Dịch+biên: Zasw Liễu ngẩng đầu, cùng Hi Thú không nhúc nhích mà đối mặt nhìn nhau.
Âu Dương Vũ đứng ở bên cạnh, chỉ cách Hi Thú không tới một thước, ngay cả tiếng hô hấp của hắn cũng có thể nghe được rõ ràng. Âu Dương Vũ không dám nhìn vào ánh mắt hắn, vừa không muốn cúi đầu, hai mắt liền nhìn chằm chằm vào chỗ ngực của Hi Thú. Lúc này, trong lòng của nàng không khỏi phát ra một cái ý niệm trong đầu: mới mấy tháng, Hi Thú đã thành thục ra nhiều lắm. Lần trước ta lấy cớ kém như vậy mà cũng có thể lừa gạt được hắn, nhưng mà nhìn bộ dạng của hắn bây giờ, trong thiên hạ sợ là không có mấy người có thể dụ dỗ được hắn nữa.
Cùng Hi Thú nhìn nhau một lát sau, Liễu nhẹ giọng nói với Âu Dương Vũ: “Vũ, hãy qua một bên đi.”
Theo Liễu vừa mở miệng, Âu Dương Vũ rõ ràng cảm giác được hai mắt Hi Thú nóng như lửa, đang sáng quắc nhìn mình. Nàng không dám nhìn hắn, chẳng qua là nhẹ giọng đáp: “Hảo,” liền từ từ đi sang một bên.
Nàng từ từ lui về phía sau, một mực lui ra khỏi hai trăm thước. Phía sau của nàng chính là rừng cây rậm rạp, phía bên phải là dòng sông dài không thấy điểm cuối. Âu Dương Vũ nửa cố tình, nửa vô tình nhìn về bốn phía, lúc này, nàng bỗng nhiên nổi lên một cái ý niệm trong đầu: có lẽ, nếu tình thế không ổn, ta cũng không quản hai người bọn họ, một mình thoát đi.
Nghĩ như vậy, bước chân nàng lại như nửa cố tình, nửa vô tình tiếp tục hướng phía sau lui lại. Đồng thời, phương vị nàng lựa chọn là về phía bên trái bước đi mấy bước, liền có rừng cây rậm rạp đem thân hình hoàn toàn che đi, hướng về phía trước đi tiếp 50 thước là có thể nhảy vào trong dòng sông.
Đêm đã khuya.
Trong bóng tối, tiếng gió thổi qua kẽ lá mang theo vài phần nức nở. Lúc này, Âu Dương Vũ vẫn đang lui về sau, thấy Hi Thú bắt đầu chuyển sang hướng của mình, nàng vội vàng dừng lại, trên mặt hiện lên mấy phần lo lắng, không hề chớp mắt mà nhìn hai người.
Hi Thú quay đầu lại, hai mắt trong đêm tối vẫn trong trẻo cực kỳ, hai mắt hắn sáng ngời ở trên mặt Âu Dương Vũ lòng vòng, sau đó mới quay đầu lại hướng về phía Liễu nói: “Bắt đầu thôi.”
Dứt lời, hai tay hắn từ từ giang rộng ra. Theo tay của hắn chậm chạp mở ra, ba thước quanh người Hi Thú âm thầm dâng lên một cơn gió lốc vô hình, cơn gió lốc kia quấn quanh người hắn, kéo theo những chiếc lá xanh đầy trên mặt đất. Rõ ràng hẳn là gió lốc vô sắc, nhưng cơn gió lốc kia ở trong bóng tối lại bày ra rõ ràng màu đỏ sậm.
Một chiêu này của Hi Thú nàng đã từng gặp qua. Bất quá ở cùng Liễu chung một chỗ đã bao ngày rồi mà vẫn chưa từng nhìn thấy hắn xuất thủ bao giờ, tâm thần Âu Dương Vũ khẽ động, khẩn trương nhìn nhất cử nhất động của Liễu.
Trong bóng tối, bàn tay thon dài trắng nõn của Liễu cũng từ từ vươn ra. Đưa tay phải đến trước ngực , ngón cái của Liễu cùng ngón trỏ đan xen nhau tạo thành một vòng tròn.
