Thẳng cho đến khi Âu Dương Vũ cúi đầu xuống, La Tử mới kinh ngạc kêu lên: "A, mắt ngươi thật đẹp a, phảng phất có thể đem tâm hồn người ta hút vào. Ta nghe nói, ánh mắt của yêu nữ kia cũng vậy, có thể câu dẫn hồn phách người khác. Nhị ca, ngươi nói ánh mắt của yêu nữ so với mắt của Thư thị của ca thì ánh mắt ai đẹp hơn?"
Âu Dương Vũ khàn khàn nói: "Cô nương nói quá, ta là một nam nhân, sao lại có thể lấy ra so sánh với yêu nữ?"
Nhị vương tử ở một bên thờ ơ nói: "Đúng vậy a, muội cũng đừng ở một bên hồ nháo (quấy rối) nữa."
La Tử hướng về Âu Dương Vũ nghịch ngợm chớp mắt một cái, nói: "Hảo, muội không hồ nháo." Dứt lời, nàng chạy đến bên cạnh Nhị vương tử rồi ngồi xuống."
Nhị vương tử quay đầu đi, quát lên: "Người đâu, đi gọi mấy vị tiên sinh đến đây." Dứt lời, hắn quay lại nhìn về phía La Tử: "Nhị ca có việc, muội đi ra ngoài trước nhé. Tất cả mọi người cũng đi ra ngoài."
Mọi người trong này thì tự nhiên là bao gồm cả Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ cúi đầu cung kính đáp một tiếng, đi theo phía sau La Tử ra khỏi phòng.
La Tử bắt lấy tay của Âu Dương Vũ, cười hì hì nói: "Biết không, thành Á Tố năm nay a, phải là một năm náo nhiệt nhất trong lịch sử."
Âu Dương Vũ hỏi: "Vì sao nói như vậy?"
La Tử thấy Âu Dương Vũ lắng nghe nên rất cao hứng, nàng khanh khách cười nói: "Bởi vì yêu nữ xuất hiện a. Ta hôm nay còn nghe được một lão nhân nói, hiện tại không riêng có yêu nữ xuất hiện, ngay cả Tế Đế thần bí nhất tộc ta cũng đã xuất hiện."
"Tế Đế? Nó là cái gì? Ta chỉ nghe nói qua Tế Ti, Đại Tế Ti, chưa từng nghe qua cái gì Tế Đế."
La Tử cười nói: "Ngươi vậy mà chưa từng nghe qua sao? Hì hì, Tế Đế so với Đại Tế Ti thì còn muốn lợi hại hơn, thậm chí so với Quốc vương của các quốc gia con cao hơn một chút. Bất quá ta nghe lão nhân kia nói, cái này Tế Đế là được trời cao tuyển định, cũng là cách mấy trăm năm mới xuất hiện một kẻ."
"A? Hiếm lạ như vậy a?"
"Dĩ nhiên, nghe nói Tế Đế có khả năng thông thiên, có thể mượn nhật nguyệt phong lôi, khi hắn tức giận chính là sơn hả biến sắc, ở trước mặt Tế Đế coi như là tường thành cao lớn nhất thì cũng không khác gì tờ giấy. Đặc biệt là Tế Đế trải qua truyền thừa thức tỉnh vậy thì càng khủng khiếp hơn."
Âu Dương Vũ vừa nghe, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Hi Thú tức giận, cảnh tượng kia như là ngày tận thế. Nàng vô ý thức che ngực mình, hỏi: "Ngươi mới vừa nói là Tế Đế xuất hiện? Hắn ở nơi nào? Cũng muốn tới Á Tố sao?"
"Dĩ nhiên là phải tới, Á Tố của chúng ta chính là thiên hạ đệ nhất đại thành đó." Nói tới đây, La Tử tối sầm mặt lại: "Thật ra thì hắn đến cũng không phải là việc tốt. Hắn mạnh như vậy, có thể hay không nhìn Á Tố chúng ta không vừa mắt rồi đánh một trận a?"
