Juliana che cái miệng nhỏ lại, có chút luống cuống không biết làm sao.
Trong lòng Tiếu Ân cực kỳ buồn cười, Juliana không hổ là chủng tộc viễn cổ nổi tiếng là có thể mị hoặc cả thiên hạ, đến Hắc Toàn Phong cũng quỳ gối dưới sức hấp dẫn của nàng.
Kim nhìn Juliana xinh đẹp vô song đang nắm tay Tiếu Ân, đánh mắt về phía Đức Lỗ Phu, Đức Lỗ Phu thoáng ngẩn người sau đó ngầm hiểu rõ.
Hắn đi tới bên cạnh Harrison, nói:
- Harrison, chúng ta đã gần một năm không gặp nhau rồi nhỉ.
Tuy rằng Harrison và Tiếu Ân là bằng hữu tốt nhất nhưng bên trong thế giới ma pháp trừ bỏ trực hệ đệ tử, mọi người kết giao đều lấy thực lực để nói chuyện.
Cho nên Harrison và đám người Kim cũng là bằng hữu tương xứng và ở chung cực kỳ hòa hợp.
Harrison nhanh chóng bị lôi kéo, thở dài:
- Đúng vậy, quả thật là đã một năm rồi.
Carter lập tức tiến lên, cười tủm tỉm, nói:
- Trong một năm nay ngươi tiến bộ như thế nào, nếu không chúng ta so thử một chút, thế nào?
Harrison liếc mắt nhìn hắn một cái, kinh ngạc nói:
- Carter, ngươi và ta tỷ thí?
- Đúng vậy, có gì không đúng?
Carter khó hiểu, hỏi.
Harrison tức giận nói:
- Ngươi đừng nói giỡn, để Đức Lỗ Phu thì còn không sai.
Đám người Kim nhìn nhau, ánh mắt đều có một tia đắc ý mơ hồ. Xem ra người này cũng không nhìn ra thực lực chân chính của bọn họ, cho nên hắn mới mạnh miệng như vậy, kỳ thật, từ sau khi Harrison trở thành sứ giả của tam đầu lang Cruyff, toàn bộ đế quốc Lang Nhân vì muốn nâng cao thực lực của hắn, có thể nói là không tiếc cung cấp cho hắn vô số linh vật.
Dùng sự hậu thuẫn của cả một quốc gia, một dân tộc, Harrison mới có thể đề cao đến mức độ này trong một thời gian ngắn ngủi như thế.
Đương nhiên,tuy cùng là Đại Tát nhưng tuyệt đối không thể đánh đồng với Đại Tát Mãn Dida, nếu lấy chân chính dùng thực lực mà đánh giá hắn chỉ có thể sánh bằng đại ma pháp sư tứ tinh mà thôi.
Khi đám người Tiếu Ân rời khỏi đại thảo nguyên phương Bắc, trở về phía Nam là lúc có hai người cùng đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư.
Cho nên Harrison mới có thể cho rắng, trong những người này trừ Tiếu Ân và Đức Lỗ Phu không còn ai là đối thủ của hắn nữa.
Kim cười ha hả, nói:
- Harrison, ngươi cứ thử so với Carter xem, chúng ta tiện thể đánh cược luôn, lấy tinh thạch làm tiền đặt cược đi.
Hắn quay đầu. Vi cười nói:
- Linnou đại sư, nhờ ngài đảm nhận trọng tài được không?
Ánh mắt Linnou đảo qua bọn họ một lần, lộ ra nụ cười đầy thâm ý, nói:
- Được, ta đảm đương trọng tài vậy.
Kim tiến lên, cung kính nói:
- Giáo sư, chúng ta muốn cùng Harrison tỷ thí, mong ngài cho phép.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Harrison có thêm vài phần thương hại, người này chuẩn bị thua đích đáng rồi.
Tuy nhiên, nghĩ lại, nếu người này không có đế quốc Lang Nhân hậu thuẫn, cho dù đám người Kim ăn uống đủ nhiều cũng không thể tạo thành vấn đề.
Đám người Kim hò hét một tiếng, vây quanh Linnou và Harrison bay về phía ốc đảo bên kia.
Mary bay được một nửa đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lại quay về, nhéo lỗ tai Hắc Toàn Phong đem quái vật vốn không tình nguyện tha đi
Khi bóng dáng bọn họ bay qua đường dốc của ốc đảo, biến mất khỏi tầm mắt của hai người, Tiếu Ân mới thở dài một hơi, nói:
- Kim cũng trở nên thông minh rồi.
Sóng mắt Juliana lưu chuyển, ánh mắt lộ ra ý cười hiểu ý, khóe miệng nàng hơi hơi nhếch lên tạo thành một ý tứ tinh nghích không nói nên lời.
Bằng trí tuệ của nàng đương nhiên hiểu rõ dụng ý của đám người Kim.
Bọn họ rõ ràng đã nhìn thấy Tiếu Ân đã chủ động bày tỏ tâm ý cho nên cố ý đem Harrison và Linnou li khai, về phần Juliana và Tiếu Ân có thể phát sinh ra việc gì, vậy không muốn người biết rồi.
Cổ họng Tiếu Ân hơi hơi rung động, mỹ nhân bên người hắn một khi lộ ra loại thần thái này liền đủ khiến mọi nam nhân điên cuồng.
Juliana vốn kiều diễm, dung nhan tuyệt đại hấp dẫn mọi ánh mắt, lúc này lại cố ý lộ ra vẻ tươi cười chân thực lại càng hấp dẫn. Đừng nói Tiếu Ân, cho dù là người mù kẻ điếc cũng có thể cảm nhận được loại hấp dẫn khiến người ta hít thở không thông tràn ngập trong không khí.
Hít một hơi thật sâu, Tiếu Ân đột nhiên phát hiện, hôm nay dường như là ngày hắn có định lực kém cỏi nhất.
Ánh mắt lại một lần nữ nhìn Juliana. Nàng mặc một kiện trường bào mỏng màu xanh nhạt, cánh tay khẽ nhấc lên lập tức lộ ra nửa bộ ngực và hai cánh tay trắng noãn.
Thiếu nữ đang dậy thì thể trạng có vẻ đặc biệt hấp dẫn, đôi vú ẩn trong lớp váy lót màu trắng đã có non nửa lộ ra ngoài, làm lớp ren viền căng lên, dường như buộc quá chặt.
Tiếu Ân thậm chí có thể nhìn thấy mặt trên có chút nhô lên, tuy rằng không rõ ràng nhưng cũng đủ để cho người ta muốn phun máu rồi.
Juliana cũng không kiêng dè ánh mắt như chứa lửa của Tiếu Ân, nàng ưỡn ngực lên đầy kiêu ngạo, khiến đôi vú tròn trịa mượt mà cao ngất lên.
Một ngọn lửa từ từ dâng lên trong lòng Tiếu Ân, lan tràn, lúc ngón tay hắn hơi rung rung nghĩ đến việc chạm vào trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh của Nhất Hào.
- Chủ nhân, nhiệt độ cơ thể ngài đột nhiên tăng cao, có cần khởi động băng hệ ma pháp để hạ nhiệt độ hay không?
Tất cả động tác của Tiếu Ân lập tức dừng lại, luồng nhiệt vừa dâng lên lập tức tan thành mây khói, trở lại bình tĩnh
Tuy rằng Tiếu Ân là một nam nhân bình thường, năng lực nam nhân khác có hắn cũng không thiếu.
Nhưng hắn không có ham mê rình coi nên lúc âm thanh Nhất Hào vang lên, Tiếu Ân giống như bị xối một thùng nước lạnh, lập tức không còn gì hưng trí.
Biến hóa của thân thể hắn không lừa gạt được Juliana, vị hồ ly xinh đẹp đảo mắt, nhấp nháy đôi con ngươi xinh đẹp cười một cách đầy quyến rũ, hỏi:
- Chàng làm sao vậy?
Bị nàng dùng loại ánh mắt hấp dẫn này nhìn chằm chằm, dục vọng trong lòng Tiếu Ân có dấu hiện từ từ cháy lên từ đống tro tàn.
