Nếu trời mưa hoặc ngủ ngoài trời, thì chiếc xe ngựa này sẽ trở thành chỗ ngủ của Lâu Thất và Trầm Sát. Bên trong rất rộng rãi, bởi vì trời đã vào thu, bên trong được lót một tấm đệm dày, chính giữa là nơi hoạt động, có thể kéo vài chiếc bàn nhỏ, khi buông xuống, cả khoang xe biến thành một chiếc giường lớn, cho dù vóc dáng Trầm Sát có cao lớn, thì vẫn có thể nằm thẳng lăn lộn được.
Bên trong xe tất nhiên còn có các kiểu ngăn ngầm, Nhị Linh nhét đầy thức ăn, vật dụng, y phục vào trong những ngăn ngầm đó, Lâu Thất cũng kêu Thần y chuẩn bị rất nhiều thứ dựa theo đơn thuốc mà nàng kê.
Những thứ này không cần dùng đến tiền của bản thân, chỉ cần lên tiếng là có, quả nhiên cảm giác ấy rất sung sướng.
Lúc ra ngoài, Lâu Thất còn ăn vạ với Trầm Sát, cuối cùng hắn cho nàng một túi bạc, một túi kim đậu, còn cho nàng vài tờ ngân phiếu có giá trị lên đến hai nghìn lượng, nhất thời khiến Lâu Thất cảm thấy bản thân lại trở nên giàu có rồi.
Nhưng khi họ vào một quán trà, mọi người ăn no uống say, ngựa cũng được ăn no cỏ, khi Nguyệt Vệ kêu nàng đi trả tiền, nàng cảm giác như bị sét đánh cháy đen cả người.
"Vì sao bắt ta trả tiền? Chứ không phải ngươi trả?" Nàng ôm chặt túi tiền, trừng mắt nhìn Nguyệt Vệ. Nếu là Ưng Vệ thì chắc đã gân cổ lên cãi nhau với nàng rồi, nhưng Nguyệt Vệ lại giải thích rất điềm tĩnh: "Chẳng phải chủ tử đã kêu người quản tiền hay sao?"
"..." Nó chẳng phải là tiền riêng của nàng à?
Lâu Thất khóc không ra nước mắt, cuối cùng chỉ đành nhận mệnh, nàng vứt số bạc kia cho Nguyệt Vệ, nhưng cũng không quên bóc một nắm kim đậu giấu đi, được rồi, tích tiểu thành đại, nếu sau này nàng dùng tiết kiệm một chút, thì nắm kim đậu chắc đủ thuê một hai tháng nhà trò, có thể ăn uống trong hai tháng trời.
Băng Nguyên, nằm ở phía bắc của Phá Vực, nghe nói rất gần Bắc Thương, đi xuyên qua Băng Nguyên thì sẽ gặp được thành trì của Bắc Thương.
"Hai vị công chúa của Băng Thương đã rời đi rồi, trong lòng chủ tử không cảm thấy tiếc sao?" Ba ngày trước, hai vị công chúa của Bắc Thương đã khởi hành về Bắc Thương, kết quả suy nghĩ sau cùng của Bắc Phù Dung là từ bỏ, là công chúa một nước, cô ta không thể vứt bỏ thân phận của mình chỉ để ở bên cạnh Trầm Sát. Đây cũng là điều nằm trong dự liệu của Trầm Sát.
"Nàng nói gì?" Trấm Sát nói xong, liếc nhìn cánh môi đỏ của nàng. Lâu Thất lập tức trở nên im lặng.
Từ khi bị hắn hôn đến ngất xỉu lần trước, bây giờ nàng đã thấy sợ hắn rồi, tên này một khi lên cơn, có thể hôn nàng đến mức làm môi nàng sưng lên tận nửa ngày trời. Nàng vẫn còn muốn giữ thể diện trước những thị vệ kia.
Nàng không muốn khi họ nhìn nàng bằng ánh mắt sùng bái, thì phát hiện ra môi nàng đã bị ai đó hôn sưng tấy.
