Nàng vốn có hảo cảm với Na Tư, người này lời nói đầy lỗi lạc rộng lượng, cử chỉ thì thong dong. Hiện tại nghe lời nói vô sỉ này của hắn thì không khỏi sinh ra lửa giận. Nàng tự nhủ: chẳng lẽ thân phận của hắn rất cao quý hay sao mà có thể nói ra lời này?
Lang La mặc dù kiến thức tương đối sâu rộng nhưng Âu Dương Vũ lúc ấy câu hỏi không được mạch lạc, lại không muốn để hai người đối mặt quá lâu nên nàng cũng chỉ biết đại khái một số điều. Hiện tại do sợ để lộ điều gì trong lời nói có thể khiến cho Na Tư thoạt nhìn rất khôn khéo kia có thể phát hiện ra điều gì dị thường, Âu Dương Vũ liền cố khắc chế lòng hiếu kỳ của mình.
Âu Dương Vũ trợn to hai mắt, tò mò nhìn Na Tư một lúc lâu mới lúng ta lúng túng nói: "Tại sao lại nói nàng là con dân của ngài... ngài... ngài chẳng lẽ là....?
Nói tới đây nàng tỏ ra ấp a ấp úng, không dám nói hết lời.
Na Tư khẽ mỉm cười, lộ ra một chút kiêu ngạo, lại có một chút khoe khoang. Tri Thần đang trong lồng ngực của hắn, nghe được câu hỏi của Âu Dương Vũ xong thì không khỏi mở to hai mắt, giọng nói có chút kì quái hỏi: "Chẳng lẽ cho đến hiện tại ngươi còn chưa biết được thân phận của chàng sao? Ngươi không biết thân phận của Na Tư mà đã đáp ứng thành người hầu của chàng? Trời ạ, ta làm sao mà lại gặp được kẻ đần độn thế này?"
Nghe được câu nói đó, Thiền Tử có chút không vui. Nàng trợn mắt nhìn Tri Thần một cái rồi quay đầu nhẹ nhàng nói với Âu Dương Vũ: "Na Tư là tam vương tử điện hạ của Á Tố quốc chúng ta."
A?
Vẻ mặt của Âu Dương Vũ có chút khủng hoảng, nàng tựa hồ kinh ngạc tới cực điểm, cũng không biết phản ứng ra sao. Cả ngươi trở nên ngây ngốc, cũng không biết phải nói cái gì.
Na Tư ha ha cười, phất phất tay nói: "Âu Dương ít gặp người khác, không biết cũng là bình thường. Tốt lắm, chuyện này dừng ở đây đi". Dứt lời, hắn nhìn những người khác, nghiêm túc nói: "Hãy nhớ những gì chúng ta đã nói lúc đi ra ngoài, chúng ta là đi du ngoạn, không cần thiết phải bày thân phận mình ra để kinh động người khác."
"Hảo."
Âu Dương Vũ âm thầm buồn cười, khẩu khí của Na Tư là hãy sống điệu thấp, nhưng khẩu khí lộ ra lại lớn như vậy. Kẻ hữu tâm khẳng định vừa nghe sẽ hoài nghi.
Bất quá nàng mới đến không lâu, cũng không biết người nơi này trí tuệ như thế nào.
Nghĩ đến trí tuệ, Âu Dương Vũ cảm giác được mình đã quá mức bối rối, tài trí đã hạ xuống cực kỳ thấp.
Âu Dương Vũ nhìn bóng lưng của Na Tư, thầm suy nghĩ: thì ra đệ nhất đại quốc của đại lục này lại là thế giới của người da vàng.
Đi được hai canh giờ, từ trên trời hạ xuống một đầu ưng lớn, bay quanh quẩn rồi đáp xuống bả vai của Na Tư. Na Tư từ dưới chân của đầu ưng tháo xuống một tờ da thú, nhìn mấy lần rồi đem lão ưng thả ra, quay lại nói với mọi người: "Chúng ta sắp trở về thành Á Tố rồi."
Hắn nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc. Mọi người không dám hỏi nhiều, liền vội vàng gật đầu. Những thiếu niên vội vã vào thành, chọn lấy một thớt ngựa, mỗi người một con đi về hướng thành Á Tố.
