Mẹ nó, ngày hôm nay không hiểu sao hắt xì liên tục, nãy giờ cũng phải năm, sáu cái rồi…
Hoàng lấy khăn mùi xoa lau mũi. Hắn lờ đờ nhìn cái màn hình điện thoại, không tự chủ lướt qua mấy trang quen thuộc. Phải, hắn đang vào mạng xã hội. Do nơi này không có mạng, phương tiện thông tin liên lạc rất hạn chế, thế nên hắn chỉ có thể xem lại lịch sử những trang cũ đã lưu sẵn trong máy.
Trên màn hình lúc này là tấm ảnh chụp ba người Thư Lệ, Linh Chi và một người nữa không thấy mặt. Choán gần hết tấm hình là Linh Chi, con bé lúc này đang ngoác miệng cười không hiểu có chuyện gì vui thế.
Hoàng nhíu mày. Vậy mà hắn đã rời thị trấn Một sừng được hơn nửa năm rồi.
Lần cuối cùng hắn về đó, khi đại hội Danh ác vừa mới kết thúc, đó cũng chính là khi thị trấn Một Sừng vừa hoàn thành một cuộc chuyển giao quyền lực. Tiểu đội quỷ sai địa ngục số hai lăm và mười hai đều đã bị thôn tính gọn ghẽ, bởi một thế lực mới nổi.
Chuyện kể ra thì rất dài, nói chung đối với người dân thị trấn Một Sừng, đó thậm chí còn hơn cả một trận động đất mười mấy độ rich-te. Chỉ nội có một đêm mà mọi thứ thay đổi một trời một vực. Nghe đâu phần lớn người của hai băng My sói và Nanh Sói đều đã quy phục dưới trướng thế lực mới này, trong đó có cả Sơn “khùng”.
Mà kẻ được cho là cầm đầu, thủ lĩnh mới của thị trấn Một Sừng nghe đâu lại là một cái tên lạ hoắc. Hừm…thật ra thì Hoàng cũng chẳng thể nhớ nổi cái tên dài ngoằng đó. Chỉ biết là có thể trong một đêm thôn tính được cả hai thế lực thuộc dạng “địa đầu xà” này về dưới trướng, bản lĩnh tuyệt đối không nhỏ.
Haizz, thật không hiểu My sói và Nhền Nhện Đen Thomas có cảm tưởng gì khi cơ nghiệp gây dựng bao lâu chỉ trong một đêm bị người ngoài hốt mất… à còn cả “Thỏ rừng” Lilith nữa chứ.
Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ.
- Anh Hoàng, anh Hoàng!
Hoàng mở cửa ra ngoài, gãi đầu nhìn ra sân, nơi có một gã to con đang hùng hục vận động ngoài đó.
- Anh Hoàng, ra mà xem này!
- Được rồi, chú ồn quá đấy.
- Nhìn nhé!
Gã to con vứt một viên gạch lên không, sau đó tay phải nhanh thoăn thoắt tung chiêu. Chỉ thấy nhoáng một cái, viên gạch dài gần 40 cm đã vỡ tan thành mấy chục mảnh.
- Thế nào, em làm như vậy đã đúng chưa?
- Còn kém lắm. Hoàng gãi mũi, lắc đầu: - …Ba điểm, làm lại.
- Hả? ba điểm?
Gã to con nghe vậy thì mặt xị xuống thấy rõ.
- Ba điểm đó là anh chấm cho công chú đổ mồ hôi luyện tập cả ngày hôm nay thôi. Còn chất lượng chuyên môn hả, 0 điểm, chú còn phải luyện tập nhiều. Haizz, bốn tháng trời mà vẫn chưa luyện thành thục được Heavy Break, Lập, chú làm anh thất vọng quá đấy. Không phải cái gì cũng cứ hùng hục dùng sức là xong đâu, phải tìm được “điểm mù”, điểm mù hiểu không?