Cũng may, định lực của Tiếu Ân đã sớm được cải tạo qua, có năng lực miễn dịch rất lớn với Juliana, hơn nữa sâu trong nội tâm hắn không muốn bị Nhất Hào nhìn thấy.
Tuy rằng Nhất Hào chỉ là một học tập cơ, một chương trình kỳ lạ mà thôi, nhưng sau nhiều năm sống chung cùng nhau, Tiếu Ân đã sớm cho nó là một người bình thường rồi.
Cho nên ngay cả là Tiếu Ân có muốn cùng muốn cùng mỹ nữ làm chút chuyện xưa cũng phải giải quyết vấn đề Nhất Hào cái đã.
Kiếp trước hắn xem không ít phim AV (Aldult Video), nhưng hắn không có ý định thành diễn viên chính.
Tiếu Ân nhẹ nhàng vỗ lòng bàn tay Juliana, ánh mắt Tiếu Ân dần trở nên trong suốt, hắn thấp giọng nói:
- Juliana, ta còn có chuyện muốn làm, chờ ta xử lý xong ta sẽ đi đến thành Chris Star.
Trong mắt Juliana hiện lên một tia nghi hoặc.
Thành Chris Star là thủ đô của đế quốc Lang Nhân, vì sao Tiếu Ân lại cố ý đề cập đến nó chứ? Nhìn ra ý dò hỏi trong ánh mắt nàng, Tiếu Ân đem tay nàng chạm tới ba chỗ bí mật rồi khẽ vuốt ve nhẹ nhàng.
Tiếng cười cười vui như chuông bạc của Juliana vang lên, tuy rằng âm thanh cũng không phải là lớn nhưng nghe vào tai lại có một vẻ thích thú đặc biệt.
Tâm lý Tiếu Ân tựa như ngâm mình trong mật ngọt, cả người đều cảm thấy ngọt ngào.
Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ có cảm giác như vậy.
- Ta đi thành Chris Star cầu Dida Đại Tát Mãn một việc.
Tiếu Ân nhấn mạnh, trong giọng nói của hắn ẩn chứa một quyết định không nghi ngờ gì nữa.
Juliana dừng tươi cười, ánh mắt nàng sáng rực lên giống như ánh sao trong bóng đêm, rực rỡ chói mắt
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói:
- Ừ, ta chờ chàng.
Tay Tiếu Ân siết chặt tay nàng hơn chút nữa, trong đầu hắn hiện lên những kỉ niệm lúc ở bên cạnh Juliana.
Từ lúc ban đầu gặp nhau ở hồ Stanco, trải qua đại sa mạc, liên thủ khiêu chiến Hoàng Kim Vương Yidikalun, đến sau này, từng giọt từng giọt xuất hiện, lúc này giống như mở ra cuốn sách kỉ niệm, từng kỉ niệm cứ như cưỡi ngựa xem hoa, lướt qua đầu hắn.
Ánh mắt nhìn ra xa, Tiếu Ân đột nhiên nhảy dựng lên, kéo tay Juliana, nói:
- Đi theo ta.
Tuy rằng không biết vì sao Tiếu Ân đột nhiên phản ứng kỳ lạ như vậy nhưng Juliana vẫn thuận theo hắn bay lên không trung.
Trên không trung, Tiếu Ân dùng Ưng Nhãn Thuật, thoáng tìm tòi một chút, lập tức tìm được mục tiêu của hắn. Sau đó, hắn mang Juliana dùng tốc độ nhanh nhất bay đến một mảnh ốc đảo ở phía xa
Bay đến gần hơn, Juliana cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của Tiếu Ân, sóng mắt của nàng như nước phiếm động tình ý nồng đậm nhìn Tiếu Ân, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đem hắn hòa tan vào trong vô hạn dịu dàng.
Rất nhanh, hai người Tiếu Ân đã đi tới ốc đảo này. Hai người bọn họ nhìn nhau cười. Hai tâm linh giống như dung hợp làm một, tuy chỉ là một lại không che đi toàn bộ thế giới của nhau.
Nơi này, chính là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
Tiếu Ân thậm chí còn có cảm giác cảm kích Hỏa Sơn Hồng Trĩ. Nếu không có tiếng kêu khó nghe cực điểm của nó, chỉ sợ Tiếu Ân cũng không có cơ hội âu yếm. Nếu không có ngày đó phát sinh, có lẽ bọn họ sẽ không có duyên gặp lại, hai người sẽ như hai kẻ qua đường, thành hai đường thẳng song song mãi mãi không cùng xuất hiện rồi.
Nắm lấy tay nhau cùng đi tới địa phương bí mật nhất ở một góc trong ốc đảo.
Hoàn cảnh nơi này đã khác hẳn ngày xưa, cành lá sinh trưởng rậm rạp, bọn họ thậm chí đã không tìm được cảnh vật trong trí nhớ nữa rồi.
Chỉ có điều, tay bọn họ vẫn nắm chặt lấy nhau như trước, ở trong lòng bọn họ, chuyện xảy ra ngày đó dường như đã trở thành vĩnh hằng.
Hoàng hôn bên hồ Stanco xuất hiện một biển mây, càng phụ trợ thêm vẻ huyễn lệ của trời chiều, ánh tà dương chậm rãi trầm xuống, dùng sắc đẹp thê mỹ mà thiêu đốt ánh nắng chiều thành màu đỏ tươi.
Tiếu Ân nhẹ nhàng ôm Juliana, ngồi phía trên ốc đảo. Hai người ngồi một lúc lâu đều không nói gì, bọn họ dường như đã có thể thông qua ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể để hiểu nhau.
Từ xa truyền đến một âm thanh rồng gầm, Hắc Toàn Phong rú lên điên cuồng, mang theo chút hương vị thúc giục.
Chân mày nhỏ bé của Juliana cau lại, nhăn lại một chỗ, khiến người ta có cảm giác đau lòng.
Trong lòng Tiếu Ân không ngừng thở dài, sự xinh đẹp của nàng đã đạt tới cấp độ, bất kể nàng lộ ra biểu tình gì đều mị hoặc lòng người.
- Tiếu Ân, Hắc Toàn Phong kêu thật là khó nghe.
Juliana bất mãn nói
Tiếu Ân bật cười, hắn lập tức nhớ tới Hỏa Sơn Hồng Trĩ, tiếng kêu của nó giống như phá chiêng trống khó nghe cực kỳ, tuy nhiên nói thật, tiếng kêu của nó và Hắc Toàn Phong cũng có điểm giống nhau
Trong âm thanh của chúng đều ẩn chưa loại năng lực đặc thù “ rồng gầm”.
Nếu Tiếu Ân không đoán sai thì hẳn là Hỏa Sơn Hồng Trĩ cũng là một loại Á Long.
- Yên tâm, Hắc Toàn Phong là một con ma thú tốt, nó sẽ không gây bất lợi cho nàng.
Tiếu Ân thuận miệng an ủi.
Juliana cúi đầu, ánh mắt xinh đẹp ẩn chứa sương mù mênh mông, giống như hai điểm hiểu tinh giữa mây mù lúc tảng sáng:
- Tiếu Ân, lời đại ma pháp sư Linnou nói là sự thật sao?
Tiếu Ân mơ hồ hỏi:
- Hắn nói gì cơ?
- Sara đấy.
Juliana như cười như không nói:
- Nàng ấy còn xinh đẹp hơn cả ta à?
Trên mặt Tiếu Ân hiện vẻ xấu hổ, bị một mỹ nữ hỏi chuyện như vậy, đầu cũng có chút trướng lên.
Trầm ngâm một lát, Tiếu Ân nói:
- Cô ta quả thật không tồi nhưng so ra vẫn còn kém nàng.
Lời nói của Tiếu Ân quả thật là nói thật, dung mạo của Sara có lẽ không kém hơn Juliana nhưng bản thân nàng thiếu một loại hấp dẫn mị hoặc lòng người.
Loại hấp dẫn này là sở trường của hồ ly tinh, một cái nhăn mặt hay mỉm cười đều có lực hấp dẫn khó tin, trên phương diện lực hấp dẫn thì thiếu nữ tinh linh quả là kém hơn một chút.
Tuy nhiên, nguyên nhân là vì khác biệt chủng tộc, nếu Sara có được lực hấp dẫn tinh thần của riêng nàng, nàng tuyệt đối sẽ không kém hơn Juliana.
