Thời gian trôi qua như nước chảy, một trận tuyết lẳng lặng buông xuống trong đêm tối, tuyên cáo một mùa đông nữa lại đến.
Thời tiết chuyển lạnh, nhưng đối với hai người có cảm tình, thế giới của họ vẫn ấm áp như xưa.
Đường Dịch có khi mang Kỉ Dĩ Ninh đến các bữa tiệc tư nhân, luôn giữ cô bên cạnh mình, một tấc cũng không rời, cho dù cô rời khỏi cũng vẫn ở trong tầm mắt anh.
Những buổi tụ hội thế này thường không có nhiều người, những người kết giao ở đó dù là việc công hay việc tư đều rất thân mật, không có nhiều quy củ, bình thường địa điểm tụ hội cũng là trong hoa viên ở nhà ai đó, cho nên tuy rằng ngay từ đầu Kỉ Dĩ Ninh vẫn còn hơi gò bó, nhưng chung quy sẽ không sợ hãi.
Về phần Đường Dịch, ở mặt ngoài nhìn vào thì vẫn dùng giọng điệu lười biếng như trước, nhưng về trạng thái tâm lý thực tế ấy à, những người quen biết anh cơ bản đều đã sáng tỏ.
Lấy ví dụ như một vị này –
‘Đường Thịnh’ Đường Thần Duệ, tựa vào sô pha đùa nghịch cái bút vẽ một bản điện não đồ trên máy tính, tầm mắt miết đến bộ dáng Đường Dịch ở trước mặt mình, ngay cả ánh mắt Đường Thần Duệ cũng chưa nâng, chém đinh chặt sắt mở miệng:“Không bàn công việc nữa.”
Đường Dịch sờ sờ cằm, nhíu mày:“Tốt xấu gì cũng phải cho tôi một lý do chứ?”
Đường Thần Duệ nhàn nhàn mở miệng:“Dưới hai tình huống, tôi sẽ không nói chuyện công việc với anh. Thứ nhất, khi tâm tình của anh đặc biệt đi xuống; Thứ hai, khi tâm tình của anh đặc biệt tăng vọt.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, khi tâm tình của anh đi xuống, đặc biệt thích ám toán người; Còn khi tâm tình của anh tăng vọt, đặc biệt đặc biệt thích ám toán người. Thực rõ ràng, tâm trạng hôm nay của anh đặc biệt đặc biệt không thích hợp bàn chuyện công việc với tôi.”
Đường Dịch làm một biểu tình khoa trương, rất có hứng:“Anh thật sự còn đi nghiên cứu vấn đề này sao?”
“À.” Đường Thần Duệ gật gật đầu, thẳng thắn:“Anh có biết chúng ta làm trong ngành sản xuất mạo hiểm không hả, ưa ám toán người khác chứ không phải bị người khác ám toán……”
ám toán: có thể hiểu là âm mưu chống lại người khác, mình hiểu thế thôi =(( .
Đường Dịch xua tay, tỏ vẻ lý giải.
Tầm mắt của Đường Thần Duệ chậm rãi dời khỏi màn hình máy tính, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Đường Dịch, lại nhìn Kỉ Dĩ Ninh cách đó không xa, lúc này mới chậm rì rì mở miệng.
“Cho nên, từ sau khi anh kết hôn, tôi thực phát sầu. Từ khi có được vị tiểu thư kia, tâm tình của anh không phải xuống dốc thì chính là tăng vọt, vốn không ở trạng thái bình thường bao giờ, khiến cho mỗi lần tôi muốn hợp tác với anh đều phải nghiên cứu đường cong tâm tình của vợ chồng anh nửa ngày……”
Đường Dịch:“……”
……[ Hoàn thành các phần sau ]……
Chiều hôm đó, Kỉ Dĩ Ninh phá lệ xin quán trưởng về sớm, chỉ nói trong nhà có chuyện phải về, tốc độ nhanh chóng, làm cho người ta lo lắng có phải cô xảy ra chuyện gì không, nhưng ý cười trên mặt Kỉ Dĩ Ninh thì không thể giấu được, vì thế Quán trưởng yên tâm.
Ừm, có thể làm cho tâm tình Kỉ Dĩ Ninh dao động hướng về phía trước như thế, nhất định là chuyện tốt rồi.
Lúc đi xuống bậc thang, Kỉ Dĩ Ninh lấy điện thoại di động ra, ấn một phím, điện thoại rất nhanh đã được kết nối, âm điệu quen thuộc của Đường Dịch truyền đến:“Sớm như vậy?”
“À” Kỉ Dĩ Ninh dừng lại nói chuyện với anh:“Chúng ta tối hôm qua còn chưa đếm thăm Tiểu Miêu, anh đi mua quà cùng em nhé.”