Hoàng nói xong thì lại cắp đít đi vào, để mặc Trần Văn Lập tiếp tục công việc luyện tập nhàm chán của mình. Kể ra thì cũng lạ, “Heavy Break” Hoàng chỉ mất chưa đầy một tuần là thành thục, vậy mà gã này tập mấy tháng chưa xong. Hoàng lúc này mới chân chính nhận thức được tầm quan trọng của “ngộ tính” trong nghề võ.
Mặc dù mới chỉ tiếp xúc với võ thuật từ khi bắt đầu làm quỷ sai, song Hoàng không hiểu sao lại cảm thấy từng đòn thế, từng động tác sao mà quen thuộc, như đã nằm sâu trong tiềm thức của bản thân vậy, chẳng khó để luyện tập, bắt chước. Nếu có kiếp trước, hắn cam đoan 90% bản thân chắc chắn là một võ sư.
Cứ nhìn lại Đại Hội Danh Ác là đủ biết. Cứ cho là không kể đến trận chung kết do “Thần Quyền” mất tích nên bất chiến tự nhiên thành, song cứ nhìn danh sách một loạt cái tên đã trở thành bại tướng trong tay hắn thì đủ biết: Tae Jun, Ninh Sạn Yêu Nhiên, Trần Văn Lập, “Sát thủ bắn súng theo điệu nhạc”, Denchiuko…Chẳng phải ngẫu nhiên mà Ninh Sạn Yêu Nhiên mới đây còn nói nửa đùa nửa thật rằng, hắn đúng là “Quái vật”.
Bởi một lý do đơn giản, Lê Minh Hoàng của ngày hôm nay, khác với Lê Minh Hoàng của cái hồi mới chân ướt chân ráo bước xuống địa ngục tầng 19 quá nhiều. Tất nhiên, sở dĩ có ngày hôm nay, không thể không kể đến cuộc gặp mặt định mệnh ngày hôm ấy, với “hắn của tương lai”, đã khiến Hoàng “một bước lên trời”, chẳng khác gì cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp té núi lượm bí kíp vậy.
Thế nhưng, thực lực càng tăng, sự hoài nghi và lo lắng của Hoàng về tương lai, về tính chân thực của thứ gọi là “Địa ngục thời gian” mà hắn đã nghe được không dưới hai lần đó cũng càng tăng thêm. Lần đầu tiên là từ cuộc gặp gỡ với “hắn” ở tương lai, lần thứ hai là từ người con gái tự xưng là “Truyền nhân của Tạo Thần” Alice. Hoàng đã có đủ cơ sở để lo lắng, rằng điều đó hoàn toàn chẳng phải thứ gì đó viển vông, mà chính là sự thật.
Địa cầu, chỉ còn ba năm đếm ngược!!
Nhiều khi, Hoàng bây giờ thậm chí có lúc còn mơ hồ không phân biệt được, quãng thời gian hai mươi lăm năm sống trên trần gian..với quãng thời gian một năm rưỡi sống dưới nơi được gọi là địa ngục này, đâu mới thật sự là “cuộc sống” thật của hắn?
Hai mươi lăm năm kia, phải chăng chỉ là một giấc mơ? Phải rồi, không phải là vẫn còn một “hắn”, một Lê Minh Hoàng bằng xương bằng thịt, giống hắn y đúc như hai giọt nước còn đang sống sờ sờ trên trần gian đó sao?
Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Hoàng lại thấy hoang mang. Hoang mang vì – không-biết-mình-là-ai.
Hoàng lúc đầu không để ý lắm, song bây giờ..sự thật khiến hắn không thể không dao động. Đặt tay sờ lên con mắt giữa trán, Hoàng thở dài. Có “con người” nào trên mặt có đến ba con mắt không ? Đấy là chưa kể đến khả năng hồi phục vết thương nhanh đến “kinh hoàng” của hắn, thứ đã được kiểm chứng qua đại hội Danh Ác nữa.
Hoàng thậm chí hoài nghi, con quái vật từ trên trời rơi xuống, phá hoại vũ đài Thần Điểu, giết hại cả trăm thiên sứ hôm đó…liệu có phải là…
Không, Hoàng lắc mạnh đầu. Hắn dù có đôi chỗ khác với con người, nhưng nhất định không phải là quái vật!
