An Diệc Thành lái xe đi ra ngoài không được bao lâu, thì điện thoại di động vang lên, anh vừa cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy người gọi là Tiểu Gia, không chút chần chừ nhanh chóng ấn phím nghe, tiếc là người nge điện thoại không phải An Minh Gia, mà là chiêu bài của Nguyễn Ngộ Minh nhất định phải tìm ra mẹ ruột cho Tiểu Gia.
"Đi công tác lâu như vậy đến con trai cũng không lo, cái người này có thể được gọi là cha sao!" Tiếng của Nguyễn Ngộ Minh có thể nói là có quái khí, "Nếu như không phải là tôi thường tới chơi với Tiểu Gia. Tiểu Gia sẽ rất buồn bã. . . . . ."
An Diệc Thành coi thường tất cả lời nói của Nguyễn Ngộ Minh, "Bảo Tiểu Gia nghe điện thoại."
Nguyễn Ngộ Minh buồn bực, "Sao tôi thường xuyên đến chơi với con trai anh, anh không tỏ ra biết ơn tôi thì cũng coi như đủ rồi, tại sao mà vô tình tới vậy, tôi mới mở lời nói một câu, anh liền yêu cầu đưa điện thoại cho con trai anh. Có phải là quá vô tình hay không hả? . ."
An Diệc Thành vẫn hết sức im lặng, trong khoảng thời gian gần đây, chẳng biết tại sao Nguyễn Ngộ Minh này, đối với chuyện của Tiểu Gia quan tâm không phải là kiểu bình thường mà là ra vẻ cực kì quan tâm, hận không thể đi theo Tiểu Gia theo dõi 24h được, An Diệc Thành cảm thấy không biết làm sao, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại lúc anh ta đến ở cùng với Tiểu Gia, Tiểu Gia cũng sẽ không buồn chán đôi chút, chính vì thế anh không thể làm gì khác hơn là mắt nhắm mắt mở, giả vờ không biết Nguyễn Ngộ Minh cùng với những thứ nhàm chán kinh khủng kia.
"Để cho Tiểu Gia nghe điện thoại." Anh không có nửa điểm lộ vẻ xúc động.
Nguyễn Ngộ Minh ở bên kia hung hăng liếc mắt, ai cũng nói đại ca cùng Ngũ Ca hung ác, so với sự vô tình này, vị Tứ ca đây cũng có kém ai đâu.
"Tiểu Gia ngủ rồi, tôi mới vừa dỗ nhóc con ngủ ." Nguyễn Ngộ Minh lúc này mới mở lời nói thật, hắn dừng hai giây, đột nhiên hô, "Tứ ca."
"Hả?"
"Anh cũng nên suy tính tìm một người mẹ cho Tiểu Gia đi, anh xem anh thường xuyên đi công tác, không thể nào đưaTiểu Gia đi cùng, để cho đứa nhỏ ở nhà một mình, thì rất tội nghiệp . . . . . Có một người đàn bà ở nhà cũng khác đi, không chỉ có thể ở cùng với Tiểu Gia, còn có thể thỏa mãn anh . . . . . Hắc hắc. . . . . ."
An Diệc Thành trả lời Nguyễn gặp minh bằng cách trực tiếp cúp điện thoại, Nguyễn Ngộ Minh nhìn điện thoại đã bị cúp, lúc sau mới nhớ, mình vốn là muốn hỏi Tứ ca lúc nào thì trở về, kết quả còn chưa kịp hỏi !
An Diệc Thành để điện thoại xuống, vừa đi, vừa nghĩ bây giờ đi về thì Tiểu Gia đã ngủ, cũng có thể quấy rầy giấc ngủ của Tiểu Gia, hiện tại không biết nên đi đâu. Anh lái xe đến chỗ chung cư nơi Trình Vũ Phỉ đang ở, cái chung cư này cách thành phố có hơi xa, nhưng được cái là giao thông coi như đi dễ dàng, nhưng bởi vì cũ kỹ nên tiền thuê rất thấp, mấy thiết bị cũng gần như bị hư hỏng. Anh cho xe dừng lại, không thể nói rõ được tại sao mình lại đi đến chỗ này.
Tất cả đèn xe đều tắt, khoảng không gian đen kịt bốn phía, anh lấy ra cái bật lửa, đốt điếu thuốc, chợt hít vài hơi.