Giọng nói của Đường Dịch rõ ràng có chút lười biếng:“Đường Kính có cái gì không có đâu, trực tiếp đưa chi phiếu là tiện nhất rồi……”
Kỉ Dĩ Ninh lắc đầu:“Như vậy sao được? Có ai giống anh không chứ.”
“……”
Đường Dịch cầm điện thoại cười khẽ ra tiếng.
Đứa ngốc, em làm như Đường Kính thật sự là siêu trần thoát tục cho tới bây giờ cũng chưa từng thu chi phiếu của người ta sao? Đường Kính chỉ là không muốn, tuyệt đối không có nghĩa là không vơ vét của cải quà cáp bốn phía. Nay vợ Đường Kính mang thai, tin tức truyền ra ngoài, mọi người chúc mừng, ngầm lấy lòng , nịnh hót, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, người sáng suốt đều biết, nếu không thừa dịp Đường Kính bị Tiểu Miêu làm cho choáng váng đầu óc mà nịnh bợ một chút, thì còn đợi đến khi nào?
Đường Dịch vuốt cằm: Ừm, chỉ sợ hai ngày qua Đường Kính nhà bọn họ đã nhận chi phiếu đến mềm cả tay rồi……
Đúng vậy, đã chính thức tra ra tiểu thư Tô Tiểu Miêu của chúng ta đã có Tiểu Tiểu Miêu rồi, không lâu sau, mới một tháng. Công phu giữ bí mật của Đường Kính đã bị phá, trước đó một tiếng gió cũng không bị lọt, nếu không phải bác sĩ Thiệu bên kia lỡ miệng thì lúc này chỉ sợ ngay cả Đường Dịch bên này cũng không biết chuyện này.
Nếu đã biết, đi thăm một chút là đương nhiên. Tặng quà gì mới tốt đây, Kỉ Dĩ Ninh vốn nghĩ tặng đứa nhỏ đồ trang sức bằng bạc, sau đó ngẫm lại thấy nên đơn giản một chút sẽ tốt hơn, vậy là lại lôi kéo Đường Dịch đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ của trẻ.
Đối với những chuyện như thế này, thì ngày thường một chút cảm tình dao động Kỉ Dĩ Ninh cũng không có, giống như bình tĩnh vô cùng, cho dù Đường Dịch ôm cô bùi ngùi nói một câu ‘Rất thích em’, cô nhiều nhất cũng chỉ gật đầu một cái mặt hồng một chút, sau đó lại có ý chuyển chủ đề, về phần tình tiết trong tiểu thuyết như ‘Nữ nhân vật chính cảm động chảy xuống những dòng nước mắt trong suốt, nghẹn ngào nói ‘em yêu anh’ đó thì qua một trăm năm nữa cũng đừng mong đợi sẽ nhìn thấy trên người Kỉ Dĩ Ninh, Đường Dịch chưa bao giờ mộng tưởng hão huyền đến việc đó.
Nhưng sự thật thì sao, người càng không dễ biểu lộ sắc thái tình cảm thì tình cảm trong lòng dao động lại càng phong phú. Chỉ là cô không thể hiện ra mà thôi, không có nghĩa là cô không có.
Ví dụ như bây giờ, Kỉ Dĩ Ninh vừa đi đến quầy hàng tràn ngập hơi thở hạnh phúc của trẻ nhỏ, cả người cô rõ ràng là lập tức mềm mại hơn.
Ánh mắt của các nữ nhân viên trong cửa hàng này nhất thời sáng ngời.
– đừng xem thường các nữ nhân viên trong cửa hàng này.
Tuy rằng các nữ nhân viên ở đây còn rất trẻ, tuổi rất nhỏ, tất cả chỉ có hơn hai mươi tuổi, nhưng tuyệt đối không phải là ‘những tiểu thư xinh đẹp và nhiều chuyện’ của giới 9x trên trang web chân trời và mèo mốc (thiên nhai và miêu phốc/phác), cũng không phải là công chúa nhỏ, hoàng hậu nhỏ trong nhà, các cô đều đã thích ứng với xã hội này, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nhờ kinh nghiệm thực tế hun đúc nhiều năm cùng với quyết tâm không sợ khắc khổ tự mình cố gắng, tất cả đều là cao thủ sát ngôn quan sắc, hơn nữa tuổi nhỏ lực tương tác mạnh, càng nhanh chóng dễ dàng có được quan hệ tín nhiệm của khách hàng.
Thế nên khi Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh vừa đi vào cửa hàng, các nữ nhân viên ở đây đã nhanh chóng chấp hành trình tự phân tích khách hàng.
Thế nào ư, chính là vừa nhìn thấy Kỉ Dĩ Ninh được Đường Dịch bảo vệ phía sau đã khẳng định đây là người có tiền, hơn nữa động tác anh ấy ôm Kỉ Dĩ Ninh có tính sở hữu lớn như vậy, rõ ràng lộ ra mình là một thương nhân thành đạt: Chỉ cần cô gái anh ấy ôm trong ngực này mở miệng yêu cầu, thì muốn người đàn ông này vung tiền như rác tuyệt đối không phải vấn đề.
