Schulthu vẫy vẫy tay. Một nhóm người xúm vào kéo tuột Hoàng ra ngoài.
- Chắc các bạn cũng biết lý do có cuộc họp đột ngột lần này. Có một sự thật đó là chúng ta đang đứng trước một thử thách ngoài dự kiến, đó là việc xáo trộn nhân lực.
Schulthu, chủ tọa, bắt đầu bằng chất giọng ồm ồm đặc trưng của mình.
- Ngoài Berkgam gặp sự cố không mong muốn ở ngay trước ngày xuất quân ra, tôi xin thông báo cho mọi người biết, cảm tử dong binh đoàn chúng ta vừa nhận được hai hung tin, có hai người sẽ không thể tới tham gia như đã hẹn ước, và đều là hai Danh ác bậc ba. Đây đã là chuyện không thể thay đổi, tôi xin phép không nói nhiều thêm nữa. Bây giờ việc quan trọng nhất của chúng ta là, ai sẽ trám vào vị trí của bọn họ?
Một gã đàn ông trung niên mặc bộ đồ da cũ kỹ cất tiếng:
- Tôi có ý kiến. Hai người kia, một người là chuyên gia thuốc nổ, một người là chiến sĩ chuyên cận chiến, hơn nữa còn có kinh nghiệm về địa hình Thao Thiết Sơn, đều là những vị trí quan trọng không thể thiếu trong đội. Xin hỏi một câu, tại sao họ lại đột nhiên bỏ cuộc?
- Tôi đã nói rồi. Đây không phải bỏ cuộc, mà là trục trặc bất ngờ không dự tính được từ trước.
- Bao biện! Một người khác đập bàn. Là một gã thanh niên mặt dài như lưỡi lê, tai đeo hoa tai hình đầu lâu, tóc nhuộm vàng chóe: - Không phải là chúng ta đã cam kết từ đầu rồi sao? Tại sao bây giờ lại giữa chừng thay đổi? Schulthu, đừng coi tất cả chúng tôi là lũ ngốc. Có phải chuyện này ông đã dự tính từ đầu rồi, với mục đích là lôi kéo chúng tôi vào chuyến đi này?
Không khí có phần khẩn trương và đầy căng thẳng.
- Được rồi, Hồng Duyệt. Đừng nóng,
Hồng Nương Tử lên tiếng. Gã thanh niên tóc vàng kia nghe vậy thì lườm lườm Schulthu rồi ngồi xuống. Hắn ta cùng họ với Hồng Nương Tử. Tất nhiên, họ thuộc cùng một phe.
- Ngài Schulthu nhất định không có ý đó đâu. Thế nhưng nếu có một lời giải thích rõ ràng thì sẽ hợp lý hơn.
Schulthu nhìn Hồng Nương Tử, cái đầu trọc hơi gồ lên, biểu hiện của gã khi có điều gì phật ý. Đúng lúc ấy bên ngoài lại có tiếng ồn ào.
- Lũ vô dụng, các ngươi làm ăn kiểu gì thế?
Schulthu lớn tiếng quát. Cơn giận dữ của lão giờ đã có chỗ để trút xuống. Từ bên ngoài, một người chạy vào. Vẫn là Hoàng. Rất nhanh, hắn lại bị người trong trại vây kín. Ánh mắt của Schulthu đặt lên gã thanh niên không biết sống chết này, sóng mắt hơi gợn.
- Xin cho tôi nói một câu! Tôi không có ý xấu, chỉ là muốn tìm bác sĩ thôi. Hoàng hét lên trong đám đông: - Nghe nói ở chỗ này có bác sĩ. Có thể giúp tôi được không, chúng tôi có người bệnh cần chữa trị. Một chút chén thánh là được.
Schulthu đang định lên tiếng quát thì Hồng Nương Tử xen vào:
- Ngươi là ai? To gan xông vào đây là có ý gì?
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn tìm bác sĩ.
- Ngươi có biết nơi đây là đâu không?
- Tất nhiên là…
Hoàng còn chưa dứt lời thì Schulthu đã khó chịu phất phất tay, tức thì cả đám đông xúm vào lôi hắn đi bằng được. Thế nhưng kỳ lạ thay, một đống người mà chẳng thể xê dịch hắn lấy một ly.