Đông Thời Ngọc rời đi còn sớm hơn hai vị công chúa Bắc Thương. Khi đi hắn ta còn gửi một lời mời chân thành đến Lâu Thấtt, mời nàng khi nào có thời gian thì nhất định phải đi đến Đông Thanh Quốc, hiểu biết thêm về phong thổ nhân tình của Đông Thanh.
Lâu Thất thì lại cảm thấy, có thể phong thổ nhân tình của Đông Thanh Quốc sẽ phù hợp nhất với cái người đã biết rõ về Trung Hoa cổ đại như nàng, có cơ hội nàng nhất định sẽ phải đi xem thử.
Họ đi liên tục mười ngày, sợ rằng những người khác biết được tin tức này cũng sẽ đi đến Băng Nguyên, vì thế họ không dám dừng lại lâu, một đường vội vàng, chỉ khi trên đường đi gặp được thị trấn mới dừng chân ngủ lại trong nhà trọ, còn không thì toàn ngủ lại ngoài trời. Tất nhiên, trong lúc những người khác ngủ ngoài trời, thì Lâu Thất lại ngủ trong xe với Trầm Sát, có lúc nàng thầm nghĩ, có thể chiếc xe này được mang theo là vì tối nào hắn cũng phải ôm nàng ngủ. Dù sao, trước mặt các thị vệ, hắn không tiện tỏ ra thân mật với nàng.
Càng đi về phương bắc, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Trời vừa về chiều, sắc trời chuyển âm u, cứ như sắp đổ mưa. Điều kiện thời tiết thế này không tiện cho việc ngủ ngoài trời, nhưng do họ phải gấp rút lên đường, đến lúc xế chiều vẫn không hề nhìn thấy bất kỳ thành trì hoặc thôn nhỏ nào, ngay cả bóng dáng một người cũng không thấy.
Mây đen đã kéo đến, đổ mưa là chuyện không thể tránh khỏi.
Trời thu mưa đêm rét buốt, cho dù họ là những thanh niên võ công đầy mình, một khi đã mắc mưa đêm thì cũng không thể đảm bảo sẽ không ngã bệnh phát sốt, vả lại, nếu các thị vệ mắc mưa, Trầm Sát cũng không thể ngủ yên giấc trong xe ngựa.
"Trần Thập, ngươi đi thăm dò tiếp xem sao!"
"Vâng!"
Trần Thập thúc ngựa lao đi.
Những người khác tiếp tục lên đường.
Qua một lúc, Trần Thập trở về đầy vui mừng, "Nguyệt Vệ đại nhận, có một ngôi miếu trên sườn núi trước mặt!"
"Đi!"
Trời sắp đổ mưa, những đám mấy đen thui dày kịt lơ lửng trên đỉnh đầu, nhìn trông giống như yêu ma giáng thế. Trong mắt của Lâu Thất, thì cảnh tượng này càng trông giống ngày tận thế trong những bộ phim khoa học viễn tưởng hoặc phim thảm họa.
Thúc ngựa chạy đến chân ngọn núi kia, Vệ Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt không được tốt cho lắm.
"Vệ Nguyệt đại nhân, sao vậy?"
"Ngọn núi này..." Ngọn núi này, nói thế nào nhỉ, có hỏi kỳ quái.
Lâu Thất cũng ngẩng đầu lên nhìn, nàng mím môi. Ngọn núi này có hơi kỳ quái, nhưng may mà Nguyệt Vệ đã nhìn ra được, rất tốt, rất tốt, không cần nàng phải nói nhiều, lỡ lập công thì phải làm sao đây?
Trong lúc nàng đang nghĩ như thế, kết quả, Trầm Sát lại hỏi một câu: "Lâu Thất, lên núi hay là không lên?"
Lâu Thất suýt chút nữa đã ngã khỏi lưng ngựa. Nguyệt nhìn nàng rồi cười." Lâu Thất, người hiện tại căng thẳng quá đấy." Hắn chưa từng gặp qua một nữ nhân nào như thế, nếu là người khác, e rằng đã nhào đến đòi lập công, nàng ta thì ngược lại, chỉ muốn tìm cách trốn tránh lập công.
