Editor: Bạch Diện Thư Sinh
Sau khi đêm Giáng sinh trôi qua chính là lúc bắt đầu kỳ thi hàng tháng của năm ba. Bọn họ là người cuối cùng làm bài thi, cũng rất nghiêm ngặt.
Vốn dĩ cậu đã quyết định ngày hôm nay sẽ đem số quà Giáng sinh này tặng đi, nhưng lại lo lắng cô ấy còn phải thi cử là coi như xong.
Việc thi thố này tới cuối tuần sẽ lập tức kết thúc, đợi cho đến thời điểm nghỉ ngơi cũng không muộn.
Cậu nghĩ như vậy, bất luận là chuyện gì cũng đều phải suy xét xem có làm ảnh hưởng tới cô ấy hay không, lợi ích của cô ấy mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng trong mấy ngày liên tiếp điều đó hết sức khó khăn, mỗi ngày nhìn thấy món quà nằm trong ngăn bàn, trong lòng cậu không thể ngừng nhảy múa loạn xạ.
Rất muốn gửi chúng đi, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng tới cô.
Ngũ Gia Nhất nói, đây chính là sợ sệt, rõ ràng không dám nhưng lại nói nhiều như vậy để lấy cớ.
Hắn tức giận quay đi, nói cậu có điều kiện tốt như vậy, lại cùng học sơ trung, cao trung cũng cùng một trường, vì cớ gì mà vẫn không chịu theo đuổi chị ấy.
Ngũ Gia Nhất lại nói, tặng xong quà Giáng sinh, định sẽ tẩy não cậu.
Còn cậu nói, đừng*!
*Nguyên văn là 怂: kẻ khác cứ xúi giục mình làm nhưng mình không muốn thế
...
Chẳng mấy chốc đã tới giờ nghỉ, trong lớp học mọi người đã đi hết cả, chỉ còn lại mỗi cậu và Ngũ Gia Nhất.
Ngũ Gia Nhất có chút sốt ruột.
Cậu nói, lúc này chị ấy còn đang ở trên lớp, thu xếp đồ đạc này nọ rất lâu, cùng cậu chờ một chút nữa.
Ngũ Gia Nhất hoàn toàn bất lực.
Cuối cùng, cô ấy thực sự đứng chờ trước cửa lớp học.
Mà trong tay cậu lại đang cầm hai túi quà tặng lớn nhỏ, không khỏi có chút xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào Bạch Y Tuyết.
Khiến cho Ngũ Gia Nhất phải đá vào chân trước.
Kết quả, cô bỏ đi rồi mà cũng không biết.
Cậu đuổi theo, vẫn ở phía sau không dám chạy lên.
Dưới tầng một, đại sảnh trường học có tường bằng thủy tinh, có thể phản quang.
Cậu nhìn lên phía trước thấy cô đang nhìn mình thì không khỏi lúng túng.
Ngũ Gia Nhất nói, nếu lần này cậu không đi bày tỏ thì mai sau sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Cậu do dự.
Ra khỏi trường tớ sẽ nói!
Nhưng đợi tới khi cô ấy đi khỏi trường học rồi, bám theo phía sau, cậu lại thấy sợ.
Ngũ Gia Nhất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, có đi hay là không?
Cô đi rất nhanh, giống như một cơn gió, nhưng lại không mất đi vẻ thanh nhã.
Ngay lập tức đi ra tới ngã tư thứ nhất, trước sau như một vẫn dừng lại chờ.
Đèn xanh sáng lên rất nhanh, cô lại đi tiếp.
Mà cậu biết mình không thể kéo dài trì hoãn được nữa, kiên trì vượt lên trên.
"Chào chị, em là Lí Tô Thần. Chị có nhận được thư của em không?"
"Có."
"Em thích chị từ lâu rồi..."
"Tôi biết, trong thư có viết."
"Cái kia..."
"Quả bình an đó..."
"Tôi sẽ đem trả lại cho cậu."
"A, cám ơn..."
Cậu không trả lời lại, bởi vì căn bản không nói được nữa. Thái độ của cô rất rõ ràng, cô ấy không có ngốc, không cần phải...
Thế nhưng trái tim thực sự rất đau rất đau...
Ngũ Gia Nhất an ủi cậu, nói đem quà tặng trực tiếp để trước cửa nhà của cô.
Cô căn bản là không nhận những quà tặng này, làm cho cậu giống như một kẻ ngốc nghếch cầm theo món quà chứa đựng hết thảy những mong mỏi.
Cô đi rất nhanh, khi cô quay người đi mất, bọn họ không biết cô đã đi đâu.
Họ liền đi tới bên dưới nhà cô, nhưng lại không biết nhà của cô ở tầng mấy.
Ông bà dưới tầng không chịu giúp cậu để lại mấy món quà kia.
Cậu lại sợ trực tiếp để dưới tầng một sẽ bị kẻ khác lấy đi mất...
Cậu nhìn công tơ điện ở dưới tầng một, cảm thấy tầng ba chính là nhà của cô, ở chỗ đó viết cùng một cái tên với cô.
Nhưng mà cậu vẫn lo lắng là không phải...
Cuối cùng cậu mang theo đống quà, lặng lẽ trở về nhà.
Ngũ Gia Nhất ở phía sau nhìn thấy, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì mới tốt.
Hắn cố chấp đem quà tặng để vào ngăn bàn của cô gái kia, thế nhưng trong lòng thực sự rất chua xót, phải đè nén suy nghĩ người ta sẽ không chịu nhận.
Mà cậu ở hiện tại cũng giống như hắn.
Lúc này không nên an ủi cậu mới là tốt nhất.
Cậu lặng lẽ đi qua sáu ngã tư và trở về nhà...
