Cuộc họp bất thường của băng My sói sáng nay kết thúc sớm hơn dự kiến.
- Này, mày có thấy không? Hình như anh Tatsu hôm nay có vẻ không vui.
Ở một góc cạnh cửa phòng họp, có hai gã quỷ sai trong đội hậu cần đang ngồi tám chuyện. Vừa mới đây thôi, Tatsu Nakamura, người mà trong tiểu đội quỷ sai địa ngục số mười hai chỉ dưới mỗi My Sói và Thư Lệ, vừa mới hậm hực bước ra khỏi cửa với gương mặt hằn học.
- Vui được mới lạ. Gã quỷ sai còn lại làm ra vẻ thần bí: - ...Mày không biết gì thật à?
- Biết gì?
- Còn chuyện gì nữa. Người ta đồn ầm lên kia kìa. Mày đúng là đồ tụt hậu. Gã quỷ sai bĩu môi nhìn đồng bạn, sau đó làm ra vẻ hiểu biết: - Chuyện về "Quan Tài Đen" đó! Mày không biết thật?
- Nói mie ra đi cho rồi. Mà hình như hôm nay cũng không thấy sếp Thư đi họp thì phải.
- Đi thì đã éo có chuyện để mà nói. Mày không biết à? Chuyện động trời đó, "Quan Tài Đen" có bồ rồi.
- Hả? Ai bảo thế? V ãi cả hư cấu?
- Hư cấu cái *****. Mày không nghe đồn rằng "Quan Tài Đen" dạo này bắt đầu cặp kè với một gã quỷ sai khác à? Lại còn là người của bọn Nanh Sói nữa. Tatsu tất nhiên là tức xịt khói rồi.
- Đứa nào mà số đỏ thế? Đứa nào tán được "Quan Tài Đen" thế? M ẹ nó, tao mà biết thì nhất định phải cho thằng nhãi đó một trận. Bố mới chỉ nhìn chưa ăn được mà đã đến lượt nó à.
- Giỏi thì đến trước mặt nó mà nói. Mà mày biết nó là cái chắc. Chính là thằng đã chém sếp My một nhát trong trận chiến ở quảng trường Phụng Hoàng chứ ai. Bây giờ nó là Hồng Côn của Nanh Sói, cũng có địa vị lắm.
- FUCK! Gã quỷ sai kia nghe vậy thì bật thốt: - Không phải chứ? cái thằng xấu như ma ấy à, cỡ nó thì sao tán được sếp Thư? Không phải chính nó đã bị sếp Thư đuổi khỏi tiểu đội quỷ sai địa ngục số mười hai sao?
- ....Thế mới có chuyện để mà nói. Dạo này thường xuyên thấy Thư Lệ đi lại với nó. Người ta đã đồn ầm lên từ mấy ngày nay rồi. Mày tụt hậu quá. Nhất là hai người này lại còn có dây mơ rễ má từ trước nữa chứ, lại càng đáng nghi hơn.
- Mà kể ra có là thật đi nữa thì cũng liên quan gì đến sếp Tatsu? Tao tưởng như thế thì sếp Tatsu phải vui mới phải chứ? Đường đường giữ vị trí cao trong băng mà lại lén lút qua lại với người của địch, giờ thì Tatsu Nakamura có cớ để hạ bệ sếp Thư rồi còn gì. Có gì mà phải khó chịu?
- Mày chỉ biết một mà không biết hai. Gã quỷ sai kia lắc đầu: - ...Đúng là giữa hai sếp nhà mình có mâu thuẫn hục hặc với nhau thật...nhưng chuyện sếp Tatsu để ý tới "Quan Tài Đen" đã là chuyện ai ai cũng biết. Mẹ nó, là tao thì tao cũng thích, nhìn ngon vậy cơ mà. Cứ đặt mình vào địa vị của sếp Tatsu xem, bây giờ người trong lòng mình để ý ngang nhiên qua lại với một gã đàn ông khác, nếu là mày thì có tức không?
- Khục....không lo làm việc đi, đứng đây làm cái mie gì thế?
Một gã tóc húi cua đi ngang qua, nghe lỏm được thì lớn giọng nạt nộ. Hai gã quỷ sai lập tức cúi đầu lẩn mất. Cũng chẳng phải ai xa lạ, đầu cua, ăn mặc bụi bặm, chính là thân tín số một của "Quan Tài Đen" thời gian gần đây - Rocky.
- Bận đến thế nào mà ngay cả cuộc họp đầu tuần cũng quên? Haizz, Sếp Thư, đừng làm em phải thất vọng chứ.
Rocky ngửa đầu thở dài.
--------------------
- "Tấn Lôi'?
- Rồi anh sẽ phải hối hận...nói cho anh biết, chiêu "Tấn Lôi" này là một trong ba tuyệt kĩ nổi danh nhất của Oha đó. Số người có thể thi triển nó trên đời này chỉ có một mà thôi. Ừm..chính xác thì là hai. Nó yêu cầu một giới hạn thể lực khá cao, may cho tên "Bá Tước" kia vì lần trước Oha không đủ thể lực để thi triển nó, chứ không thì....