Liễu khẽ bóp vòng tròn này lại, chỉ thấy tay trái của Liễu tạo thành thủ chưởng, nhẹ nhàng vỗ trên cỏ. Chỉ nghe “Ba” một tiếng giòn vang, bỗng nhiên thiên địa lấy bàn tay trái Liễu làm trung tâm, vô số tiểu đao bén nhọn chợt lóe lên. Những tiểu đao này ước chừng có hơn một ngàn, do không khí tạo thành nhưng mặt đao lại hiện lên hàn quang lóng lánh, lưỡi đao hướng ra ngoài, quấn quanh lại thành một vòng thật kín, chi chít mũi nhọn sắc bén hiện lên, tựa như bộ lông nhím nhọn hoắt đang thủ thế.
Vòng đao nhím này càng gần lòng bàn tay Liễu lại càng lớn, càng bén nhọn. Chỉ nghe một trận gào thét truyền đến, trong nháy mắt, từ lòng bàn tay Liễu bay ra một vòng đao, sắp thấy vòng đao này sắp cắm xuống đất thì bỗng nhiên bay tản ra. [Nhện: lượng thứ, ta không giỏi văn miêu tả cho lắm]
“Vù vù” tiếng đao phong phá vỡ không khí truyền đến, trong nháy mắt, trước mắt Âu Dương Vũ xuất hiện một biển đao. Biển đao kia phô thiên cái địa, vô hạn vô biên, che lấp đi thân hình của Liễu.
Đao phong gào thét, mang theo sát khí đằng đằng, che trời lấp đất đánh về phía Hi Thú.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời trở nên phi thường náo nhiệt, cơn gió lốc của Hi Thú cũng gào thét mà đến, vòng đao của Liễu thì một bước cũng không nhường. Âu Dương Vũ nháy mắt cũng không nháy một cái, nhìn song phương đánh nhau tới sống chết, chỉ cảm thấy tim mình nhảy mạnh lên từng cái một.
Nàng cắn môi thật chặt, hai mắt nhìn chăm chú về phía trước. Trong khi hai bên khí thế bừng bừng mà chiến đấu, nàng bỗng nhiên cảm giác được phía sau có cái đó đang đến gần mình!
Cái tín hiệu này là thân thể của nàng nói cho nàng biết. Nàng mặc dù có một thân công phu, nhưng lại chưa từng có cơ hội sử dụng mấy lần. Vì vậy, cái tín hiệu này truyền đến, nàng hơi sững sờ. Sau một lúc lâu mới truyền tới trong não nàng, làm cho nàng cả kinh: a, có người đến gần ta!
Nghĩ tới đây, nàng nhanh chóng quay đầu lại, vừa mới quay đầu lại, nàng trợn to mắt, liền thấy được một đôi mắt hồ ly rất giảo hoạt đang mỉm cười. Sau đó, cả người nàng liền trầm xuống, vô thanh vô tức té trên mặt đất.
Thời gian hôn mê cũng không dài, dù sao có nội lực cường hãn, thân thể của nàng có năng lực kháng đòn là phi thường mạnh. Chỉ chốc lát công phu, Âu Dương Vũ liền dần dần tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, nàng liền phát hiện mình đang nằm trên một con thuyền. Trên đỉnh đầu là sao đầy trời, bên cạnh là nước sông vỗ nhẹ, xa xa là hai luồng ánh sáng lớn, một tối sầm lại pha hồng, một ngân bạch, đang giao đấu vô cùng kinh khủng!
Đó là Liễu và Hi Thú, bọn họ vẫn còn đang đánh nhau!
Âu Dương Vũ chợt nhớ tới, nàng giãy dụa ngồi dậy. Nào biết đâu vừa quằn quại liền lập tức phát hiện toàn thân mình trống rỗng vô lực, cả người mềm nhũn, ngay cả khí lực để nhấc cánh tay cũng không còn.
Nàng hé miệng, ngạc nhiên nhìn bốn phía, thật khó khăn mới quay đầu ra sau, chỉ nghe “Lách chách” hai tiếng, tiếng bước chân rất nhỏ từ đằng trước vang lên. Nàng vừa ngẩng, liền nhìn thấy một con hồ ly với bộ lông tuyết trắng.
Bốn mắt nhìn nhau…
Âu Dương Vũ cau mày, hai mắt nhìn chăm chú con hồ ly này, thầm suy nghĩ: có chút quen mắt nha, tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào đó.
