Âu Dương Vũ hoảng sợ cả kinh!
Thấy vẻ mặt phòng bị của Âu Dương Vũ, thần sắc Nhị vương tử không thay đổi, tiếp tục nói: "Con mắt của ngươi đúng là phải tìm cách che giấu đi một chút. Nó thật đẹp. Ngày ngươi tới, cả Á Tố thành cùng cực kỳ náo nhiệt, bản vương tử không phải là người hồ đồ nên trong lòng không cách nào không sinh nghi."
Dừng một chút, hắn từ từ nói: "Nghĩ lại một chút, hôm nay hai hộ vệ tới bắt cóc ngươi cũng là vì nguyên nhân này?" Hắn thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Tam đệ ta hai ngày hôm nay giống như phát điên, phái người đi xung quanh lục soát bắt người."
Âu Dương Vũ nghe đến đó thì đã biết là hắn đã có quyết định trong lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú Nhị vương tử, thấy ánh mắt hắn sáng ngời thanh tịnh nhìn chính mình, chỉ có tò mò cũng không có ác ý[1].
[1] đoạn này là ** nên tại hạ dịch bừa nhé, chứ thực ra nghĩ là dâm ý nhiều hơn là ác ý.
Âu Dương Vũ thấp giọng hỏi ngược lại: "Hai người kia có phải là do Tam vương tử phái tới? Điện hạ, Vương phủ của người lại để cho ngoại nhân qua lại tự nhiên, ngay cả một chút ngăn trở cũng không có!"
Nhị vương tử đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Âu Dương Vũ. Một lúc sau, trên mặt hắn mới lộ ra vẻ mỉm cười: "Không tệ, Vương phủ của ta phòng vệ đúng là rất đơn giản. Nhưng không chỉ là Vương phủ của ta, mà ngay cả Á Tố Vương Cung đề phòng cũng không thấy được sâm nghiêm như thế nào."
Hắn từ từ ngồi ở trên ghế, chỉ vào ghế đá trước bàn, nói: "Ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện."
Âu Dương Vũ đi từ từ đến bên cạnh ghế đá rồi chậm rãi ngồi xuống. Từ đầu tới cuối, cặp mắt của nàng luôn nhìn chăm chú Nhị vương tử, chú ý đến vẻ biến hóa của hắn.
Đối với ánh mắt của nàng, vẻ mặt Nhị vương tử vẫn bình thản, hắn nở nụ cười: "Tính cảnh giác của ngươi rất cao, hơn nữa lại tương đối thông minh. Ta chưa bao giờ biết rằng nữ nhân cũng sẽ thông minh như vậy. Nói như vậy, ta đối với tài trí ngươi thật là có tò mò, còn về phần thân phận của ngươi, ta mặc dù cũng tò mò nhưng là không để ý như vậy."
Trong khi khuôn mặt Âu Dương Vũ thả lỏng ra đôi chút, hắn chậm chạp nói: "Ngươi nguyện ý vì ta dốc sức sao? Ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Những lời này, Âu Dương Vũ từng vô cùng khát vọng nghe được. Giờ phút này, nó rốt cục thành thực tế, mặc dù vẫn không thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác được.
Hai mắt từ từ nhắm lại, hít một hơi thật sâu, Âu Dương Vũ mới mở mắt nhìn Nhị vương tử.
Bình tĩnh nhìn vào hai mắt của hắn một hồi lâu, Âu Dương Vũ nhẹ giọng nói: "Ngươi cảm thấy ta đáng giá để ngươi làm như vậy?"
Nhị vương tử cười sảng khoái một tiếng, nói: "Dĩ nhiên. Ta có mắt nhìn người rất tinh tường, hơn nữa ta cũng ko dám chắc chắn điều này lắm. Ngươi tương đối thông minh, con mắt của ngươi nói cho ta biết trong lòng của ngươi cất giấu rất nhiều kiến thức không thể tin được. Đối với ta mà nói, trí tuệ của ngươi so với bề ngoài thì trọng yếu hơn nhiều."
Âu Dương Vũ hít một hơi thật sâu, chậm chạp nói: "Hảo!"
