- Vậy còn..còn Đại Hội Danh Ác thì sao?
- ..Còn phải hỏi? Tất nhiên là bỏ rồi.
Thư Lệ bỗng dưng cất tiếng cười. Tiếng cười dịu nhẹ, trong trẻo ngân vang.
- Người được lợi nhất chính là anh rồi còn gì. Đừng có chối, hay là đang mở cờ trong bụng đấy?
-Tatsu Nakamura đâu?
-Tôi và hắn có chút xích mích, đường ai nấy đi rồi.
Thư Lệ nhún vai, không biết vô tình hay cố ý mà nhấn mạnh bốn chữ “Đường ai nấy đi”.
Hoàng nhíu mày. Hắn tất nhiên là biết, theo như lịch thi đấu thì trận thứ ba của vòng mười sáu đội, đối thủ của hắn sẽ là Thư Lệ và Tatsu Nakamura. Mặc dù không biết lý do vì sao Tatsu mấy ngày nay biệt tăm không thấy mặt, song việc này đã là sự thật rành rành không thể thay đổi. Nếu Thư Lệ giờ cũng bỏ thi đấu, hắn tất nhiên là không đánh mà thắng, đường hoàng vào bán kết mà chẳng mất tí sức lực nào.
- Cô đi đâu? Chuyến đi đó…thật sự quan trọng đến vậy sao?
Hoàng nhớ Thư Lệ từng mấy lần ngỏ lời muốn rủ hắn tham dự Đại Hội Danh Ác, quyết tâm rất cao, song đến bây giờ lại được nửa chừng bỏ cuộc thì không sao giải thích nổi. Chợt nghĩ đến cái gì, hắn bỗng dưng sầm mặt, trầm giọng:
- Thư Lệ, đừng nghĩ như thế là hay. Thật chẳng giống cô chút nào. Không phải trận đầu vòng loại khi gặp cô, tôi mới chính là người bại trận sao?
Hoàng vuốt trán nói tiếp:
-Đừng kiếm cớ nữa...Thư Lệ à, cô làm tôi thất vọng quá đấy. Lòng thương hại...cái đó không khiến tôi vui thêm chút nào đâu. Tôi vẫn sẽ chiến thắng, song đó sẽ là một chiến thắng đường đường chính chính trên võ đài. Cô hiểu ý tôi chứ?
- Không, anh nhầm rồi. Tôi không có ý đó.
Hoàng cảm giác được tay mình được một bàn tay thon nhỏ mềm mại nắm chặt. Hắn dẫu có ngu mấy thì cũng rõ đó là của ai. Song còn chưa kịp phản ứng gì thì người kia đã kéo một bàn tay khác đặt vào tay hắn. Lần này thì là một bàn tay nhỏ bé hơn khá nhiều, còn tương đối mũm mĩm. Chỉ cần sờ sờ làn da mát lạnh đó là Hoàng đã có thể nhận ra, đó là Linh Chi không sai. Đùa, bây giờ trong phòng ngoài hắn và Thư Lệ ra thì còn ai ngoài con bé đâu!
Linh Chi ngước mắt nhìn chị.
- Hoàng, tôi biết như thế này là làm khó cho anh. Thế nhưng thật sự ngoài anh ra, tôi khó mà tìm được ai khác để yên tâm nhờ vả. Từ giờ cho đến khi tôi quay về...quãng thời gian đó nhờ anh chăm sóc cho Linh Chi vậy. Ngoài tôi ra, con bé nó cũng chỉ thân với mỗi anh mà thôi.
Nói rồi không ngờ lại nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Hoàng bị cái ôm bất ngờ này của Thư Lệ làm cho “tê liệt” theo đúng nghĩa đen. Thân thể mềm mại nóng hổi cùng mùi hương thơm đặc trưng của con gái, không, đặc trưng của riêng Thư Lệ mới đúng, lại tiếp xúc ở khoảng cách gần khiến hắn mặc dù không nhìn thấy gì cũng cảm thấy da mặt mình đang đỏ lên trông thấy.
-Tạm biệt. Dưỡng thương cho tốt. Bớt cái tính thích can dự vào chuyện của người khác đi. Không phải ai cũng giống như anh đâu.
- Khụ...có nhất định phải ôm thì mới nói được hay không?
Hoàng nói, một câu nói để đời mà mãi sau này, tự hắn thấy vẫn không có câu nào vượt qua được nó – “Câu nói ngu ngốc nhất trong đời”
Quả thật vừa dứt lời, Thư Lệ đã lập tức buông hắn ra. Song đến lúc này mới hối thì đã muộn rồi. Không khí tương đối tĩnh lặng.
-Tôi lo anh lỡ có làm sao thì không ai trông Linh Chi đấy thôi. Đừng có mà…
- Ý, sao mặt chị lại....
