Dịch+biên: Zasw Trong những lời yêu thương này tình ý liên miên không dứt, trong con ngươi Hi Thú xuất hiện vô hạn thâm tình. Đây còn là một tiểu tử lỗ mãng của mấy tháng trước sao? Âu Dương Vũ bị hắn mạnh mẽ khóa trong ngực, cố giãy giụa hai cái nhưng cũng không thoát được liền buông bỏ ý định này.
Mặc dù không giãy dụa nữa nhưng thanh âm của nàng vẫn rất lạnh: “Hi Thú, ngươi không phải là muốn dưới loại tình huống hoang giao dã ngoại này muốn ta sao?” Nói tới đây, trong lòng của nàng dâng lên cơn đau khổ, trong giọng nói cũng không khỏi tăng thêm vài phần hận ý.
Hi Thú cả kinh, vội vàng nâng khuôn mặt nàng lên nhìn kĩ, thấy Âu Dương Vũ trong mắt đẫm lệ, phẫn hận nhìn mình chằm chằm, không khỏi rùng mình một cái, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt.
Hắn ôm Âu Dương Vũ thật chặc một cái, cười khổ nói: “Nàng nói linh tinh gì? Vũ, ta vừa rồi chẳng qua là kìm lòng không được, nàng đẹp như thế, ta cũng không có cách nào khống chế được mình nên mới như vậy.”
Âu Dương Vũ nghe hắn giải thích như vậy, trong lòng hơi an bình một chút. Nàng nhân cơ hội này thoát khỏi lồng ngực Hi Thú, mặt không chút thay đổi nhìn ra phía ngoài. Nhuyễn ngọc ôn hương đột nhiên rời đi, Hi Thú không khỏi có chút tiếc nuối, nhìn thoáng qua gương mặt tuyệt mỹ của nàng, vẻ quen thuộc này làm hắn nguyện ý buông tha cho hết thảy cảm giác vừa rồi khi mà tim đập gấp lên. Khoảnh khắc này, Hi Thú không khỏi nghĩ ngợi: chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, chỉ cần như vậy là tốt rồi.
Hai người ở chỗ này suy tư cũng là chuyện diễn ra chỉ trong mấy phút đồng hồ. Âu Dương Vũ vừa thoát khỏi lồng ngực Hi Thú liền quay đầu lại, chăm chú nhìn hướng đám người Liễu.
Liễu nhìn Thiên, khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Phải vậy chăng? Đa tạ Thiên tôn giả đề nghị!” Ánh mắt của Liễu lướt qua nơi Âu Dương Vũ ẩn thân, Âu Dương Vũ rõ ràng nhìn ra, giờ phút này, trong ánh mắt Liễu quả nhiên nhiều hơn vài phần lo âu. Xem ra, lời nói của Thiên cuối cùng cũng đả động Liễu rồi.
Hai mắt Liễu từ từ chuyển tới trên người Thiên cùng Bì, nhìn hai vị đại nhân này, Liễu từ từ nhấc đầu lên, ung dung cười nói: “Thiên đại nhân không hổ danh xưng là trí giả, lời nói cực kỳ xác đáng. Chẳng qua là, yêu nữ ngàn năm vừa xuất hiện, người trong thiên hạ đối với nàng cũng hết sức tò mò. Thiên đại nhân mới vừa nói là chỉ muốn nhìn yêu nữ một chút, Liễu làm sao dám tin tưởng lời này đây?”
Lời này của Liễu cũng là muốn hai người tỏ ra thái độ.
Bì cùng Thiên nhìn nhau một cái, do dự một hồi lâu. Đối với người như bọn họ mà nói, lời hứa mà nói ra thì đó chính là ngàn vàng cũng khó thay đổi.
Thiên nhìn về phía Liễu, ha ha cười một tiếng nói: “Ẩn Tôn đại nhân cứ yên tâm, tại hạ hôm nay quyết không gia nhập tranh đoạt với hai người.”
Hôm nay không gia nhập? Lời này cũng tương đương với không nói gì.
Liễu hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát không trông vào Bì tỏ thái độ. Liễu vẫn do dự, cũng là bởi vì quyết định tiếp theo khi làm ra sẽ có ảnh hưởng khổng lồ. Muốn đám thuộc hạ tập thể phát công, phá vỡ pháp thuật Hi Thú bày ra là vô cùng có khả năng. Chẳng qua là, hắn làm điều đó tốt rồi thì có thể sẽ có hậu quả là hai đối thủ cường lực vừa gia nhập sẽ cướp đoạt Âu Dương Vũ thì sao?