Juliana nghiêng đầu, đôi mắt to thoáng nháy động, cũng không biết nàng có tin lời Tiếu Ân hay không.
Tiếu Ân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, hắn vội vàng nói:
- Julianan, lần này ta trở về thực ra là muốn hỏi xin nàng một thứ.
- Cái gì?
- Này, cái đó..
Hắn muốn lấy một ít máu của đối phương, nhưng khi tới trước mặt lại không nói nên lời.
Trong mắt Juliana đầy vẻ hiếu kỳ, đầu tiên nàng nhìn thấy Tiếu Ân ấp úng như thế.
- Nói đi, rốt cuộc chàng muốn lấy gì?
Tiếu Ân cắn răng nói:
- Juliana, Ydikalun từng nói, nàng kế thừa huyết mạch viễn cổ có phải hay không?
Juliana không chút do dự gật đầu
- Đúng vậy ta thuộc bộ tộc viễn cổ Thiên Hồ, ở trong thú nhân có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng đáng tiếc là đến nay chỉ còn một mình ta thôi.
Nói xong, ánh mắt nàng đầy vẻ buồn bã, tự nhiên hiện ra vẻ mặt bi thương.
Trong lòng Tiếu Ân thầm than, may mắn bộ tộc Thiên Hồ còn một mình ngươi, nhiều thêm một người thiên hạ còn chả đại loạn.
- Juliana, kì thật ta phát hiện trong khe nứt thời không có một ma pháp trận.
Tiếu Ân hít sâu một hơi nói:
- Ma pháp trận này có tác dụng rất lớn với việc thăng tiến ma đạo sĩ.
Trong mắt Juliana hiện vẻ kinh sợ, nàng hoảng sợ hỏi:
- Ma đạo sĩ?
Tiếu Ân gật đầu thật mạnh, nói:
- Đúng vậy, chính là ma đạo sĩ.
Đôi mắt to lập tức sáng ngời, bên trong có một loại thần sắc khó tin, sau khi trầm mặc nửa ngày Juliana hỏi:
- Tiếu Ân, hiện tại chàng đã đạt tới cảnh giới lục tinh đại ma pháp sư?
Khóe miệng Tiếu Ân hơi nhếch lên, vẻ mặt hắn có một tia ngạo khí mơ hồ, tuy rằng hắn không trả lời nhưng đây đã là đáp án tốt nhất rồi.
Juliana vỗ vỗ ngực, cảnh tượng đó làm cho hỏa nhiệt trong lòng Tiếu Ân lại một lần nữa dâng lên, nếu không phải có Nhất Hào từng quấy rầy, hắn quả thực rất khó khắc chế.
- Tiếu Ân, tiến bộ của chàng quả thực là ngoài ý liệu của ta rồi.
Juliana thở dài một tiếng, tuy nhiên trong âm thanh của nàng lại tràn ngập vui mừng:
- Ma đạo sĩ, không ngờ chàng sắp tấn cấp lên ma đạo sĩ…
Tiếu Ân cười ha hả, nói:
- Tấn cấp ma đạo sĩ cũng không dễ dàng như vậy, ta cũng không nắm chắc mười phần.
Juliana lên tiếng, đương nhiên nàng hiểu được ma đạo sĩ đại biểu cho cái gì, bao nhiêu người phấn đấu cả đời không thể đạt tới, không ngờ Tiếu Ân còn trẻ như thế đã bắt đầu tấn công cửa ải này.
Trong lòng nàng nhớ đến đánh giá của Đại Tát Mãn Dida với Tiếu Ân, lòng nàng lập tức nóng lên.
Có lẽ Tiếu Ân thực sự có thể trở thành truyền kỳ ngàn năm…
Trong lúc sóng mắt không ngừng lưu chuyển, tâm tình quá kích động, Juliana đã phát huy sức hấp dẫn của bản thân tới cực hạn, toàn bộ lực hấp dẫn đều phát ra. Trong tinh thần cảm ứng của Tiếu Ân, nàng giống như một chiếc đèn hoa mỹ, phát ra ánh sáng mê người.
May là Tiếu Ân có khả năng miễn dịch với lực hấp dẫn của nàng, nếu không hắn cũng không xác định được mình còn có thể bảo trì bình tĩnh hay không.
Sau một lát, dường như đã tiêu hóa được lời nói vừa rồi của Tiếu Ân, Juliana đột ngột hỏi thăm:
- Tiếu Ân, ma pháp trận đó có yêu cầu gì sao, hoặc có gì liên quan tới ta?
Tiếu Ân yên lặng gật đầu, trong lòng không khỏi cảm khái, cảm thấy kiêu ngạo vì trí tuệ của nàng.
- Ma pháp trận này tuy huyền ảo khó lường nhưng, nhưng muốn tạo thành cần ba điều kiện tiên quyết.
Tiếu Ân dừng một chút, nói:
- Thứ nhất cần một viên bát cấp ma hạch làm đầu mối khống chế của ma pháp trận, thứ hai cầm bảy tên đại ma pháp sư đồng thời dung hợp ma lực để kích pháp ma pháp trận; thứ ba.. ma pháp trận này thuộc loại viễn cổ trận pháp, cho nên cần vật dẫn đặc thù.
Sau khi Juliana nghe được điều kiện, không khỏi nao nao.
Nàng trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Ngươi tìm ta là vì điều kiện thứ ba đúng không. Ừ, viễn cổ ma pháp trận, ta hiểu được.
Trong mắt của nàng đột nhiên hiện ra một mảng hơi nước, gắt giọng:
- Chàng muốn bắt ta làm tế phẩm.
Tiếu Ân nhìn nàng bộ dạng lã chã muốn khóc, biết rõ là nàng giả vờ nhưng trong lòng vẫn có chút đau lòng.
Tiếu Ân nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giải thích:
- Nói hươu nói vượn, ta nào nỡ bắt nàng làm tế phẩm.
- Thật không?
Juliana lập tức nín khóc, mỉm cười. Nếu nữ nhân bình thường vừa khóc vừa cười, chắc chắn sẽ cho người khác cảm giác giống điên, nhưng nếu là Juliana lại có một loại phong tình mê người.
Tiếu Ân vẫn luôn nhìn gương mặt Juliana chăm chú, thấy trong mắt nàng lóe lên vẻ giảo hoạt, lập tức khẳng định, nàng lại vừa phát huy thiên phú biểu diễn trời phú của hồ ly.
Tiếu Ân hơi hơi lắc đầu, cũng không vạch trần, chỉ yên lặng hưởng thụ.
Thật lâu sau, Tiếu Ân rốt cuộc nói:
- Ta cẫn một ít máu của huyết mạch viễn cổ làm vật dẫn.
- Ừ
Juliana nhẹ nhàng nói.
Tiếu Ân như trút được gánh nặng, tuy rằng những lời này đặc biệt khó nói, nhưng cuối cùng cũng có thể nói ra rồi.
- Tiếu Ân, bát cấp ma hạch và bảy đại ma pháp sư đâu? Chàng tìm được rồi sao?
Juliana đột nhiên hạ thấp âm thanh, nói:
- Ta nhớ rõ trong những bảo bối của sư phụ có một viên bát cấp ma hạch, nếu cần ta mượn đến đây cho chàng.
- Mượn?
Tiếu Ân thoáng nghi hoặc, hắn suy nghĩ một lúc lập tức hiểu rõ được tức hiểu được dụng ý của Juliana.
Không hiểu sao, trong lòng dâng lên một trận lo lắng, hắn cười khổ một tiếng nói: Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
- Không cần, nếu đến chuyện này cũng cần nàng hỗ trợ thì ta không có tư cách làm ma đạo sĩ.
Ho nhẹ một tiếng, Tiếu Ân nói tiếp:
- Ta cũng muốn về lại nhưng mỗi lần nhìn thấy Đại Tát Mãn Dida là không ngẩng đầu lên được.
Juliana hừ nhẹ một tiếng, nói: Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
- Sư phụ coi trọng chàng như vậy, còn nói chàng sẽ là truyền kỳ ngàn năm tiếp theo..
