Âu Dương Vũ đi được mấy bước thì dừng lại, quát lên: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
Thiếu niên xấu hổ cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hai mắt hắn lấp lánh nhìn Âu Dương Vũ, vui vẻ nói: "Ta thích ngươi." Âu Dương Vũ trong nháy mắt trợn to mắt, hắn tiếp tục nói: "Ngươi không cảm thấy là chúng ta rất hợp duyên sao? Ta trước kia với người khác cũng không dám nói đâu."
Bước nhanh tới bên người Âu Dương Vũ, cùng nàng sóng vai mà đi, gương mặt của thiếu niên tuấn tú đỏ bừng : "Ngươi chẳng lẽ không cho là như vậy sao? Chúng ta chơi rất thân."
Âu Dương Vũ có chút buồn cười, nàng nhìn đôi mắt to đầy mong đợi của thiếu niên, lắc đầu cười nói: "Không, ta không có cảm giác đấy." Thấy thiếu niên trong nháy mắt gương mặt trĩu xuống , cúi đầu vô lực, vẻ mặt mất mát, trong lòng của nàng không khỏi mềm nhũn. Đang chuẩn bị mở miệng an ủi, đôi môi của Âu Dương Vũ bỗng giật giật, vẫn là không nói gì.
Xoay người đi vài chục bước, thấy thiếu niên vẫn đi theo, Âu Dương Vũ có chút nhức đầu, dừng bước lại hỏi: "Ngươi không nghe hiểu lời của ta sao? Ta - cùng - ngươi một chút cũng không nói gì~~"
Nói xong câu đó, Âu Dương Vũ nhanh chóng quay đầu đi. Một hồi lâu không có động tĩnh gì, nàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thiếu niên vẫn ở nguyên tại chỗ, hai mắt đã đỏ lên, vẻ mặt đầy thương tâm đang nhìn mình.
Đôi mắt đen nhánh kia đang chớp động lệ quang, thực khiến Âu Dương Vũ cảm thấy hành vi của mình thật quá mức! Thật sự là thiên lý bất dung a!
Tức giận dậm chân một cái, Âu Dương Vũ oán hận kêu lên: "Ngươi, ngươi làm ra một bộ dạng tiểu bạch thỏ như vậy làm gì? Ta lúc nào khi dễ ngươi? Ngươi lại còn dám giận! Còn dám rơi lệ?"
Nàng vừa thẹn vừa bất an, thế nhưng không có chú ý tới, thân phận nữ nhi của mình cũng đã lộ.
Hai mắt Liễu phát sáng lấp lánh nhìn Âu Dương Vũ. Ánh mắt hắn chớp động ánh sáng ở bên trong, toát ra một loại ánh sáng cực kỳ kỳ quái. Âu Dương Vũ nhìn không rõ, nhìn hai mắt ngây thơ của hắn đang nhìn mình, cúi đầu nhìn lại cơ thể, trước sau nhìn một lần, cũng không thấy cái gì dị thường, Âu Dương Vũ cả giận nói: "Ngươi nhìn cái gì vậy?"
Liễu thu hồi ánh mắt, chép miệng, liếc mắt khinh miệt nhìn Âu Dương Vũ, nói: "Ta nghĩ rằng ngươi rất thông minh chứ, nguyên lai lại mau quên như vậy. Ta mới vừa nói rằng bà cố của ta chính là thỏ! Ngươi biết rất rõ ràng, còn hỏi ta sao lại có một bộ dạng tiểu bạch thỏ, thật là đần a!"
Âu Dương Vũ cứng họng. Nàng nhìn Liễu đang bộ dạng nước mắt ròng ròng, bỗng nhiên thầm nghĩ: đúng rồi, ta hiện tại hóa trang rất tốt, ta còn để ý như vậy để làm gì? Liễu này cũng rất thú vị, ở trên cái thế giới này lại còn có kẻ thú vị như vậy, có nam nhân có thể để ta tùy ý khi dễ, thật là quá hiếm đi.
Nghĩ tới đây, Âu Dương Vũ khanh khách cười một tiếng, mới cười một tiếng, nàng đem thanh âm thu lại, tiếp theo lại ha hả cười hai tiếng.