Linh Chi chưa nói hết câu thì đã "ưm, ưm"... Mãi một lúc sau, Thư Lệ mới khẽ ho hai cái, sau đó nghiêm mặt quay sang nhìn em gái:
- Linh Chi, thời gian tới phải nghe lời anh Hoàng, biết chưa? Chị đi một thời gian rồi sẽ về.
Linh Chi bị chị ôm vào trong lòng, đôi mắt to tròn chớp chớp liên hồi không biết suy nghĩ gì.
-Chị đi đâu? Có lâu không?
-…Sẽ nhanh thôi. Rồi chị sẽ về với em.
-...Sao tôi thấy giống như tiệc chia tay quá vậy? Hoàng than vãn, bầu không khí này khiến hắn cảm thấy khó chịu:- Thư Lệ, nói thật đi, rốt cuộc là chuyến này cô đi đâu?
- Linh Chi nhờ anh. Hèm, đừng có mà bắt nạt em tôi nhé.
-Cô…
Mặc dù vẫn không nhìn thấy gì, song từng đường nét trên khuôn mặt của Thư Lệ không hiểu sao lúc này lại vô cùng rõ ràng trong mắt hắn. Một cảm giác bất an chợt xẹt qua đầu Hoàng, khiến hắn bỗng dưng bằng trực giác nhận ra, từ sâu tận đáy lòng: rằng sau ngày hôm nay, cả hai người sẽ khó có cơ hội gặp lại nhau.
Bây giờ thì Hoàng đã ngờ ngợ hiểu vì sao, Thư Lệ hôm nay lại đột nhiên nói nhiều như thế, còn không ngừng dặn dò cảnh tỉnh hắn. Thái độ này… nói thế nào nhỉ, không phải từ biệt, mà giống vĩnh biệt hơn!
- Cô vẫn nhất quyết không muốn nói với tôi là đi đâu sao?
-..Ha. Thư Lệ cười: - Đừng lo, tôi phải về gấp, chỉ là một chiến dịch truy quét thông thường mà thôi. Anh cũng hiểu mà, đó là nhiệm vụ.
- Nhiệm vụ? Gấp đến vậy sao? Dù là nhiệm vụ thì cũng đâu cần phải bỏ về gấp như vậy, cô có thể bỏ tiền ra thuê người thực hiện cơ mà.
Hoàng hỏi gặng. Cái lý do này thật sự chẳng có tí miligram tin tưởng nào. Nên biết, chính hắn cũng đã phải nộp một khoản tiền kha khá cho thiên đàng để được nghỉ phép mười bốn ngày tham dự Đại Hội Danh Ác. Hắn không tin, hoàn toàn không tin vào câu trả lời này của “Quan Tài Đen”.
Rõ ràng, cô ấy đang nói dối.
- Ừm, nhiệm vụ lần này hơi đặc biệt một chút. Chỉ thế mà thôi.
Thư Lệ quay ra nâng Linh Chi lên, hôn chụt một cái vào bờ má phúng phính của em gái, sau đó làm mặt cười, đứng dậy. “Quan Tài Đen” cứ bần thần như thế bước ra cửa, cho đến khi có tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, tiếp đó, vai bị một ai đó mạnh mẽ kéo lại.
Thư Lệ thở dài quay lại. Đúng vậy, đó là gã quỷ sai cả người đầy bông băng, mắt cũng bị băng kín. Bàn tay hắn chuẩn xác đặt trên vai cô, bàn tay to lớn, khô ráp của đàn ông.
-Anh còn chuyện gì muốn nói..à?
"Quan Tài Đen" còn chưa dứt lời thì bỗng mở trừng mắt. Cô…bị hắn kéo vào trong lòng. Một cái ôm bất ngờ, trong một thời điểm bất ngờ, và cũng từ một người bất ngờ không kém . Bình thường đối với những kẻ cố tình tiếp cận khi chưa có sự cho phép như thế này, nhẹ thì bị Thư Lệ đánh gãy tay, nặng thì tàn phế…song hôm nay có lẽ là ngoại lệ.
- Lần sau đừng có tự tiện như ban nãy nhé. Tôi có cái tật bình thường thì không sao, song đột nhiên bị gái đẹp ôm là lăn ra sốc đấy, dễ chết lắm. Thế này coi như hòa.
Thư Lệ hơi ngây ra, rồi đột nhiên mỉm cười. Một nụ cười đúng nghĩa, nụ cười đã từ lâu không hiện lên trên gương mặt cô gái trẻ, tuy tuổi mới chỉ đôi mươi song đã kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời . Trên gò má trắng mịn, một giọt nước mắt nhè nhẹ lướt qua, tinh khôi và nóng bỏng.
Giá như…thời gian có thể lùi về, không cần nhiều, chỉ cần sớm hơn năm năm thôi. Nếu như gặp người đàn ông này sớm năm năm, cuộc đời “Quan Tài Đen” có lẽ đã rẽ theo hướng khác. Và biết đâu sẽ chẳng có chuyến đi ngày hôm nay? Có thể lắm chứ. Chỉ tiếc cuộc đời không có hai chữ “Giá như”.
