đột nhiên lạnh, đang định nói, Lâu Thất đã nắm lấy cổ tay hắn.
Nàng nhỏ giỏng chỉ đủ để hắn nghe thấy: "Sát, chàng thấy bộ dáng ta có bao nhiêu phần giống hắn?"
Trầm Sát nghe vậy liền ngẩn ra, hắn liền quay đầu nhìn lại nam nhân kia, lập tức mở miệng: "Ít nhất cũng phải giống tới bốn phần."
Mắt, mắt Lâu Thất lớn hơn chút so với nam nhân này, nhưng mà mi, mũi, môi, còn có quai hàm, có bốn phần tương tự với Lâu Thất.
"Ta cảm thấy, có thể hắn chính là Hiên Viên Chiến." Lâu Thất bình tĩnh nhìn nam nhân kia.
Gió rền vang, nam nhân kia đột nhiên nở nụ cười, sóng gió sậu khởi, hắn rút kiếm, nói một câu.
Tiếp theo, sóng lớn làm bối cảnh, sóng gió cuồn cuộn, nam nhân giơ kiếm xuất chiêu, sắc bén vô tình, mỗi chiêu đều là sát chiêu, nhưng bọn họ nhìn ra, hắn vậy mà lại đang múa kiếm trong khoảng không, đối diện căn bản không có quân địch.
Một màn này có chút quỷ dị.
"Hắn vừa rồi nói gì vây?"
Mật lão lâng lâng quay đầu lại, Mạc Vấn cũng là sững sờ lắc đầu: "Ta không nghe thấy gì cả."
"Căn bản là không có tiếng, hắn ở bên kia chẳng phát ra một chút âm thanh nào." Lâu Tín không dám tin nói.
Đúng vậy, không có thanh âm, bên kia sóng gió rất lớn, nhưng bọn họ hoàn toàn không nghe thấy chút tiếng sóng gió nào, chỉ thấy vẻ thanh tịch của núi hoang.
"Hắn nói gì?" Trầm Sát lại rất quả quyết mà hỏi Lâu Thất, hắn biết, cứ coi người khác nghe không thấy nhìn không ra, Lâu Thất lại biết môi ngữ, nam nhân kia vừa khéo lại đứng thẳng mặt nàng nói, chắc chắn nàng nhìn rõ hắn vừa nói gì.
Lâu Thất có chút ngẩn ra, kinh ngạc thấp giọng nói: "Cho dù phải xuống hoàng tuyền hay lên trời cao, trẫm nhất định phải tìm thấy người ấy, không tiếc bất cứ giá nào!" Không biết là hắn, hay là cô ta.
Nhưng mà qua môi ngữ, nàng có thể nhìn ra, ngữ khí của nam nhân kia cương quyết tới nhường nào, điều này khiến mắt nàng nóng lên, lại có chút kích động đến rơi lệ.
"Trẫm?" Trầm Sát trầm ngâm vì cách tự xưng này. "Vậy có lẽ hắn là một vị Hoàng đế. Hiên Viên Chiến sao?"
Đối với việc gọi tên họ của nhạc phụ mình Đế Quân đại thần chẳng chút áp lực nào, bản thân Lâu Thất chưa từng gọi phụ thân phụ hoàng bao giờ, ai mà biết được nàng có cho phép hay không.
Cảnh trước mắt lại đột nhiên thay đổi.
Sóng gió gì cũng không còn nữa, bọn họ dường như đang đứng từ bầu trời nhìn xuống, thấy được một mảnh rừng lớn rậm rạp, ở giữa rừng cây có một tia chớp như thủy quang.
Cảnh sắc này chỉ là chợt lóe lên, sau đó trước mắt chỉ còn một mảnh núi rừng hoang vu.
Có một hồ nước nhỏ ở đối diện, có mấy người có vẻ như đang vội vã trước sau chạy tới, trong đó có một nữ nhân, phong thái yểu điệu, nhìn về phía Lâu Thất trước.
Lâu Thất có thể nhìn thấy sự không thể tin trong mắt cô ta, nhưng nàng đồng thời cũng thấy đằng sau nữ nhân đó có một người giống Hoa Vu Tồn như đúc, chỉ là nam nhân đó hơn hai mấy tuổi mà thôi.