Anh thật ra thì cũng rất muốn biết, nếu như chuyện năm đó lại xảy ra một lần nữa, anh sẽ rời khỏi Hạ Tư Tư chứ không nguyện ý ở chung. Nhà của anh không được vững chắc, không đúng, phải nói là yếu rất sập xệ mới đúng, phòng ốc như vậy đều khiến người ta hoài nghi, một trận bão hoặc là một trận mưa to cũng khiến mọi thứ ầm ầm sụp đổ. Căn phòng đó mùa hạ thì nóng bức, mùa đông thì nóng rang, nhưng anh cũng từng ở nơi như vậy hai mươi năm. Ba của anh đã sớm qua đời, chỉ còn mẹ, một tay bà nuôi nấng anh, có thể nói mẹ anh đã lấy cả mạng sống của mình mà hiến tặng cho anh, chịu khổ kiếm tiền vất vả như vậy cũng là vì muốn anh học giỏi, sau này trưởng thành, người khác có thể không có thành tích gì, nhưng anh thì không được, đó là những gì mà cả đời mẹ anh mong muốn ở anh.
Mẹ của anh, so bạn cùng lứa tuổi thì đã già đi quá nhiều già rồi, mỗi lần sờ tay mẹ, thấy có nhiều vết sần sùi, anh nghĩ, nhất định phải để cho mẹ anh sống một cuộc sống tốt hơn, khiến cho bà thật hạnh phúc. Mà anh đại khái là một trong những người ghét loại con bất hiếu kia, anh sẽ như thằng ngốc đối với mẹ mình, mẹ bảo anh làm cái gì thì anh sẽ làm cái đó. Nhưng anh không ngờ, đến cơ hội này mà mẹ anh cũng không cho anh làm, hơn nữa anh đã phụ lòng kì vọng của mẹ anh, anh không nghe theo lời mẹ anh học đại học, làm nhân tài ưu tú, anh nghỉ học cho nên đến cái bằng đại học anh cũng không có được.
Mẹ của anh, mỗi ngày đều đi ra ngoài nhặt phế phẩm đi bán, mua sách cho anh đọc, lại không chịu để cho anh giúp một tay, bà nói, bà có thể đi nhặt những thứ này, nhưng anh thì không thể, anh có nhiệm vụ duy nhất chính là đọc sách, đọc sách thật nhiều, những thứ khác đều không cần anh lo.
Anh vẫn không hiểu mẫu thân kiên trì đến từ khi nào, cho đến lúc trước khi chết mẹ anh mới nói cho anh biết, cha của anh không phải chết sớm, mà là ghét bỏ bà không có học thức, cưới một người có học văn hóa Đại Học Sinh. Khi đó mẹ của bà ôm bà đi tìm người đàn ông kia, thế nhưng người đàn ông ấy không cần bà, bà cũng không hề quấn lấy người đàn ông kia, mà là một mình rời xa nơi chôn rau cắt rốn, sanh ra anh, bắt đầu từ khi đó, bà đã xem con của mình là tất cả đối với bà.
Lúc Hạ Tư Tư xuất hiện, giống như là ném cho một người đã đói rất lâu một ổ bánh mì, sau đó hỏi anh, anh có ăn hay không?
Hạ Tư Tư sắp xếp cho mẹ an một công việc khác, để mẹ anh không phải bôn ba mỗi ngày ở ngoài, với lại nhờ Hạ Tư Tư mà anh lấy học bổng nhiều lần. . . . . . Vì vậy, anh đối với Hạ Tư Tư hết sức cảm kích. Nhưng hình như mẹ anh cuối cùng lại khước từ công việc kia, mẹ anh nói, phải tiếp nhận việc từ người khác ở thời điểm khó khăn này, giống như là có ý nghĩ bán đi tương lai của con mình rồi, mà bà không hy vọng lại bán rẻ tương lai con trai mình, vì vậy mẹ anh bắt đầu làm lại công việc nhặt phế phẩm.
Anh thường nghĩ lại nếu như khi đó anh đi theo Hạ Tư Tư ra nước ngoài, mẹ anh có lẽ cũng phải ra đi đã sớm như vậy. Thân thể của bà từ đầu đã không được tốt, lại không chịu tốn tiền, cho dù ngã bệnh đến thuốc cũng không mua được, mà bệnh thì kéo dài ngày này qua ngày nọ.
. . . . . . Nhưng nếu như anh và Hạ Tư Tư ở chung một chỗ, mọi chuyện cũng có thể tránh khỏi, mẹ anh có thể ở trong căn phòng sang trọng phòng, có thể hưởng thụ cuộc sống, có người giúp việc hầu hạ, ăn những món ăn ngon mà bà chưa từng được nếm qua. . . . . . Hơn nữa bà cũng sẽ không rời khỏi nhân thế sớm như vậy.
