Tiểu Trù là người đứng gần Hiên Viên Lại nhất. Lúc mà tất cả mọi người chắn trước giường, nàng cũng đã nhảy lên giường định đỡ Hiên Viên Lại dậy. Nhưng vừa ôm lấy ông, những người khác đã bị hất ra ngoài, chỉ còn lại một mình nàng ôm lấy Hiên Viên Lại một cách bất lực, hoảng sợ nhìn Vân Phong đang bước tới gần.
"Rốt cuộc ngươi là yêu quái gì? Ngươi muốn làm gì?" Lần đầu tiên nàng hận mình không tập võ đến thế. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng võ công của đám người Hỏa cũng khá cao, nhưng không đánh lại nổi một chiêu của người này.
"Hứ?" Hắn đột nhiên dừng lại, quan sát Tiểu Trù bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên, ngay sau đó thì mím môi cười. Nhưng cho dù là cười, hắn vẫn mang theo vẻ lạnh lùng, mang theo vẻ ngông cuồng như nhìn một con kiến hôi.
"Hiên Viên Lại đặt ngươi bên người là có ý khác đúng không? Cái mệnh cách này đúng là vừa yếu vừa nhẹ."
"Có ý gì? Ngươi đừng tới đây..." Tiểu Trù cảm thấy cơ thể mình đang run lên.
"Cũng được, mệnh cách của ngươi đã như thế thì tạm giữ lại mạng cho ngươi, theo hầu bên cạnh ta đi." Hắn búng ngón tay một cái, Tiểu Trù còn chưa kịp hét lên, thân thể đã dần dần trở nên cứng ngắc. Nhưng đây không phải điều mà nàng sợ nhất. Điều khiến nàng sợ hãi nhất là nàng phát hiện ra đầu óc nàng bắt đầu mơ màng, nhưng đó không phải là sắp ngất xỉu. Nàng biết mình đang ở đâu, biết người bên cạnh là ai, nhưng những cảm xúc thuộc về nàng lại đang biến mất dần dần.
Ví dụ như nàng dần dần không còn thấy sợ hãi, những cũng không có ý muốn bảo vệ cho công tử nhà nàng nữa. Thậm chí người mà nàng đang ôm trong ngực, thân phận của ông không còn là công tử nhà nàng nữa, mà bình tĩnh biết được đây là Hiên Viên Lại.
Nàng căn bản không có lực lượng để chống cự lại sự thay đổi này.
"Công tử..." Mau tỉnh lại đi.
Còn chưa nói hết câu, vẻ mặt của Tiểu Trù đã hoàn toàn lặng ngắt.
"Đặt Hiên Viên Lại xuống, đi sang chờ ở một bên."
Tiểu Trù nghe lời nói "vâng" một tiếng, đặt Hiên Viên Lại xuống giường, buông thõng tay đứng sang một bên.
Hỏa giãy giụa muốn bò dậy, nhưng vì quá dùng lực, hăn lại phun một ngụm máu ra. Nhị Linh ở bên cạnh hắn đã hoàn toàn không còn động đậy nữa, không biết còn sống hay đã chết.
Thu Khánh Tiên, Ấn Dao Phong cũng nằm trên mặt đất, ra sức giãy giụa muốn đứng dậy nhưng không đủ sức.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn "Vân Phong" đứng trước giường, nóng lòng như lửa đốt.
"Vừa hay là một thời cơ tốt, Hiên Viên Lại, ngươi đúng là một đối thủ, nếu không phải vừa trải qua Phá Vực thời không, thân thể hư nhược, chưa chắc ta đã có thể mượn thân thể của ngươi. Con nha đầu Lâu Thất đó còn khó đối phó hơn cả ngươi. Người mà nàng tin tưởng nhất trên đời này chắc cũng chỉ có ngươi và tên tiểu tử Trầm Sát kia. Sát khí của tên tiểu tử đó quá nặng, khó mà mượn thân thể được, cũng còn có tác dụng khác nữa. Chỉ có ngươi là thích hợp nhất, chỉ cần ta mượn tạm thân thể ngươi, chắc chắn Lâu Thất sẽ không đề phòng, đến lúc đó ta đoạt lại thân thể đó chỉ là một chuyện quá dễ dàng."
