- Ra đi, thằng ranh con!
Bên ngoài có người gọi, Trương Thiên Vũ, Hàn Hiểu Hiểu và Tiểu Trí Thần vẫn chưa ra khỏi ngôi miếu. Ban nãy bên ngoài còn là màn đêm đen kịt mà giờ đã đèn đuốc sáng trưng. Trương Thiên Vũ nhìn qua, ước đoán có khoảng hai ba trăm người, vây kín xung quanh ngôi miếu hoang không một khe hở.
- Chính là tên thằng ranh con này, chính hắn đã đánh chết anh Long.
Một tên cầm đuốc chỉ vào Trương Thiên Vũ hét.
Trương Thiên Vũ nhìn, thì ra là một trong những tên vừa nãy đi cùng với cái gã Bạo Đầu Long gì đó giở trò với Hàn Hiểu Hiểu. Đối mặt với hơn ba trăm cây đao sáng loáng mà hắn mặt không hề biến sắc, tim không đập mạnh, còn bước lên trước hai bước, đứng đó tựa như pho tượng thiên thần. Tên vừa hô hoán đã từng tận mắt nhìn thấy thần uy của Trương Thiên Vũ lúc trước, bất giác lùi lại sau vài bước.
- Đúng là con mẹ nó rác rưởi! Hừ!
Một người khoảng hơn năm mươi tuổi bạt cho tên kia một bạt tai, lại đá văng gã ra chỗ khác rồi tiến lại chỗ Trương Thiên Vũ, đến khi cách hắn khoảng hai mươi mét thì dừng lại.
Đây chính là Đỗ Uy Minh, một trong các đại ca của bang Đông Hưng, một trong hai bang xã hội đen lớn nhất Hong Kong. Làm sao y cũng không thể tin nổi tên nhóc vắt mũi chưa sạch này lại có thể một đòn lấy mạng con trai y.
TThằng ranh con trước mặt này ngoài ánh mắt mang sự thù hận khiến người ta sợ hãi ra, gương mặt cũng khá đẹp trai. Một thằng nhóc anh tuấn thư sinh thế này lại có thể là hung thủ thực sự đã giết chết con trai mình ư? Y không muốn tin vào mắt mình, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt.
Trương Thiên Vũ khoanh tay đứng ở cửa miếu đổ nát. Dưới ánh lửa, da thịt cả người hắn có vẻ vô cùng trắng trẻo, cũng rất tráng kiện, chỉ đứng đó thôi cũng đã tạo ra một khí tức không tầm thường. Khí tức đó tạo áp lực khiến người khác khó thở.
Sát khí!
Sát khí thật lợi hại! Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Đỗ Uy Minh hồ đồ rồi, hình như chưa từng gặp nhân vật này ở Hồng Kông. Lẽ nào là cao thủ mới của Hồng Hưng? Mình vẫn nên thăm dò lai lịch của hắn trước đã.
Đỗ Uy Minh rốt cuộc vẫn là lão hồ ly, đối diện với hung thủ giết chết con trai mình mà vẫn có thể nhẫn nhịn, xem ra y leo được lên vị trí thứ nhất ở Đông Hưng hiện nay cũng không phải là nhờ vào may mắn.
- Mày là thần thánh phương nào? Tại sao lại đuổi cùng giết tận con tao?
“Con trai ông ta? Xem ra kẻ này là cha của Bạo Đầu Long, xem ra cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, mặc kệ ông ta” Trương Thiên Vũ thầm nghĩ, không trả lời.
- Sao không có phản ứng gì thế, không phải là câm đấy chứ?
Đỗ Uy Minh thấy Trương Thiên Vũ như không hề nghe thấy mình nói, vẫn cứ đứng yên ở đó, không kìm được xốc quát tên đàn em đang ngã ở trên mặt đất lên quát:
- Hắn bị câm à?
- Ông mới bị câm!
Trương Thiên Vũ bỗng lên tiếng, hắn thản nhiên nói:
- Con trai ông ngang nhiên chòng ghẹo phụ nữ, hành vì không khác gì cầm thú, chết cũng chưa đền hết tội.
- Ồ, mày không câm à? Mày chịu kẻ nào sai khiến, khai ra tao sẽ cho chết được thoải mái.
Đỗ Uy Minh vứt tên đàn em xuống, đứng thẳng người dậy.
- Chỉ bằng vào ông thôi á? Ông đã lớn tuổi thế kia rồi, không khiêm tốn một chút thì chưa biết chừng kẻ tiếp theo chết sẽ là ông đó.
Ngữ khí thật ngông cuồng! Ở Hồng Kông mà lại cũng có kẻ dám nói với y như vậy sao, Đỗ Uy Minh sôi máu tưởng suýt ngất.