- Ta hiểu được
Tiếu Ân nghiêm túc nói:
- Trong cuộc đời này, Đại Tát Mãn Dida đã giúp ta rất nhiều, trọn đời ta sẽ không bao giờ quên.
Lúc này Juliana mới mỉm cười hài lòng, nói:
- Bát cấp ma hạch chàng lấy từ đâu vậy.
- Người ta đưa.
Tiếu Ân ăn ngay nói thật.
- Đưa.
Juliana mở to mắt đầy vẻ khó tin, vật quý báu như vậy không ngờ cũng có người đưa, thật sự không thể tin nổi.
Tiếu Ân khẽ mỉm cười, nói qua một lần sự tình từ nơi vùng đất tử vong đi ra gặp được Roosevelt.
Tuy rằng hắn đã từng kể qua, nhưng không nói ra sự tình bát cấp tinh hạch và tinh thạch tử kim, tuy nhiên lúc này hắn cũng không tất yếu phải che dấu.
Juliana nghe xong, ngạc nhiên thán phục không ngừng bởi vận may của Tiếu Ân.
- Bát cấp ma hạch chàng đã có, còn bảy vị đại ma pháp sư thì sao?
Tiếu Ân cười thần bí, nói:
- Nàng nghĩ lại, chúng ta đến đây có bao nhiêu người?
- Đến đây bảy…
Ánh mắt Juliana lần nữa trợn tròn, hôm nay Tiếu Ân quả là gây cho nàng thật nhiều bất ngờ:
- Kim, bọn họ cũng đã trở thành đại ma pháp sư?
Tiếu Ân cất tiếng cười to, trong âm thanh tràn đầy kiêu ngạo và đắc ý.
Ngắn chỉ chưa đầy một năm, không ngờ xuất hiện năm đại ma pháp sư, tốc độ tiến giai như vậy, ở nơi đâu cũng là kinh thế hãi tục, làm người ta khó có thể tin.
- Kim, bọn họ và Harrison đang tỷ thí, ta thấy thời gian chắc cũng không sai biệt lắm.
Tiếu Ân chớp mắt, trong ánh mắt hiện ra vẻ đùa giỡn hiếm thấy, nói:
- Chúng ta đi xem thôi, chắc Harrison phải phi thường ngạc nhiên kinh hãi nhỉ…
Ánh nắng chiều chiếu rọi xuống, trên mặt hồ từng đợt sóng gợn màu hoàng kim xinh đẹp, từng đợt từng đợt khiến lòng người say mê.
Tiếu Ân và Juliana nhanh chóng trở về ốc đảo ban đầu, nhưng bọn họ kinh ngạc nhận ra, đám người Kim không ngờ biến đâu mất, đến một người cũng không thấy.
Hai người nhìn nhau, trong lòng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Tinh thần ý thức khuếch tán ra, nhưng điều làm bọn họ thất vọng là đừng nói đám người Kim, đến hơi thở của Hắc Toàn Phong cũng không thấy.
Sắc mặt Tiếu Ân lập tức ngưng trọng, hắn nghĩ tới ma đạo sĩ Pike vẫn âm thầm theo dõi, trong lúc nhất thời có chút lo sợ.
Hay là đám người Kim gặp người kia nên có gì bất trắc sao?
Tuy nhiên, ngẫm lại dường như không có khả năng, đám người Kim người đông thế mạnh, hơn nữa đặc biệt còn có Hắc Toàn Phong có thể đánh cho cả thất cấp ma thú chạy trối chết, cho dù gặp phải Pike cũng không vô thánh vô thức thất thủ chứ.
Dường như cảm nhận được lòng bàn tay Tiếu Ân trở nên lạnh lẽo, thấy hắn bất an, Juliana dịu dàng hỏi:
- Tiếu Ân, chàng đang lo lắng cái gì sao?
Tiếu Ân do dự một chút, rốt cuộc đem việc ma đạo sĩ Pike theo dõi bọn họ nói ra.
Nghe đến việc đám người Tiếu Ân không hiểu vì sao lại bị một ma đạo sĩ theo dõi, đến Juliana cũng không tự chủ mà cảm thấy lo lắng.
Dù sao, uy danh của ma đạo sĩ thật sự là rất lớn, bất kì ai bị ma đạo sĩ theo dõi đều cảm thấy lo sợ.
Tiếu Ân trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
- Không được , Pike là một tai họa, nếu không giải quyết hắn, ta cũng không thể an tâm tu luyện.
Quả thật, cho dù Tiếu Ân bố trí ma pháp trận tốt lắm, nhưng khi bên cạnh luôn có một tên ma đạo sĩ không ngừng thèm muốn, như vậy không ai giữ được tâm trí bình hòa để tu luyện, đừng nói là đột phá ma đạo sĩ.
Juliana hơi gật đầu. Nàng hiểu rất rõ suy nghĩ của Tiếu Ân, nói:
- Tìm sư phụ đi, nếu đối phương chỉ là một thất tinh ma đạo sĩ, chắc sư phụ có thể dễ dàng chiến thắng.
Tiếu Ân do dự nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu, thét dài một tiếng.
Tiếng thét kéo dài không dứt, lấy hắn làm trung tâm tản ra bốn phía.
Trên mặt hồ lập tức nổi sóng, tần suất ngày càng lớn, giống như bị tấn công vô số lần, truyền ra càng lúc càng xa.
Juliana hoảng sợ hỏi:
- Tiếu Ân, chàng làm sao vậy?
Tiếu Ân trầm giọng nói:
- Ta tin tưởng bọn họ, lấy thực lực của bọn họ tuyệt đối không dễ dàng biến mất.
Thanh âm hắn vừa truyền ra, từ xa cũng truyền đến đây một âm thanh rồng gầm
Tuy rằng âm thanh đó thật là khó nghe, mặt Juliana lập tức nhăn thành một đoàn, nhưng trên mặt Tiếu Ân lại hiện vẻ hưng phấn vô cùng.
- Hắc Toàn Phong, đó là Hắc Toàn Phong.
Tiếu Ân kêu lên đầy vẻ vui mừng.
Trong tiếng kêu của Hắc Toàn Phong Tiếu Ân cũng không nghe thấy được vẻ gì lo lắng, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Kéo theo Juliana vốn không tình nguyện bay về phương hướng đó, chỉ có điều, một lát sau, một con quái vật lớn dưới ánh trăng dùng tốc độ nhanh như tia chớp bay lại gần đây.
Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, vội vàng kéo Juliana về phía sau, đồng thời giơ hai tay ra.
- Hô
Thân hình to lớn của Hắc Toàn Phong đụng vào trước hai tay Tiếu Ân nhưng nhờ mọi người khống chế chuẩn xác, nên trượt qua hai tay Tiếu Ân, không gây ra áp lực gì.
Phía sau Tiếu Ân, Juliana một lần nữa kinh ngạc mở to mắt nhìn, nàng bị lực khống chế khủng bố của Hăc Toàn Phong làm cho hoảng sợ.
Một con ma thú không ngờ lại có lực không chế chuẩn xác như thế, vậy thành tựu sau này của nó sẽ ra sao đây?
Điểm này thật sự khiến người ta chờ mong nha.
Sau khi cùng Hắc Toàn Phong thân thiết trong chốc lát, vài điểm đen xuất hiện ở phương xa, Tiếu Ân không cần xem cũng biết đó là đám người Kim
Từ xa, âm thanh Harrison đã truyền tới:
- Juliana, có quỷ.
Tiếu Ân mang theo Hắc Toàn Phong bay về trên ốc đảo, nghe thấy những lời này thoáng giật mình, không khỏi liên tưởng đến Pike.
Lông mày hắn nhăn lại, trong lòng biết rõ có người này đang ẩn nấp bên cạnh, làm hắn thấy rất kiêng kị, gần như thần hồn nát thần tính, gà chó không yên.
Sau một lát, Harrison là người đầu tiên đi tới ốc đảo, hắn lập tức kêu lên:
- Juliana, ngươi chắc chắn sẽ không tin.
Juliana chớp chớp măt, lúc này ánh mắt nàng không còn nửa điểm quyến rũ chỉ còn ánh mắt thật trong suốt.