Cái trán bóng láng của Schulthu bắt đầu khẽ giật giật. Một nam một nữ đang ngồi cạnh hắn thấy thế thì dợm người đứng lên.
- Này, các người không phải đang nói là thiếu người sao? Tôi biết, tôi biết có một người nhất định có thể giúp được các người. Anh ta, anh ta nhất định có khả năng ấy. Không, là thừa khả năng mới đúng.
Hoàng nói lớn. Hắn vừa nghĩ ra một ý. Dù sao cũng là hắn đang cầu người ta, bạo lực không phải ý hay. Thế nhưng có vẻ như không ai để lời nói của một tên phu xe như hắn vào tai.
Hoàng hừ một tiếng. Vụt một cái, mấy kẻ đang bu quanh bị hắn đẩy ra nhẹ nhàng như bỡn.
- Các người tốt nhất là đừng có khinh thường ta. Nói cho các người biết, nếu cô gái ngoài kia có mệnh hệ gì, các người cũng đừng mong thoát khỏi tai vạ. Bạn của ta...sẽ không để cho các ngươi được yên đâu.
- Thật điên cuồng. Một kẻ nhìn Schulthu nói: - Ngài Schulthu, kẻ này là ai? nơi đây từ bao giờ lại là chỗ để người khác làm loạn như thế?
Thế nhưng Schulthu thay vì nổi giận lại đột nhiên khoan thai lạ thường. Hắn ra hiệu cho đàn em lui xuống, đoạn cười cười nhìn Hoàng có vẻ hảo ý hỏi:
- Bây giờ đến cả phu xe mà mồm miệng cũng lớn ra phết. Người phu xe kia, không biết vị bằng hữu kia của anh là anh hùng phương nào? Có thể cho ta biết được chăng?
Hoàng phủi phủi áo, hừ một tiếng:
- Đừng trách ta không nói trước. Vị bằng hữu của ta là người rất nóng tính. Hắn chẳng phải ai xa lạ, chính là người nửa năm trước vừa lên ngôi vô địch Đại hội Danh ác tại tỉnh Cooc, cũng là người đã đả bại “Thần Quyền”. Judas chính là bạn của ta.
“Judas?”
Hoàng nhìn biểu hiện của mấy người này. Trông vậy thôi nhưng hắn là đang đánh cược. Đừng nói là các người không biết nha? Dạo này chính hắn cũng tự thấy mình nổi tiếng phết mà.
- Judas?
Schulthu nhíu mày.
- Ngươi có gì làm bằng chứng?
Hồng Nương Tử lên tiếng.
Có hy vọng. Có hy vọng rồi. Hoàng thầm nghĩ.
- Đúng thế, thằng nhãi kia, ngươi có gì để làm chứng?
Giọng nói ồm ồm oang oang cất lên. Hoàng nhìn theo hướng người nói, khóe mắt khẽ giật giật.
- Tên nhóc kia, ta hỏi ngươi đó. Ngươi thật sự là người quen của gã judas đó? Đừng hòng bày chuyện gạt ta. Nói cho ngươi biết, ta với hắn cũng có chút quen biết đấy.
Đó là một gã da trắng bụng bự đầu đội mũ phớt. Kẻ này Hoàng quen, thật không ngờ lại gặp ở đây, song đối phương thì có vẻ không nhận ra hắn. Đó là do ở đại hội Danh ác, hắn được Chingna sửa lại dung mạo một chút, nhìn hiền lành hơn “mặt thật” khá nhiều.
- Aiki, ông quen người đó sao? Hồng Nương Tử hỏi: - Judas..đó có phải là kẻ mới nổi danh gần đây, từng đánh ngang tay với “Thần Quyền”? Tôi chỉ nghe người ta đồn vậy thôi.
Phải, gã vừa cất tiếng oang oang đó chính là Ạiki, đối thủ của Hoàng trong vòng ba mươi hai đội ở Đại hội Danh Ác tỉnh Cooc nửa năm trước– “Sát thủ bắn súng theo điệu nhạc”.
- Không chỉ là đánh ngang tay thôi đâu. Aiki lắc đầu: - Hắn ta chính là người đã chân chính đánh bại Park Jong Seok trên sàn đấu. Ta đã chính mắt thấy, không sai được. Đó là một trận chiến vô cùng mãn nhãn.
