.
Vivian làm như đang chụp hình tự sướng, lúc không bị ai chú ý còn cố gắng quay phim lại.
“Căn biệt thự này lớn thật. Không biết những hình chụp này được dùng cho việc gì ha? Tổ chức lớn mạnh thế sao không cố kiếm lấy cái bản vẽ? A hiểu rồi, là nhiệm vụ giành cho tổ thám tử đây mà. Bắt người ta phải tốn sức hơn là đầu tư tí chiêu thức. Đúng là tiết kiệm quá thể. Thi hành chính sách thương mại à?”
Buồn cười với ý nghĩ của mình, Vivian cúi đầu xem lại hình ảnh vừa chụp được. Bỗng cảm giác có ai đó khá cao đang đi ngược hướng, Vivian liền cố tình tránh sang đường khác, nhưng vẫn bất ngờ đụng phải người ta.
Chàng trai cao lớn dùng cả hai tay giữ lấy vai Vivian, ân cần hỏi han, “Tiểu thư có sao không?” Có vẻ như thấy Vivian có nét châu Á nên anh ta hơi ngập ngừng. “Tiểu thư nói tiếng Anh chứ?”
“Non!” Vivian gỡ tay anh chàng nọ ra, nghĩ thầm: xin lỗi nha, tôi đóng phim trinh thám thiếu niên chứ không phải ngôn tình cẩu huyết. Đường rộng như vậy, sao lại đi vào ven đường rồi đâm vào người ta? Nể tình mặt mũi cũng đẹp trai sáng sủa nên tôi không thèm vạch trần anh.
Không ngờ chàng trai vẫn kiên trì đi theo, “Tiểu thư nói tiếng Pháp sao? Tôi có thể biết tên không?”
“Không. Tôi chỉ nói được một chút tiếng Pháp.”
“Vậy sao? Phát âm của tiểu thư rất chuẩn đó, nghe rất hay.”
Vivian thở dài. Gay rồi, đang có trọng trách phải làm mà. Nhưng ba mẹ không khuyến khích phũ phàng với người ta, đối phương còn là một anh chàng cao ráo đẹp trai, lại còn nói bằng giọng chân thành đến vậy nữa.
Vivian nghĩ đến đó thì thở dài, đột nhiên dừng bước. Anh chàng kia cũng dừng lại, chăm chú nhìn cô. Vivian nắm lấy bàn tay của anh chàng nọ thật nhẹ nhàng, dắt anh gia nhập một nhóm đang nhảy Salsa gần đó. Anh chàng hết sức bất ngờ, dù sao Salsa cũng nổi tiếng vì những bước nhảy rất cởi mở.
Anh chàng cười rạng rỡ, “Em thích nhảy Salsa sao? Nếu em thích, anh có thể đưa em đến… Ối!”
Vivian không cho anh chàng có cơ hội nói hết câu. Đây là Salsa, một đặc trưng vui nhộn của nó là có thể đổi bạn nhảy liên tục. Vivian vừa dẫn anh chàng gia nhập đám đông đang khiêu vũ điên cuồng, chỉ nắm tay anh chàng nhảy có bốn bước không hơn, đã đẩy anh cho một chàng trai đang nhún nhảy hào hứng cạnh đó nhưng chưa có bạn nhảy. Anh ta cứ nghĩ đó là một trò đùa vui nhộn của các cô gái, nên hào hứng hú lên, nắm tay anh chàng kia giậm nhảy điên cuồng.
Anh chàng lạ mặt hốt hoảng ngoái tìm Vivian thiếu chút nữa là bước hẫng. Vivian rút êm, vừa đi vừa không nhịn được cười ha hả. Vụ vừa rồi mất khoảng ba phút, phải mau chóng quay lại mới được.
Các cô gái ngày càng vây Viêm Khải bạo dạn hơn, chân tay cứ táy máy như vòi bạch tuộc. Viêm Khải không cẩn thận bị một cô kéo suýt rơi cặp kính râm.
“Ối, đôi mắt nam tính quá!”