Âu Dương Vũ không nói tiếng nào, giống như người tàng hình đi theo những thiếu niên. Lúc này, cảm giác mới mẻ nàng mang lại cho mọi người đã dần dần tản đi, kể cả Na Tư trong đó, tất cả mọi người đều không lưu ý đến nàng.
Liên tiếp bảy ngày, vó ngựa của mọi người không hề ngừng lại. Những thiếu niên tinh lực tràn đầy, vừa cưỡi ngựa phi nước đại vừa cười cười nói nói. Âu Dương Vũ mới biết được, những thiếu niên này dù nam hay nữ thì tất cả cũng đều là con cháu quý tộc của Á Tố quốc. Chính xác mà nói, cũng chỉ có nàng là thân phận thấp nhất, vẻn vẹn chỉ là người hầu của Na Tư.
Âu Dương Vũ căn bản không biết một người hầu thì phải làm những gì, kì quái là Na Tư cũng chưa từng yêu cầu gì ngoài yêu cầu rằng nàng theo bên người.
Một ngày kia, vào sáng sớm, trên đường xuất hiện sương mù nồng đậm, cách nhau mười bước là không còn thấy rõ người. Na Tư vung tay lên, ra hiệu tất cả mọi người dừng lại.
Những thiếu niên thường xuyên đi cùng hắn nhận thấy thần sắc hắn không đúng, liền vội vàng dừng ngựa, rút binh khí ra, phòng bị nhìn xung quanh. Na Tu hướng Âu Dương Vũ phất tay, nhẹ nói: "Công phu của ngươi như thế nào?"
Âu Dương Vũ nhớ tới pháp thuật kinh thiên động địa của thiếu niên thần bí kia, không khỏi hạ giọng nói: "Cũng chỉ bình thường."
Na Tư quay đầu, nhìn nàng đầy thâm ý, chậm rãi nói: "Hãy đứng ở sau ta."
Lời này vừa nói ra, Tri Thần lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Na Tư, rồi nhìn về phía Âu Dương Vũ. Nàng bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Nào có ai đối với người hầu tốt như vậy."
Âu Dương Vũ khẽ lên tiếng đồng ý, giục ngựa đi theo sau Na Tư. Na Tư đối với hành động của nàng vẫn có chút dị thường, nàng cũng không rõ là có phải đã bị hắn nhìn thấu thân phận không.
Na Tử ngẩng đầu, ngưng trọng nhìn vào đám sương mù mịt mờ phía trước. Hắn thỉnh thoảng nghiêng lỗ tai nghe một chút, cũng không biết là phát hiện ra cái gì.
Đang lúc Âu Dương Vũ chăm chú suy nghĩ, Na Tư đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng quát lên: "Chúng ta là những thiếu niên Á Tố quốc đang du hành, không biết các ngươi là ai, tại sao lại cản đường ở chỗ này?"
Sau tiếng quát của Na Tư, từ đám sương mù mịt mờ phía trước và bên trái, rõ ràng truyền lại tiếng bước chân. Cho đến đây Âu Dương Vũ mới khẳng định đúng là có người. Nàng quay đầu nhìn về phía Na Tư, thầm giật mình: chẳng lẽ hắn cũng có loại pháp thuật nào đó? Ta làm sao mà cái gì cũng không có cảm giác được?"
Tiếng bước chân của đối phương vang lên hai bước rồi lại trở lên trầm mặc. Sau đó, một giọng nói già nua khàn khàn truyền đến: "Các ngươi là những thiếu niên Á Tố quốc đang du hành?" Thanh âm có chút chần chờ, hiển nhiên là đối với thân phận của bọn họ có điều kiêng kị.
"Chính là.
Đối phương chần chừ một lúc, sau một lúc lâu mới nói: "Sư yêu của chúng ta đối với các ngươi sinh ra hứng thú". Những thiếu niên nhất thời sắc mặt trở nên kịch biến, lão già kia từ từ nói: "Nó chỉ cần ngửi một chút."