Đây là sư huynh của lão đạo sĩ thối sao?
Nói như vậy, đây đều là người của Thánh Tiên Cung rồi.
Lâu Thất chuyển ánh nhìn đến chỗ lão giả kia, kéo tay Trầm Sát đi về chỗ đó.
Nhưng mà lúc này, ở bên đó lại có một nam một nữ bay tới, giống những người ở Thánh Tiên Cung, cùng nhìn về mà hướng Lâu Thất và Trầm Sát chạy qua.
Mặt lão giả đứng đầu bỗng biến sắc, lớn giọng nói: "Dừng lại! Dừng lại! Không được tới phía bên kia hồ."
"Mau dừng lại, bên đó có Phá Vực thời không."
Mặc dù bọn họ có nhanh, khinh công của Trầm Sát và Lâu Thất lại càng nhanh hơn, lúc nghe rõ bọn họ nói, Lâu Thất và Trầm Sát đã nảy ra ý nghĩ muốn phóng từ hồ qua.
Người, ở ngay trên mặt hồ, giữa không trung.
Lão giả lập tức kêu lên: "Mau lại đây!" Nếu đã qua, vậy liền tranh thủ nhanh chóng qua.
"Lâu Thất ư?" Nữ nhân trẻ tuổi tới cuối ngẩng đầu, dung mạo xinh đẹp tựa hoa mẫu đơn, cô ta nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâu Thất, trong mắt mang theo sự u buồn, giơ tay lên, một vệt sáng liền bắn về phía họ.
"Tiền Anh, ngươi đáng chết!"
Nam nhân cạnh cô ta nổi giận, vung chưởng lên đánh bay cô ta, sau đó bay vọt lên, nghênh về phía đám Lâu Thất Trầm Sát.
"Thái tử điện hạ!"
Lúc này, Trầm Sát và Lâu Thất không để ý xem hắn là ai, bởi khi bọn họ nhảy tới mặt hồ liền cảm thấy một cảm giác tê liệt mạnh mẽ vô cùng.
"Phá Vực thời không! Nguy rồi!" Lâu Thất kêu lên, nàng sớm nên nghĩ tới, ở chỗ này lúc trước hiện lên từng bức họa, có thể là do Phá Vực thời không tạo thành!
Trầm Sát lúc này cũng tỉnh táo dị thường, lập tức trầm giọng nói: "Nhân lúc này hãy đưa nghĩa phụ của nàng trở lại."
Lúc này, nam nhân bay tới tháo kiếm bên hông xuống, ném tới chỗ bọn họ: "Điện hạ, mau đạp lên!" Đối với cao thủ như bọn họ, chỉ cần có một chút gì đó có thể mượn lực sẽ có thể chống đỡ một lúc.
Trầm Sát liếc hắn một cái, kéo Lâu Thất đặt mũi chân đứng lên kiếm một chút, bọn họ lúc này đã không có cách nào nhanh chóng bay lên bờ, bởi cảm giác tê liệt quá mạnh, giống như đang vô hình chạy loạn, cũng bởi vì như vậy, cũng bởi vì như vậy bọn họ mới không có nhanh chóng rơi xuống nước. Mà trong mắt những người khác, ba người bọn họ giống như lá trong gió, bị cuốn trôi dạt không thôi.
Hắn thét ra lệnh cho người khác không được phép qua đây, bản thân thì nắm chặt tay Lâu Thất, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tuyệt đối sẽ không tách khỏi nàng.
Lâu Thất nói với lão giả: "Vãn bối Lâu Thất, đồ đệ của Hiên Viên Lại, mong sư tổ và các sư thúc bá hợp sức kéo ông ấy trở về! Đây là thông tin của ông ấy!" Nói rồi, nàng từ trong ngực lấy ra một chiếc túi thơm, dùng sức ném tới chỗ lão giả.
"Đồ đệ của A Lại sao?" Lão đầu kinh hãi, đưa tay chộp một cái, chiếc túi thơm liền tới tay lão.
