Đám người Tiếu Ân không trực tiếp tới thành Chris Star, theo sự dẫn dắt của Đức Lỗ Phu, bọn họ tới một tòa tiểu hình thành thị cách không xa đế đô.
Đám người Đức Lỗ Phu mặc dù rất ngạc nhiên với quyết định của Tiếu Ân, nhưng bọn họ không dám nghi ngờ tí nào, ngay cả Đức Lỗ Phu bị Carter và Mary nhắc nhở, nói năng cũng trở nên thận trọng.
Tiếu Ân vừa tiến vào thành, lập tức xuống ngựa, lẩn vào bên trong đám người. Điều này đã trở thành thói quen của hắn, dù hắn có quyền phi ngựa trên đường, nhưng hắn coi như không biết, vẫn đi trên con đường bình thường.
Tìm một khách sạn, lưu đám đệ tử ở lại, sau đó Tiếu Ân hỏi địa điểm của lò rèn, rồi một mình đi tới đó.
Đương nhiên trước khi hắn rời đi, hắn bố trí bài giảng rất nặng cho đám người Đức Lỗ Phu, đồng thời hắn phái ba con ruồi máy, âm thầm giám sát ba người.
Sau đó, Tiếu Ân tới lò rèn.
Lò rèn ở chỗ này cũng không lớn, dù về quy mô hay những thứ bày bán bên trong, không thể so sánh với đại thành thị. Tiếu Ân nhìn lướt vào bên trong cửa hàng, lập tức nhận ra cấp bậc của thợ rèn ở trong này không vượt quá trung cấp, hơn nữa hơn phân nửa đồ được chế tạo là đồ dùng trong cuộc sống.
Một thiếu niên có vóc dáng thấp bé tiến lên, cúi người hỏi Tiếu Ân: “Tiên sinh, người muốn mua gì?”
Hiện tại Tiếu Ân mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng là ma pháp sư, trên người hắn có một khí chất đặc thù, trừ khi hắn tận lực ẩn giấu, nếu không sẽ bị người khác phát hiện.
Thiếu niên mặc dù tuổi không lớn, nhưng ánh mắt không tồi, cho nên biểu hiện ra hết sức cung kính.
Tiếu Ân mỉm cười nói: “Gọi chủ nhân của cửa hàng ra đây!”
Trong lòng thiếu niên cả kinh, vội vàng cúi người, cẩn thận lui về. Sau một lúc, một đại hán mặt nâu sậm đi ra.
Tuổi của hắn không còn trẻ, sau cổ hắn có cái bớt màu đỏ, khuôn mặt thì như màu bùn đất. Nhưng, có lẽ do làm thợ rèn nhiều năm nên vai hắn rất rộng, thân hình thì cao lớn, rắn chắc như bức tường.
Đại hán liếc mắt nhìn Tiếu Ân hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Mặc dù bề ngoài Tiếu Ân không khác gì so với thiếu niên vừa rồi, nhưng hắn nhẹ nhàng đứng ở đó, tuy đạm bạc nhưng có một uy thế, thậm chí khiến tên thợ rèn có cảm giác bị áp bức.
“Ngươi là chủ nhân ở nơi này?”
“Đúng, cửa hàng này do ta mở!”
“Tốt!” Tiếu Ân mỉm cười đi thẳng vào vấn đề chính: “Ta muốn thuê lại cửa hàng của ngươi trong vòng ba ngày!”
Hắn nói hết sức thoải mái, nhưng ý tứ trong đó khiến người khác không dám phản bác.
Tên thợ rèn do dự một chút, mồm khẽ động, trong lòng phỏng đoán lai lịch của thiếu niên, chẳng lẽ đây là con nhà quyền quý sao?
Tiếu Ân khẽ lắc đầu, móc ra hai đồng vàng Cray.
Tên thợ rèn nhận đồng vàng Cray, ánh mắt lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo. Một thợ rèn có trình độ trung bình như hắn, hai đồng vàng Cray, tương đương với một năm thu nhập của hắn, cho nên vẻ hồ nghi trên mặt hắn, giờ phút này hoàn toàn biến mất.
“Cho ngươi sáu giờ để chuẩn bị. Sau đó đóng cửa, ba ngày sau, ngươi mới được trở về.” Tiếu Ân lạnh nhạt phân phó.
“Được!” Tên thợ rèn không nói hai lời, mang theo tên thiếu niên đi vào sửa sang một chút, không lâu sau, hắn mang theo ba học đồ rời đi.
Nhưng hắn để một tên học đồ ở lại giám sát, nếu như xuất hiện động tĩnh gì lớn, hắn cũng có thể biết được.
Tiếu Ân đương nhiên không để ý tới con gà đó, trực tiếp đi tới hậu viện.
Lò rèn này mặc dù có đồ lớn, đồ nhỏ, nhưng đồ vật đặt trong đó lại được sắp xếp tùy ý, rất nhanh, hắn tìm được công cụ mình cần.
Lấy cái nồi đặc chế ra khỏi vòng cổ, sau đó Tiếu Ân bỏ một ít tinh cương vào trong đó, đặt một mảnh tinh cương vương và quặng nhuyễn xa sang một bên. Sở dĩ hắn muốn đuổi cổ tên thợ rèn và ba tên học đồ đi chính là không muốn cho những kẻ đó biết, hắn luyện chế thứ gì ở đây.
Tuy nói tên thợ rèn kia có chín phần không thể nhận ra tinh cương vương và quặng nhuyễn xa, nhưng Tiếu Ân vẫn cẩn thận, hễ dùng tiền mà mua được sự an toàn, tuyệt đối hắn không keo kiệt.
Bỏ tinh cương vào trong nồi, Tiếu Ân để vào lò rèn một vật thể màu đen, sau đó đốt lửa lên.
Ngọn lửa bốc lên, vật rắn màu đen tự động bị thiêu đốt. Nguyên liệu này khác với nguyên liệu mà thợ rèn bình thường sử dụng, vật thể rắn màu đen phát ra nhiệt lượng khiến tất cả các thợ rèn phải há hốc mồm.
Tiếu Ân đứng bên cạnh lò rèn, hắn không thêm bất cứ ma pháp vòng bảo hộ gì cả, cứ để mặc cho nhiệt khí bốc lên tận trời.
Nếu là luyện kim thuật sỹ, hắn mà dám kiêu ngạo như Tiếu Ân, chỉ sợ không kiên trì được lâu, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Nhưng Tiếu Ân đã sớm thích nghi với nhiệt độ như thế, đứng ở đó mà dường như không có việc gì, trước mắt hắn, những thứ trong chiếc nồi nhanh chóng bị hòa tan thành chất lỏng.
Một lúc lâu sau, Tiếu Ân bỏ tinh cương vương và một ít quặng nhuyễn xa vào.
Tiếng đồn về quặng nhuyễn xa quả thực không sai, coi như dùng đầu ngón tay, cũng xuyên qua được vật cứng rắn. Nhưng nếu dùng nhiều, sẽ lãng phí chất lỏng trong nồi.
Chậm rãi điều hòa chất lỏng bên trong, Tiếu Ân lấy ra mười cái khuôn đúc, đổ chất lỏng vào trong đó.
Chất lỏng trong nồi đổ đầy mười cái khuôn đúc không hề thừa tí nào.
Khóe miệng lộ ra nụ cười tự mãn, có thể tính toán phân lượng chính xác như thế, chỉ sợ thợ rèn sư cũng không làm được.
Đặt mười cái khuôn đúc sang bên cạnh, Tiếu Ân không ngừng thi triển ma pháp Băng Đống Thuật.
Trừ Tiếu Ân ra, không có ma pháp sư nào tự mình chế tạo và không có thợ rèn nào có điều kiện tốt như Tiếu Ân.
Thi triển xong mười cái Băng Đống Thuật, khuôn đúc không chịu được vỡ vụn ra.
Tiếu Ân rửa sạch mặt bàn, nhìn mười viên kim loại tròn được chú tạo, không khỏi thở dài một hơi. Lần chế tạo này vô cùng thành công, không phát sinh điều gì ngoài ý muốn.
Thưởng thức mười khối kim loại hình châu, trên mỗi khối đều có một cái lỗ nhỏ, gân ma thú có thể dễ dàng xuyên qua, sau đó hắn mới lấy ra hai kiện đồ vật chính của ngày hôm nay.
Đó là hai cái xác nhện chúa, dưới ánh lửa, xác nhện chúa lóe lên những ánh sáng quỷ dị.
Chia xác nhện chúa đều vào hai phần hạt châu, một lát sau, xác nhện chúa bắt đầu bị hòa tan, cuối cùng biến mất hoàn toàn không thấy.
Giờ phút này, trên mười hạt châu có thêm một tia sáng lộng lẫy thần bí, hơn nữa còn mang theo một tia năng lượng dao động rất nhỏ.
Đương nhiên, nếu Tiếu Ân không dốc sức dò xét, cơ bản rất khó phát hiện ra,
Nhìn thành phẩm cuối cùng cũng thành công, Tiếu Ân lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hắn thuê nơi này ba ngày, nhưng chính thức sử dụng lò rèn cũng chưa đến một giờ. Có điều hắn không lập tức rời đi mà thông qua ruồi máy, giám sát động tĩnh của ba người Đức Lỗ Phu. Cho đến ngày thức ba, hắn mới đúng hẹn quay trở về, hơn nữa hết sức hài lòng đối với biểu hiện của ba người Đức Lỗ Phu.
Trên thực tế, dù là chiếc nồi hay nguyên liệu, thậm chí cái khuôn mà Tiếu Ân lấy ra, hắn đã sớm chuẩn bị tốt để chế tạo đạo cụ ma pháp.
Chiếm được xác nhện chúa, hắn nghiên cứu và thương lượng với Nhất Hào, làm thế nào để sử dụng bảo vật này.
Đại ma pháp sư Zoe có nhắn lại, còn có cách chế tạo khác, chính là hòa tan xác nhện chúa vào trong kim loại, cứ như vậy, mặc dù mỗi một kiện kim loại chỉ có hai mươi thước vuông, nhưng lại có thể chia ra làm nhiều cái cấp cho nhiều người sử dụng.
Một xác nhện chúa hòa tan vào một vật phẩm trang sức, diện tích có thể đạt được một trăm thước vuông, độ cao đạt năm thước.
Mặc dù chia làm năm, tổng diện tích không khác biệt nhiều, nhưng độ cao có sự chênh lệch, chỉ còn lại hai ba thước.
Nhưng đối với ma pháp sư bình thường mà nói, có thể có được một không gian lập phương chừng sáu mươi thước là đủ rồi.
Hiện giờ trong tay Tiếu Ân có mười khối kim loại, mỗi khối có sáu mươi thước vuông, hơn nữa năm khối sử dụng phương thức đặc thù, có không gian chừng hai trăm thước lập phương.
Loại thủ đoạn chia cắt không gian này đã đạt tới tình trạng kỳ diệu.
Đương nhiên, luyện chế ra bộ đạo cụ ma pháp không gian này không phải do Tiếu Ân nghĩ ra, mà hắn dựa theo nội dung mà đại ma pháp sư Zoe lưu lại mới có thể chế tạo ra.
Còn về chuyện tại sao vị đại ma pháp sư Zoe nắm giữ được tri thức không gian uyên bác như thế, không phải chuyện Tiếu Ân có thể suy đoán.
Tới giờ phút này, cuối cùng hắn mới hiểu được tại sao đại ma pháp sư lại đem tinh lực cả đời của mình vào việc nghiên cứu nhện. Có lẽ do ông phát hiện ra bí mật không gian này nên mới có hứng thú như vậy. Nếu không, chỉ cần là một người bình thường, chắc không chạy đến ổ của lục mao thù ở hơn mười năm. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Dừng trong thành ba ngày, Tiếu Ân mang đám người Đức Lỗ Phu rời đi.
Hiện tại hắn không có ý định dừng lại, trực tiếp tới thành Chris Star, thủ đô của đế quốc Lang Nhân. Đây là một tòa thành hùng vĩ, quy mô không hề nhỏ hơn bất cứ một tòa thành nào của loài người, hơn nữa tinh thần phấn chấn, khí vũ hiên ngang của thành vệ quân, đã nói rõ đây là một đạo quân bách chiến.
Nhưng thân phận của mấy người Tiếu Ân thì khác, đã là ma pháp sư thì không thể giống như người bình thường. Đặc biệt là khi có năng lực phi hành, phương thức tác chiến của pháp sư tự nhiên biến hóa khác đi, uy hiếp từ mặt đất đối với ma pháp sư giảm đi nhiều.
Đi dạo trong thành một lúc, Tiếu Ân tìm tới gia tộc Berwick.
Gia tộc này rất nổi danh trong đế quốc Lang Nhân, người chỉ đường cho bọn họ rất sùng bái gia tộc này, chẳng những nhiệt tình dẫn bọn họ tới tận nơi, nước miếng còn bay tứ tung giảng giải về lịch sử của gia tộc này.
Một lúc sau, Tiếu Ân xem như hơi hiểu được.
Nguyên địa vị của gia tộc này trong đế quốc Lang Nhân có thể so sánh được với gia tộc Leyden trong đế quốc Nặc Khả Đa, chỉ khác ở chỗ, một gia tộc là gia tộc truyền thừa ma pháp, còn một gia tộc là gia tộc truyền thừa tát mãn.
Mặc dù không phải người nào trong gia tộc Berwick cũng có thể trở thành tát mãn khiến người khác tôn kính, nhưng số lượng tát mãn của gia tộc này, có thể nói đứng số một, số hai trong đế quốc. Hơn nữa khiến người khác kinh ngạc đó là, hễ là người đi ra từ gia tộc, cuối cùng đều có thể trở thành tát mãn cao cấp, hơn nữa còn được tiến vào trung tâm quyền lực của đế quốc.
Khi Tiếu Ân biết lai lịch của Harrison, mới hiểu được tại sao hắn lại hiểu rộng biết nhiều như thế. Thì ra hắn được giáo dục từ nhỏ, hiểu biết rộng các tri thức về tát mãn, tự nhiên biết rõ sự tình trong hồ Stanco.
Chỗ ở của gia tộc Berwick trong thành thực sự là một nơi không thể phá vỡ, dù là tường thành cao chót vót, hay mấy cái tháp canh, đều thể hiện rõ cường thế của gia tộc này.
Tiếu Ân còn chưa tới nơi, đã có người của gia tột Berwick tới đón.
Chào đón bọn họ là một chiến sỹ lang nhân cao lớn, tay hắn cầm một chiếc búa lớn, lúc nhấc lên có một trận cuồng phong nương theo, hăm dọa người khác.
Song khiến chiến sỹ lang nhân kinh ngạc đó là đám người Tiếu Ân lại không đổi sắc, nhìn hắn không khác gì người bình thường, không có nửa điểm sợ hãi.
Sắc mặt của lang nhân nhất thời ngưng trọng lại. Hắn biết, có thể đồi mặt với áp lực do mình tạo ra mà vẫn giữ được sự bình thản, như vậy chỉ có hai loại khả năng.
Có lẽ thực lực của bọn họ siêu cấp cường đại, căn bản không đặt mình ở trong mắt, còn nếu không, bốn tên này là bốn tên ngu không nhận ra áp lực do mình tạo rao. Nhưng lang nhân nhìn thế nào cũng không dám tin bốn người Tiếu Ân là bốn kẻ ngu.