Âu Dương Vũ mấp máy môi, thấp giọng nói: "Tế Đế kia là một lão nhân sao?"
"Dĩ nhiên không phải, hắn mới xuất hiện trên thế gian không lâu, nhất định là một thiếu niên." Tim của Âu Dương Vũ bang bang nhảy loạn lên, nàng có cảm giác khóc không ra nước mắt: sẽ không phải là Hi Thú thật chứ? Vận khí của ta sao mà không tốt đến vậy, siêu cấp Boss [1] như vậy cũng gặp được? Lại còn để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu nữa."
[1] boss: con quái vật trùm trong game, rất mạnh.
Lúc này, thanh âm hưng phấn của La Tử lại truyền đến bên tai nàng: "Hiện tại Quốc vương cùng vương tử các nước cũng chạy tới Á Tố, cũng không biết Tế Đế kia có chạy tới không. Hì hì, còn có yêu nữ kia, a, nếu ta thấy nàng được nàng thì thật là vui biết mấy."
"Tại sao lại vui?" "Đương nhiên là bởi vì thấy được yêu nữ ngàn năm khó gặp a! Một ngàn năm rồi, ngươi suy nghĩ một chút, đây là phải có bao nhiêu phúc phận."
La Tử nói tới đây, bỗng nhiên xoay lại hỏi: "Di, sao ngươi lại không vui? Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp yêu nữ?"
Âu Dương Vũ cười nói: "Nếu như yêu nữ thật như ngươi nói thì dĩ nhiên là ta không muốn gặp rồi, nếu là thấy một cái rồi để ý mãi mà không quên được thì làm sao bây giờ? Ta cũng không có năng lực đoạt lấy của các Quốc vương và vương tử."
La Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ân, ngươi nói có đạo lý."
Âu Dương Vũ cười nói: "Vì vậy a, cái này gọi là tương kiến bất như bất kiến[2]."
[2] tương kiến bất như bất kiến: gặp còn không bằng không gặp, thà không gặp còn hơn.
"Gặp nhau không bằng không thấy? Câu rất hay, thật là rất hay!" Thanh âm trầm thấp đầy từ tính của nam nhân từ phía sau vang lên, Nhị vương tử mang theo bốn người trung niên xuất hiện. Lúc này, đôi mắt của cả năm người đang sáng lên nhìn Âu Dương Vũ từ trên xuống dưới.
Nhị vương tử mỉm cười nói: "Minh Vũ, ta phát hiện ngươi thực sự là không thường chút nào, những lời này là ngươi tự nói ra sao?"
Âu Dương Vũ cúi đầu, cung kính nói: "Đúng vậy, điện hạ." Nàng thầm suy nghĩ nói: may là ta mới chỉ nói có một câu cũng không hay được như thơ. Âu Dương Vũ a Âu Dương Vũ, ngươi sau này nói chuyện nhất định là phải cẩn thận không có chút phân tâm a.
Nhị vương tử chỉ vào Âu Dương Vũ giới thiệu cho mấy người biên cạnh nói: "Hắn là Minh Chũ, là Thư thị mới của ta."
"Nguyên lai là Thư thị a, không trách được lại có văn tài như vậy." "Đúng vậy a, điện hạ quả nhiên là có ánh mắt tốt."
Nhị vương tử vẫn mìm cười, đợi mọi người bàn tán xong mới nhìn La Tử, nói: "Muội vừa mới nói tới Tế Đế? Chẳng lẽ hắn đã xuất hiện?"
La Tử gật đầu, thoải mái nói: "Đúng vậy a, muội nghe được một lão đầu tử nói."
Nhị vương tử cùng những người bên cạnh nhìn thoáng lẫn nhau, Nhị vương tử lại hỏi: "Lão nhân kia trông như thế nào, có cái gì đặc thù không? Trừ lão ra thì còn có người khác nhắc đến chuyện này không?"