Lúc nàng nhìn chăm chú con hồ ly này, hồ ly cũng nghiêng đầu, đôi mắt to lom lom nhìn nàng. Nhìn kỹ lại, đôi mắt này còn có vẻ như đang đánh giá, xem xét, cùng với một chút đắc ý.
“Ngươi có thể nói sao?” Âu Dương Vũ mở miệng hỏi. Nhưng há miệng một hồi lâu lại không có nửa cái thanh âm phát ra! Trời ạ, chẳng lẽ ta câm rồi?
Âu Dương Vũ đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo nhanh chóng đưa tay sờ về cổ họng của mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, tiểu bạch hồ trước mắt cũng nhảy lên một cái, liền rơi xuống trên ngực của nàng. Nó từ từ cúi đầu, ở trên ngực nàng hít hà, sau đó tiểu bạch hồ vẻ mặt mất mát lắc lắc đầu. Rồi nó ngồi xổm xuống, vươn hai chân trước ra trước ra chống cằm.
Cái động tác nhân tính hóa này khiến Âu Dương Vũ hoàn toàn trợn tròn mắt, nàng hiện tại đã quên mất chính mình đang không thể nói chuyện, ngây ngốc nhìn tiểu bạch hồ trước mắt này.
Đánh giá Âu Dương Vũ một hồi lâu, tiểu hồ ly này cũng có chút mất hứng, giơ cái đuôi lên, muốn nhảy ra khỏi nàng. Âu Dương Vũ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nàng vội vàng kêu lên: “Ngươi… ngươi là tiểu hồ li kia, là của Hi Thú a. Ta nhớ được con mắt của ngươi, ngươi chính là sủng vật của hắn. Ngươi…”
Đôi môi động vô số lần, nhưng vẫn là không có một âm thanh phát ra. Âu Dương Vũ giương cái miệng nhỏ nhắn lên đầy thống khổ, như đưa đám nhìn bạch hồ, âm thầm hận hận nói: chính là nó ám toán ta! Thiệt là, một cái tiểu súc sinh cũng có thể ám toán võ lâm cao thủ ta đây. Âu Dương Vũ a Âu Dương Vũ, ngươi cũng quá kém rồi?
—————————————————
Chớ bao giờ coi thường hồ ly (tinh) *cười lăn lộn*
Âu Dương Vũ đứng ở bên cạnh, chỉ cách Hi Thú không tới một thước, ngay cả tiếng hô hấp của hắn cũng có thể nghe được rõ ràng. Âu Dương Vũ không dám nhìn vào ánh mắt hắn, vừa không muốn cúi đầu, hai mắt liền nhìn chằm chằm vào chỗ ngực của Hi Thú. Lúc này, trong lòng của nàng không khỏi phát ra một cái ý niệm trong đầu: mới mấy tháng, Hi Thú đã thành thục ra nhiều lắm. Lần trước ta lấy cớ kém như vậy mà cũng có thể lừa gạt được hắn, nhưng mà nhìn bộ dạng của hắn bây giờ, trong thiên hạ sợ là không có mấy người có thể dụ dỗ được hắn nữa.
Cùng Hi Thú nhìn nhau một lát sau, Liễu nhẹ giọng nói với Âu Dương Vũ: “Vũ, hãy qua một bên đi.”
Theo Liễu vừa mở miệng, Âu Dương Vũ rõ ràng cảm giác được hai mắt Hi Thú nóng như lửa, đang sáng quắc nhìn mình. Nàng không dám nhìn hắn, chẳng qua là nhẹ giọng đáp: “Hảo,” liền từ từ đi sang một bên.
Nàng từ từ lui về phía sau, một mực lui ra khỏi hai trăm thước. Phía sau của nàng chính là rừng cây rậm rạp, phía bên phải là dòng sông dài không thấy điểm cuối. Âu Dương Vũ nửa cố tình, nửa vô tình nhìn về bốn phía, lúc này, nàng bỗng nhiên nổi lên một cái ý niệm trong đầu: có lẽ, nếu tình thế không ổn, ta cũng không quản hai người bọn họ, một mình thoát đi.
Nghĩ như vậy, bước chân nàng lại như nửa cố tình, nửa vô tình tiếp tục hướng phía sau lui lại. Đồng thời, phương vị nàng lựa chọn là về phía bên trái bước đi mấy bước, liền có rừng cây rậm rạp đem thân hình hoàn toàn che đi, hướng về phía trước đi tiếp 50 thước là có thể nhảy vào trong dòng sông.