Đó có lẽ là định mệnh.
Phía bên kia, Linh Chi lúc này đang tròn mắt nhìn hai người, miệng há hốc, sau đó rất có ý thứcnhắm mắt lại. Rồi cảm thấy như vẫn chưa đủ, cô bé xoay ghế ngồi quay ra hướng khác.
Thư Lệ nhỉnh mũi, lấy tay lau bờ má lấm nước mắt, sau đó duỗi tay phải đập mạnh vào vai hắn. Hoàng khóc không ra nước mắt, cái đập này không nhẹ tẹo nào, lại còn trúng vết thương của hắn nữa.
- Đừng quên, phải thi đấu cả phần của tôi nữa đấy nhé. Tốt nhất là dành lấy ngôi quán quân, lúc đó tôi sẽ có cơ hội để khoe “ Quán quân thật ra cũng là bại tướng trong tay chị” đấy.
- Tất nhiên rồi.
Hoàng gật đầu.
- Tôi nhất định sẽ chiến thắng.
"Thượng lộ bình an nhé, bạn của tôi."
-Khụ, khụ!
-------------------------
- Khụ, khụ!
Thư Lệ giật mình đẩy mạnh Hoàng ra, hắn cũng giật mình không kém. Có lẽ do cảm xúc ảnh hưởng, hắn thậm chí không nhận ra cửa nhà ngoài đã mở từ khi nào. Tiếng ho ấy là của phụ nữ.
Hoàng bỗng muốn chửi thề. Con nào vô ý vậy, đến lúc nào không đến, lại đến vào đúng lúc này? Đúng vậy, hắn có khách, một vị khách không mời, song chí ít thì cũng là người quen. Đó thậm chí còn từng là đối thủ của hắn ở vòng loại, người luôn tôn sùng Oha như thánh sống – Ninh Sạn Yêu Nhiên.
Hôm nay Ninh sạn Yêu Nhiên diện trang phục tương đối giản đơn, áo da, quần bò, tai đeo dây nghe nhạc. Cô ta hiện đang đút tay vào túi áo đứng dựa người vào cửa, ánh mắt nhìn vào trong này với vẻ chế nhạo.
-Ơ kìa, sao không tiếp tục đi? Đừng có ngại.
Thư Lệ vừa nhìn ra cửa thì đôi mày liễu đã xếch ngược lên. Người con gái này, cô chỉ vừa nhìn qua là đã nhận ra ngay! Ấn tượng ngày hôm đó bị hạ nhục trong xe bus, “Quan Tài Đen” dẫu chết cũng không quên. Vốn dĩ chuyện này tưởng chừng như đã chìm trong dĩ vãng, song bây giờ tình cờ gặp nhau ở đây, Thư Lệ lập tức nhận ra một sự thật, rằng cơn giận trong lòng vẫn chưa lúc nào nguôi!
-Muốn gây sự à? Like is afternoon!(*)
Ninh Sạn Yêu Nhiên nhìn ánh mắt thù hằn của Thư Lệ hướng về mình, tuy chẳng nhớ đối phương là ai song vẫn vênh mặt lên thách thức. Thư Lệ vốn đã định xông lên rồi, song lại bị Hoàng cầm tay kéo lại.
-Ninh Sạn yêu Nhiên, chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì. Đừng có gây gổ trong phòng của tôi.
-Hừ!
Thư Lệ giãy khỏi tay hắn, một mực bước ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa vẫn không quên ném cho Ninh Sạn Yêu Nhiên một cái nhìn nảy lửa, rồi mới chịu rời đi.
-Đi cẩn thận, có gì liên lạc sau nhé!
Hoàng nói với ra ngoài. Chẳng biết có lọt vào tai Thư Lệ hay không, chỉ thấy tiếng giày cao gót của Ninh Sạn Yêu Nhiên nện cồm cộp vào trong này. Ninh Sạn Yêu Nhiên thả một bên tai nghe xuống, lấy tay huơ huơ trước mặt Hoàng, thấy hắn không có phản ứng gì thì chép miệng:
-Ui, mù thật rồi à?
Song vừa mới dứt lời thì vụt một cái, cổ tay đã bị Hoàng nắm chặt.
-Nói đi, cô đến đây làm gì? Hoàng vào thẳng đề: - Tôi không tin là cô lại tốt bụng đến nỗi tới tận đây chỉ để thăm tôi thôi đâu.
-Hừ, tôi trong mắt cậu xấu đến vậy à? Ninh Sạn Yêu Nhiên giật tay ra, sau đó đặt giỏ hoa quả trong tay lên bàn: - Xem này, tôi mua không ít thứ đến đó. Đừng có suy bụng ta ra bụng người.
-Đừng giả vờ, có chuyện gì nói luôn đi. Hoàng lắc đầu, gật gù một hồi rồi nói: -..Mà cô đến đúng lúc lắm, tôi cũng đang muốn tìm cô nói chuyện đây.