Hạ Tư Tư nói lên đề nghị mê người như vậy, nếu như anh nói không có động lòng, anh cũng sẽ tự cười mình vì trông rất dối trá, nhưng anh cũng biết, nếu cho tới bây giờ thêm một lần anh nữa như vậy anh cũng sẽ từ chối đề nghị của Hạ Tư Tư , tương lai của anh, ngay từ lúc trước đã được quyết định.
Vì vậy sau này nếu lại nói đó là bi kịch, thì thật ra tất cả đều có thể xem là lẽ tất yếu bao gồm chuyện mẹ anh mất đi.
Anh nhắm hai mắt lại, mấy chuyện đã qua cứ xuất hiện lặp đi, lặp lại trong đầu anh, khiến cho anh muốn vứt bỏ cũng không được, những khổ sở cùng khó khăn mà anh có thể chịu được, mọi chuyện cũng đã là quá khứ, thế nhưng anh cảm thấy mình lại nhớ kỹ đến từng chi tiết. . . . . . Mở mắt, cầm trong tay tàn thuốc anh ném nó vào cái gạt tàn thuốc trong xe, lúc này anh mới mở cửa xe xuống xe.
Trình Vũ Phỉ hình như hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ tới nơi này, cô mở cửa nhìn thấy anh với vẻ mặt khó tin. Cô quả thật không nghĩ anh tới, thế nhưng anh lại đến. Chỗ anh ở mặc dù không coi là xa hoa lộng lẫy, nhưng có phong cách tao nhã, mà chỗ cô ở, mặc dù đã dọn dẹp coi như sạch sẽ, thế nhưng vẫn quá đơn giản mộc mạc, làm thế nào cũng không che lấp được, cô không khỏi có chút tự ti, anh đến đột ngột quá. Lúc trước, khi anh còn là thiếu niên áo trắng, cô tin chắc có một ngày anh sẽ biến thành người xuất chúng, dù là Tiết Giai Nhu ở trước mặt cô hay ám chỉ anh, lấy người có gia cảnh như anh thì đời này sẽ ra sao? Nhưng bây giờ, anh đã trở thành người có vinh quang chói lọi, mà cô thì tan nhà nát cửa, cô có thể vượt qua để sống cuộc sống bình thường nữa hay không. Sống có khúc người có lúc, bọn họ năm đó đối với với nhau ấn tượng, giờ phút này nên thay đổi hoàn toàn.
Cô không mời anh đi vào, mà cứ đứng ở cửa ra vào nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc từ lúc đầu giờ đã chuyển thành có mấy phần phiền muộn.
"Không nhận ra sao?" An Diệc Thành chau chau mày, cười nhẹ, không có ý giễu cợt, cũng không còn lộ ra khác cảm xúc, giống như chính là thoải mái cảm nhận.
Lúc này, Trình Vũ Phỉ mới mở lời mời anh đi vào, nhưng vẫn không nhịn được, liền hỏi "Sao anh tới đây?"
Giữa bọn họ từng có thỏa thuận, quan hệ như vậy không thể để cho em trai của cô biết, đây cũng lí do vì sao mỗi lần gặp đều là cô đi đến chỗ của anh, anh tùy tiện xuất hiện như vậy, nếu như em trai của cô ở đây, thì sẽ như thế nào?
An Diệc Thành ngừng bước chân, đưa lưng về phía sắc mặt khó coi của cô, mắt khẽ híp một cái, ý lạnh trong người thẩm thấu ra ngoài, "Không hoan nghênh?"
Giọng nói anh cứng ngắc, hình như cảm xúc rất tệ, cô chu chu mỏ, cảm thấy không thể nói tiếp cái đề tài này, hôm nay anh đến đây cô đã thấy có chút kì quái, cũng không biết anh đang nghĩ gì, nhưng nếu cứ tiếp tục nói chuyện, có thể sẽ cãi nhau cũng không vui vẻ gì.
"Tôi chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi. Anh đã ăn cơm chưa, có đói bụng không?" Cô lập tức nói sang chuyện khác.
Anh trực tiếp đi tới, ngồi vào trên ghế sa lon, lúc này mới ngẩng đầu lên, "Chưa ăn."
"Vậy tôi đi làm cơm cho anh." Cô nói xong liền đi về phía phòng bếp, lúc đi tới cửa phòng bếp mới nghĩ tới chuyện anh làm sao mà biết được cô ở chỗ này? Nhưng anh lại biết, không phải rất kì lạ sao?