Nhìn cánh tay phải nát bét, máu thịt bầy nhầy của Oha, trong lòng Hoàng cũng hơi cộm lên. Thế nhưng không hiểu sao, khi mà đáng lẽ ra lúc này hắn phải cảm thấy hối lỗi, hoặc ít ra cũng là cái gì đó tương tự thế...Nhưng không, chuyện không hoàn toàn là như vậy..hay nói thật ra bây giờ trong tâm can Hoàng đang có một cảm giác hoàn toàn khác, có chút gì đó khác người, nếu không nói là..bệnh hoạn.
Cảm giác đó là...thích thú.
Mẹ nó? Mình bị điên rồi à?
Hoàng lắc đầu, thế nhưng vẫn không xua tan được sự hưng phấn trong cặp mắt đang dần vằn vện...phải, càng nhìn thứ chất lỏng màu đỏ kia, cơn hưng phấn trong lòng hắn lại càng tăng...giống như con báo khi thấy máu con mồi, bây giờ, hắn cảm thấy máu trong người như sôi rần rật.
Hai mắt đỏ rần, Hoàng thở hồng hộc. Lạ kỳ, hắn chợt thấy khỏe hơn bao giờ hết.
-Xin lỗi, tôi...vừa rồi nóng quá...Oha... tay không sao chứ?
-...Đến bây giờ mới hối lỗi thì muộn rồi. Oha sẽ không tha thứ đâu.
-..Vậy thì tới bến luôn đi. Hoàng liếm môi, khàn giọng: - ...Nói thật, lúc này mà dừng lại thì tôi chẳng muốn chút nào. Ngứa ngáy lắm, dù gì cũng đã đến mức này rồi. Hôm nay coi xem giữa hai chúng ta, ai sẽ là người gục trước nhé.
- Oha cá là anh đó, Một năm hóa đơn chuối miễn phí nhé. Dám chơi không?
- Ăn chơi không sợ mưa rơi.
-...Anh phá sản chắc rồi.
Oha nghe vậy thì mắt sáng như sao, cả người trầm xuống như ngọn núi. Hơi thở ngừng lại. Bất động. Thư Lệ ngắm nghía Oha tới lui một hồi rồi quay sang hỏi Linh Chi:
- Cô ta là Mar? Đùa sao? Từ bao giờ Mar nhiều như gà vậy? Nếu như là Mar, cô ta đáng lẽ phải hồi phục cánh tay hỏng kia rồi chứ? Không phải Mar siêu cấp có khả năng phục hồi sao?
- Có thể chị ấy không muốn làm điều đó vào lúc này...Linh Chi nói: -...Vì làm vậy hao tổn khá nhiều sức lực. Lý do duy nhất mà em có thể nghĩ được vào lúc này...đó là chị ấy muốn tập trung toàn bộ sức lực vào trận đấu với anh Hoàng. Không phải chị ấy vừa nói sẽ dùng tuyệt chiêu gì đó sao? Tấn..tấn gì ấy nhỉ..
-Thế nhưng mà...Linh Chi chưa nói dứt câu thì đã quay sang nhìn Hoàng, gương mặt lộ vẻ lo lắng: -...Chẳng phải nói là đánh tập sao? Trông họ bây giờ cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống nhau zậy. Không được, có lẽ phải ngăn bọn họ lại.
-...Oha đã bị thương nặng vậy, chắc cậu ta sẽ dừng tay thôi. Thư Lệ nói.
"Hừ..hừ hừ..hừ.."
Hoàng không ngừng thở dốc. Trông hắn lúc này cứ như một con thú hoang. Đối với thú hoang, tất cả những con vật trong mắt nó nếu không phải là đồng loại thì chỉ có thể là con mồi, Oha cũng vậy. Trái với những gì Thư Lệ nghĩ, Hoàng chẳng những không có ý định dừng lại, mà trông bộ dáng của hắn lúc này còn có vẻ điên cuồng hơn cả lúc bắt đầu. Trận đấu này dường như đã không còn mang tính chất một cuộc "giao hữu" nữa, mà đã trở thành một trận sát phạt tanh mùi máu.
- Grừ...!!!
Hoàng gồng mình. Cơ bắp trướng nở, hai chân lún sâu xuống mặt đất, nơi hắn đứng không ngừng rung chuyển. Những đốm lửa cháy tí tách bán kính hai mươi mét xung quanh nơi hắn đứng như được ai đó đổ thêm dầu, thi nhau bùng lên dữ tợn.
"Khủng..khủng khiếp, hắn ta có phải người không vậy!" Thư Lệ rùng mình, mặc dù cách khá xa, song "Quan Tài Đen" vẫn cảm thấy hơi nóng hầm hập và áp bức vô hình toát ra từ nơi gã quỷ sai người Việt kia đang đứng. "Quan Tài Đen" tái mặt, mãi tới giờ mới biết, không ngờ bên cạnh mình lại có một kẻ nguy hiểm tới vậy.