Đêm đã khuya.
Trong bóng tối, tiếng gió thổi qua kẽ lá mang theo vài phần nức nở. Lúc này, Âu Dương Vũ vẫn đang lui về sau, thấy Hi Thú bắt đầu chuyển sang hướng của mình, nàng vội vàng dừng lại, trên mặt hiện lên mấy phần lo lắng, không hề chớp mắt mà nhìn hai người.
Hi Thú quay đầu lại, hai mắt trong đêm tối vẫn trong trẻo cực kỳ, hai mắt hắn sáng ngời ở trên mặt Âu Dương Vũ lòng vòng, sau đó mới quay đầu lại hướng về phía Liễu nói: “Bắt đầu thôi.”
Dứt lời, hai tay hắn từ từ giang rộng ra. Theo tay của hắn chậm chạp mở ra, ba thước quanh người Hi Thú âm thầm dâng lên một cơn gió lốc vô hình, cơn gió lốc kia quấn quanh người hắn, kéo theo những chiếc lá xanh đầy trên mặt đất. Rõ ràng hẳn là gió lốc vô sắc, nhưng cơn gió lốc kia ở trong bóng tối lại bày ra rõ ràng màu đỏ sậm.
Một chiêu này của Hi Thú nàng đã từng gặp qua. Bất quá ở cùng Liễu chung một chỗ đã bao ngày rồi mà vẫn chưa từng nhìn thấy hắn xuất thủ bao giờ, tâm thần Âu Dương Vũ khẽ động, khẩn trương nhìn nhất cử nhất động của Liễu.
Trong bóng tối, bàn tay thon dài trắng nõn của Liễu cũng từ từ vươn ra. Đưa tay phải đến trước ngực , ngón cái của Liễu cùng ngón trỏ đan xen nhau tạo thành một vòng tròn.
Liễu khẽ bóp vòng tròn này lại, chỉ thấy tay trái của Liễu tạo thành thủ chưởng, nhẹ nhàng vỗ trên cỏ. Chỉ nghe “Ba” một tiếng giòn vang, bỗng nhiên thiên địa lấy bàn tay trái Liễu làm trung tâm, vô số tiểu đao bén nhọn chợt lóe lên. Những tiểu đao này ước chừng có hơn một ngàn, do không khí tạo thành nhưng mặt đao lại hiện lên hàn quang lóng lánh, lưỡi đao hướng ra ngoài, quấn quanh lại thành một vòng thật kín, chi chít mũi nhọn sắc bén hiện lên, tựa như bộ lông nhím nhọn hoắt đang thủ thế.
Vòng đao nhím này càng gần lòng bàn tay Liễu lại càng lớn, càng bén nhọn. Chỉ nghe một trận gào thét truyền đến, trong nháy mắt, từ lòng bàn tay Liễu bay ra một vòng đao, sắp thấy vòng đao này sắp cắm xuống đất thì bỗng nhiên bay tản ra. [Nhện: lượng thứ, ta không giỏi văn miêu tả cho lắm]
“Vù vù” tiếng đao phong phá vỡ không khí truyền đến, trong nháy mắt, trước mắt Âu Dương Vũ xuất hiện một biển đao. Biển đao kia phô thiên cái địa, vô hạn vô biên, che lấp đi thân hình của Liễu.
Đao phong gào thét, mang theo sát khí đằng đằng, che trời lấp đất đánh về phía Hi Thú.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời trở nên phi thường náo nhiệt, cơn gió lốc của Hi Thú cũng gào thét mà đến, vòng đao của Liễu thì một bước cũng không nhường. Âu Dương Vũ nháy mắt cũng không nháy một cái, nhìn song phương đánh nhau tới sống chết, chỉ cảm thấy tim mình nhảy mạnh lên từng cái một.
Nàng cắn môi thật chặt, hai mắt nhìn chăm chú về phía trước. Trong khi hai bên khí thế bừng bừng mà chiến đấu, nàng bỗng nhiên cảm giác được phía sau có cái đó đang đến gần mình!
Cái tín hiệu này là thân thể của nàng nói cho nàng biết. Nàng mặc dù có một thân công phu, nhưng lại chưa từng có cơ hội sử dụng mấy lần. Vì vậy, cái tín hiệu này truyền đến, nàng hơi sững sờ. Sau một lúc lâu mới truyền tới trong não nàng, làm cho nàng cả kinh: a, có người đến gần ta!