La Tử trừng to mắt, nói: "Nhị ca, sao mà ca chú ý vậy? Muội cũng mới ra khỏi cửa sáng nay, thấy mọi người tụ tập một chỗ nói chuyện cái gì yêu nữ, lúc này lão đầu kia nói rằng Tế Đế muốn xuất hiện, sau khi nói xong lão liền rời khỏi. Bộ dạng của lão sao, hừ, chính là râu bạc mắt đen như một lão đầu bình thường."
Nhị vương tử ánh mắt lóe lên, nhìn người trung niên bên trái, trung niên kia gật đầu, xoay người rồi rời đi. Lúc này, Nhị vương tử nhìn về phía Âu Dương Vũ, mỉm cười nói: "Minh Vũ, vừa rồi xá muội nói chuyện, nếu quả như Tế Đế xuất hiện thì sẽ dẫn đến khả năng xảy ra chiến tranh, ngươi đánh giá việc này thế nào?"
Âu Dương Vũ sửng sốt, lập tức nổi lên một ý niệm trong đầu: chẳng lẽ Nhị vương tử cho rằng ta là là một tài năng, muốn thí nghiệm xem rằng ta có thể dùng hay không?"
Nghĩ tới đây, tâm thần nàng đại động.
Trái tim kịch liệt nhảy lên, Âu Dương Vũ thi lễ một cái, chậm rãi nói: "Tiểu nhân xem, nếu như Tế Đế mà xuất hiện thì thiên hạ sẽ đại loạn!" Nhìn ánh mắt khích lệ của Nhị vương tử, Âu Dương Vũ nói: "Nước không thể có hai chủ, ban ngày không thể có hai mặt trời. Bất kể là Á Tố hay thành Duyên Bình, hay là bất kỳ quốc gia nào, lãnh tụ chân chính cũng chỉ có một. Mà Tế Đế thì so với Quốc vương thì danh dự còn cao hơn, một người như vậy cứ thế mà xuất hiện lại có thể dựa vào tên mà làm cho dân chúng thần phục, như vậy đối với các Quốc vương mà nói là không cho phép. Vì vậy, Tế Đế trừ phi là một kẻ nhược trí vô năng, nếu không nhất định sẽ dẫn tới tai họa!"
Âu Dương Vũ khàn khàn nói: "Cô nương nói quá, ta là một nam nhân, sao lại có thể lấy ra so sánh với yêu nữ?"
Nhị vương tử ở một bên thờ ơ nói: "Đúng vậy a, muội cũng đừng ở một bên hồ nháo (quấy rối) nữa."
La Tử hướng về Âu Dương Vũ nghịch ngợm chớp mắt một cái, nói: "Hảo, muội không hồ nháo." Dứt lời, nàng chạy đến bên cạnh Nhị vương tử rồi ngồi xuống."
Nhị vương tử quay đầu đi, quát lên: "Người đâu, đi gọi mấy vị tiên sinh đến đây." Dứt lời, hắn quay lại nhìn về phía La Tử: "Nhị ca có việc, muội đi ra ngoài trước nhé. Tất cả mọi người cũng đi ra ngoài."
Mọi người trong này thì tự nhiên là bao gồm cả Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ cúi đầu cung kính đáp một tiếng, đi theo phía sau La Tử ra khỏi phòng.
La Tử bắt lấy tay của Âu Dương Vũ, cười hì hì nói: "Biết không, thành Á Tố năm nay a, phải là một năm náo nhiệt nhất trong lịch sử."
Âu Dương Vũ hỏi: "Vì sao nói như vậy?"
La Tử thấy Âu Dương Vũ lắng nghe nên rất cao hứng, nàng khanh khách cười nói: "Bởi vì yêu nữ xuất hiện a. Ta hôm nay còn nghe được một lão nhân nói, hiện tại không riêng có yêu nữ xuất hiện, ngay cả Tế Đế thần bí nhất tộc ta cũng đã xuất hiện."