Hắn do dự một chút, nói: “Các vị, chỗ này là lãnh địa của gia tộc Berwick, nếu như không có chuyện gì, mời mọi người rời khỏi đây.”
Tiếu Ân mỉm cười, tùy tiện nói: “Chào ngươi, ta tới đây để gặp tát mãn Harrison.”
Chiến sỹ lang nhân sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, hỏi: “Ngài biết tam thiếu gia?”
Tiếu Ân không nhịn được cười, nói: “Nếu Harrison theo lời ngươi nói là tam thiếu gia, ta nghĩ ta biết hắn.”
Chiến sỹ lang nhân đánh giá đám người Tiếu Ân, nói: “Được rồi, các ngươi đi theo ta.”
Đi theo hắn, đám người Tiếu Ân tới một gian phòng. Thấy chất lượng của gian phòng này, Tiếu Ân không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Trong phòng dù sạch sẽ, thoải mái, nhưng hơi đơn giản, không hợp với một đại gia tộc truyền thừa nhiều năm.
Trong nháy mắt, mấy ý niệm xuất hiện trong đầu hắn, lang nhân tát mãn của đế quốc Lang Nhân, quả nhiên không giống với đám quý tộc tham lam của loài người.
“Các vị, mời nghỉ lại nơi này vài ngày, chờ tam thiếu gia Harrison trở về, ta sẽ bẩm báo với thiếu gia.” Tên lang nhân khách khí nói.
“Harrison không có ở đây?” Tiếu Ân kỳ quái hỏi.
Lang nhân chiến sỹ chần chừ một chút nói: “Đúng vậy, nhưng xin yên tâm, nhiều nhất ba ngày nữa, thiếu gia sẽ trở về.”
Sau khi hỏi xong danh tính và ý đồ khi tới đây của Tiếu Ân, tên chiến sỹ lang nhân cáo từ rời đi. Mặc dù nói tên của mình cho hắn nhưng Tiếu Ân không nói ra ý đồ chính thức của mình khi tới đây.
Dù sao, hắn tìm Harrison là muốn nhờ hắn cùng mình tới sa mạc Sahara, nếu nói thẳng, chỉ sợ các trưởng bối của gia tộc Berwick sẽ không đồng ý.
Đây là tệ đoan của các đại gia tộc, mặc dù thế lực của gia tộc vô cùng mạnh mẽ, nhưng có đôi khi thân bất do kỷ, giống như bị giam trong nhà.
Ở chỗ này vài ngày, mỗi ngày đều có người đưa cơm tới.
Nhân lúc có thời gian rỗi rãi, Tiếu Ân dạy lý luận ma pháp mà mình lĩnh ngộ được cho ba người Đức Lỗ Phu.
Ba người bọn họ có được sự chỉ đạo có hệ thống của Tiếu Ân, tốc độ tu luyện tiến bộ nhanh chóng.
Có lẽ tư chất của bọn họ không thuộc loại tốt nhất, nhưng trong lúc bọn họ luyện tập lại đặc biệt chuyên tâm, không dám buông lỏng chút nào. Thái độ học tập đó bù đắp cho sự thiếu sót về tư chất của bọn họ, đặc biệt khi Tiếu Ân nhắc tới một ít sai lầm trên con đường tu luyện, ba người càng thêm bội phục Tiếu Ân, chấp hành tất cả những lời Tiếu Ân nói.
Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Tiếu Ân đã thừa nhận bọn họ, hơn nữa khiến hắn kinh ngạc là huynh muội Đức Lỗ Phu mơ hồ có dấu hiệu đột phá lên bát cấp học đồ.
Điều này nói lên, mặc dù tư chất của bọn họ không phải tuyệt đỉnh, nhưng căn cơ lại thâm hậu, cho nên khi được mình chỉ điểm, lập tức thu được tiến bộ.
Trong lòng thầm quyết định, đợi sau khi cùng Harrison hoàn thành xong chuyện ở sa mạc, sẽ đem bọn họ tới nơi Kim và Lai An tu luyện, có lẽ mười năm sau, mình có thể bồi dưỡng là năm tên ma pháp sư chính thức.
Ba ngày sau, Harrison quả nhiên trở về. Khi Tiếu Ân đang chỉ bảo đám người Đức Lỗ Phu kỹ xảo ma pháp, Harrison đã hô to gọi nhỏ chạy vào, phía sau hắn, còn có một thanh niên lang nhân cao lớn. Từ trên người của hắn, Tiếu Ân cảm ứng được năng lượng dao động mãnh liệt, nhất thời biết được, tên đó chắc chắn là một vị lang nhân tát mãn cường đại, hơn nữa thực lực hơn hẳn chiến tranh tát mãn bình thường.
“Tiếu Ân, ngươi quả nhiên tới!” Harrison cười lớn tiến lên ôm chặt lấy Tiếu Ân. Khí lực của Harrison không nhỏ, nếu ma pháp sư khác bị hắn ôm như thế, chắc cả người đã bị hắn làm đau nhức.
Tiếu Ân ha ha cười, nhìn Harrison, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nói: “Harrison, linh vật bạch tuộc của ngươi dường như lại được đề cao.”
“A, làm sao ngươi biết?” Harrison hiếu kỳ hỏi.
Tiếu Ân mỉm cười, chỉ thân thể của hắn, nói: “Ta dựa vào thực lực của ngươi mà suy đoán.”
Harrison gãi đầu, vẫn hơi khó hiểu, ngược lại thanh niên lang nhân phía sau hắn, khuôn mặt khẽ biến, nhìn Tiếu Ân, ánh mắt lộ ra vẻ kính trọng.
“Harrison, đệ không giới thiệu vị này cho ta biết sao?” Vị lang nhân tát mãn mỉm cười nói.
“Được!” Harrison kêu lên: “Tiếu Ân, đây là đại ca của ta, Klee. Ta kể ngươi rất lợi hại, huynh ấy không tin, cho nên nghe ngươi đến, ta dẫn huynh ấy tới đây.”
Sắc mặt Klee hơi đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn huynh đệ của mình, sau đó tươi cười nói: “Tiên sinh Tiếu Ân, hoan ngênh ngài đến. Ta đại biểu gia tộc Berwick, cảm ơn ngài đã trợ giúp Harrison.”
“Ngài không cần khách khí!” Tiếu Ân mỉm cười nói: “Kỳ thực với thực lực của ngài, muốn giúp Harrison chỉ mất công nhấc tay nhấc chân mà thôi.”
Klee khe khẽ thở dài nói: “Tiên sinh Tiếu Ân, tổ tiên của chúng ta đề ra quy định, đệ tử trong tộc phải ra ngoài để lịch lãm, các trưởng bối trong tộc không được phép trợ giúp.”
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn Harrison, chỉ thấy hắn gật đầu. Tiếu Ân cười khổ một tiếng nói: “Thì ra là như vậy, xem ra ta thực lỗ mãng, quấy rầy sự tu hành của Harrison.”
Klee không nhịn được cười nói: “Ngài thì khác, mặc dù trưởng bối trong tộc chúng ta không thể xuất thủ tương trợ, nhưng cũng không cấm đệ tử trong tộc nhờ sự hỗ trợ của bằng hữu để hoàn thành thí luyện.”
Nói xong, vị lang nhân tát mãn lại trừng mắt nhìn Harrison nói: “Tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, lại dám có chủ ý với đàn lục mao thù. Nếu như không gặp được sự giúp đỡ của ngài, đừng nói hắn có thể thành công tiến giai, còn sống trở về đã là khó.”
Harrison ho khan một tiếng, phẫn nộ nói: “Đại ca, huynh không nên khiến đệ mất mặt.”
Klee hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nếu như đệ không biết tốt xấu, lần tới chưa chắc đã may mắn gặp được người như Tiếu Ân tiên sinh.”
Tiếu Ân miễn cường cười, trong lòng lại hơi lo lắng, xem ra Klee rất lo lắng cho đệ đệ, có lẽ mình yêu cầu Harrison đi tới đại sa mạc một chuyến, chỉ sợ rất khó được họ đồng ý.
“Tiếu Ân, ngươi làm sao vậy?” Harrison không để ý tới Klee, thấy vẻ mặt lo lắng của Tiếu Ân, không nhịn được hỏi thăm.
Klee nghiêm mặt lại nói: “Tiếu Ân tiên sinh, lần này ngài tới đế đô làm gì, có chuyện gì khó xử hay sao? Nếu như cần hỗ trợ, gia tộc Berwick chúng ta chắc chắn sẽ giúp đỡ bằng hữu.
Lông mày Tiếu Ân nhíu lại. Nghe sự chân thành trong lời nói của Klee, Tiếu Ân biết hắn không hề nói cho có lệ, trong lòng không khỏi cảm kích, lang nhân mặc dù hung hãn hiếu chiến, nhưng nếu đạt được sự hữu nghị của bọn họ, bọn họ tuyệt đối đáng tin hơn loài người.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của lang nhân tát mãn, Tiếu Ân cảm kích cười nói: “Kỳ thực cũng không có chuyện lớn gì, ta nghe Harrison khuyên bảo, đã tới thành Hollywood.”
Trong mắt hai lang nhân tát mãn đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc, Klee lão luyện thành thục, ánh mắt nhìn lên ngực trái của Tiếu Ân, lập tức không nói gì.
Nhưng Harrison hét lên: “Tiếu Ân, ngươi đi tiến hành khảo nghiệm thành ma pháp sư chính thức? Huy chương ma pháp của ngươi đâu? Chẳng lẽ không thành công sao?
Lông mày Klee khẽ nhíu lại, dù đệ đệ của mình có thiên phú cao trong việc học tập tát mãn, nhưng đối xử với người khác hơi tùy tiện, nếu ngực Tiếu Ân không đeo huy chương ma pháp, tự nhiên hắn không thành công. Nhưng nói thẳng ra như vậy, chẳng phải muốn làm tổn thương người ta sao, không giải quyết đàng hoàng, có khi từ bạn biến thành địch.
Tiếu Ân ung dung cười nói: “Ai nói ta không thành công?”
“Ngươi thành công?” Harrison ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Huy chương ma pháp của ngươi đâu? Để ở chỗ nào?”
Tiếu Ân bất đắc dĩ sờ trước ngực, lấy huy chương đặt trong vòng cổ ra, đeo lên ngực trái của mình.
Hai mắt Harrison tỏa sáng nhìn chiếc huy chương, đột nhiên cất tiếng cười to nói: “Thực tốt, Tiếu Ân, ngươi thành công rồi!”
Tiếu Ân có thể rõ ràng cảm ứng được sự vui vẻ, nhẹ nhàng trong tiếng cười của Harrison. Mặc dù quen biết với Harrison chưa lâu, nhưng kết làm bằng hữu với hắn, Tiếu Ân không hề phân vân gì cả.
Klee thấy Tiếu Ân lấy ra huy chương, ánh mắt xuất hiện một tia khác thường, mơ hồ nhìn thấy một việc khiến hắn chấn động.
Hắn chần chừ một chút hỏi: “Tiếu Ân… Tiên sinh, năm nay ngài bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám!” Tiếu Ân không chút do dự nói.
Cơ mặt của Klee hơi co giật, trong ánh mắt càng lộ ra một thần thái khác lạ. Hắn quay đầu, vui mừng như điên nói với Harrison: “Đệ đệ, Tiếu Ân tiên sinh mười tám tuổi đã trở thành ma pháp sư chính thức, đệ có thể kết giao bằng hữu với tiên sinh, quả thực đệ rất may mắn.”
Harrison đắc ý thỏa mãn nói: “Đó là tất nhiên, huynh phải nhìn xem bạn đệ là ai chứ?”
Klee kêu lên một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, nghiến chặt hàm răng lại.
Tiếu Ân mỉm cười nói: “Klee tiên sinh, ngài tán dương ta quá. Kỳ thực thực lực của Harrison, tới giờ hẳn là đã đột phá thành chiến tranh tát mãn rồi.”
Harrison vỗ ngực nói: “Không sai, Tiếu Ân, ta đã được đại tát mãn Feili thừa nhận, đã thành chiến tranh tát mãn.”
Hắn xoa hai tay nói: “Tới đây, chúng ta tỉ thí một chút, xem ai lợi hại hơn ai.”
“Tỉ thí cái đầu đệ!” Klee gõ vào đầu Harrison, nói: “Tên đần độn này!”
Ánh mắt của Harrison u oán nhìn Klee. Klee hơi cúi mình nói với Tiếu Ân: “Tiếu Ân tiên sinh, Harrison có được thực lực như bây giờ, có hơn một nửa là do ngài tìm giúp hắn linh hồn thể thích hợp. Nhưng ngài chỉ dựa vào bản thân, mười tám tuổi đã trở thành ma pháp sư chính thức, cách biệt đúng là một trời một vực.” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Hắn dừng lại một chút, trên mặt hiện lên một tia ửng đỏ: “Kỳ thực, ngài cũng biết, thành tựu của tát mãn chúng ta, dựa vào trình độ của linh hồn thể, lúc mới bắt đầu tu luyện, tốc độ quả thực hơn xa ma pháp sư, nhưng khi linh hồn thể của chúng ta đạt tới cấp độ cực hạn, chúng ta càng khó tiến thêm một bước. Nhưng ma pháp sư lại khác, chỉ cần có đủ thiên phú và kiên nhẫn, trở thành pháp sư truyền kỳ là hoàn toàn có thể.
Tiếu Ân thầm thừa nhận, Klee nói không sai. Ma pháp sư tự mình tu luyện, dù tốc độ tiến giai chậm, nhưng lại có thể phát triển vô hạn, mà tát mãn mặc dù tiến giai nhanh, nhưng một khi linh vật đạt tới cấp bậc như lúc còn sống, dù tu luyện thế nào, cũng khó có thể gia tăng thêm uy lực.
Nhưng so sánh với tát mãn, ma pháp sư phát triển quả thực quá khó khăn, có thể không ngừng vượt qua giới hạn của bản thân, đạt tới cấp bậc cao, số lượng rất thưa thớt. Mà một khi ma pháp sư tu luyện tới cấp độ ma đạo sỹ, thì thường ẩn cư không ra nữa, chuyên tâm nghiên cứu để trở thành pháp sư truyền kỳ.
Có lẽ vì nguyên nhân này mà ma pháp sư loài người không áp chế toàn diện được thú nhân tát mãn.
Trong phòng truyền ra tiếng động, trong lòng Tiếu Ân khẽ động, gọi đám người Đức Lỗ Phu tới, dẫn bọn họ gặp mặt huynh đệ Harrison.
Hai lang nhân tát mãn vừa mới biết Tiếu Ân trở thành nhất tinh ma pháp sư đã thu lấy ba tên đệ tử, không khỏi cảm thấy kì lạ, không thể tưởng tượng được, vị ma pháp sư trẻ tuổi này có thực lực cường đại, ngay cả tinh lực cũng hơn người khác.
Nói chuyện với nhau vài câu, Harrison và Đức Lỗ Phu liền phát hiện đối phương rất hợp với mình, vừa gặp đã thân, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Klee khẽ lắc đầu, kéo Tiếu Ân nói: “Tiếu Ân tiên sinh, chúc mừng ngài trở thành ma pháp sư chính thức.”