Không khí xung quanh nhất thời trầm xuống. Vốn dĩ không ít người hoài nghi về cái tên Judas kia, song sau khi nghe chính miệng “sát thủ bắn súng theo điệu nhạc” khẳng định như đinh đóng cột thì đều im lặng.
“Thần Quyền” là ai? Đó chính là một trong tứ đại Danh ác bậc nhất hiện tại, thậm chí còn được đánh giá là người có sức chiến đấu đơn thể số một địa ngục tầng mười chín. Một người như thế mà lại bại trận ở chính sở trường của mình, điều này nói lên cái gì?
Vốn dĩ ở đây còn có không ít người hoài nghi về tính chân thực trong câu chuyện như cổ tích tại Đại hội Danh Ác tỉnh Cooc. Nhất thời hàng loạt tiếng xì xầm vang lên.
- Tôi biết ông, ông chính là đối thủ của bạn tôi trong vòng chung kết Đại hội. Anh ta còn kể với tôi trong trận đó, vừa mới bắt đầu anh ấy đã bị trúng một loại độc, do vậy mà khốn đốn rất nhiều. Cái loại độc đó..
- Khụ khụ, thôi được rồi. Aiki ho mấy tiếng, xấu hổ cắt lời Hoàng, sau đó quay sang nhún vai với đám người Schulthu: - Cậu nhóc này nói không sai, ta nghĩ mọi người có thể tin cậu ta.
Schulthu quay sang nhìn Hoàng, hơi lắc đầu. Hắn lập tức được thả ra.
- Tứ hải giai huynh đệ, không đánh không quen biết nhau, có gì không phải xin cứ bỏ quá cho. Không biết hôm nay cậu qua đây có việc gì?
Đúng là đổi giọng nhanh còn hơn lật sách nha.
- Tôi có một người bạn đang bị thương nặng cần cứu chữa. Quanh đây chỉ có chỗ này là có bác sĩ, tôi đường cùng mới phải tìm đến đây, mong mọi người giúp đỡ. Người đó đang ở ngoài kia, nếu muộn e không kịp mất.
- Không thành vấn đề. Không biết người bạn kia là ai? Phải chăng là bạn của vị bằng hữu kia?
- Không..à đúng, là bạn..bạn gái của anh ấy.
Hoàng há miệng, đầu cấp tốc suy nghĩ, đoạn lắp bắp rồi phun ra một câu.
Đã trót thì trét a.
Mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết. Hoàng cũng được cấp một cái ghế ngồi hóng buổi họp. Cô gái kia cũng rất nhanh được Schulthu cho bác sĩ đi cứu chữa. Đối với buổi họp này Hoàng có nghe cũng chỉ chữ được chữ mất, chủ yếu vì hắn không để nó vào trong đầu.
Thế nhưng ý tứ của mấy kẻ kia hắn nhìn qua cũng hiểu, rõ ràng là muốn mượn tay..bạn của hắn. Có vẻ như mấy người này đã bị cái mác “judas” đó mê hoặc, hoặc là họ thiếu người đến điên mất rồi, vớ được ai hay người nấy.
Mãi cho đến lúc buổi họp kết thúc, Hoàng mới được trở ra ngoài. Hắn quay ra tìm hai người kia, xem tình trạng thương thế của cô gái đó, ai mà biết mấy người kia làm ăn thế nào?
Cũng may là mọi chuyện không có xấu quá mức tưởng tượng của hắn. Cô gái kia đã được quan tâm chăm sóc tốt, đã được cho uống nước thánh, mặc dù chưa tỉnh lại được song cũng đã qua cơn nguy kịch.
- Chị gái cậu sẽ không có vấn đề gì. Hoàng rời khỏi lều, ra ngoài nói với gã thanh niên tóc vàng đang đứng chờ bên ngoài: - Bác sĩ có nói rằng chừng ba, bốn ngày nữa là sẽ tỉnh.
Gã thanh niên tóc vàng kia nghe vậy thì thở phào, đoạn lấm lét nhìn Hoàng, miệng lí nhí nói tiếng cám ơn.
- Tôi đã nói với trưởng ca, cậu có thể ở tạm đây trong lúc chờ chị cậu chữa thương. Thế nhưng không phải là ở không, mà phải làm việc. Cậu biết đấy, tôi cũng chỉ là một anh phu xe mà thôi. Chị cậu cứ để ở đây, sẽ có người chăm sóc cẩn thận. Bây giờ cậu theo tôi về trại, ngày mai sẽ chính thức vào việc.
