Nghe được thanh âm Hi Thú, Âu Dương Vũ không biết tại sao trong lòng bang bang nhảy lên, khẩn trương tới cực điểm.
Làm sao cũng không ngừng được cảm giác khẩn trương ở trong lòng, Âu Dương Vũ lui từng bước ra xa, đi tới hướng cửa sau. Cho đến khi đi trên đường cái, lòng của nàng vẫn là thất thượng bát hạ nhảy loạn lên.
Không mục đích ở trên đường tán loạn, cuối cùng dừng ở thư viện lần trước, Âu Dương Vũ mới phát hiện mình trong lúc vô tình lại đến nơi này.
Suy nghĩ một chút, nàng quyết định mua đủ bánh cho bốn năm ngày dùng để ăn rồi đi vào thư viện. Ngơ ngác ngồi ở vị trí mười ngày trước thường xuyên ngốc, Âu Dương Vũ không nhúc nhích.
Nàng không có có tâm tư đọc sách, chẳng qua là không ngừng nghĩ tới: tại sao phải như vậy? Chẳng lẽ ta thật không có lựa chọn khác sao? Ta chỉ là muốn trải qua cuộc sống theo ý mình, có thể tùy tâm sở dục an bài cuộc sống của mình, không muốn để kẻ khác khống chế, cũng không phải sợ người khác đối với ta bất lợi. Chẳng lẽ như vậy cũng không thể thực hiện được sao?
Ở trong kế hoạch của nàng, đến gần Nhị vương tử, cặn kẽ biết phẩm tính của hắn sau rồi sẽ nhìn lại tình huống mà suy tính. Nàng nghĩ nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Nhị vương tử hẳn là người rất có dã tâm, nàng có thể giúp hắn nắm giữ quyền to, khống chế thiên hạ. Khi đó, chính mình thành nữ nhân của người đệ nhất thiên hạ thì bất kể là ai đi nữa thì nghĩ cũng không dám đánh chủ ý tới mình nữa.
Con đường này cùng với những đám hỏi nàng đã từng bài xích thực tế cũng không khác nhau. Nhưng là, Âu Dương Vũ nghĩ đến, ở cái thế giới này mà muốn bình yên, giàu sang, sinh tồn được thì tựa hồ con đường này là lựa chọn duy nhất!
Nhưng nàng trăm triệu lần cũng không ngờ rằng đây cũng không phải con đường như ý, đối với nàng mà nói nó vẫn khó có thể đi! Xem ra ông trời cuối cùng vẫn là muốn trêu nàng a!
"Ngư, ngươi ở nơi này a?"
Một thanh âm ôn hòa mềm mại truyền đến, chính là thanh âm Liễu.
Liễu đi tới trước mặt Âu Dương Vũ, thấy nàng hai tay chống mặt, ngồi thẳng nghiêng đầu không nhúc nhích ở trên ghế đá. Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, lo lắng nắm lấy tay nàng, Liễu nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Bộ dạng của ngươi thoạt nhìn rất không vui!"
Âu Dương Vũ lắc đầu, giọng khàn khàn nói: "Không có chuyện gì, ta muốn an tĩnh một lúc, ngươi không cần để ý ta."
Tay Liễu vuốt ve đầu của nàng, nhẹ giọng nói: "Có cái gì không vui, chẳng lẽ không thể nói với ta sao? Ta có thể giúp ngươi."
"Không, không thể nào, ngươi không giúp được ta."
"Ai nói ta không giúp được ngươi?" Liễu đột nhiên sinh khí, hắn nắm chặt tay Âu Dương Vũ, hai tay nâng mặt nàng lên, buộc nàng nhìn thẳng chính mình. Trên khuôn mặt trắng nõn non nớt là đôi mắt to tròn xoe đang trừng, hai gò má khả ái hồng lên. Thiên a, hắn lúc này nhất định là muốn biểu hiện tính trầm ổn một chút, nhưng ta thấy thế nào cũng giống như là một đứa trẻ tức giận?