Na Tư cười lạnh một tiếng, giục ngựa tiến về phía trước một bước. Hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn đám sương mịt mù phía trước, hắng giọng nói: "Nguyên lai là Sư Sắc nhân, không biết các ngươi muốn tìm cái gì?" Tay hắn hướng về không trung vung lên, đám thiếu niên đồng thời vung đao kiếm giơ lên không trung. Na Tư thản nhiên nói: "Hãy nói đi, nếu như ta không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, chỉ sợ là ý của các ngươi không thành."
Lời này của hắn hợp tình hợp lý, hơn nữa lại hết sức lễ độ, Âu Dương Vũ không khỏi nhìn về hắn. Lúc này mới phát hiện ra, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi này kỳ thực so với đại đa số những người cùng tuổi thì cũng lộ ra vẻ hết sức lý trí.
Trong đám sương mù, đối phương lại trầm mặc một hồi lâu. Một lát sau, những tiếng rỉ tai vang lên, giọng nói này vừa chậm vừa mềm dẻo, Âu Dương Vũ một chữ cũng không nghe rõ.
Một lát sau, lão gia kia trầm trầm hỏi: "Các ngươi là quý tộc của Á Tố quốc?"
Không đợi Na Tư mở miệng, Tri Thần đã tiến lên một bước khẽ nói: "Đương nhiên. Sư Sắc nhân, không quản các ngươi tìm kiếm món đồ quý giá gì, các ngươi nhất định là muốn đối mặt với Á Tố quốc sao?"
Tri Thần vừa lên tiếng, Na Tư vội vàng quát lên: "Câm miệng!" Dứt lời, hắn hướng về đám sương mù, tay phải vỗ lên ngực, khách khí nói: "Tiểu cô nương không hiểu chuyện, nói chuyện hơi quá, các vị chớ để trong lòng". Hắn chỉ nói là Tri Thần nói chuyện hơi quá, đó chính là thừa nhận lời nói của nàng rồi.
Âu Dương Vũ kể từ khi lão già thần bí kia vừa mở miệng, trong lòng liền bang bang nhảy lên không ngừng. Nàng rõ ràng cảm giác được một sự quen thuộc làm tim nàng đập nhanh hơn. Cái khí tức này, lúc nàng mới chạy ra khỏi thành Duyên Bình gặp được những người cổ quái điều khiển hổ, sử dụng pháp thuật đối với nàng vô cùng tương tự!
Lang La mặc dù kiến thức tương đối sâu rộng nhưng Âu Dương Vũ lúc ấy câu hỏi không được mạch lạc, lại không muốn để hai người đối mặt quá lâu nên nàng cũng chỉ biết đại khái một số điều. Hiện tại do sợ để lộ điều gì trong lời nói có thể khiến cho Na Tư thoạt nhìn rất khôn khéo kia có thể phát hiện ra điều gì dị thường, Âu Dương Vũ liền cố khắc chế lòng hiếu kỳ của mình.
Âu Dương Vũ trợn to hai mắt, tò mò nhìn Na Tư một lúc lâu mới lúng ta lúng túng nói: "Tại sao lại nói nàng là con dân của ngài... ngài... ngài chẳng lẽ là....?
Nói tới đây nàng tỏ ra ấp a ấp úng, không dám nói hết lời.
Na Tư khẽ mỉm cười, lộ ra một chút kiêu ngạo, lại có một chút khoe khoang. Tri Thần đang trong lồng ngực của hắn, nghe được câu hỏi của Âu Dương Vũ xong thì không khỏi mở to hai mắt, giọng nói có chút kì quái hỏi: "Chẳng lẽ cho đến hiện tại ngươi còn chưa biết được thân phận của chàng sao? Ngươi không biết thân phận của Na Tư mà đã đáp ứng thành người hầu của chàng? Trời ạ, ta làm sao mà lại gặp được kẻ đần độn thế này?"
Nghe được câu nói đó, Thiền Tử có chút không vui. Nàng trợn mắt nhìn Tri Thần một cái rồi quay đầu nhẹ nhàng nói với Âu Dương Vũ: "Na Tư là tam vương tử điện hạ của Á Tố quốc chúng ta."
A?
Vẻ mặt của Âu Dương Vũ có chút khủng hoảng, nàng tựa hồ kinh ngạc tới cực điểm, cũng không biết phản ứng ra sao. Cả ngươi trở nên ngây ngốc, cũng không biết phải nói cái gì.