Gã thanh niên tóc vàng nghe vậy thì tròn mắt nhìn hắn, song cũng không có cãi lại. Chỉ là Hoàng thấy thái độ của gã có chút kỳ lạ, nhất là ánh mắt khi nhìn hắn.
- Hừm, nó nhìn mình thế là có ý gì?
Nhìn thằng bé cúi đầu bước đi, Hoàng xoa cằm lẩm bẩm.
- Đó là vì nó nghi ngờ ngươi.
Hoàng giật mình, giọng nói phát ra từ ngay phía sau. Là giọng đàn ông, còn ồm ồm nữa.
- Là..ông?
Hoàng quay đầu lại. Đúng, chính là Aiki. Ông ta đang ngồi vắt vẻo trên chạc cây trên đầu hắn, tay cầm chai vodka tu ừng ực từng chập.
- Hãy tin vào con mắt của những người có tuổi, chàng trai.
- Ông theo dõi tôi à?
Hoàng căn vặn.
- Đừng quên ta ban nãy vừa mới nói giúp cậu. Aiki nhảy xuống khỏi chạc cây: - Trả lời ta, cậu thật sự là người quen của Judas?
- Ông hoài nghi tôi nói dối?
Aiki giơ hai tay lên, nhún vai:
- Ta chỉ ngờ ngợ mà thôi. Nếu không thì ban nãy ta đã chẳng bóc phốt cậu rồi? Chỉ đơn giản là ta thấy hiếu kỳ vì cậu có nét rất giống cậu ấy. Hai người có phải là đồng hương?
Hoàng nhíu mày. Hắn đang suy nghĩ, mình có nên hay không bộc lộ thân phận.
Hắn rất nhanh đã đưa ra quyết định.
- Ông nói sai rồi.
- Sai? Sai chỗ nào?
- Chúng tôi còn thân thiết hơn thế nhiều. Aiki, trận chiến chưa ngã ngũ kia của chúng ta..có phải là nên phân cao thấp rồi hay không?
Aiki trợn mắt nhìn Hoàng, hai tay tức thì sờ lấy báng súng đeo bên hông. Hắn tự nhiên cảm thấy rợn tóc gáy!
- Chắc các bạn cũng biết lý do có cuộc họp đột ngột lần này. Có một sự thật đó là chúng ta đang đứng trước một thử thách ngoài dự kiến, đó là việc xáo trộn nhân lực.
Schulthu, chủ tọa, bắt đầu bằng chất giọng ồm ồm đặc trưng của mình.
- Ngoài Berkgam gặp sự cố không mong muốn ở ngay trước ngày xuất quân ra, tôi xin thông báo cho mọi người biết, cảm tử dong binh đoàn chúng ta vừa nhận được hai hung tin, có hai người sẽ không thể tới tham gia như đã hẹn ước, và đều là hai Danh ác bậc ba. Đây đã là chuyện không thể thay đổi, tôi xin phép không nói nhiều thêm nữa. Bây giờ việc quan trọng nhất của chúng ta là, ai sẽ trám vào vị trí của bọn họ?
Một gã đàn ông trung niên mặc bộ đồ da cũ kỹ cất tiếng:
- Tôi có ý kiến. Hai người kia, một người là chuyên gia thuốc nổ, một người là chiến sĩ chuyên cận chiến, hơn nữa còn có kinh nghiệm về địa hình Thao Thiết Sơn, đều là những vị trí quan trọng không thể thiếu trong đội. Xin hỏi một câu, tại sao họ lại đột nhiên bỏ cuộc?
- Tôi đã nói rồi. Đây không phải bỏ cuộc, mà là trục trặc bất ngờ không dự tính được từ trước.
- Bao biện! Một người khác đập bàn. Là một gã thanh niên mặt dài như lưỡi lê, tai đeo hoa tai hình đầu lâu, tóc nhuộm vàng chóe: - Không phải là chúng ta đã cam kết từ đầu rồi sao? Tại sao bây giờ lại giữa chừng thay đổi? Schulthu, đừng coi tất cả chúng tôi là lũ ngốc. Có phải chuyện này ông đã dự tính từ đầu rồi, với mục đích là lôi kéo chúng tôi vào chuyến đi này?
Không khí có phần khẩn trương và đầy căng thẳng.
