Năm đó, vào một ngày đẹp trời, ánh nắng màu vàng nhạt lấp lánh trên con đường nhỏ dẫn tới cửa hàng bách hóa, làn gió nhẹ hiu hiu thổi khiến mái tóc của cô bé đang chạy như bay trên đường bị thổi tung lên một cách không thương tiếc. Diệp Nhược Tuyết-5 tuổi, khi đó gần chạy tới cửa chính của tiệm, liền thở phì phò. Cô bé thở hồng hộng, khuân mặt trắng nõn, ngây thơ kia bỗng nổi hồng lên trông thật đáng yêu.
“ Oa … May mà mama không để ý. Nếu mà biết mình trốn ra ngoài chơi thì chắc sẽ bị xử tử mất.” Tiểu Tuyết lẩm bẩm trong miệng, một tay thò vào trong túi áo. Bỗng nhiên, cô bé nức lên một tiếng, đỗng tử dẫn ra hết cỡ, khuân mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên ghê gớm.
“ Aish … Mải chạy quá mà quên đem theo tiền rồi. Làm sao bây giờ, truyện tranh Doraemon của ta …” Vì không có tiền nên Nhược Tuyết đành đứng bên ngoài cửa kính, ánh mắt thòm thèm nhìn vào bên trong cửa tiệm, nơi trưng bày mấy cuốn truyện tranh yêu thích của cô bé.
“ Làm ơn tránh đường!” Mải đứng ngắm mấy cuốn truyện mà Tiểu Tuyết lại không để ý phía sau có một người đang đứng chờ. Vì cô bé đứng chắn giữa cửa nên cậu ta không thể đi vào được. Tử Hạ Lâm-6 tuổi, đang muốn đi vào bên trong thì bắt gặp ánh mắt kì lạ của cô bé kia. Nhỏ đó đang nhìm chằm chặp về phía chiếc túi bằng nilon trong suốt kia của mình. Không nhịn được, cậu ta liền hỏi.
“ Nhìn cái gì vậy ah? Thích cái này sao?” Hạ Lâm rút ra bên trong mấy tấm ảnh Doreamon và Nobita mà cậu vừa vẽ bữa nọ, định bụng hôm nay tặng cho mẹ.
Nhược Tuyết như một con robot được lập trình sẵn, liền ngoan ngoãn gật đầu. Ánh mắt vẫn toát ra những tia thèm muốn không thôi về những bức ảnh.
“ Không được đâu, cái này ta định mẹ làm quà. Không cho ngươi được … Ách” Hạ Lâm chưa kịp nói hết thì đã bắt gặp ánh mắt đẫm lệ đáng thương của Nhược Tuyết, trong lòng bỗng nổi lên những cảm xúc xót xa. Nhưng, đây vốn là món quà đầu tiên mà cậu định tặng mẹ nên dù thế nào cũng không thể cho cô bé kia được. Hạ Lâm vẫn giữ ánh mắt kiên định, tỏ ý không thể đưa những bức ảnh đó.
Nhược Tuyết biết khổ nhục kế không thành liền áp dụng chiêu thương lượng. Bàn tay bé nhỏ thò vào trong túi, lấy ra một nắm kẹo chanh thơm ngon mà má Lâm làm, rồi giữ lại trong tay 5 cái, còn đâu nhét lại vào túi. Cô bé vội vãi chạy đến chỗ Hạ Lâm.
“ Ta nói ngươi nghe, kẹo chanh này mama ta làm ngon tuyệt luôn, chỉ cần ăn một lần là thấy nghiền luôn. Ngươi xem, ta yêu nó như vậy nên đành lấy ra để trao đổi nhá, 5 cái kẹo lấy 2 bức tranh kia được chứ?” Giọng nói non nớt lại pha chút vẻ xảo quyệt kia khiến Hạ Lâm không nhịn được mà cười phì ra. Cậu ta nhĩn mấy cái kẹo, rồi nhìn lại vẻ mặt đang rất mong chờ kia của Tiểu Tuyết, đành gật đầu đồng ý.