Đây...đây là giới hạn mà quỷ sai có thể đạt tới sao? Đó chẳng lẽ chính là Bản Năng Sinh Tồn...không, thậm chí còn hơn thế rất nhiều. Còn chính xác là hắn mạnh đến mức độ nào, "Quan Tài Đen" hoàn toàn mù tịt. Lúc này cô chỉ biết chắc chắn một điều rằng...
Gã quỷ sai này..thật đáng sợ.
- Thật ngạc nhiên. Oha tròn mắt: - Oha cứ nghĩ anh đã phải kiệt sức rồi mới đúng chứ? Tại sao vẫn hăng tiết vịt thế? Chẳng lẽ nãy giờ anh giả vờ giữ sức...vô lý! Chẳng lẽ anh vừa mới uống juicy tăng lực PARACHINO chuối siêu cấp DX? Không thể nào...thứ đó Oha xem quảng cáo thì thấy báo đã bán hết từ tuần trước rồi cơ mà?
- ...Đến lượt tôi.
Hoàng cười dữ tợn. Búng tay cái chóc, hắn lao thẳng tới chỗ Oha, hoàn toàn không có chiến thuật nào hết...không, nếu có thì thứ "chiến thuật" ấy chỉ có hai từ: đó là "càn lướt".
Một đường càn thẳng, phá hủy tất tần tật những gì ngáng trở trước mắt. Không màu mè, chẳng hoa lá. Anh khỏe, anh có quyền!
- Chưa hiểu à? Nếu chỉ biết dùng cơ bắp...anh đến già vĩnh viễn cũng chỉ là một tên lực điền mà thui.
Hoàng lừ mắt nhìn sang phải. Bỏ qua lời giễu cợt của Oha, hắn xoay người, chân phải giơ cao. Một cú đá cao nhanh như sao xẹt, trúng hay không thì chưa biết, song riêng sức gió thôi cũng đã khiến nguyên một vạt rừng ngã rạp.
Thư Lệ nuốt một ngụm nước bọt. Những thứ đang diễn ra trước mắt bây giờ, nếu không phải tận mắt chứng kiến mà là nghe ai đó kể lại, đảm bảo "Quan Tài Đen" sẽ chẳng bao giờ tin. Rõ ràng cô tận mắt thấy cú đá vừa rồi nên trúng ngực Oha, thế nhưng lại chẳng có cảnh đầu rơi máu chảy nào xảy ra.
- Ực.
Cái bóng của Oha mờ dần đi, rồi tan biến. Hóa ra đó chỉ là bóng ảnh. Phía đằng sau Hoàng hơn chục mét, Oha thật đã lẩn ra đó tự bao giờ. Thế nhưng mặc dù đã tránh thoát, song cứ nhìn bề ngoài là đủ biết cô bé lúc này cũng chẳng dễ chịu chút nào. Cứ coi nguyên một mảng tóc trán của Oha bị hớt bay đi thì biết.
- ...Tí nữa thì ..nguy hiểm thật. Oha đứng thẳng người, thở hổn hển, lấy tay lau mồ hôi túa ra trên trán: - ...Cái thứ tốc độ vừa rùi.. cả sức mạnh nữa, anh rốt cuộc lấy chúng từ đâu ra vậy? Hmmm...cũng may là đã sớm huy động 50%, nếu không chắc Oha toi trước khi xài đến chiêu ấy mất. Song Oha sẽ không bất cẩn nữa....bây giờ thì..."Tấn Lôi"!
Dứt lời, Oha không ngừng nhún nhảy tại chỗ. Hoàng lúc đầu còn căng thẳng chờ đợi, song sự thật không như hắn nghĩ. Vốn nghĩ cô bé sẽ làm trò gì hay ho, song đợi mãi chỉ thấy Oha nhảy loi choi huơ huơ hai tay lên xuống như con động kinh, múa những động tác kỳ lạ chẳng giống ai, sự nhẫn nại cuối cùng của hắn dần tan biến:
- ...Cô đang định giỡn mặt tôi đó à?
Đoạn biến mất tại chỗ. Lúc hiện ra thì đã ở ngay trước mặt Oha. Tay phải chộp thẳng vào mặt cô bé, không chút dung tình. Song khi khán giả đứng ngoài còn chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra, cả hai đã nhanh chóng tách rời. Chính xác thì Hoàng đã chủ động lùi lại...trong khi Oha vẫn đứng nguyên tại chỗ, tiếp tục múa tới múa lui vũ điệu kỳ quái của mình.
- Cái gì vừa xảy ra thế?
Thư Lệ nhìn Linh Chi hỏi.
- Em cũng hông biết. Nhanh quá.
- Thế nào? Oha vênh mặt.
Hoàng đứng thủ thế cách đó hơn năm mét, im lìm không biết đang nghĩ gì, nụ cười trên môi cũng đã tắt. Thư Lệ thấy vậy thì biết chắc, rõ ràng vừa rồi đã có chuyện gì đó xảy ra, thế nhưng...với tốc độ của hai người họ lúc này, việc theo dõi là hoàn toàn bất khả thi với "Quan Tài Đen". Nghĩ thế nào, Thư Lệ bỗng rút điện thoại di động trong người ra, hướng ống kính về phía Oha, vẻ mặt chăm chú.