"Chủ tử, thuộc hạ chỉ có thể nói, ngọn núi này quả thật có hơi quỷ dị, người xem, mặt núi này rõ ràng hướng về phía Đông Nam, nhưng không hề có một ngọn cỏ, còn mặt rõ ràng hướng về phía Bắc, nhưng cây cỏ lại rất xum xuê um tùm. Vả lại bây giờ trời đã vào thu, trên núi hoa cỏ vẫn thi nhau đua nở, cây cối vẫn đâm hoa kết trái, điều này chẳng phải trái với quy luật tự nhiên hay sao?"
Vốn không muốn lên tiếng, nhưng lại sợ Trầm Sát bắt nàng đưa ra quyết định, nên nàng vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
"Lên núi." Trầm Sát không hề do dự nhiều, "Cho dù lên đó phải đánh một trần, cũng đỡ hơn dầm mưa suốt đêm." Hắn nói.
Lâu Thất khựng lại, nhưng vẫn nói: "Tuy nói như thế, nhưng sợ là sợ rằng sau khi lên đó không chỉ đánh nhau một trận đơn giản như thế đâu."
"Bổn Đế Quân chắc chắn sẽ bảo vệ nàng." Hắn nói.
Lâu Thất: "..."
Được, người ta là lão đại, lão đại nói cái gì tức là cái đó, lão đại nói lên núi thì phải lên.
Ngọn núi này không dốc lắm, nhưng muốn lôi một chiếc xe ngựa lớn như thế này lên núi quả thật không hề thực tế. Trần Thập và một thị vệ khác tên là Nghiêm Lập Văn tình nguyện ở lại trông chừng xe ngựa. Những người khác cưỡi ngựa chạy thẳng lên ngôi miếu kia.
Dưới chân núi nhìn lên thì thấy không cao lắm, nhưng khi leo lên rồi mới phát hiện ngọn núi này cao hơn một chút so với tưởng tượng vả lại đường núi rất quanh co khúc khuỷu, họ phát hiện ra địa thế của ngôi miếu đó hơi nghiêng. Từ dưới chân núi họ nhìn thấy mặt này của ngôi miếu, sau khi lên núi, họ mới phát hiện ra nếu đứng phía trước ngôi miếu này nhìn xuống, thì đã lệch một đoạn cho với hướng họ đứng lúc nãy.
Ngôi miếu này, tọa lạc ở vị trí nghiêng về phía bắc, nằm giữa một mảng hoa cỏ xum xuê. Trong tường viện, cạnh cửa miếu, có một nhánh cây lá đỏ vươn ra, lá đỏ hơn hoa, đỏ tươi như máu.
Ngoại trừ tiếng gió ra, chỗ này vô cùng yên tĩnh.
Họ xuống ngựa, một thị vệ bước lên, đang định gõ cửa, tay vẫn còn chưa kịp đụng vào cánh cửa, thì cửa đã tự động mở ra, làm thị vệ kia giật cả mình.
"Có thể cửa vốn đã khép hờ sẵn rồi, người đi qua đó mang theo gió thổi trúng điểm kia." Một thị vệ khác nói.
"Có ai không? Có ai không?" Thị vệ kia gọi với vào bên trong, rất lâu sau không thấy có ai trả lời.
"Tiến vào." Trầm Sát đi đầu, Lâu Thất do dự trong chốc lát, nhưng vẫn cắn răng đi vào theo.
Khuôn viên bên trong rất lớn, bên trong còn có sẵn của chuồng ngựa.
Vào lúc này, mưa bắt đầu rơi như trút nước. Mưa rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh "tách tách tách".
"Bây giờ thì hay rồi, ngựa của chúng ta không cầm phải dầm mưa nữa." Có thị vệ vui vẻ dẫn ngựa vào trong chuồng. Họ đã ở bên ngoài rất lâu rồi, vào những lúc như thế này không cần phải nói gì, họ tự động phân công, ai làm việc nấy.
Có người tản ra kiểm tra xung quanh, loại trừ nguy hiểm.
Có người cắt cỏ cho ngựa ăn.
Có người tìm nhà bếp chuẩn bị nấu nước.