"Tế Đế? Nó là cái gì? Ta chỉ nghe nói qua Tế Ti, Đại Tế Ti, chưa từng nghe qua cái gì Tế Đế."
La Tử cười nói: "Ngươi vậy mà chưa từng nghe qua sao? Hì hì, Tế Đế so với Đại Tế Ti thì còn muốn lợi hại hơn, thậm chí so với Quốc vương của các quốc gia con cao hơn một chút. Bất quá ta nghe lão nhân kia nói, cái này Tế Đế là được trời cao tuyển định, cũng là cách mấy trăm năm mới xuất hiện một kẻ."
"A? Hiếm lạ như vậy a?"
"Dĩ nhiên, nghe nói Tế Đế có khả năng thông thiên, có thể mượn nhật nguyệt phong lôi, khi hắn tức giận chính là sơn hả biến sắc, ở trước mặt Tế Đế coi như là tường thành cao lớn nhất thì cũng không khác gì tờ giấy. Đặc biệt là Tế Đế trải qua truyền thừa thức tỉnh vậy thì càng khủng khiếp hơn."
Âu Dương Vũ vừa nghe, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Hi Thú tức giận, cảnh tượng kia như là ngày tận thế. Nàng vô ý thức che ngực mình, hỏi: "Ngươi mới vừa nói là Tế Đế xuất hiện? Hắn ở nơi nào? Cũng muốn tới Á Tố sao?"
"Dĩ nhiên là phải tới, Á Tố của chúng ta chính là thiên hạ đệ nhất đại thành đó." Nói tới đây, La Tử tối sầm mặt lại: "Thật ra thì hắn đến cũng không phải là việc tốt. Hắn mạnh như vậy, có thể hay không nhìn Á Tố chúng ta không vừa mắt rồi đánh một trận a?"
Âu Dương Vũ mấp máy môi, thấp giọng nói: "Tế Đế kia là một lão nhân sao?"
"Dĩ nhiên không phải, hắn mới xuất hiện trên thế gian không lâu, nhất định là một thiếu niên." Tim của Âu Dương Vũ bang bang nhảy loạn lên, nàng có cảm giác khóc không ra nước mắt: sẽ không phải là Hi Thú thật chứ? Vận khí của ta sao mà không tốt đến vậy, siêu cấp Boss [1] như vậy cũng gặp được? Lại còn để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu nữa."
[1] boss: con quái vật trùm trong game, rất mạnh.
Lúc này, thanh âm hưng phấn của La Tử lại truyền đến bên tai nàng: "Hiện tại Quốc vương cùng vương tử các nước cũng chạy tới Á Tố, cũng không biết Tế Đế kia có chạy tới không. Hì hì, còn có yêu nữ kia, a, nếu ta thấy nàng được nàng thì thật là vui biết mấy."
"Tại sao lại vui?" "Đương nhiên là bởi vì thấy được yêu nữ ngàn năm khó gặp a! Một ngàn năm rồi, ngươi suy nghĩ một chút, đây là phải có bao nhiêu phúc phận."
La Tử nói tới đây, bỗng nhiên xoay lại hỏi: "Di, sao ngươi lại không vui? Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp yêu nữ?"
Âu Dương Vũ cười nói: "Nếu như yêu nữ thật như ngươi nói thì dĩ nhiên là ta không muốn gặp rồi, nếu là thấy một cái rồi để ý mãi mà không quên được thì làm sao bây giờ? Ta cũng không có năng lực đoạt lấy của các Quốc vương và vương tử."
La Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ân, ngươi nói có đạo lý."
Âu Dương Vũ cười nói: "Vì vậy a, cái này gọi là tương kiến bất như bất kiến[2]."
[2] tương kiến bất như bất kiến: gặp còn không bằng không gặp, thà không gặp còn hơn.
