Lạc Trăn về nhà trọ tắm giặt rồi lên giường đi ngủ, mê man thiếp đi đúng hai mươi tiếng đồng hồ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần vô cùng sảng khoái.
“Lạc Trăn, Cát Văn, vào đây một lát.” Hạ Thiên Liên đứng ở cửa văn phòng gọi một tiếng.
“Chị nói xem có phải anh ta muốn tăng lương cho tụi mình không.” Lạc Trăn đứng dậy, phủi phủi vạt áo.
“Chị đoán là không đâu.” Lăng Cát Văn tổng kết kinh nghiệm, “Tám phần là muốn chúng mình nhận công việc mới.” Ông sếp này là người cuồng công việc có tiếng.
“Thật là chán.” Lạc Trăn ca thán, “Chị xem hai chúng mình này, đều là những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, vậy mà phải phí hoài tuổi xuân thế này sao.”
Lăng Cát Văn kéo cơ thể uể oải của Lạc Trăn vào văn phòng, “Không phí hoài tuổi trẻ tiền đâu để em mua đồ trang điểm dặm xuân phơi phới hả.”
“Có lý.” Lạc Trăn bái phục.
Hai mỹ nữ thong dong đẩy cửa bước vào.
“Các cô ngồi đi.” Hạ Thiên Liên dựa lên ghế đối diện, lấy ra một tập văn kiện đưa cho Lăng Cát Văn, “Cát Văn, công việc hiện tại của cô tạm thời dừng lại đã, đây là tài liệu về Freda, cô xem qua đi, chiều nay bắt tay vào vụ này.”
Lăng Cát Văn vô cùng kinh ngạc, “Freda, cô ấy đến Trung Quốc sao? Sao giới truyền thông chẳng có chút động tĩnh gì.”
“Thông tin vẫn được phong tỏa.” Hạ Thiên Liên cười nhạt, “Lạc Văn, cô đi cùng Cát Văn nhé.”
“Tôi ấy ạ? Tôi không thạo săn tin bên ngoài, sếp tìm nhầm người rồi ạ.” Lạc Trăn cười đáp.
“Tiếng anh của cô không tệ.” Hạ Thiên Liên cũng mỉm cười.
Hóa ra là tìm cô làm phiên dịch, đúng là phức tạp thật.
Buổi chiều, Lăng Cát Văn cùng đi với Lạc Trăn ra ngoài. Nhưng lúc này, họ đang ngồi trong phòng nghỉ chờ được triệu kiến.
“Chị Cát Văn, từ trước đến giờ em chưa từng phỏng vấn ai, đợi đến lúc ấy có khi chị phải che cho em xíu nhé.” Lạc Trăn đẩy đẩy cái kính, tiếp tục lật xem tài liệu, “Thành thật mà nói, cô người mẫu này đẹp thật đấy, đáng tiếc lại là nữ.”
“Lạc Trăn, ý nghĩ này của em, được.” Lăng Cát Văn bật ngón cái tán dương.
Lạc Trăn cười hì hì, “Nhưng, kiêu ngạo thì kiêu ngạo, bắt chúng mình đợi lâu quá, xem chừng có thể đun được cả nồi thịt kho tàu ấy chứ.”
Lúc này cô nhân viên bắt bọn họ đun sườn lợn đẩy cửa bước đến, “Người đại diện của Freda nói cô Freda không đồng ý phỏng vấn.”
“Cái gì?” Lăng Cát Văn bật dậy.
Với cá tính của Lăng Cát Văn đương nhiên không thể từ bỏ như vậy được, nhưng mấy chuyện cò kè thương lượng Cát Văn hoàn toàn không rành, tuy bình thường mồm miệng cô ấy chẳng tha cho ai, nhưng cũng không dùng được trên phương diện này, vì thế cô mất hứng cùng Lăng Cát Văn gần như sắp cãi nhau, đánh tiếng thăm hỏi rồi rời khỏi phòng nghỉ. Chỉ là nếu cô sớm có thể lường trước được lần hành tẩu này đụng phải cái người tạm thời cực kỳ không muốn đụng ấy, thì cô tuyệt đối không hề do dự ở lại phòng nghỉ cùng Lăng Cát Văn với cái cô nhân viên đang “cãi nhau”kia , đánh nhau cũng được!
Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần vô cùng sảng khoái.
“Lạc Trăn, Cát Văn, vào đây một lát.” Hạ Thiên Liên đứng ở cửa văn phòng gọi một tiếng.
“Chị nói xem có phải anh ta muốn tăng lương cho tụi mình không.” Lạc Trăn đứng dậy, phủi phủi vạt áo.
“Chị đoán là không đâu.” Lăng Cát Văn tổng kết kinh nghiệm, “Tám phần là muốn chúng mình nhận công việc mới.” Ông sếp này là người cuồng công việc có tiếng.
“Thật là chán.” Lạc Trăn ca thán, “Chị xem hai chúng mình này, đều là những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, vậy mà phải phí hoài tuổi xuân thế này sao.”
Lăng Cát Văn kéo cơ thể uể oải của Lạc Trăn vào văn phòng, “Không phí hoài tuổi trẻ tiền đâu để em mua đồ trang điểm dặm xuân phơi phới hả.”
“Có lý.” Lạc Trăn bái phục.
Hai mỹ nữ thong dong đẩy cửa bước vào.
“Các cô ngồi đi.” Hạ Thiên Liên dựa lên ghế đối diện, lấy ra một tập văn kiện đưa cho Lăng Cát Văn, “Cát Văn, công việc hiện tại của cô tạm thời dừng lại đã, đây là tài liệu về Freda, cô xem qua đi, chiều nay bắt tay vào vụ này.”
Lăng Cát Văn vô cùng kinh ngạc, “Freda, cô ấy đến Trung Quốc sao? Sao giới truyền thông chẳng có chút động tĩnh gì.”
“Thông tin vẫn được phong tỏa.” Hạ Thiên Liên cười nhạt, “Lạc Văn, cô đi cùng Cát Văn nhé.”
“Tôi ấy ạ? Tôi không thạo săn tin bên ngoài, sếp tìm nhầm người rồi ạ.” Lạc Trăn cười đáp.
“Tiếng anh của cô không tệ.” Hạ Thiên Liên cũng mỉm cười.
Hóa ra là tìm cô làm phiên dịch, đúng là phức tạp thật.
Buổi chiều, Lăng Cát Văn cùng đi với Lạc Trăn ra ngoài. Nhưng lúc này, họ đang ngồi trong phòng nghỉ chờ được triệu kiến.
“Chị Cát Văn, từ trước đến giờ em chưa từng phỏng vấn ai, đợi đến lúc ấy có khi chị phải che cho em xíu nhé.” Lạc Trăn đẩy đẩy cái kính, tiếp tục lật xem tài liệu, “Thành thật mà nói, cô người mẫu này đẹp thật đấy, đáng tiếc lại là nữ.”
“Lạc Trăn, ý nghĩ này của em, được.” Lăng Cát Văn bật ngón cái tán dương.
Lạc Trăn cười hì hì, “Nhưng, kiêu ngạo thì kiêu ngạo, bắt chúng mình đợi lâu quá, xem chừng có thể đun được cả nồi thịt kho tàu ấy chứ.”
Lúc này cô nhân viên bắt bọn họ đun sườn lợn đẩy cửa bước đến, “Người đại diện của Freda nói cô Freda không đồng ý phỏng vấn.”
“Cái gì?” Lăng Cát Văn bật dậy.
Với cá tính của Lăng Cát Văn đương nhiên không thể từ bỏ như vậy được, nhưng mấy chuyện cò kè thương lượng Cát Văn hoàn toàn không rành, tuy bình thường mồm miệng cô ấy chẳng tha cho ai, nhưng cũng không dùng được trên phương diện này, vì thế cô mất hứng cùng Lăng Cát Văn gần như sắp cãi nhau, đánh tiếng thăm hỏi rồi rời khỏi phòng nghỉ. Chỉ là nếu cô sớm có thể lường trước được lần hành tẩu này đụng phải cái người tạm thời cực kỳ không muốn đụng ấy, thì cô tuyệt đối không hề do dự ở lại phòng nghỉ cùng Lăng Cát Văn với cái cô nhân viên đang “cãi nhau”kia , đánh nhau cũng được!
/60
|