Có người tìm giá nến, thắp nến.
"Nguyệt Vệ đại nhận, đã kiểm tra khắp bốn phía, không một bóng người, bụi cũng bám đầy ngôi miếu, giống như đã lâu rồi không có người sống ở đây." Thị vệ đi kiểm tra trở về bẩm báo. Nguyệt Vệ vung tay cho hắn lùi xuống.
Hắn ta nhìn Lâu Thất, cười nói: "Lâu Thất, ngươi nói xem có khả năng nào mà trực giá của hai chúng ta cùng sai không?"
Lâu Thất nhún vai không đáp. Nguyệt Vệ hình như cũng không cần nàng trả lời, hắn ta xoay người đi sắp xếp nơi nghỉ ngơi tối nay.
Ngôi miếu hoang này tuy không nhỏ, không gian trống bên trong cũng rất nhiều, nhưng tối nay họ bắt buộc phải ở chung một phòng, để phòng trừ vạn nhất. Như Trầm Sát đã nói, nếu phải dầm mưa một đêm, thì còn tệ hơn việc đánh nhau một trận. Cơn mưa này dường như không có dấu hiệu muốn tạnh. Màn đêm buông xuống, cộng thêm mưa lớn, càng khiến màn đêm trên ngọn núi hoang này càng thêm tiêu điều.
Lâu Thất ngồi ở bậc cửa Phật điện, nàng chống cằm, vừa nghe tiếng mưa đêm vừa đợi họ đun xong nồi canh thịt khô. Tiếng mưa tí tách cũng thật dễ nghe.
Lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch. Oa oa oa.
Cô tĩnh tâm lắng nghe, thì âm thanh này càng ngày càng rõ ràng.
Nghe giống như tiếng của một người mang dép bệt cỡ lớn bước qua bước lại, kèm theo tiếng khóc của bé gái.
Nhưng trước đó các thị vệ đã tìm kiếm hết mọi ngõ ngách của ngôi miếu này, họ nói rằng không phát hiện được bất kỳ ai, Vậy những âm thanh này được vọng từ đâu đến?
Nàng xoay đầu nhìn vào trong đại điện, Trầm Sát đang ngồi viết chữ trước bàn thờ phụng. Tuy đã ra ngoài, nhưng hắn vẫn phải xử lý một vài sự vụ của Phá Vực, cứ cách năm ngày, Ưng sẽ viết thư, bồ câu mà họ huấn luyện có thể tìm được hành tung của họ một cách rất chuẩn xác.
Vệ Nguyệt không biết đã đi đâu rồi.
Lâu Thất nhắm mắt lại, muốn nghe xem rốt cuộc âm thanh kia được vọng đến từ hướng nào, thì chúng đột nhiên lại biến mất. Nàng không chịu từ bỏ, tiếp tục đợi, nhưng đến khi có thị vệ mang cơm đến nàng vẫn không nghe thấy âm thanh kia vang lên lần nữa. Lâu Thất không khỏi nghi ngờ lúc nãy có phải nàng bị ảo giác hay không.
"Qua đây dùng bữa." Trầm Sát kêu nàng.
Nàng đứng lên, đáp lời: "Đến đây!". Nàng xoay người vào trong Đại điện. Nàng không nhìn thấy, sau khi nàng đứng dậy, trong một khe nhỏ phía dưới bậc cửa mà nàng ngồi lúc nãy, bỗng nhiên có máu rỉ ra, nhưng lại bị nước mưa tạt vào cuốn trôi đi mất.
Bôn ba bên ngoài, không được ở nhà trọ nhưng vẫn có thể ăn được một bữa cơm nóng hổi thế này, đây đã là một sự đãi ngộ rất tốt rồi. Trầm Sát uống vài hớp hết bát canh thịt khô, ăn thêm hai chiếc bánh nướng, rồi bỗng dưng xoay sang nói với nàng: "Theo bổn Đế Quân chịu khổ, sau này sẽ đền bù cho nàng."