-Hừm…thôi được rồi, vậy vào đề luôn nhé.
Ninh Sạn Yêu Nhiên hai tay xếp ngay ngắn trên đùi, sắc mặt thoáng cái đã thay đổi hẳn, trầm giọng:
-Tôi đến là vì chuyện của chị Oha.
-Oha?
-----------------------
----------------
Có những lúc con người thậm chí không thể tự đưa ra quyết định...Đó là những khi cuộc đời không cho phép ta có sự lựa chọn. Và Thư Lệ hôm nay cũng nằm trong số đó.
Quay đầu nhìn lại, Thư Lệ khẽ thở dài. Lấy tay vò trán, đến phút cuối cô vẫn không thể nói thật lòng mình. Bây giờ thì “Quan Tài Đen” có thể làm được gì ngoài việc đổ lỗi cho sự vô dụng của bản thân? Chẳng gì cả.
Một giọt nước mắt lại khẽ lăn dài, song lần này bị cánh tay mềm mại gạt đi ngay. Thư Lệ biết giờ không phải là lúc để suy nghĩ lung tung. Những ngày chờ ở phía trước bắt buộc “Quan Tài Đen phải cứng rắn hơn bao giờ hết, dẫu có phải gồng mình lên chăng nữa.
Chẳng phải cô cũng đã gồng mình những năm năm rồi đó ư? Vậy thì thêm một lần cũng chẳng thấm vào đâu.
Sắc mặt thoáng cái trở về vẻ lạnh lùng, Thư Lệ tay lấy bức thư nhét trong ngực áo ra, xé làm mấy mảnh , sau đó vất thẳng xuống đất. Nhắm mắt hưởng thụ gió đêm thổi thẳng vào mặt, “Quan Tài Đen” khẽ thở hắt ra một hơi. Mặc dù nói là sáng mai mới khởi hành, song việc đã gấp, có lẽ phải đi ngay trong đêm.
“Linh Chi, xin lỗi em…”
Đêm nay ra đi, chưa biết ngày về.
- Ha... dám xé thư của ngài Park? cô cũng to gan đấy.
-Ai?
Thư Lệ giật mình xoay người lại.
- …Người biết quá nhiều, kết cục luôn không tốt lành gì.
- Ai đấy?
- Cô hỏi tôi à?
Thư Lệ rùng mình. Có cái gì đó nham nhám mới lướt qua mang tai của cô từ phía sau.
-…Có lẽ cô không nên biết thì tốt hơn….
----------------
Ngày hôm sau, trong khi Hoàng dưỡng thương và ủy thác Chingna thay mặt thi đấu, những trận đấu trong vòng mười sáu đội vẫn tuần tự diễn ra đúng theo lịch xếp sẵn. Do Thư Lệ vắng mặt, đội của Hoàng vì thế nghiễm nhiên vào thẳng vào trong.
Mười sáu đội thi đấu loại trực tiếp, từ đó chọn ra tám cái tên nổi bật và xứng đáng nhất để vào tứ kết. Không có nhiều bất ngờ xảy ra khi những cái tên được đánh giá cao như Park Jong Seok, "Mỹ Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương hay "Phù Thủy" Mahmud Sadra vẫn dễ dàng giành chiến thắng.
Chỉ có chút bất ngờ nhỏ, đó là việc hai hạt giống, một trong năm ứng cử viên cho chức vô địch lần này đã bất ngờ dừng chân ở vòng mười sáu đội: đầu tiên là "Miêu Nữ" Sovac Lenovic, dừng bước trước đội của Ninh Sạn Yêu Nhiên và Trần Văn Lập. Thứ hai là Tae Jun, chính thức là bại tướng trong tay cặp đôi Denchiuko - Denchiuka lần đầu tiên tham dự đại hội.
Và cho đến giờ này, bốn cặp đấu ở vòng tứ kết cũng đã chính thức lộ diện.
Trận đầu tiên, đội #40 của Vivian - Mathieu, đối thủ là "Mỹ Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương, đội #2.
Trân thứ hai, đội #87 của Denchiuko – Denchiuka, đối thủ là đội có số thự tự #145: Chingna và Judas.
Trận thứ ba, đội #1 của Park Jong Seok, đối thủ là Lambert, đội #98.
Trận thứ tư, đội #56 của Ninh Sạn Yên Nhiên và Trần Văn Lập, đối thủ là "Phù Thủy" Mahmud Sadra, đội có số thự tự #6.
Đội thắng trận đầu sẽ gặp đội thắng trận thứ hai trong bán kết. Tương tự như thế với hai đội còn lại. Và hai đội thắng cuộc trong cặp đấu này sẽ chính thức gặp nhau trong trận chung kết để tranh ngôi vị quán quân. Song đó là chuyện về sau, còn bây giờ thì...