"Vân Phong" vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ vào khuôn mặt của Hiên Viên Lại, như đang quan sát, như đang kiểm nghiệm một món hàng. Có vẻ như khá hài lòng với gương mặt này, hắn gật đầu một cái, lại đưa tay cởi dây lưng của hắn.
"Tất cả là các ngươi nợ ta, ta muốn lấy lại những thứ thuộc về ta." Hắn vừa nói vừa cởi dây lưng của Hiên Viên Lại: "Không phải thân thể của mình đúng là phiền toái, đi mượn phái tốn bao nhiêu công sức. Năm đó con tiện nhân Lâu Thất đã ép được ta đi, chờ ta đoạt lại được thân thể, chắc chắn ta sẽ ngủ với người đàn ông mà ả yêu, ha ha, nếu để tên tiểu tử họ Trầm kia nhìn thấy ta ngủ với người đàn ông khác..."
Tay của hắn từ từ đưa vào trong quần của Hiên Viên Lại.
"Lão đạo sĩ thối! Ngươi còn không tỉnh lại, ta sẽ bị chết đói ở đây! Ta mà chết đói thì sẽ biến thành ác quỷ tới tìm người để tính sổ!"
Tiếng gào thét của Lâu Thất gọi Hiên Viên Lại thức tỉnh.
Cái gì, tiểu bảo bối Thất Thất nhà hắn sắp chết đói à? Kẻ nào, kẻ nào dám bắt nạt nàng như vậy?
Hiên Viên Lại bừng bừng lửa giận, đang định bò dậy, bỗng cảm thấy một bàn tay lành lạnh đang đưa vào trong quần mình.
"Mẹ nó! Có phải định hủy tinh nguyên đồng tử của lão tử không?"
Hiên Viên Lại toát hết mồ hôi lạnh ra, lập tức giữ lấy cái tay đó, đồng thời hắn bò dậy, thuận thế lộn một vòng. Cái tay còn lại đánh vào huyệt thái dương của đối phương nhanh như chớp.
"Đáng chết! Lại tỉnh lại vào đúng lúc này!"
"Vân Phong" xoay cổ, tránh được cú đấm của Hiên Viên Lại, cánh tay xoay, trượt rồi rụt lại, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Hiên Viên Lại.
Hắn phi về đằng sau, đứng ở cạnh cửa, nhưng không đi ra ngoài. Hiên Viên Lại nhảy xuống giường. Hắn nhìn xung quanh một vòng, thấy Tiểu Trù đứng ở một bên như một khúc gỗ, nhìn những người ngã ở ngoài phòng, cuối cùng ánh mắt lại dừng lại trên mặt "Vân Phong", quan sát hắn từ trên xuống dưới.
"Ngươi là ai?"
"Ta là ai?" Ánh mắt của hắn hiện lên vẻ mờ mịt, sau đó trở nên lạnh lùng: "Ngươi không cần biết ta là ai, ta muốn có thân thể của ngươi."
Hiên Viên Lại đột nhiên cười ra tiếng: "Các hạ thật là... Con chó nào cho ngươi sự tự tin ấy?"
Vừa dứt lời, ông đột nhiên đọc một câu chú, ngón tay ông hiện lên một đốm lửa nhỏ bay thẳng vào huyệt đạo trước ngực "Vân Phong".
Nhưng sau khi làm xong những động tác này, sắc mặt của ông liền tái nhợt.
"Bác Hồn Trận?" Hiên Viên Lại không hổ là thiên tài trăm năm khó gặp của Thánh Tiên Cung, ông nhận ra ngay tức khắc, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định, kéo theo Tiểu Trù phá cửa sổ bay ra ngoài, người ông rơi vào sân, tạo thành một tiếng bịch.
Mặc dù đã suy yếu không đứng nổi, nhưng ông vẫn cười ha ha: "Có bản lĩnh ngươi ra ngoài này."
"Vân Phong" cắn răng đứng ở bên trong, nhìn ông bằng đôi mắt lạnh như băng.
Vốn dĩ lúc này Hiên Viên Lại còn chưa tỉnh lại mới đúng, rõ ràng ông đã tính rất chuẩn rồi, sao ông ta lại tỉnh?
Hắn không biết vừa rồi Lâu Thất đã thi triển Khống Mộng Yểm với Hiên Viên Lại, đánh thức ông trong thời khắc quan trọng này, nếu không đúng là khó mà tưởng tượng được hậu quả.