Căn cứ vào những phân tích ở trên, các vị tiểu thư làm nhân viên ở đây đều ngầm hiểu tất cả phải vây quanh Kỉ Dĩ Ninh.
Có nhiều cô gái giỏi về cách đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm như thế này, còn lo lắng không mua được quà sao.
Ngắn ngủn nửa giờ, đồ trong xe mua hàng đã đầy ứ rồi, cả đồ dùng và đồ chơi, đầy đủ mọi thứ. Cuối cùng, các tiểu thư trong quán nhiệt tình dào dạt lôi kéo Kỉ Dĩ Ninh, giới thiệu cho cô những sản phẩm cao cấp mới của họ.
“Kỉ tiểu thư, ở đây chúng tôi có rất nhiều đồ trang sức dành cho mẹ con, cô muốn mua một thứ không?”
Kỉ Dĩ Ninh vội cười xua tay,“Cái này không cần, không phải tôi có cục cưng, là tôi mua tặng người khác ……”
Các nữ nhân viên lập tức bị sốc.
Không phải cô ấy có cục cưng sao? Kế hoạch đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cao cấp này xem ra khó có thể tăng lên rồi. Thế này thì các cô phải nói tiếp thế nào đây? Không thể chạy đến chỗ Đường Dịch nói ‘Vị tiên sinh này, mua cho vợ và cục cưng tương lai của ngài một bộ đi’, vạn nhất người ta thực sự không thích có đứa nhỏ thì sao đây?
Kỳ thật, khi các nữ nhân viên ở đây mở miệng giới thiệu sản phẩm, phản ứng của Kỉ Dĩ Ninh và Đường Dịch luôn hoàn toàn tương phản: Đường Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm nghe, mà Kỉ Dĩ Ninh thì sao, biểu tình ôn nhu trong giây lát đã được viết trên mặt, trong mắt rõ ràng có ẩn ẩn chờ mong, toàn thân cao thấp không thể tìm kiếm một chút ý tứ bài xích nào.
Tín hiệu rõ ràng như vậy rất nhanh chóng đã bị các nữ nhân viên bắt lấy, hơn nữa trong đầu họ cũng rất nhanh suy ra một kết luận: Cô gái này có tâm lý của các bà mẹ, tính tình hiền dịu, ít nói, có thể tiến công đây.
Chính vì vậy, mấy cô gái đó nhanh chóng điều chỉnh chiến lược, đi lại đường vòng.
“Kỉ tiểu thư, cô dịu dàng như vậy, Đường tiên sinh lại anh tuấn như thế, tương lai cục cưng của hai người nhất định là rất xuất sắc rồi ……” Nghĩ một chút, lại bỏ thêm một chút hương vị cám dỗ:“…… Trước tiên mua một bộ trang sức dành cho mẹ con, cũng coi như thể hiện sự chờ mong kết tinh tình yêu tương lai của hai người……”
Kỉ Dĩ Ninh giật mình.
Kết tinh tình yêu sao? Đúng vậy, ngay cả Tiểu Miêu và Đường Kính cũng có ……
Bất tri bất giác liền giương mắt, trông mong nhìn sang Đường Dịch.
“……”
Cô vô tội nhìn anh như vậy, Đường Dịch muốn làm bộ như không biết cũng khó.
Đưa cho nữ nhân viên bán hàng một thẻ vàng, ý bảo họ gói lại bộ trang sức đó, các tiểu thư thì liên tục cười nói cám ơn Đường tiên sinh. (thẻ vàng: kim táp, còn có nghĩa là thẻ ưu tiên.)
Kỉ Dĩ Ninh có chút đỏ mặt nhìn anh, cũng không biết anh có hiểu ý tứ của cô không.
Đường Dịch đưa tay lên sờ sờ mặt cô, mỉm cười với cô, giống như không phát hiện ánh mắt đang chờ mong của cô, không hề có chút ý tứ ẩn trong lời nào mà nói với cô:“Em thích là tốt rồi.”
Một câu nói bình dị, phút chốc làm trong lòng Kỉ Dĩ Ninh hơi có cảm giác mất mát.
……
Mua quà xong, hai người liền lái xe đến nhà Đường Kính.
Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh Đường Kính và Tiểu Miêu cực kỳ ân ái, không nghĩ tới mới vừa đi đến cửa hoa viên, quản gia đi ra ngoài mở cửa cho Đường Dịch liền nơm nớp lo sợ chỉ chỉ bên trong, thực lo lắng nói cho Đường Dịch:“Bọn họ đang ở bên trong, đang có chuyện…… Kính thiếu gia hôm nay thật sự đã bị Tô tiểu thư chọc giận……”
Đúng vậy, Đường Kính và Tô Tiểu Miêu, hôm nay lại đang ở trên chiến trường, mặt đối mặt khai chiến.