Trương Thiên Vũ liếc mắt nhìn Đỗ Uy Minh đầy khinh thường, dáng vẻ chẳng quan tâm, dường như người vừa nói câu đó chẳng liên quan đến hắn.
- Mày…
Đỗ Uy Minh tức đến nỗi xịt khói đằng tai, hung hăng quát:
- Hừ, đã muốn chết thì…phanh thây thằng ranh con này cho tao!
- Vâng! Giết!!!
Lập tức hai ba trăm người cùng vung đao lên, lao tới Trương Thiên Vũ. Ánh đao lấp loáng chém xuống tới tấp, Tiểu Trí Thần sợ hãi đến hai chân run lên cầm cập. Cậu nắm chặt lấy tay Hàn Hiểu Hiểu, cả người run rẩy.
Hàn Hiểu Hiểu nắm lấy tay Tiểu Trí Thần kéo cậu dựa vào người mình. Tiểu Trí Thần phát hiện Hàn Hiểu Hiểu không sợ hãi như mình, không kìm được hỏi:
- Chị gái xinh đẹp, sao chị lại không sợ?
- Sợ thì làm được gì? Có giúp được anh Thiên Vũ không?
- Nói cũng phải, vậy em không run nữa, em không sợ, em là nam tử Hán!
Tiểu Trí Thần ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Hơn ba trăm cây đao đang lao tới nhưng dường như Trương Thiên Vũ không coi chúng là gì, chỉ thấy hắn di chuyển giữa các khe hở và ra tay nhanh như tia điện, tốc độ không thể tả được bằng lời, chỉ điểm nhẹ lên cổ tay cầm đao của đối thủ, chúng lập tức có cảm giác như bị giật điện, tay tê dại đi, đao rơi xuống đất.
Thoáng chốc, mấy trăm người ôm cổ tay, thậm chí có kẻ còn ngã dúi dụi. Đỗ Uy Minh chỉ thấy mắt hoa lên rồi một bóng người đã đứng ngay trước mặt mình. Nhanh quá! Trời ơi! Hắn là người hay quỷ vậy? Đỗ Uy Minh hít sâu một hơi.
Trương Thiên Vũ không có ý làm hại Đỗ Uy Minh, hắn chỉ muốn trừng phạt những kẻ làm điều xấu. Nếu Trương Thiên Vũ có sát tâm với Đỗ Uy Minh thì e là y đã đi theo con trai mình rồi. Đỗ Uy Minh không hổ là người từng trải, không hề sợ hãi đến mức tè ra quần. Y quệt mồ hôi trên trán nói:
- Thằng ranh con, mày thắng rồi. Có giỏi thì hôm nay đừng giết tao, lần sau tao nhất định sẽ làm cho mày phải trả giá gấp mười lần!
- Ông nghĩ ông còn có cơ hội sao?
Trương Thiên Vũ chậm rãi giơ tay lên, hắn cố ý muốn dập tắt sự ngông nghênh của Đỗ Uy Minh.
- Anh Thiên Vũ, chậm đã.
Hàn Hiểu Hiểu từ bên trong ngôi miếu đổ nát đi ra. Cô không muốn Trương Thiên Vũ vì mình mà giết thêm người nữa. Dù chúng có đáng chết trăm nghìn lần, nhưng Hong Kong vẫn là nơi có pháp luật, không ai có quyền phán quyết sinh tử của người khác. Nếu giờ giết Đỗ Uy Minh thì chỉ khiến Trương Thiên Vũ thêm rắc rối mà thôi.
- Thả ông ta đi đi!
Hàn Hiểu Hiểu nhìn Trương Thiên Vũ với ánh mắt dịu dàng, ánh mắt này đủ để hóa giải thù hận của bất cứ ai. Trương Thiên Vũ mềm lòng, hét về phía Đỗ Uy Minh:
- Cút!
Từ khi bắt đầu lăn lộn trong xã hội đen đến nay, chưa bao giờ Đỗ Uy Minh phải chịu sự ô nhục thế này, nhưng đối thủ hôm nay của y quá mạnh, mạnh đến mức y hoàn toàn mất hẳn ý chí chiến đấu. Lẽ nào con trai lại chết uổng như vậy? Đỗ Uy Minh gườm gườm nhìn Trương Thiên Vũ, vẫy tay. Hơn ba trăm người lập tức biến mất trong đêm.