- Được rồi, Hồng Duyệt. Đừng nóng,
Hồng Nương Tử lên tiếng. Gã thanh niên tóc vàng kia nghe vậy thì lườm lườm Schulthu rồi ngồi xuống. Hắn ta cùng họ với Hồng Nương Tử. Tất nhiên, họ thuộc cùng một phe.
- Ngài Schulthu nhất định không có ý đó đâu. Thế nhưng nếu có một lời giải thích rõ ràng thì sẽ hợp lý hơn.
Schulthu nhìn Hồng Nương Tử, cái đầu trọc hơi gồ lên, biểu hiện của gã khi có điều gì phật ý. Đúng lúc ấy bên ngoài lại có tiếng ồn ào.
- Lũ vô dụng, các ngươi làm ăn kiểu gì thế?
Schulthu lớn tiếng quát. Cơn giận dữ của lão giờ đã có chỗ để trút xuống. Từ bên ngoài, một người chạy vào. Vẫn là Hoàng. Rất nhanh, hắn lại bị người trong trại vây kín. Ánh mắt của Schulthu đặt lên gã thanh niên không biết sống chết này, sóng mắt hơi gợn.
- Xin cho tôi nói một câu! Tôi không có ý xấu, chỉ là muốn tìm bác sĩ thôi. Hoàng hét lên trong đám đông: - Nghe nói ở chỗ này có bác sĩ. Có thể giúp tôi được không, chúng tôi có người bệnh cần chữa trị. Một chút chén thánh là được.
Schulthu đang định lên tiếng quát thì Hồng Nương Tử xen vào:
- Ngươi là ai? To gan xông vào đây là có ý gì?
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn tìm bác sĩ.
- Ngươi có biết nơi đây là đâu không?
- Tất nhiên là…
Hoàng còn chưa dứt lời thì Schulthu đã khó chịu phất phất tay, tức thì cả đám đông xúm vào lôi hắn đi bằng được. Thế nhưng kỳ lạ thay, một đống người mà chẳng thể xê dịch hắn lấy một ly.
Cái trán bóng láng của Schulthu bắt đầu khẽ giật giật. Một nam một nữ đang ngồi cạnh hắn thấy thế thì dợm người đứng lên.
- Này, các người không phải đang nói là thiếu người sao? Tôi biết, tôi biết có một người nhất định có thể giúp được các người. Anh ta, anh ta nhất định có khả năng ấy. Không, là thừa khả năng mới đúng.
Hoàng nói lớn. Hắn vừa nghĩ ra một ý. Dù sao cũng là hắn đang cầu người ta, bạo lực không phải ý hay. Thế nhưng có vẻ như không ai để lời nói của một tên phu xe như hắn vào tai.
Hoàng hừ một tiếng. Vụt một cái, mấy kẻ đang bu quanh bị hắn đẩy ra nhẹ nhàng như bỡn.
- Các người tốt nhất là đừng có khinh thường ta. Nói cho các người biết, nếu cô gái ngoài kia có mệnh hệ gì, các người cũng đừng mong thoát khỏi tai vạ. Bạn của ta...sẽ không để cho các ngươi được yên đâu.
- Thật điên cuồng. Một kẻ nhìn Schulthu nói: - Ngài Schulthu, kẻ này là ai? nơi đây từ bao giờ lại là chỗ để người khác làm loạn như thế?
Thế nhưng Schulthu thay vì nổi giận lại đột nhiên khoan thai lạ thường. Hắn ra hiệu cho đàn em lui xuống, đoạn cười cười nhìn Hoàng có vẻ hảo ý hỏi:
- Bây giờ đến cả phu xe mà mồm miệng cũng lớn ra phết. Người phu xe kia, không biết vị bằng hữu kia của anh là anh hùng phương nào? Có thể cho ta biết được chăng?
Hoàng phủi phủi áo, hừ một tiếng:
- Đừng trách ta không nói trước. Vị bằng hữu của ta là người rất nóng tính. Hắn chẳng phải ai xa lạ, chính là người nửa năm trước vừa lên ngôi vô địch Đại hội Danh ác tại tỉnh Cooc, cũng là người đã đả bại “Thần Quyền”. Judas chính là bạn của ta.
“Judas?”
Hoàng nhìn biểu hiện của mấy người này. Trông vậy thôi nhưng hắn là đang đánh cược. Đừng nói là các người không biết nha? Dạo này chính hắn cũng tự thấy mình nổi tiếng phết mà.