"Thật sự là tin tức của A Lại."
Phụ nhân có phong thái yểu điệu lập tức nói: "Vừa hay, chúng ta đang thiếu món đồ này."
"Nhanh, bày trận, khởi pháp!" Lão đầu cũng vô cùng khẩn trương.
Mọi người lập tức bày trận, gió cuốn mây tan, lúc này bầu trời đổi sắc, Phá Vực thời không nứt ra một vết, cuồng phong gào thét, đám Mật lão bên hồ bị buộc phải lui lại, căn bản không mở mắt ra được, cho đến khi lùi đến một bụi cây ở phía sau.
"U u."
U U nắm chặt y phục của Lâu Thất, thiếu chút thì bị cuồng phong thổi bay.
"U U, ngươi ở đây nguy hiểm, ta đưa ngươi ra ngoài." Lâu Thất xốc nó lên, ném về phía lão đầu. Cùng lúc đó, nàng cũng đang muốn nôn, trước đây lão đạo sĩ thối đưa nàng đi đi về về, đâu có động tĩnh như vậy? Giờ đây rốt cuộc là sao chứ!
"Thuộc hạ, thuộc hạ Thiên Ảnh, thiếp thân thị vệ của Trầm thị hoàng đế! Hoàng thượng hoàng hậu vẫn luôn đợi thuộc hạ!" Nam nhân ấy như sợ không còn cơ hội nói,ở tại tình huống lúc này vội vàng nói, "Bọn họ đang..."
Trầm Sát và Lâu Thất đều khiếp sợ nhìn hắn, ánh mắt đó khiến hắn không nói tiếp nổi.
"Thiên Ảnh?"
"Nếu là như vậy, dường như ngày nhỏ bổn Đế Quân đã mơ hồ nghe qua cái tên này, cho nên khi đặt tên cho Thiên Ảnh..." mới dùng cái tên này theo bản năng.
Lâu Thất im lặng.
Thiên Ảnh.
Lão đầu bên kia kêu to: "Tiểu tử, nha đầu, đây là Phá Vực thời không mạnh nhất mà chúng ta từng gặp, nếu như bây giờ cứu các ngươi thì sẽ không có cơ hội kéo Hiên Viên Lại trở về! Hoặc nếu như kéo được nó về, các ngươi có thể tạm thời sẽ bị mắc kẹt ở trong Phá Vực, cơ hội bình an quay về không quá năm phần!"
Lâu Thất nhíu mày, thật sự là muốn mắng chửi trời.
Trầm Sát nắm chặt tay nàng, cũng cảm thấy không thể tưởng nổi, thế nhưng khi nghĩ tới, lần đầu tiên, lần thứ hai Lâu Thất rơi vào ngực hắn có lẽ là do gặp được Phá Vực thời không, cho nên hắn sẽ không buông nàng ra, ai biết được lát nữa nàng sẽ rơi xuống đâu? Ngộ nhỡ tìm không ra thì sao?
"Nàng ở đâu, bổn Đế Quân liền ở đó."
Lâu Thất nghe được ngữ khí kiên định của hắn, trong lòng ấm áp, lập tức nói với lão đầu: "Kéo Hiên Viên Lại trở về!" Dù có thế nào đi chăng nữa, nàng không thể để lão đạo sĩ thối ở lại hiện đại một mình thêm lần nữa, ở bên đó hắn không người thân thích, về sau ngộ nhỡ nàng không còn cơ hội quay lại, chẳng phải cả đời này hai người sẽ không thể gặp lại nhau nữa sao?
"Được! Quả không hổ là đồ đệ của A Lại!"
Lão giả hét một tiếng, lập tức hạ lệnh thi triển bí pháp.
"Các ngươi cố chịu một chút, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chờ A Lại quay về là có thể kéo các ngươi ra!" Lão đầu nói rồi hai tay rạch một cái, có kình khí vô hình truyền vào trong trận.
Bọn họ lúc này đều không để ý tới Tiền Anh lúc nãy bị đánh bay, cô ta bò dậy, nhìn thấy một màn trước mắt, lại nhìn Lâu Thất, cắn cắn môi dưới.
/659
|