Các cô nàng khác nghe vậy thì thi nhau đòi xem. Có người còn cố vén tóc mái Viêm Khải để xem cho rõ mặt cậu.
“A!” Viêm Khải bất ngờ la lớn. Các cô gái giật mình, chưa kịp hỏi thăm xem chuyện gì, Viêm Khải vội lôi điện thoại di động từ túi ra, “Điện thoại rung mãi từ nãy. A! Là bạn trai tôi gọi đến. Xin lỗi các cô.”
Các cô gái nghe vậy thì như bị điểm huyệt tập thể, không ai thốt nổi một lời nào, cũng không quấn chặt lấy Viêm Khải nữa. Cậu thuận lợi rời đi. Có cô còn kinh ngạc đến mức đánh rơi chiếc đĩa đang cầm trên tay kêu loảng xoảng.
Viêm Khải le lưỡi. Ở cùng Vivian lâu quá, cậu có vẻ đã bị lây tính thích chơi khăm. Đúng là “gần mực thì đen”.
Vivian từ bên kia hắt xì hơi một cái.
Mà cũng phải nói, Viêm Khải nghĩ mấy cô gái này phản ứng có hơi quá. Nếu cậu là gay thật thì sao, có thể làm bạn với chị em phụ nữ. Mấy cô nàng đó ở cùng một nhóm, chẳng lẽ đều có “ý đồ” với cậu sao?
Viêm Khải tiếp tục tác nghiệp. Khi nhiệm vụ đã hoàn thành, cậu đang định rời đi thì liền phát hiện, có ai đó đang lén lút tại một vị trí không đường hoàng cho lắm, là trong mấy bụi cây. Một vài hình ảnh trong phim thoáng qua trong đầu, là cặp đôi nào đó chăng? Bước chân đang định đi nhanh hơn đột nhiên dừng lại, Viêm Khải nghiêng đầu nghĩ ngợi: nếu làm mấy chuyện thân mật thì phải chọn chỗ kín hơn nữa mới phải.
Vivian làm như đang chụp hình tự sướng, lúc không bị ai chú ý còn cố gắng quay phim lại.
“Căn biệt thự này lớn thật. Không biết những hình chụp này được dùng cho việc gì ha? Tổ chức lớn mạnh thế sao không cố kiếm lấy cái bản vẽ? A hiểu rồi, là nhiệm vụ giành cho tổ thám tử đây mà. Bắt người ta phải tốn sức hơn là đầu tư tí chiêu thức. Đúng là tiết kiệm quá thể. Thi hành chính sách thương mại à?”
Buồn cười với ý nghĩ của mình, Vivian cúi đầu xem lại hình ảnh vừa chụp được. Bỗng cảm giác có ai đó khá cao đang đi ngược hướng, Vivian liền cố tình tránh sang đường khác, nhưng vẫn bất ngờ đụng phải người ta.
Chàng trai cao lớn dùng cả hai tay giữ lấy vai Vivian, ân cần hỏi han, “Tiểu thư có sao không?” Có vẻ như thấy Vivian có nét châu Á nên anh ta hơi ngập ngừng. “Tiểu thư nói tiếng Anh chứ?”
“Non!” Vivian gỡ tay anh chàng nọ ra, nghĩ thầm: xin lỗi nha, tôi đóng phim trinh thám thiếu niên chứ không phải ngôn tình cẩu huyết. Đường rộng như vậy, sao lại đi vào ven đường rồi đâm vào người ta? Nể tình mặt mũi cũng đẹp trai sáng sủa nên tôi không thèm vạch trần anh.
Không ngờ chàng trai vẫn kiên trì đi theo, “Tiểu thư nói tiếng Pháp sao? Tôi có thể biết tên không?”
“Không. Tôi chỉ nói được một chút tiếng Pháp.”
“Vậy sao? Phát âm của tiểu thư rất chuẩn đó, nghe rất hay.”