Tâm tình Âu Dương Vũ vốn cực kỳ không tốt, thấy bộ dạng tức giận này của hắn thì lại có điểm buồn cười. Nàng a a cười một tiếng, ánh mắt buồn bã vô lực nói: "Ngươi không có cách nào. Thật sự đó! Ta hiện tại tâm tình không tốt, không có tâm tư nói cho ngươi." Dứt lời, nàng dùng sức ngăn Liễu đang nâng khuôn mặt mình, lẩm bẩm nói: "Ngoan, qua một bên chơi đi, ta muốn nghĩ một chút chuyện."
Dứt lời, trong mắt Âu Dương Vũ rất không có người, lần nữa cúi đầu xuống.
Liễu mở to mắt ngó chừng Âu Dương Vũ, hắn hiển nhiên rất có điểm sinh khí, bên trong phòng không ngừng vang lên tiếng thở hổn hển của hắn.
Hé miệng, rồi lại đóng lại, lại hé miệng, lại đóng lại. Hồi lâu sau, Liễu ngồi chồm hỗm xuống, hai mắt nhìn thẳng Âu Dương Vũ, nhẹ giọng nói: "Ngư, ta thật sự có thể giúp ngươi, ngươi vẫn không tin sao?"
Âu Dương Vũ nhanh chóng ngẩng đầu, hai mắt sáng lên: "Thật sự? Ngươi thật có thể giúp ta?"
Liễu quyết đoán gật đầu, hồ nghi nhìn Âu Dương Vũ. Hiển nhiên có chút kỳ quái, sao mà nàng thoáng cái lại trở nên hưng phấn như thế này.
Lúc này, hai tay Âu Dương Vũ duỗi ra, nắm lấy tay Liễu thật chặt, liền hỏi: "Thật tốt quá, Liễu, ngươi có trang viên nào ở thật xa không, ta muốn đi tới đó nghĩ một ít chuyện."
Nhìn hai mắt mong chờ của Âu Dương Vũ, Liễu lắc đầu từ từ nói: "Không có."
Âu Dương Vũ trầm mặt xuống, lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể không có? Bình thường người giàu sang đều có a."
Liễu khẽ mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng thỏ. Chiếc răng thỏ này vừa lộ lập tức khiến cho nụ cười vốn là trang nghiêm của hắn lại thêm mấy phần ngây thơ cùng tinh nghịch. "Cái loại trang viên này không có ích lợi gì. Ngư, ngươi có thể theo ta trở về. Chỗ ta ở cũng vô cùng tốt, rất an toàn, cũng rất đẹp, ngươi nhất định sẽ thích."
Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn của hắn, kinh ngạc một hồi lâu, nàng mới thấp giọng hỏi: "Ngươi nói chỗ ở của ngươi rất an toàn, tại sao ta phải muốn đến chỗ an toàn?"
Liễu khẽ mỉm cười, ánh mắt của hắn nháy một cái, thầm suy nghĩ nói: nàng quả nhiên vẫn coi ta là đứa trẻ không hiểu chuyện. Không đúng, là đem ta coi thành đứa ngốc. Bất quá, nàng có thể đem ta coi thành đứa ngốc, điều này đối với ta có lợi, ta không thể để cho nàng thất vọng.
Nghĩ tới đây, Liễu ha hả cười một tiếng, ngây thơ nhìn nàng nói: "Ngươi khó chịu như vậy, lại thương tâm như vậy, nhất định là có người khi dễ ngươi. Chẳng lẽ nhà ta rất an toàn lại không tốt sao?"
Âu Dương Vũ gật đầu, nàng đối với Liễu thì vẫn cho hắn chỉ là một con thỏ đần rất khả ái. Dù sao, không phải là hài tử đần thì làm sao có thể vẫn là xử nam? Rồi còn nói, vẻ mặt Liễu hết sức có tính lừa gạt, nàng không có cách nào đối với một hài tử ngây thơ thuần khiết như vậy mà sinh ra phòng bị ở trong lòng.