Harrison sửng sốt, vội vàng nói:
- Juliana, không cần diễn trò với ta ở trước mặt ta, đừng quên, ta có đại nhân Cruyff thủ hộ, ngươi không mê hoặc ta được đâu.
Sắc mặt Juliana ửng đỏ, vẻ thanh thuần vừa mới biểu hiện ra ngoài lập tức biến mất không thấy. Dường như chỉ chớp mắt nàng liền biến thành một quả ớt nhỏ :
- Harrison, nếu trên người ngươi không có Cruyff đại nhân , ta sẽ không bỏ công dắt theo ngươi đi, và cho phép ngươi làm bảo tiêu của ta.
Tiếu Ân nghe xong, vừa tò mò, vừa buồn cười
Có Cruyff thủ hộ, mỗi một lần khi Harrison bị Juliana mê hoặc, linh vật kia đều sẽ ra tay tương trợ, khiến hắn thoát khỏi quẫn cảnh bị mê say.
Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng Juliana lại cố tình nhìn trúng điểm này, bắt hắn làm bảo tiêu của chính mình.
Không thể không nói, suy nghĩ của Juliana quả thật khác một trời một vực với suy nghĩ của đám người Tiếu Ân .
Harrison ảo não khoát tay áo, nói: Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
- Quên đi, nói chuyện đứng đắn đi, ngươi xem, chỉ trong ngắn ngủi một năm, không ngờ đám người Kim lại tiến bộ lớn như thế.
Ánh mắt Juliana đảo qua đám người Kim, ra vẻ do dự, nửa ngày sau mới thản nhiên nói:
- Ta đoán, bọn họ đều thăng lên làm đại ma pháp sư đúng không.
Harrison lập tức sửng sốt, ánh mắt hắn chợt xem xét Tiếu Ân, trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ vẻ, hậm hực nói:
- Ta nên sớm đoán được, bọn họ trăm phương nghìn kế kéo ta đi xa như vậy, là muốn cho các ngươi hai người khanh khanh ta ta. Hừ, Tiếu Ân khẳng định là đều nói cho ngươi hết cả rồi.
Sắc mặt Juliana ửng đỏ, tuy nhiên nàng cũng không có phản bác, chỉ có điều ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Nữ tử thuộc thú nhân và thiếu nữ nhân loại có ý tưởng và thói quen không giống nhau, đối với các cô nương thú nhân tộc mà nói, các nàng cũng không kiêng kỵ nói về bạn trai của mình, nếu bạn trai là kiệt xuất, như vậy các nàng cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
Tên điểm này, thiếu nữ nhân loại không thể thẳng thắn bằng thiếu nữ thú nhân tộc.
Ánh mắt Tiếu Ân liếc qua đám người Kim, hắn hỏi:
- Kim, các ngươi có gặp được Pike không.
Kim lắc lắc đầu, đột nhiên sắc mặt đại biến, nói:
-Sư, ngài gặp phải ma đạo sĩ đó?
Vài đệ tử còn lại giật mình kinh hãi, Đức Lỗ Phu hung hăng giậm chân, nói:
- Sư phụ, chúng ta không nên rời khỏi ngài.
Lai An gật đầu một cái thật mạnh, ồm ồm nói:
- Đúng vậy, không thể rời khỏi.
Tiếu Ân lập tức là dở khóc dở cười, không thể tưởng được mình quan tâm hỏi một câu, không ngờ lại cho bọn họ hiểu lầm.
Tuy nhiên, biểu hiện của đám người Kim, không thể nghi ngờ khiến nội tâm Tiếu Âm cảm thấy ấm áp vô cùng .
Lúc này, Tiếu Ân đã quyết định, bất kể như thế nào đều phải giải quyết nhân tố nguy hiểm là Pike, nếu không vạn nhất vài đệ tử của hắn có một người xảy ra chuyện, đủ để cho Tiếu Ân hối hận không kịp.
Ngẫm nghĩ một chút, Tiếu Ân quyết định nghe theo đề nghị của Juliana, đi mời đại tát mãn Dida ra tay.
Ngày xưa vì hoàn thiện sát lục thiên mạc cho hắn mà Dida Đại Tát Mãn đã đánh chết mấy vạn Tuyết Lang Nhân, hơn nữa lúc này đây hắn lại kết thân với Juliana, đệ tử mà đại tát mãn Dida yêu quý nhất, hai điểm này đều là nhân tình cả đời hắn không thể trả hết.
Nếu đã thiếu nhiều nhân tình như thế, như vậy nhiều thêm một cái cũng không sao cả.
Hắn vốn tính là sau khi tấn cấp ma đạo sĩ mới đi thành Chris Star gặp Đại Tát Mãn Dida, tuy nhiên giờ phút này này kế hoạch chắc sửa chữa lại rồi.
Than nhẹ một tiếng, Tiếu Ân lại lần nữa kéo lại bàn tay nhỏ bé của Juliana, trịnh trọng nói:
- Kim, tại đây dựng lều nghỉ ngơi một đêm, sáng mai, chúng ta đi thành Chris Star
Kim dạ một tiếng, vội vàng cùng đám người Lai An đi chọn lựa địa hình thích hợp cho lều trại
Vài người bọn họ đều đã trở thành đại ma pháp sư, nếu là ở nơi khác, đã sớm là đại nhân vật nổi tiếng xa gần, việc nhỏ như dựng lều trại sao còn đến lượt bọn họ làm. Nhưng, ở trong này, bọn họ trước là Tiếu Ân đệ tử, hơn nữa làm chuyện này nhiều năm như vậy, sớm dưỡng thành thói quen.
Chỉ có điều Linnou, Harrison lại có chút hậm hực, bọn họ liếc nhau, muốn lên đi hỗ trợ, lại bị Mary ngăn cản.
Thấy được đám người Kim tay chân lanh lẹ trong thời gian ngắn đã làm xong hết thảy, hai người bọn họ cũng không lấy làm kỳ, đối với bản lĩnh dạy đồ đệ của Tiếu Âm bội phục sát đất.
Hắn chẳng những có thể khiến đám người Kim nhanh chóng tăng thực lực mà còn giữ chặt được vài đệ tử này.
Ở trong thế giới ma pháp , tuyệt đại bộ phận thầy trò quan hệ đều là bình thản , mà quan hệ bọn họ gần như còn muốn nồng đậm hơn ba phần so với quan hệ ruột thịt, thật sự là cực kỳ hiếm thấy.
Vào ban đêm, Hắc Toàn Phong và Kim phụ trách gác đêm, đám người Lai An cũng là không chịu buông tha một cơ hội nào, cho dù là không có hoàng kim kết giới, cũng cố gắng minh tưởng đến hơn nửa đêm
Xem trình độ cố gắng của bọn họ Linnou và Harison cũng thấy mặc cảm, cũng có chút hiểu rõ vì sao bọn họ có thể có được thực lực trong thời gian ngắn như vậy
Nếu không nắm hết mọi cơ hội để cố gắng, dù Tiếu Ân có bản lĩnh lớn như thế nào cũng không thể khiến đám người Kim có được thành tựu không thể tin nổi như thế
Quyển 5: Nặc Khả Đa chi quyển
Chương 30
Pháp trận của tinh linh
Nguồn: Vip.vandan
Sáng sớm hôm sau, mọi người lập tức cưỡi lên Hắc Toàn Phong bay đi thủ đô đế quốc Lang Nhân
Tuy rằng bọn họ có không ít người, cân nặng cũng không nhẹ nhưng ngồi lên lưng Hắc Toàn Phong cũng không tạo ra gánh nặng gì cho nó.
Bằng thân thể mạnh mẽ mà ít sinh vật có được như Hắc Toàn Phong, cho dù là nhiều gấp đôi, chỉ sợ nó cũng không thèm để ý.
Tốc độ Hắc Toàn Phong nhanh hơn mọi người rất nhiều, đặc biệt khi nó mở hai cánh ra, không chút nào che dấu thân hình, thì lúc đó tốc độ quả thực như chớp giật, làm người ta khó có thể tưởng tượng ra được.
Dưới loại tốc độ này, đám người Tiếu Ân căn bản không thể xác định được Rui Pike có thể theo kịp hay không.