"Cái gì vừa xảy ra vậy? Vừa nãy...cái thứ đã quấn lấy cánh tay mình..lên tận bả vai đó là gì? Cảm giác đó..nếu là người thường thì đã gãy tay mất rồi. Đó nhất định không phải tàn ảnh...tốc độ và sức rướn của Oha không bằng mình. Đó là chắc chắn. Chẳng lẽ lại là...hừm, mình phải bình tĩnh. Oha bây giờ chỉ có một tay, rõ ràng thất thế hơn mình nhìu. Cần phải cẩn thận..."
Hoàng âm thầm suy nghĩ, sau đó mở miệng thăm dò:
- Hừm, Đừng có hù tôi, chỉ là trò mèo thôi...dù đòn thế có biến hóa thế nào đi nữa mà thiếu lực thì cũng chẳng có gì nguy hiểm. Huống chi bây giờ cô lại chỉ còn một tay. Bất cứ động tác nào của cô tôi cũng đều thấy rõ. Chịu thua đi, Oha.
- Cái gì cũng đều thấy rõ?
Oha vẫn tiếp tục huơ hai tay lên xuống, miệng mỉm cười khó hiểu.
-..Vậy thì hôm nay Oha sẽ cho anh biết một ít.. về thứ không thể thấy được.
----------------------
Đại sứ Quán Đảng Tự Do.
- ..Keeet...
Cánh cửa bằng đá nặng nề mở ra, căn phòng tối om. Đâu đó có tiếng thở khò khè, hục hặc. Căn phòng tràn đầy tiếng thở.
- Có việc gì vậy, Koteyasu?
-..Em vẫn chưa lên tiếng mà. Sao anh lại nhận ra được?
- Ha ha ha...
Tiếng của nhiều con bò cùng rống lên giận dữ, như muốn báo cho nhau biết rằng, con mồi hiện đã ở trong phạm vi tấn công. Trong căn phòng rộng lớn, mười chiếc chuồng nằm chụm đầu vào nhau, mười con bò tót, con nào cũng to lớn, vạm vỡ, cùng lúc xông tới húc thẳng vào người đàn ông cởi trần đứng giữa. Khung cảnh bạo lực ấy khiến cô gái dù thần kinh khá vững song vẫn phải nhìn đi chỗ khác.
-...Không có lệnh của anh mà vẫn bước vào được tận đây, ngoài em ra thì còn có ai khác?
Cô gái nghe vậy thì trong lòng thỏa mãn lắm, song cố gắng không lộ ra ngoài. Cô ta sau khi nghe ngóng mọi chuyện đã yên ổn thì mới dám ngoảnh đầu nhìn lại.
- Ái chà, lại tập luyện...suốt ngày chỉ có tập luyện..Ổng Thủ Tướng của tôi định từ chức ở nhà chăn bò hay sao thế này?...Có vẻ như anh rất hứng thú với cái đại hội đó nhỉ? Cô gái nói với giọng chanh chua: -...phải rồi, "phần thưởng" lớn thế cơ mà, vừa được tiếng, được miếng, lại được cả người đẹp nữa...
Thấy gã ta vẫn không nói gì, cô gái lại bắt đầu nói tiếp:
- ..Thế nhưng lần này em nghe nói cũng có rất nhiều nhân vật lớn để ý đến con mồi anh nhắm tới đó, không, là cái chức vị thừa kế tương lai đó thì đúng hơn...cẩn thận kẻo lật thuyền trong mương nha, có vẻ họ đều không nể mặt anh thì phải, đã chính thức công khai như thế rồi cơ mà.
- ...Được rồi, chuyện này nói sau đi. Koteyasu, anh muốn thử lại một lần. Gã đàn ông đột nhiên đi ra khỏi đàn bò, sau đó lấy băng vải buộc kín mắt, nói giọng như ra lệnh: - ...Tấn công anh đi.
- Ngay bây giờ?
- Đúng vậy.
Cô gái hơi do dự, song cuối cùng cũng cởi áo, nửa thân trên chỉ mặc đồ lót, để lộ thân hình rắn chắc khỏe mạnh với cơ bụng không chê vào đâu được. Nói rồi, thân hình của cô ta chợt huyễn hóa thành ảo ảnh, như làn khói mỏng lan tới chỗ gã.
- Không phải, không phải là "Ảnh bộ". Hãy sử dụng "Tấn Lôi", như anh đã dạy em.
- Hả? Nhưng em chưa luyện được thành thục mà. Chiêu ấy khó lắm.
- Cứ làm như anh bảo đi.
Làn khói dần hiện thành hình, cô gái à một tiếng. Sau đó không nói thêm nữa. Cô ta đem hai tay giơ ra hai bên hông, sau đó bắt đầu huơ lên huơ xuống với nhịp độ càng lúc càng nhanh. Cô ta cứ lặp lại động tác nhàm chán đó mãi..cho tới khi hai cánh tay hoàn toàn biến mất....giống như người bị cụt tay vậy.
Hoàn toàn biến mất!
- Đúng rồi, tới đi.