“Ngài quá khách khí!” Tiếu Ân khiêm nhường nói.
Klee do dự một chút nói: “Tiếu Ân tiên sinh, ta thay Harrison, muốn nhờ ngài một chuyện.”
“A, là chuyện gì?” Tiếu Ân tò mò hỏi, tại sao Klee lại muốn cầu xin hộ Harrison.
Khuôn mặt Klee nghiêm lại, cầu khẩn nói: “Tiếu Ân tiên sinh, mong ngài đáp ứng trước, dù ngài có nguyện ý hỗ trợ hay không, đừng nên nói cho Harrison biết.”
Tiếu Ân do dự một chút, gật đầu đáp ứng.
Klee lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Đoạn thời gian trước, linh vật bạch tuộc của Harrison xảy ra biến dị, đột phá cực hạn lần thứ hai, hiện giờ hắn đã đủ tiêu chuẩn trở thành chiến tranh tát mãn, phải tới sa mạc Sahara để thí luyện.”
“Sa mạc Sahara?” Trong lòng Tiếu Ân khẽ động liên tưởng tới vẻ mặt của đại ma pháp sư Helmo, hắn hiểu ra nói: “Harrison muốn tới sa mạc Sahara để lấy trứng sa trùng?”
“Không sai!” Klee gật đầu một cái, nói: “Kỳ thực muốn trở thành chiến tranh tát mãn, chỉ cần tới sa mạc lấy được trứng sa trùng bình thường là được. Nhưng nếu muốn trở thành Hoàng Kim chiến tranh tát mãn, phải lấy được trứng của Hoàng Kim sa trùng.”
Tiếu Ân nhíu mày, chỉ cần nghe tên đã biết loại quái vật này không dễ đối phó.
Klee chú ý tới sự biến hóa của Tiếu Ân, hắn mỉm cười, nói: “Nếu như chỉ dựa vào lực lượng của một mình Harrison, đương nhiên khó có khả năng lấy được trứng Hoàng Kim sa trùng. Nhưng nếu có thêm một vị ma pháp sư, sẽ có khả năng lớn lấy được, hơn nữa ta có thể đáp ứng ngài, một khi ngài lấy được trứng Hoàng Kim sa trùng, Harrison đạt được tư cách thành Hoàng Kim chiến tranh tát mãn, trứng sa trùng sẽ thuộc về ngài.”
Trầm ngâm trong chốc lát, Tiếu Ân hỏi: “Klee tiên sinh, Hoàng Kim sa trùng là loài vật gì?”
“Hoàng Kim sa trùng là do sa trùng bình thường tiến hóa thành. So với sa trùng bình thường, thể tích của chúng chẳng qua chỉ lớn hơn một chút, tốc độ nhanh hơn một chút, hơn nữa có thêm đôi cánh mà thôi.”
Mặc dù Klee nói đơn giản nhưng không biết vì sao, Tiếu Ân cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
“Ngài nói, nó biết bay?”
Đương nhiên, nếu như không bay được, nó sao được gọi là Hoàng Kim sa trùng.” Klee đè thấp âm thanh nói: “Tiếu Ân tiên sinh, kỳ thực gia tộc chúng ta đã phát hiện ra một con Hoàng Kim sa trùng ở trong sa mạc, hơn nữa hai tháng sau là tới thời kỳ nó sinh sản, nếu như ngài bỏ lỡ cơ hội này, chỉ sợ rất khó kiếm được cơ hội thứ hai.”
Tiếu Ân cân nhắc một lúc, hắn đã có thể xác định, trứng sa trùng này nhất định có giá trị rất cao, nếu không tuyệt đối Klee không dùng nó làm vật trao đổi.
“Klee tiên sinh, nếu như Harrison nhận được danh hiệu Hoàng Kim chiến tranh tát mãn, sẽ nhận được gì?”
Klee ngẩn ra, không ngờ được, Tiếu Ân thoáng cái đã hỏi tới chỗ mấu chốt, hắn do dự một chút, cuối cùng nói: “Nếu như Harrison lấy được danh hiệu này, hắn có tư cách tiến vào mộ địa của các triều đại tát mãn.”
“Là sao?”
“Các triều đại tát mãn sau khi tử vong, bọn họ đều được an táng ở một chỗ, mà có tát mãn khi tử vong mang theo cả linh vật của họ vào mộ.”
Tiếu Ân hiểu ra, hắn kinh hô: “Ngài nói, Harrison có cơ hội lấy được linh vật đó?”
“Không sai, linh vật của đại tát mãn đều là những ma thú có sinh mệnh cường đại, nghe nói thậm chí có cả cửu cấp linh vật trong truyền thuyết.”
Đôi mắt Tiếu Ân mờ đi một chút. Hắn quay đầu nhìn Klee, chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới biết mình nghe không sai.
Cửu cấp linh vật, như vậy cho thấy, khi còn sống linh vật đó là một cửu cấp ma thú.
Ma thú mạnh đến cực điểm này, ngay cả ma đạo sỹ cũng chưa chắc đã phải là đối thủ. Mặc dù sau khi chúng chết đi, biến thành linh hồn thể, uy lực không thể phục hồi lại như cũ, nhưng vẫn có thực lực khiến người khác không thể với tới được.
So sánh với nhau thì dù trứng Hoàng Kim sa trùng có trân quý hơn đi nữa, cũng không thể so sánh được với linh vật có cấp bậc này.
“Tiếu Ân tiên sinh, có thể có tư cách tiến vào mộ địa của các triều đại tát mãn, chỉ có những thú nhân có tiền đồ nhất - Hoàng Kim chiến tranh tát mãn. Thiên phú của Harrison mặc dù cực cao, nhưng linh vật của hắn chỉ là một con ngũ cấp bạch tuộc, cho nên dù ngày sau hắn có cố gắng thế nào, thì thành tựu cũng chỉ có hạn, mà vào được mộ địa tát mãn, hắn mới có cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh.
Tiếu Ân quay đầu, nhìn cách đó không sa, Harrison đang trò chuyện vui vẻ với đám người Đức Lỗ Phu, trong lòng không hiểu được dâng lên cảm giác ấm áp.
Hắn hít sâu một hơi: “Klee tiên sinh, có lợi ích lớn như vậy, sao gia tộc ngài không tự mình động thủ. Chẳng lẽ dưới tình huống này, các ngài còn muốn tuân thủ theo quy định của gia tộc?”
“Không phải!” Klee cười khổ nói: “Nếu chúng ta có thể ra tay, đã sớm xuống tay rồi. Nhưng vấn đế là, Hoàng Kim sa trùng có trí tuệ cực cao, hơn nữa tính tình lại quật cường ngoan cố. Chỉ có sinh vật nào dưới hai mươi lăm tuổi, dựa vào thực lực chân thực đánh bại nó, nó mới giao ra trứng sa trùng. Nếu như đối thủ vượt quá hai mươi lăm tuổi, hoặc sử dụng lực lượng ngoại lực, nó thà rằng tự sát, cũng không cho ai trứng của nó.” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
“Ách?” Tiếu Ân kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi: “Còn có chuyện như vậy sao? Chẳng lẽ con sa trùng này có thể đoán được tuổi tác của con người?”
“Đúng vậy!” Klee không chút do dự nói: “Không ai biết nó làm như thế nào, nhưng chúng ta tổng kết được kinh nghiệm đó qua mấy ngàn năm.”
Tiếu Ân vuốt cằm, loại ma thú này, quả thực quá thần kỳ. Suy nghĩ một chút, Tiếu Ân hỏi: “Nếu như phái cao thủ đánh lén, nhanh chóng đánh gục nó thì sao?”
“Vô ích!” Klee lắc đầu nói: “Hoàng Kim sa trùng giống như Hỏa Sơn Hồng Trĩ, trừ khi chúng nó tự nguyện, nếu không khó có khả năng đạt được trứng do nó sinh hạ.”
Tiếu Ân lẳng lặng nhìn hắn, sau một lát hỏi: “Tại sao chọn ta?”
“Bởi vì tuổi của ngài và giao tình giữa ngài và Harrison.” Klee mỉm cười nói: “Còn nữa, ngài là ma pháp sư của đế quốc Cát Hãn.”
Tiếu Ân ung dung cười nói: “Chẳng lẽ không sợ ta thất thủ hay sao?”
“Sợ, nhưng ngài tưởng, trong những nhân loại và lang nhân dưới hai mươi lăm tuổi, ta có thể tìm được ai cường đại được như ngài để hợp tác chứ?” Klee thản nhiên nói.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, nói: “Thế nếu ta không tới đế đô, vậy các ngươi sẽ làm thế nào?”
“Chúng ta sẽ liên lạc với ma pháp công hội, hy vọng có thể tìm được một vị cao thủ còn trẻ tuổi ở phương xa, sau đó thuê hắn.”
“Cao thủ trẻ tuổi ở phương xa?” Tiếu Ân ngẩn ra, nói: “Tại sao lại tới ma pháp công hội, cao thủ tát mãn trẻ tuối không ít mà?”
Đôi mắt Klee chớp động, hắn dở khóc dở cười nói: “Tiếu Ân tiên sinh, thủ đoạn công kích của tát mãn mặc dù quỷ dị, nhưng muốn chống lại ma pháp sư, vẫn còn kém một chút. Hơn nữa, ngài tưởng, tát mãn dưới hai mươi lăm tuổi, đạt được trứng Hoàng Kim sa trùng, hắn có thể cam tâm tình nguyện giao cho Harrison sao?”
Tiếu Ân nhất thời kinh ngạc, đúng vậy, thứ đó dùng để làm bằng chứng, cũng là vấn đề mấu chốt để tiến vào mộ địa của các triều đại tát mãn, nếu là tát mãn khác, chắc chắn sẽ giữ lại cho mình hưởng thụ, làm sao có thể giao ra chứ.
“Được rồi, Klee tiên sinh, ta đáp ứng ngài, chỉ cần có thể, ta sẽ đánh bại Hoàng Kim sa trùng.” Tiếu Ân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đối phương, cất cao giọng nói.
Klee hài lòng gật đầu nói: “Tốt quá, ta thay mặt Harrison cảm ơn ngài.”
Hắn hơi cúi người nói: “Xin lỗi ngài, ta phải nói chuyện này cho phụ thân ra biết, xin lỗi không tiếp chuyện được với ngài nữa.”
Tiếu Ân mỉm cười, tiễn hắn rời đi, đột nhiên nghe được thanh âm của Harrison truyền đến: “Tiếu Ân, ngươi nhận được mấy tên đệ tử rất khá đó.”
“Thực không?”
“Tất nhiên, bọn họ đều là người sảng khoái.” Harrison tùy tiện nói: “Được rồi, tối hôm nay nhà ta cử hành một buổi vũ hội long trọng. Ta muốn mời các ngươi tham gia.”
“Không cần!” Tiếu Ân lắc đầu cự tuyệt nói: “Bọn Đức Lỗ Phu đang ở giai đoạn tu luyện quan trọng, tuyệt đối không thể phân tâm, cho nên ngoài việc tu luyện ra, bọn họ không được tiếp xúc với thứ khác.
Nói những lời này, ánh mắt Tiếu Ân chợt lạnh lại, đảo qua ba người Đức Lỗ Phu, ba người bọn họ lập tức vâng vâng, dạ dạ.
Hai vai Harrison run lên nói: “Chẳng lẽ một ngày cũng không được?”
“Không được!” Tiếu Ân quả quyết nói: “Mọi người có tính trì trệ, có lần đầu buông lỏng, sẽ có lần thứ hai. Tư chất của bọn họ vốn không tốt, nếu không thể chịu được khổ, vậy không cần lãng phí thời gian đi theo ta.”
Vẻ mặt Đức Lỗ Phu căng thẳng, vội vàng nói: “Sư phụ, chúng con có thể chịu khổ. Người yên tâm!”
“Tốt, trở về luyện tập!” Tiếu Ân vung tay lên, đám người Đức Lỗ Phu quay trở về phòng tu luyện lực lượng tinh thần.
Nhìn thân ảnh bọn họ biến mất, âm thanh Tiếu Ân hòa hoãn lại: “Là một ma pháp sư, lúc đầu phải chịu được sự buồn tẻ khi tu luyện, nếu ngay cả thế cũng không làm được, bọn họ đừng nghĩ tới việc trở thành ma pháp sư chính thức nữa.”
Harrison thở dài một tiếng nói: “Nếu như bọn họ qua được cửa đó?”
Đôi mắt Tiếu Ân chớp chớp lóe lên, nói: “Nếu bọn họ có thể tự mình đạt tới bát cấp học đồ, ta có biện pháp thành toàn cho bọn họ. Đương nhiên, có thể tiến tới bước cuối cùng hay không, vẫn phải dựa vào sự cố gắng của bọn họ.”
Harrison ngẩn ra, giật mình nhìn Tiếu Ân, cho tới bây giờ, chưa có người nào có thể cam đoan để cho bát cấp học đồ thành ma pháp sư chính thức, chỉ sợ dù là ma đạo sỹ cũng không dám mạnh miệng như vậy.
Nhưng khi Harrison chứng kiến ánh mắt sáng chói của Tiếu Ân, một sự tin tưởng không hiểu sao sinh ra. Có lẽ, nhất tinh ma pháp sư mười tám tuổi này, thực sự có thể sáng tạo kỳ tích.
Lắc đầu, Harrison cảm thấy vừa rồi khi đối mặt với Tiếu Ân, hắn có ảo giác nhìn thấy ma pháp sư truyền kỳ. Nhưng cũng may, hắn nhanh chóng thanh tỉnh lại, nếu không bị người khác phát hiện, chắc cười hắn đến rụng răng.
“Tiếu Ân, bọn họ không thể tham gia vũ hội, ngươi có thể đi chứ?”
“Ta?” Tiếu Ân ung dung mỉm cười nói: “Ta không có hứng thú nhảy múa.”
“Đến đó đi!” Harrison đè thấp âm thanh, mang theo một ngữ điệu si mê nói: “Lần này có rất nhiều mỹ nữ tới, cam đoan sẽ khiến ngươi hài lòng.”
“Harrison, ta thực tiếc khi phải nói với ngươi, thẩm mỹ của loài người chúng ta khác với lang nhân các ngươi.” Tiếu Ân lắc đầu cự tuyệt. Nghĩ tới cái kỹ viện lang nhân dưới trướng Nick, Tiếu Ân không có lấy nửa điểm hứng thú.
“Yên tâm đi!” Harrison vỗ ngực cam đoan nói: “Trong vũ hội, không chỉ có riêng lang nhân, hơn nữa còn có sự hiện diện của đệ nhất mỹ nữ của đế quốc, nếu ngươi không đến, mới bị tổn thất.”
“Đệ nhất mỹ nữ?” Tiếu Ân ngẩn ra, trong lòng không hiểu sao hiện lên bóng hình xinh đẹp đến động lòng người, cùng với cái đuôi mềm mại tràn đầy mị lực.
“Hắc, hắc…” Trong tiếng cười của Harrison tràn đầy thâm ý: “Còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử, nghe đến đệ nhất mỹ nữ lập tức hiện ra nguyên hình, nhưng ta nói cho ngươi, cô nương đó là một bông hồng có gai, chúng ta không trêu vào nổi đâu.”