"Cho dù ta không ra ngoài cũng có thể bắt ngươi lại."
Năm ngón tay của "Vân Phong" vừa định đưa ra, Hiên Viên Lại đột nhiên gào lên: "Sư phụ! Sư phụ! Tiểu đồ đệ mà ngươi thích nhất bị người ta bắt nạt, sắp chết rồi. Nếu là ngươi còn không tới, cho dù có hóa thành ác quỷ ta cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Gào thét xong, ông tự cảm thấy những lời này rất quen tai.
Giọng nói có tính công kích này xông ra khỏi viện, một tầng lá chắn vô hình trung bị vỡ nát.
Những người khác không biết, nhưng sao Hiên Viên Lại không biết được chứ. Cái viện này đã bị người ta bày trận, bất cứ một âm thanh nào trong này cũng không truyền được ra ngoài, vậy nên dù phải liều mạng hắn cũng phải phá được trận này.
Lúc này đám người Hỏa mới phát hiện ra có gì đó không đúng. Lúc trước quả thực quá tĩnh lặng, bây giờ mới nghe được tiếng gió và tiếng bước chân ở những viện khác.
Nếu Hiên Viên Lại không tỉnh lại, dù bọn họ có chết ở đây cũng không ai phát hiện ra, tới lúc phát hiện thì đã muộn rồi.
Nhưng thực sự không ngờ Hiên Viên Lại có thể gào thét được như thế.
Sắc mặt của "Vân Phong" thay đổi, bởi vì hắn đã nghe được tiếng gió xẹt tới. Mấy lão già của Thánh Tiên Cung vẫn có chút bản lĩnh, chúng tới đây, e rằng hắn không thể chiếm được thân thể của Hiên Viên Lại một cách thuận lợi.
Hắn vung cánh tay, định tới bắt Hiên Viên Lại.
"Há lại cho ngươi càn rỡ trong Thánh Tiên Cung!" Một tiếng quát tức giận vọng lại, Thánh Tiên Cung chủ đã dẫn mọi người tới, vừa thấy tình hình trước mắt liền thay đổi sắc mặt, đỡ được chiêu mà "Vân Phong" vừa tung ra.
"Một đám cản trở!"
"Vân Phong"cắn răng vô cùng tức giận, hắn bắt lấy Tiểu Trù bay vút ra ngoài.
Có người muốn đuổi theo, Thánh Tiên Cung chủ ngăn cản bọn họ: "Không nên đuổi theo."
"Lại ca ca, huynh sao rồi?" Lộ Băng Khiết đỡ Hiên Viên Lại dậy. Hiên Viên Lại không có thời gian để ý tới nàng mà quay sang phía sư phụ mình: "Lão già, có phải ngươi lại bấm ngón tay tính ra cái gì rồi à?"
Thánh Tiên Cung chủ vốn có bản lĩnh nhìn thấy thiên cơ. Năm đó hắn không đứng ra giải thích lời đồn đó, đây cũng là lí do khiến quân chủ của tám vương triều tin tưởng lời đồn đó đến thế.
Nếu là giả, còn dùng danh nghĩa của Thánh Tiên Cung, bọn họ đã phải giải thích từ sớm rồi mới đúng.
Thánh Tiên Cung nhìn ông một hồi lâu rồi mới thở dài một tiếng.
"Đế tinh bị mây đen che khuất, thiên hạ hỗn loạn."
Mấy người Hỏa vệ được đệ tử của Thánh Tiên Cung đỡ lên, nghe vậy thì vô cùng lo lắng: "Xin hỏi cung chủ, đế tinh là đang chỉ đến ai?"
Thánh Tiên Cung chủ lắc đầu không nói.
Nhị Linh được Hỏa vệ nhét cho một viên thuốc, tỉnh lại thì nghe được câu này, ánh mắt không khỏi đỏ lên: "Ta không cần biết đế tinh gì hết, bây giờ phải làm gì đây? Đế Quân, Đế Hậu mất tích, Tiểu Trù cô cô cũng bị bắt, Vân Phong công tử lại không phải là Vân Phong công tử..."
Lời này khiến tâm trạng của mọi người đều trở nên nặng nề, không ái nói lời nào, bầu không khí rất ngột ngạt.