Nghĩ tới đây, nàng nhanh chóng quay đầu lại, vừa mới quay đầu lại, nàng trợn to mắt, liền thấy được một đôi mắt hồ ly rất giảo hoạt đang mỉm cười. Sau đó, cả người nàng liền trầm xuống, vô thanh vô tức té trên mặt đất.
Thời gian hôn mê cũng không dài, dù sao có nội lực cường hãn, thân thể của nàng có năng lực kháng đòn là phi thường mạnh. Chỉ chốc lát công phu, Âu Dương Vũ liền dần dần tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, nàng liền phát hiện mình đang nằm trên một con thuyền. Trên đỉnh đầu là sao đầy trời, bên cạnh là nước sông vỗ nhẹ, xa xa là hai luồng ánh sáng lớn, một tối sầm lại pha hồng, một ngân bạch, đang giao đấu vô cùng kinh khủng!
Đó là Liễu và Hi Thú, bọn họ vẫn còn đang đánh nhau!
Âu Dương Vũ chợt nhớ tới, nàng giãy dụa ngồi dậy. Nào biết đâu vừa quằn quại liền lập tức phát hiện toàn thân mình trống rỗng vô lực, cả người mềm nhũn, ngay cả khí lực để nhấc cánh tay cũng không còn.
Nàng hé miệng, ngạc nhiên nhìn bốn phía, thật khó khăn mới quay đầu ra sau, chỉ nghe “Lách chách” hai tiếng, tiếng bước chân rất nhỏ từ đằng trước vang lên. Nàng vừa ngẩng, liền nhìn thấy một con hồ ly với bộ lông tuyết trắng.
Bốn mắt nhìn nhau…
Âu Dương Vũ cau mày, hai mắt nhìn chăm chú con hồ ly này, thầm suy nghĩ: có chút quen mắt nha, tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào đó.
Lúc nàng nhìn chăm chú con hồ ly này, hồ ly cũng nghiêng đầu, đôi mắt to lom lom nhìn nàng. Nhìn kỹ lại, đôi mắt này còn có vẻ như đang đánh giá, xem xét, cùng với một chút đắc ý.
“Ngươi có thể nói sao?” Âu Dương Vũ mở miệng hỏi. Nhưng há miệng một hồi lâu lại không có nửa cái thanh âm phát ra! Trời ạ, chẳng lẽ ta câm rồi?
Âu Dương Vũ đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo nhanh chóng đưa tay sờ về cổ họng của mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, tiểu bạch hồ trước mắt cũng nhảy lên một cái, liền rơi xuống trên ngực của nàng. Nó từ từ cúi đầu, ở trên ngực nàng hít hà, sau đó tiểu bạch hồ vẻ mặt mất mát lắc lắc đầu. Rồi nó ngồi xổm xuống, vươn hai chân trước ra trước ra chống cằm.
Cái động tác nhân tính hóa này khiến Âu Dương Vũ hoàn toàn trợn tròn mắt, nàng hiện tại đã quên mất chính mình đang không thể nói chuyện, ngây ngốc nhìn tiểu bạch hồ trước mắt này.
Đánh giá Âu Dương Vũ một hồi lâu, tiểu hồ ly này cũng có chút mất hứng, giơ cái đuôi lên, muốn nhảy ra khỏi nàng. Âu Dương Vũ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nàng vội vàng kêu lên: “Ngươi… ngươi là tiểu hồ li kia, là của Hi Thú a. Ta nhớ được con mắt của ngươi, ngươi chính là sủng vật của hắn. Ngươi…”
Đôi môi động vô số lần, nhưng vẫn là không có một âm thanh phát ra. Âu Dương Vũ giương cái miệng nhỏ nhắn lên đầy thống khổ, như đưa đám nhìn bạch hồ, âm thầm hận hận nói: chính là nó ám toán ta! Thiệt là, một cái tiểu súc sinh cũng có thể ám toán võ lâm cao thủ ta đây. Âu Dương Vũ a Âu Dương Vũ, ngươi cũng quá kém rồi?
—————————————————
Chớ bao giờ coi thường hồ ly (tinh) *cười lăn lộn*
/108
|