Tô Tiểu Miêu từ nhỏ đã không quen bị người ta quản, thứ nhất là vì thật sự không có người giám hộ có quan hệ huyết thống, thứ hai là căn bản cũng không có người quản được cô. Tô Tiểu Miêu cứ như vậy một đường thảnh thơi mà trưởng thành không hề bị ai giám thị hết, tự do trưởng thành theo phong cách Bohemian.
Sau đó, cô gặp được Đường Kính, bị đóng gói, bị ăn luôn, bị quẹo vào phần mộ hôn nhân, không phải cô cảm thấy mình không may mắn. Tuy nói là vợ chồng, nhưng mấy năm qua Đường Kính dường như không quản cô nhiều lắm, đối với nhiều hành vi không thể tưởng tượng được của cô anh vẫn dung túng, trừ phi cô gây chuyện, nguy hiểm, xúc phạm luật an toàn của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, Đường Kính mới có thể nhúng tay.
Một Đường Kính như vậy, quả thực rất hợp khẩu vị của Tô Tiểu Miêu, cho nên ngày thường cô luôn dùng những cách thật chân chó để lấy lòng Đường Kính.
Tuy nhiên! Từ sau khi cô bị bệnh viện tra ra có Tiểu Tiểu Miêu, tất cả đều thay đổi.
Đường Kính trên tay có quyền lợi, điểm ấy Tô Tiểu Miêu rất rõ ràng, nhưng đến tột cùng có bao nhiêu, Tiểu Miêu cũng không biết. Đường Kính không thích nhiều người biết đến, rất nhiều chuyện anh đều giấu kín không một khe hở, một tia dấu vết cũng không có, Tiểu Miêu chưa thấy qua, cô cũng không nghĩ ra anh mà dùng thủ đoạn như Đường Dịch thì sẽ có bộ dáng gì đây.
Nhưng mà, từ sau khi xác định cô mang thai, Đường Kính không tiếp tục giấu quyền nữa, rõ ràng vận dụng mạng lưới quan hệ quyền lực, đoạt lấy tất cả quyền lợi công việc của Tô Tiểu Miêu. Cô không cần ra ngoài, không cần đi phỏng vấn, chỉ cho phép ngồi trong văn phòng, cho dù là ngồi, cũng bị tịch thu máy tính, bởi vì có phóng xạ, dù muốn viết bản thảo cũng phải sửa dùng bút máy.
Cái này cũng chưa tính, Đường Kính còn nói rõ tất cả mọi thứ với cô: Không cho đến quán bar, không cho ngủ sau mười giờ tối, không cho ăn những thứ kỳ quái quá lạnh quá cay, không cho mặc quần jean đeo thắt lưng bó sát người, không cho dùng ván trượt, không cho mắng chửi người……
Tô Tiểu Miêu làm sao có thể chấp nhận được? Từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, bây giờ làm sao cô có thể chịu được loại ngược đãi này chứ?!
Hôm nay, Tô Tiểu Miêu lẻn ra ngoài bị thất bại, bị Đường Kính bắt được, mâu thuẫn nội bộ nhân dân rốt cục bùng nổ toàn diện.
Vì thế, không hề nghi ngờ, nội chiến.
Đường Kính lạnh lùng nhìn cô:“Lời nói của anh, em bỏ vào tai này ra tai kia có phải hay không?”
Tô Tiểu Miêu vốn đã bị quản giáo rất bực bội trong lòng, hôm nay anh còn không buông tha cô, Tô Tiểu Miêu nhất thời nổi trận lôi đình, tính cách quyết tâm đối đầu với kẻ thù trước đây lập tức đã trở lại toàn bộ.
Vẫn đeo giầy đứng trên sô pha, Tô Tiểu Miêu cả người sắc bén vạn phần, nâng tay chỉ thẳng hướng Đường Kính rống lên:“Cái này cũng không cho cái kia cũng không cho! Cái gì cũng không được! Làm chuyện này cũng sai làm chuyện kia cũng sai! Lão tử bây giờ đang mang thai! Cũng không phải là đang ngồi tù!!!”
Sắc mặt Đường Kính thật không tốt, lạnh như băng thấu tận xương, nhìn cô, trong giọng nói không có nửa điểm độ ấm.
“Anh cảnh cáo em, ngay lập tức trèo xuống ghế cho anh.”
Tô Tiểu Miêu cười lạnh một tiếng:“Như thế nào, tôi không xuống thì anh sẽ đánh tôi sao? Trước kia, nếu không phải tôi cam tâm tình nguyện phối hợp với anh, anh cho rằng chỉ dựa vào mình, có thể động vào tôi sao?”