Tuy nhiên bọn họ có thể khẳng định là, nếu ma đạo sĩ này có thể đi theo từ đế quốc Nặc Khả Đa đến đây, thì chỉ khoảng cách từ hồ Stanco đến đế đô không có khả năng hắn theo không được.
Hai ngày sau, bọn họ thuận lợi đi tới đế đô.
Khi bóng dáng Hắc Toàn Phong xuất hiện trên bầu trời đế đô, vô số người đều khẩn trương lên
Những người phụ trách thủ vệ hôm đó và đại ma pháp sư đều bay lên trời, tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy ngồi trên người Hắc Toàn Phong không ngờ lại là Harrison và Juliana đã ra ngoài mấy ngày nay, lập tức là cao hứng hoan hô lên.
Bất kể là Juliana, hay là Harrison - sứ giả tam đầu lang Cruyff, đều có địa vị không nhỏ ở trong đế quốc Lang Nhân.
Chuyện hai người bọn họ cùng nhau rời đi đã sớm bị người ta truyền tụng khắp nơi, tuyệt đại đa số mọi người không rõ chân tướng nghĩ là hai người bọn họ bỏ trốn rồi. Nhưng duy có một số người thân cận mới biết được, linh vật thiên hồ của Juliana và linh vật Cruyff của Harrison căn bản là hai cực đoan, cho dù là trời sụp đất nứt, hai người có được linh vật này cũng không có khả năng kết hợp.
Đương nhiên, quan hệ của bọn họ có thể coi như hòa hợp, cũng không vì sự bài xích giữa hai linh vật mà trở mặt thành thù. Tuy nhiên muốn nói bỏ trốn và vân vân, thì những người có chút hiểu biết đều tuyệt đối không tin.
Khi tin bọn họ trở về truyền ra, một lão Tát Mãn mà Tiếu Ân cực kỳ quen thuộc đã nhanh chóng chạy lại đây.
Lúc Hắc Toàn Phong dừng lại Đại Tát Mãn Feilide bắt đầu run rẩy.
Đầu tiên ánh mắt hắn liếc qua người Juliana và Harrison, sau khi xác nhận bọn họ không có nửa điểm tổn thương, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó, hắn nhìn thấy Tiếu Ân, trên mặt lập tức lộ ra một vẻ giật mình, có chút nén giận nói :
- Harrison các hạ, Juliana tiểu thư, hoá ra các ngươi đi đón Tiếu Ân các hạ sao ?
Harrison ha ha cười, thẳng thắn thừa nhận.
Feilide khẽ lắc đầu, nói :
- Ta biết các ngươi và Tiếu Ân các hạ là bằng hữu tốt của nhau. Nhưng cứ như vậy vô thanh vô tức đi ra ngoài, cũng thật sự là quá mức rồi.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Harrison, bi thương nói :
- Đặc biệt là Harrison các hạ, trên người ngài còn có Cruyff đại nhân, nếu ngài có cái gì ...
Hắn ho khan vài tiếng thật mạnh, tuy rằng lời nói phía sau hắn không dám nói ra, nhưng người ở đây đều là nhân tinh, đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn.
Mặt Harrison lập tức lộ vẻ nhăn nhó, tuy nhiên thật sự không biết nên ứng phó như thế nào này với lão Tát Mãn có uy danh cực lớn ở đế quốc Lang Nhân này.
Đột nhiên, một thanh âm từ trong tòa thành Harrison truyền ra.
- Feilide, ngẫu nhiên đi ra ngoài điều tiết một chút tâm tình, đối với sự trưởng thành của bọn họ mới có lợi. Ngươi đừng quên, chim chóc dưỡng trong nhà không thể bay cao.
Feilide nao nao, nếu là người khác dám nói như vậy, hắn chắc chắn mắng trả. Nhưng, hắn nhận ra chủ nhân thanh âm này, cho nên sau khi ngẫm nghĩ một chút, liền cung kính dạ một tiếng.
Trong mắt Juliana hiện lên một tia sợ hãi lẫn vui mừng, mỉm cười chạy vào bên trong tòa thành.
Harrison chắp hai tay lại, nói :
- Feilide Đại Tát Mãn, ta muốn đi gặp Dida Đại Tát Mãn, mong ngài thứ lỗi.
Feilide cười khổ lắc lắc đầu, phất phất tay. Harrison như lấy được đại xá, chạy theo vào trong.
Trên mặt Tiếu Ân lộ vẻ tươi cười, sau khi cùng Feilide hàn huyên vài câu, cũng mang theo đám người Kim tiến vào bên trong tòa thành.
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, trên mặt Feilide cũng lộ ra một nụ cười.
Hắn cũng hiểu được Dida đại tát mãn rất coi trọng đám người Tiếu Ân, như vậy quan hệ giữa Harrison, Juliana và Tiếu Ân tất nhiên càng thân thiết càng tốt rồi.
Sau khi tiến nhập nội bảo, cảnh sắc trước mắt tự nhiên biến đổi.
Nếu nói bên ngoài kia khắp nơi trên đường đều sung đầy không khí hào sảng của Lang Nhân, đi dưới bóng mát của cành lá rậm rạp làm người ta cảm thấy tâm tình sảng khoái, thì ở nội bảo, chính là biển hoa đủ mọi màu sắc. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Juliana đứng giữa biển hoa, người và hoa tôn nhau lên, gương mặt cũng kiều diễm hơn ba phần.
Ở bên cạnh Juliana, Dida Đại Tát Mãn ngồi ở trên một chiếc đằng y (ghế bằng song mây), ánh mắt lão liếc qua Tiếu Ân và những người đứng sau hắn.
Chậm rãi, trong mắt lão liền tràn đầy vẻ kinh ngạc, dường như là không thể tin được vào mắt mình, Dida lần đầu tiên nhắm hai mắt lại.
Sau một lát, khi lão một lần nữa mở mắt, ánh mắt lại bộc phát ra một đoàn hào quang rực rỡ chói mắt.
Đoàn hào quang này tới cũng nhanh, đi lại nhanh hơn, đám người Tiếu Ân còn chưa kịp phản ứng, nó đã là biến mất tăm mất tích rồi.
Giờ phút này, trừ Mary đang phụ trách chiếu cố Hắc Toàn Phong ra, mọi người đều đã gặp được vị đệ nhất nhân của đế quốc Lang Nhân này.
Đặc biệt Linnou, trước khi nhìn thấy Dida Đại Tát Mãn, trong lòng hắn còn có chút mơ hồ không quá tin tưởng.
Đối với lão ma pháp sư cả đời sinh hoạt nơi trung tâm nhân loại này, hắn cũng không rất tin tưởng Tát Mãn của lang nhân sẽ có thực lực sánh ngang với vài vị ma đạo sĩ.
Tuy nhiên, khi hắn thực sự gặp được Dida đại tát mãn, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ như biển cả vô biên vô hạn, tất cả nghi hoặc trong lòng đều nhanh chóng biến mất.
Nhân vật như vậy, chỉ sợ còn lợi hại hơn một ít so với Griffin và Rui Pike.
Lúc này, trong lòng Linnou hiện lên một bóng người, có lẽ, chỉ có thủ tịch đại trưởng lão trong ma pháp công hội của đế quốc Nặc Khả Đa mới có tư cách so sánh với vị Tát Mãn này.
- Dida Đại Tát Mãn, chũng ta tới thăm ngài.
Tiếu Ân cung kính nói.
Dida cười khổ một tiếng, nói :
-Tiếu Ân, ngươi và đệ tử của ngươi lại một lần nữa khiến ta ngạc nhiên vui mừng .
Tiếu Ân mỉm cười không nói, tuy rằng bọn họ đã hết sức che dấu, nhưng còn chưa đủ khả năng che dấu được vị lão nhân này.
- Tiếu Ân, vị tiên sinh phía sau ngươi là…
Tiếu Ân vội vàng giới thiệu Linnou với Dida, Dida nghe nói Linnou là đại sư chế tác ma pháp trượng, trên mặt có vẻ rung động.
Trong lòng Tiếu Ân cảm thấy kỳ lạ, Dida là một thú nhân tát mãn, chẳng lẽ hắn cũng muốn một cây ma pháp trượng sao ?