Lúc này, ánh mắt của mọi người cũng tập trung ở trên người Liễu, chờ Liễu ra lệnh một tiếng. Hai mắt Liễu nhắm lại thật chặt, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Âu Dương Vũ đã rơi vào trong tay Hi Thú, trong lòng Liễu liền vô cùng bối rối, hận không thể liều mạng chiếm lại nàng. Nhưng, tình hình bây giờ cũng không được a.
Từ từ giơ tay phải lên, trong ánh mắt Liễu lộ ra vẻ thống khổ quyết tuyệt. Vừa nhìn thần sắc của Liễu, Thiên không khỏi ha ha cười một tiếng. Tiếng cười dài này của Thiên tới đột nhiên, dẫn tới tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Trong tiếng cười dài, Thiên tung người dựng lên, thân thể mềm mại chợt lóe, mọi người chỉ thấy hai mắt lóe lên, vừa tìm kiếm thì đã thấy Thiên đứng ở trước đám cỏ lau, lăng không mà đứng, bạch y phiêu phiêu, tựa như thần tiên.
Vừa nhìn thấy chỗ Thiên xuất hiện, Liễu giơ tay phải lên không trung phất một cái, hai mắt ngưng trọng nhìn về Thiên.
Thiên ở trên mặt nước bước đi hai bước, đi ngang qua cỏ lau, thân thể như quỷ như tiên, phảng phất không có gì đứng ở đó. Âu Dương Vũ mở lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Hiện tại chỗ Thiên đứng chính ở trên mép thuyền, chỉ cách nàng có một cánh tay.
Khoảng cách gần như vậy, khóe miệng Thiên mỉm cười, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn mình chằm chằm, trời ạ, hắn rốt cuộc có thể thấy mình hay không, làm sao vẻ mặt lại như thế kia?
Âu Dương Vũ thối lui đến sát thuyền, ngơ ngác cùng Thiên nhìn nhau .
Gió đêm nhẹ thổi khiến mặt nước lay động mấy cái, nhẹ nhàng vuốt ve mép thuyền, dường như phát ra thanh âm nức nở tuyệt mỹ. Trên gương mặt đẹp đẽ của Âu Dương Vũ giờ phút này hai mắt trợn thật lớn, thân thể của nàng cũng không kìm được mà dần lùi về phía sau!
Nhưng thì ra, theo gió đêm thổi tới, Thiên thế nhưng bồng bềnh bay lên thuyền, hắn lướt đi nhẹ nhàng, khoan thai, bay tới cách Âu Dương Vũ chỉ có một thước. Khóe miệng mỉm cười, đầu hơi nghiêng về phía trước, hơi thở cũng phả vào bên gáy của Âu Dương Vũ, khiến cho nàng ngứa ngáy không thôi.
Lúc này, Âu Dương Vũ đang liều mạng nghiêng người về phía sau. Nàng chỉ cần thẳng người thì sẽ cùng Thiên môi kề môi!
Cho dù là như vậy, lúc này khoảng cách giữa hai người cũng vẫn quá ngắn. Trên trán Âu Dương Vũ, mồ hôi như chuỗi hạt rơi xuống, nàng ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú ở ngay trước mặt, không ngừng kêu khổ: trời ạ, người này rốt cuộc là có chuyện gì? Hắn nhìn thẳng vào ta, lại còn cười quỷ dị như thế, chẳng lẽ thật là ngẫu nhiên sao?
Nàng rất muốn xoay đi chỗ khác hỏi tiểu hồ ly một chút, nhưng chẳng những nàng không dám mở miệng, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có. Nàng lo lắng khi mình vừa quay đầu lại thì sẽ dán vào gương mặt tuấn tú của Thiên.
Trong gió đêm, Âu Dương Vũ ngơ ngác, ngửa đầu ra sau, ngơ ngác cùng Thiên bốn mắt nhìn nhau. Cái cảnh tượng này, một từ quái dị sợ là tả không đủ đi?
Lúc này, Bì ở bên bờ hắng giọng kêu lên: “Thiên đại nhân khóe miệng mỉm cười, hai mắt ẩn tình nhìn cái gì? Chẳng lẽ là ngươi thấy được yêu nữ rồi?”