Việc này cứ như vậy là xong rồi sao? Câu trả lời chắc chắn là, không thể nào! Rắc rối thật sự của Trương Thiên Vũ mới đang đến mà thôi…
Bên ngoài có người gọi, Trương Thiên Vũ, Hàn Hiểu Hiểu và Tiểu Trí Thần vẫn chưa ra khỏi ngôi miếu. Ban nãy bên ngoài còn là màn đêm đen kịt mà giờ đã đèn đuốc sáng trưng. Trương Thiên Vũ nhìn qua, ước đoán có khoảng hai ba trăm người, vây kín xung quanh ngôi miếu hoang không một khe hở.
- Chính là tên thằng ranh con này, chính hắn đã đánh chết anh Long.
Một tên cầm đuốc chỉ vào Trương Thiên Vũ hét.
Trương Thiên Vũ nhìn, thì ra là một trong những tên vừa nãy đi cùng với cái gã Bạo Đầu Long gì đó giở trò với Hàn Hiểu Hiểu. Đối mặt với hơn ba trăm cây đao sáng loáng mà hắn mặt không hề biến sắc, tim không đập mạnh, còn bước lên trước hai bước, đứng đó tựa như pho tượng thiên thần. Tên vừa hô hoán đã từng tận mắt nhìn thấy thần uy của Trương Thiên Vũ lúc trước, bất giác lùi lại sau vài bước.
- Đúng là con mẹ nó rác rưởi! Hừ!
Một người khoảng hơn năm mươi tuổi bạt cho tên kia một bạt tai, lại đá văng gã ra chỗ khác rồi tiến lại chỗ Trương Thiên Vũ, đến khi cách hắn khoảng hai mươi mét thì dừng lại.
Đây chính là Đỗ Uy Minh, một trong các đại ca của bang Đông Hưng, một trong hai bang xã hội đen lớn nhất Hong Kong. Làm sao y cũng không thể tin nổi tên nhóc vắt mũi chưa sạch này lại có thể một đòn lấy mạng con trai y.
TThằng ranh con trước mặt này ngoài ánh mắt mang sự thù hận khiến người ta sợ hãi ra, gương mặt cũng khá đẹp trai. Một thằng nhóc anh tuấn thư sinh thế này lại có thể là hung thủ thực sự đã giết chết con trai mình ư? Y không muốn tin vào mắt mình, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt.
Trương Thiên Vũ khoanh tay đứng ở cửa miếu đổ nát. Dưới ánh lửa, da thịt cả người hắn có vẻ vô cùng trắng trẻo, cũng rất tráng kiện, chỉ đứng đó thôi cũng đã tạo ra một khí tức không tầm thường. Khí tức đó tạo áp lực khiến người khác khó thở.
Sát khí!
Sát khí thật lợi hại! Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Đỗ Uy Minh hồ đồ rồi, hình như chưa từng gặp nhân vật này ở Hồng Kông. Lẽ nào là cao thủ mới của Hồng Hưng? Mình vẫn nên thăm dò lai lịch của hắn trước đã.
Đỗ Uy Minh rốt cuộc vẫn là lão hồ ly, đối diện với hung thủ giết chết con trai mình mà vẫn có thể nhẫn nhịn, xem ra y leo được lên vị trí thứ nhất ở Đông Hưng hiện nay cũng không phải là nhờ vào may mắn.
- Mày là thần thánh phương nào? Tại sao lại đuổi cùng giết tận con tao?
“Con trai ông ta? Xem ra kẻ này là cha của Bạo Đầu Long, xem ra cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, mặc kệ ông ta” Trương Thiên Vũ thầm nghĩ, không trả lời.
- Sao không có phản ứng gì thế, không phải là câm đấy chứ?
Đỗ Uy Minh thấy Trương Thiên Vũ như không hề nghe thấy mình nói, vẫn cứ đứng yên ở đó, không kìm được xốc quát tên đàn em đang ngã ở trên mặt đất lên quát:
- Hắn bị câm à?
- Ông mới bị câm!
Trương Thiên Vũ bỗng lên tiếng, hắn thản nhiên nói:
- Con trai ông ngang nhiên chòng ghẹo phụ nữ, hành vì không khác gì cầm thú, chết cũng chưa đền hết tội.
- Ồ, mày không câm à? Mày chịu kẻ nào sai khiến, khai ra tao sẽ cho chết được thoải mái.
Đỗ Uy Minh vứt tên đàn em xuống, đứng thẳng người dậy.
- Chỉ bằng vào ông thôi á? Ông đã lớn tuổi thế kia rồi, không khiêm tốn một chút thì chưa biết chừng kẻ tiếp theo chết sẽ là ông đó.
Ngữ khí thật ngông cuồng! Ở Hồng Kông mà lại cũng có kẻ dám nói với y như vậy sao, Đỗ Uy Minh sôi máu tưởng suýt ngất.