“ Hura … Mau mau lấy ra nhanh.” Nhược Tuyết chỉ sợ cậu ta đổi ý liền tự mình lấy tranh ra khỏi túi, tay còn lại nhét kẹo vào bên trong lòng bàn tay của Hạ Lâm.
“ Ta có đi mất đâu mà ngươi vội vậy. Cẩn thận rách đó.” Cậu bé ôn tồn khuyên nhủ, dù sao cũng còn thời gian từ bây giờ cho đến, cậu cũng vẫn có thể vé lại hai bức khác để tặng mẹ.
“ Ngươi nghe nè, từ mai ngươi cứ vẽ tranh đi, càng nhiều càng tối, cứ buổi chiều 4h gặp nhau tại cửa tiệm này, ta với ngươi cùng trao đổi, được chứ?” Tiểu Tuyết không đành lòng để mất đi một con cá lớn như vậy đành dụ dỗ. Hạ Lâm cũng biết là cô bé kia đang dùng kế với mình nhưng không hiểu sao, cậu không thể từ chối lời mời đó được.
“ Uhm … Vậy mai gặp lại ở đây. Ta là Tử Hạ Lâm, còn ngươi là …”
“ Ta là Diệp Nhược Tuyết.” Cô bé vui vẻ đáp lại, nhưng ở phía sau hai người đã nổi lên giọng nói bá đạo của ai đó.
“ Tuyết Nhi … Tuyết Nhi …” Cô bé vui mừng quay lại đáp. “Tiểu Thiên, ta ở đây …” Ròi chạy về phía một cậu bé cũng đang đứng phía xa. Hạ Lâm nhìn bóng dáng bé nhỏ chạy đi mà trong lòng phảng phất nỗi hụt hẫng khôn nguôi. Nhưng dù sao, đến mai, cậu lại vẫn có thể gặp lại Nhược Tuyết. Từ hôm nay, Tử Hạ Lâm đã có thêm một người bạn mới trong cuộc sống cô độc của mình, đó là Diệp Nhược Tuyết.
******************************************
Tiếng vít ga gầm rú khắp nơi khiến Nhược Tuyết không chịu nổi mà nhíu mày, cô không ngờ, mới ra nhập cái bang hội HELL gì gì đó mà đã được ưu đãi dẫn tới đường đua tử thần nhanh đến vậy.
“ Không thích sao?” Red ở phía bên cạnh, cánh tay không ngừng lau chùi những vệt bẩn trên tấm kính chắn của con Porsche yêu quí.
“ Không phải vậy, mới đầu chỉ không quen mà thôi.” Tiểu Tuyết ngượng ngùng đáp lại. Dù sao, cô cũng là thành viên mới của hội, mà Red lại là một trong những thành viên gạo cội của HELL, cô nên biết tỏ ra hòa nhã với họ.
Red tiến gần đến, một tay đập mạnh vào vai của Nhược Tuyết, một tay quay hướng đầu cô sang bên phía đường lớn kia, nơi đang có một hàng xe máy chuẩn bị xuất phát trong cuộc đua sinh tử kia.
“ Sliver, nhìn về phía con Ninja ZX kia chứ. Là soái ca White của chúng ta sắp nhập cuộc đó. Chút nữa ra chào hỏi hắn đi nha.” Đến giờ Tiểu Tuyết mới chú ý tới một chàng trai đang vận trên người một bộ đồ thể thao màu trắng, trông rất điển trai. Dù khuân mặt đã bị chiếc nồi cơm điện cũng màu trắng kia che lại nhưng cô chắc chắn, đây là một soái ca đích thực.
“ Chào em, thành viên mới đây sao?” White tiến về phía Nhược Tuyết đang ngồi chán nản trên đầu xe Porsche của Red, bàn tay thô ráp chìa ra. Theo đúng phép tắc, Nhược Tuyết cười nhẹ rồi vươn tay là đáp lại, dưới chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo kia, đôi mắt tinh ranh của cô như muốn chọc thủng chiếc mũ bảo hiểm kia để xem xem, bên trong đó, ẩn giấu một khuân mặt tuyệt vời đến cỡ nào.