Gã đàn ông hài lòng gật đầu.
- Này, mày có thấy không? Hình như anh Tatsu hôm nay có vẻ không vui.
Ở một góc cạnh cửa phòng họp, có hai gã quỷ sai trong đội hậu cần đang ngồi tám chuyện. Vừa mới đây thôi, Tatsu Nakamura, người mà trong tiểu đội quỷ sai địa ngục số mười hai chỉ dưới mỗi My Sói và Thư Lệ, vừa mới hậm hực bước ra khỏi cửa với gương mặt hằn học.
- Vui được mới lạ. Gã quỷ sai còn lại làm ra vẻ thần bí: - ...Mày không biết gì thật à?
- Biết gì?
- Còn chuyện gì nữa. Người ta đồn ầm lên kia kìa. Mày đúng là đồ tụt hậu. Gã quỷ sai bĩu môi nhìn đồng bạn, sau đó làm ra vẻ hiểu biết: - Chuyện về "Quan Tài Đen" đó! Mày không biết thật?
- Nói mie ra đi cho rồi. Mà hình như hôm nay cũng không thấy sếp Thư đi họp thì phải.
- Đi thì đã éo có chuyện để mà nói. Mày không biết à? Chuyện động trời đó, "Quan Tài Đen" có bồ rồi.
- Hả? Ai bảo thế? V ãi cả hư cấu?
- Hư cấu cái *****. Mày không nghe đồn rằng "Quan Tài Đen" dạo này bắt đầu cặp kè với một gã quỷ sai khác à? Lại còn là người của bọn Nanh Sói nữa. Tatsu tất nhiên là tức xịt khói rồi.
- Đứa nào mà số đỏ thế? Đứa nào tán được "Quan Tài Đen" thế? M ẹ nó, tao mà biết thì nhất định phải cho thằng nhãi đó một trận. Bố mới chỉ nhìn chưa ăn được mà đã đến lượt nó à.
- Giỏi thì đến trước mặt nó mà nói. Mà mày biết nó là cái chắc. Chính là thằng đã chém sếp My một nhát trong trận chiến ở quảng trường Phụng Hoàng chứ ai. Bây giờ nó là Hồng Côn của Nanh Sói, cũng có địa vị lắm.
- FUCK! Gã quỷ sai kia nghe vậy thì bật thốt: - Không phải chứ? cái thằng xấu như ma ấy à, cỡ nó thì sao tán được sếp Thư? Không phải chính nó đã bị sếp Thư đuổi khỏi tiểu đội quỷ sai địa ngục số mười hai sao?
- ....Thế mới có chuyện để mà nói. Dạo này thường xuyên thấy Thư Lệ đi lại với nó. Người ta đã đồn ầm lên từ mấy ngày nay rồi. Mày tụt hậu quá. Nhất là hai người này lại còn có dây mơ rễ má từ trước nữa chứ, lại càng đáng nghi hơn.
- Mà kể ra có là thật đi nữa thì cũng liên quan gì đến sếp Tatsu? Tao tưởng như thế thì sếp Tatsu phải vui mới phải chứ? Đường đường giữ vị trí cao trong băng mà lại lén lút qua lại với người của địch, giờ thì Tatsu Nakamura có cớ để hạ bệ sếp Thư rồi còn gì. Có gì mà phải khó chịu?
- Mày chỉ biết một mà không biết hai. Gã quỷ sai kia lắc đầu: - ...Đúng là giữa hai sếp nhà mình có mâu thuẫn hục hặc với nhau thật...nhưng chuyện sếp Tatsu để ý tới "Quan Tài Đen" đã là chuyện ai ai cũng biết. Mẹ nó, là tao thì tao cũng thích, nhìn ngon vậy cơ mà. Cứ đặt mình vào địa vị của sếp Tatsu xem, bây giờ người trong lòng mình để ý ngang nhiên qua lại với một gã đàn ông khác, nếu là mày thì có tức không?
- Khục....không lo làm việc đi, đứng đây làm cái mie gì thế?
Một gã tóc húi cua đi ngang qua, nghe lỏm được thì lớn giọng nạt nộ. Hai gã quỷ sai lập tức cúi đầu lẩn mất. Cũng chẳng phải ai xa lạ, đầu cua, ăn mặc bụi bặm, chính là thân tín số một của "Quan Tài Đen" thời gian gần đây - Rocky.
- Bận đến thế nào mà ngay cả cuộc họp đầu tuần cũng quên? Haizz, Sếp Thư, đừng làm em phải thất vọng chứ.
Rocky ngửa đầu thở dài.
--------------------
- "Tấn Lôi'?
- Rồi anh sẽ phải hối hận...nói cho anh biết, chiêu "Tấn Lôi" này là một trong ba tuyệt kĩ nổi danh nhất của Oha đó. Số người có thể thi triển nó trên đời này chỉ có một mà thôi. Ừm..chính xác thì là hai. Nó yêu cầu một giới hạn thể lực khá cao, may cho tên "Bá Tước" kia vì lần trước Oha không đủ thể lực để thi triển nó, chứ không thì....