“Tại sao? Nàng là ai?”
“Nàng là đệ tử duy nhất của Dida đại tát mãn, Juliana.” Cổ Harrison hơi rung lên, nuốt nước bọt nói: “Chỉ cần nhìn nàng, chắc chắn ngươi sẽ cam tâm quỳ gối trước váy của nàng, nếu như nàng không có một vị sư phụ tốt, thì hừ hừ…”
Dù Harrison không nói ra, nhưng Tiếu Ân đoán được ý của hắn.
Quả thực, mỗi cái nhăn mày, nụ cười của Juliana cũng có thể câu hồn đoạt phách người khác, nếu như không có chỗ dựa cường đại, sợ rằng sớm bị người khác biến thành sủng vật để chơi đùa rồi.
Nhưng vị đại tát mãn kia lại có thể bảo vệ được Juliana, có thể thấy được danh vọng và địa vị của hắn ra sao.
“Dida đại tát mãn lợi hại lắm à?”
“Không biết!” Harrison lập tức lắc đầu nói: “Nghe nói năm mươi năm trước, Dida đại tát mãn tỷ thí với Mozart ma đạo sỹ của đế quốc Cát Hãn. Sau trận tỷ thí đó, Mozart ma đạo sỹ lập tức bế quan, cho tới hôm nay, hắn vẫn chưa rời khỏi ma pháp tháp của mình.”
Tiếu Ân không nhịn được hít vào một ngụm không khí, đại tát mãn này quả thực quá lợi hại.
Năm mươi năm trước có thể đánh cho một vị ma đạo sỹ không dám xuất môn. Trải qua năm mươi năm tu luyện nữa, không biết hắn lợi hại tới trình độ nào? Dù sao chắc chắn vượt qua sự tưởng tượng của mình.
“Thế nào, đi không?” Harrison đụng Tiếu Ân, chớp mắt trêu đùa.
Tiếu Ân do dự một chút nói: “Đi, đương nhiên ta muốn kiến thức một chút.”
Harrison cất tiếng cười to, nói: “Thế nào, tiểu sắc quỷ nhà ngươi, còn muốn làm bộ làm tịch nữa không, hắc hắc…”
Hắn đang định trọc thêm vài câu, chợt thấy Tiếu Ân móc ra một cái vòng tay, vòng tay này không giống người thường, phía trên có một lỗ rỗng.
“Đây là vật gì?” Harrison dò hỏi.
“Ngươi dùng lực lượng tinh thần nhìn qua một chút sẽ thấy rõ.” Tiếu Ân mỉm cười nói.
Harrison dùng lực lượng tinh thần đảo qua một vòng, sắc mặt của hắn nhất thời đại biến, kinh hô: “Trang bị ma pháp không gian?”
“Không sai, ta vốn muốn tặng nó cho ngươi, nhưng…”
“A!” Harrison kích động hỏi: “Đây là chuẩn bị cho ta?”
Lang nhân tát mãn khác với loài người. Bọn họ không hiểu cách chế tạo đạo cụ không gian, cho nên dù bọn họ cũng có lực lượng tinh thần nhưng số lượng đạo cụ không gian cực kỳ hiếm. Dù Harrison xuất thân từ gia tộc tát mãn nhưng với thực lực và thân phận của hắn, chưa có tư cách có được đạo cụ không gian, cho nên mới kích động như thế.
“Ừ, nhưng hiện tại…” Tiếu Ân kéo dài âm thanh.
“A, bạn tốt của ta, hảo huynh đệ, ngươi thực sự quá tốt!” Harrison nhiệt tình ôm lấy Tiếu Ân, thiếu chút nữa bóp hắn thành hai đoạn.
Tiếu Ân trợn mắt lên, bất đắc dĩ giơ tay lên, nói: “Được rồi, ta sợ ngươi, vật này cho ngươi.”
Harrison nhận lấy vòng tay, yêu thích không nỡ rời tay, phát ra tiếng hú kinh thiên động địa. Tiếu Ân cau mày, lúc này mới nhớ, tên này mặc dù có diện mạo của loài người, nhưng trong cốt tủy của hắn vẫn có một bộ phận huyết thống của lang tộc.
Màn đêm phủ xuống, tòa thành sâm nghiêm dường như đột nhiên thay đổi.
Trong tòa thành có một chiếc hồ nhỏ xinh đẹp, trong hồ có một ít bọt nước nổi lên, mấy sinh vật kỳ dị trông giống thiên nga trắng ở giữa hồ nhàn nhã bơi lội, thỉnh thoảng còn cong cái cổ dài cắm trên những chiếc váy chập chừn bay trong gió.
Harrison nói không sai, những người tới dự vũ hội vào buổi tối hôm nay, có một phần năm là những nữ tử thanh xuân xinh đẹp. Các nàng mặc trên mình những chiếc váy, được những cơn gió thổi bay lên, dưới chân là một mảng sương mù mỏng nhẹ.
Ngay cả Tiếu Ân không có ý định tới đây cũng nổi lên một niềm cao hứng.
Harrison nói chuyện với Tiếu Ân một lúc, sau đó không nhịn được nhảy lên sân khấu, đi theo một nữ tử xinh đẹp.
Tiếu Ân thấy cảnh đó liền cứng mồm lại, bọn họ rất điên cuồng, không cách nào liên tưởng tới thân phận tôn quý thường ngày.
“Tiếu Ân tiên sinh, có phải ngài rất giật mình không?”
“À, đúng vậy!” Tiếu Ân thẳng thắn thừa nhận nói: “Klee tiên sinh, không khí ở đây thực cởi mở, hơn nữa quý tộc cũng không câu nệ gì, thực khiến người khác hâm mộ.”
Khuôn mặt Klee lộ ra vẻ tươi cười nói: “Tiếu Ân tiên sinh, đây là điểm khác nhau giữa lang nhân và loài người. Đối với chúng ta mà nói, chỉ cần còn sống, thì phải hưởng thụ mỗi ngày, hơn nữa vũ hội là nơi bản tính được bộc lộ rõ nhất, nếu như ở đây mà còn phải câu thúc, vậy cuộc sống chẳng còn gì là thú vị nữa.”
Tiếu Ân chần chừ một chút, mặc kệ Klee nói có đúng hay không, nhưng cách nói năng lịch sự và nhẹ nhàng của Klee khiến Tiếu Ân có hảo cảm rất lớn đối với hắn.
Đột nhiên đúng lúc đó, từ ngoài cửa truyền đến một trận náo động lớn, hơn nữa trong thời gian cực ngắn lan tràn vào bên trong.
Trong mắt Klee cũng hiện lên một tia say mê nói: “Tiếu Ân tiên sinh, chắc chắn là Juliana tiểu thư tới. Cũng chỉ có vẻ đẹp siêu việt của nàng mới xứng đáng được xưng là đệ nhất mỹ nữ của đế quốc.”
Tiếu Ân nhìn Klee trong lòng thất kinh, vị đại ca này của Harrison, cấp cho Tiếu Ân cảm giác rất khôn khéo, có thực lực cường đại của thú nhân tát mãn, nhưng giờ phút này trong mắt hắn lộ ra vẻ mê say. Tiếu Ân thậm chí còn có ý niệm, chỉ cần Juliana nói muốn sinh mệnh của hắn, hắn sẽ không chút do dự dâng sinh mệnh của mình lên.
Không chỉ có một mình Klee, ánh mắt của Tiếu Ân di chuyển, lập tức phát hiện, những người trẻ tuổi ở xung quanh, trong mắt đều lộ ra cùng một loại cuồng nhiệt điên cuồng, lý trí không có mặt trong giờ phút này nữa, cơ hồ không còn bất cứ thứ gì khác tồn tại nữa.
Những tiếng bước chân liên tiếp truyền tới, một cô gái xinh đẹp chậm rãi tiến vào.
Trang phục trên người nàng không hề đẹp, nàng chỉ mặc một bộ váy màu vàng giản dị, tóc xõa ngang vai, bồng bềnh như những đám mây.
Nàng cũng không trang điểm gì cả, thậm chí ngay cả một chút phấn cũng không có. Nhưng nàng đứng đó, giống như một vầng sáng duy nhất trong đêm đen.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, trong miệng thì thào nói: “Juliana!”
Giờ phút này, vô số những thanh niên tuấn kiệt như những ngôi sao vây quanh nàng.
Trong những người này, không chỉ có lang nhân và loài người, còn có một ít chủng tộc tinh anh khác, mỗi người đều khí vũ hiên ngang, trong mắt mang theo thần thái tự tin, không hề thua kém chút nào so với Klee.
Song màn tiếp theo khiến Tiếu Ân trợn mắt há hốc mồm.
Trên sân, những nữ hài tử đang nhảy múa thấy Juliana đến, lập tức phát ra những tiếng hét chói tai, sau đó cả đám lao về phía Juliana.
Đang lúc Tiếu Ân do dự có nên cứu Juliana trong vòng vây của những nữ tử bởi vì nổi giận mà đố kỵ hay không thì hắn nhìn thấy một màn mà cả đời hắn không quên.
Những cô gái đẹp đó vây quanh bên người Juliana, các nàng hét lên, trong miệng líu la líu lo không ngừng, nhưng trên khuôn mặt và trong mắt các nàng hiện lên vẻ hưng phấn.
Bởi vậy có thể thấy được, các nữ hài tử này cũng mê luyến Juliana không hề kém so với đám nam nhân.
Tiếu Ân sửng sốt trong chốc lát, lúc này mới nghĩ tới lời Nhất Hào từng nói, trên người Juliana có từ trường nội mị, có thể hấp dẫn tất cả các sinh vật, hơn nữa lực hấp dẫn này không phân biệt nam hay nữ, cho nên nàng nhận được sự yêu thích của mọi người.
Ngay lúc này, Juliana trở thành tâm điểm của vũ hội, những người quen thuộc với nàng tiến lên bắt chuyện, những người không quen nàng thì trốn ở xa xa nhìn nàng.
Klee do dự một chút, rốt cuộc không đi tới, mà lẳng lặng đứng nguyên một chỗ liếc nhìn nàng, dường như muốn lưu lại hình ảnh của nàng vào trong mắt, sau đó hắn lắc đầu, quay đi.
“Tại sao ngươi không tới đó?” Tiếu Ân hiếu kỳ hỏi: “Ngươi là chủ nhân của nơi này mà.”
Klee cười khổ một tiếng, nói: “Nàng rất hoàn mỹ, ta không xứng với nàng. Hơn nữa, qua năm sau, ra sẽ lập gia đình.”
Tiếu Ân ngẩn ra: “Hôn nhân gia tộc?”
“Đúng!”
Tiếu Ân nhất thời không nói được gì, dù đế quốc Lang Nhân khác với thế giới loài người, nhưng giai cấp quý tộc, vì lợi ích của gia tộc mình, rõ ràng đã hy sinh tình cảm của Klee.
Nhưng như vậy càng tốt, chỉ cần nhìn những mỹ nam tử vây quanh Juliana, muốn gia nhập vào trong đó có bao nhiêu khó khăn đây, càng không cần phải nói đến chuyện ôm mỹ nhân về nhà, bởi vì đó là chuyện không thực tế.
Juliana chắc đã quen với tình cảnh này rồi, hơn nữa biểu hiện của nàng rất hợp lý, khi thì che miệng mỉm cười, khi thì nhỏ nhẹ nói, không quá bao lâu, mọi người dần an tĩnh trở lại. Mới rồi, cục diện dường như mất khống chế, trong thời gian ngắn đã khôi phục lại như bình thường. Tiếu Ân nhìn thấy thế, trong lòng cực kỳ bội phục, đồng thời thấy sợ hãi. Nữ nhân này quả thực quá lợi hại, không chỉ có dung nhan thiên hạ vô song, ngay cả tâm tư cũng linh hoạt, quả thực có thể lật tay thành mây, úp tay thành mưa.
Một bên cùng mọi người xung quanh đùa giỡn, ánh mắt của Juliana đảo qua những người trong vũ hội.
Đôi mắt của nàng đột nhiên liếc thấy một bóng người. Vừa nhìn thấy người này, nàng có vài phần không tin, nhưng đôi mắt hồ mị của nàng lập tức xác định được thân phận của người này.
Nghĩ đến đoạn thời gian trước, nàng gặp phải khắc tinh Hỏa Sơn Hồng Trĩ, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Cảnh ở cùng một chỗ với Tiếu Ân hiện lên trong đầu nàng, nghĩ đến tên này có hứng thú với Hỏa Sơn Hồng Trĩ hơi là đối với mình, trong lòng Juliana mơ hồ có chút bất bình.
Nhưng ý niệm này chỉ hiện lên trong đầu nàng có một chút, lập tức nàng khôi phục lại sự bình tĩnh.
So sánh với những nam tử trẻ tuổi vây quanh mình, Tiếu Ân không tính là nổi bật, thậm chí còn ở thế hạ phong. Nàng cũng không nguyện ý muốn nói chuyện với Tiếu Ân.
Tâm tư và động tác của Juliana chỉ diễn ra trong nháy mắt, không có bất cứ ai nhận ra tâm tư của nàng.
Mà Tiếu Ân cũng không dám có hy vọng xa vời, đại mỹ nữ được mọi người vây xung quanh, làm gì có thể chú ý tới một tên không có gì nổi bật ở trong góc như mình chứ.
Ngón tay sờ vào túi, Tiếu Ân cảm thụ được đầu ngón tay tiếp xúc với vật phẩm.
Đây là vòng tai, là vật mà Juliana làm rơi. Nhưng Tiếu Ân đã cải tạo cái vòng tai đó, dung hợp nó với xác nhện chúa, biến nó thành một đạo cụ không gian có không gian chừng năm trăm thước lập phương.
Cân nhắc một lát, Tiếu Ân xoay chuyển ánh mắt, vừa lúc chứng kiến Harrison ở trên đài nhìn Juliana, nhưng điểm khác đó là, Harrison thoải mái nhìn Juliana, không có ý tứ che dấu gì cả.
Tiếu Ân lắc đầu, tên này chỉ làm việc theo bản tính của mình.
Hắn đi tới, kéo Harrison vào một nơi hẻo lánh không có người.
“Tiếu Ân, ngươi tin chưa?” Harrison nhẹ giọng nói: “Đệ nhất mỹ nữ của đế quốc chúng ta thế nào?”
“Được, rất đẹp.” Tiếu Ân tán dương vài câu, sau đó nói: “Ngươi có thể giúp ta một chuyện chứ?”
“Giúp cái gì?”
Tiếu Ân móc từ trong túi ra một gói da ma thú, nói: “Giúp ta đem thứ này cho Juliana, được không?”
“Ách?” Harrison há to miệng nói: “Tiếu Ân, ngươi coi trọng nàng? Vậy không được đâu, người theo đuổi nàng quá nhiều, ngươi chưa chắc…”
Tiếu Ân vung tay lên, cắt đứt lời nói của hắn: “Ngươi nói hươu nói vượn gì đó, tóm lại đem thứ này cho nàng, sau đó không cần nói gì nữa.”
Harrison chần chừ nhận lấy gói da ma thú, nhưng không đoán được bên trong có chứa gì. Hắn cắn răng nói: “Được rồi, ta giúp ngươi đưa phong thư tình này, nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý, chỉ sợ không có ích gì.”