Hãy cùng tập trung vào vòng tứ kết.
- ..Còn phải hỏi? Tất nhiên là bỏ rồi.
Thư Lệ bỗng dưng cất tiếng cười. Tiếng cười dịu nhẹ, trong trẻo ngân vang.
- Người được lợi nhất chính là anh rồi còn gì. Đừng có chối, hay là đang mở cờ trong bụng đấy?
-Tatsu Nakamura đâu?
-Tôi và hắn có chút xích mích, đường ai nấy đi rồi.
Thư Lệ nhún vai, không biết vô tình hay cố ý mà nhấn mạnh bốn chữ “Đường ai nấy đi”.
Hoàng nhíu mày. Hắn tất nhiên là biết, theo như lịch thi đấu thì trận thứ ba của vòng mười sáu đội, đối thủ của hắn sẽ là Thư Lệ và Tatsu Nakamura. Mặc dù không biết lý do vì sao Tatsu mấy ngày nay biệt tăm không thấy mặt, song việc này đã là sự thật rành rành không thể thay đổi. Nếu Thư Lệ giờ cũng bỏ thi đấu, hắn tất nhiên là không đánh mà thắng, đường hoàng vào bán kết mà chẳng mất tí sức lực nào.
- Cô đi đâu? Chuyến đi đó…thật sự quan trọng đến vậy sao?
Hoàng nhớ Thư Lệ từng mấy lần ngỏ lời muốn rủ hắn tham dự Đại Hội Danh Ác, quyết tâm rất cao, song đến bây giờ lại được nửa chừng bỏ cuộc thì không sao giải thích nổi. Chợt nghĩ đến cái gì, hắn bỗng dưng sầm mặt, trầm giọng:
- Thư Lệ, đừng nghĩ như thế là hay. Thật chẳng giống cô chút nào. Không phải trận đầu vòng loại khi gặp cô, tôi mới chính là người bại trận sao?
Hoàng vuốt trán nói tiếp:
-Đừng kiếm cớ nữa...Thư Lệ à, cô làm tôi thất vọng quá đấy. Lòng thương hại...cái đó không khiến tôi vui thêm chút nào đâu. Tôi vẫn sẽ chiến thắng, song đó sẽ là một chiến thắng đường đường chính chính trên võ đài. Cô hiểu ý tôi chứ?
- Không, anh nhầm rồi. Tôi không có ý đó.
Hoàng cảm giác được tay mình được một bàn tay thon nhỏ mềm mại nắm chặt. Hắn dẫu có ngu mấy thì cũng rõ đó là của ai. Song còn chưa kịp phản ứng gì thì người kia đã kéo một bàn tay khác đặt vào tay hắn. Lần này thì là một bàn tay nhỏ bé hơn khá nhiều, còn tương đối mũm mĩm. Chỉ cần sờ sờ làn da mát lạnh đó là Hoàng đã có thể nhận ra, đó là Linh Chi không sai. Đùa, bây giờ trong phòng ngoài hắn và Thư Lệ ra thì còn ai ngoài con bé đâu!
Linh Chi ngước mắt nhìn chị.
- Hoàng, tôi biết như thế này là làm khó cho anh. Thế nhưng thật sự ngoài anh ra, tôi khó mà tìm được ai khác để yên tâm nhờ vả. Từ giờ cho đến khi tôi quay về...quãng thời gian đó nhờ anh chăm sóc cho Linh Chi vậy. Ngoài tôi ra, con bé nó cũng chỉ thân với mỗi anh mà thôi.
Nói rồi không ngờ lại nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Hoàng bị cái ôm bất ngờ này của Thư Lệ làm cho “tê liệt” theo đúng nghĩa đen. Thân thể mềm mại nóng hổi cùng mùi hương thơm đặc trưng của con gái, không, đặc trưng của riêng Thư Lệ mới đúng, lại tiếp xúc ở khoảng cách gần khiến hắn mặc dù không nhìn thấy gì cũng cảm thấy da mặt mình đang đỏ lên trông thấy.
-Tạm biệt. Dưỡng thương cho tốt. Bớt cái tính thích can dự vào chuyện của người khác đi. Không phải ai cũng giống như anh đâu.
- Khụ...có nhất định phải ôm thì mới nói được hay không?
Hoàng nói, một câu nói để đời mà mãi sau này, tự hắn thấy vẫn không có câu nào vượt qua được nó – “Câu nói ngu ngốc nhất trong đời”
Quả thật vừa dứt lời, Thư Lệ đã lập tức buông hắn ra. Song đến lúc này mới hối thì đã muộn rồi. Không khí tương đối tĩnh lặng.
-Tôi lo anh lỡ có làm sao thì không ai trông Linh Chi đấy thôi. Đừng có mà…
- Ý, sao mặt chị lại....