Bỗng nhiên nghe thấy lời này của hắn, Lâu Thất không phản ứng lại kịp, ngơ ngác một lúc nàng mới phát hiện ra, là do lúc nãy nàng cứ luôn nghĩ về những âm thanh kia, lúc uống canh bày ra vẻ mặt xoắn xuýt, nên hắn cho rằng nàng đang chê bai bát canh thịt khô này và hai chiếc bánh nước khô quắc kia.
Bên trong xe tất nhiên còn có các kiểu ngăn ngầm, Nhị Linh nhét đầy thức ăn, vật dụng, y phục vào trong những ngăn ngầm đó, Lâu Thất cũng kêu Thần y chuẩn bị rất nhiều thứ dựa theo đơn thuốc mà nàng kê.
Những thứ này không cần dùng đến tiền của bản thân, chỉ cần lên tiếng là có, quả nhiên cảm giác ấy rất sung sướng.
Lúc ra ngoài, Lâu Thất còn ăn vạ với Trầm Sát, cuối cùng hắn cho nàng một túi bạc, một túi kim đậu, còn cho nàng vài tờ ngân phiếu có giá trị lên đến hai nghìn lượng, nhất thời khiến Lâu Thất cảm thấy bản thân lại trở nên giàu có rồi.
Nhưng khi họ vào một quán trà, mọi người ăn no uống say, ngựa cũng được ăn no cỏ, khi Nguyệt Vệ kêu nàng đi trả tiền, nàng cảm giác như bị sét đánh cháy đen cả người.
"Vì sao bắt ta trả tiền? Chứ không phải ngươi trả?" Nàng ôm chặt túi tiền, trừng mắt nhìn Nguyệt Vệ. Nếu là Ưng Vệ thì chắc đã gân cổ lên cãi nhau với nàng rồi, nhưng Nguyệt Vệ lại giải thích rất điềm tĩnh: "Chẳng phải chủ tử đã kêu người quản tiền hay sao?"
"..." Nó chẳng phải là tiền riêng của nàng à?
Lâu Thất khóc không ra nước mắt, cuối cùng chỉ đành nhận mệnh, nàng vứt số bạc kia cho Nguyệt Vệ, nhưng cũng không quên bóc một nắm kim đậu giấu đi, được rồi, tích tiểu thành đại, nếu sau này nàng dùng tiết kiệm một chút, thì nắm kim đậu chắc đủ thuê một hai tháng nhà trò, có thể ăn uống trong hai tháng trời.
Băng Nguyên, nằm ở phía bắc của Phá Vực, nghe nói rất gần Bắc Thương, đi xuyên qua Băng Nguyên thì sẽ gặp được thành trì của Bắc Thương.
"Hai vị công chúa của Băng Thương đã rời đi rồi, trong lòng chủ tử không cảm thấy tiếc sao?" Ba ngày trước, hai vị công chúa của Bắc Thương đã khởi hành về Bắc Thương, kết quả suy nghĩ sau cùng của Bắc Phù Dung là từ bỏ, là công chúa một nước, cô ta không thể vứt bỏ thân phận của mình chỉ để ở bên cạnh Trầm Sát. Đây cũng là điều nằm trong dự liệu của Trầm Sát.
"Nàng nói gì?" Trấm Sát nói xong, liếc nhìn cánh môi đỏ của nàng. Lâu Thất lập tức trở nên im lặng.
Từ khi bị hắn hôn đến ngất xỉu lần trước, bây giờ nàng đã thấy sợ hắn rồi, tên này một khi lên cơn, có thể hôn nàng đến mức làm môi nàng sưng lên tận nửa ngày trời. Nàng vẫn còn muốn giữ thể diện trước những thị vệ kia.
Nàng không muốn khi họ nhìn nàng bằng ánh mắt sùng bái, thì phát hiện ra môi nàng đã bị ai đó hôn sưng tấy.
Đông Thời Ngọc rời đi còn sớm hơn hai vị công chúa Bắc Thương. Khi đi hắn ta còn gửi một lời mời chân thành đến Lâu Thấtt, mời nàng khi nào có thời gian thì nhất định phải đi đến Đông Thanh Quốc, hiểu biết thêm về phong thổ nhân tình của Đông Thanh.