“ Chào anh, em là Sliver.”
Khoảnh khắc ánh mắt của hai người chạm vào nhau, như thể có một dòng điện chạy vụt qua. Rất nhanh và bất ngờ. Năm đó, Nhược Tuyết mới 14 tuổi và Hạ Lâm là 15.
************************
Trong căn phòng xa hoa, được sơn nguyên một màu trắng tinh khôi. Những đóa hoa hồng màu trắng tinh khiết được cột bằng những dải nơ màu bạc xinh đẹp càng thêm tô điểm cho căn phòng tân hôn lãng mạn này.
“ Em tưởng vào ngày vui thì nên dùng màu đỏ chứ?” Tiểu Tuyết rất hài lòng với cách trang trí này nhưng ngoài miệng thì lại tỏ vẻ bày đặt.
“ Hừ … Em lại muốn nhắc tới cái màu đỏ đó nữa. Bị Red quậy trong lễ đường vẫn không đủ sao?” Nhắc tớ thảm họa do Red gây ra thật khiến Hạ Lâm muốn xông tới xử tên Minh Lạc Lạc không biết dạy vợ kia một trận.
“ Anh không thấy vui sao ?” Tiểu Tuyết không biết điều liền hỏi lại. Cô biết rằng, anh vô cùng tức giận vì trò đùa quá lố kia của Red. Chẳng qua khi vị chủ hôn có hỏi mọi khách quan phía dưới xem ai có ý kiến gì về lễ thành hôn giữa cô và Hạ Lâm thì Red liều mình đứng lên phản đối. Lí do là vì cả hai đã ăn kem trước cổng, trong khi Hạ Lâm là người theo đạo Thiên Chúa, mà trước khi kết hôn lại không tới thú tội trước mặt Cha sứ.
Nhớ lại vẻ mặt đỏ hồng vì ngượng của anh và tiếng cười vang như sấm của đám người trong HELL lẫn vị quan khách của hai gia đình thật khiến Nhược Tuyết không nhịn được cười. Cô không nghĩ rằng Red lại có thể chơi khăm như vậy, liền làm chú rể bị bẽ mặt trước buổi lễ.
“ Em còn cười sao? Có phải rất thích ý tưởng quậy phá điên rồ kia của Red hay không?” Đôi mắt anh se lại, nhưng vẫn tràn ngập nhu tình. Ngay lập tức áp môi xuống chặn tiếng cười phát ra từ làn môi mỏng manh kia của Tiểu Tuyết. Giờ khắc mà họ mong chờ đã tới, khi cả hai chính thức thuộc về nhau mà mãi mãi không bao giờ rời xa, chia lìa.
Trải qua nhiều sóng gió, Hạ Lâm và Nhược Tuyết mới tới được với nhau. Ông trời dường như rất biết trêu đùa hai người họ, tự ý sắp đặt duyên phận từ rất lâu, nhưng lại bày bão táp, phong ba để ngăn cản họ. Nhưng dù sao, tất cả đều do định mệnh sắp đặt, vốn dĩ họ đã thuộc về nhau, vì thế nên mãi mãi sẽ không có gì chia cắt được.
“ Anh là một tiểu thiên thần đáng yêu …”
“ Còn em là một ác ma xảo quyệt …”
“ Nếu vậy thì baby của chúng ta sẽ thuộc về phe nào? Ác quỷ hay thiên thần ?”
“ Anh mong là cả hai.”