Cô tùy tiện xào món ăn, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của anh, cô cảm thấy hình như có chỗ không ổn, hoàn toàn không thõa mãn. Ngày xưa cô nói với Tiết Giai Nhu rằng cô hi vọng có người đàn ông như vậy, là như nào? Trong lúc khốn khó có thể cứng rắn ứng phó hơn nữa không mang suy nghĩ chịu thua, ở hoàn cảnh thuận lợi thì đã có thể thấy rõ thân phận của mình trầm tĩnh ung dung. . . . . . Khi đó cô mong đợi anh sẽ là người như vậy, hôm nay xem ra, anh thật sự thì chính là người như vậy, vô tình chạm trúng nơi nào đó trong lòng của cô.
Nếu như có một người, hoàn toàn phù hợp với lòng mình đối với tương lai lại có một nửa mong đợi, chuyện như vậy có mất mạng cũng đáng.
An Diệc Thành ngồi ở trên ghế sa lon, đôi tay để cùng một chỗ, mặt mày rủ xuống, hình như nhìn dưới mặt đất. Trong phòng bếp truyền ra âm thanh rang thức ăn, còn có mùi thơm của thức ăn tỏa ra, loại cảm giác này, hình như đã lâu rồi. Mẹ của anh, mỗi ngày sẽ vì anh tự mình chọn lựa làm món ăn anh thích, tuyệt đối không bạc đãi anh chuyện ăn uống, mỗi lần anh muốn giúp một tay, mẹ cũng không chịu, mẹ đem tất cả mệt nhọc cùng những đồ bẩn giành làm tất cả, muốn cho anh cả đời đều không phải đụng những thứ đó, bà cho là làm như vậy, thì cả đời này anh sẽ thật sự thoải mái mà sống tốt . . . . . .
Anh nhếch miệng cười, nếu như nói trên đời này anh cần thật tâm xin lỗi ai, thì người đó nhất định là mẹ của anh, mẹ tận tụy một đời hi vọng anh biến thành người thành đạt anh đúng là vẫn còn không thể làm được.
Lúc này Trình Vũ Phỉ bưng món ăn đi ra, cô thấy trên mặt anh thoáng chút đau khổ không hiểu sao cô lại cảm thấy đau lòng mấy phần, "Ăn cơm."
Anh nghe đến lời của cô..., đi về phía bàn cơm, không có phòng ăn riêng, bàn cơm cũng được bày ở một góc của phòng khách, mà anh xác định, cô sẽ không mang người nào tới chỗ này, cô cố chịu dựng một cuộc sống khó khăn như vậy cũng là một sự sĩ diện đối với người phụ nữ. Chuyện cô rời khỏi công ty cô cũng chưa bao giờ mở miệng nói với anh, để anh có thể ra tay giúp cô giải quyết chuyện .
Chỉ là một chút thức ăn, cô ngồi ở bên cạnh bàn, xem anh ăn cơm.
Anh ăn xong vài hớp, mới nhìn cô một cái, "Em không ăn?"
"Tôi buổi tối ăn rồi, không đói bụng."
"Tôi không thích người khác xem tôi ăn cơm."
Cô lộ vẻ lúng túng, lúc này mới đi qua một bên, không ngồi ở bên cạnh bàn ăn nữa.
Cô tránh ra sau, anh nhanh chóng ăn xong, liền buông bát xuống, sau đó Trình Vũ Phỉ dọn dẹp bát đũa.
Lúc cô từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy anh ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt khó chịu, cô thận trọng nhìn anh, cảm giác hôm nay anh hành động rất kỳ lạ
"Ngày mai là ngày giỗ của mẹ tôi." Anh nói ra như vậy.
Anh đang có chút kỳ quái, cũng là vì chuyện này?
Trình Vũ Phỉ cũng biết mình nên nói gì, nên an ủi ra sao? Cô có gặp qua mẹ của anh, cô liền nghĩ đến một người phụ nữa làm lao công rất xinh đẹp, mà không ai biết, cô năm đó đã làm một việc ngốc như thế nào, cô biết mẹ của anh nhặt phế phẩm, liền đi mua thức uống tới uống..., sau khi uống xong, đem bình bỏ vào chỗ mẹ anh sẽ đi qua . . . . . .Thức uống lúc đó hình như là bốn tệ một chai, sau đó cô mới biết, mình hoàn toàn có thể đi mua nhiều chai nước suối giá một tệ, đổ nước đi, như vậy không phải khá hơn chút hơn là đề nguyên bình nước . . . . .