Thời tiết chuyển lạnh, nhưng đối với hai người có cảm tình, thế giới của họ vẫn ấm áp như xưa.
Đường Dịch có khi mang Kỉ Dĩ Ninh đến các bữa tiệc tư nhân, luôn giữ cô bên cạnh mình, một tấc cũng không rời, cho dù cô rời khỏi cũng vẫn ở trong tầm mắt anh.
Những buổi tụ hội thế này thường không có nhiều người, những người kết giao ở đó dù là việc công hay việc tư đều rất thân mật, không có nhiều quy củ, bình thường địa điểm tụ hội cũng là trong hoa viên ở nhà ai đó, cho nên tuy rằng ngay từ đầu Kỉ Dĩ Ninh vẫn còn hơi gò bó, nhưng chung quy sẽ không sợ hãi.
Về phần Đường Dịch, ở mặt ngoài nhìn vào thì vẫn dùng giọng điệu lười biếng như trước, nhưng về trạng thái tâm lý thực tế ấy à, những người quen biết anh cơ bản đều đã sáng tỏ.
Lấy ví dụ như một vị này –
‘Đường Thịnh’ Đường Thần Duệ, tựa vào sô pha đùa nghịch cái bút vẽ một bản điện não đồ trên máy tính, tầm mắt miết đến bộ dáng Đường Dịch ở trước mặt mình, ngay cả ánh mắt Đường Thần Duệ cũng chưa nâng, chém đinh chặt sắt mở miệng:“Không bàn công việc nữa.”
Đường Dịch sờ sờ cằm, nhíu mày:“Tốt xấu gì cũng phải cho tôi một lý do chứ?”
Đường Thần Duệ nhàn nhàn mở miệng:“Dưới hai tình huống, tôi sẽ không nói chuyện công việc với anh. Thứ nhất, khi tâm tình của anh đặc biệt đi xuống; Thứ hai, khi tâm tình của anh đặc biệt tăng vọt.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, khi tâm tình của anh đi xuống, đặc biệt thích ám toán người; Còn khi tâm tình của anh tăng vọt, đặc biệt đặc biệt thích ám toán người. Thực rõ ràng, tâm trạng hôm nay của anh đặc biệt đặc biệt không thích hợp bàn chuyện công việc với tôi.”
Đường Dịch làm một biểu tình khoa trương, rất có hứng:“Anh thật sự còn đi nghiên cứu vấn đề này sao?”
“À.” Đường Thần Duệ gật gật đầu, thẳng thắn:“Anh có biết chúng ta làm trong ngành sản xuất mạo hiểm không hả, ưa ám toán người khác chứ không phải bị người khác ám toán……”
ám toán: có thể hiểu là âm mưu chống lại người khác, mình hiểu thế thôi =(( .
Đường Dịch xua tay, tỏ vẻ lý giải.
Tầm mắt của Đường Thần Duệ chậm rãi dời khỏi màn hình máy tính, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Đường Dịch, lại nhìn Kỉ Dĩ Ninh cách đó không xa, lúc này mới chậm rì rì mở miệng.
“Cho nên, từ sau khi anh kết hôn, tôi thực phát sầu. Từ khi có được vị tiểu thư kia, tâm tình của anh không phải xuống dốc thì chính là tăng vọt, vốn không ở trạng thái bình thường bao giờ, khiến cho mỗi lần tôi muốn hợp tác với anh đều phải nghiên cứu đường cong tâm tình của vợ chồng anh nửa ngày……”
Đường Dịch:“……”
……[ Hoàn thành các phần sau ]……
Chiều hôm đó, Kỉ Dĩ Ninh phá lệ xin quán trưởng về sớm, chỉ nói trong nhà có chuyện phải về, tốc độ nhanh chóng, làm cho người ta lo lắng có phải cô xảy ra chuyện gì không, nhưng ý cười trên mặt Kỉ Dĩ Ninh thì không thể giấu được, vì thế Quán trưởng yên tâm.
Ừm, có thể làm cho tâm tình Kỉ Dĩ Ninh dao động hướng về phía trước như thế, nhất định là chuyện tốt rồi.
Lúc đi xuống bậc thang, Kỉ Dĩ Ninh lấy điện thoại di động ra, ấn một phím, điện thoại rất nhanh đã được kết nối, âm điệu quen thuộc của Đường Dịch truyền đến:“Sớm như vậy?”
“À” Kỉ Dĩ Ninh dừng lại nói chuyện với anh:“Chúng ta tối hôm qua còn chưa đếm thăm Tiểu Miêu, anh đi mua quà cùng em nhé.”
