Màn đêm buông xuống, đô thị chìm trong hơi lạnh rét buốt mùa đông.
Thoáng cái, xanh biếc nền trời đã bị giọt mực của vũ trụ che lấp, để lại những tia sáng li ti cùng hòn ngọc tỏa hàn quang mờ nhạt, phân phát xuống vạn vật.
Hòn ngọc càng sáng, đậm đặc của bóng tối càng tăng. Phân thân vạn vật tách rời khỏi chúng, đổ nghiêng trên mặt đất trắng xóa, đen một màu. Những con đường, ngã lối heo hắt ẩn sâu trong khung cảnh âm u. Cây cối lả lướt hòa vào bản ca âm thầm dưới những đệm tấu của làn gió, nghe như tiếng hát vô hình nhân ảnh vang vọng trên sắc trời tối lạnh. Dư âm não ruột mà cũng quỷ dị thập phần, bao phủ vạn vật, lan tràn thành phố.
Chớp mắt, thời khắc sinh vật ngự trị về đêm trỗi dậy.
Bây giờ ngoài mái nhà ấm áp ra, bóng người ngoài đường cũng vô cùng thưa thớt.
Đối diện với biển trời hắc sắc, hun hút như vòm họng khiến ta cảm thấy không an toàn, một mực núp dưới tấm chân ngủ. Tại Trần gia, không khí cũng im lìm như vậy. Những người làm nhìn ra ngoài cửa, tâm lý e sợ bóng đêm thức dậy, tưởng tượng ra những thứ ma quái.
Có phải chăng, bất cứ thứ kinh dị nào cũng đều là do hoang tưởng. Hay đối với một gia tộc kì lạ như Trần gia, việc luôn tồn tại các sinh vật không mời mà tới, không thể bỏ rơi cảnh giác đề phòng.
Chậc, muộn thế này rồi ! Trần lão còn muốn đợi bao lâu nữa !? - Raymond nhìn đồng hồ, nóng lòng lo lắng.
Trong phòng khách, không ngừng xuất hiện dáng vẻ sốt ruột của Hải Trình đi lại.
Bất chợt, tấm rèm bên cạnh cửa sổ tung bay, thấp thoáng hơi sương ngưng đọng, nương theo phong hàn mà ùa vào. Vô thức, Trần lão dừng lại hoạt động đi lại vô ích, tiến đến chỗ cửa sổ. Bàn tay vuốt nhẹ làn sương như có như không, cảm nhận xúc giác rét đậm, âm ẩm khiến cho nhiệt độ thân thể hao hụt . Nỗi phức tạp trong lòng chợt tăng như mây mù nửa đêm.
Trần lão ! Hay là chúng ta cứ giăng kết giới trước đi... - Vị quản gia có nhiệm vụ bất vi sở động, chần chừ nãy giờ, rốt cục cũng không nhịn được lo lắng lên tiếng.
Ngay lập tức, trong không trung một cái nhìn sát quang được phóng ra, lan tỏa khắp ngóc ngách im lặng.
Vị quản gia giật mình vội chúi đầu, ý thức được nói thay không phải lúc nào cũng giải quyết được vấn đề. Ông ta sợ hãi, lén lút nhìn quang nhãn từ từ thu lại, bản thân an phận ngậm miệng, cùng Trần Lão đợi cậu chủ.
Không khí ngột ngạt, tịch mịch đến đáng sợ.
Tiếng tích tắc đồng hồ kêu mỗi lúc một rõ. Kéo dài nỗi lo lắng, rót đầy hoang mang vào nội tâm.
Ở ngoài kia, tách biệt với thế giới trong khung cửa sổ. Những đốm sao trên trời, le lói tia sáng yếu ớt rơi xuống đôi mắt xanh sâu thẳm. Hải Trình hiện tại vẫn thức trực, nhìn bức tranh đen kịt thông qua khung cửa. Ông cảm nhận được, những tạp chất hắc ám đang thức tỉnh trong không gian quỷ dị. Chẳng bao lâu nữa là đồng hồ điểm một giờ, cái khoảnh khắc chất chứa đầy thứ đen tối nhất thế giới, chuẩn bị kết thúc giai đoạn ngủ say.
Kết giới, vũ khí, tất cả phương pháp phòng vệ đã được lắp đặt. Chỉ là, nếu như....vẫn không thấy bóng dáng hắn...!
Một ý nghĩ đáng sợ đánh ngang, ông lắc đầu cố loại bỏ suy nghĩ điềm gở này ra khỏi não. Vẫn còn một tiếng, nói ít không ít mà kêu dài cũng chẳng dài. Các ám vệ hoạt động vẫn đang trên đường tìm kiếm. Chắc chắn là hắn gặp sự cố gì đó nên mới về trễ, nếu là hiện tại dù có đưa hắn ba lá gan cũng không dám ở ngoài vào giờ hiểm như thế này.
Thở dài ảo não, Hải Trình ngồi xuống ghế đành miễn cưỡng chờ đợi. Chợt trong lúc dưỡng thần, ông bỗng nhớ đến phu nhân, hai mắt lưu chuyển tới cánh cửa trên hành lang tịch mịch. Tay khẽ vẫy gọi quản gia.