Tim của Âu Dương Vũ khẽ nhảy lên vài cái.
Nàng vẫn bất động mà quan sát, khóe miệng Thiên hiện lên nụ cười như gió xuân, Âu Dương Vũ còn thấy được khóe môi hắn có một cái nốt ruồi nhỏ nghịch ngợm nhăn lại.
“Dĩ nhiên.”
Cho mọi người một cái đáp án khiến người ta trợn mắt há mồm sau, Thiên đem một đám người hô hấp bắt đầu trở lên khẩn trương và hưng phấn ném ra khỏi sự chú ý, hai tròng mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Âu Dương Vũ, nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
“Ngươi… ngươi nhìn được nàng?”
Người nói chuyện là Liễu. Thanh âm của Liễu có chút vui mừng, cũng có chút rối loạn.
Xem ra, Liễu mặc dù khẳng định Âu Dương Vũ ở chỗ này, nhưng thủy chung bởi vì không thể nhìn thấy thân ảnh của nàng nên vẫn lo âu.
“Dĩ nhiên.” Thiên thản nhiên đáp, hướng về phía Âu Dương Vũ đang líu lưỡi trừng mắt nhìn, cười vang nói: “Thiên bất tài. Người trong thiên hạ có thể nhìn được sự vật gì, Thiên có thể nhìn không thấy. Nhưng, người trong thiên hạ nhìn không thấy gì, Thiên nhất định là sẽ thấy được.”
Khiến cho một đám ồn ào náo động xong, hắn rốt cục cũng bay về phía sau nửa điểm. Hắn vừa lui, lưng của Âu Dương Vũ như muốn gãy ra cuối cùng cũng có thể thẳng người. Mới ngồi thằng người, nàng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi!
Bỗng dưng, theo một hơi này của nàng thở ra khỏi miệng, Thiên bỗng lớn tiếng quát lên: “Chính là lúc này!” Vừa nói, tay của hắn nhanh như chớp vươn ra, ẩn hiện ở xung quanh năm ngón tay là năm đạo tia chớt rất nhỏ! Âu Dương Vũ còn không có kịp phản ứng, chỉ thấy tay phải của hắn đột nhiên hướng về phía Âu Dương Vũ lóe lên.
“Bá bá bá bá bá” Năm ngón tay phát ra tiếng giòn vang, sau khi giòn vang, Âu Dương Vũ tựa như một khúc gỗ, không cách nào nhúc nhích!
Mặc dù không giãy dụa nữa nhưng thanh âm của nàng vẫn rất lạnh: “Hi Thú, ngươi không phải là muốn dưới loại tình huống hoang giao dã ngoại này muốn ta sao?” Nói tới đây, trong lòng của nàng dâng lên cơn đau khổ, trong giọng nói cũng không khỏi tăng thêm vài phần hận ý.
Hi Thú cả kinh, vội vàng nâng khuôn mặt nàng lên nhìn kĩ, thấy Âu Dương Vũ trong mắt đẫm lệ, phẫn hận nhìn mình chằm chằm, không khỏi rùng mình một cái, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt.
Hắn ôm Âu Dương Vũ thật chặc một cái, cười khổ nói: “Nàng nói linh tinh gì? Vũ, ta vừa rồi chẳng qua là kìm lòng không được, nàng đẹp như thế, ta cũng không có cách nào khống chế được mình nên mới như vậy.”
Âu Dương Vũ nghe hắn giải thích như vậy, trong lòng hơi an bình một chút. Nàng nhân cơ hội này thoát khỏi lồng ngực Hi Thú, mặt không chút thay đổi nhìn ra phía ngoài. Nhuyễn ngọc ôn hương đột nhiên rời đi, Hi Thú không khỏi có chút tiếc nuối, nhìn thoáng qua gương mặt tuyệt mỹ của nàng, vẻ quen thuộc này làm hắn nguyện ý buông tha cho hết thảy cảm giác vừa rồi khi mà tim đập gấp lên. Khoảnh khắc này, Hi Thú không khỏi nghĩ ngợi: chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, chỉ cần như vậy là tốt rồi.
Hai người ở chỗ này suy tư cũng là chuyện diễn ra chỉ trong mấy phút đồng hồ. Âu Dương Vũ vừa thoát khỏi lồng ngực Hi Thú liền quay đầu lại, chăm chú nhìn hướng đám người Liễu.