Giọng nói của Đường Dịch rõ ràng có chút lười biếng:“Đường Kính có cái gì không có đâu, trực tiếp đưa chi phiếu là tiện nhất rồi……”
Kỉ Dĩ Ninh lắc đầu:“Như vậy sao được? Có ai giống anh không chứ.”
“……”
Đường Dịch cầm điện thoại cười khẽ ra tiếng.
Đứa ngốc, em làm như Đường Kính thật sự là siêu trần thoát tục cho tới bây giờ cũng chưa từng thu chi phiếu của người ta sao? Đường Kính chỉ là không muốn, tuyệt đối không có nghĩa là không vơ vét của cải quà cáp bốn phía. Nay vợ Đường Kính mang thai, tin tức truyền ra ngoài, mọi người chúc mừng, ngầm lấy lòng , nịnh hót, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, người sáng suốt đều biết, nếu không thừa dịp Đường Kính bị Tiểu Miêu làm cho choáng váng đầu óc mà nịnh bợ một chút, thì còn đợi đến khi nào?
Đường Dịch vuốt cằm: Ừm, chỉ sợ hai ngày qua Đường Kính nhà bọn họ đã nhận chi phiếu đến mềm cả tay rồi……
Đúng vậy, đã chính thức tra ra tiểu thư Tô Tiểu Miêu của chúng ta đã có Tiểu Tiểu Miêu rồi, không lâu sau, mới một tháng. Công phu giữ bí mật của Đường Kính đã bị phá, trước đó một tiếng gió cũng không bị lọt, nếu không phải bác sĩ Thiệu bên kia lỡ miệng thì lúc này chỉ sợ ngay cả Đường Dịch bên này cũng không biết chuyện này.
Nếu đã biết, đi thăm một chút là đương nhiên. Tặng quà gì mới tốt đây, Kỉ Dĩ Ninh vốn nghĩ tặng đứa nhỏ đồ trang sức bằng bạc, sau đó ngẫm lại thấy nên đơn giản một chút sẽ tốt hơn, vậy là lại lôi kéo Đường Dịch đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ của trẻ.
Đối với những chuyện như thế này, thì ngày thường một chút cảm tình dao động Kỉ Dĩ Ninh cũng không có, giống như bình tĩnh vô cùng, cho dù Đường Dịch ôm cô bùi ngùi nói một câu ‘Rất thích em’, cô nhiều nhất cũng chỉ gật đầu một cái mặt hồng một chút, sau đó lại có ý chuyển chủ đề, về phần tình tiết trong tiểu thuyết như ‘Nữ nhân vật chính cảm động chảy xuống những dòng nước mắt trong suốt, nghẹn ngào nói ‘em yêu anh’ đó thì qua một trăm năm nữa cũng đừng mong đợi sẽ nhìn thấy trên người Kỉ Dĩ Ninh, Đường Dịch chưa bao giờ mộng tưởng hão huyền đến việc đó.
Nhưng sự thật thì sao, người càng không dễ biểu lộ sắc thái tình cảm thì tình cảm trong lòng dao động lại càng phong phú. Chỉ là cô không thể hiện ra mà thôi, không có nghĩa là cô không có.
Ví dụ như bây giờ, Kỉ Dĩ Ninh vừa đi đến quầy hàng tràn ngập hơi thở hạnh phúc của trẻ nhỏ, cả người cô rõ ràng là lập tức mềm mại hơn.
Ánh mắt của các nữ nhân viên trong cửa hàng này nhất thời sáng ngời.
– đừng xem thường các nữ nhân viên trong cửa hàng này.
Tuy rằng các nữ nhân viên ở đây còn rất trẻ, tuổi rất nhỏ, tất cả chỉ có hơn hai mươi tuổi, nhưng tuyệt đối không phải là ‘những tiểu thư xinh đẹp và nhiều chuyện’ của giới 9x trên trang web chân trời và mèo mốc (thiên nhai và miêu phốc/phác), cũng không phải là công chúa nhỏ, hoàng hậu nhỏ trong nhà, các cô đều đã thích ứng với xã hội này, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nhờ kinh nghiệm thực tế hun đúc nhiều năm cùng với quyết tâm không sợ khắc khổ tự mình cố gắng, tất cả đều là cao thủ sát ngôn quan sắc, hơn nữa tuổi nhỏ lực tương tác mạnh, càng nhanh chóng dễ dàng có được quan hệ tín nhiệm của khách hàng.
Thế nên khi Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh vừa đi vào cửa hàng, các nữ nhân viên ở đây đã nhanh chóng chấp hành trình tự phân tích khách hàng.
Thế nào ư, chính là vừa nhìn thấy Kỉ Dĩ Ninh được Đường Dịch bảo vệ phía sau đã khẳng định đây là người có tiền, hơn nữa động tác anh ấy ôm Kỉ Dĩ Ninh có tính sở hữu lớn như vậy, rõ ràng lộ ra mình là một thương nhân thành đạt: Chỉ cần cô gái anh ấy ôm trong ngực này mở miệng yêu cầu, thì muốn người đàn ông này vung tiền như rác tuyệt đối không phải vấn đề.