Chuyện ngu ngốc như vậy, cô để trong đáy lòng, chưa bao giờ nói cho người khác, cho dù là nói với Tiết Giai Nhu.
"Đi công tác lâu như vậy đến con trai cũng không lo, cái người này có thể được gọi là cha sao!" Tiếng của Nguyễn Ngộ Minh có thể nói là có quái khí, "Nếu như không phải là tôi thường tới chơi với Tiểu Gia. Tiểu Gia sẽ rất buồn bã. . . . . ."
An Diệc Thành coi thường tất cả lời nói của Nguyễn Ngộ Minh, "Bảo Tiểu Gia nghe điện thoại."
Nguyễn Ngộ Minh buồn bực, "Sao tôi thường xuyên đến chơi với con trai anh, anh không tỏ ra biết ơn tôi thì cũng coi như đủ rồi, tại sao mà vô tình tới vậy, tôi mới mở lời nói một câu, anh liền yêu cầu đưa điện thoại cho con trai anh. Có phải là quá vô tình hay không hả? . ."
An Diệc Thành vẫn hết sức im lặng, trong khoảng thời gian gần đây, chẳng biết tại sao Nguyễn Ngộ Minh này, đối với chuyện của Tiểu Gia quan tâm không phải là kiểu bình thường mà là ra vẻ cực kì quan tâm, hận không thể đi theo Tiểu Gia theo dõi 24h được, An Diệc Thành cảm thấy không biết làm sao, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại lúc anh ta đến ở cùng với Tiểu Gia, Tiểu Gia cũng sẽ không buồn chán đôi chút, chính vì thế anh không thể làm gì khác hơn là mắt nhắm mắt mở, giả vờ không biết Nguyễn Ngộ Minh cùng với những thứ nhàm chán kinh khủng kia.
"Để cho Tiểu Gia nghe điện thoại." Anh không có nửa điểm lộ vẻ xúc động.
Nguyễn Ngộ Minh ở bên kia hung hăng liếc mắt, ai cũng nói đại ca cùng Ngũ Ca hung ác, so với sự vô tình này, vị Tứ ca đây cũng có kém ai đâu.
"Tiểu Gia ngủ rồi, tôi mới vừa dỗ nhóc con ngủ ." Nguyễn Ngộ Minh lúc này mới mở lời nói thật, hắn dừng hai giây, đột nhiên hô, "Tứ ca."
"Hả?"
"Anh cũng nên suy tính tìm một người mẹ cho Tiểu Gia đi, anh xem anh thường xuyên đi công tác, không thể nào đưaTiểu Gia đi cùng, để cho đứa nhỏ ở nhà một mình, thì rất tội nghiệp . . . . . Có một người đàn bà ở nhà cũng khác đi, không chỉ có thể ở cùng với Tiểu Gia, còn có thể thỏa mãn anh . . . . . Hắc hắc. . . . . ."
An Diệc Thành trả lời Nguyễn gặp minh bằng cách trực tiếp cúp điện thoại, Nguyễn Ngộ Minh nhìn điện thoại đã bị cúp, lúc sau mới nhớ, mình vốn là muốn hỏi Tứ ca lúc nào thì trở về, kết quả còn chưa kịp hỏi !
An Diệc Thành để điện thoại xuống, vừa đi, vừa nghĩ bây giờ đi về thì Tiểu Gia đã ngủ, cũng có thể quấy rầy giấc ngủ của Tiểu Gia, hiện tại không biết nên đi đâu. Anh lái xe đến chỗ chung cư nơi Trình Vũ Phỉ đang ở, cái chung cư này cách thành phố có hơi xa, nhưng được cái là giao thông coi như đi dễ dàng, nhưng bởi vì cũ kỹ nên tiền thuê rất thấp, mấy thiết bị cũng gần như bị hư hỏng. Anh cho xe dừng lại, không thể nói rõ được tại sao mình lại đi đến chỗ này.
Tất cả đèn xe đều tắt, khoảng không gian đen kịt bốn phía, anh lấy ra cái bật lửa, đốt điếu thuốc, chợt hít vài hơi.