Linh Chi chưa nói hết câu thì đã "ưm, ưm"... Mãi một lúc sau, Thư Lệ mới khẽ ho hai cái, sau đó nghiêm mặt quay sang nhìn em gái:
- Linh Chi, thời gian tới phải nghe lời anh Hoàng, biết chưa? Chị đi một thời gian rồi sẽ về.
Linh Chi bị chị ôm vào trong lòng, đôi mắt to tròn chớp chớp liên hồi không biết suy nghĩ gì.
-Chị đi đâu? Có lâu không?
-…Sẽ nhanh thôi. Rồi chị sẽ về với em.
-...Sao tôi thấy giống như tiệc chia tay quá vậy? Hoàng than vãn, bầu không khí này khiến hắn cảm thấy khó chịu:- Thư Lệ, nói thật đi, rốt cuộc là chuyến này cô đi đâu?
- Linh Chi nhờ anh. Hèm, đừng có mà bắt nạt em tôi nhé.
-Cô…
Mặc dù vẫn không nhìn thấy gì, song từng đường nét trên khuôn mặt của Thư Lệ không hiểu sao lúc này lại vô cùng rõ ràng trong mắt hắn. Một cảm giác bất an chợt xẹt qua đầu Hoàng, khiến hắn bỗng dưng bằng trực giác nhận ra, từ sâu tận đáy lòng: rằng sau ngày hôm nay, cả hai người sẽ khó có cơ hội gặp lại nhau.
Bây giờ thì Hoàng đã ngờ ngợ hiểu vì sao, Thư Lệ hôm nay lại đột nhiên nói nhiều như thế, còn không ngừng dặn dò cảnh tỉnh hắn. Thái độ này… nói thế nào nhỉ, không phải từ biệt, mà giống vĩnh biệt hơn!
- Cô vẫn nhất quyết không muốn nói với tôi là đi đâu sao?
-..Ha. Thư Lệ cười: - Đừng lo, tôi phải về gấp, chỉ là một chiến dịch truy quét thông thường mà thôi. Anh cũng hiểu mà, đó là nhiệm vụ.
- Nhiệm vụ? Gấp đến vậy sao? Dù là nhiệm vụ thì cũng đâu cần phải bỏ về gấp như vậy, cô có thể bỏ tiền ra thuê người thực hiện cơ mà.
Hoàng hỏi gặng. Cái lý do này thật sự chẳng có tí miligram tin tưởng nào. Nên biết, chính hắn cũng đã phải nộp một khoản tiền kha khá cho thiên đàng để được nghỉ phép mười bốn ngày tham dự Đại Hội Danh Ác. Hắn không tin, hoàn toàn không tin vào câu trả lời này của “Quan Tài Đen”.
Rõ ràng, cô ấy đang nói dối.
- Ừm, nhiệm vụ lần này hơi đặc biệt một chút. Chỉ thế mà thôi.
Thư Lệ quay ra nâng Linh Chi lên, hôn chụt một cái vào bờ má phúng phính của em gái, sau đó làm mặt cười, đứng dậy. “Quan Tài Đen” cứ bần thần như thế bước ra cửa, cho đến khi có tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, tiếp đó, vai bị một ai đó mạnh mẽ kéo lại.
Thư Lệ thở dài quay lại. Đúng vậy, đó là gã quỷ sai cả người đầy bông băng, mắt cũng bị băng kín. Bàn tay hắn chuẩn xác đặt trên vai cô, bàn tay to lớn, khô ráp của đàn ông.
-Anh còn chuyện gì muốn nói..à?
"Quan Tài Đen" còn chưa dứt lời thì bỗng mở trừng mắt. Cô…bị hắn kéo vào trong lòng. Một cái ôm bất ngờ, trong một thời điểm bất ngờ, và cũng từ một người bất ngờ không kém . Bình thường đối với những kẻ cố tình tiếp cận khi chưa có sự cho phép như thế này, nhẹ thì bị Thư Lệ đánh gãy tay, nặng thì tàn phế…song hôm nay có lẽ là ngoại lệ.
- Lần sau đừng có tự tiện như ban nãy nhé. Tôi có cái tật bình thường thì không sao, song đột nhiên bị gái đẹp ôm là lăn ra sốc đấy, dễ chết lắm. Thế này coi như hòa.
Thư Lệ hơi ngây ra, rồi đột nhiên mỉm cười. Một nụ cười đúng nghĩa, nụ cười đã từ lâu không hiện lên trên gương mặt cô gái trẻ, tuy tuổi mới chỉ đôi mươi song đã kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời . Trên gò má trắng mịn, một giọt nước mắt nhè nhẹ lướt qua, tinh khôi và nóng bỏng.
Giá như…thời gian có thể lùi về, không cần nhiều, chỉ cần sớm hơn năm năm thôi. Nếu như gặp người đàn ông này sớm năm năm, cuộc đời “Quan Tài Đen” có lẽ đã rẽ theo hướng khác. Và biết đâu sẽ chẳng có chuyến đi ngày hôm nay? Có thể lắm chứ. Chỉ tiếc cuộc đời không có hai chữ “Giá như”.