Thế nhưng… rõ ràng nếu chỉ dựa vào niềm tin của hắn không thôi thì chẳng có nghĩa lý gì! Hắn cần phải kiểm chứng nó, bằng cách nào cũng được!
Nói không ngoa, nếu bây giờ bỗng dưng có ai hỏi: trên đời này điều gì khiến bạn khao khát nhất? thì Hoàng sẽ không do dự mà trả lời: thân thế của bản thân!
Đó cũng là mục đích chính của chuyến đi này của Hoàng, vượt sóng cả đường xa đi thình giáo người được mệnh danh trên trần đời này không chuyện gì không biết, chẳng thứ gì không thông – Truyền nhân của Thủy Thần, Đông Phương Ngân Nguyệt!
Tất nhiên, chuyến đi này một phần cũng do lời hứa của Hoàng với Alice ở Đại hội Danh Ác, và một số chuyện khác nữa, như là tung tích của Oha và…sự thực cái chết của Tiêu Lệ. Nếu muốn tìm một lý do, chỉ một trong số đó đã là quá đủ!
Lại nói, kể từ khi kết thúc đại hội Danh Ác, Hoàng đồng hành cùng Ninh Sạn Yêu Nhiên và Trần Văn Lập hai người này cũng đã được hơn sáu tháng rồi. Gã Lập này, bỏ ngoài chuyện say mê Ninh Sạn yêu Nhiên như điếu đổ ra thì cũng có không ít mặt tốt. Nếu không có một người quen thuộc đường đất từng trải như gã dẫn đường, có lẽ Hoàng giờ đây cho dù không đi lạc thì cũng phải tốn thêm thời gian kha khá.
Trần Văn Lập ...ừm, nói chung gã này tính cách cũng không đến nỗi tệ, chỉ mắc phải cái tật là…yêu đến mù quáng. Thân là cháu ruột của một vị sếp tổng giàu nứt đố đổ vách nào đó dưới địa ngục tầng mười chín, thế mà cu cậu dám bỏ lại sau lưng tất cả chỉ để..theo đuổi Ninh Sạn Yêu Nhiên. Thật sự Hoàng nghĩ nát óc cũng không hiểu, cô nàng Mar ngực lép, tính tình lại hung dữ này thì có gì hấp dẫn mà khiến hắn “cuồng” đến vậy chứ?
Chẳng nói đâu xa, cứ nhìn hắn sau đó lẽo đẽo chạy theo Hoàng năn nỉ xin học võ, cũng chỉ vì Yêu Nhiên không chấp nhận bạn trai là một người kém bản lĩnh hơn mình thì cũng rõ.
Tên này đúng là say mê Ninh Sạn Yêu Nhiên đến hết thuốc chữa rồi!
Khỏi phải nói, đường tình của Trần Văn Lập từ lúc chọn Yêu Nhiên làm “đối tượng” gian nan đến mức nào. Chả biết có đúng thế không, song như lời Lập kể lể thì phải mất năm tháng mặt dày bám đuổi bằng đủ mọi thủ đoạn…gã mới miễn cưỡng được cho phép đi theo làm vệ sĩ cho người đẹp, kèm theo đó là trách nhiệm chi trả một đống..hóa đơn. Mà kể ra khi đó cũng may mắn cho hắn, trùng hợp với lúc Ninh Sạn Yêu Nhiên cần một partner để đăng ký tham dự đại hội Danh Ác, nếu không chắc con đường tán gái của tên này hãy sẽ còn gian nan lắm. Haiz, hỏi thế gian tình ái là chi…
Tình yêu..đúng là thứ khó hiểu nhất trên đời mà.
Hoàng tự cười một mình. Mẹ nó, ở đó mà chê người khác, làm như mình có kinh nghiệm lắm vậy. Cả đời mới có mỗi một mối tình vắt vai, mà lại còn bị đá nữa chứ. Kể ra, Trần Văn Lập còn hơn hắn chán. Ít ra thì hắn còn dám can đảm theo đuổi tiếng gọi của con tim mình đến cùng.