Nói từ này xong, nàng lại hỏi: "Vậy ngươi dùng cái gì tới bảo vệ an toàn của ta?" Nhìn Nhị vương tử, nàng chỉ chỉ hai mắt của mình, nói: "Ngươi cũng đã nói, đôi mắt này sẽ chọc tai họa, ngươi có cái biện pháp gì để cho ta có thể an toàn ngốc ở bên cạnh ngươi? Để cho bao gồm những người bên cạnh ngươi cũng sẽ không hoài nghi thân phận của ta?"
Nhị vương tử ha ha cười một tiếng, nhướn mày nói: "Quả nhiên là người thông minh, hiện tại lại bắt đầu yêu cầu rồi? Chuyện này cũng không khó, bên cạnh ta có một Vu sư, hắn có thể làm thay đổi một bộ phận lộ ra bên ngoài của ngươi, thay đổi hoa văn, cũng có thể để cho làn da trở nên thâm sắc, hơn có thể làm cho con mắt của ngươi sinh ra một chút nho nhỏ biến hóa, khiến cho nó không hề khiến cho người ta có cảm giác như bị hút vào như vậy nữa!"
"Thật sự?" Âu Dương Vũ đứng bật dậy. Vừa mới đứng lên, nàng lập tức thầm nghĩ: ta quá kích động rồi, đây không phải là thái độ nên có lúc đàm phán! Thật đáng chết!
Bất quá, không cần nàng hối hận, Nhị vương tử đã ha ha cười một tiếng, ôn hòa nhìn nàng nói: "Dĩ nhiên có thể. Hắn chỉ thuần phục ta, ta có thể làm cho hắn thi thuật cho ngươi." Biểu tình của Nhị vương tử như rằng một điểm muốn nâng giá lên cũng không có.
Âu Dương Vũ lẩm bẩm nói: "Thật là có thể thay đổi? Thật là có thể thay đổi!"
Nàng kìm lòng không nổi, ở bên trong thạch thất quay một vòng. Bỗng nhiên, cước bộ vừa chuyển, quay đầu lại hướng về phía Nhị vương tử hỏi: "Điện hạ, pháp thuật kia ở tình huống nào sẽ bị người nhìn thấu?"
Nhị vương tử sửng sốt, hắn suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, như vậy đi, ta gọi hắn tới đây." Dứt lời, hai tay nhẹ nhàng vỗ vào nhau.
Khi tiếng vỗ tay dừng lại, chỉ nghe vèo một tiếng vang nhỏ, thân ảnh của một kẻ áo đen gầy gò bỗng nhiên ra hiện tại trong thạch thất. Người này xuất hiện hết sức đột ngột, thật sự quá đột ngột! Phảng phất là từ hư vô bỗng nhiên xuất.
Âu Dương Vũ hướng về phía bốn phía nhìn coi, kỳ quái, người này là từ đâu chui đi ra ?
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của hắn, Nhị vương tử liền cười không nói, hắc y nhân cũng cúi đầu không nói.
Cho đến Âu Dương Vũ chuyển hướng về hắc y nhân, Nhị vương tử mới nhàn nhạt nói nhỏ. Lời của hắn vừa nhẹ vừa nhanh, có cảm giác rất mềm mại, Âu Dương Vũ vậy mà một chữ nghe cũng không hiểu.
Hắc y nhân kia sau khi nghe xong thì ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nói mấy câu tương tự. Chờ hắn sau khi dừng lại, Nhị vương tử quay đầu hướng về phía Âu Dương Vũ nói: "Hắn nói, pháp thuật kia của hắn chỉ có thể giữ vững trong mười ngày, mười ngày sau phải thi phép một lần nữa. Đồng thời, pháp thuật kia đối với người có pháp thuật cao hơn so với hắn thì không có hiệu."
Âu Dương Vũ vội vàng hỏi: "Kia, pháp thuật so với hắn cao hơn có bao nhiêu người?"
Nhị vương tử lại cùng Hắc y nhân nói thầm mấy câu sau, quay đầu cười nói: "Không nhiều lắm, hắn nói, người như thế ở trên thế giới này sẽ không vượt qua mười."