Lúc này, Hiên Viên Lại hỏi: "Các ngươi đều là thuộc hạ của Tiểu Thất nhà ta sao?"
"Thưa Hiên Viên tiền bối, đúng vậy."
"Ừ, xem ra cũng không tệ lắm. Mau nói cho ta nghe Tiểu Thất nhà ta đã mất tích thế nào? Là lão già này cố tình hãm hại sao?" Hiên Viên Lại vừa nói vừa liếc nhìn Thánh Tiên Cung, tư thế như thể chỉ cần bọn họ gật đầu, ông sẽ phải liều mạng với Thánh Tiên Cung chủ.
Mặt của Thánh Tiên Cung chủ đen kịt lại.
"Nghiệt đồ, ánh mắt của ngươi là sao?"
"Nghiệt sư phụ, bày trận đi, ta phải tìm Tiểu Thất nhà ta về, nó sắp chết đói rồi!"
"..." Lúc này chỉ đói một chút thôi mà to tát lắm sao? Thánh Tiên Cung chủ trợn mắt, rất muốn cho ông một chưởng: "Bây giờ ngươi bị thương nặng như vậy, có ổn không?"
Hiên Viên Lại: "Mẹ nó! Ngươi cũng là nam nhân, chẳng lẽ không biết là không được khiêu khích tôn nghiêm của nam nhân sao?"
Đám người Hỏa Vệ: "..."
Rốt cuộc là Đế Hậu dạy hư hắn, hay là hắn dạy hư cho Đế Hậu? Sao lại cảm thấy hai người giống nhau đến thế?
Lúc này, một con bồ câu vỗ cánh bay tới, đậu vào vai Lộ Băng Khiết. Nàng lấy ống trúc dưới chân bồ câu ra, rút bức thư ra đọc, sắc mặt biến đổi.
"Lại ca ca, tin tức của vương triều Hiên Viên!"
Ma Quốc đột nhiên kiếm chuyện, phái năm mươi vạn ác binh tấn công Vương triều Trầm thị. Thái thượng hoàng của Trầm thị tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn đích thân ra trận. Ác binh của Ma Quốc tàn bạo hũng hãn,lấy một địch trăm, cả Vương triều Hiên Viên triệu tập tất cả binh lực để chống ngoại xâm, trận chiến này liên quan đến sự tồn vong, sống còn.
"Rốt cuộc ngươi là yêu quái gì? Ngươi muốn làm gì?" Lần đầu tiên nàng hận mình không tập võ đến thế. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng võ công của đám người Hỏa cũng khá cao, nhưng không đánh lại nổi một chiêu của người này.
"Hứ?" Hắn đột nhiên dừng lại, quan sát Tiểu Trù bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên, ngay sau đó thì mím môi cười. Nhưng cho dù là cười, hắn vẫn mang theo vẻ lạnh lùng, mang theo vẻ ngông cuồng như nhìn một con kiến hôi.
"Hiên Viên Lại đặt ngươi bên người là có ý khác đúng không? Cái mệnh cách này đúng là vừa yếu vừa nhẹ."
"Có ý gì? Ngươi đừng tới đây..." Tiểu Trù cảm thấy cơ thể mình đang run lên.
"Cũng được, mệnh cách của ngươi đã như thế thì tạm giữ lại mạng cho ngươi, theo hầu bên cạnh ta đi." Hắn búng ngón tay một cái, Tiểu Trù còn chưa kịp hét lên, thân thể đã dần dần trở nên cứng ngắc. Nhưng đây không phải điều mà nàng sợ nhất. Điều khiến nàng sợ hãi nhất là nàng phát hiện ra đầu óc nàng bắt đầu mơ màng, nhưng đó không phải là sắp ngất xỉu. Nàng biết mình đang ở đâu, biết người bên cạnh là ai, nhưng những cảm xúc thuộc về nàng lại đang biến mất dần dần.
Ví dụ như nàng dần dần không còn thấy sợ hãi, những cũng không có ý muốn bảo vệ cho công tử nhà nàng nữa. Thậm chí người mà nàng đang ôm trong ngực, thân phận của ông không còn là công tử nhà nàng nữa, mà bình tĩnh biết được đây là Hiên Viên Lại.
Nàng căn bản không có lực lượng để chống cự lại sự thay đổi này.