Còn hắn?
Nhớ lại thì cũng thật nực cười. Cái mối tình đầu của hắn ấy. Rõ ràng, hắn với người ta vẫn chưa là gì của nhau. Hắn đã chính thức tỏ tình lần nào sao? Không. Từ đầu chí cuối, chỉ có mỗi mình bản thân hắn ảo tưởng về mối tình cảm cư ngỡ là “rất đỗi bền chặt” giữa hai người mà thôi.
Đã không là gì của nhau, vậy mà chưa gì đã đòi quyền chiếm hữu? Chuyện ấy trên trần gian đã là vô lý, ở cái nơi vô luật pháp như địa ngục tầng mười chín thì khỏi nói, có khi chẳng bằng một trò hề.
Nói như vậy không có nghĩa là lỗi hoàn toàn ở hắn, trong cái tình huống ấy, là đàn ông có đứa nào mà không nóng máu chứ? Thế nhưng cách xử lý của một người từng trải sẽ khác.
Mà thôi, dù gì thì cũng là vô duyên. Chuyện đã rồi, giờ có nói gì cũng đã muộn. Ai cũng có một thời trẻ trâu, mối tình đầu thường chỉ là kỷ niệm. Quên đi, thế là xong.
Haiz, nói vậy thôi, một từ quên nói ra thì dễ, chứ bắt tay vào thực hiện thì gian nan đủ đường. Chẳng nói đâu xa, Hoàng một tháng trước thôi vẫn còn như người mù lạc trong đám sương, chẳng biết mục đích sống trên đời của mình là gì, sau đó tình cờ được “thông não” mới “ngộ” ra phần nào…
Âu cũng là sự tình cờ. Mà quên nữa, ngày hôm đó cũng đánh dấu một sự kiện không kém phần quan trọng: ngày mà công sức hơn hai mươi lăm giữ "gin" của hắn chính thức... đổ sông đổ biển.
Nói ra thì cũng xấu hổ, người “thông não” cho hắn khi ấy, lại chính là…..
Hoàng lấy khăn mùi xoa lau mũi. Hắn lờ đờ nhìn cái màn hình điện thoại, không tự chủ lướt qua mấy trang quen thuộc. Phải, hắn đang vào mạng xã hội. Do nơi này không có mạng, phương tiện thông tin liên lạc rất hạn chế, thế nên hắn chỉ có thể xem lại lịch sử những trang cũ đã lưu sẵn trong máy.
Trên màn hình lúc này là tấm ảnh chụp ba người Thư Lệ, Linh Chi và một người nữa không thấy mặt. Choán gần hết tấm hình là Linh Chi, con bé lúc này đang ngoác miệng cười không hiểu có chuyện gì vui thế.
Hoàng nhíu mày. Vậy mà hắn đã rời thị trấn Một sừng được hơn nửa năm rồi.
Lần cuối cùng hắn về đó, khi đại hội Danh ác vừa mới kết thúc, đó cũng chính là khi thị trấn Một Sừng vừa hoàn thành một cuộc chuyển giao quyền lực. Tiểu đội quỷ sai địa ngục số hai lăm và mười hai đều đã bị thôn tính gọn ghẽ, bởi một thế lực mới nổi.
Chuyện kể ra thì rất dài, nói chung đối với người dân thị trấn Một Sừng, đó thậm chí còn hơn cả một trận động đất mười mấy độ rich-te. Chỉ nội có một đêm mà mọi thứ thay đổi một trời một vực. Nghe đâu phần lớn người của hai băng My sói và Nanh Sói đều đã quy phục dưới trướng thế lực mới này, trong đó có cả Sơn “khùng”.
Mà kẻ được cho là cầm đầu, thủ lĩnh mới của thị trấn Một Sừng nghe đâu lại là một cái tên lạ hoắc. Hừm…thật ra thì Hoàng cũng chẳng thể nhớ nổi cái tên dài ngoằng đó. Chỉ biết là có thể trong một đêm thôn tính được cả hai thế lực thuộc dạng “địa đầu xà” này về dưới trướng, bản lĩnh tuyệt đối không nhỏ.