Âu Dương Vũ trong lòng đại định. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng nhiên muốn khóc lớn một tiếng. Cắn môi dưới, nàng thầm suy nghĩ nói: "Ông trời ơi, chẳng lẽ cái khổ của ta cuối cùng cũng kết thúc?"
Đối với Âu Dương Vũ mà nói, mấy ngày từ sau khi xuyên qua trôi qua cực kỳ gian khổ! Nàng có vô số lần từ nửa đêm tỉnh mộng bỗng có suy nghĩ tự sát sau đó đột nhiên có thể trở lại thế giới của mình?
Nhưng là, nàng thuộc về người lý trí, mặc dù xuyên qua mà đến là chuyện bất khả tư nghị, nhưng là tự sát sau xuyên qua mà quay về, vậy cũng quá không thể tưởng tượng rồi. Vì vậy, ý nghĩ này đối với nàng mà nói, chỉ đáng chê cười mà thôi.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về Nhị vương tử. Ánh mặt trời rọi xuống từ nóc nhà lên khuôn mặt tuấn nhã, Nhị vương tử lộ ra vẻ hết sức bình tĩnh. Âu Dương Vũ bỗng nhiên thầm nghĩ: có lẽ, ta nên lựa chọn hắn! Cho tới bây giờ, hắn là kẻ duy nhất không có vì sắc đẹp của ta mà nổi lên dị tâm của nam nhân! Hắn còn là một vương tử! Có lẽ, ta nên thông qua hắn để tìm được đường về nhà. Thật sự không về nhà được, ta cũng lựa chọn gả cho hắn! Ta lấy hắn thì có lẽ sẽ có được một cuộc sống tương đối khá!
Âu Dương Vũ vẫn trốn đông trốn tây cho tới bây giờ không là bởi vì cái gì trinh tiết. Nàng sợ chính là những nam nhân kia đem nàng làm như kỳ trân, có được nàng rồi sẽ coi nàng giống như sủng vật rồi trông chừng, nhốt lại. Hoặc là, có được nàng rồi coi nàng như lễ vật chuyển giao cho người khác cùng hưởng! Cái loại này bị khống chế, bị đùa bỡn nhân sinh, tuyệt đối không phải là điều mà nàng muốn trải qua!
Thấy vẻ mặt phòng bị của Âu Dương Vũ, thần sắc Nhị vương tử không thay đổi, tiếp tục nói: "Con mắt của ngươi đúng là phải tìm cách che giấu đi một chút. Nó thật đẹp. Ngày ngươi tới, cả Á Tố thành cùng cực kỳ náo nhiệt, bản vương tử không phải là người hồ đồ nên trong lòng không cách nào không sinh nghi."
Dừng một chút, hắn từ từ nói: "Nghĩ lại một chút, hôm nay hai hộ vệ tới bắt cóc ngươi cũng là vì nguyên nhân này?" Hắn thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Tam đệ ta hai ngày hôm nay giống như phát điên, phái người đi xung quanh lục soát bắt người."
Âu Dương Vũ nghe đến đó thì đã biết là hắn đã có quyết định trong lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú Nhị vương tử, thấy ánh mắt hắn sáng ngời thanh tịnh nhìn chính mình, chỉ có tò mò cũng không có ác ý[1].
[1] đoạn này là ** nên tại hạ dịch bừa nhé, chứ thực ra nghĩ là dâm ý nhiều hơn là ác ý.
Âu Dương Vũ thấp giọng hỏi ngược lại: "Hai người kia có phải là do Tam vương tử phái tới? Điện hạ, Vương phủ của người lại để cho ngoại nhân qua lại tự nhiên, ngay cả một chút ngăn trở cũng không có!"
Nhị vương tử đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Âu Dương Vũ. Một lúc sau, trên mặt hắn mới lộ ra vẻ mỉm cười: "Không tệ, Vương phủ của ta phòng vệ đúng là rất đơn giản. Nhưng không chỉ là Vương phủ của ta, mà ngay cả Á Tố Vương Cung đề phòng cũng không thấy được sâm nghiêm như thế nào."
Hắn từ từ ngồi ở trên ghế, chỉ vào ghế đá trước bàn, nói: "Ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện."