Na Tư ha ha cười, phất phất tay nói: "Âu Dương ít gặp người khác, không biết cũng là bình thường. Tốt lắm, chuyện này dừng ở đây đi". Dứt lời, hắn nhìn những người khác, nghiêm túc nói: "Hãy nhớ những gì chúng ta đã nói lúc đi ra ngoài, chúng ta là đi du ngoạn, không cần thiết phải bày thân phận mình ra để kinh động người khác."
"Hảo."
Âu Dương Vũ âm thầm buồn cười, khẩu khí của Na Tư là hãy sống điệu thấp, nhưng khẩu khí lộ ra lại lớn như vậy. Kẻ hữu tâm khẳng định vừa nghe sẽ hoài nghi.
Bất quá nàng mới đến không lâu, cũng không biết người nơi này trí tuệ như thế nào.
Nghĩ đến trí tuệ, Âu Dương Vũ cảm giác được mình đã quá mức bối rối, tài trí đã hạ xuống cực kỳ thấp.
Âu Dương Vũ nhìn bóng lưng của Na Tư, thầm suy nghĩ: thì ra đệ nhất đại quốc của đại lục này lại là thế giới của người da vàng.
Đi được hai canh giờ, từ trên trời hạ xuống một đầu ưng lớn, bay quanh quẩn rồi đáp xuống bả vai của Na Tư. Na Tư từ dưới chân của đầu ưng tháo xuống một tờ da thú, nhìn mấy lần rồi đem lão ưng thả ra, quay lại nói với mọi người: "Chúng ta sắp trở về thành Á Tố rồi."
Hắn nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc. Mọi người không dám hỏi nhiều, liền vội vàng gật đầu. Những thiếu niên vội vã vào thành, chọn lấy một thớt ngựa, mỗi người một con đi về hướng thành Á Tố.
Âu Dương Vũ không nói tiếng nào, giống như người tàng hình đi theo những thiếu niên. Lúc này, cảm giác mới mẻ nàng mang lại cho mọi người đã dần dần tản đi, kể cả Na Tư trong đó, tất cả mọi người đều không lưu ý đến nàng.
Liên tiếp bảy ngày, vó ngựa của mọi người không hề ngừng lại. Những thiếu niên tinh lực tràn đầy, vừa cưỡi ngựa phi nước đại vừa cười cười nói nói. Âu Dương Vũ mới biết được, những thiếu niên này dù nam hay nữ thì tất cả cũng đều là con cháu quý tộc của Á Tố quốc. Chính xác mà nói, cũng chỉ có nàng là thân phận thấp nhất, vẻn vẹn chỉ là người hầu của Na Tư.
Âu Dương Vũ căn bản không biết một người hầu thì phải làm những gì, kì quái là Na Tư cũng chưa từng yêu cầu gì ngoài yêu cầu rằng nàng theo bên người.
Một ngày kia, vào sáng sớm, trên đường xuất hiện sương mù nồng đậm, cách nhau mười bước là không còn thấy rõ người. Na Tư vung tay lên, ra hiệu tất cả mọi người dừng lại.
Những thiếu niên thường xuyên đi cùng hắn nhận thấy thần sắc hắn không đúng, liền vội vàng dừng ngựa, rút binh khí ra, phòng bị nhìn xung quanh. Na Tu hướng Âu Dương Vũ phất tay, nhẹ nói: "Công phu của ngươi như thế nào?"
Âu Dương Vũ nhớ tới pháp thuật kinh thiên động địa của thiếu niên thần bí kia, không khỏi hạ giọng nói: "Cũng chỉ bình thường."
Na Tư quay đầu, nhìn nàng đầy thâm ý, chậm rãi nói: "Hãy đứng ở sau ta."
Lời này vừa nói ra, Tri Thần lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Na Tư, rồi nhìn về phía Âu Dương Vũ. Nàng bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Nào có ai đối với người hầu tốt như vậy."
Âu Dương Vũ khẽ lên tiếng đồng ý, giục ngựa đi theo sau Na Tư. Na Tư đối với hành động của nàng vẫn có chút dị thường, nàng cũng không rõ là có phải đã bị hắn nhìn thấu thân phận không.