Haizz, thật không hiểu My sói và Nhền Nhện Đen Thomas có cảm tưởng gì khi cơ nghiệp gây dựng bao lâu chỉ trong một đêm bị người ngoài hốt mất… à còn cả “Thỏ rừng” Lilith nữa chứ.
Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ.
- Anh Hoàng, anh Hoàng!
Hoàng mở cửa ra ngoài, gãi đầu nhìn ra sân, nơi có một gã to con đang hùng hục vận động ngoài đó.
- Anh Hoàng, ra mà xem này!
- Được rồi, chú ồn quá đấy.
- Nhìn nhé!
Gã to con vứt một viên gạch lên không, sau đó tay phải nhanh thoăn thoắt tung chiêu. Chỉ thấy nhoáng một cái, viên gạch dài gần 40 cm đã vỡ tan thành mấy chục mảnh.
- Thế nào, em làm như vậy đã đúng chưa?
- Còn kém lắm. Hoàng gãi mũi, lắc đầu: - …Ba điểm, làm lại.
- Hả? ba điểm?
Gã to con nghe vậy thì mặt xị xuống thấy rõ.
- Ba điểm đó là anh chấm cho công chú đổ mồ hôi luyện tập cả ngày hôm nay thôi. Còn chất lượng chuyên môn hả, 0 điểm, chú còn phải luyện tập nhiều. Haizz, bốn tháng trời mà vẫn chưa luyện thành thục được Heavy Break, Lập, chú làm anh thất vọng quá đấy. Không phải cái gì cũng cứ hùng hục dùng sức là xong đâu, phải tìm được “điểm mù”, điểm mù hiểu không?
Hoàng nói xong thì lại cắp đít đi vào, để mặc Trần Văn Lập tiếp tục công việc luyện tập nhàm chán của mình. Kể ra thì cũng lạ, “Heavy Break” Hoàng chỉ mất chưa đầy một tuần là thành thục, vậy mà gã này tập mấy tháng chưa xong. Hoàng lúc này mới chân chính nhận thức được tầm quan trọng của “ngộ tính” trong nghề võ.
Mặc dù mới chỉ tiếp xúc với võ thuật từ khi bắt đầu làm quỷ sai, song Hoàng không hiểu sao lại cảm thấy từng đòn thế, từng động tác sao mà quen thuộc, như đã nằm sâu trong tiềm thức của bản thân vậy, chẳng khó để luyện tập, bắt chước. Nếu có kiếp trước, hắn cam đoan 90% bản thân chắc chắn là một võ sư.
Cứ nhìn lại Đại Hội Danh Ác là đủ biết. Cứ cho là không kể đến trận chung kết do “Thần Quyền” mất tích nên bất chiến tự nhiên thành, song cứ nhìn danh sách một loạt cái tên đã trở thành bại tướng trong tay hắn thì đủ biết: Tae Jun, Ninh Sạn Yêu Nhiên, Trần Văn Lập, “Sát thủ bắn súng theo điệu nhạc”, Denchiuko…Chẳng phải ngẫu nhiên mà Ninh Sạn Yêu Nhiên mới đây còn nói nửa đùa nửa thật rằng, hắn đúng là “Quái vật”.
Bởi một lý do đơn giản, Lê Minh Hoàng của ngày hôm nay, khác với Lê Minh Hoàng của cái hồi mới chân ướt chân ráo bước xuống địa ngục tầng 19 quá nhiều. Tất nhiên, sở dĩ có ngày hôm nay, không thể không kể đến cuộc gặp mặt định mệnh ngày hôm ấy, với “hắn của tương lai”, đã khiến Hoàng “một bước lên trời”, chẳng khác gì cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp té núi lượm bí kíp vậy.