Âu Dương Vũ từ từ đứng dậy, ở trong thư viện đi lại. Nàng chuyển hai vòng, lại thở dài một hơi. Vừa xoay một vòng sau, lại khẽ thở dài một hơi. Như vậy, nàng chuyển mười vòng, liền thở dài mười lần.
Lần thứ mười thở dài xong, Liễu liền kêu lớn: "Ngư! Không nên than thở nữa."
Nhìn Âu Dương Vũ, Liễu ôn nhu hỏi: "Trong lòng ngươi ẩn giấu rất nhiều chuyện, tại sao không nói cho ta một chút? Có lẽ nói ra thì sẽ tốt hơn nhiều."
Âu Dương Vũ suy nghĩ một chút, nhìn Liễu một cái, gật đầu. Nàng đi tới bên ghế đá, ngồi xuống bên cạnh Liễu, nhìn hắn, nuốt một chút nước miếng, hỏi: "Liễu, trong nhà của ngươi là đang làm gì, ngươi còn không có nói cho ta biết."
Đôi mắt Liễu vốn là đang trông mong, vẻ mặt mong đợi nhìn Âu Dương Vũ, vậy mà đợi nàng hồi lâu lại nghe được một câu như vậy. Vẻ mặt mất mát hiện lên. Hắn mệt mỏi nói: "Còn có chút tiền của. Ngươi yên tâm, thêm chi tiêu của một mình ngươi thì nhà ta vẫn có thể ăn bất tận."
Âu Dương Vũ vốn là cũng không có tâm tư hỏi thăm lai lịch nhà hắn, nàng chỉ là muốn đem đề tài từ từ chuyển đến chuyện mình muốn nói. Vì vậy, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Có thể ăn bất tận, cũng rất tốt."
Nhìn phía trước, Âu Dương Vũ nhẹ giọng nói: "Nhà ta trước kia cũng không thể ăn bất tận."
Làm sao cũng không ngừng được cảm giác khẩn trương ở trong lòng, Âu Dương Vũ lui từng bước ra xa, đi tới hướng cửa sau. Cho đến khi đi trên đường cái, lòng của nàng vẫn là thất thượng bát hạ nhảy loạn lên.
Không mục đích ở trên đường tán loạn, cuối cùng dừng ở thư viện lần trước, Âu Dương Vũ mới phát hiện mình trong lúc vô tình lại đến nơi này.
Suy nghĩ một chút, nàng quyết định mua đủ bánh cho bốn năm ngày dùng để ăn rồi đi vào thư viện. Ngơ ngác ngồi ở vị trí mười ngày trước thường xuyên ngốc, Âu Dương Vũ không nhúc nhích.
Nàng không có có tâm tư đọc sách, chẳng qua là không ngừng nghĩ tới: tại sao phải như vậy? Chẳng lẽ ta thật không có lựa chọn khác sao? Ta chỉ là muốn trải qua cuộc sống theo ý mình, có thể tùy tâm sở dục an bài cuộc sống của mình, không muốn để kẻ khác khống chế, cũng không phải sợ người khác đối với ta bất lợi. Chẳng lẽ như vậy cũng không thể thực hiện được sao?
Ở trong kế hoạch của nàng, đến gần Nhị vương tử, cặn kẽ biết phẩm tính của hắn sau rồi sẽ nhìn lại tình huống mà suy tính. Nàng nghĩ nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Nhị vương tử hẳn là người rất có dã tâm, nàng có thể giúp hắn nắm giữ quyền to, khống chế thiên hạ. Khi đó, chính mình thành nữ nhân của người đệ nhất thiên hạ thì bất kể là ai đi nữa thì nghĩ cũng không dám đánh chủ ý tới mình nữa.