Vivian thở dài. Gay rồi, đang có trọng trách phải làm mà. Nhưng ba mẹ không khuyến khích phũ phàng với người ta, đối phương còn là một anh chàng cao ráo đẹp trai, lại còn nói bằng giọng chân thành đến vậy nữa.
Vivian nghĩ đến đó thì thở dài, đột nhiên dừng bước. Anh chàng kia cũng dừng lại, chăm chú nhìn cô. Vivian nắm lấy bàn tay của anh chàng nọ thật nhẹ nhàng, dắt anh gia nhập một nhóm đang nhảy Salsa gần đó. Anh chàng hết sức bất ngờ, dù sao Salsa cũng nổi tiếng vì những bước nhảy rất cởi mở.
Anh chàng cười rạng rỡ, “Em thích nhảy Salsa sao? Nếu em thích, anh có thể đưa em đến… Ối!”
Vivian không cho anh chàng có cơ hội nói hết câu. Đây là Salsa, một đặc trưng vui nhộn của nó là có thể đổi bạn nhảy liên tục. Vivian vừa dẫn anh chàng gia nhập đám đông đang khiêu vũ điên cuồng, chỉ nắm tay anh chàng nhảy có bốn bước không hơn, đã đẩy anh cho một chàng trai đang nhún nhảy hào hứng cạnh đó nhưng chưa có bạn nhảy. Anh ta cứ nghĩ đó là một trò đùa vui nhộn của các cô gái, nên hào hứng hú lên, nắm tay anh chàng kia giậm nhảy điên cuồng.
Anh chàng lạ mặt hốt hoảng ngoái tìm Vivian thiếu chút nữa là bước hẫng. Vivian rút êm, vừa đi vừa không nhịn được cười ha hả. Vụ vừa rồi mất khoảng ba phút, phải mau chóng quay lại mới được.
Các cô gái ngày càng vây Viêm Khải bạo dạn hơn, chân tay cứ táy máy như vòi bạch tuộc. Viêm Khải không cẩn thận bị một cô kéo suýt rơi cặp kính râm.
“Ối, đôi mắt nam tính quá!”
Các cô nàng khác nghe vậy thì thi nhau đòi xem. Có người còn cố vén tóc mái Viêm Khải để xem cho rõ mặt cậu.
“A!” Viêm Khải bất ngờ la lớn. Các cô gái giật mình, chưa kịp hỏi thăm xem chuyện gì, Viêm Khải vội lôi điện thoại di động từ túi ra, “Điện thoại rung mãi từ nãy. A! Là bạn trai tôi gọi đến. Xin lỗi các cô.”
Các cô gái nghe vậy thì như bị điểm huyệt tập thể, không ai thốt nổi một lời nào, cũng không quấn chặt lấy Viêm Khải nữa. Cậu thuận lợi rời đi. Có cô còn kinh ngạc đến mức đánh rơi chiếc đĩa đang cầm trên tay kêu loảng xoảng.
Viêm Khải le lưỡi. Ở cùng Vivian lâu quá, cậu có vẻ đã bị lây tính thích chơi khăm. Đúng là “gần mực thì đen”.
Vivian từ bên kia hắt xì hơi một cái.
Mà cũng phải nói, Viêm Khải nghĩ mấy cô gái này phản ứng có hơi quá. Nếu cậu là gay thật thì sao, có thể làm bạn với chị em phụ nữ. Mấy cô nàng đó ở cùng một nhóm, chẳng lẽ đều có “ý đồ” với cậu sao?
Viêm Khải tiếp tục tác nghiệp. Khi nhiệm vụ đã hoàn thành, cậu đang định rời đi thì liền phát hiện, có ai đó đang lén lút tại một vị trí không đường hoàng cho lắm, là trong mấy bụi cây. Một vài hình ảnh trong phim thoáng qua trong đầu, là cặp đôi nào đó chăng? Bước chân đang định đi nhanh hơn đột nhiên dừng lại, Viêm Khải nghiêng đầu nghĩ ngợi: nếu làm mấy chuyện thân mật thì phải chọn chỗ kín hơn nữa mới phải.
/96
|