Âu Dương Vũ đi từ từ đến bên cạnh ghế đá rồi chậm rãi ngồi xuống. Từ đầu tới cuối, cặp mắt của nàng luôn nhìn chăm chú Nhị vương tử, chú ý đến vẻ biến hóa của hắn.
Đối với ánh mắt của nàng, vẻ mặt Nhị vương tử vẫn bình thản, hắn nở nụ cười: "Tính cảnh giác của ngươi rất cao, hơn nữa lại tương đối thông minh. Ta chưa bao giờ biết rằng nữ nhân cũng sẽ thông minh như vậy. Nói như vậy, ta đối với tài trí ngươi thật là có tò mò, còn về phần thân phận của ngươi, ta mặc dù cũng tò mò nhưng là không để ý như vậy."
Trong khi khuôn mặt Âu Dương Vũ thả lỏng ra đôi chút, hắn chậm chạp nói: "Ngươi nguyện ý vì ta dốc sức sao? Ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Những lời này, Âu Dương Vũ từng vô cùng khát vọng nghe được. Giờ phút này, nó rốt cục thành thực tế, mặc dù vẫn không thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác được.
Hai mắt từ từ nhắm lại, hít một hơi thật sâu, Âu Dương Vũ mới mở mắt nhìn Nhị vương tử.
Bình tĩnh nhìn vào hai mắt của hắn một hồi lâu, Âu Dương Vũ nhẹ giọng nói: "Ngươi cảm thấy ta đáng giá để ngươi làm như vậy?"
Nhị vương tử cười sảng khoái một tiếng, nói: "Dĩ nhiên. Ta có mắt nhìn người rất tinh tường, hơn nữa ta cũng ko dám chắc chắn điều này lắm. Ngươi tương đối thông minh, con mắt của ngươi nói cho ta biết trong lòng của ngươi cất giấu rất nhiều kiến thức không thể tin được. Đối với ta mà nói, trí tuệ của ngươi so với bề ngoài thì trọng yếu hơn nhiều."
Âu Dương Vũ hít một hơi thật sâu, chậm chạp nói: "Hảo!"
Nói từ này xong, nàng lại hỏi: "Vậy ngươi dùng cái gì tới bảo vệ an toàn của ta?" Nhìn Nhị vương tử, nàng chỉ chỉ hai mắt của mình, nói: "Ngươi cũng đã nói, đôi mắt này sẽ chọc tai họa, ngươi có cái biện pháp gì để cho ta có thể an toàn ngốc ở bên cạnh ngươi? Để cho bao gồm những người bên cạnh ngươi cũng sẽ không hoài nghi thân phận của ta?"
Nhị vương tử ha ha cười một tiếng, nhướn mày nói: "Quả nhiên là người thông minh, hiện tại lại bắt đầu yêu cầu rồi? Chuyện này cũng không khó, bên cạnh ta có một Vu sư, hắn có thể làm thay đổi một bộ phận lộ ra bên ngoài của ngươi, thay đổi hoa văn, cũng có thể để cho làn da trở nên thâm sắc, hơn có thể làm cho con mắt của ngươi sinh ra một chút nho nhỏ biến hóa, khiến cho nó không hề khiến cho người ta có cảm giác như bị hút vào như vậy nữa!"
"Thật sự?" Âu Dương Vũ đứng bật dậy. Vừa mới đứng lên, nàng lập tức thầm nghĩ: ta quá kích động rồi, đây không phải là thái độ nên có lúc đàm phán! Thật đáng chết!
Bất quá, không cần nàng hối hận, Nhị vương tử đã ha ha cười một tiếng, ôn hòa nhìn nàng nói: "Dĩ nhiên có thể. Hắn chỉ thuần phục ta, ta có thể làm cho hắn thi thuật cho ngươi." Biểu tình của Nhị vương tử như rằng một điểm muốn nâng giá lên cũng không có.
Âu Dương Vũ lẩm bẩm nói: "Thật là có thể thay đổi? Thật là có thể thay đổi!"
Nàng kìm lòng không nổi, ở bên trong thạch thất quay một vòng. Bỗng nhiên, cước bộ vừa chuyển, quay đầu lại hướng về phía Nhị vương tử hỏi: "Điện hạ, pháp thuật kia ở tình huống nào sẽ bị người nhìn thấu?"