Tuy nhiên hắn chưa từng nhìn thấy cảnh khi thú nhân tát mãn chiến đấu với con người, còn cầm một cây ma pháp trượng lúc ẩn lúc hiện.
Sau một lát. Dida thở dài một tiếng, nói :
- Tiếu Ân, nói cho ta tình huống sau khi các người rời đi. Ta vô cùng tò mò, các ngươi tu luyện như thế nào mà lại có thể tiến cấp nhanh như vậy.
Quả thật, Dida đã nhìn ra, bọn người Kim đã đột phá tam tinh ma pháp sư, thành công tấn cấp trở thành đại ma pháp sư rồi.
Nếu chỉ là như thế này, sẽ không làm lão khiếp sợ như thế, bởi vì đám người Kim dù sao cũng đều từ trong tử vong đi ra, ở trong thời gian ngắn có tiến bộ nhảy vọt như thế, cũng là có khả năng.
Nhưng tiến bộ của Tiếu Ân quả là đáng sợ.
Lúc này, hơi thở của Tiếu Ân đã đạt tới cực hạn.
Là người từng trải, đương nhiên Dida hiểu nó đại biểu cho cái gì.
Không ngờ chỉ trong một năm Tiếu Ân đã vượt một cấp, từ tứ tinh trực tiếp thăng tiến tới lục tinh, hơn nữa còn là trạng thái lục tinh đỉnh.
Dường như chỉ cần bước thêm một bước, liền có thể đột phá cực hạn, đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ
Trong thế giới ma pháp, ma đạo sĩ là một danh từ đầy sức hấp dẫn, gần như là mục tiêu cả đời của đại đa số ma pháp sư.
Ai cũng biết nói ngàn năm truyền kỳ chẳng qua chỉ là một truyền kỳ, cho dù là người có thiên phú cao đến đâu cũng không dám nói hắn có thể trở thành loại nhân vật truyền kỳ.
Cho nên, ma đạo sĩ mới thành mục tiêu cao nhất của những ma pháp sư có thiên phú trác tuyệt.
Tuy rằng Dida cũng không phải một con người, nhưng lúc lão còn trẻ, có kết giao thân thiết với nhân loại và tinh linh, lão cũng biết ở trong thế giới con người, dường như chưa từng xuất hiện ma đạo sĩ dưới một trăm tuổi.
Căn cứ trí nhớ của lão, người thăng tiến ma đạo sĩ nhanh nhất là một thiên tài mấy vạn năm trước đã đi ra từ vùng đất tử vong.
Vị thiên tài này cũng giống với Tiếu Ân, ở trong khe nứt thời không trực tiếp trở thành đại ma pháp sư. Nhưng, sau khi hắn rời khỏi khe nứt thời không, cũng phải cần cù khổ luyện hơn mười năm, đến hơn một trăm tuổi mới trở thành ma đạo sĩ.
Cho tới nay, Dida Đại Tát Mãn đều cho rằng người này đã có thiên phú khó tin rồi. Nhưng đến lúc này lão mới biết được, cái gọi là thiên tài chính là người ở trước mặt lão, hơn nữa nhìn sự tiến bộ của đám người Kim, dường như bọn họ cũng có thiên phú không thua gì vị thiên tài trác tuyệt kia.
Tiếu Ân chậm rãi nói chuyện, chọn lựa nói ra một ít chuyện sau khi trở về cho Dida.
Dida Đại Tát Mãn từng hiểu lầm hắn là đệ tử của người nào đó, Tiếu Ân cũng không nói rõ, mà lúc này, hắn cũng chỉ nói qua loa vấn đề này, không thực sự nói rõ. Tuy nhiên, hắn cũng không giấu diếm chuyện thánh địa tu luyện.
Quả nhiên, sau khi Dida nghe về ma pháp trận cũng không khỏi động dung
Trầm ngâm một chút, Dida nói :
- Tiếu Ân, ngươi bố trí cái thánh địa tu luyện kia, có thể bố trí một cái nữa ở đế quốc Lang Nhân được không ?
Tiếu Ân không chút do dự đáp ứng ngay.
Tuy rằng lúc này hắn đã là trưởng lão ngoại tộc của Nguyệt Tinh Linh tộc, nhưng thực sự mà nói, quan hệ với tinh linh tộc và lang nhân tộc vẫn không thể như nhau được.
Đang lúc Dida đạt được câu trả lời vừa lòng, cười hớn hở, Juliana đột nhiên ôm lấy cánh tay lão, dịu dàng nói :
- Sư phụ, Tiếu Ân bọn họ hiện đang bị người ta đuổi giết, cho nên không thể bố trí ma pháp trận cho người được.
Gương mặt Dida đang lộ vẻ tươi cười lập tức lộ vẻ âm trầm. Tuy rằng lão không nói gì, nhưng vẻ mặt của lão đã biểu hiện toàn bộ sự phẫn nộ của lão.
- Tiếu Ân, ai đuổi giết ngươi ?
Trong mắt lão có một tia hào quang nguy hiểm, hỏi :
-Có phải là Yidikalun không ?
Tiếu Ân cười khổ một tiếng, nếu người đuổi giết hắn chính là Yidikalun, thì Tiếu Ân căn bản không thể thuận lợi trốn thoát. Hắn lắc lắc đầu, nói qua chuyện về Rui Pike một lần, hắn cũng không biết rõ vì sao vị ma đạo sĩ này lại đuổi giết chính mình.
Sau khi Dida biết đối phương chỉ là một gã thất tinh ma pháp sư, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là Yidikalun, ngay cả là lão, cũng không có nắm chắc có thể thắng, nhưng chỉ là một gã thất tinh ma đạo sĩ, lão cũng không cần lo lắng.
Thấy được Dida đáp ứng luôn không chút do dự, đám người Tiếu Âm lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Quả thật, bị một ma đạo sĩ âm thầm theo dõi đúng là áp lực rất lớn, tuy rằng bọn họ có nhiều người như vậy, chưa chắc vốn không có lực đấu một trận. Nhưng chỉ cần không phải là ngu ngốc, sẽ không có ai nguyện ý trực tiếp đối kháng cùng loại nhân vật này.
Ở lại ba ngày trong tòa thành Harrison, Tiếu Ân cần một đống tài liệu lớn, tất cả đều là tài liệu ma pháp dùng để xây dựng thánh địa tu luyện, trong đó cũng không có vật phẩm gì quá mức quý trọng, tuy nhiên số lượng đúng là có chút kinh người rồi.
Theo ý của Tiếu Ân là đi tới ma pháp công hội xem thử, hẳn là có thể tìm được đủ. Nhưng không nghĩ tới, sau khi Tiếu Ân đưa danh sách tài liệu ra, Dida Đại Tát Mãn lập tức chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho hắn.
Lúc này, Tiếu Ân mới nghĩ ra, Dida Đại Tát Mãn là đại biểu của một quốc gia, quốc gia này lại có thực lực cường thịnh không thua kém đế quốc Nặc Khả Đa
Vì vậy tất nhiên một chút tài liệu ma pháp không thể là vấn đề rồi.
Sau khi thu thập đầy đủ mọi thứ, Tiếu Ân và đám người Kim tiến vào tòa thành do Dida xây dựng riêng cho bọn họ.
Ở trong tòa thành này, trừ Tiếu Ân và đám người Kim ra, đến Dida và Juliana cũng không được tiến vào.
Hơn nữa, để thuận lợi hoàn thành ma pháp trận, ở bên ngoài tòa thành này, bất cứ lúc nào cũng có hơn năm vị cao thủ cấp bậc đại ma pháp sư hoặc đại tát mãn thủ hộ.
Bất kì ai cũng không thể tránh qua bọn họ để vào quấy rầy Tiếu Ân bày trận.
Nếu là bình thường, loại cao thủ này tuyệt đối không chịu làm hộ viện giữ nhà cho người khác. Tuy nhiên sau khi bọn họ biết Tiếu Ân ở bên trong để làm gì, liền lập tức chạy tới, thậm chí còn không cần Dida đại tát mãn phân phó, liền tự giác làm thủ vệ.
Bọn họ đều là người thông minh, đều biết một khi thứ này tạo thành, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn với tu vi của bọn họ. Dưới tình huống như vậy, bất kể là xuất công xuất lực, đều phá lệ nhiệt tình.