Tiếu Ân tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó rời khỏi vũ hội, tới chỗ đám người Đức Lỗ Phu
Đám người Đức Lỗ Phu mặc dù rất ngạc nhiên với quyết định của Tiếu Ân, nhưng bọn họ không dám nghi ngờ tí nào, ngay cả Đức Lỗ Phu bị Carter và Mary nhắc nhở, nói năng cũng trở nên thận trọng.
Tiếu Ân vừa tiến vào thành, lập tức xuống ngựa, lẩn vào bên trong đám người. Điều này đã trở thành thói quen của hắn, dù hắn có quyền phi ngựa trên đường, nhưng hắn coi như không biết, vẫn đi trên con đường bình thường.
Tìm một khách sạn, lưu đám đệ tử ở lại, sau đó Tiếu Ân hỏi địa điểm của lò rèn, rồi một mình đi tới đó.
Đương nhiên trước khi hắn rời đi, hắn bố trí bài giảng rất nặng cho đám người Đức Lỗ Phu, đồng thời hắn phái ba con ruồi máy, âm thầm giám sát ba người.
Sau đó, Tiếu Ân tới lò rèn.
Lò rèn ở chỗ này cũng không lớn, dù về quy mô hay những thứ bày bán bên trong, không thể so sánh với đại thành thị. Tiếu Ân nhìn lướt vào bên trong cửa hàng, lập tức nhận ra cấp bậc của thợ rèn ở trong này không vượt quá trung cấp, hơn nữa hơn phân nửa đồ được chế tạo là đồ dùng trong cuộc sống.
Một thiếu niên có vóc dáng thấp bé tiến lên, cúi người hỏi Tiếu Ân: “Tiên sinh, người muốn mua gì?”
Hiện tại Tiếu Ân mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng là ma pháp sư, trên người hắn có một khí chất đặc thù, trừ khi hắn tận lực ẩn giấu, nếu không sẽ bị người khác phát hiện.
Thiếu niên mặc dù tuổi không lớn, nhưng ánh mắt không tồi, cho nên biểu hiện ra hết sức cung kính.
Tiếu Ân mỉm cười nói: “Gọi chủ nhân của cửa hàng ra đây!”
Trong lòng thiếu niên cả kinh, vội vàng cúi người, cẩn thận lui về. Sau một lúc, một đại hán mặt nâu sậm đi ra.
Tuổi của hắn không còn trẻ, sau cổ hắn có cái bớt màu đỏ, khuôn mặt thì như màu bùn đất. Nhưng, có lẽ do làm thợ rèn nhiều năm nên vai hắn rất rộng, thân hình thì cao lớn, rắn chắc như bức tường.
Đại hán liếc mắt nhìn Tiếu Ân hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Mặc dù bề ngoài Tiếu Ân không khác gì so với thiếu niên vừa rồi, nhưng hắn nhẹ nhàng đứng ở đó, tuy đạm bạc nhưng có một uy thế, thậm chí khiến tên thợ rèn có cảm giác bị áp bức.
“Ngươi là chủ nhân ở nơi này?”
“Đúng, cửa hàng này do ta mở!”
“Tốt!” Tiếu Ân mỉm cười đi thẳng vào vấn đề chính: “Ta muốn thuê lại cửa hàng của ngươi trong vòng ba ngày!”
Hắn nói hết sức thoải mái, nhưng ý tứ trong đó khiến người khác không dám phản bác.
Tên thợ rèn do dự một chút, mồm khẽ động, trong lòng phỏng đoán lai lịch của thiếu niên, chẳng lẽ đây là con nhà quyền quý sao?
Tiếu Ân khẽ lắc đầu, móc ra hai đồng vàng Cray.
Tên thợ rèn nhận đồng vàng Cray, ánh mắt lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo. Một thợ rèn có trình độ trung bình như hắn, hai đồng vàng Cray, tương đương với một năm thu nhập của hắn, cho nên vẻ hồ nghi trên mặt hắn, giờ phút này hoàn toàn biến mất.
“Cho ngươi sáu giờ để chuẩn bị. Sau đó đóng cửa, ba ngày sau, ngươi mới được trở về.” Tiếu Ân lạnh nhạt phân phó.
“Được!” Tên thợ rèn không nói hai lời, mang theo tên thiếu niên đi vào sửa sang một chút, không lâu sau, hắn mang theo ba học đồ rời đi.
Nhưng hắn để một tên học đồ ở lại giám sát, nếu như xuất hiện động tĩnh gì lớn, hắn cũng có thể biết được.
Tiếu Ân đương nhiên không để ý tới con gà đó, trực tiếp đi tới hậu viện.
Lò rèn này mặc dù có đồ lớn, đồ nhỏ, nhưng đồ vật đặt trong đó lại được sắp xếp tùy ý, rất nhanh, hắn tìm được công cụ mình cần.
Lấy cái nồi đặc chế ra khỏi vòng cổ, sau đó Tiếu Ân bỏ một ít tinh cương vào trong đó, đặt một mảnh tinh cương vương và quặng nhuyễn xa sang một bên. Sở dĩ hắn muốn đuổi cổ tên thợ rèn và ba tên học đồ đi chính là không muốn cho những kẻ đó biết, hắn luyện chế thứ gì ở đây.
Tuy nói tên thợ rèn kia có chín phần không thể nhận ra tinh cương vương và quặng nhuyễn xa, nhưng Tiếu Ân vẫn cẩn thận, hễ dùng tiền mà mua được sự an toàn, tuyệt đối hắn không keo kiệt.
Bỏ tinh cương vào trong nồi, Tiếu Ân để vào lò rèn một vật thể màu đen, sau đó đốt lửa lên.
Ngọn lửa bốc lên, vật rắn màu đen tự động bị thiêu đốt. Nguyên liệu này khác với nguyên liệu mà thợ rèn bình thường sử dụng, vật thể rắn màu đen phát ra nhiệt lượng khiến tất cả các thợ rèn phải há hốc mồm.
Tiếu Ân đứng bên cạnh lò rèn, hắn không thêm bất cứ ma pháp vòng bảo hộ gì cả, cứ để mặc cho nhiệt khí bốc lên tận trời.
Nếu là luyện kim thuật sỹ, hắn mà dám kiêu ngạo như Tiếu Ân, chỉ sợ không kiên trì được lâu, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Nhưng Tiếu Ân đã sớm thích nghi với nhiệt độ như thế, đứng ở đó mà dường như không có việc gì, trước mắt hắn, những thứ trong chiếc nồi nhanh chóng bị hòa tan thành chất lỏng.
Một lúc lâu sau, Tiếu Ân bỏ tinh cương vương và một ít quặng nhuyễn xa vào.
Tiếng đồn về quặng nhuyễn xa quả thực không sai, coi như dùng đầu ngón tay, cũng xuyên qua được vật cứng rắn. Nhưng nếu dùng nhiều, sẽ lãng phí chất lỏng trong nồi.
Chậm rãi điều hòa chất lỏng bên trong, Tiếu Ân lấy ra mười cái khuôn đúc, đổ chất lỏng vào trong đó.
Chất lỏng trong nồi đổ đầy mười cái khuôn đúc không hề thừa tí nào.
Khóe miệng lộ ra nụ cười tự mãn, có thể tính toán phân lượng chính xác như thế, chỉ sợ thợ rèn sư cũng không làm được.
Đặt mười cái khuôn đúc sang bên cạnh, Tiếu Ân không ngừng thi triển ma pháp Băng Đống Thuật.
Trừ Tiếu Ân ra, không có ma pháp sư nào tự mình chế tạo và không có thợ rèn nào có điều kiện tốt như Tiếu Ân.
Thi triển xong mười cái Băng Đống Thuật, khuôn đúc không chịu được vỡ vụn ra.
Tiếu Ân rửa sạch mặt bàn, nhìn mười viên kim loại tròn được chú tạo, không khỏi thở dài một hơi. Lần chế tạo này vô cùng thành công, không phát sinh điều gì ngoài ý muốn.
Thưởng thức mười khối kim loại hình châu, trên mỗi khối đều có một cái lỗ nhỏ, gân ma thú có thể dễ dàng xuyên qua, sau đó hắn mới lấy ra hai kiện đồ vật chính của ngày hôm nay.
Đó là hai cái xác nhện chúa, dưới ánh lửa, xác nhện chúa lóe lên những ánh sáng quỷ dị.
Chia xác nhện chúa đều vào hai phần hạt châu, một lát sau, xác nhện chúa bắt đầu bị hòa tan, cuối cùng biến mất hoàn toàn không thấy.
Giờ phút này, trên mười hạt châu có thêm một tia sáng lộng lẫy thần bí, hơn nữa còn mang theo một tia năng lượng dao động rất nhỏ.
Đương nhiên, nếu Tiếu Ân không dốc sức dò xét, cơ bản rất khó phát hiện ra,
Nhìn thành phẩm cuối cùng cũng thành công, Tiếu Ân lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hắn thuê nơi này ba ngày, nhưng chính thức sử dụng lò rèn cũng chưa đến một giờ. Có điều hắn không lập tức rời đi mà thông qua ruồi máy, giám sát động tĩnh của ba người Đức Lỗ Phu. Cho đến ngày thức ba, hắn mới đúng hẹn quay trở về, hơn nữa hết sức hài lòng đối với biểu hiện của ba người Đức Lỗ Phu.
Trên thực tế, dù là chiếc nồi hay nguyên liệu, thậm chí cái khuôn mà Tiếu Ân lấy ra, hắn đã sớm chuẩn bị tốt để chế tạo đạo cụ ma pháp.
Chiếm được xác nhện chúa, hắn nghiên cứu và thương lượng với Nhất Hào, làm thế nào để sử dụng bảo vật này.
Đại ma pháp sư Zoe có nhắn lại, còn có cách chế tạo khác, chính là hòa tan xác nhện chúa vào trong kim loại, cứ như vậy, mặc dù mỗi một kiện kim loại chỉ có hai mươi thước vuông, nhưng lại có thể chia ra làm nhiều cái cấp cho nhiều người sử dụng.
Một xác nhện chúa hòa tan vào một vật phẩm trang sức, diện tích có thể đạt được một trăm thước vuông, độ cao đạt năm thước.
Mặc dù chia làm năm, tổng diện tích không khác biệt nhiều, nhưng độ cao có sự chênh lệch, chỉ còn lại hai ba thước.
Nhưng đối với ma pháp sư bình thường mà nói, có thể có được một không gian lập phương chừng sáu mươi thước là đủ rồi.
Hiện giờ trong tay Tiếu Ân có mười khối kim loại, mỗi khối có sáu mươi thước vuông, hơn nữa năm khối sử dụng phương thức đặc thù, có không gian chừng hai trăm thước lập phương.
Loại thủ đoạn chia cắt không gian này đã đạt tới tình trạng kỳ diệu.
Đương nhiên, luyện chế ra bộ đạo cụ ma pháp không gian này không phải do Tiếu Ân nghĩ ra, mà hắn dựa theo nội dung mà đại ma pháp sư Zoe lưu lại mới có thể chế tạo ra.
Còn về chuyện tại sao vị đại ma pháp sư Zoe nắm giữ được tri thức không gian uyên bác như thế, không phải chuyện Tiếu Ân có thể suy đoán.
Tới giờ phút này, cuối cùng hắn mới hiểu được tại sao đại ma pháp sư lại đem tinh lực cả đời của mình vào việc nghiên cứu nhện. Có lẽ do ông phát hiện ra bí mật không gian này nên mới có hứng thú như vậy. Nếu không, chỉ cần là một người bình thường, chắc không chạy đến ổ của lục mao thù ở hơn mười năm. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Dừng trong thành ba ngày, Tiếu Ân mang đám người Đức Lỗ Phu rời đi.
Hiện tại hắn không có ý định dừng lại, trực tiếp tới thành Chris Star, thủ đô của đế quốc Lang Nhân. Đây là một tòa thành hùng vĩ, quy mô không hề nhỏ hơn bất cứ một tòa thành nào của loài người, hơn nữa tinh thần phấn chấn, khí vũ hiên ngang của thành vệ quân, đã nói rõ đây là một đạo quân bách chiến.
Nhưng thân phận của mấy người Tiếu Ân thì khác, đã là ma pháp sư thì không thể giống như người bình thường. Đặc biệt là khi có năng lực phi hành, phương thức tác chiến của pháp sư tự nhiên biến hóa khác đi, uy hiếp từ mặt đất đối với ma pháp sư giảm đi nhiều.
Đi dạo trong thành một lúc, Tiếu Ân tìm tới gia tộc Berwick.
Gia tộc này rất nổi danh trong đế quốc Lang Nhân, người chỉ đường cho bọn họ rất sùng bái gia tộc này, chẳng những nhiệt tình dẫn bọn họ tới tận nơi, nước miếng còn bay tứ tung giảng giải về lịch sử của gia tộc này.
Một lúc sau, Tiếu Ân xem như hơi hiểu được.
Nguyên địa vị của gia tộc này trong đế quốc Lang Nhân có thể so sánh được với gia tộc Leyden trong đế quốc Nặc Khả Đa, chỉ khác ở chỗ, một gia tộc là gia tộc truyền thừa ma pháp, còn một gia tộc là gia tộc truyền thừa tát mãn.
Mặc dù không phải người nào trong gia tộc Berwick cũng có thể trở thành tát mãn khiến người khác tôn kính, nhưng số lượng tát mãn của gia tộc này, có thể nói đứng số một, số hai trong đế quốc. Hơn nữa khiến người khác kinh ngạc đó là, hễ là người đi ra từ gia tộc, cuối cùng đều có thể trở thành tát mãn cao cấp, hơn nữa còn được tiến vào trung tâm quyền lực của đế quốc.
Khi Tiếu Ân biết lai lịch của Harrison, mới hiểu được tại sao hắn lại hiểu rộng biết nhiều như thế. Thì ra hắn được giáo dục từ nhỏ, hiểu biết rộng các tri thức về tát mãn, tự nhiên biết rõ sự tình trong hồ Stanco.
Chỗ ở của gia tộc Berwick trong thành thực sự là một nơi không thể phá vỡ, dù là tường thành cao chót vót, hay mấy cái tháp canh, đều thể hiện rõ cường thế của gia tộc này.
Tiếu Ân còn chưa tới nơi, đã có người của gia tột Berwick tới đón.
Chào đón bọn họ là một chiến sỹ lang nhân cao lớn, tay hắn cầm một chiếc búa lớn, lúc nhấc lên có một trận cuồng phong nương theo, hăm dọa người khác.
Song khiến chiến sỹ lang nhân kinh ngạc đó là đám người Tiếu Ân lại không đổi sắc, nhìn hắn không khác gì người bình thường, không có nửa điểm sợ hãi.
Sắc mặt của lang nhân nhất thời ngưng trọng lại. Hắn biết, có thể đồi mặt với áp lực do mình tạo ra mà vẫn giữ được sự bình thản, như vậy chỉ có hai loại khả năng.
Có lẽ thực lực của bọn họ siêu cấp cường đại, căn bản không đặt mình ở trong mắt, còn nếu không, bốn tên này là bốn tên ngu không nhận ra áp lực do mình tạo rao. Nhưng lang nhân nhìn thế nào cũng không dám tin bốn người Tiếu Ân là bốn kẻ ngu.