Thế nhưng, thực lực càng tăng, sự hoài nghi và lo lắng của Hoàng về tương lai, về tính chân thực của thứ gọi là “Địa ngục thời gian” mà hắn đã nghe được không dưới hai lần đó cũng càng tăng thêm. Lần đầu tiên là từ cuộc gặp gỡ với “hắn” ở tương lai, lần thứ hai là từ người con gái tự xưng là “Truyền nhân của Tạo Thần” Alice. Hoàng đã có đủ cơ sở để lo lắng, rằng điều đó hoàn toàn chẳng phải thứ gì đó viển vông, mà chính là sự thật.
Địa cầu, chỉ còn ba năm đếm ngược!!
Nhiều khi, Hoàng bây giờ thậm chí có lúc còn mơ hồ không phân biệt được, quãng thời gian hai mươi lăm năm sống trên trần gian..với quãng thời gian một năm rưỡi sống dưới nơi được gọi là địa ngục này, đâu mới thật sự là “cuộc sống” thật của hắn?
Hai mươi lăm năm kia, phải chăng chỉ là một giấc mơ? Phải rồi, không phải là vẫn còn một “hắn”, một Lê Minh Hoàng bằng xương bằng thịt, giống hắn y đúc như hai giọt nước còn đang sống sờ sờ trên trần gian đó sao?
Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Hoàng lại thấy hoang mang. Hoang mang vì – không-biết-mình-là-ai.
Hoàng lúc đầu không để ý lắm, song bây giờ..sự thật khiến hắn không thể không dao động. Đặt tay sờ lên con mắt giữa trán, Hoàng thở dài. Có “con người” nào trên mặt có đến ba con mắt không ? Đấy là chưa kể đến khả năng hồi phục vết thương nhanh đến “kinh hoàng” của hắn, thứ đã được kiểm chứng qua đại hội Danh Ác nữa.
Hoàng thậm chí hoài nghi, con quái vật từ trên trời rơi xuống, phá hoại vũ đài Thần Điểu, giết hại cả trăm thiên sứ hôm đó…liệu có phải là…
Không, Hoàng lắc mạnh đầu. Hắn dù có đôi chỗ khác với con người, nhưng nhất định không phải là quái vật!
Thế nhưng… rõ ràng nếu chỉ dựa vào niềm tin của hắn không thôi thì chẳng có nghĩa lý gì! Hắn cần phải kiểm chứng nó, bằng cách nào cũng được!
Nói không ngoa, nếu bây giờ bỗng dưng có ai hỏi: trên đời này điều gì khiến bạn khao khát nhất? thì Hoàng sẽ không do dự mà trả lời: thân thế của bản thân!
Đó cũng là mục đích chính của chuyến đi này của Hoàng, vượt sóng cả đường xa đi thình giáo người được mệnh danh trên trần đời này không chuyện gì không biết, chẳng thứ gì không thông – Truyền nhân của Thủy Thần, Đông Phương Ngân Nguyệt!
Tất nhiên, chuyến đi này một phần cũng do lời hứa của Hoàng với Alice ở Đại hội Danh Ác, và một số chuyện khác nữa, như là tung tích của Oha và…sự thực cái chết của Tiêu Lệ. Nếu muốn tìm một lý do, chỉ một trong số đó đã là quá đủ!
Lại nói, kể từ khi kết thúc đại hội Danh Ác, Hoàng đồng hành cùng Ninh Sạn Yêu Nhiên và Trần Văn Lập hai người này cũng đã được hơn sáu tháng rồi. Gã Lập này, bỏ ngoài chuyện say mê Ninh Sạn yêu Nhiên như điếu đổ ra thì cũng có không ít mặt tốt. Nếu không có một người quen thuộc đường đất từng trải như gã dẫn đường, có lẽ Hoàng giờ đây cho dù không đi lạc thì cũng phải tốn thêm thời gian kha khá.
Trần Văn Lập ...ừm, nói chung gã này tính cách cũng không đến nỗi tệ, chỉ mắc phải cái tật là…yêu đến mù quáng. Thân là cháu ruột của một vị sếp tổng giàu nứt đố đổ vách nào đó dưới địa ngục tầng mười chín, thế mà cu cậu dám bỏ lại sau lưng tất cả chỉ để..theo đuổi Ninh Sạn Yêu Nhiên. Thật sự Hoàng nghĩ nát óc cũng không hiểu, cô nàng Mar ngực lép, tính tình lại hung dữ này thì có gì hấp dẫn mà khiến hắn “cuồng” đến vậy chứ?