“ Em cũng nghĩ là như vậy …”
Một thời gian dài sau, một đứa trẻ cất vang tiếng khóc trong bệnh viện. Nhưng ngay lập tức lại dừng lại ngay, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nó, một đứa bé trai, có đôi mắt hai màu khác nhau, một bên màu hổ phách trong suốt, đáng yêu, một bên lại mang theo màu đen huyền bí, u tối. Vẻ mặt lúc lại ngây thơ, đáng yêu, nhưng lúc lại tinh ranh đến xảo quyệt. Chỉ riêng với hành động khác lạ đến quỷ dị kia của đứa bé cũng đã khiến người ta đoán được, số phận đặc biệt của nó. Một đứa trẻ kết tinh từ ác quỷ và thiên thần …
“ Oa … May mà mama không để ý. Nếu mà biết mình trốn ra ngoài chơi thì chắc sẽ bị xử tử mất.” Tiểu Tuyết lẩm bẩm trong miệng, một tay thò vào trong túi áo. Bỗng nhiên, cô bé nức lên một tiếng, đỗng tử dẫn ra hết cỡ, khuân mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên ghê gớm.
“ Aish … Mải chạy quá mà quên đem theo tiền rồi. Làm sao bây giờ, truyện tranh Doraemon của ta …” Vì không có tiền nên Nhược Tuyết đành đứng bên ngoài cửa kính, ánh mắt thòm thèm nhìn vào bên trong cửa tiệm, nơi trưng bày mấy cuốn truyện tranh yêu thích của cô bé.
“ Làm ơn tránh đường!” Mải đứng ngắm mấy cuốn truyện mà Tiểu Tuyết lại không để ý phía sau có một người đang đứng chờ. Vì cô bé đứng chắn giữa cửa nên cậu ta không thể đi vào được. Tử Hạ Lâm-6 tuổi, đang muốn đi vào bên trong thì bắt gặp ánh mắt kì lạ của cô bé kia. Nhỏ đó đang nhìm chằm chặp về phía chiếc túi bằng nilon trong suốt kia của mình. Không nhịn được, cậu ta liền hỏi.
“ Nhìn cái gì vậy ah? Thích cái này sao?” Hạ Lâm rút ra bên trong mấy tấm ảnh Doreamon và Nobita mà cậu vừa vẽ bữa nọ, định bụng hôm nay tặng cho mẹ.
Nhược Tuyết như một con robot được lập trình sẵn, liền ngoan ngoãn gật đầu. Ánh mắt vẫn toát ra những tia thèm muốn không thôi về những bức ảnh.
“ Không được đâu, cái này ta định mẹ làm quà. Không cho ngươi được … Ách” Hạ Lâm chưa kịp nói hết thì đã bắt gặp ánh mắt đẫm lệ đáng thương của Nhược Tuyết, trong lòng bỗng nổi lên những cảm xúc xót xa. Nhưng, đây vốn là món quà đầu tiên mà cậu định tặng mẹ nên dù thế nào cũng không thể cho cô bé kia được. Hạ Lâm vẫn giữ ánh mắt kiên định, tỏ ý không thể đưa những bức ảnh đó.
Nhược Tuyết biết khổ nhục kế không thành liền áp dụng chiêu thương lượng. Bàn tay bé nhỏ thò vào trong túi, lấy ra một nắm kẹo chanh thơm ngon mà má Lâm làm, rồi giữ lại trong tay 5 cái, còn đâu nhét lại vào túi. Cô bé vội vãi chạy đến chỗ Hạ Lâm.
“ Ta nói ngươi nghe, kẹo chanh này mama ta làm ngon tuyệt luôn, chỉ cần ăn một lần là thấy nghiền luôn. Ngươi xem, ta yêu nó như vậy nên đành lấy ra để trao đổi nhá, 5 cái kẹo lấy 2 bức tranh kia được chứ?” Giọng nói non nớt lại pha chút vẻ xảo quyệt kia khiến Hạ Lâm không nhịn được mà cười phì ra. Cậu ta nhĩn mấy cái kẹo, rồi nhìn lại vẻ mặt đang rất mong chờ kia của Tiểu Tuyết, đành gật đầu đồng ý.
“ Hura … Mau mau lấy ra nhanh.” Nhược Tuyết chỉ sợ cậu ta đổi ý liền tự mình lấy tranh ra khỏi túi, tay còn lại nhét kẹo vào bên trong lòng bàn tay của Hạ Lâm.