Lâu Thất thì lại cảm thấy, có thể phong thổ nhân tình của Đông Thanh Quốc sẽ phù hợp nhất với cái người đã biết rõ về Trung Hoa cổ đại như nàng, có cơ hội nàng nhất định sẽ phải đi xem thử.
Họ đi liên tục mười ngày, sợ rằng những người khác biết được tin tức này cũng sẽ đi đến Băng Nguyên, vì thế họ không dám dừng lại lâu, một đường vội vàng, chỉ khi trên đường đi gặp được thị trấn mới dừng chân ngủ lại trong nhà trọ, còn không thì toàn ngủ lại ngoài trời. Tất nhiên, trong lúc những người khác ngủ ngoài trời, thì Lâu Thất lại ngủ trong xe với Trầm Sát, có lúc nàng thầm nghĩ, có thể chiếc xe này được mang theo là vì tối nào hắn cũng phải ôm nàng ngủ. Dù sao, trước mặt các thị vệ, hắn không tiện tỏ ra thân mật với nàng.
Càng đi về phương bắc, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Trời vừa về chiều, sắc trời chuyển âm u, cứ như sắp đổ mưa. Điều kiện thời tiết thế này không tiện cho việc ngủ ngoài trời, nhưng do họ phải gấp rút lên đường, đến lúc xế chiều vẫn không hề nhìn thấy bất kỳ thành trì hoặc thôn nhỏ nào, ngay cả bóng dáng một người cũng không thấy.
Mây đen đã kéo đến, đổ mưa là chuyện không thể tránh khỏi.
Trời thu mưa đêm rét buốt, cho dù họ là những thanh niên võ công đầy mình, một khi đã mắc mưa đêm thì cũng không thể đảm bảo sẽ không ngã bệnh phát sốt, vả lại, nếu các thị vệ mắc mưa, Trầm Sát cũng không thể ngủ yên giấc trong xe ngựa.
"Trần Thập, ngươi đi thăm dò tiếp xem sao!"
"Vâng!"
Trần Thập thúc ngựa lao đi.
Những người khác tiếp tục lên đường.
Qua một lúc, Trần Thập trở về đầy vui mừng, "Nguyệt Vệ đại nhận, có một ngôi miếu trên sườn núi trước mặt!"
"Đi!"
Trời sắp đổ mưa, những đám mấy đen thui dày kịt lơ lửng trên đỉnh đầu, nhìn trông giống như yêu ma giáng thế. Trong mắt của Lâu Thất, thì cảnh tượng này càng trông giống ngày tận thế trong những bộ phim khoa học viễn tưởng hoặc phim thảm họa.
Thúc ngựa chạy đến chân ngọn núi kia, Vệ Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt không được tốt cho lắm.
"Vệ Nguyệt đại nhân, sao vậy?"
"Ngọn núi này..." Ngọn núi này, nói thế nào nhỉ, có hỏi kỳ quái.
Lâu Thất cũng ngẩng đầu lên nhìn, nàng mím môi. Ngọn núi này có hơi kỳ quái, nhưng may mà Nguyệt Vệ đã nhìn ra được, rất tốt, rất tốt, không cần nàng phải nói nhiều, lỡ lập công thì phải làm sao đây?
Trong lúc nàng đang nghĩ như thế, kết quả, Trầm Sát lại hỏi một câu: "Lâu Thất, lên núi hay là không lên?"
Lâu Thất suýt chút nữa đã ngã khỏi lưng ngựa. Nguyệt nhìn nàng rồi cười." Lâu Thất, người hiện tại căng thẳng quá đấy." Hắn chưa từng gặp qua một nữ nhân nào như thế, nếu là người khác, e rằng đã nhào đến đòi lập công, nàng ta thì ngược lại, chỉ muốn tìm cách trốn tránh lập công.
"Chủ tử, thuộc hạ chỉ có thể nói, ngọn núi này quả thật có hơi quỷ dị, người xem, mặt núi này rõ ràng hướng về phía Đông Nam, nhưng không hề có một ngọn cỏ, còn mặt rõ ràng hướng về phía Bắc, nhưng cây cỏ lại rất xum xuê um tùm. Vả lại bây giờ trời đã vào thu, trên núi hoa cỏ vẫn thi nhau đua nở, cây cối vẫn đâm hoa kết trái, điều này chẳng phải trái với quy luật tự nhiên hay sao?"