Vươn tay lên hai gò má của Liễu, sau đó nàng vừa véo vừa day!
"Ôi, đau quá, ngươi làm gì thế?" Hai tay Liễu tóm lấy tay phải Âu Dương Vũ, nổi giận đùng đùng kêu lên.
"Không sao cả?" Âu Dương Vũ vui vẻ cười, nhìn hắn mà thấp giọng nói: "Ta chỉ muốn thử một chút, lại thêm một phần lực thì nước mắt của ngươi có thể chảy ra hay không!"
"Ngươi?"
Liễu hiển nhiên sinh khí [1], hắn hướng phía trước lao ra mấy bước, rồi lại nhanh chóng thả chậm. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Âu Dương Vũ nữa, oán hận nói: "Đây cũng không phải là ta muốn! Ta từ nhỏ đã là cái bộ dạng này, ta đường đường là nam tử hán mà lại cứ là cái bộ dạng này, chẳng lẽ ta nguyện ý a!"
[1] sinh khí: tức giận
Hắn tức giận tới cực điểm, lại nhấc chân lên hướng sang bên cạnh quét ngang.
Âu Dương Vũ thấy hắn sinh khí, mặt lại càng đỏ hơn, trong ánh mắt là nước mắt, miệng cũng lẩm bẩm liên hồi, rõ ràng là mười phần một bộ dạng của hài tử. Nàng không khỏi trong lòng mềm nhũn, cười ha hả nói: "Thật ra thì như vậy cũng rất tốt."
"Ngươi nói gì? " Liễu đột nhiên quay đầu lại, vọt tới trước mặt cầm lấy ống tay áo nàng.
Âu Dương Vũ hướng hắn ôn nhu cười một tiếng, an ủi: "Ta xem tất cả mọi người rất dã man, ngay cả nữ nhân cũng thế. Cái bộ dạng này của ngươi rất hiếm thấy, rất tốt." Chẳng qua là, chính là một con thỏ để cho ta chơi đùa.
Liễu chiếm được khẳng định của Âu Dương Vũ, không khỏi mừng rỡ. Hắn hai mắt phát sáng lấp lánh nhìn nàng, vui vẻ nói: "Đã biết là chúng ta khẳng định sẽ hợp nhau mà. Hắc hắc."
Không để ý tới Âu Dương Vũ trong nháy mắt trở nên mất mát, Liễu trực tiếp cầm ống tay áo nàng hướng phía trước đi tới, vừa đi vừa nói: "Đúng rồi, ta còn không biết ngươi tên là gì, còn có, ngươi đang ở nơi nào? Ngươi có thì giờ rảnh không? Theo ta đến nhà ta chơi một chút đi."
Âu Dương Vũ oán hận vỗ lên trán mình, âm thầm nghĩ: tại sao ta phải an ủi hắn? Giờ thì tốt rồi, dính lên rồi thì muốn vứt cũng không xong!
Thư viện này có năm thạch ốc lớn, mỗi thạch ốc lại có hai tầng. Tầng thứ nhất để những tảng thạch thư cổ xưa, một phòng còn lại thì lại là sách giấy. Hỏi rõ thì Âu Dương Vũ mới biết đây là cách thức chung ở thế giới này, Liễu mang Âu Dương Vũ đi tới căn thạch ốc thứ ba.
Thư viện này có quy củ của nó. Đầu tiên, tất cả mọi người có thể vào bên trong đọc sách, tiếp theo, chính là nơi này ngoài trừ đọc sách ra thì không cho phép tranh đấu, không cho phép làm những việc không liên quan tới chuyện đọc sách. Nếu không, quân sĩ thủ vệ của thư viện có thể giết chết tại chỗ bất luận kẻ nào.
Cái quy định này thoạt nhìn thì bình thường, nhưng trong thế giới này, đánh nhau giết người và nam nữ thân mật là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cửu nhi cửu chi[2]. Theo thư viện đề ra quy tắc thành thiết luật xong, nơi này ngược lại thành địa phương mà những loại người lai lịch không rõ thích tới nhất. Có người bị truy sát thì chuyện thứ nhất chính là chạy đến thư viện trốn tạm hai ngày.