Anh thật ra thì cũng rất muốn biết, nếu như chuyện năm đó lại xảy ra một lần nữa, anh sẽ rời khỏi Hạ Tư Tư chứ không nguyện ý ở chung. Nhà của anh không được vững chắc, không đúng, phải nói là yếu rất sập xệ mới đúng, phòng ốc như vậy đều khiến người ta hoài nghi, một trận bão hoặc là một trận mưa to cũng khiến mọi thứ ầm ầm sụp đổ. Căn phòng đó mùa hạ thì nóng bức, mùa đông thì nóng rang, nhưng anh cũng từng ở nơi như vậy hai mươi năm. Ba của anh đã sớm qua đời, chỉ còn mẹ, một tay bà nuôi nấng anh, có thể nói mẹ anh đã lấy cả mạng sống của mình mà hiến tặng cho anh, chịu khổ kiếm tiền vất vả như vậy cũng là vì muốn anh học giỏi, sau này trưởng thành, người khác có thể không có thành tích gì, nhưng anh thì không được, đó là những gì mà cả đời mẹ anh mong muốn ở anh.
Mẹ của anh, so bạn cùng lứa tuổi thì đã già đi quá nhiều già rồi, mỗi lần sờ tay mẹ, thấy có nhiều vết sần sùi, anh nghĩ, nhất định phải để cho mẹ anh sống một cuộc sống tốt hơn, khiến cho bà thật hạnh phúc. Mà anh đại khái là một trong những người ghét loại con bất hiếu kia, anh sẽ như thằng ngốc đối với mẹ mình, mẹ bảo anh làm cái gì thì anh sẽ làm cái đó. Nhưng anh không ngờ, đến cơ hội này mà mẹ anh cũng không cho anh làm, hơn nữa anh đã phụ lòng kì vọng của mẹ anh, anh không nghe theo lời mẹ anh học đại học, làm nhân tài ưu tú, anh nghỉ học cho nên đến cái bằng đại học anh cũng không có được.
Mẹ của anh, mỗi ngày đều đi ra ngoài nhặt phế phẩm đi bán, mua sách cho anh đọc, lại không chịu để cho anh giúp một tay, bà nói, bà có thể đi nhặt những thứ này, nhưng anh thì không thể, anh có nhiệm vụ duy nhất chính là đọc sách, đọc sách thật nhiều, những thứ khác đều không cần anh lo.
Anh vẫn không hiểu mẫu thân kiên trì đến từ khi nào, cho đến lúc trước khi chết mẹ anh mới nói cho anh biết, cha của anh không phải chết sớm, mà là ghét bỏ bà không có học thức, cưới một người có học văn hóa Đại Học Sinh. Khi đó mẹ của bà ôm bà đi tìm người đàn ông kia, thế nhưng người đàn ông ấy không cần bà, bà cũng không hề quấn lấy người đàn ông kia, mà là một mình rời xa nơi chôn rau cắt rốn, sanh ra anh, bắt đầu từ khi đó, bà đã xem con của mình là tất cả đối với bà.
Lúc Hạ Tư Tư xuất hiện, giống như là ném cho một người đã đói rất lâu một ổ bánh mì, sau đó hỏi anh, anh có ăn hay không?
Hạ Tư Tư sắp xếp cho mẹ an một công việc khác, để mẹ anh không phải bôn ba mỗi ngày ở ngoài, với lại nhờ Hạ Tư Tư mà anh lấy học bổng nhiều lần. . . . . . Vì vậy, anh đối với Hạ Tư Tư hết sức cảm kích. Nhưng hình như mẹ anh cuối cùng lại khước từ công việc kia, mẹ anh nói, phải tiếp nhận việc từ người khác ở thời điểm khó khăn này, giống như là có ý nghĩ bán đi tương lai của con mình rồi, mà bà không hy vọng lại bán rẻ tương lai con trai mình, vì vậy mẹ anh bắt đầu làm lại công việc nhặt phế phẩm.
Anh thường nghĩ lại nếu như khi đó anh đi theo Hạ Tư Tư ra nước ngoài, mẹ anh có lẽ cũng phải ra đi đã sớm như vậy. Thân thể của bà từ đầu đã không được tốt, lại không chịu tốn tiền, cho dù ngã bệnh đến thuốc cũng không mua được, mà bệnh thì kéo dài ngày này qua ngày nọ.
. . . . . . Nhưng nếu như anh và Hạ Tư Tư ở chung một chỗ, mọi chuyện cũng có thể tránh khỏi, mẹ anh có thể ở trong căn phòng sang trọng phòng, có thể hưởng thụ cuộc sống, có người giúp việc hầu hạ, ăn những món ăn ngon mà bà chưa từng được nếm qua. . . . . . Hơn nữa bà cũng sẽ không rời khỏi nhân thế sớm như vậy.