Căn cứ vào những phân tích ở trên, các vị tiểu thư làm nhân viên ở đây đều ngầm hiểu tất cả phải vây quanh Kỉ Dĩ Ninh.
Có nhiều cô gái giỏi về cách đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm như thế này, còn lo lắng không mua được quà sao.
Ngắn ngủn nửa giờ, đồ trong xe mua hàng đã đầy ứ rồi, cả đồ dùng và đồ chơi, đầy đủ mọi thứ. Cuối cùng, các tiểu thư trong quán nhiệt tình dào dạt lôi kéo Kỉ Dĩ Ninh, giới thiệu cho cô những sản phẩm cao cấp mới của họ.
“Kỉ tiểu thư, ở đây chúng tôi có rất nhiều đồ trang sức dành cho mẹ con, cô muốn mua một thứ không?”
Kỉ Dĩ Ninh vội cười xua tay,“Cái này không cần, không phải tôi có cục cưng, là tôi mua tặng người khác ……”
Các nữ nhân viên lập tức bị sốc.
Không phải cô ấy có cục cưng sao? Kế hoạch đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cao cấp này xem ra khó có thể tăng lên rồi. Thế này thì các cô phải nói tiếp thế nào đây? Không thể chạy đến chỗ Đường Dịch nói ‘Vị tiên sinh này, mua cho vợ và cục cưng tương lai của ngài một bộ đi’, vạn nhất người ta thực sự không thích có đứa nhỏ thì sao đây?
Kỳ thật, khi các nữ nhân viên ở đây mở miệng giới thiệu sản phẩm, phản ứng của Kỉ Dĩ Ninh và Đường Dịch luôn hoàn toàn tương phản: Đường Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm nghe, mà Kỉ Dĩ Ninh thì sao, biểu tình ôn nhu trong giây lát đã được viết trên mặt, trong mắt rõ ràng có ẩn ẩn chờ mong, toàn thân cao thấp không thể tìm kiếm một chút ý tứ bài xích nào.
Tín hiệu rõ ràng như vậy rất nhanh chóng đã bị các nữ nhân viên bắt lấy, hơn nữa trong đầu họ cũng rất nhanh suy ra một kết luận: Cô gái này có tâm lý của các bà mẹ, tính tình hiền dịu, ít nói, có thể tiến công đây.
Chính vì vậy, mấy cô gái đó nhanh chóng điều chỉnh chiến lược, đi lại đường vòng.
“Kỉ tiểu thư, cô dịu dàng như vậy, Đường tiên sinh lại anh tuấn như thế, tương lai cục cưng của hai người nhất định là rất xuất sắc rồi ……” Nghĩ một chút, lại bỏ thêm một chút hương vị cám dỗ:“…… Trước tiên mua một bộ trang sức dành cho mẹ con, cũng coi như thể hiện sự chờ mong kết tinh tình yêu tương lai của hai người……”
Kỉ Dĩ Ninh giật mình.
Kết tinh tình yêu sao? Đúng vậy, ngay cả Tiểu Miêu và Đường Kính cũng có ……
Bất tri bất giác liền giương mắt, trông mong nhìn sang Đường Dịch.
“……”
Cô vô tội nhìn anh như vậy, Đường Dịch muốn làm bộ như không biết cũng khó.
Đưa cho nữ nhân viên bán hàng một thẻ vàng, ý bảo họ gói lại bộ trang sức đó, các tiểu thư thì liên tục cười nói cám ơn Đường tiên sinh. (thẻ vàng: kim táp, còn có nghĩa là thẻ ưu tiên.)
Kỉ Dĩ Ninh có chút đỏ mặt nhìn anh, cũng không biết anh có hiểu ý tứ của cô không.
Đường Dịch đưa tay lên sờ sờ mặt cô, mỉm cười với cô, giống như không phát hiện ánh mắt đang chờ mong của cô, không hề có chút ý tứ ẩn trong lời nào mà nói với cô:“Em thích là tốt rồi.”
Một câu nói bình dị, phút chốc làm trong lòng Kỉ Dĩ Ninh hơi có cảm giác mất mát.
……
Mua quà xong, hai người liền lái xe đến nhà Đường Kính.
Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh Đường Kính và Tiểu Miêu cực kỳ ân ái, không nghĩ tới mới vừa đi đến cửa hoa viên, quản gia đi ra ngoài mở cửa cho Đường Dịch liền nơm nớp lo sợ chỉ chỉ bên trong, thực lo lắng nói cho Đường Dịch:“Bọn họ đang ở bên trong, đang có chuyện…… Kính thiếu gia hôm nay thật sự đã bị Tô tiểu thư chọc giận……”
Đúng vậy, Đường Kính và Tô Tiểu Miêu, hôm nay lại đang ở trên chiến trường, mặt đối mặt khai chiến.