Liễu nhìn Thiên, khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Phải vậy chăng? Đa tạ Thiên tôn giả đề nghị!” Ánh mắt của Liễu lướt qua nơi Âu Dương Vũ ẩn thân, Âu Dương Vũ rõ ràng nhìn ra, giờ phút này, trong ánh mắt Liễu quả nhiên nhiều hơn vài phần lo âu. Xem ra, lời nói của Thiên cuối cùng cũng đả động Liễu rồi.
Hai mắt Liễu từ từ chuyển tới trên người Thiên cùng Bì, nhìn hai vị đại nhân này, Liễu từ từ nhấc đầu lên, ung dung cười nói: “Thiên đại nhân không hổ danh xưng là trí giả, lời nói cực kỳ xác đáng. Chẳng qua là, yêu nữ ngàn năm vừa xuất hiện, người trong thiên hạ đối với nàng cũng hết sức tò mò. Thiên đại nhân mới vừa nói là chỉ muốn nhìn yêu nữ một chút, Liễu làm sao dám tin tưởng lời này đây?”
Lời này của Liễu cũng là muốn hai người tỏ ra thái độ.
Bì cùng Thiên nhìn nhau một cái, do dự một hồi lâu. Đối với người như bọn họ mà nói, lời hứa mà nói ra thì đó chính là ngàn vàng cũng khó thay đổi.
Thiên nhìn về phía Liễu, ha ha cười một tiếng nói: “Ẩn Tôn đại nhân cứ yên tâm, tại hạ hôm nay quyết không gia nhập tranh đoạt với hai người.”
Hôm nay không gia nhập? Lời này cũng tương đương với không nói gì.
Liễu hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát không trông vào Bì tỏ thái độ. Liễu vẫn do dự, cũng là bởi vì quyết định tiếp theo khi làm ra sẽ có ảnh hưởng khổng lồ. Muốn đám thuộc hạ tập thể phát công, phá vỡ pháp thuật Hi Thú bày ra là vô cùng có khả năng. Chẳng qua là, hắn làm điều đó tốt rồi thì có thể sẽ có hậu quả là hai đối thủ cường lực vừa gia nhập sẽ cướp đoạt Âu Dương Vũ thì sao?
Lúc này, ánh mắt của mọi người cũng tập trung ở trên người Liễu, chờ Liễu ra lệnh một tiếng. Hai mắt Liễu nhắm lại thật chặt, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Âu Dương Vũ đã rơi vào trong tay Hi Thú, trong lòng Liễu liền vô cùng bối rối, hận không thể liều mạng chiếm lại nàng. Nhưng, tình hình bây giờ cũng không được a.
Từ từ giơ tay phải lên, trong ánh mắt Liễu lộ ra vẻ thống khổ quyết tuyệt. Vừa nhìn thần sắc của Liễu, Thiên không khỏi ha ha cười một tiếng. Tiếng cười dài này của Thiên tới đột nhiên, dẫn tới tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Trong tiếng cười dài, Thiên tung người dựng lên, thân thể mềm mại chợt lóe, mọi người chỉ thấy hai mắt lóe lên, vừa tìm kiếm thì đã thấy Thiên đứng ở trước đám cỏ lau, lăng không mà đứng, bạch y phiêu phiêu, tựa như thần tiên.
Vừa nhìn thấy chỗ Thiên xuất hiện, Liễu giơ tay phải lên không trung phất một cái, hai mắt ngưng trọng nhìn về Thiên.
Thiên ở trên mặt nước bước đi hai bước, đi ngang qua cỏ lau, thân thể như quỷ như tiên, phảng phất không có gì đứng ở đó. Âu Dương Vũ mở lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Hiện tại chỗ Thiên đứng chính ở trên mép thuyền, chỉ cách nàng có một cánh tay.
Khoảng cách gần như vậy, khóe miệng Thiên mỉm cười, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn mình chằm chằm, trời ạ, hắn rốt cuộc có thể thấy mình hay không, làm sao vẻ mặt lại như thế kia?
Âu Dương Vũ thối lui đến sát thuyền, ngơ ngác cùng Thiên nhìn nhau .
Gió đêm nhẹ thổi khiến mặt nước lay động mấy cái, nhẹ nhàng vuốt ve mép thuyền, dường như phát ra thanh âm nức nở tuyệt mỹ. Trên gương mặt đẹp đẽ của Âu Dương Vũ giờ phút này hai mắt trợn thật lớn, thân thể của nàng cũng không kìm được mà dần lùi về phía sau!