[2]thiên kinh địa nghĩa, cửu nhi cửu chi: mang hàm ý hiển nhiên, tự nhiên là phải thế.
Dĩ nhiên, khiến kẻ này thất vọng chính là thư viện cũng không cung ứng thức ăn.
Âu Dương Vũ dưới sự hướng dẫn của Liễu trực tiếp tiến vào lầu hai. Âu Dương Vũ đi ở phía trước, liền không nhìn thấy những quân sĩ cùng người hầu của thư viện đang ra ra vào vào khi thấy Liễu thì dùng ánh mắt cung kính nhìn hắn.
Âu Dương Vũ đi tới một loạt giá sách, cầm lấy một quyển "Lịch sử chiến tranh của Á Tố" cẩn thận đọc. Liễu đứng ở một bên, thấy nàng đọc rất chăm chú, liền từ từ đi ra ngoài. Hắn đi tới bên cạnh một người quân sĩ trong hành lang. Quân sĩ kia thấy hắn đến, vội vàng vỗ tay phải lên ngực, mở miệng liền muốn chào hỏi. Liễu vội vàng lắc đầu, ý bảo hắn dừng lại động tác. Con mắt toát ra vài phần quỷ dị, hắn hướng về phía quân sĩ nhẹ nói: "Ở lại đây, sau khi chúng ta rời đi, ngươi cùng mọi người nói một tiếng, sau này bất cứ lúc nào nhìn thấy ta, đều không cho hành lễ! Có nghe hay không?"
Quân sĩ vừa nghe, lập tức đứng thẳng người chuẩn bị lớn tiếng đáp lễ, lập tức dừng lại, lặng lẽ trả lời: "Hảo, nhất định sẽ làm, Ẩn Tôn đại nhân[3]."
[3]Ẩn Tôn đại nhân: ẩn trong ẩn giấu, tôn trong tôn kính, là đại nhân ẩn giấu tôn kính
Thiếu niên xấu hổ cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hai mắt hắn lấp lánh nhìn Âu Dương Vũ, vui vẻ nói: "Ta thích ngươi." Âu Dương Vũ trong nháy mắt trợn to mắt, hắn tiếp tục nói: "Ngươi không cảm thấy là chúng ta rất hợp duyên sao? Ta trước kia với người khác cũng không dám nói đâu."
Bước nhanh tới bên người Âu Dương Vũ, cùng nàng sóng vai mà đi, gương mặt của thiếu niên tuấn tú đỏ bừng : "Ngươi chẳng lẽ không cho là như vậy sao? Chúng ta chơi rất thân."
Âu Dương Vũ có chút buồn cười, nàng nhìn đôi mắt to đầy mong đợi của thiếu niên, lắc đầu cười nói: "Không, ta không có cảm giác đấy." Thấy thiếu niên trong nháy mắt gương mặt trĩu xuống , cúi đầu vô lực, vẻ mặt mất mát, trong lòng của nàng không khỏi mềm nhũn. Đang chuẩn bị mở miệng an ủi, đôi môi của Âu Dương Vũ bỗng giật giật, vẫn là không nói gì.
Xoay người đi vài chục bước, thấy thiếu niên vẫn đi theo, Âu Dương Vũ có chút nhức đầu, dừng bước lại hỏi: "Ngươi không nghe hiểu lời của ta sao? Ta - cùng - ngươi một chút cũng không nói gì~~"
Nói xong câu đó, Âu Dương Vũ nhanh chóng quay đầu đi. Một hồi lâu không có động tĩnh gì, nàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thiếu niên vẫn ở nguyên tại chỗ, hai mắt đã đỏ lên, vẻ mặt đầy thương tâm đang nhìn mình.
Đôi mắt đen nhánh kia đang chớp động lệ quang, thực khiến Âu Dương Vũ cảm thấy hành vi của mình thật quá mức! Thật sự là thiên lý bất dung a!