Hắn do dự một chút, nói: “Các vị, chỗ này là lãnh địa của gia tộc Berwick, nếu như không có chuyện gì, mời mọi người rời khỏi đây.”
Tiếu Ân mỉm cười, tùy tiện nói: “Chào ngươi, ta tới đây để gặp tát mãn Harrison.”
Chiến sỹ lang nhân sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, hỏi: “Ngài biết tam thiếu gia?”
Tiếu Ân không nhịn được cười, nói: “Nếu Harrison theo lời ngươi nói là tam thiếu gia, ta nghĩ ta biết hắn.”
Chiến sỹ lang nhân đánh giá đám người Tiếu Ân, nói: “Được rồi, các ngươi đi theo ta.”
Đi theo hắn, đám người Tiếu Ân tới một gian phòng. Thấy chất lượng của gian phòng này, Tiếu Ân không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Trong phòng dù sạch sẽ, thoải mái, nhưng hơi đơn giản, không hợp với một đại gia tộc truyền thừa nhiều năm.
Trong nháy mắt, mấy ý niệm xuất hiện trong đầu hắn, lang nhân tát mãn của đế quốc Lang Nhân, quả nhiên không giống với đám quý tộc tham lam của loài người.
“Các vị, mời nghỉ lại nơi này vài ngày, chờ tam thiếu gia Harrison trở về, ta sẽ bẩm báo với thiếu gia.” Tên lang nhân khách khí nói.
“Harrison không có ở đây?” Tiếu Ân kỳ quái hỏi.
Lang nhân chiến sỹ chần chừ một chút nói: “Đúng vậy, nhưng xin yên tâm, nhiều nhất ba ngày nữa, thiếu gia sẽ trở về.”
Sau khi hỏi xong danh tính và ý đồ khi tới đây của Tiếu Ân, tên chiến sỹ lang nhân cáo từ rời đi. Mặc dù nói tên của mình cho hắn nhưng Tiếu Ân không nói ra ý đồ chính thức của mình khi tới đây.
Dù sao, hắn tìm Harrison là muốn nhờ hắn cùng mình tới sa mạc Sahara, nếu nói thẳng, chỉ sợ các trưởng bối của gia tộc Berwick sẽ không đồng ý.
Đây là tệ đoan của các đại gia tộc, mặc dù thế lực của gia tộc vô cùng mạnh mẽ, nhưng có đôi khi thân bất do kỷ, giống như bị giam trong nhà.
Ở chỗ này vài ngày, mỗi ngày đều có người đưa cơm tới.
Nhân lúc có thời gian rỗi rãi, Tiếu Ân dạy lý luận ma pháp mà mình lĩnh ngộ được cho ba người Đức Lỗ Phu.
Ba người bọn họ có được sự chỉ đạo có hệ thống của Tiếu Ân, tốc độ tu luyện tiến bộ nhanh chóng.
Có lẽ tư chất của bọn họ không thuộc loại tốt nhất, nhưng trong lúc bọn họ luyện tập lại đặc biệt chuyên tâm, không dám buông lỏng chút nào. Thái độ học tập đó bù đắp cho sự thiếu sót về tư chất của bọn họ, đặc biệt khi Tiếu Ân nhắc tới một ít sai lầm trên con đường tu luyện, ba người càng thêm bội phục Tiếu Ân, chấp hành tất cả những lời Tiếu Ân nói.
Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Tiếu Ân đã thừa nhận bọn họ, hơn nữa khiến hắn kinh ngạc là huynh muội Đức Lỗ Phu mơ hồ có dấu hiệu đột phá lên bát cấp học đồ.
Điều này nói lên, mặc dù tư chất của bọn họ không phải tuyệt đỉnh, nhưng căn cơ lại thâm hậu, cho nên khi được mình chỉ điểm, lập tức thu được tiến bộ.
Trong lòng thầm quyết định, đợi sau khi cùng Harrison hoàn thành xong chuyện ở sa mạc, sẽ đem bọn họ tới nơi Kim và Lai An tu luyện, có lẽ mười năm sau, mình có thể bồi dưỡng là năm tên ma pháp sư chính thức.
Ba ngày sau, Harrison quả nhiên trở về. Khi Tiếu Ân đang chỉ bảo đám người Đức Lỗ Phu kỹ xảo ma pháp, Harrison đã hô to gọi nhỏ chạy vào, phía sau hắn, còn có một thanh niên lang nhân cao lớn. Từ trên người của hắn, Tiếu Ân cảm ứng được năng lượng dao động mãnh liệt, nhất thời biết được, tên đó chắc chắn là một vị lang nhân tát mãn cường đại, hơn nữa thực lực hơn hẳn chiến tranh tát mãn bình thường.
“Tiếu Ân, ngươi quả nhiên tới!” Harrison cười lớn tiến lên ôm chặt lấy Tiếu Ân. Khí lực của Harrison không nhỏ, nếu ma pháp sư khác bị hắn ôm như thế, chắc cả người đã bị hắn làm đau nhức.
Tiếu Ân ha ha cười, nhìn Harrison, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nói: “Harrison, linh vật bạch tuộc của ngươi dường như lại được đề cao.”
“A, làm sao ngươi biết?” Harrison hiếu kỳ hỏi.
Tiếu Ân mỉm cười, chỉ thân thể của hắn, nói: “Ta dựa vào thực lực của ngươi mà suy đoán.”
Harrison gãi đầu, vẫn hơi khó hiểu, ngược lại thanh niên lang nhân phía sau hắn, khuôn mặt khẽ biến, nhìn Tiếu Ân, ánh mắt lộ ra vẻ kính trọng.
“Harrison, đệ không giới thiệu vị này cho ta biết sao?” Vị lang nhân tát mãn mỉm cười nói.
“Được!” Harrison kêu lên: “Tiếu Ân, đây là đại ca của ta, Klee. Ta kể ngươi rất lợi hại, huynh ấy không tin, cho nên nghe ngươi đến, ta dẫn huynh ấy tới đây.”
Sắc mặt Klee hơi đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn huynh đệ của mình, sau đó tươi cười nói: “Tiên sinh Tiếu Ân, hoan ngênh ngài đến. Ta đại biểu gia tộc Berwick, cảm ơn ngài đã trợ giúp Harrison.”
“Ngài không cần khách khí!” Tiếu Ân mỉm cười nói: “Kỳ thực với thực lực của ngài, muốn giúp Harrison chỉ mất công nhấc tay nhấc chân mà thôi.”
Klee khe khẽ thở dài nói: “Tiên sinh Tiếu Ân, tổ tiên của chúng ta đề ra quy định, đệ tử trong tộc phải ra ngoài để lịch lãm, các trưởng bối trong tộc không được phép trợ giúp.”
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn Harrison, chỉ thấy hắn gật đầu. Tiếu Ân cười khổ một tiếng nói: “Thì ra là như vậy, xem ra ta thực lỗ mãng, quấy rầy sự tu hành của Harrison.”
Klee không nhịn được cười nói: “Ngài thì khác, mặc dù trưởng bối trong tộc chúng ta không thể xuất thủ tương trợ, nhưng cũng không cấm đệ tử trong tộc nhờ sự hỗ trợ của bằng hữu để hoàn thành thí luyện.”
Nói xong, vị lang nhân tát mãn lại trừng mắt nhìn Harrison nói: “Tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, lại dám có chủ ý với đàn lục mao thù. Nếu như không gặp được sự giúp đỡ của ngài, đừng nói hắn có thể thành công tiến giai, còn sống trở về đã là khó.”
Harrison ho khan một tiếng, phẫn nộ nói: “Đại ca, huynh không nên khiến đệ mất mặt.”
Klee hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nếu như đệ không biết tốt xấu, lần tới chưa chắc đã may mắn gặp được người như Tiếu Ân tiên sinh.”
Tiếu Ân miễn cường cười, trong lòng lại hơi lo lắng, xem ra Klee rất lo lắng cho đệ đệ, có lẽ mình yêu cầu Harrison đi tới đại sa mạc một chuyến, chỉ sợ rất khó được họ đồng ý.
“Tiếu Ân, ngươi làm sao vậy?” Harrison không để ý tới Klee, thấy vẻ mặt lo lắng của Tiếu Ân, không nhịn được hỏi thăm.
Klee nghiêm mặt lại nói: “Tiếu Ân tiên sinh, lần này ngài tới đế đô làm gì, có chuyện gì khó xử hay sao? Nếu như cần hỗ trợ, gia tộc Berwick chúng ta chắc chắn sẽ giúp đỡ bằng hữu.
Lông mày Tiếu Ân nhíu lại. Nghe sự chân thành trong lời nói của Klee, Tiếu Ân biết hắn không hề nói cho có lệ, trong lòng không khỏi cảm kích, lang nhân mặc dù hung hãn hiếu chiến, nhưng nếu đạt được sự hữu nghị của bọn họ, bọn họ tuyệt đối đáng tin hơn loài người.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của lang nhân tát mãn, Tiếu Ân cảm kích cười nói: “Kỳ thực cũng không có chuyện lớn gì, ta nghe Harrison khuyên bảo, đã tới thành Hollywood.”
Trong mắt hai lang nhân tát mãn đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc, Klee lão luyện thành thục, ánh mắt nhìn lên ngực trái của Tiếu Ân, lập tức không nói gì.
Nhưng Harrison hét lên: “Tiếu Ân, ngươi đi tiến hành khảo nghiệm thành ma pháp sư chính thức? Huy chương ma pháp của ngươi đâu? Chẳng lẽ không thành công sao?
Lông mày Klee khẽ nhíu lại, dù đệ đệ của mình có thiên phú cao trong việc học tập tát mãn, nhưng đối xử với người khác hơi tùy tiện, nếu ngực Tiếu Ân không đeo huy chương ma pháp, tự nhiên hắn không thành công. Nhưng nói thẳng ra như vậy, chẳng phải muốn làm tổn thương người ta sao, không giải quyết đàng hoàng, có khi từ bạn biến thành địch.
Tiếu Ân ung dung cười nói: “Ai nói ta không thành công?”
“Ngươi thành công?” Harrison ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Huy chương ma pháp của ngươi đâu? Để ở chỗ nào?”
Tiếu Ân bất đắc dĩ sờ trước ngực, lấy huy chương đặt trong vòng cổ ra, đeo lên ngực trái của mình.
Hai mắt Harrison tỏa sáng nhìn chiếc huy chương, đột nhiên cất tiếng cười to nói: “Thực tốt, Tiếu Ân, ngươi thành công rồi!”
Tiếu Ân có thể rõ ràng cảm ứng được sự vui vẻ, nhẹ nhàng trong tiếng cười của Harrison. Mặc dù quen biết với Harrison chưa lâu, nhưng kết làm bằng hữu với hắn, Tiếu Ân không hề phân vân gì cả.
Klee thấy Tiếu Ân lấy ra huy chương, ánh mắt xuất hiện một tia khác thường, mơ hồ nhìn thấy một việc khiến hắn chấn động.
Hắn chần chừ một chút hỏi: “Tiếu Ân… Tiên sinh, năm nay ngài bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám!” Tiếu Ân không chút do dự nói.
Cơ mặt của Klee hơi co giật, trong ánh mắt càng lộ ra một thần thái khác lạ. Hắn quay đầu, vui mừng như điên nói với Harrison: “Đệ đệ, Tiếu Ân tiên sinh mười tám tuổi đã trở thành ma pháp sư chính thức, đệ có thể kết giao bằng hữu với tiên sinh, quả thực đệ rất may mắn.”
Harrison đắc ý thỏa mãn nói: “Đó là tất nhiên, huynh phải nhìn xem bạn đệ là ai chứ?”
Klee kêu lên một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, nghiến chặt hàm răng lại.
Tiếu Ân mỉm cười nói: “Klee tiên sinh, ngài tán dương ta quá. Kỳ thực thực lực của Harrison, tới giờ hẳn là đã đột phá thành chiến tranh tát mãn rồi.”
Harrison vỗ ngực nói: “Không sai, Tiếu Ân, ta đã được đại tát mãn Feili thừa nhận, đã thành chiến tranh tát mãn.”
Hắn xoa hai tay nói: “Tới đây, chúng ta tỉ thí một chút, xem ai lợi hại hơn ai.”
“Tỉ thí cái đầu đệ!” Klee gõ vào đầu Harrison, nói: “Tên đần độn này!”
Ánh mắt của Harrison u oán nhìn Klee. Klee hơi cúi mình nói với Tiếu Ân: “Tiếu Ân tiên sinh, Harrison có được thực lực như bây giờ, có hơn một nửa là do ngài tìm giúp hắn linh hồn thể thích hợp. Nhưng ngài chỉ dựa vào bản thân, mười tám tuổi đã trở thành ma pháp sư chính thức, cách biệt đúng là một trời một vực.” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Hắn dừng lại một chút, trên mặt hiện lên một tia ửng đỏ: “Kỳ thực, ngài cũng biết, thành tựu của tát mãn chúng ta, dựa vào trình độ của linh hồn thể, lúc mới bắt đầu tu luyện, tốc độ quả thực hơn xa ma pháp sư, nhưng khi linh hồn thể của chúng ta đạt tới cấp độ cực hạn, chúng ta càng khó tiến thêm một bước. Nhưng ma pháp sư lại khác, chỉ cần có đủ thiên phú và kiên nhẫn, trở thành pháp sư truyền kỳ là hoàn toàn có thể.
Tiếu Ân thầm thừa nhận, Klee nói không sai. Ma pháp sư tự mình tu luyện, dù tốc độ tiến giai chậm, nhưng lại có thể phát triển vô hạn, mà tát mãn mặc dù tiến giai nhanh, nhưng một khi linh vật đạt tới cấp bậc như lúc còn sống, dù tu luyện thế nào, cũng khó có thể gia tăng thêm uy lực.
Nhưng so sánh với tát mãn, ma pháp sư phát triển quả thực quá khó khăn, có thể không ngừng vượt qua giới hạn của bản thân, đạt tới cấp bậc cao, số lượng rất thưa thớt. Mà một khi ma pháp sư tu luyện tới cấp độ ma đạo sỹ, thì thường ẩn cư không ra nữa, chuyên tâm nghiên cứu để trở thành pháp sư truyền kỳ.
Có lẽ vì nguyên nhân này mà ma pháp sư loài người không áp chế toàn diện được thú nhân tát mãn.
Trong phòng truyền ra tiếng động, trong lòng Tiếu Ân khẽ động, gọi đám người Đức Lỗ Phu tới, dẫn bọn họ gặp mặt huynh đệ Harrison.
Hai lang nhân tát mãn vừa mới biết Tiếu Ân trở thành nhất tinh ma pháp sư đã thu lấy ba tên đệ tử, không khỏi cảm thấy kì lạ, không thể tưởng tượng được, vị ma pháp sư trẻ tuổi này có thực lực cường đại, ngay cả tinh lực cũng hơn người khác.
Nói chuyện với nhau vài câu, Harrison và Đức Lỗ Phu liền phát hiện đối phương rất hợp với mình, vừa gặp đã thân, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Klee khẽ lắc đầu, kéo Tiếu Ân nói: “Tiếu Ân tiên sinh, chúc mừng ngài trở thành ma pháp sư chính thức.”
“Ngài quá khách khí!” Tiếu Ân khiêm nhường nói.