“ Ta có đi mất đâu mà ngươi vội vậy. Cẩn thận rách đó.” Cậu bé ôn tồn khuyên nhủ, dù sao cũng còn thời gian từ bây giờ cho đến, cậu cũng vẫn có thể vé lại hai bức khác để tặng mẹ.
“ Ngươi nghe nè, từ mai ngươi cứ vẽ tranh đi, càng nhiều càng tối, cứ buổi chiều 4h gặp nhau tại cửa tiệm này, ta với ngươi cùng trao đổi, được chứ?” Tiểu Tuyết không đành lòng để mất đi một con cá lớn như vậy đành dụ dỗ. Hạ Lâm cũng biết là cô bé kia đang dùng kế với mình nhưng không hiểu sao, cậu không thể từ chối lời mời đó được.
“ Uhm … Vậy mai gặp lại ở đây. Ta là Tử Hạ Lâm, còn ngươi là …”
“ Ta là Diệp Nhược Tuyết.” Cô bé vui vẻ đáp lại, nhưng ở phía sau hai người đã nổi lên giọng nói bá đạo của ai đó.
“ Tuyết Nhi … Tuyết Nhi …” Cô bé vui mừng quay lại đáp. “Tiểu Thiên, ta ở đây …” Ròi chạy về phía một cậu bé cũng đang đứng phía xa. Hạ Lâm nhìn bóng dáng bé nhỏ chạy đi mà trong lòng phảng phất nỗi hụt hẫng khôn nguôi. Nhưng dù sao, đến mai, cậu lại vẫn có thể gặp lại Nhược Tuyết. Từ hôm nay, Tử Hạ Lâm đã có thêm một người bạn mới trong cuộc sống cô độc của mình, đó là Diệp Nhược Tuyết.
******************************************
Tiếng vít ga gầm rú khắp nơi khiến Nhược Tuyết không chịu nổi mà nhíu mày, cô không ngờ, mới ra nhập cái bang hội HELL gì gì đó mà đã được ưu đãi dẫn tới đường đua tử thần nhanh đến vậy.
“ Không thích sao?” Red ở phía bên cạnh, cánh tay không ngừng lau chùi những vệt bẩn trên tấm kính chắn của con Porsche yêu quí.
“ Không phải vậy, mới đầu chỉ không quen mà thôi.” Tiểu Tuyết ngượng ngùng đáp lại. Dù sao, cô cũng là thành viên mới của hội, mà Red lại là một trong những thành viên gạo cội của HELL, cô nên biết tỏ ra hòa nhã với họ.
Red tiến gần đến, một tay đập mạnh vào vai của Nhược Tuyết, một tay quay hướng đầu cô sang bên phía đường lớn kia, nơi đang có một hàng xe máy chuẩn bị xuất phát trong cuộc đua sinh tử kia.
“ Sliver, nhìn về phía con Ninja ZX kia chứ. Là soái ca White của chúng ta sắp nhập cuộc đó. Chút nữa ra chào hỏi hắn đi nha.” Đến giờ Tiểu Tuyết mới chú ý tới một chàng trai đang vận trên người một bộ đồ thể thao màu trắng, trông rất điển trai. Dù khuân mặt đã bị chiếc nồi cơm điện cũng màu trắng kia che lại nhưng cô chắc chắn, đây là một soái ca đích thực.
“ Chào em, thành viên mới đây sao?” White tiến về phía Nhược Tuyết đang ngồi chán nản trên đầu xe Porsche của Red, bàn tay thô ráp chìa ra. Theo đúng phép tắc, Nhược Tuyết cười nhẹ rồi vươn tay là đáp lại, dưới chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo kia, đôi mắt tinh ranh của cô như muốn chọc thủng chiếc mũ bảo hiểm kia để xem xem, bên trong đó, ẩn giấu một khuân mặt tuyệt vời đến cỡ nào.
“ Chào anh, em là Sliver.”