Nhưng thì ra, theo gió đêm thổi tới, Thiên thế nhưng bồng bềnh bay lên thuyền, hắn lướt đi nhẹ nhàng, khoan thai, bay tới cách Âu Dương Vũ chỉ có một thước. Khóe miệng mỉm cười, đầu hơi nghiêng về phía trước, hơi thở cũng phả vào bên gáy của Âu Dương Vũ, khiến cho nàng ngứa ngáy không thôi.
Lúc này, Âu Dương Vũ đang liều mạng nghiêng người về phía sau. Nàng chỉ cần thẳng người thì sẽ cùng Thiên môi kề môi!
Cho dù là như vậy, lúc này khoảng cách giữa hai người cũng vẫn quá ngắn. Trên trán Âu Dương Vũ, mồ hôi như chuỗi hạt rơi xuống, nàng ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú ở ngay trước mặt, không ngừng kêu khổ: trời ạ, người này rốt cuộc là có chuyện gì? Hắn nhìn thẳng vào ta, lại còn cười quỷ dị như thế, chẳng lẽ thật là ngẫu nhiên sao?
Nàng rất muốn xoay đi chỗ khác hỏi tiểu hồ ly một chút, nhưng chẳng những nàng không dám mở miệng, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có. Nàng lo lắng khi mình vừa quay đầu lại thì sẽ dán vào gương mặt tuấn tú của Thiên.
Trong gió đêm, Âu Dương Vũ ngơ ngác, ngửa đầu ra sau, ngơ ngác cùng Thiên bốn mắt nhìn nhau. Cái cảnh tượng này, một từ quái dị sợ là tả không đủ đi?
Lúc này, Bì ở bên bờ hắng giọng kêu lên: “Thiên đại nhân khóe miệng mỉm cười, hai mắt ẩn tình nhìn cái gì? Chẳng lẽ là ngươi thấy được yêu nữ rồi?”
Tim của Âu Dương Vũ khẽ nhảy lên vài cái.
Nàng vẫn bất động mà quan sát, khóe miệng Thiên hiện lên nụ cười như gió xuân, Âu Dương Vũ còn thấy được khóe môi hắn có một cái nốt ruồi nhỏ nghịch ngợm nhăn lại.
“Dĩ nhiên.”
Cho mọi người một cái đáp án khiến người ta trợn mắt há mồm sau, Thiên đem một đám người hô hấp bắt đầu trở lên khẩn trương và hưng phấn ném ra khỏi sự chú ý, hai tròng mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Âu Dương Vũ, nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
“Ngươi… ngươi nhìn được nàng?”
Người nói chuyện là Liễu. Thanh âm của Liễu có chút vui mừng, cũng có chút rối loạn.
Xem ra, Liễu mặc dù khẳng định Âu Dương Vũ ở chỗ này, nhưng thủy chung bởi vì không thể nhìn thấy thân ảnh của nàng nên vẫn lo âu.
“Dĩ nhiên.” Thiên thản nhiên đáp, hướng về phía Âu Dương Vũ đang líu lưỡi trừng mắt nhìn, cười vang nói: “Thiên bất tài. Người trong thiên hạ có thể nhìn được sự vật gì, Thiên có thể nhìn không thấy. Nhưng, người trong thiên hạ nhìn không thấy gì, Thiên nhất định là sẽ thấy được.”
Khiến cho một đám ồn ào náo động xong, hắn rốt cục cũng bay về phía sau nửa điểm. Hắn vừa lui, lưng của Âu Dương Vũ như muốn gãy ra cuối cùng cũng có thể thẳng người. Mới ngồi thằng người, nàng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi!
Bỗng dưng, theo một hơi này của nàng thở ra khỏi miệng, Thiên bỗng lớn tiếng quát lên: “Chính là lúc này!” Vừa nói, tay của hắn nhanh như chớp vươn ra, ẩn hiện ở xung quanh năm ngón tay là năm đạo tia chớt rất nhỏ! Âu Dương Vũ còn không có kịp phản ứng, chỉ thấy tay phải của hắn đột nhiên hướng về phía Âu Dương Vũ lóe lên.
“Bá bá bá bá bá” Năm ngón tay phát ra tiếng giòn vang, sau khi giòn vang, Âu Dương Vũ tựa như một khúc gỗ, không cách nào nhúc nhích!
/108
|