Klee do dự một chút nói: “Tiếu Ân tiên sinh, ta thay Harrison, muốn nhờ ngài một chuyện.”
“A, là chuyện gì?” Tiếu Ân tò mò hỏi, tại sao Klee lại muốn cầu xin hộ Harrison.
Khuôn mặt Klee nghiêm lại, cầu khẩn nói: “Tiếu Ân tiên sinh, mong ngài đáp ứng trước, dù ngài có nguyện ý hỗ trợ hay không, đừng nên nói cho Harrison biết.”
Tiếu Ân do dự một chút, gật đầu đáp ứng.
Klee lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Đoạn thời gian trước, linh vật bạch tuộc của Harrison xảy ra biến dị, đột phá cực hạn lần thứ hai, hiện giờ hắn đã đủ tiêu chuẩn trở thành chiến tranh tát mãn, phải tới sa mạc Sahara để thí luyện.”
“Sa mạc Sahara?” Trong lòng Tiếu Ân khẽ động liên tưởng tới vẻ mặt của đại ma pháp sư Helmo, hắn hiểu ra nói: “Harrison muốn tới sa mạc Sahara để lấy trứng sa trùng?”
“Không sai!” Klee gật đầu một cái, nói: “Kỳ thực muốn trở thành chiến tranh tát mãn, chỉ cần tới sa mạc lấy được trứng sa trùng bình thường là được. Nhưng nếu muốn trở thành Hoàng Kim chiến tranh tát mãn, phải lấy được trứng của Hoàng Kim sa trùng.”
Tiếu Ân nhíu mày, chỉ cần nghe tên đã biết loại quái vật này không dễ đối phó.
Klee chú ý tới sự biến hóa của Tiếu Ân, hắn mỉm cười, nói: “Nếu như chỉ dựa vào lực lượng của một mình Harrison, đương nhiên khó có khả năng lấy được trứng Hoàng Kim sa trùng. Nhưng nếu có thêm một vị ma pháp sư, sẽ có khả năng lớn lấy được, hơn nữa ta có thể đáp ứng ngài, một khi ngài lấy được trứng Hoàng Kim sa trùng, Harrison đạt được tư cách thành Hoàng Kim chiến tranh tát mãn, trứng sa trùng sẽ thuộc về ngài.”
Trầm ngâm trong chốc lát, Tiếu Ân hỏi: “Klee tiên sinh, Hoàng Kim sa trùng là loài vật gì?”
“Hoàng Kim sa trùng là do sa trùng bình thường tiến hóa thành. So với sa trùng bình thường, thể tích của chúng chẳng qua chỉ lớn hơn một chút, tốc độ nhanh hơn một chút, hơn nữa có thêm đôi cánh mà thôi.”
Mặc dù Klee nói đơn giản nhưng không biết vì sao, Tiếu Ân cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
“Ngài nói, nó biết bay?”
Đương nhiên, nếu như không bay được, nó sao được gọi là Hoàng Kim sa trùng.” Klee đè thấp âm thanh nói: “Tiếu Ân tiên sinh, kỳ thực gia tộc chúng ta đã phát hiện ra một con Hoàng Kim sa trùng ở trong sa mạc, hơn nữa hai tháng sau là tới thời kỳ nó sinh sản, nếu như ngài bỏ lỡ cơ hội này, chỉ sợ rất khó kiếm được cơ hội thứ hai.”
Tiếu Ân cân nhắc một lúc, hắn đã có thể xác định, trứng sa trùng này nhất định có giá trị rất cao, nếu không tuyệt đối Klee không dùng nó làm vật trao đổi.
“Klee tiên sinh, nếu như Harrison nhận được danh hiệu Hoàng Kim chiến tranh tát mãn, sẽ nhận được gì?”
Klee ngẩn ra, không ngờ được, Tiếu Ân thoáng cái đã hỏi tới chỗ mấu chốt, hắn do dự một chút, cuối cùng nói: “Nếu như Harrison lấy được danh hiệu này, hắn có tư cách tiến vào mộ địa của các triều đại tát mãn.”
“Là sao?”
“Các triều đại tát mãn sau khi tử vong, bọn họ đều được an táng ở một chỗ, mà có tát mãn khi tử vong mang theo cả linh vật của họ vào mộ.”
Tiếu Ân hiểu ra, hắn kinh hô: “Ngài nói, Harrison có cơ hội lấy được linh vật đó?”
“Không sai, linh vật của đại tát mãn đều là những ma thú có sinh mệnh cường đại, nghe nói thậm chí có cả cửu cấp linh vật trong truyền thuyết.”
Đôi mắt Tiếu Ân mờ đi một chút. Hắn quay đầu nhìn Klee, chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới biết mình nghe không sai.
Cửu cấp linh vật, như vậy cho thấy, khi còn sống linh vật đó là một cửu cấp ma thú.
Ma thú mạnh đến cực điểm này, ngay cả ma đạo sỹ cũng chưa chắc đã phải là đối thủ. Mặc dù sau khi chúng chết đi, biến thành linh hồn thể, uy lực không thể phục hồi lại như cũ, nhưng vẫn có thực lực khiến người khác không thể với tới được.
So sánh với nhau thì dù trứng Hoàng Kim sa trùng có trân quý hơn đi nữa, cũng không thể so sánh được với linh vật có cấp bậc này.
“Tiếu Ân tiên sinh, có thể có tư cách tiến vào mộ địa của các triều đại tát mãn, chỉ có những thú nhân có tiền đồ nhất - Hoàng Kim chiến tranh tát mãn. Thiên phú của Harrison mặc dù cực cao, nhưng linh vật của hắn chỉ là một con ngũ cấp bạch tuộc, cho nên dù ngày sau hắn có cố gắng thế nào, thì thành tựu cũng chỉ có hạn, mà vào được mộ địa tát mãn, hắn mới có cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh.
Tiếu Ân quay đầu, nhìn cách đó không sa, Harrison đang trò chuyện vui vẻ với đám người Đức Lỗ Phu, trong lòng không hiểu được dâng lên cảm giác ấm áp.
Hắn hít sâu một hơi: “Klee tiên sinh, có lợi ích lớn như vậy, sao gia tộc ngài không tự mình động thủ. Chẳng lẽ dưới tình huống này, các ngài còn muốn tuân thủ theo quy định của gia tộc?”
“Không phải!” Klee cười khổ nói: “Nếu chúng ta có thể ra tay, đã sớm xuống tay rồi. Nhưng vấn đế là, Hoàng Kim sa trùng có trí tuệ cực cao, hơn nữa tính tình lại quật cường ngoan cố. Chỉ có sinh vật nào dưới hai mươi lăm tuổi, dựa vào thực lực chân thực đánh bại nó, nó mới giao ra trứng sa trùng. Nếu như đối thủ vượt quá hai mươi lăm tuổi, hoặc sử dụng lực lượng ngoại lực, nó thà rằng tự sát, cũng không cho ai trứng của nó.” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
“Ách?” Tiếu Ân kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi: “Còn có chuyện như vậy sao? Chẳng lẽ con sa trùng này có thể đoán được tuổi tác của con người?”
“Đúng vậy!” Klee không chút do dự nói: “Không ai biết nó làm như thế nào, nhưng chúng ta tổng kết được kinh nghiệm đó qua mấy ngàn năm.”
Tiếu Ân vuốt cằm, loại ma thú này, quả thực quá thần kỳ. Suy nghĩ một chút, Tiếu Ân hỏi: “Nếu như phái cao thủ đánh lén, nhanh chóng đánh gục nó thì sao?”
“Vô ích!” Klee lắc đầu nói: “Hoàng Kim sa trùng giống như Hỏa Sơn Hồng Trĩ, trừ khi chúng nó tự nguyện, nếu không khó có khả năng đạt được trứng do nó sinh hạ.”
Tiếu Ân lẳng lặng nhìn hắn, sau một lát hỏi: “Tại sao chọn ta?”
“Bởi vì tuổi của ngài và giao tình giữa ngài và Harrison.” Klee mỉm cười nói: “Còn nữa, ngài là ma pháp sư của đế quốc Cát Hãn.”
Tiếu Ân ung dung cười nói: “Chẳng lẽ không sợ ta thất thủ hay sao?”
“Sợ, nhưng ngài tưởng, trong những nhân loại và lang nhân dưới hai mươi lăm tuổi, ta có thể tìm được ai cường đại được như ngài để hợp tác chứ?” Klee thản nhiên nói.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, nói: “Thế nếu ta không tới đế đô, vậy các ngươi sẽ làm thế nào?”
“Chúng ta sẽ liên lạc với ma pháp công hội, hy vọng có thể tìm được một vị cao thủ còn trẻ tuổi ở phương xa, sau đó thuê hắn.”
“Cao thủ trẻ tuổi ở phương xa?” Tiếu Ân ngẩn ra, nói: “Tại sao lại tới ma pháp công hội, cao thủ tát mãn trẻ tuối không ít mà?”
Đôi mắt Klee chớp động, hắn dở khóc dở cười nói: “Tiếu Ân tiên sinh, thủ đoạn công kích của tát mãn mặc dù quỷ dị, nhưng muốn chống lại ma pháp sư, vẫn còn kém một chút. Hơn nữa, ngài tưởng, tát mãn dưới hai mươi lăm tuổi, đạt được trứng Hoàng Kim sa trùng, hắn có thể cam tâm tình nguyện giao cho Harrison sao?”
Tiếu Ân nhất thời kinh ngạc, đúng vậy, thứ đó dùng để làm bằng chứng, cũng là vấn đề mấu chốt để tiến vào mộ địa của các triều đại tát mãn, nếu là tát mãn khác, chắc chắn sẽ giữ lại cho mình hưởng thụ, làm sao có thể giao ra chứ.
“Được rồi, Klee tiên sinh, ta đáp ứng ngài, chỉ cần có thể, ta sẽ đánh bại Hoàng Kim sa trùng.” Tiếu Ân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đối phương, cất cao giọng nói.
Klee hài lòng gật đầu nói: “Tốt quá, ta thay mặt Harrison cảm ơn ngài.”
Hắn hơi cúi người nói: “Xin lỗi ngài, ta phải nói chuyện này cho phụ thân ra biết, xin lỗi không tiếp chuyện được với ngài nữa.”
Tiếu Ân mỉm cười, tiễn hắn rời đi, đột nhiên nghe được thanh âm của Harrison truyền đến: “Tiếu Ân, ngươi nhận được mấy tên đệ tử rất khá đó.”
“Thực không?”
“Tất nhiên, bọn họ đều là người sảng khoái.” Harrison tùy tiện nói: “Được rồi, tối hôm nay nhà ta cử hành một buổi vũ hội long trọng. Ta muốn mời các ngươi tham gia.”
“Không cần!” Tiếu Ân lắc đầu cự tuyệt nói: “Bọn Đức Lỗ Phu đang ở giai đoạn tu luyện quan trọng, tuyệt đối không thể phân tâm, cho nên ngoài việc tu luyện ra, bọn họ không được tiếp xúc với thứ khác.
Nói những lời này, ánh mắt Tiếu Ân chợt lạnh lại, đảo qua ba người Đức Lỗ Phu, ba người bọn họ lập tức vâng vâng, dạ dạ.
Hai vai Harrison run lên nói: “Chẳng lẽ một ngày cũng không được?”
“Không được!” Tiếu Ân quả quyết nói: “Mọi người có tính trì trệ, có lần đầu buông lỏng, sẽ có lần thứ hai. Tư chất của bọn họ vốn không tốt, nếu không thể chịu được khổ, vậy không cần lãng phí thời gian đi theo ta.”
Vẻ mặt Đức Lỗ Phu căng thẳng, vội vàng nói: “Sư phụ, chúng con có thể chịu khổ. Người yên tâm!”
“Tốt, trở về luyện tập!” Tiếu Ân vung tay lên, đám người Đức Lỗ Phu quay trở về phòng tu luyện lực lượng tinh thần.
Nhìn thân ảnh bọn họ biến mất, âm thanh Tiếu Ân hòa hoãn lại: “Là một ma pháp sư, lúc đầu phải chịu được sự buồn tẻ khi tu luyện, nếu ngay cả thế cũng không làm được, bọn họ đừng nghĩ tới việc trở thành ma pháp sư chính thức nữa.”
Harrison thở dài một tiếng nói: “Nếu như bọn họ qua được cửa đó?”
Đôi mắt Tiếu Ân chớp chớp lóe lên, nói: “Nếu bọn họ có thể tự mình đạt tới bát cấp học đồ, ta có biện pháp thành toàn cho bọn họ. Đương nhiên, có thể tiến tới bước cuối cùng hay không, vẫn phải dựa vào sự cố gắng của bọn họ.”
Harrison ngẩn ra, giật mình nhìn Tiếu Ân, cho tới bây giờ, chưa có người nào có thể cam đoan để cho bát cấp học đồ thành ma pháp sư chính thức, chỉ sợ dù là ma đạo sỹ cũng không dám mạnh miệng như vậy.
Nhưng khi Harrison chứng kiến ánh mắt sáng chói của Tiếu Ân, một sự tin tưởng không hiểu sao sinh ra. Có lẽ, nhất tinh ma pháp sư mười tám tuổi này, thực sự có thể sáng tạo kỳ tích.
Lắc đầu, Harrison cảm thấy vừa rồi khi đối mặt với Tiếu Ân, hắn có ảo giác nhìn thấy ma pháp sư truyền kỳ. Nhưng cũng may, hắn nhanh chóng thanh tỉnh lại, nếu không bị người khác phát hiện, chắc cười hắn đến rụng răng.
“Tiếu Ân, bọn họ không thể tham gia vũ hội, ngươi có thể đi chứ?”
“Ta?” Tiếu Ân ung dung mỉm cười nói: “Ta không có hứng thú nhảy múa.”
“Đến đó đi!” Harrison đè thấp âm thanh, mang theo một ngữ điệu si mê nói: “Lần này có rất nhiều mỹ nữ tới, cam đoan sẽ khiến ngươi hài lòng.”
“Harrison, ta thực tiếc khi phải nói với ngươi, thẩm mỹ của loài người chúng ta khác với lang nhân các ngươi.” Tiếu Ân lắc đầu cự tuyệt. Nghĩ tới cái kỹ viện lang nhân dưới trướng Nick, Tiếu Ân không có lấy nửa điểm hứng thú.
“Yên tâm đi!” Harrison vỗ ngực cam đoan nói: “Trong vũ hội, không chỉ có riêng lang nhân, hơn nữa còn có sự hiện diện của đệ nhất mỹ nữ của đế quốc, nếu ngươi không đến, mới bị tổn thất.”
“Đệ nhất mỹ nữ?” Tiếu Ân ngẩn ra, trong lòng không hiểu sao hiện lên bóng hình xinh đẹp đến động lòng người, cùng với cái đuôi mềm mại tràn đầy mị lực.
“Hắc, hắc…” Trong tiếng cười của Harrison tràn đầy thâm ý: “Còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử, nghe đến đệ nhất mỹ nữ lập tức hiện ra nguyên hình, nhưng ta nói cho ngươi, cô nương đó là một bông hồng có gai, chúng ta không trêu vào nổi đâu.”
“Tại sao? Nàng là ai?”