Tô Tiểu Miêu từ nhỏ đã không quen bị người ta quản, thứ nhất là vì thật sự không có người giám hộ có quan hệ huyết thống, thứ hai là căn bản cũng không có người quản được cô. Tô Tiểu Miêu cứ như vậy một đường thảnh thơi mà trưởng thành không hề bị ai giám thị hết, tự do trưởng thành theo phong cách Bohemian.
Sau đó, cô gặp được Đường Kính, bị đóng gói, bị ăn luôn, bị quẹo vào phần mộ hôn nhân, không phải cô cảm thấy mình không may mắn. Tuy nói là vợ chồng, nhưng mấy năm qua Đường Kính dường như không quản cô nhiều lắm, đối với nhiều hành vi không thể tưởng tượng được của cô anh vẫn dung túng, trừ phi cô gây chuyện, nguy hiểm, xúc phạm luật an toàn của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, Đường Kính mới có thể nhúng tay.
Một Đường Kính như vậy, quả thực rất hợp khẩu vị của Tô Tiểu Miêu, cho nên ngày thường cô luôn dùng những cách thật chân chó để lấy lòng Đường Kính.
Tuy nhiên! Từ sau khi cô bị bệnh viện tra ra có Tiểu Tiểu Miêu, tất cả đều thay đổi.
Đường Kính trên tay có quyền lợi, điểm ấy Tô Tiểu Miêu rất rõ ràng, nhưng đến tột cùng có bao nhiêu, Tiểu Miêu cũng không biết. Đường Kính không thích nhiều người biết đến, rất nhiều chuyện anh đều giấu kín không một khe hở, một tia dấu vết cũng không có, Tiểu Miêu chưa thấy qua, cô cũng không nghĩ ra anh mà dùng thủ đoạn như Đường Dịch thì sẽ có bộ dáng gì đây.
Nhưng mà, từ sau khi xác định cô mang thai, Đường Kính không tiếp tục giấu quyền nữa, rõ ràng vận dụng mạng lưới quan hệ quyền lực, đoạt lấy tất cả quyền lợi công việc của Tô Tiểu Miêu. Cô không cần ra ngoài, không cần đi phỏng vấn, chỉ cho phép ngồi trong văn phòng, cho dù là ngồi, cũng bị tịch thu máy tính, bởi vì có phóng xạ, dù muốn viết bản thảo cũng phải sửa dùng bút máy.
Cái này cũng chưa tính, Đường Kính còn nói rõ tất cả mọi thứ với cô: Không cho đến quán bar, không cho ngủ sau mười giờ tối, không cho ăn những thứ kỳ quái quá lạnh quá cay, không cho mặc quần jean đeo thắt lưng bó sát người, không cho dùng ván trượt, không cho mắng chửi người……
Tô Tiểu Miêu làm sao có thể chấp nhận được? Từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, bây giờ làm sao cô có thể chịu được loại ngược đãi này chứ?!
Hôm nay, Tô Tiểu Miêu lẻn ra ngoài bị thất bại, bị Đường Kính bắt được, mâu thuẫn nội bộ nhân dân rốt cục bùng nổ toàn diện.
Vì thế, không hề nghi ngờ, nội chiến.
Đường Kính lạnh lùng nhìn cô:“Lời nói của anh, em bỏ vào tai này ra tai kia có phải hay không?”
Tô Tiểu Miêu vốn đã bị quản giáo rất bực bội trong lòng, hôm nay anh còn không buông tha cô, Tô Tiểu Miêu nhất thời nổi trận lôi đình, tính cách quyết tâm đối đầu với kẻ thù trước đây lập tức đã trở lại toàn bộ.
Vẫn đeo giầy đứng trên sô pha, Tô Tiểu Miêu cả người sắc bén vạn phần, nâng tay chỉ thẳng hướng Đường Kính rống lên:“Cái này cũng không cho cái kia cũng không cho! Cái gì cũng không được! Làm chuyện này cũng sai làm chuyện kia cũng sai! Lão tử bây giờ đang mang thai! Cũng không phải là đang ngồi tù!!!”
Sắc mặt Đường Kính thật không tốt, lạnh như băng thấu tận xương, nhìn cô, trong giọng nói không có nửa điểm độ ấm.
“Anh cảnh cáo em, ngay lập tức trèo xuống ghế cho anh.”
Tô Tiểu Miêu cười lạnh một tiếng:“Như thế nào, tôi không xuống thì anh sẽ đánh tôi sao? Trước kia, nếu không phải tôi cam tâm tình nguyện phối hợp với anh, anh cho rằng chỉ dựa vào mình, có thể động vào tôi sao?”
/63
|