Tức giận dậm chân một cái, Âu Dương Vũ oán hận kêu lên: "Ngươi, ngươi làm ra một bộ dạng tiểu bạch thỏ như vậy làm gì? Ta lúc nào khi dễ ngươi? Ngươi lại còn dám giận! Còn dám rơi lệ?"
Nàng vừa thẹn vừa bất an, thế nhưng không có chú ý tới, thân phận nữ nhi của mình cũng đã lộ.
Hai mắt Liễu phát sáng lấp lánh nhìn Âu Dương Vũ. Ánh mắt hắn chớp động ánh sáng ở bên trong, toát ra một loại ánh sáng cực kỳ kỳ quái. Âu Dương Vũ nhìn không rõ, nhìn hai mắt ngây thơ của hắn đang nhìn mình, cúi đầu nhìn lại cơ thể, trước sau nhìn một lần, cũng không thấy cái gì dị thường, Âu Dương Vũ cả giận nói: "Ngươi nhìn cái gì vậy?"
Liễu thu hồi ánh mắt, chép miệng, liếc mắt khinh miệt nhìn Âu Dương Vũ, nói: "Ta nghĩ rằng ngươi rất thông minh chứ, nguyên lai lại mau quên như vậy. Ta mới vừa nói rằng bà cố của ta chính là thỏ! Ngươi biết rất rõ ràng, còn hỏi ta sao lại có một bộ dạng tiểu bạch thỏ, thật là đần a!"
Âu Dương Vũ cứng họng. Nàng nhìn Liễu đang bộ dạng nước mắt ròng ròng, bỗng nhiên thầm nghĩ: đúng rồi, ta hiện tại hóa trang rất tốt, ta còn để ý như vậy để làm gì? Liễu này cũng rất thú vị, ở trên cái thế giới này lại còn có kẻ thú vị như vậy, có nam nhân có thể để ta tùy ý khi dễ, thật là quá hiếm đi.
Nghĩ tới đây, Âu Dương Vũ khanh khách cười một tiếng, mới cười một tiếng, nàng đem thanh âm thu lại, tiếp theo lại ha hả cười hai tiếng.
Vươn tay lên hai gò má của Liễu, sau đó nàng vừa véo vừa day!
"Ôi, đau quá, ngươi làm gì thế?" Hai tay Liễu tóm lấy tay phải Âu Dương Vũ, nổi giận đùng đùng kêu lên.
"Không sao cả?" Âu Dương Vũ vui vẻ cười, nhìn hắn mà thấp giọng nói: "Ta chỉ muốn thử một chút, lại thêm một phần lực thì nước mắt của ngươi có thể chảy ra hay không!"
"Ngươi?"
Liễu hiển nhiên sinh khí [1], hắn hướng phía trước lao ra mấy bước, rồi lại nhanh chóng thả chậm. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Âu Dương Vũ nữa, oán hận nói: "Đây cũng không phải là ta muốn! Ta từ nhỏ đã là cái bộ dạng này, ta đường đường là nam tử hán mà lại cứ là cái bộ dạng này, chẳng lẽ ta nguyện ý a!"
[1] sinh khí: tức giận
Hắn tức giận tới cực điểm, lại nhấc chân lên hướng sang bên cạnh quét ngang.
Âu Dương Vũ thấy hắn sinh khí, mặt lại càng đỏ hơn, trong ánh mắt là nước mắt, miệng cũng lẩm bẩm liên hồi, rõ ràng là mười phần một bộ dạng của hài tử. Nàng không khỏi trong lòng mềm nhũn, cười ha hả nói: "Thật ra thì như vậy cũng rất tốt."
"Ngươi nói gì? " Liễu đột nhiên quay đầu lại, vọt tới trước mặt cầm lấy ống tay áo nàng.
Âu Dương Vũ hướng hắn ôn nhu cười một tiếng, an ủi: "Ta xem tất cả mọi người rất dã man, ngay cả nữ nhân cũng thế. Cái bộ dạng này của ngươi rất hiếm thấy, rất tốt." Chẳng qua là, chính là một con thỏ để cho ta chơi đùa.