Chẳng nói đâu xa, cứ nhìn hắn sau đó lẽo đẽo chạy theo Hoàng năn nỉ xin học võ, cũng chỉ vì Yêu Nhiên không chấp nhận bạn trai là một người kém bản lĩnh hơn mình thì cũng rõ.
Tên này đúng là say mê Ninh Sạn Yêu Nhiên đến hết thuốc chữa rồi!
Khỏi phải nói, đường tình của Trần Văn Lập từ lúc chọn Yêu Nhiên làm “đối tượng” gian nan đến mức nào. Chả biết có đúng thế không, song như lời Lập kể lể thì phải mất năm tháng mặt dày bám đuổi bằng đủ mọi thủ đoạn…gã mới miễn cưỡng được cho phép đi theo làm vệ sĩ cho người đẹp, kèm theo đó là trách nhiệm chi trả một đống..hóa đơn. Mà kể ra khi đó cũng may mắn cho hắn, trùng hợp với lúc Ninh Sạn Yêu Nhiên cần một partner để đăng ký tham dự đại hội Danh Ác, nếu không chắc con đường tán gái của tên này hãy sẽ còn gian nan lắm. Haiz, hỏi thế gian tình ái là chi…
Tình yêu..đúng là thứ khó hiểu nhất trên đời mà.
Hoàng tự cười một mình. Mẹ nó, ở đó mà chê người khác, làm như mình có kinh nghiệm lắm vậy. Cả đời mới có mỗi một mối tình vắt vai, mà lại còn bị đá nữa chứ. Kể ra, Trần Văn Lập còn hơn hắn chán. Ít ra thì hắn còn dám can đảm theo đuổi tiếng gọi của con tim mình đến cùng.
Còn hắn?
Nhớ lại thì cũng thật nực cười. Cái mối tình đầu của hắn ấy. Rõ ràng, hắn với người ta vẫn chưa là gì của nhau. Hắn đã chính thức tỏ tình lần nào sao? Không. Từ đầu chí cuối, chỉ có mỗi mình bản thân hắn ảo tưởng về mối tình cảm cư ngỡ là “rất đỗi bền chặt” giữa hai người mà thôi.
Đã không là gì của nhau, vậy mà chưa gì đã đòi quyền chiếm hữu? Chuyện ấy trên trần gian đã là vô lý, ở cái nơi vô luật pháp như địa ngục tầng mười chín thì khỏi nói, có khi chẳng bằng một trò hề.
Nói như vậy không có nghĩa là lỗi hoàn toàn ở hắn, trong cái tình huống ấy, là đàn ông có đứa nào mà không nóng máu chứ? Thế nhưng cách xử lý của một người từng trải sẽ khác.
Mà thôi, dù gì thì cũng là vô duyên. Chuyện đã rồi, giờ có nói gì cũng đã muộn. Ai cũng có một thời trẻ trâu, mối tình đầu thường chỉ là kỷ niệm. Quên đi, thế là xong.
Haiz, nói vậy thôi, một từ quên nói ra thì dễ, chứ bắt tay vào thực hiện thì gian nan đủ đường. Chẳng nói đâu xa, Hoàng một tháng trước thôi vẫn còn như người mù lạc trong đám sương, chẳng biết mục đích sống trên đời của mình là gì, sau đó tình cờ được “thông não” mới “ngộ” ra phần nào…
Âu cũng là sự tình cờ. Mà quên nữa, ngày hôm đó cũng đánh dấu một sự kiện không kém phần quan trọng: ngày mà công sức hơn hai mươi lăm giữ "gin" của hắn chính thức... đổ sông đổ biển.
Nói ra thì cũng xấu hổ, người “thông não” cho hắn khi ấy, lại chính là…..
/241
|