"Công tử..." Mau tỉnh lại đi.
Còn chưa nói hết câu, vẻ mặt của Tiểu Trù đã hoàn toàn lặng ngắt.
"Đặt Hiên Viên Lại xuống, đi sang chờ ở một bên."
Tiểu Trù nghe lời nói "vâng" một tiếng, đặt Hiên Viên Lại xuống giường, buông thõng tay đứng sang một bên.
Hỏa giãy giụa muốn bò dậy, nhưng vì quá dùng lực, hăn lại phun một ngụm máu ra. Nhị Linh ở bên cạnh hắn đã hoàn toàn không còn động đậy nữa, không biết còn sống hay đã chết.
Thu Khánh Tiên, Ấn Dao Phong cũng nằm trên mặt đất, ra sức giãy giụa muốn đứng dậy nhưng không đủ sức.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn "Vân Phong" đứng trước giường, nóng lòng như lửa đốt.
"Vừa hay là một thời cơ tốt, Hiên Viên Lại, ngươi đúng là một đối thủ, nếu không phải vừa trải qua Phá Vực thời không, thân thể hư nhược, chưa chắc ta đã có thể mượn thân thể của ngươi. Con nha đầu Lâu Thất đó còn khó đối phó hơn cả ngươi. Người mà nàng tin tưởng nhất trên đời này chắc cũng chỉ có ngươi và tên tiểu tử Trầm Sát kia. Sát khí của tên tiểu tử đó quá nặng, khó mà mượn thân thể được, cũng còn có tác dụng khác nữa. Chỉ có ngươi là thích hợp nhất, chỉ cần ta mượn tạm thân thể ngươi, chắc chắn Lâu Thất sẽ không đề phòng, đến lúc đó ta đoạt lại thân thể đó chỉ là một chuyện quá dễ dàng."
"Vân Phong" vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, đưa tay sờ vào khuôn mặt của Hiên Viên Lại, như đang quan sát, như đang kiểm nghiệm một món hàng. Có vẻ như khá hài lòng với gương mặt này, hắn gật đầu một cái, lại đưa tay cởi dây lưng của hắn.
"Tất cả là các ngươi nợ ta, ta muốn lấy lại những thứ thuộc về ta." Hắn vừa nói vừa cởi dây lưng của Hiên Viên Lại: "Không phải thân thể của mình đúng là phiền toái, đi mượn phái tốn bao nhiêu công sức. Năm đó con tiện nhân Lâu Thất đã ép được ta đi, chờ ta đoạt lại được thân thể, chắc chắn ta sẽ ngủ với người đàn ông mà ả yêu, ha ha, nếu để tên tiểu tử họ Trầm kia nhìn thấy ta ngủ với người đàn ông khác..."
Tay của hắn từ từ đưa vào trong quần của Hiên Viên Lại.
"Lão đạo sĩ thối! Ngươi còn không tỉnh lại, ta sẽ bị chết đói ở đây! Ta mà chết đói thì sẽ biến thành ác quỷ tới tìm người để tính sổ!"
Tiếng gào thét của Lâu Thất gọi Hiên Viên Lại thức tỉnh.
Cái gì, tiểu bảo bối Thất Thất nhà hắn sắp chết đói à? Kẻ nào, kẻ nào dám bắt nạt nàng như vậy?
Hiên Viên Lại bừng bừng lửa giận, đang định bò dậy, bỗng cảm thấy một bàn tay lành lạnh đang đưa vào trong quần mình.
"Mẹ nó! Có phải định hủy tinh nguyên đồng tử của lão tử không?"
Hiên Viên Lại toát hết mồ hôi lạnh ra, lập tức giữ lấy cái tay đó, đồng thời hắn bò dậy, thuận thế lộn một vòng. Cái tay còn lại đánh vào huyệt thái dương của đối phương nhanh như chớp.
"Đáng chết! Lại tỉnh lại vào đúng lúc này!"
"Vân Phong" xoay cổ, tránh được cú đấm của Hiên Viên Lại, cánh tay xoay, trượt rồi rụt lại, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Hiên Viên Lại.
Hắn phi về đằng sau, đứng ở cạnh cửa, nhưng không đi ra ngoài. Hiên Viên Lại nhảy xuống giường. Hắn nhìn xung quanh một vòng, thấy Tiểu Trù đứng ở một bên như một khúc gỗ, nhìn những người ngã ở ngoài phòng, cuối cùng ánh mắt lại dừng lại trên mặt "Vân Phong", quan sát hắn từ trên xuống dưới.