Con đường này cùng với những đám hỏi nàng đã từng bài xích thực tế cũng không khác nhau. Nhưng là, Âu Dương Vũ nghĩ đến, ở cái thế giới này mà muốn bình yên, giàu sang, sinh tồn được thì tựa hồ con đường này là lựa chọn duy nhất!
Nhưng nàng trăm triệu lần cũng không ngờ rằng đây cũng không phải con đường như ý, đối với nàng mà nói nó vẫn khó có thể đi! Xem ra ông trời cuối cùng vẫn là muốn trêu nàng a!
"Ngư, ngươi ở nơi này a?"
Một thanh âm ôn hòa mềm mại truyền đến, chính là thanh âm Liễu.
Liễu đi tới trước mặt Âu Dương Vũ, thấy nàng hai tay chống mặt, ngồi thẳng nghiêng đầu không nhúc nhích ở trên ghế đá. Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, lo lắng nắm lấy tay nàng, Liễu nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Bộ dạng của ngươi thoạt nhìn rất không vui!"
Âu Dương Vũ lắc đầu, giọng khàn khàn nói: "Không có chuyện gì, ta muốn an tĩnh một lúc, ngươi không cần để ý ta."
Tay Liễu vuốt ve đầu của nàng, nhẹ giọng nói: "Có cái gì không vui, chẳng lẽ không thể nói với ta sao? Ta có thể giúp ngươi."
"Không, không thể nào, ngươi không giúp được ta."
"Ai nói ta không giúp được ngươi?" Liễu đột nhiên sinh khí, hắn nắm chặt tay Âu Dương Vũ, hai tay nâng mặt nàng lên, buộc nàng nhìn thẳng chính mình. Trên khuôn mặt trắng nõn non nớt là đôi mắt to tròn xoe đang trừng, hai gò má khả ái hồng lên. Thiên a, hắn lúc này nhất định là muốn biểu hiện tính trầm ổn một chút, nhưng ta thấy thế nào cũng giống như là một đứa trẻ tức giận?
Tâm tình Âu Dương Vũ vốn cực kỳ không tốt, thấy bộ dạng tức giận này của hắn thì lại có điểm buồn cười. Nàng a a cười một tiếng, ánh mắt buồn bã vô lực nói: "Ngươi không có cách nào. Thật sự đó! Ta hiện tại tâm tình không tốt, không có tâm tư nói cho ngươi." Dứt lời, nàng dùng sức ngăn Liễu đang nâng khuôn mặt mình, lẩm bẩm nói: "Ngoan, qua một bên chơi đi, ta muốn nghĩ một chút chuyện."
Dứt lời, trong mắt Âu Dương Vũ rất không có người, lần nữa cúi đầu xuống.
Liễu mở to mắt ngó chừng Âu Dương Vũ, hắn hiển nhiên rất có điểm sinh khí, bên trong phòng không ngừng vang lên tiếng thở hổn hển của hắn.
Hé miệng, rồi lại đóng lại, lại hé miệng, lại đóng lại. Hồi lâu sau, Liễu ngồi chồm hỗm xuống, hai mắt nhìn thẳng Âu Dương Vũ, nhẹ giọng nói: "Ngư, ta thật sự có thể giúp ngươi, ngươi vẫn không tin sao?"
Âu Dương Vũ nhanh chóng ngẩng đầu, hai mắt sáng lên: "Thật sự? Ngươi thật có thể giúp ta?"
Liễu quyết đoán gật đầu, hồ nghi nhìn Âu Dương Vũ. Hiển nhiên có chút kỳ quái, sao mà nàng thoáng cái lại trở nên hưng phấn như thế này.
Lúc này, hai tay Âu Dương Vũ duỗi ra, nắm lấy tay Liễu thật chặt, liền hỏi: "Thật tốt quá, Liễu, ngươi có trang viên nào ở thật xa không, ta muốn đi tới đó nghĩ một ít chuyện."
Nhìn hai mắt mong chờ của Âu Dương Vũ, Liễu lắc đầu từ từ nói: "Không có."