Nhìn cánh tay phải nát bét, máu thịt bầy nhầy của Oha, trong lòng Hoàng cũng hơi cộm lên. Thế nhưng không hiểu sao, khi mà đáng lẽ ra lúc này hắn phải cảm thấy hối lỗi, hoặc ít ra cũng là cái gì đó tương tự thế...Nhưng không, chuyện không hoàn toàn là như vậy..hay nói thật ra bây giờ trong tâm can Hoàng đang có một cảm giác hoàn toàn khác, có chút gì đó khác người, nếu không nói là..bệnh hoạn.
Cảm giác đó là...thích thú.
Mẹ nó? Mình bị điên rồi à?
Hoàng lắc đầu, thế nhưng vẫn không xua tan được sự hưng phấn trong cặp mắt đang dần vằn vện...phải, càng nhìn thứ chất lỏng màu đỏ kia, cơn hưng phấn trong lòng hắn lại càng tăng...giống như con báo khi thấy máu con mồi, bây giờ, hắn cảm thấy máu trong người như sôi rần rật.
Hai mắt đỏ rần, Hoàng thở hồng hộc. Lạ kỳ, hắn chợt thấy khỏe hơn bao giờ hết.
-Xin lỗi, tôi...vừa rồi nóng quá...Oha... tay không sao chứ?
-...Đến bây giờ mới hối lỗi thì muộn rồi. Oha sẽ không tha thứ đâu.
-..Vậy thì tới bến luôn đi. Hoàng liếm môi, khàn giọng: - ...Nói thật, lúc này mà dừng lại thì tôi chẳng muốn chút nào. Ngứa ngáy lắm, dù gì cũng đã đến mức này rồi. Hôm nay coi xem giữa hai chúng ta, ai sẽ là người gục trước nhé.
- Oha cá là anh đó, Một năm hóa đơn chuối miễn phí nhé. Dám chơi không?
- Ăn chơi không sợ mưa rơi.
-...Anh phá sản chắc rồi.
Oha nghe vậy thì mắt sáng như sao, cả người trầm xuống như ngọn núi. Hơi thở ngừng lại. Bất động. Thư Lệ ngắm nghía Oha tới lui một hồi rồi quay sang hỏi Linh Chi:
- Cô ta là Mar? Đùa sao? Từ bao giờ Mar nhiều như gà vậy? Nếu như là Mar, cô ta đáng lẽ phải hồi phục cánh tay hỏng kia rồi chứ? Không phải Mar siêu cấp có khả năng phục hồi sao?
- Có thể chị ấy không muốn làm điều đó vào lúc này...Linh Chi nói: -...Vì làm vậy hao tổn khá nhiều sức lực. Lý do duy nhất mà em có thể nghĩ được vào lúc này...đó là chị ấy muốn tập trung toàn bộ sức lực vào trận đấu với anh Hoàng. Không phải chị ấy vừa nói sẽ dùng tuyệt chiêu gì đó sao? Tấn..tấn gì ấy nhỉ..
-Thế nhưng mà...Linh Chi chưa nói dứt câu thì đã quay sang nhìn Hoàng, gương mặt lộ vẻ lo lắng: -...Chẳng phải nói là đánh tập sao? Trông họ bây giờ cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống nhau zậy. Không được, có lẽ phải ngăn bọn họ lại.
-...Oha đã bị thương nặng vậy, chắc cậu ta sẽ dừng tay thôi. Thư Lệ nói.
"Hừ..hừ hừ..hừ.."
Hoàng không ngừng thở dốc. Trông hắn lúc này cứ như một con thú hoang. Đối với thú hoang, tất cả những con vật trong mắt nó nếu không phải là đồng loại thì chỉ có thể là con mồi, Oha cũng vậy. Trái với những gì Thư Lệ nghĩ, Hoàng chẳng những không có ý định dừng lại, mà trông bộ dáng của hắn lúc này còn có vẻ điên cuồng hơn cả lúc bắt đầu. Trận đấu này dường như đã không còn mang tính chất một cuộc "giao hữu" nữa, mà đã trở thành một trận sát phạt tanh mùi máu.
- Grừ...!!!
Hoàng gồng mình. Cơ bắp trướng nở, hai chân lún sâu xuống mặt đất, nơi hắn đứng không ngừng rung chuyển. Những đốm lửa cháy tí tách bán kính hai mươi mét xung quanh nơi hắn đứng như được ai đó đổ thêm dầu, thi nhau bùng lên dữ tợn.
"Khủng..khủng khiếp, hắn ta có phải người không vậy!" Thư Lệ rùng mình, mặc dù cách khá xa, song "Quan Tài Đen" vẫn cảm thấy hơi nóng hầm hập và áp bức vô hình toát ra từ nơi gã quỷ sai người Việt kia đang đứng. "Quan Tài Đen" tái mặt, mãi tới giờ mới biết, không ngờ bên cạnh mình lại có một kẻ nguy hiểm tới vậy.