"Ngươi là ai?"
"Ta là ai?" Ánh mắt của hắn hiện lên vẻ mờ mịt, sau đó trở nên lạnh lùng: "Ngươi không cần biết ta là ai, ta muốn có thân thể của ngươi."
Hiên Viên Lại đột nhiên cười ra tiếng: "Các hạ thật là... Con chó nào cho ngươi sự tự tin ấy?"
Vừa dứt lời, ông đột nhiên đọc một câu chú, ngón tay ông hiện lên một đốm lửa nhỏ bay thẳng vào huyệt đạo trước ngực "Vân Phong".
Nhưng sau khi làm xong những động tác này, sắc mặt của ông liền tái nhợt.
"Bác Hồn Trận?" Hiên Viên Lại không hổ là thiên tài trăm năm khó gặp của Thánh Tiên Cung, ông nhận ra ngay tức khắc, sau đó nhanh chóng đưa ra quyết định, kéo theo Tiểu Trù phá cửa sổ bay ra ngoài, người ông rơi vào sân, tạo thành một tiếng bịch.
Mặc dù đã suy yếu không đứng nổi, nhưng ông vẫn cười ha ha: "Có bản lĩnh ngươi ra ngoài này."
"Vân Phong" cắn răng đứng ở bên trong, nhìn ông bằng đôi mắt lạnh như băng.
Vốn dĩ lúc này Hiên Viên Lại còn chưa tỉnh lại mới đúng, rõ ràng ông đã tính rất chuẩn rồi, sao ông ta lại tỉnh?
Hắn không biết vừa rồi Lâu Thất đã thi triển Khống Mộng Yểm với Hiên Viên Lại, đánh thức ông trong thời khắc quan trọng này, nếu không đúng là khó mà tưởng tượng được hậu quả.
"Cho dù ta không ra ngoài cũng có thể bắt ngươi lại."
Năm ngón tay của "Vân Phong" vừa định đưa ra, Hiên Viên Lại đột nhiên gào lên: "Sư phụ! Sư phụ! Tiểu đồ đệ mà ngươi thích nhất bị người ta bắt nạt, sắp chết rồi. Nếu là ngươi còn không tới, cho dù có hóa thành ác quỷ ta cũng sẽ không tha cho ngươi!"
Gào thét xong, ông tự cảm thấy những lời này rất quen tai.
Giọng nói có tính công kích này xông ra khỏi viện, một tầng lá chắn vô hình trung bị vỡ nát.
Những người khác không biết, nhưng sao Hiên Viên Lại không biết được chứ. Cái viện này đã bị người ta bày trận, bất cứ một âm thanh nào trong này cũng không truyền được ra ngoài, vậy nên dù phải liều mạng hắn cũng phải phá được trận này.
Lúc này đám người Hỏa mới phát hiện ra có gì đó không đúng. Lúc trước quả thực quá tĩnh lặng, bây giờ mới nghe được tiếng gió và tiếng bước chân ở những viện khác.
Nếu Hiên Viên Lại không tỉnh lại, dù bọn họ có chết ở đây cũng không ai phát hiện ra, tới lúc phát hiện thì đã muộn rồi.
Nhưng thực sự không ngờ Hiên Viên Lại có thể gào thét được như thế.
Sắc mặt của "Vân Phong" thay đổi, bởi vì hắn đã nghe được tiếng gió xẹt tới. Mấy lão già của Thánh Tiên Cung vẫn có chút bản lĩnh, chúng tới đây, e rằng hắn không thể chiếm được thân thể của Hiên Viên Lại một cách thuận lợi.
Hắn vung cánh tay, định tới bắt Hiên Viên Lại.
"Há lại cho ngươi càn rỡ trong Thánh Tiên Cung!" Một tiếng quát tức giận vọng lại, Thánh Tiên Cung chủ đã dẫn mọi người tới, vừa thấy tình hình trước mắt liền thay đổi sắc mặt, đỡ được chiêu mà "Vân Phong" vừa tung ra.
"Một đám cản trở!"
"Vân Phong"cắn răng vô cùng tức giận, hắn bắt lấy Tiểu Trù bay vút ra ngoài.