- Judas?
Schulthu nhíu mày.
- Ngươi có gì làm bằng chứng?
Hồng Nương Tử lên tiếng.
Có hy vọng. Có hy vọng rồi. Hoàng thầm nghĩ.
- Đúng thế, thằng nhãi kia, ngươi có gì để làm chứng?
Giọng nói ồm ồm oang oang cất lên. Hoàng nhìn theo hướng người nói, khóe mắt khẽ giật giật.
- Tên nhóc kia, ta hỏi ngươi đó. Ngươi thật sự là người quen của gã judas đó? Đừng hòng bày chuyện gạt ta. Nói cho ngươi biết, ta với hắn cũng có chút quen biết đấy.
Đó là một gã da trắng bụng bự đầu đội mũ phớt. Kẻ này Hoàng quen, thật không ngờ lại gặp ở đây, song đối phương thì có vẻ không nhận ra hắn. Đó là do ở đại hội Danh ác, hắn được Chingna sửa lại dung mạo một chút, nhìn hiền lành hơn “mặt thật” khá nhiều.
- Aiki, ông quen người đó sao? Hồng Nương Tử hỏi: - Judas..đó có phải là kẻ mới nổi danh gần đây, từng đánh ngang tay với “Thần Quyền”? Tôi chỉ nghe người ta đồn vậy thôi.
Phải, gã vừa cất tiếng oang oang đó chính là Ạiki, đối thủ của Hoàng trong vòng ba mươi hai đội ở Đại hội Danh Ác tỉnh Cooc nửa năm trước– “Sát thủ bắn súng theo điệu nhạc”.
- Không chỉ là đánh ngang tay thôi đâu. Aiki lắc đầu: - Hắn ta chính là người đã chân chính đánh bại Park Jong Seok trên sàn đấu. Ta đã chính mắt thấy, không sai được. Đó là một trận chiến vô cùng mãn nhãn.
Không khí xung quanh nhất thời trầm xuống. Vốn dĩ không ít người hoài nghi về cái tên Judas kia, song sau khi nghe chính miệng “sát thủ bắn súng theo điệu nhạc” khẳng định như đinh đóng cột thì đều im lặng.
“Thần Quyền” là ai? Đó chính là một trong tứ đại Danh ác bậc nhất hiện tại, thậm chí còn được đánh giá là người có sức chiến đấu đơn thể số một địa ngục tầng mười chín. Một người như thế mà lại bại trận ở chính sở trường của mình, điều này nói lên cái gì?
Vốn dĩ ở đây còn có không ít người hoài nghi về tính chân thực trong câu chuyện như cổ tích tại Đại hội Danh Ác tỉnh Cooc. Nhất thời hàng loạt tiếng xì xầm vang lên.
- Tôi biết ông, ông chính là đối thủ của bạn tôi trong vòng chung kết Đại hội. Anh ta còn kể với tôi trong trận đó, vừa mới bắt đầu anh ấy đã bị trúng một loại độc, do vậy mà khốn đốn rất nhiều. Cái loại độc đó..
- Khụ khụ, thôi được rồi. Aiki ho mấy tiếng, xấu hổ cắt lời Hoàng, sau đó quay sang nhún vai với đám người Schulthu: - Cậu nhóc này nói không sai, ta nghĩ mọi người có thể tin cậu ta.
Schulthu quay sang nhìn Hoàng, hơi lắc đầu. Hắn lập tức được thả ra.
- Tứ hải giai huynh đệ, không đánh không quen biết nhau, có gì không phải xin cứ bỏ quá cho. Không biết hôm nay cậu qua đây có việc gì?
Đúng là đổi giọng nhanh còn hơn lật sách nha.
- Tôi có một người bạn đang bị thương nặng cần cứu chữa. Quanh đây chỉ có chỗ này là có bác sĩ, tôi đường cùng mới phải tìm đến đây, mong mọi người giúp đỡ. Người đó đang ở ngoài kia, nếu muộn e không kịp mất.
- Không thành vấn đề. Không biết người bạn kia là ai? Phải chăng là bạn của vị bằng hữu kia?
- Không..à đúng, là bạn..bạn gái của anh ấy.
Hoàng há miệng, đầu cấp tốc suy nghĩ, đoạn lắp bắp rồi phun ra một câu.