Đây...đây là giới hạn mà quỷ sai có thể đạt tới sao? Đó chẳng lẽ chính là Bản Năng Sinh Tồn...không, thậm chí còn hơn thế rất nhiều. Còn chính xác là hắn mạnh đến mức độ nào, "Quan Tài Đen" hoàn toàn mù tịt. Lúc này cô chỉ biết chắc chắn một điều rằng...
Gã quỷ sai này..thật đáng sợ.
- Thật ngạc nhiên. Oha tròn mắt: - Oha cứ nghĩ anh đã phải kiệt sức rồi mới đúng chứ? Tại sao vẫn hăng tiết vịt thế? Chẳng lẽ nãy giờ anh giả vờ giữ sức...vô lý! Chẳng lẽ anh vừa mới uống juicy tăng lực PARACHINO chuối siêu cấp DX? Không thể nào...thứ đó Oha xem quảng cáo thì thấy báo đã bán hết từ tuần trước rồi cơ mà?
- ...Đến lượt tôi.
Hoàng cười dữ tợn. Búng tay cái chóc, hắn lao thẳng tới chỗ Oha, hoàn toàn không có chiến thuật nào hết...không, nếu có thì thứ "chiến thuật" ấy chỉ có hai từ: đó là "càn lướt".
Một đường càn thẳng, phá hủy tất tần tật những gì ngáng trở trước mắt. Không màu mè, chẳng hoa lá. Anh khỏe, anh có quyền!
- Chưa hiểu à? Nếu chỉ biết dùng cơ bắp...anh đến già vĩnh viễn cũng chỉ là một tên lực điền mà thui.
Hoàng lừ mắt nhìn sang phải. Bỏ qua lời giễu cợt của Oha, hắn xoay người, chân phải giơ cao. Một cú đá cao nhanh như sao xẹt, trúng hay không thì chưa biết, song riêng sức gió thôi cũng đã khiến nguyên một vạt rừng ngã rạp.
Thư Lệ nuốt một ngụm nước bọt. Những thứ đang diễn ra trước mắt bây giờ, nếu không phải tận mắt chứng kiến mà là nghe ai đó kể lại, đảm bảo "Quan Tài Đen" sẽ chẳng bao giờ tin. Rõ ràng cô tận mắt thấy cú đá vừa rồi nên trúng ngực Oha, thế nhưng lại chẳng có cảnh đầu rơi máu chảy nào xảy ra.
- Ực.
Cái bóng của Oha mờ dần đi, rồi tan biến. Hóa ra đó chỉ là bóng ảnh. Phía đằng sau Hoàng hơn chục mét, Oha thật đã lẩn ra đó tự bao giờ. Thế nhưng mặc dù đã tránh thoát, song cứ nhìn bề ngoài là đủ biết cô bé lúc này cũng chẳng dễ chịu chút nào. Cứ coi nguyên một mảng tóc trán của Oha bị hớt bay đi thì biết.
- ...Tí nữa thì ..nguy hiểm thật. Oha đứng thẳng người, thở hổn hển, lấy tay lau mồ hôi túa ra trên trán: - ...Cái thứ tốc độ vừa rùi.. cả sức mạnh nữa, anh rốt cuộc lấy chúng từ đâu ra vậy? Hmmm...cũng may là đã sớm huy động 50%, nếu không chắc Oha toi trước khi xài đến chiêu ấy mất. Song Oha sẽ không bất cẩn nữa....bây giờ thì..."Tấn Lôi"!
Dứt lời, Oha không ngừng nhún nhảy tại chỗ. Hoàng lúc đầu còn căng thẳng chờ đợi, song sự thật không như hắn nghĩ. Vốn nghĩ cô bé sẽ làm trò gì hay ho, song đợi mãi chỉ thấy Oha nhảy loi choi huơ huơ hai tay lên xuống như con động kinh, múa những động tác kỳ lạ chẳng giống ai, sự nhẫn nại cuối cùng của hắn dần tan biến:
- ...Cô đang định giỡn mặt tôi đó à?
Đoạn biến mất tại chỗ. Lúc hiện ra thì đã ở ngay trước mặt Oha. Tay phải chộp thẳng vào mặt cô bé, không chút dung tình. Song khi khán giả đứng ngoài còn chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra, cả hai đã nhanh chóng tách rời. Chính xác thì Hoàng đã chủ động lùi lại...trong khi Oha vẫn đứng nguyên tại chỗ, tiếp tục múa tới múa lui vũ điệu kỳ quái của mình.
- Cái gì vừa xảy ra thế?
Thư Lệ nhìn Linh Chi hỏi.
- Em cũng hông biết. Nhanh quá.
- Thế nào? Oha vênh mặt.
Hoàng đứng thủ thế cách đó hơn năm mét, im lìm không biết đang nghĩ gì, nụ cười trên môi cũng đã tắt. Thư Lệ thấy vậy thì biết chắc, rõ ràng vừa rồi đã có chuyện gì đó xảy ra, thế nhưng...với tốc độ của hai người họ lúc này, việc theo dõi là hoàn toàn bất khả thi với "Quan Tài Đen". Nghĩ thế nào, Thư Lệ bỗng rút điện thoại di động trong người ra, hướng ống kính về phía Oha, vẻ mặt chăm chú.