Khoảnh khắc ánh mắt của hai người chạm vào nhau, như thể có một dòng điện chạy vụt qua. Rất nhanh và bất ngờ. Năm đó, Nhược Tuyết mới 14 tuổi và Hạ Lâm là 15.
************************
Trong căn phòng xa hoa, được sơn nguyên một màu trắng tinh khôi. Những đóa hoa hồng màu trắng tinh khiết được cột bằng những dải nơ màu bạc xinh đẹp càng thêm tô điểm cho căn phòng tân hôn lãng mạn này.
“ Em tưởng vào ngày vui thì nên dùng màu đỏ chứ?” Tiểu Tuyết rất hài lòng với cách trang trí này nhưng ngoài miệng thì lại tỏ vẻ bày đặt.
“ Hừ … Em lại muốn nhắc tới cái màu đỏ đó nữa. Bị Red quậy trong lễ đường vẫn không đủ sao?” Nhắc tớ thảm họa do Red gây ra thật khiến Hạ Lâm muốn xông tới xử tên Minh Lạc Lạc không biết dạy vợ kia một trận.
“ Anh không thấy vui sao ?” Tiểu Tuyết không biết điều liền hỏi lại. Cô biết rằng, anh vô cùng tức giận vì trò đùa quá lố kia của Red. Chẳng qua khi vị chủ hôn có hỏi mọi khách quan phía dưới xem ai có ý kiến gì về lễ thành hôn giữa cô và Hạ Lâm thì Red liều mình đứng lên phản đối. Lí do là vì cả hai đã ăn kem trước cổng, trong khi Hạ Lâm là người theo đạo Thiên Chúa, mà trước khi kết hôn lại không tới thú tội trước mặt Cha sứ.
Nhớ lại vẻ mặt đỏ hồng vì ngượng của anh và tiếng cười vang như sấm của đám người trong HELL lẫn vị quan khách của hai gia đình thật khiến Nhược Tuyết không nhịn được cười. Cô không nghĩ rằng Red lại có thể chơi khăm như vậy, liền làm chú rể bị bẽ mặt trước buổi lễ.
“ Em còn cười sao? Có phải rất thích ý tưởng quậy phá điên rồ kia của Red hay không?” Đôi mắt anh se lại, nhưng vẫn tràn ngập nhu tình. Ngay lập tức áp môi xuống chặn tiếng cười phát ra từ làn môi mỏng manh kia của Tiểu Tuyết. Giờ khắc mà họ mong chờ đã tới, khi cả hai chính thức thuộc về nhau mà mãi mãi không bao giờ rời xa, chia lìa.
Trải qua nhiều sóng gió, Hạ Lâm và Nhược Tuyết mới tới được với nhau. Ông trời dường như rất biết trêu đùa hai người họ, tự ý sắp đặt duyên phận từ rất lâu, nhưng lại bày bão táp, phong ba để ngăn cản họ. Nhưng dù sao, tất cả đều do định mệnh sắp đặt, vốn dĩ họ đã thuộc về nhau, vì thế nên mãi mãi sẽ không có gì chia cắt được.
“ Anh là một tiểu thiên thần đáng yêu …”
“ Còn em là một ác ma xảo quyệt …”
“ Nếu vậy thì baby của chúng ta sẽ thuộc về phe nào? Ác quỷ hay thiên thần ?”
“ Anh mong là cả hai.”
“ Em cũng nghĩ là như vậy …”
Một thời gian dài sau, một đứa trẻ cất vang tiếng khóc trong bệnh viện. Nhưng ngay lập tức lại dừng lại ngay, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nó, một đứa bé trai, có đôi mắt hai màu khác nhau, một bên màu hổ phách trong suốt, đáng yêu, một bên lại mang theo màu đen huyền bí, u tối. Vẻ mặt lúc lại ngây thơ, đáng yêu, nhưng lúc lại tinh ranh đến xảo quyệt. Chỉ riêng với hành động khác lạ đến quỷ dị kia của đứa bé cũng đã khiến người ta đoán được, số phận đặc biệt của nó. Một đứa trẻ kết tinh từ ác quỷ và thiên thần …
/54
|