Vốn không muốn lên tiếng, nhưng lại sợ Trầm Sát bắt nàng đưa ra quyết định, nên nàng vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
"Lên núi." Trầm Sát không hề do dự nhiều, "Cho dù lên đó phải đánh một trần, cũng đỡ hơn dầm mưa suốt đêm." Hắn nói.
Lâu Thất khựng lại, nhưng vẫn nói: "Tuy nói như thế, nhưng sợ là sợ rằng sau khi lên đó không chỉ đánh nhau một trận đơn giản như thế đâu."
"Bổn Đế Quân chắc chắn sẽ bảo vệ nàng." Hắn nói.
Lâu Thất: "..."
Được, người ta là lão đại, lão đại nói cái gì tức là cái đó, lão đại nói lên núi thì phải lên.
Ngọn núi này không dốc lắm, nhưng muốn lôi một chiếc xe ngựa lớn như thế này lên núi quả thật không hề thực tế. Trần Thập và một thị vệ khác tên là Nghiêm Lập Văn tình nguyện ở lại trông chừng xe ngựa. Những người khác cưỡi ngựa chạy thẳng lên ngôi miếu kia.
Dưới chân núi nhìn lên thì thấy không cao lắm, nhưng khi leo lên rồi mới phát hiện ngọn núi này cao hơn một chút so với tưởng tượng vả lại đường núi rất quanh co khúc khuỷu, họ phát hiện ra địa thế của ngôi miếu đó hơi nghiêng. Từ dưới chân núi họ nhìn thấy mặt này của ngôi miếu, sau khi lên núi, họ mới phát hiện ra nếu đứng phía trước ngôi miếu này nhìn xuống, thì đã lệch một đoạn cho với hướng họ đứng lúc nãy.
Ngôi miếu này, tọa lạc ở vị trí nghiêng về phía bắc, nằm giữa một mảng hoa cỏ xum xuê. Trong tường viện, cạnh cửa miếu, có một nhánh cây lá đỏ vươn ra, lá đỏ hơn hoa, đỏ tươi như máu.
Ngoại trừ tiếng gió ra, chỗ này vô cùng yên tĩnh.
Họ xuống ngựa, một thị vệ bước lên, đang định gõ cửa, tay vẫn còn chưa kịp đụng vào cánh cửa, thì cửa đã tự động mở ra, làm thị vệ kia giật cả mình.
"Có thể cửa vốn đã khép hờ sẵn rồi, người đi qua đó mang theo gió thổi trúng điểm kia." Một thị vệ khác nói.
"Có ai không? Có ai không?" Thị vệ kia gọi với vào bên trong, rất lâu sau không thấy có ai trả lời.
"Tiến vào." Trầm Sát đi đầu, Lâu Thất do dự trong chốc lát, nhưng vẫn cắn răng đi vào theo.
Khuôn viên bên trong rất lớn, bên trong còn có sẵn của chuồng ngựa.
Vào lúc này, mưa bắt đầu rơi như trút nước. Mưa rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh "tách tách tách".
"Bây giờ thì hay rồi, ngựa của chúng ta không cầm phải dầm mưa nữa." Có thị vệ vui vẻ dẫn ngựa vào trong chuồng. Họ đã ở bên ngoài rất lâu rồi, vào những lúc như thế này không cần phải nói gì, họ tự động phân công, ai làm việc nấy.
Có người tản ra kiểm tra xung quanh, loại trừ nguy hiểm.
Có người cắt cỏ cho ngựa ăn.
Có người tìm nhà bếp chuẩn bị nấu nước.
Có người tìm giá nến, thắp nến.
"Nguyệt Vệ đại nhận, đã kiểm tra khắp bốn phía, không một bóng người, bụi cũng bám đầy ngôi miếu, giống như đã lâu rồi không có người sống ở đây." Thị vệ đi kiểm tra trở về bẩm báo. Nguyệt Vệ vung tay cho hắn lùi xuống.