Âu Dương Vũ trầm mặt xuống, lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể không có? Bình thường người giàu sang đều có a."
Liễu khẽ mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng thỏ. Chiếc răng thỏ này vừa lộ lập tức khiến cho nụ cười vốn là trang nghiêm của hắn lại thêm mấy phần ngây thơ cùng tinh nghịch. "Cái loại trang viên này không có ích lợi gì. Ngư, ngươi có thể theo ta trở về. Chỗ ta ở cũng vô cùng tốt, rất an toàn, cũng rất đẹp, ngươi nhất định sẽ thích."
Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn của hắn, kinh ngạc một hồi lâu, nàng mới thấp giọng hỏi: "Ngươi nói chỗ ở của ngươi rất an toàn, tại sao ta phải muốn đến chỗ an toàn?"
Liễu khẽ mỉm cười, ánh mắt của hắn nháy một cái, thầm suy nghĩ nói: nàng quả nhiên vẫn coi ta là đứa trẻ không hiểu chuyện. Không đúng, là đem ta coi thành đứa ngốc. Bất quá, nàng có thể đem ta coi thành đứa ngốc, điều này đối với ta có lợi, ta không thể để cho nàng thất vọng.
Nghĩ tới đây, Liễu ha hả cười một tiếng, ngây thơ nhìn nàng nói: "Ngươi khó chịu như vậy, lại thương tâm như vậy, nhất định là có người khi dễ ngươi. Chẳng lẽ nhà ta rất an toàn lại không tốt sao?"
Âu Dương Vũ gật đầu, nàng đối với Liễu thì vẫn cho hắn chỉ là một con thỏ đần rất khả ái. Dù sao, không phải là hài tử đần thì làm sao có thể vẫn là xử nam? Rồi còn nói, vẻ mặt Liễu hết sức có tính lừa gạt, nàng không có cách nào đối với một hài tử ngây thơ thuần khiết như vậy mà sinh ra phòng bị ở trong lòng.
Âu Dương Vũ từ từ đứng dậy, ở trong thư viện đi lại. Nàng chuyển hai vòng, lại thở dài một hơi. Vừa xoay một vòng sau, lại khẽ thở dài một hơi. Như vậy, nàng chuyển mười vòng, liền thở dài mười lần.
Lần thứ mười thở dài xong, Liễu liền kêu lớn: "Ngư! Không nên than thở nữa."
Nhìn Âu Dương Vũ, Liễu ôn nhu hỏi: "Trong lòng ngươi ẩn giấu rất nhiều chuyện, tại sao không nói cho ta một chút? Có lẽ nói ra thì sẽ tốt hơn nhiều."
Âu Dương Vũ suy nghĩ một chút, nhìn Liễu một cái, gật đầu. Nàng đi tới bên ghế đá, ngồi xuống bên cạnh Liễu, nhìn hắn, nuốt một chút nước miếng, hỏi: "Liễu, trong nhà của ngươi là đang làm gì, ngươi còn không có nói cho ta biết."
Đôi mắt Liễu vốn là đang trông mong, vẻ mặt mong đợi nhìn Âu Dương Vũ, vậy mà đợi nàng hồi lâu lại nghe được một câu như vậy. Vẻ mặt mất mát hiện lên. Hắn mệt mỏi nói: "Còn có chút tiền của. Ngươi yên tâm, thêm chi tiêu của một mình ngươi thì nhà ta vẫn có thể ăn bất tận."
Âu Dương Vũ vốn là cũng không có tâm tư hỏi thăm lai lịch nhà hắn, nàng chỉ là muốn đem đề tài từ từ chuyển đến chuyện mình muốn nói. Vì vậy, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Có thể ăn bất tận, cũng rất tốt."
Nhìn phía trước, Âu Dương Vũ nhẹ giọng nói: "Nhà ta trước kia cũng không thể ăn bất tận."
/108
|