Liễu chiếm được khẳng định của Âu Dương Vũ, không khỏi mừng rỡ. Hắn hai mắt phát sáng lấp lánh nhìn nàng, vui vẻ nói: "Đã biết là chúng ta khẳng định sẽ hợp nhau mà. Hắc hắc."
Không để ý tới Âu Dương Vũ trong nháy mắt trở nên mất mát, Liễu trực tiếp cầm ống tay áo nàng hướng phía trước đi tới, vừa đi vừa nói: "Đúng rồi, ta còn không biết ngươi tên là gì, còn có, ngươi đang ở nơi nào? Ngươi có thì giờ rảnh không? Theo ta đến nhà ta chơi một chút đi."
Âu Dương Vũ oán hận vỗ lên trán mình, âm thầm nghĩ: tại sao ta phải an ủi hắn? Giờ thì tốt rồi, dính lên rồi thì muốn vứt cũng không xong!
Thư viện này có năm thạch ốc lớn, mỗi thạch ốc lại có hai tầng. Tầng thứ nhất để những tảng thạch thư cổ xưa, một phòng còn lại thì lại là sách giấy. Hỏi rõ thì Âu Dương Vũ mới biết đây là cách thức chung ở thế giới này, Liễu mang Âu Dương Vũ đi tới căn thạch ốc thứ ba.
Thư viện này có quy củ của nó. Đầu tiên, tất cả mọi người có thể vào bên trong đọc sách, tiếp theo, chính là nơi này ngoài trừ đọc sách ra thì không cho phép tranh đấu, không cho phép làm những việc không liên quan tới chuyện đọc sách. Nếu không, quân sĩ thủ vệ của thư viện có thể giết chết tại chỗ bất luận kẻ nào.
Cái quy định này thoạt nhìn thì bình thường, nhưng trong thế giới này, đánh nhau giết người và nam nữ thân mật là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cửu nhi cửu chi[2]. Theo thư viện đề ra quy tắc thành thiết luật xong, nơi này ngược lại thành địa phương mà những loại người lai lịch không rõ thích tới nhất. Có người bị truy sát thì chuyện thứ nhất chính là chạy đến thư viện trốn tạm hai ngày.
[2]thiên kinh địa nghĩa, cửu nhi cửu chi: mang hàm ý hiển nhiên, tự nhiên là phải thế.
Dĩ nhiên, khiến kẻ này thất vọng chính là thư viện cũng không cung ứng thức ăn.
Âu Dương Vũ dưới sự hướng dẫn của Liễu trực tiếp tiến vào lầu hai. Âu Dương Vũ đi ở phía trước, liền không nhìn thấy những quân sĩ cùng người hầu của thư viện đang ra ra vào vào khi thấy Liễu thì dùng ánh mắt cung kính nhìn hắn.
Âu Dương Vũ đi tới một loạt giá sách, cầm lấy một quyển "Lịch sử chiến tranh của Á Tố" cẩn thận đọc. Liễu đứng ở một bên, thấy nàng đọc rất chăm chú, liền từ từ đi ra ngoài. Hắn đi tới bên cạnh một người quân sĩ trong hành lang. Quân sĩ kia thấy hắn đến, vội vàng vỗ tay phải lên ngực, mở miệng liền muốn chào hỏi. Liễu vội vàng lắc đầu, ý bảo hắn dừng lại động tác. Con mắt toát ra vài phần quỷ dị, hắn hướng về phía quân sĩ nhẹ nói: "Ở lại đây, sau khi chúng ta rời đi, ngươi cùng mọi người nói một tiếng, sau này bất cứ lúc nào nhìn thấy ta, đều không cho hành lễ! Có nghe hay không?"
Quân sĩ vừa nghe, lập tức đứng thẳng người chuẩn bị lớn tiếng đáp lễ, lập tức dừng lại, lặng lẽ trả lời: "Hảo, nhất định sẽ làm, Ẩn Tôn đại nhân[3]."
[3]Ẩn Tôn đại nhân: ẩn trong ẩn giấu, tôn trong tôn kính, là đại nhân ẩn giấu tôn kính
/108
|