Na Tử ngẩng đầu, ngưng trọng nhìn vào đám sương mù mịt mờ phía trước. Hắn thỉnh thoảng nghiêng lỗ tai nghe một chút, cũng không biết là phát hiện ra cái gì.
Đang lúc Âu Dương Vũ chăm chú suy nghĩ, Na Tư đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng quát lên: "Chúng ta là những thiếu niên Á Tố quốc đang du hành, không biết các ngươi là ai, tại sao lại cản đường ở chỗ này?"
Sau tiếng quát của Na Tư, từ đám sương mù mịt mờ phía trước và bên trái, rõ ràng truyền lại tiếng bước chân. Cho đến đây Âu Dương Vũ mới khẳng định đúng là có người. Nàng quay đầu nhìn về phía Na Tư, thầm giật mình: chẳng lẽ hắn cũng có loại pháp thuật nào đó? Ta làm sao mà cái gì cũng không có cảm giác được?"
Tiếng bước chân của đối phương vang lên hai bước rồi lại trở lên trầm mặc. Sau đó, một giọng nói già nua khàn khàn truyền đến: "Các ngươi là những thiếu niên Á Tố quốc đang du hành?" Thanh âm có chút chần chờ, hiển nhiên là đối với thân phận của bọn họ có điều kiêng kị.
"Chính là.
Đối phương chần chừ một lúc, sau một lúc lâu mới nói: "Sư yêu của chúng ta đối với các ngươi sinh ra hứng thú". Những thiếu niên nhất thời sắc mặt trở nên kịch biến, lão già kia từ từ nói: "Nó chỉ cần ngửi một chút."
Na Tư cười lạnh một tiếng, giục ngựa tiến về phía trước một bước. Hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn đám sương mịt mù phía trước, hắng giọng nói: "Nguyên lai là Sư Sắc nhân, không biết các ngươi muốn tìm cái gì?" Tay hắn hướng về không trung vung lên, đám thiếu niên đồng thời vung đao kiếm giơ lên không trung. Na Tư thản nhiên nói: "Hãy nói đi, nếu như ta không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, chỉ sợ là ý của các ngươi không thành."
Lời này của hắn hợp tình hợp lý, hơn nữa lại hết sức lễ độ, Âu Dương Vũ không khỏi nhìn về hắn. Lúc này mới phát hiện ra, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi này kỳ thực so với đại đa số những người cùng tuổi thì cũng lộ ra vẻ hết sức lý trí.
Trong đám sương mù, đối phương lại trầm mặc một hồi lâu. Một lát sau, những tiếng rỉ tai vang lên, giọng nói này vừa chậm vừa mềm dẻo, Âu Dương Vũ một chữ cũng không nghe rõ.
Một lát sau, lão gia kia trầm trầm hỏi: "Các ngươi là quý tộc của Á Tố quốc?"
Không đợi Na Tư mở miệng, Tri Thần đã tiến lên một bước khẽ nói: "Đương nhiên. Sư Sắc nhân, không quản các ngươi tìm kiếm món đồ quý giá gì, các ngươi nhất định là muốn đối mặt với Á Tố quốc sao?"
Tri Thần vừa lên tiếng, Na Tư vội vàng quát lên: "Câm miệng!" Dứt lời, hắn hướng về đám sương mù, tay phải vỗ lên ngực, khách khí nói: "Tiểu cô nương không hiểu chuyện, nói chuyện hơi quá, các vị chớ để trong lòng". Hắn chỉ nói là Tri Thần nói chuyện hơi quá, đó chính là thừa nhận lời nói của nàng rồi.
Âu Dương Vũ kể từ khi lão già thần bí kia vừa mở miệng, trong lòng liền bang bang nhảy lên không ngừng. Nàng rõ ràng cảm giác được một sự quen thuộc làm tim nàng đập nhanh hơn. Cái khí tức này, lúc nàng mới chạy ra khỏi thành Duyên Bình gặp được những người cổ quái điều khiển hổ, sử dụng pháp thuật đối với nàng vô cùng tương tự!
/108
|