Hạ Tư Tư nói lên đề nghị mê người như vậy, nếu như anh nói không có động lòng, anh cũng sẽ tự cười mình vì trông rất dối trá, nhưng anh cũng biết, nếu cho tới bây giờ thêm một lần anh nữa như vậy anh cũng sẽ từ chối đề nghị của Hạ Tư Tư , tương lai của anh, ngay từ lúc trước đã được quyết định.
Vì vậy sau này nếu lại nói đó là bi kịch, thì thật ra tất cả đều có thể xem là lẽ tất yếu bao gồm chuyện mẹ anh mất đi.
Anh nhắm hai mắt lại, mấy chuyện đã qua cứ xuất hiện lặp đi, lặp lại trong đầu anh, khiến cho anh muốn vứt bỏ cũng không được, những khổ sở cùng khó khăn mà anh có thể chịu được, mọi chuyện cũng đã là quá khứ, thế nhưng anh cảm thấy mình lại nhớ kỹ đến từng chi tiết. . . . . . Mở mắt, cầm trong tay tàn thuốc anh ném nó vào cái gạt tàn thuốc trong xe, lúc này anh mới mở cửa xe xuống xe.
Trình Vũ Phỉ hình như hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ tới nơi này, cô mở cửa nhìn thấy anh với vẻ mặt khó tin. Cô quả thật không nghĩ anh tới, thế nhưng anh lại đến. Chỗ anh ở mặc dù không coi là xa hoa lộng lẫy, nhưng có phong cách tao nhã, mà chỗ cô ở, mặc dù đã dọn dẹp coi như sạch sẽ, thế nhưng vẫn quá đơn giản mộc mạc, làm thế nào cũng không che lấp được, cô không khỏi có chút tự ti, anh đến đột ngột quá. Lúc trước, khi anh còn là thiếu niên áo trắng, cô tin chắc có một ngày anh sẽ biến thành người xuất chúng, dù là Tiết Giai Nhu ở trước mặt cô hay ám chỉ anh, lấy người có gia cảnh như anh thì đời này sẽ ra sao? Nhưng bây giờ, anh đã trở thành người có vinh quang chói lọi, mà cô thì tan nhà nát cửa, cô có thể vượt qua để sống cuộc sống bình thường nữa hay không. Sống có khúc người có lúc, bọn họ năm đó đối với với nhau ấn tượng, giờ phút này nên thay đổi hoàn toàn.
Cô không mời anh đi vào, mà cứ đứng ở cửa ra vào nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc từ lúc đầu giờ đã chuyển thành có mấy phần phiền muộn.
"Không nhận ra sao?" An Diệc Thành chau chau mày, cười nhẹ, không có ý giễu cợt, cũng không còn lộ ra khác cảm xúc, giống như chính là thoải mái cảm nhận.
Lúc này, Trình Vũ Phỉ mới mở lời mời anh đi vào, nhưng vẫn không nhịn được, liền hỏi "Sao anh tới đây?"
Giữa bọn họ từng có thỏa thuận, quan hệ như vậy không thể để cho em trai của cô biết, đây cũng lí do vì sao mỗi lần gặp đều là cô đi đến chỗ của anh, anh tùy tiện xuất hiện như vậy, nếu như em trai của cô ở đây, thì sẽ như thế nào?
An Diệc Thành ngừng bước chân, đưa lưng về phía sắc mặt khó coi của cô, mắt khẽ híp một cái, ý lạnh trong người thẩm thấu ra ngoài, "Không hoan nghênh?"
Giọng nói anh cứng ngắc, hình như cảm xúc rất tệ, cô chu chu mỏ, cảm thấy không thể nói tiếp cái đề tài này, hôm nay anh đến đây cô đã thấy có chút kì quái, cũng không biết anh đang nghĩ gì, nhưng nếu cứ tiếp tục nói chuyện, có thể sẽ cãi nhau cũng không vui vẻ gì.
"Tôi chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi. Anh đã ăn cơm chưa, có đói bụng không?" Cô lập tức nói sang chuyện khác.
Anh trực tiếp đi tới, ngồi vào trên ghế sa lon, lúc này mới ngẩng đầu lên, "Chưa ăn."
"Vậy tôi đi làm cơm cho anh." Cô nói xong liền đi về phía phòng bếp, lúc đi tới cửa phòng bếp mới nghĩ tới chuyện anh làm sao mà biết được cô ở chỗ này? Nhưng anh lại biết, không phải rất kì lạ sao?