Hắn ta nhìn Lâu Thất, cười nói: "Lâu Thất, ngươi nói xem có khả năng nào mà trực giá của hai chúng ta cùng sai không?"
Lâu Thất nhún vai không đáp. Nguyệt Vệ hình như cũng không cần nàng trả lời, hắn ta xoay người đi sắp xếp nơi nghỉ ngơi tối nay.
Ngôi miếu hoang này tuy không nhỏ, không gian trống bên trong cũng rất nhiều, nhưng tối nay họ bắt buộc phải ở chung một phòng, để phòng trừ vạn nhất. Như Trầm Sát đã nói, nếu phải dầm mưa một đêm, thì còn tệ hơn việc đánh nhau một trận. Cơn mưa này dường như không có dấu hiệu muốn tạnh. Màn đêm buông xuống, cộng thêm mưa lớn, càng khiến màn đêm trên ngọn núi hoang này càng thêm tiêu điều.
Lâu Thất ngồi ở bậc cửa Phật điện, nàng chống cằm, vừa nghe tiếng mưa đêm vừa đợi họ đun xong nồi canh thịt khô. Tiếng mưa tí tách cũng thật dễ nghe.
Lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch. Oa oa oa.
Cô tĩnh tâm lắng nghe, thì âm thanh này càng ngày càng rõ ràng.
Nghe giống như tiếng của một người mang dép bệt cỡ lớn bước qua bước lại, kèm theo tiếng khóc của bé gái.
Nhưng trước đó các thị vệ đã tìm kiếm hết mọi ngõ ngách của ngôi miếu này, họ nói rằng không phát hiện được bất kỳ ai, Vậy những âm thanh này được vọng từ đâu đến?
Nàng xoay đầu nhìn vào trong đại điện, Trầm Sát đang ngồi viết chữ trước bàn thờ phụng. Tuy đã ra ngoài, nhưng hắn vẫn phải xử lý một vài sự vụ của Phá Vực, cứ cách năm ngày, Ưng sẽ viết thư, bồ câu mà họ huấn luyện có thể tìm được hành tung của họ một cách rất chuẩn xác.
Vệ Nguyệt không biết đã đi đâu rồi.
Lâu Thất nhắm mắt lại, muốn nghe xem rốt cuộc âm thanh kia được vọng đến từ hướng nào, thì chúng đột nhiên lại biến mất. Nàng không chịu từ bỏ, tiếp tục đợi, nhưng đến khi có thị vệ mang cơm đến nàng vẫn không nghe thấy âm thanh kia vang lên lần nữa. Lâu Thất không khỏi nghi ngờ lúc nãy có phải nàng bị ảo giác hay không.
"Qua đây dùng bữa." Trầm Sát kêu nàng.
Nàng đứng lên, đáp lời: "Đến đây!". Nàng xoay người vào trong Đại điện. Nàng không nhìn thấy, sau khi nàng đứng dậy, trong một khe nhỏ phía dưới bậc cửa mà nàng ngồi lúc nãy, bỗng nhiên có máu rỉ ra, nhưng lại bị nước mưa tạt vào cuốn trôi đi mất.
Bôn ba bên ngoài, không được ở nhà trọ nhưng vẫn có thể ăn được một bữa cơm nóng hổi thế này, đây đã là một sự đãi ngộ rất tốt rồi. Trầm Sát uống vài hớp hết bát canh thịt khô, ăn thêm hai chiếc bánh nướng, rồi bỗng dưng xoay sang nói với nàng: "Theo bổn Đế Quân chịu khổ, sau này sẽ đền bù cho nàng."
Bỗng nhiên nghe thấy lời này của hắn, Lâu Thất không phản ứng lại kịp, ngơ ngác một lúc nàng mới phát hiện ra, là do lúc nãy nàng cứ luôn nghĩ về những âm thanh kia, lúc uống canh bày ra vẻ mặt xoắn xuýt, nên hắn cho rằng nàng đang chê bai bát canh thịt khô này và hai chiếc bánh nước khô quắc kia.
/659
|