“Nàng là đệ tử duy nhất của Dida đại tát mãn, Juliana.” Cổ Harrison hơi rung lên, nuốt nước bọt nói: “Chỉ cần nhìn nàng, chắc chắn ngươi sẽ cam tâm quỳ gối trước váy của nàng, nếu như nàng không có một vị sư phụ tốt, thì hừ hừ…”
Dù Harrison không nói ra, nhưng Tiếu Ân đoán được ý của hắn.
Quả thực, mỗi cái nhăn mày, nụ cười của Juliana cũng có thể câu hồn đoạt phách người khác, nếu như không có chỗ dựa cường đại, sợ rằng sớm bị người khác biến thành sủng vật để chơi đùa rồi.
Nhưng vị đại tát mãn kia lại có thể bảo vệ được Juliana, có thể thấy được danh vọng và địa vị của hắn ra sao.
“Dida đại tát mãn lợi hại lắm à?”
“Không biết!” Harrison lập tức lắc đầu nói: “Nghe nói năm mươi năm trước, Dida đại tát mãn tỷ thí với Mozart ma đạo sỹ của đế quốc Cát Hãn. Sau trận tỷ thí đó, Mozart ma đạo sỹ lập tức bế quan, cho tới hôm nay, hắn vẫn chưa rời khỏi ma pháp tháp của mình.”
Tiếu Ân không nhịn được hít vào một ngụm không khí, đại tát mãn này quả thực quá lợi hại.
Năm mươi năm trước có thể đánh cho một vị ma đạo sỹ không dám xuất môn. Trải qua năm mươi năm tu luyện nữa, không biết hắn lợi hại tới trình độ nào? Dù sao chắc chắn vượt qua sự tưởng tượng của mình.
“Thế nào, đi không?” Harrison đụng Tiếu Ân, chớp mắt trêu đùa.
Tiếu Ân do dự một chút nói: “Đi, đương nhiên ta muốn kiến thức một chút.”
Harrison cất tiếng cười to, nói: “Thế nào, tiểu sắc quỷ nhà ngươi, còn muốn làm bộ làm tịch nữa không, hắc hắc…”
Hắn đang định trọc thêm vài câu, chợt thấy Tiếu Ân móc ra một cái vòng tay, vòng tay này không giống người thường, phía trên có một lỗ rỗng.
“Đây là vật gì?” Harrison dò hỏi.
“Ngươi dùng lực lượng tinh thần nhìn qua một chút sẽ thấy rõ.” Tiếu Ân mỉm cười nói.
Harrison dùng lực lượng tinh thần đảo qua một vòng, sắc mặt của hắn nhất thời đại biến, kinh hô: “Trang bị ma pháp không gian?”
“Không sai, ta vốn muốn tặng nó cho ngươi, nhưng…”
“A!” Harrison kích động hỏi: “Đây là chuẩn bị cho ta?”
Lang nhân tát mãn khác với loài người. Bọn họ không hiểu cách chế tạo đạo cụ không gian, cho nên dù bọn họ cũng có lực lượng tinh thần nhưng số lượng đạo cụ không gian cực kỳ hiếm. Dù Harrison xuất thân từ gia tộc tát mãn nhưng với thực lực và thân phận của hắn, chưa có tư cách có được đạo cụ không gian, cho nên mới kích động như thế.
“Ừ, nhưng hiện tại…” Tiếu Ân kéo dài âm thanh.
“A, bạn tốt của ta, hảo huynh đệ, ngươi thực sự quá tốt!” Harrison nhiệt tình ôm lấy Tiếu Ân, thiếu chút nữa bóp hắn thành hai đoạn.
Tiếu Ân trợn mắt lên, bất đắc dĩ giơ tay lên, nói: “Được rồi, ta sợ ngươi, vật này cho ngươi.”
Harrison nhận lấy vòng tay, yêu thích không nỡ rời tay, phát ra tiếng hú kinh thiên động địa. Tiếu Ân cau mày, lúc này mới nhớ, tên này mặc dù có diện mạo của loài người, nhưng trong cốt tủy của hắn vẫn có một bộ phận huyết thống của lang tộc.
Màn đêm phủ xuống, tòa thành sâm nghiêm dường như đột nhiên thay đổi.
Trong tòa thành có một chiếc hồ nhỏ xinh đẹp, trong hồ có một ít bọt nước nổi lên, mấy sinh vật kỳ dị trông giống thiên nga trắng ở giữa hồ nhàn nhã bơi lội, thỉnh thoảng còn cong cái cổ dài cắm trên những chiếc váy chập chừn bay trong gió.
Harrison nói không sai, những người tới dự vũ hội vào buổi tối hôm nay, có một phần năm là những nữ tử thanh xuân xinh đẹp. Các nàng mặc trên mình những chiếc váy, được những cơn gió thổi bay lên, dưới chân là một mảng sương mù mỏng nhẹ.
Ngay cả Tiếu Ân không có ý định tới đây cũng nổi lên một niềm cao hứng.
Harrison nói chuyện với Tiếu Ân một lúc, sau đó không nhịn được nhảy lên sân khấu, đi theo một nữ tử xinh đẹp.
Tiếu Ân thấy cảnh đó liền cứng mồm lại, bọn họ rất điên cuồng, không cách nào liên tưởng tới thân phận tôn quý thường ngày.
“Tiếu Ân tiên sinh, có phải ngài rất giật mình không?”
“À, đúng vậy!” Tiếu Ân thẳng thắn thừa nhận nói: “Klee tiên sinh, không khí ở đây thực cởi mở, hơn nữa quý tộc cũng không câu nệ gì, thực khiến người khác hâm mộ.”
Khuôn mặt Klee lộ ra vẻ tươi cười nói: “Tiếu Ân tiên sinh, đây là điểm khác nhau giữa lang nhân và loài người. Đối với chúng ta mà nói, chỉ cần còn sống, thì phải hưởng thụ mỗi ngày, hơn nữa vũ hội là nơi bản tính được bộc lộ rõ nhất, nếu như ở đây mà còn phải câu thúc, vậy cuộc sống chẳng còn gì là thú vị nữa.”
Tiếu Ân chần chừ một chút, mặc kệ Klee nói có đúng hay không, nhưng cách nói năng lịch sự và nhẹ nhàng của Klee khiến Tiếu Ân có hảo cảm rất lớn đối với hắn.
Đột nhiên đúng lúc đó, từ ngoài cửa truyền đến một trận náo động lớn, hơn nữa trong thời gian cực ngắn lan tràn vào bên trong.
Trong mắt Klee cũng hiện lên một tia say mê nói: “Tiếu Ân tiên sinh, chắc chắn là Juliana tiểu thư tới. Cũng chỉ có vẻ đẹp siêu việt của nàng mới xứng đáng được xưng là đệ nhất mỹ nữ của đế quốc.”
Tiếu Ân nhìn Klee trong lòng thất kinh, vị đại ca này của Harrison, cấp cho Tiếu Ân cảm giác rất khôn khéo, có thực lực cường đại của thú nhân tát mãn, nhưng giờ phút này trong mắt hắn lộ ra vẻ mê say. Tiếu Ân thậm chí còn có ý niệm, chỉ cần Juliana nói muốn sinh mệnh của hắn, hắn sẽ không chút do dự dâng sinh mệnh của mình lên.
Không chỉ có một mình Klee, ánh mắt của Tiếu Ân di chuyển, lập tức phát hiện, những người trẻ tuổi ở xung quanh, trong mắt đều lộ ra cùng một loại cuồng nhiệt điên cuồng, lý trí không có mặt trong giờ phút này nữa, cơ hồ không còn bất cứ thứ gì khác tồn tại nữa.
Những tiếng bước chân liên tiếp truyền tới, một cô gái xinh đẹp chậm rãi tiến vào.
Trang phục trên người nàng không hề đẹp, nàng chỉ mặc một bộ váy màu vàng giản dị, tóc xõa ngang vai, bồng bềnh như những đám mây.
Nàng cũng không trang điểm gì cả, thậm chí ngay cả một chút phấn cũng không có. Nhưng nàng đứng đó, giống như một vầng sáng duy nhất trong đêm đen.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, trong miệng thì thào nói: “Juliana!”
Giờ phút này, vô số những thanh niên tuấn kiệt như những ngôi sao vây quanh nàng.
Trong những người này, không chỉ có lang nhân và loài người, còn có một ít chủng tộc tinh anh khác, mỗi người đều khí vũ hiên ngang, trong mắt mang theo thần thái tự tin, không hề thua kém chút nào so với Klee.
Song màn tiếp theo khiến Tiếu Ân trợn mắt há hốc mồm.
Trên sân, những nữ hài tử đang nhảy múa thấy Juliana đến, lập tức phát ra những tiếng hét chói tai, sau đó cả đám lao về phía Juliana.
Đang lúc Tiếu Ân do dự có nên cứu Juliana trong vòng vây của những nữ tử bởi vì nổi giận mà đố kỵ hay không thì hắn nhìn thấy một màn mà cả đời hắn không quên.
Những cô gái đẹp đó vây quanh bên người Juliana, các nàng hét lên, trong miệng líu la líu lo không ngừng, nhưng trên khuôn mặt và trong mắt các nàng hiện lên vẻ hưng phấn.
Bởi vậy có thể thấy được, các nữ hài tử này cũng mê luyến Juliana không hề kém so với đám nam nhân.
Tiếu Ân sửng sốt trong chốc lát, lúc này mới nghĩ tới lời Nhất Hào từng nói, trên người Juliana có từ trường nội mị, có thể hấp dẫn tất cả các sinh vật, hơn nữa lực hấp dẫn này không phân biệt nam hay nữ, cho nên nàng nhận được sự yêu thích của mọi người.
Ngay lúc này, Juliana trở thành tâm điểm của vũ hội, những người quen thuộc với nàng tiến lên bắt chuyện, những người không quen nàng thì trốn ở xa xa nhìn nàng.
Klee do dự một chút, rốt cuộc không đi tới, mà lẳng lặng đứng nguyên một chỗ liếc nhìn nàng, dường như muốn lưu lại hình ảnh của nàng vào trong mắt, sau đó hắn lắc đầu, quay đi.
“Tại sao ngươi không tới đó?” Tiếu Ân hiếu kỳ hỏi: “Ngươi là chủ nhân của nơi này mà.”
Klee cười khổ một tiếng, nói: “Nàng rất hoàn mỹ, ta không xứng với nàng. Hơn nữa, qua năm sau, ra sẽ lập gia đình.”
Tiếu Ân ngẩn ra: “Hôn nhân gia tộc?”
“Đúng!”
Tiếu Ân nhất thời không nói được gì, dù đế quốc Lang Nhân khác với thế giới loài người, nhưng giai cấp quý tộc, vì lợi ích của gia tộc mình, rõ ràng đã hy sinh tình cảm của Klee.
Nhưng như vậy càng tốt, chỉ cần nhìn những mỹ nam tử vây quanh Juliana, muốn gia nhập vào trong đó có bao nhiêu khó khăn đây, càng không cần phải nói đến chuyện ôm mỹ nhân về nhà, bởi vì đó là chuyện không thực tế.
Juliana chắc đã quen với tình cảnh này rồi, hơn nữa biểu hiện của nàng rất hợp lý, khi thì che miệng mỉm cười, khi thì nhỏ nhẹ nói, không quá bao lâu, mọi người dần an tĩnh trở lại. Mới rồi, cục diện dường như mất khống chế, trong thời gian ngắn đã khôi phục lại như bình thường. Tiếu Ân nhìn thấy thế, trong lòng cực kỳ bội phục, đồng thời thấy sợ hãi. Nữ nhân này quả thực quá lợi hại, không chỉ có dung nhan thiên hạ vô song, ngay cả tâm tư cũng linh hoạt, quả thực có thể lật tay thành mây, úp tay thành mưa.
Một bên cùng mọi người xung quanh đùa giỡn, ánh mắt của Juliana đảo qua những người trong vũ hội.
Đôi mắt của nàng đột nhiên liếc thấy một bóng người. Vừa nhìn thấy người này, nàng có vài phần không tin, nhưng đôi mắt hồ mị của nàng lập tức xác định được thân phận của người này.
Nghĩ đến đoạn thời gian trước, nàng gặp phải khắc tinh Hỏa Sơn Hồng Trĩ, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Cảnh ở cùng một chỗ với Tiếu Ân hiện lên trong đầu nàng, nghĩ đến tên này có hứng thú với Hỏa Sơn Hồng Trĩ hơi là đối với mình, trong lòng Juliana mơ hồ có chút bất bình.
Nhưng ý niệm này chỉ hiện lên trong đầu nàng có một chút, lập tức nàng khôi phục lại sự bình tĩnh.
So sánh với những nam tử trẻ tuổi vây quanh mình, Tiếu Ân không tính là nổi bật, thậm chí còn ở thế hạ phong. Nàng cũng không nguyện ý muốn nói chuyện với Tiếu Ân.
Tâm tư và động tác của Juliana chỉ diễn ra trong nháy mắt, không có bất cứ ai nhận ra tâm tư của nàng.
Mà Tiếu Ân cũng không dám có hy vọng xa vời, đại mỹ nữ được mọi người vây xung quanh, làm gì có thể chú ý tới một tên không có gì nổi bật ở trong góc như mình chứ.
Ngón tay sờ vào túi, Tiếu Ân cảm thụ được đầu ngón tay tiếp xúc với vật phẩm.
Đây là vòng tai, là vật mà Juliana làm rơi. Nhưng Tiếu Ân đã cải tạo cái vòng tai đó, dung hợp nó với xác nhện chúa, biến nó thành một đạo cụ không gian có không gian chừng năm trăm thước lập phương.
Cân nhắc một lát, Tiếu Ân xoay chuyển ánh mắt, vừa lúc chứng kiến Harrison ở trên đài nhìn Juliana, nhưng điểm khác đó là, Harrison thoải mái nhìn Juliana, không có ý tứ che dấu gì cả.
Tiếu Ân lắc đầu, tên này chỉ làm việc theo bản tính của mình.
Hắn đi tới, kéo Harrison vào một nơi hẻo lánh không có người.
“Tiếu Ân, ngươi tin chưa?” Harrison nhẹ giọng nói: “Đệ nhất mỹ nữ của đế quốc chúng ta thế nào?”
“Được, rất đẹp.” Tiếu Ân tán dương vài câu, sau đó nói: “Ngươi có thể giúp ta một chuyện chứ?”
“Giúp cái gì?”
Tiếu Ân móc từ trong túi ra một gói da ma thú, nói: “Giúp ta đem thứ này cho Juliana, được không?”
“Ách?” Harrison há to miệng nói: “Tiếu Ân, ngươi coi trọng nàng? Vậy không được đâu, người theo đuổi nàng quá nhiều, ngươi chưa chắc…”
Tiếu Ân vung tay lên, cắt đứt lời nói của hắn: “Ngươi nói hươu nói vượn gì đó, tóm lại đem thứ này cho nàng, sau đó không cần nói gì nữa.”
Harrison chần chừ nhận lấy gói da ma thú, nhưng không đoán được bên trong có chứa gì. Hắn cắn răng nói: “Được rồi, ta giúp ngươi đưa phong thư tình này, nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý, chỉ sợ không có ích gì.”
Tiếu Ân tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó rời khỏi vũ hội, tới chỗ đám người Đức Lỗ Phu
/482
|