Đó có lẽ là định mệnh.
Phía bên kia, Linh Chi lúc này đang tròn mắt nhìn hai người, miệng há hốc, sau đó rất có ý thứcnhắm mắt lại. Rồi cảm thấy như vẫn chưa đủ, cô bé xoay ghế ngồi quay ra hướng khác.
Thư Lệ nhỉnh mũi, lấy tay lau bờ má lấm nước mắt, sau đó duỗi tay phải đập mạnh vào vai hắn. Hoàng khóc không ra nước mắt, cái đập này không nhẹ tẹo nào, lại còn trúng vết thương của hắn nữa.
- Đừng quên, phải thi đấu cả phần của tôi nữa đấy nhé. Tốt nhất là dành lấy ngôi quán quân, lúc đó tôi sẽ có cơ hội để khoe “ Quán quân thật ra cũng là bại tướng trong tay chị” đấy.
- Tất nhiên rồi.
Hoàng gật đầu.
- Tôi nhất định sẽ chiến thắng.
"Thượng lộ bình an nhé, bạn của tôi."
-Khụ, khụ!
-------------------------
- Khụ, khụ!
Thư Lệ giật mình đẩy mạnh Hoàng ra, hắn cũng giật mình không kém. Có lẽ do cảm xúc ảnh hưởng, hắn thậm chí không nhận ra cửa nhà ngoài đã mở từ khi nào. Tiếng ho ấy là của phụ nữ.
Hoàng bỗng muốn chửi thề. Con nào vô ý vậy, đến lúc nào không đến, lại đến vào đúng lúc này? Đúng vậy, hắn có khách, một vị khách không mời, song chí ít thì cũng là người quen. Đó thậm chí còn từng là đối thủ của hắn ở vòng loại, người luôn tôn sùng Oha như thánh sống – Ninh Sạn Yêu Nhiên.
Hôm nay Ninh sạn Yêu Nhiên diện trang phục tương đối giản đơn, áo da, quần bò, tai đeo dây nghe nhạc. Cô ta hiện đang đút tay vào túi áo đứng dựa người vào cửa, ánh mắt nhìn vào trong này với vẻ chế nhạo.
-Ơ kìa, sao không tiếp tục đi? Đừng có ngại.
Thư Lệ vừa nhìn ra cửa thì đôi mày liễu đã xếch ngược lên. Người con gái này, cô chỉ vừa nhìn qua là đã nhận ra ngay! Ấn tượng ngày hôm đó bị hạ nhục trong xe bus, “Quan Tài Đen” dẫu chết cũng không quên. Vốn dĩ chuyện này tưởng chừng như đã chìm trong dĩ vãng, song bây giờ tình cờ gặp nhau ở đây, Thư Lệ lập tức nhận ra một sự thật, rằng cơn giận trong lòng vẫn chưa lúc nào nguôi!
-Muốn gây sự à? Like is afternoon!(*)
Ninh Sạn Yêu Nhiên nhìn ánh mắt thù hằn của Thư Lệ hướng về mình, tuy chẳng nhớ đối phương là ai song vẫn vênh mặt lên thách thức. Thư Lệ vốn đã định xông lên rồi, song lại bị Hoàng cầm tay kéo lại.
-Ninh Sạn yêu Nhiên, chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì. Đừng có gây gổ trong phòng của tôi.
-Hừ!
Thư Lệ giãy khỏi tay hắn, một mực bước ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa vẫn không quên ném cho Ninh Sạn Yêu Nhiên một cái nhìn nảy lửa, rồi mới chịu rời đi.
-Đi cẩn thận, có gì liên lạc sau nhé!
Hoàng nói với ra ngoài. Chẳng biết có lọt vào tai Thư Lệ hay không, chỉ thấy tiếng giày cao gót của Ninh Sạn Yêu Nhiên nện cồm cộp vào trong này. Ninh Sạn Yêu Nhiên thả một bên tai nghe xuống, lấy tay huơ huơ trước mặt Hoàng, thấy hắn không có phản ứng gì thì chép miệng:
-Ui, mù thật rồi à?
Song vừa mới dứt lời thì vụt một cái, cổ tay đã bị Hoàng nắm chặt.
-Nói đi, cô đến đây làm gì? Hoàng vào thẳng đề: - Tôi không tin là cô lại tốt bụng đến nỗi tới tận đây chỉ để thăm tôi thôi đâu.
-Hừ, tôi trong mắt cậu xấu đến vậy à? Ninh Sạn Yêu Nhiên giật tay ra, sau đó đặt giỏ hoa quả trong tay lên bàn: - Xem này, tôi mua không ít thứ đến đó. Đừng có suy bụng ta ra bụng người.
-Đừng giả vờ, có chuyện gì nói luôn đi. Hoàng lắc đầu, gật gù một hồi rồi nói: -..Mà cô đến đúng lúc lắm, tôi cũng đang muốn tìm cô nói chuyện đây.