Trương Thiên Vũ liếc mắt nhìn Đỗ Uy Minh đầy khinh thường, dáng vẻ chẳng quan tâm, dường như người vừa nói câu đó chẳng liên quan đến hắn.
- Mày…
Đỗ Uy Minh tức đến nỗi xịt khói đằng tai, hung hăng quát:
- Hừ, đã muốn chết thì…phanh thây thằng ranh con này cho tao!
- Vâng! Giết!!!
Lập tức hai ba trăm người cùng vung đao lên, lao tới Trương Thiên Vũ. Ánh đao lấp loáng chém xuống tới tấp, Tiểu Trí Thần sợ hãi đến hai chân run lên cầm cập. Cậu nắm chặt lấy tay Hàn Hiểu Hiểu, cả người run rẩy.
Hàn Hiểu Hiểu nắm lấy tay Tiểu Trí Thần kéo cậu dựa vào người mình. Tiểu Trí Thần phát hiện Hàn Hiểu Hiểu không sợ hãi như mình, không kìm được hỏi:
- Chị gái xinh đẹp, sao chị lại không sợ?
- Sợ thì làm được gì? Có giúp được anh Thiên Vũ không?
- Nói cũng phải, vậy em không run nữa, em không sợ, em là nam tử Hán!
Tiểu Trí Thần ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Hơn ba trăm cây đao đang lao tới nhưng dường như Trương Thiên Vũ không coi chúng là gì, chỉ thấy hắn di chuyển giữa các khe hở và ra tay nhanh như tia điện, tốc độ không thể tả được bằng lời, chỉ điểm nhẹ lên cổ tay cầm đao của đối thủ, chúng lập tức có cảm giác như bị giật điện, tay tê dại đi, đao rơi xuống đất.
Thoáng chốc, mấy trăm người ôm cổ tay, thậm chí có kẻ còn ngã dúi dụi. Đỗ Uy Minh chỉ thấy mắt hoa lên rồi một bóng người đã đứng ngay trước mặt mình. Nhanh quá! Trời ơi! Hắn là người hay quỷ vậy? Đỗ Uy Minh hít sâu một hơi.
Trương Thiên Vũ không có ý làm hại Đỗ Uy Minh, hắn chỉ muốn trừng phạt những kẻ làm điều xấu. Nếu Trương Thiên Vũ có sát tâm với Đỗ Uy Minh thì e là y đã đi theo con trai mình rồi. Đỗ Uy Minh không hổ là người từng trải, không hề sợ hãi đến mức tè ra quần. Y quệt mồ hôi trên trán nói:
- Thằng ranh con, mày thắng rồi. Có giỏi thì hôm nay đừng giết tao, lần sau tao nhất định sẽ làm cho mày phải trả giá gấp mười lần!
- Ông nghĩ ông còn có cơ hội sao?
Trương Thiên Vũ chậm rãi giơ tay lên, hắn cố ý muốn dập tắt sự ngông nghênh của Đỗ Uy Minh.
- Anh Thiên Vũ, chậm đã.
Hàn Hiểu Hiểu từ bên trong ngôi miếu đổ nát đi ra. Cô không muốn Trương Thiên Vũ vì mình mà giết thêm người nữa. Dù chúng có đáng chết trăm nghìn lần, nhưng Hong Kong vẫn là nơi có pháp luật, không ai có quyền phán quyết sinh tử của người khác. Nếu giờ giết Đỗ Uy Minh thì chỉ khiến Trương Thiên Vũ thêm rắc rối mà thôi.
- Thả ông ta đi đi!
Hàn Hiểu Hiểu nhìn Trương Thiên Vũ với ánh mắt dịu dàng, ánh mắt này đủ để hóa giải thù hận của bất cứ ai. Trương Thiên Vũ mềm lòng, hét về phía Đỗ Uy Minh:
- Cút!
Từ khi bắt đầu lăn lộn trong xã hội đen đến nay, chưa bao giờ Đỗ Uy Minh phải chịu sự ô nhục thế này, nhưng đối thủ hôm nay của y quá mạnh, mạnh đến mức y hoàn toàn mất hẳn ý chí chiến đấu. Lẽ nào con trai lại chết uổng như vậy? Đỗ Uy Minh gườm gườm nhìn Trương Thiên Vũ, vẫy tay. Hơn ba trăm người lập tức biến mất trong đêm.
Việc này cứ như vậy là xong rồi sao? Câu trả lời chắc chắn là, không thể nào! Rắc rối thật sự của Trương Thiên Vũ mới đang đến mà thôi…
/21
|