Phu nhân sao rồi ?
Bà ấy đã ngủ rồi ạ !
Vậy còn phòng vệ !?
Phòng vệ và kết giới tuyệt đối an toàn, nhất định để nguy hiểm đến với đứa trẻ và phu nhân !
Nghe được thông báo vừa ý, ông gật gù, coi như hòn đá chèn ép trong lòng vơi đi một nửa. Chỉ là đứa trẻ được nhắc đến trong lời quản gia khiến người hầu ngơ ngác, tò mò. Họ nghi hoặc muốn lại gần nghe rõ một chút, Nhưng rốt cục đối diện với cấm địa , chẳng ai đủ gan to phạm thượng trong khi mạng sống thì quá ít ỏi.
Cứ như vậy, thời gian dần trôi , khoảng cách nhất sinh* càng rút ngắn. Những âm thanh bộp bộp đi đều với sự chuyển động của kim đồng hồ, Hải trình phơi đôi mắt xanh thẳm, hướng lên màn đêm, tai lắng nghe thanh động ngón tay gõ trên mặt bàn. Trằm mặc lẫn lo âu luẩn quẩn quanh bầu không khí, đáng sợ đến nghẹt thở. Chỉ là, không có thứ đáng sợ nào kinh khủng hơn chờ đợi, chính mình là bất lực với thời gian.
*thập tử nhất sinh
Lão gia...
Đừng nói nữa !
Hải Trình cau mày, một tiếng bóp nghẹn những lời quản gia định nói xuống cổ họng. Không nói!? Không nói làm sao được ! Đã 45' trôi qua, không bao lâu nữa là kết giới sẽ thi triển, toàn bộ bao vây biệt thự.
Trần gia tuy là gia tộc tiếng tăm, nhưng bí mật và nguồn gốc cũng nguy hiểm như vũng hố. Trong cái thế giới tràn ngập màu đen đó, đầy rẫy máu tanh và quy tắc để sinh tồn. Một trong những điều cấm kỵ chính là không được ở ngoài biệt thự quá mười hai giờ, đối với bọn họ đây không chỉ là giờ thiêng mà còn tồn đọng rất nhiều nguyên nhân khác. Bất cứ người hay gia tộc nào tương tự bọn họ nhất định sẽ hiểu rõ quy tắc này, tất nhiên bao gồm cả Vương gia và Đinh gia. Dù bất đắc dĩ đến mấy cũng không phạm vào cấm luật.
Vậy mà khoảnh khắc này, lão gia lại muốn phạm phải !
Thoáng cái, xanh biếc nền trời đã bị giọt mực của vũ trụ che lấp, để lại những tia sáng li ti cùng hòn ngọc tỏa hàn quang mờ nhạt, phân phát xuống vạn vật.
Hòn ngọc càng sáng, đậm đặc của bóng tối càng tăng. Phân thân vạn vật tách rời khỏi chúng, đổ nghiêng trên mặt đất trắng xóa, đen một màu. Những con đường, ngã lối heo hắt ẩn sâu trong khung cảnh âm u. Cây cối lả lướt hòa vào bản ca âm thầm dưới những đệm tấu của làn gió, nghe như tiếng hát vô hình nhân ảnh vang vọng trên sắc trời tối lạnh. Dư âm não ruột mà cũng quỷ dị thập phần, bao phủ vạn vật, lan tràn thành phố.
Chớp mắt, thời khắc sinh vật ngự trị về đêm trỗi dậy.
Bây giờ ngoài mái nhà ấm áp ra, bóng người ngoài đường cũng vô cùng thưa thớt.
Đối diện với biển trời hắc sắc, hun hút như vòm họng khiến ta cảm thấy không an toàn, một mực núp dưới tấm chân ngủ. Tại Trần gia, không khí cũng im lìm như vậy. Những người làm nhìn ra ngoài cửa, tâm lý e sợ bóng đêm thức dậy, tưởng tượng ra những thứ ma quái.
Có phải chăng, bất cứ thứ kinh dị nào cũng đều là do hoang tưởng. Hay đối với một gia tộc kì lạ như Trần gia, việc luôn tồn tại các sinh vật không mời mà tới, không thể bỏ rơi cảnh giác đề phòng.
Chậc, muộn thế này rồi ! Trần lão còn muốn đợi bao lâu nữa !? - Raymond nhìn đồng hồ, nóng lòng lo lắng.
Trong phòng khách, không ngừng xuất hiện dáng vẻ sốt ruột của Hải Trình đi lại.
Bất chợt, tấm rèm bên cạnh cửa sổ tung bay, thấp thoáng hơi sương ngưng đọng, nương theo phong hàn mà ùa vào. Vô thức, Trần lão dừng lại hoạt động đi lại vô ích, tiến đến chỗ cửa sổ. Bàn tay vuốt nhẹ làn sương như có như không, cảm nhận xúc giác rét đậm, âm ẩm khiến cho nhiệt độ thân thể hao hụt . Nỗi phức tạp trong lòng chợt tăng như mây mù nửa đêm.