-Hừm…thôi được rồi, vậy vào đề luôn nhé.
Ninh Sạn Yêu Nhiên hai tay xếp ngay ngắn trên đùi, sắc mặt thoáng cái đã thay đổi hẳn, trầm giọng:
-Tôi đến là vì chuyện của chị Oha.
-Oha?
-----------------------
----------------
Có những lúc con người thậm chí không thể tự đưa ra quyết định...Đó là những khi cuộc đời không cho phép ta có sự lựa chọn. Và Thư Lệ hôm nay cũng nằm trong số đó.
Quay đầu nhìn lại, Thư Lệ khẽ thở dài. Lấy tay vò trán, đến phút cuối cô vẫn không thể nói thật lòng mình. Bây giờ thì “Quan Tài Đen” có thể làm được gì ngoài việc đổ lỗi cho sự vô dụng của bản thân? Chẳng gì cả.
Một giọt nước mắt lại khẽ lăn dài, song lần này bị cánh tay mềm mại gạt đi ngay. Thư Lệ biết giờ không phải là lúc để suy nghĩ lung tung. Những ngày chờ ở phía trước bắt buộc “Quan Tài Đen phải cứng rắn hơn bao giờ hết, dẫu có phải gồng mình lên chăng nữa.
Chẳng phải cô cũng đã gồng mình những năm năm rồi đó ư? Vậy thì thêm một lần cũng chẳng thấm vào đâu.
Sắc mặt thoáng cái trở về vẻ lạnh lùng, Thư Lệ tay lấy bức thư nhét trong ngực áo ra, xé làm mấy mảnh , sau đó vất thẳng xuống đất. Nhắm mắt hưởng thụ gió đêm thổi thẳng vào mặt, “Quan Tài Đen” khẽ thở hắt ra một hơi. Mặc dù nói là sáng mai mới khởi hành, song việc đã gấp, có lẽ phải đi ngay trong đêm.
“Linh Chi, xin lỗi em…”
Đêm nay ra đi, chưa biết ngày về.
- Ha... dám xé thư của ngài Park? cô cũng to gan đấy.
-Ai?
Thư Lệ giật mình xoay người lại.
- …Người biết quá nhiều, kết cục luôn không tốt lành gì.
- Ai đấy?
- Cô hỏi tôi à?
Thư Lệ rùng mình. Có cái gì đó nham nhám mới lướt qua mang tai của cô từ phía sau.
-…Có lẽ cô không nên biết thì tốt hơn….
----------------
Ngày hôm sau, trong khi Hoàng dưỡng thương và ủy thác Chingna thay mặt thi đấu, những trận đấu trong vòng mười sáu đội vẫn tuần tự diễn ra đúng theo lịch xếp sẵn. Do Thư Lệ vắng mặt, đội của Hoàng vì thế nghiễm nhiên vào thẳng vào trong.
Mười sáu đội thi đấu loại trực tiếp, từ đó chọn ra tám cái tên nổi bật và xứng đáng nhất để vào tứ kết. Không có nhiều bất ngờ xảy ra khi những cái tên được đánh giá cao như Park Jong Seok, "Mỹ Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương hay "Phù Thủy" Mahmud Sadra vẫn dễ dàng giành chiến thắng.
Chỉ có chút bất ngờ nhỏ, đó là việc hai hạt giống, một trong năm ứng cử viên cho chức vô địch lần này đã bất ngờ dừng chân ở vòng mười sáu đội: đầu tiên là "Miêu Nữ" Sovac Lenovic, dừng bước trước đội của Ninh Sạn Yêu Nhiên và Trần Văn Lập. Thứ hai là Tae Jun, chính thức là bại tướng trong tay cặp đôi Denchiuko - Denchiuka lần đầu tiên tham dự đại hội.
Và cho đến giờ này, bốn cặp đấu ở vòng tứ kết cũng đã chính thức lộ diện.
Trận đầu tiên, đội #40 của Vivian - Mathieu, đối thủ là "Mỹ Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương, đội #2.
Trân thứ hai, đội #87 của Denchiuko – Denchiuka, đối thủ là đội có số thự tự #145: Chingna và Judas.
Trận thứ ba, đội #1 của Park Jong Seok, đối thủ là Lambert, đội #98.
Trận thứ tư, đội #56 của Ninh Sạn Yên Nhiên và Trần Văn Lập, đối thủ là "Phù Thủy" Mahmud Sadra, đội có số thự tự #6.
Đội thắng trận đầu sẽ gặp đội thắng trận thứ hai trong bán kết. Tương tự như thế với hai đội còn lại. Và hai đội thắng cuộc trong cặp đấu này sẽ chính thức gặp nhau trong trận chung kết để tranh ngôi vị quán quân. Song đó là chuyện về sau, còn bây giờ thì...
Hãy cùng tập trung vào vòng tứ kết.
/241
|