"Cái gì vừa xảy ra vậy? Vừa nãy...cái thứ đã quấn lấy cánh tay mình..lên tận bả vai đó là gì? Cảm giác đó..nếu là người thường thì đã gãy tay mất rồi. Đó nhất định không phải tàn ảnh...tốc độ và sức rướn của Oha không bằng mình. Đó là chắc chắn. Chẳng lẽ lại là...hừm, mình phải bình tĩnh. Oha bây giờ chỉ có một tay, rõ ràng thất thế hơn mình nhìu. Cần phải cẩn thận..."
Hoàng âm thầm suy nghĩ, sau đó mở miệng thăm dò:
- Hừm, Đừng có hù tôi, chỉ là trò mèo thôi...dù đòn thế có biến hóa thế nào đi nữa mà thiếu lực thì cũng chẳng có gì nguy hiểm. Huống chi bây giờ cô lại chỉ còn một tay. Bất cứ động tác nào của cô tôi cũng đều thấy rõ. Chịu thua đi, Oha.
- Cái gì cũng đều thấy rõ?
Oha vẫn tiếp tục huơ hai tay lên xuống, miệng mỉm cười khó hiểu.
-..Vậy thì hôm nay Oha sẽ cho anh biết một ít.. về thứ không thể thấy được.
----------------------
Đại sứ Quán Đảng Tự Do.
- ..Keeet...
Cánh cửa bằng đá nặng nề mở ra, căn phòng tối om. Đâu đó có tiếng thở khò khè, hục hặc. Căn phòng tràn đầy tiếng thở.
- Có việc gì vậy, Koteyasu?
-..Em vẫn chưa lên tiếng mà. Sao anh lại nhận ra được?
- Ha ha ha...
Tiếng của nhiều con bò cùng rống lên giận dữ, như muốn báo cho nhau biết rằng, con mồi hiện đã ở trong phạm vi tấn công. Trong căn phòng rộng lớn, mười chiếc chuồng nằm chụm đầu vào nhau, mười con bò tót, con nào cũng to lớn, vạm vỡ, cùng lúc xông tới húc thẳng vào người đàn ông cởi trần đứng giữa. Khung cảnh bạo lực ấy khiến cô gái dù thần kinh khá vững song vẫn phải nhìn đi chỗ khác.
-...Không có lệnh của anh mà vẫn bước vào được tận đây, ngoài em ra thì còn có ai khác?
Cô gái nghe vậy thì trong lòng thỏa mãn lắm, song cố gắng không lộ ra ngoài. Cô ta sau khi nghe ngóng mọi chuyện đã yên ổn thì mới dám ngoảnh đầu nhìn lại.
- Ái chà, lại tập luyện...suốt ngày chỉ có tập luyện..Ổng Thủ Tướng của tôi định từ chức ở nhà chăn bò hay sao thế này?...Có vẻ như anh rất hứng thú với cái đại hội đó nhỉ? Cô gái nói với giọng chanh chua: -...phải rồi, "phần thưởng" lớn thế cơ mà, vừa được tiếng, được miếng, lại được cả người đẹp nữa...
Thấy gã ta vẫn không nói gì, cô gái lại bắt đầu nói tiếp:
- ..Thế nhưng lần này em nghe nói cũng có rất nhiều nhân vật lớn để ý đến con mồi anh nhắm tới đó, không, là cái chức vị thừa kế tương lai đó thì đúng hơn...cẩn thận kẻo lật thuyền trong mương nha, có vẻ họ đều không nể mặt anh thì phải, đã chính thức công khai như thế rồi cơ mà.
- ...Được rồi, chuyện này nói sau đi. Koteyasu, anh muốn thử lại một lần. Gã đàn ông đột nhiên đi ra khỏi đàn bò, sau đó lấy băng vải buộc kín mắt, nói giọng như ra lệnh: - ...Tấn công anh đi.
- Ngay bây giờ?
- Đúng vậy.
Cô gái hơi do dự, song cuối cùng cũng cởi áo, nửa thân trên chỉ mặc đồ lót, để lộ thân hình rắn chắc khỏe mạnh với cơ bụng không chê vào đâu được. Nói rồi, thân hình của cô ta chợt huyễn hóa thành ảo ảnh, như làn khói mỏng lan tới chỗ gã.
- Không phải, không phải là "Ảnh bộ". Hãy sử dụng "Tấn Lôi", như anh đã dạy em.
- Hả? Nhưng em chưa luyện được thành thục mà. Chiêu ấy khó lắm.
- Cứ làm như anh bảo đi.
Làn khói dần hiện thành hình, cô gái à một tiếng. Sau đó không nói thêm nữa. Cô ta đem hai tay giơ ra hai bên hông, sau đó bắt đầu huơ lên huơ xuống với nhịp độ càng lúc càng nhanh. Cô ta cứ lặp lại động tác nhàm chán đó mãi..cho tới khi hai cánh tay hoàn toàn biến mất....giống như người bị cụt tay vậy.
Hoàn toàn biến mất!
- Đúng rồi, tới đi.
Gã đàn ông hài lòng gật đầu.
/241
|