Trần lão ! Hay là chúng ta cứ giăng kết giới trước đi... - Vị quản gia có nhiệm vụ bất vi sở động, chần chừ nãy giờ, rốt cục cũng không nhịn được lo lắng lên tiếng.
Ngay lập tức, trong không trung một cái nhìn sát quang được phóng ra, lan tỏa khắp ngóc ngách im lặng.
Vị quản gia giật mình vội chúi đầu, ý thức được nói thay không phải lúc nào cũng giải quyết được vấn đề. Ông ta sợ hãi, lén lút nhìn quang nhãn từ từ thu lại, bản thân an phận ngậm miệng, cùng Trần Lão đợi cậu chủ.
Không khí ngột ngạt, tịch mịch đến đáng sợ.
Tiếng tích tắc đồng hồ kêu mỗi lúc một rõ. Kéo dài nỗi lo lắng, rót đầy hoang mang vào nội tâm.
Ở ngoài kia, tách biệt với thế giới trong khung cửa sổ. Những đốm sao trên trời, le lói tia sáng yếu ớt rơi xuống đôi mắt xanh sâu thẳm. Hải Trình hiện tại vẫn thức trực, nhìn bức tranh đen kịt thông qua khung cửa. Ông cảm nhận được, những tạp chất hắc ám đang thức tỉnh trong không gian quỷ dị. Chẳng bao lâu nữa là đồng hồ điểm một giờ, cái khoảnh khắc chất chứa đầy thứ đen tối nhất thế giới, chuẩn bị kết thúc giai đoạn ngủ say.
Kết giới, vũ khí, tất cả phương pháp phòng vệ đã được lắp đặt. Chỉ là, nếu như....vẫn không thấy bóng dáng hắn...!
Một ý nghĩ đáng sợ đánh ngang, ông lắc đầu cố loại bỏ suy nghĩ điềm gở này ra khỏi não. Vẫn còn một tiếng, nói ít không ít mà kêu dài cũng chẳng dài. Các ám vệ hoạt động vẫn đang trên đường tìm kiếm. Chắc chắn là hắn gặp sự cố gì đó nên mới về trễ, nếu là hiện tại dù có đưa hắn ba lá gan cũng không dám ở ngoài vào giờ hiểm như thế này.
Thở dài ảo não, Hải Trình ngồi xuống ghế đành miễn cưỡng chờ đợi. Chợt trong lúc dưỡng thần, ông bỗng nhớ đến phu nhân, hai mắt lưu chuyển tới cánh cửa trên hành lang tịch mịch. Tay khẽ vẫy gọi quản gia.
Phu nhân sao rồi ?
Bà ấy đã ngủ rồi ạ !
Vậy còn phòng vệ !?
Phòng vệ và kết giới tuyệt đối an toàn, nhất định để nguy hiểm đến với đứa trẻ và phu nhân !
Nghe được thông báo vừa ý, ông gật gù, coi như hòn đá chèn ép trong lòng vơi đi một nửa. Chỉ là đứa trẻ được nhắc đến trong lời quản gia khiến người hầu ngơ ngác, tò mò. Họ nghi hoặc muốn lại gần nghe rõ một chút, Nhưng rốt cục đối diện với cấm địa , chẳng ai đủ gan to phạm thượng trong khi mạng sống thì quá ít ỏi.
Cứ như vậy, thời gian dần trôi , khoảng cách nhất sinh* càng rút ngắn. Những âm thanh bộp bộp đi đều với sự chuyển động của kim đồng hồ, Hải trình phơi đôi mắt xanh thẳm, hướng lên màn đêm, tai lắng nghe thanh động ngón tay gõ trên mặt bàn. Trằm mặc lẫn lo âu luẩn quẩn quanh bầu không khí, đáng sợ đến nghẹt thở. Chỉ là, không có thứ đáng sợ nào kinh khủng hơn chờ đợi, chính mình là bất lực với thời gian.
*thập tử nhất sinh
Lão gia...
Đừng nói nữa !
Hải Trình cau mày, một tiếng bóp nghẹn những lời quản gia định nói xuống cổ họng. Không nói!? Không nói làm sao được ! Đã 45' trôi qua, không bao lâu nữa là kết giới sẽ thi triển, toàn bộ bao vây biệt thự.
Trần gia tuy là gia tộc tiếng tăm, nhưng bí mật và nguồn gốc cũng nguy hiểm như vũng hố. Trong cái thế giới tràn ngập màu đen đó, đầy rẫy máu tanh và quy tắc để sinh tồn. Một trong những điều cấm kỵ chính là không được ở ngoài biệt thự quá mười hai giờ, đối với bọn họ đây không chỉ là giờ thiêng mà còn tồn đọng rất nhiều nguyên nhân khác. Bất cứ người hay gia tộc nào tương tự bọn họ nhất định sẽ hiểu rõ quy tắc này, tất nhiên bao gồm cả Vương gia và Đinh gia. Dù bất đắc dĩ đến mấy cũng không phạm vào cấm luật.
Vậy mà khoảnh khắc này, lão gia lại muốn phạm phải !
/25
|