Nhị vương tử sửng sốt, hắn suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, như vậy đi, ta gọi hắn tới đây." Dứt lời, hai tay nhẹ nhàng vỗ vào nhau.
Khi tiếng vỗ tay dừng lại, chỉ nghe vèo một tiếng vang nhỏ, thân ảnh của một kẻ áo đen gầy gò bỗng nhiên ra hiện tại trong thạch thất. Người này xuất hiện hết sức đột ngột, thật sự quá đột ngột! Phảng phất là từ hư vô bỗng nhiên xuất.
Âu Dương Vũ hướng về phía bốn phía nhìn coi, kỳ quái, người này là từ đâu chui đi ra ?
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của hắn, Nhị vương tử liền cười không nói, hắc y nhân cũng cúi đầu không nói.
Cho đến Âu Dương Vũ chuyển hướng về hắc y nhân, Nhị vương tử mới nhàn nhạt nói nhỏ. Lời của hắn vừa nhẹ vừa nhanh, có cảm giác rất mềm mại, Âu Dương Vũ vậy mà một chữ nghe cũng không hiểu.
Hắc y nhân kia sau khi nghe xong thì ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nói mấy câu tương tự. Chờ hắn sau khi dừng lại, Nhị vương tử quay đầu hướng về phía Âu Dương Vũ nói: "Hắn nói, pháp thuật kia của hắn chỉ có thể giữ vững trong mười ngày, mười ngày sau phải thi phép một lần nữa. Đồng thời, pháp thuật kia đối với người có pháp thuật cao hơn so với hắn thì không có hiệu."
Âu Dương Vũ vội vàng hỏi: "Kia, pháp thuật so với hắn cao hơn có bao nhiêu người?"
Nhị vương tử lại cùng Hắc y nhân nói thầm mấy câu sau, quay đầu cười nói: "Không nhiều lắm, hắn nói, người như thế ở trên thế giới này sẽ không vượt qua mười."
Âu Dương Vũ trong lòng đại định. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng nhiên muốn khóc lớn một tiếng. Cắn môi dưới, nàng thầm suy nghĩ nói: "Ông trời ơi, chẳng lẽ cái khổ của ta cuối cùng cũng kết thúc?"
Đối với Âu Dương Vũ mà nói, mấy ngày từ sau khi xuyên qua trôi qua cực kỳ gian khổ! Nàng có vô số lần từ nửa đêm tỉnh mộng bỗng có suy nghĩ tự sát sau đó đột nhiên có thể trở lại thế giới của mình?
Nhưng là, nàng thuộc về người lý trí, mặc dù xuyên qua mà đến là chuyện bất khả tư nghị, nhưng là tự sát sau xuyên qua mà quay về, vậy cũng quá không thể tưởng tượng rồi. Vì vậy, ý nghĩ này đối với nàng mà nói, chỉ đáng chê cười mà thôi.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về Nhị vương tử. Ánh mặt trời rọi xuống từ nóc nhà lên khuôn mặt tuấn nhã, Nhị vương tử lộ ra vẻ hết sức bình tĩnh. Âu Dương Vũ bỗng nhiên thầm nghĩ: có lẽ, ta nên lựa chọn hắn! Cho tới bây giờ, hắn là kẻ duy nhất không có vì sắc đẹp của ta mà nổi lên dị tâm của nam nhân! Hắn còn là một vương tử! Có lẽ, ta nên thông qua hắn để tìm được đường về nhà. Thật sự không về nhà được, ta cũng lựa chọn gả cho hắn! Ta lấy hắn thì có lẽ sẽ có được một cuộc sống tương đối khá!
Âu Dương Vũ vẫn trốn đông trốn tây cho tới bây giờ không là bởi vì cái gì trinh tiết. Nàng sợ chính là những nam nhân kia đem nàng làm như kỳ trân, có được nàng rồi sẽ coi nàng giống như sủng vật rồi trông chừng, nhốt lại. Hoặc là, có được nàng rồi coi nàng như lễ vật chuyển giao cho người khác cùng hưởng! Cái loại này bị khống chế, bị đùa bỡn nhân sinh, tuyệt đối không phải là điều mà nàng muốn trải qua!
/108
|