Sau khi đêm Giáng sinh trôi qua chính là lúc bắt đầu kỳ thi hàng tháng của năm ba. Bọn họ là người cuối cùng làm bài thi, cũng rất nghiêm ngặt.
Vốn dĩ cậu đã quyết định ngày hôm nay sẽ đem số quà Giáng sinh này tặng đi, nhưng lại lo lắng cô ấy còn phải thi cử là coi như xong.
Việc thi thố này tới cuối tuần sẽ lập tức kết thúc, đợi cho đến thời điểm nghỉ ngơi cũng không muộn.
Cậu nghĩ như vậy, bất luận là chuyện gì cũng đều phải suy xét xem có làm ảnh hưởng tới cô ấy hay không, lợi ích của cô ấy mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng trong mấy ngày liên tiếp điều đó hết sức khó khăn, mỗi ngày nhìn thấy món quà nằm trong ngăn bàn, trong lòng cậu không thể ngừng nhảy múa loạn xạ.
Rất muốn gửi chúng đi, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng tới cô.
Ngũ Gia Nhất nói, đây chính là sợ sệt, rõ ràng không dám nhưng lại nói nhiều như vậy để lấy cớ.
Hắn tức giận quay đi, nói cậu có điều kiện tốt như vậy, lại cùng học sơ trung, cao trung cũng cùng một trường, vì cớ gì mà vẫn không chịu theo đuổi chị ấy.
Ngũ Gia Nhất lại nói, tặng xong quà Giáng sinh, định sẽ tẩy não cậu.
Còn cậu nói, đừng*!
*Nguyên văn là 怂: kẻ khác cứ xúi giục mình làm nhưng mình không muốn thế
...
Chẳng mấy chốc đã tới giờ nghỉ, trong lớp học mọi người đã đi hết cả, chỉ còn lại mỗi cậu và Ngũ Gia Nhất.
Ngũ Gia Nhất có chút sốt ruột.
Cậu nói, lúc này chị ấy còn đang ở trên lớp, thu xếp đồ đạc này nọ rất lâu, cùng cậu chờ một chút nữa.
Ngũ Gia Nhất hoàn toàn bất lực.
Cuối cùng, cô ấy thực sự đứng chờ trước cửa lớp học.
Mà trong tay cậu lại đang cầm hai túi quà tặng lớn nhỏ, không khỏi có chút xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào Bạch Y Tuyết.
Khiến cho Ngũ Gia Nhất phải đá vào chân trước.
Kết quả, cô bỏ đi rồi mà cũng không biết.
Cậu đuổi theo, vẫn ở phía sau không dám chạy lên.
Dưới tầng một, đại sảnh trường học có tường bằng thủy tinh, có thể phản quang.
Cậu nhìn lên phía trước thấy cô đang nhìn mình thì không khỏi lúng túng.
Ngũ Gia Nhất nói, nếu lần này cậu không đi bày tỏ thì mai sau sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Cậu do dự.
Ra khỏi trường tớ sẽ nói!
Nhưng đợi tới khi cô ấy đi khỏi trường học rồi, bám theo phía sau, cậu lại thấy sợ.
Ngũ Gia Nhất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, có đi hay là không?
Cô đi rất nhanh, giống như một cơn gió, nhưng lại không mất đi vẻ thanh nhã.
Ngay lập tức đi ra tới ngã tư thứ nhất, trước sau như một vẫn dừng lại chờ.
Đèn xanh sáng lên rất nhanh, cô lại đi tiếp.
Mà cậu biết mình không thể kéo dài trì hoãn được nữa, kiên trì vượt lên trên.
"Chào chị, em là Lí Tô Thần. Chị có nhận được thư của em không?"
"Có."
"Em thích chị từ lâu rồi..."
"Tôi biết, trong thư có viết."
"Cái kia..."
"Quả bình an đó..."
"Tôi sẽ đem trả lại cho cậu."
"A, cám ơn..."
Cậu không trả lời lại, bởi vì căn bản không nói được nữa. Thái độ của cô rất rõ ràng, cô ấy không có ngốc, không cần phải...
Thế nhưng trái tim thực sự rất đau rất đau...
Ngũ Gia Nhất an ủi cậu, nói đem quà tặng trực tiếp để trước cửa nhà của cô.
Cô căn bản là không nhận những quà tặng này, làm cho cậu giống như một kẻ ngốc nghếch cầm theo món quà chứa đựng hết thảy những mong mỏi.
Cô đi rất nhanh, khi cô quay người đi mất, bọn họ không biết cô đã đi đâu.
Họ liền đi tới bên dưới nhà cô, nhưng lại không biết nhà của cô ở tầng mấy.
Ông bà dưới tầng không chịu giúp cậu để lại mấy món quà kia.
Cậu lại sợ trực tiếp để dưới tầng một sẽ bị kẻ khác lấy đi mất...
Cậu nhìn công tơ điện ở dưới tầng một, cảm thấy tầng ba chính là nhà của cô, ở chỗ đó viết cùng một cái tên với cô.
Nhưng mà cậu vẫn lo lắng là không phải...
Cuối cùng cậu mang theo đống quà, lặng lẽ trở về nhà.
Ngũ Gia Nhất ở phía sau nhìn thấy, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì mới tốt.
Hắn cố chấp đem quà tặng để vào ngăn bàn của cô gái kia, thế nhưng trong lòng thực sự rất chua xót, phải đè nén suy nghĩ người ta sẽ không chịu nhận.
Mà cậu ở hiện tại cũng giống như hắn.
Lúc này không nên an ủi cậu mới là tốt nhất.
Cậu lặng lẽ đi qua sáu ngã tư và trở về nhà...
/7
|