Có người muốn đuổi theo, Thánh Tiên Cung chủ ngăn cản bọn họ: "Không nên đuổi theo."
"Lại ca ca, huynh sao rồi?" Lộ Băng Khiết đỡ Hiên Viên Lại dậy. Hiên Viên Lại không có thời gian để ý tới nàng mà quay sang phía sư phụ mình: "Lão già, có phải ngươi lại bấm ngón tay tính ra cái gì rồi à?"
Thánh Tiên Cung chủ vốn có bản lĩnh nhìn thấy thiên cơ. Năm đó hắn không đứng ra giải thích lời đồn đó, đây cũng là lí do khiến quân chủ của tám vương triều tin tưởng lời đồn đó đến thế.
Nếu là giả, còn dùng danh nghĩa của Thánh Tiên Cung, bọn họ đã phải giải thích từ sớm rồi mới đúng.
Thánh Tiên Cung nhìn ông một hồi lâu rồi mới thở dài một tiếng.
"Đế tinh bị mây đen che khuất, thiên hạ hỗn loạn."
Mấy người Hỏa vệ được đệ tử của Thánh Tiên Cung đỡ lên, nghe vậy thì vô cùng lo lắng: "Xin hỏi cung chủ, đế tinh là đang chỉ đến ai?"
Thánh Tiên Cung chủ lắc đầu không nói.
Nhị Linh được Hỏa vệ nhét cho một viên thuốc, tỉnh lại thì nghe được câu này, ánh mắt không khỏi đỏ lên: "Ta không cần biết đế tinh gì hết, bây giờ phải làm gì đây? Đế Quân, Đế Hậu mất tích, Tiểu Trù cô cô cũng bị bắt, Vân Phong công tử lại không phải là Vân Phong công tử..."
Lời này khiến tâm trạng của mọi người đều trở nên nặng nề, không ái nói lời nào, bầu không khí rất ngột ngạt.
Lúc này, Hiên Viên Lại hỏi: "Các ngươi đều là thuộc hạ của Tiểu Thất nhà ta sao?"
"Thưa Hiên Viên tiền bối, đúng vậy."
"Ừ, xem ra cũng không tệ lắm. Mau nói cho ta nghe Tiểu Thất nhà ta đã mất tích thế nào? Là lão già này cố tình hãm hại sao?" Hiên Viên Lại vừa nói vừa liếc nhìn Thánh Tiên Cung, tư thế như thể chỉ cần bọn họ gật đầu, ông sẽ phải liều mạng với Thánh Tiên Cung chủ.
Mặt của Thánh Tiên Cung chủ đen kịt lại.
"Nghiệt đồ, ánh mắt của ngươi là sao?"
"Nghiệt sư phụ, bày trận đi, ta phải tìm Tiểu Thất nhà ta về, nó sắp chết đói rồi!"
"..." Lúc này chỉ đói một chút thôi mà to tát lắm sao? Thánh Tiên Cung chủ trợn mắt, rất muốn cho ông một chưởng: "Bây giờ ngươi bị thương nặng như vậy, có ổn không?"
Hiên Viên Lại: "Mẹ nó! Ngươi cũng là nam nhân, chẳng lẽ không biết là không được khiêu khích tôn nghiêm của nam nhân sao?"
Đám người Hỏa Vệ: "..."
Rốt cuộc là Đế Hậu dạy hư hắn, hay là hắn dạy hư cho Đế Hậu? Sao lại cảm thấy hai người giống nhau đến thế?
Lúc này, một con bồ câu vỗ cánh bay tới, đậu vào vai Lộ Băng Khiết. Nàng lấy ống trúc dưới chân bồ câu ra, rút bức thư ra đọc, sắc mặt biến đổi.
"Lại ca ca, tin tức của vương triều Hiên Viên!"
Ma Quốc đột nhiên kiếm chuyện, phái năm mươi vạn ác binh tấn công Vương triều Trầm thị. Thái thượng hoàng của Trầm thị tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn đích thân ra trận. Ác binh của Ma Quốc tàn bạo hũng hãn,lấy một địch trăm, cả Vương triều Hiên Viên triệu tập tất cả binh lực để chống ngoại xâm, trận chiến này liên quan đến sự tồn vong, sống còn.
/659
|