"Gặp nhau không bằng không thấy? Câu rất hay, thật là rất hay!" Thanh âm trầm thấp đầy từ tính của nam nhân từ phía sau vang lên, Nhị vương tử mang theo bốn người trung niên xuất hiện. Lúc này, đôi mắt của cả năm người đang sáng lên nhìn Âu Dương Vũ từ trên xuống dưới.
Nhị vương tử mỉm cười nói: "Minh Vũ, ta phát hiện ngươi thực sự là không thường chút nào, những lời này là ngươi tự nói ra sao?"
Âu Dương Vũ cúi đầu, cung kính nói: "Đúng vậy, điện hạ." Nàng thầm suy nghĩ nói: may là ta mới chỉ nói có một câu cũng không hay được như thơ. Âu Dương Vũ a Âu Dương Vũ, ngươi sau này nói chuyện nhất định là phải cẩn thận không có chút phân tâm a.
Nhị vương tử chỉ vào Âu Dương Vũ giới thiệu cho mấy người biên cạnh nói: "Hắn là Minh Chũ, là Thư thị mới của ta."
"Nguyên lai là Thư thị a, không trách được lại có văn tài như vậy." "Đúng vậy a, điện hạ quả nhiên là có ánh mắt tốt."
Nhị vương tử vẫn mìm cười, đợi mọi người bàn tán xong mới nhìn La Tử, nói: "Muội vừa mới nói tới Tế Đế? Chẳng lẽ hắn đã xuất hiện?"
La Tử gật đầu, thoải mái nói: "Đúng vậy a, muội nghe được một lão đầu tử nói."
Nhị vương tử cùng những người bên cạnh nhìn thoáng lẫn nhau, Nhị vương tử lại hỏi: "Lão nhân kia trông như thế nào, có cái gì đặc thù không? Trừ lão ra thì còn có người khác nhắc đến chuyện này không?"
La Tử trừng to mắt, nói: "Nhị ca, sao mà ca chú ý vậy? Muội cũng mới ra khỏi cửa sáng nay, thấy mọi người tụ tập một chỗ nói chuyện cái gì yêu nữ, lúc này lão đầu kia nói rằng Tế Đế muốn xuất hiện, sau khi nói xong lão liền rời khỏi. Bộ dạng của lão sao, hừ, chính là râu bạc mắt đen như một lão đầu bình thường."
Nhị vương tử ánh mắt lóe lên, nhìn người trung niên bên trái, trung niên kia gật đầu, xoay người rồi rời đi. Lúc này, Nhị vương tử nhìn về phía Âu Dương Vũ, mỉm cười nói: "Minh Vũ, vừa rồi xá muội nói chuyện, nếu quả như Tế Đế xuất hiện thì sẽ dẫn đến khả năng xảy ra chiến tranh, ngươi đánh giá việc này thế nào?"
Âu Dương Vũ sửng sốt, lập tức nổi lên một ý niệm trong đầu: chẳng lẽ Nhị vương tử cho rằng ta là là một tài năng, muốn thí nghiệm xem rằng ta có thể dùng hay không?"
Nghĩ tới đây, tâm thần nàng đại động.
Trái tim kịch liệt nhảy lên, Âu Dương Vũ thi lễ một cái, chậm rãi nói: "Tiểu nhân xem, nếu như Tế Đế mà xuất hiện thì thiên hạ sẽ đại loạn!" Nhìn ánh mắt khích lệ của Nhị vương tử, Âu Dương Vũ nói: "Nước không thể có hai chủ, ban ngày không thể có hai mặt trời. Bất kể là Á Tố hay thành Duyên Bình, hay là bất kỳ quốc gia nào, lãnh tụ chân chính cũng chỉ có một. Mà Tế Đế thì so với Quốc vương thì danh dự còn cao hơn, một người như vậy cứ thế mà xuất hiện lại có thể dựa vào tên mà làm cho dân chúng thần phục, như vậy đối với các Quốc vương mà nói là không cho phép. Vì vậy, Tế Đế trừ phi là một kẻ nhược trí vô năng, nếu không nhất định sẽ dẫn tới tai họa!"
/108
|