Cô tùy tiện xào món ăn, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của anh, cô cảm thấy hình như có chỗ không ổn, hoàn toàn không thõa mãn. Ngày xưa cô nói với Tiết Giai Nhu rằng cô hi vọng có người đàn ông như vậy, là như nào? Trong lúc khốn khó có thể cứng rắn ứng phó hơn nữa không mang suy nghĩ chịu thua, ở hoàn cảnh thuận lợi thì đã có thể thấy rõ thân phận của mình trầm tĩnh ung dung. . . . . . Khi đó cô mong đợi anh sẽ là người như vậy, hôm nay xem ra, anh thật sự thì chính là người như vậy, vô tình chạm trúng nơi nào đó trong lòng của cô.
Nếu như có một người, hoàn toàn phù hợp với lòng mình đối với tương lai lại có một nửa mong đợi, chuyện như vậy có mất mạng cũng đáng.
An Diệc Thành ngồi ở trên ghế sa lon, đôi tay để cùng một chỗ, mặt mày rủ xuống, hình như nhìn dưới mặt đất. Trong phòng bếp truyền ra âm thanh rang thức ăn, còn có mùi thơm của thức ăn tỏa ra, loại cảm giác này, hình như đã lâu rồi. Mẹ của anh, mỗi ngày sẽ vì anh tự mình chọn lựa làm món ăn anh thích, tuyệt đối không bạc đãi anh chuyện ăn uống, mỗi lần anh muốn giúp một tay, mẹ cũng không chịu, mẹ đem tất cả mệt nhọc cùng những đồ bẩn giành làm tất cả, muốn cho anh cả đời đều không phải đụng những thứ đó, bà cho là làm như vậy, thì cả đời này anh sẽ thật sự thoải mái mà sống tốt . . . . . .
Anh nhếch miệng cười, nếu như nói trên đời này anh cần thật tâm xin lỗi ai, thì người đó nhất định là mẹ của anh, mẹ tận tụy một đời hi vọng anh biến thành người thành đạt anh đúng là vẫn còn không thể làm được.
Lúc này Trình Vũ Phỉ bưng món ăn đi ra, cô thấy trên mặt anh thoáng chút đau khổ không hiểu sao cô lại cảm thấy đau lòng mấy phần, "Ăn cơm."
Anh nghe đến lời của cô..., đi về phía bàn cơm, không có phòng ăn riêng, bàn cơm cũng được bày ở một góc của phòng khách, mà anh xác định, cô sẽ không mang người nào tới chỗ này, cô cố chịu dựng một cuộc sống khó khăn như vậy cũng là một sự sĩ diện đối với người phụ nữ. Chuyện cô rời khỏi công ty cô cũng chưa bao giờ mở miệng nói với anh, để anh có thể ra tay giúp cô giải quyết chuyện .
Chỉ là một chút thức ăn, cô ngồi ở bên cạnh bàn, xem anh ăn cơm.
Anh ăn xong vài hớp, mới nhìn cô một cái, "Em không ăn?"
"Tôi buổi tối ăn rồi, không đói bụng."
"Tôi không thích người khác xem tôi ăn cơm."
Cô lộ vẻ lúng túng, lúc này mới đi qua một bên, không ngồi ở bên cạnh bàn ăn nữa.
Cô tránh ra sau, anh nhanh chóng ăn xong, liền buông bát xuống, sau đó Trình Vũ Phỉ dọn dẹp bát đũa.
Lúc cô từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy anh ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt khó chịu, cô thận trọng nhìn anh, cảm giác hôm nay anh hành động rất kỳ lạ
"Ngày mai là ngày giỗ của mẹ tôi." Anh nói ra như vậy.
Anh đang có chút kỳ quái, cũng là vì chuyện này?
Trình Vũ Phỉ cũng biết mình nên nói gì, nên an ủi ra sao? Cô có gặp qua mẹ của anh, cô liền nghĩ đến một người phụ nữa làm lao công rất xinh đẹp, mà không ai biết, cô năm đó đã làm một việc ngốc như thế nào, cô biết mẹ của anh nhặt phế phẩm, liền đi mua thức uống tới uống..., sau khi uống xong, đem bình bỏ vào chỗ mẹ anh sẽ đi qua . . . . . .Thức uống lúc đó hình như là bốn tệ một chai, sau đó cô mới biết, mình hoàn toàn có thể đi mua nhiều chai nước suối giá một tệ, đổ nước đi, như vậy không phải khá hơn chút hơn là đề nguyên bình nước . . . . .
Chuyện ngu ngốc như vậy, cô để trong đáy lòng, chưa bao giờ nói cho người khác, cho dù là nói với Tiết Giai Nhu.
/48
|