Đã trót thì trét a.
Mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết. Hoàng cũng được cấp một cái ghế ngồi hóng buổi họp. Cô gái kia cũng rất nhanh được Schulthu cho bác sĩ đi cứu chữa. Đối với buổi họp này Hoàng có nghe cũng chỉ chữ được chữ mất, chủ yếu vì hắn không để nó vào trong đầu.
Thế nhưng ý tứ của mấy kẻ kia hắn nhìn qua cũng hiểu, rõ ràng là muốn mượn tay..bạn của hắn. Có vẻ như mấy người này đã bị cái mác “judas” đó mê hoặc, hoặc là họ thiếu người đến điên mất rồi, vớ được ai hay người nấy.
Mãi cho đến lúc buổi họp kết thúc, Hoàng mới được trở ra ngoài. Hắn quay ra tìm hai người kia, xem tình trạng thương thế của cô gái đó, ai mà biết mấy người kia làm ăn thế nào?
Cũng may là mọi chuyện không có xấu quá mức tưởng tượng của hắn. Cô gái kia đã được quan tâm chăm sóc tốt, đã được cho uống nước thánh, mặc dù chưa tỉnh lại được song cũng đã qua cơn nguy kịch.
- Chị gái cậu sẽ không có vấn đề gì. Hoàng rời khỏi lều, ra ngoài nói với gã thanh niên tóc vàng đang đứng chờ bên ngoài: - Bác sĩ có nói rằng chừng ba, bốn ngày nữa là sẽ tỉnh.
Gã thanh niên tóc vàng kia nghe vậy thì thở phào, đoạn lấm lét nhìn Hoàng, miệng lí nhí nói tiếng cám ơn.
- Tôi đã nói với trưởng ca, cậu có thể ở tạm đây trong lúc chờ chị cậu chữa thương. Thế nhưng không phải là ở không, mà phải làm việc. Cậu biết đấy, tôi cũng chỉ là một anh phu xe mà thôi. Chị cậu cứ để ở đây, sẽ có người chăm sóc cẩn thận. Bây giờ cậu theo tôi về trại, ngày mai sẽ chính thức vào việc.
Gã thanh niên tóc vàng nghe vậy thì tròn mắt nhìn hắn, song cũng không có cãi lại. Chỉ là Hoàng thấy thái độ của gã có chút kỳ lạ, nhất là ánh mắt khi nhìn hắn.
- Hừm, nó nhìn mình thế là có ý gì?
Nhìn thằng bé cúi đầu bước đi, Hoàng xoa cằm lẩm bẩm.
- Đó là vì nó nghi ngờ ngươi.
Hoàng giật mình, giọng nói phát ra từ ngay phía sau. Là giọng đàn ông, còn ồm ồm nữa.
- Là..ông?
Hoàng quay đầu lại. Đúng, chính là Aiki. Ông ta đang ngồi vắt vẻo trên chạc cây trên đầu hắn, tay cầm chai vodka tu ừng ực từng chập.
- Hãy tin vào con mắt của những người có tuổi, chàng trai.
- Ông theo dõi tôi à?
Hoàng căn vặn.
- Đừng quên ta ban nãy vừa mới nói giúp cậu. Aiki nhảy xuống khỏi chạc cây: - Trả lời ta, cậu thật sự là người quen của Judas?
- Ông hoài nghi tôi nói dối?
Aiki giơ hai tay lên, nhún vai:
- Ta chỉ ngờ ngợ mà thôi. Nếu không thì ban nãy ta đã chẳng bóc phốt cậu rồi? Chỉ đơn giản là ta thấy hiếu kỳ vì cậu có nét rất giống cậu ấy. Hai người có phải là đồng hương?
Hoàng nhíu mày. Hắn đang suy nghĩ, mình có nên hay không bộc lộ thân phận.
Hắn rất nhanh đã đưa ra quyết định.
- Ông nói sai rồi.
- Sai? Sai chỗ nào?
- Chúng tôi còn thân thiết hơn thế nhiều. Aiki, trận chiến chưa ngã ngũ kia của chúng ta..có phải là nên phân cao thấp rồi hay không?
Aiki trợn mắt nhìn Hoàng, hai tay tức thì sờ lấy báng súng đeo bên hông. Hắn tự nhiên cảm thấy rợn tóc gáy!
/241
|