Khi ở công quốc Louis, Tiếu Ân đã dùng mười ngày để hoàn toàn thành ma pháp trận này, như vậy ở trong này, hắn cũng tính toán sử dụng từng đó thời gian
Mặc dù, dưới sự trợ giúp của Nhất Hào, hắn thậm chí có thể nén ép thời gian còn ngắn ngủn chưa đến một ngày, nhưng Tiếu Ân cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên không muốn gây chuyện náo động.
Ngày thứ năm kể từ khi hắn bước vào tòa thành, một năng lượng dao động mãnh liệt trong tòa thành Harrison chợt bạo phát ra.
Loại hơi thở mạnh mẽ này làm cho Tiếu Ân cũng không thể không sợ hãi
Hắn lập tức nhận ra chủ nhân cỗ hơi thở này đúng là Dida Đại Tát Mãn
Thoáng suy ngẫm, Tiếu Ân lập tức hiểu được, chắc chắn là Dida phát hiện ra hơi thở của Rui Pike, cho nên mới đột nhiên bùng nổ, muốn giải quyết tai họa này tại chỗ.
Quả nhiên cỗ hơi thở này lập tức bay về một hướng.
Lúc đầu Tiếu Ân cũng không cảm ứng được ở phương hướng kia có cái gì không ổn, nhưng khi hơi thở của Dida đại tát mãn nhanh chóng tới gần, nơi đó cũng bộc phát ra một hơi thở mạnh mẽ khác
Trong cỗ hơi thở này tràn đầy cảm giác hỗn loạn và thô bạo, nó cùng hơi thở của Đại Tát Mãn hung hăng va chạm với nhau.
Trong nháy mắt, toàn bộ cao thủ cấp bậc đại ma pháp sư và Tát Mãn trở lên trong thành Chris Star đều phát tán ra hơi thở của chính mình.
Tuy nhiên bọn họ cũng không ai muốn ra tay tương trợ, chẳng qua là mang theo tâm lý muốn xem kịch vui mà thôi.
Bởi vì ở trong lòng bọn họ đều tin tưởng Dida đại tát mãn tất thắng. Bất kể tên đang âm thầm ẩn nấp đến tột cùng là ai, chỉ cần hắn bị Dida đại tát mãn theo dõi, cũng chính là ngày chết của hắn.
Hai cỗ hơi thở giằng co một chút, chỉ trong giây lát mà thôi.
Hơi thở của Dida đại tát mãn đã chiếm thượng phong tuyệt đối, áp chế đối phương đến không thở nổi
Rui Pike đúng là một gã ma đạo sĩ hàng thật giá thật, thực lực của hắn ngay cả là ở nơi trung tâm của nhân loại, cũng là thuộc loại nhân vật đứng ở trên cao.
Nhưng đáng tiếc chính là, hắn hiện giờ đang đối mặt lại là Dida siêu cấp cao thủ ngàn năm khó gặp của đế quốc Lang Nhân.
Vị lang nhân này thậm chí còn chưa phát động linh vật biến thân đã tuyệt đối chiếm ưu thế hơn Rui Pike.
Rui Pike không chỉ là một gã ma đạo sĩ, hắn cũng là một tên cường đạo hàng thật giá thật, thấy tình thế không ổn lập tức từ bỏ tôn nghiêm của ma đạo sĩ, xoay người bỏ chạy
Dida đương nhiên không có khả năng buông tha người này dễ dàng như thế, hóa thân thành một đạo cầu vồng ba màu, theo sát không tha. Hai người một đuổi một chạy, nháy mắt liền đã chạy ra xa.
Tiếu Ân đang ở bên trong tòa thành đã sớm tập trung tinh lực thể ngộ trận chiến giữa hai người ngay khi Dida Đại Tát Mãn bùng nổ ra.
Đối với Tiếu Ân mà nói, loại trận đấu như thế này có sự trợ giúp rất lớn. Nếu có thể được thể nghiệm vài lần cuộc chiến đấu giữa ma đạo sĩ, như vậy hắn thậm chí còn có thể trực tiếp đột phá cực hạn.
Nhưng đáng tiếc chính là, Rui Pike tự biết không địch lại, cho nên chẳng qua là tiếp nhận một chút, liền lập tức bỏ chạy đi xa, không khỏi làm hắn thất vọng.
Tuy nhiên, thực lòng mà nói, trong lòng hắn đánh giá cao Rui Pike.
Làm một ma đạo sĩ, không ngờ lại có khả năng quyết đoán như vậy, quả nhiên không hổ có tên là ma đạo sĩ kiêm cường đạo.
Chỉ là điều làm Tiếu Ân cảm thấy vạn phân khó hiểu chính là, phong cách hành sự của người này dường như không giống loại ma pháp sư phái học viện nơi trung tâm nhân loại. Ngược lại có chút giống ma đạo sĩ và tát mãn trên đại thảo nguyên đã qua nhiều lần quyết đấu sinh tử, có thể ở nháy mắt có phán đoán chuẩn xác và có lợi nhất.
Lúc này, trong lòng Tiếu Ân thực sự tò mò về lai lịch chân chính của Rui Pike, chẳng qua trước mắt còn không thể có được tin tức chuẩn mà thôi.
Ngày thứ bảy, Tiếu Ân ở bên trong tòa thành, đại bộ phận thời gian dùng để tiêu hóa lúc hơi thở của Dida và Rui Pike va chạm với nhau.
Đám người Kim thực lực chưa đủ, còn không thể cảm ứng được huyền ảo trong đó, nhưng dưới sự cảm ứng của Tiếu Ân và Linnou, những thứ xảy ra trong nháy mắt này này đủ để bọn họ thu được lợi ích.
Nếu có thể, bọn họ thật muốn chộp Rui Pike tới, bắt hắn ngoan ngoãn cùng Dida Đại Tát Mãn so đấu một hồi, để cho bọn họ chuyên tâm thể ngộ một chút sức mạnh chân chính của ma đạo sĩ.
Có lẽ dưới tình huống đó bọn họ có thể đột phá cũng nên.
Sau bảy ngày, Tiếu Ân cuối cùng cũng có điều thể ngộ, hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và bước đột phá cuối cùng dường như ngày càng gần.
Nhưng khoảng cách tưởng chừng chỉ mỏng manh như một tầng giấy này lại khiến hắn có cảm giác vô lực. Dường như bất kể hắn cố gắng như thế nào, đều không thể vượt qua.
Loại cảm giác này khiến tâm trí Tiếu Ân dường như bị vây trong cảm giác bất an.
Tiếu Ân biết rõ, hắn dừng lại ở loại cảm giác này càng lâu thì càng bất lợi với sự trưởng thành của hắn
Nếu hắn dừng lại cảnh giới này quá lâu mà không thể đột phá, thì cả đời hắn chỉ sợ không thể đột phá nổi
Linnou chính là một ví dụ rõ ràng
Hơn mười năm trước, hắn cũng đã là lục tinh đại ma pháp sư, trải qua hơn mười năm tu hành, đã sớm đạt tới cảnh giới đỉnh cao. Nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể đột phá, cuối cùng không thể chịu đựng áp lực trong lòng mà suy sụp rồi buông tha.
Tuy rằng thực lực của hắn cũng không có bởi vì buông tha cho việc tiến cấp mà suy yếu đi, nhưng muốn tiến thêm một bước, cũng là muôn vàn khó khăn.
Nếu không như thế, lấy thân phận và địa vị của hắn, sao có thể buông bỏ mọi thứ, cam tâm tình nguyện đi theo Tiếu Ân.
Kỳ thật, bất kể làm bất cứ chuyện gì, đều là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lần hai sẽ mà suy, đến lần thứ ba sẽ kiệt lực mà từ bỏ.
Tiếu Ân nếu không thể thừa cơ hội này thành công đột phá, như vậy đối với sự trưởng thành sau này của hắn khẳng định sẽ có ảnh hưởng tiêu cực.
Tuy rằng không đến mức vĩnh viễn cũng không thể đột phá, nhưng không có mười năm để tinh thần khôi phục. Hắn cũng quyết không có khả năng tấn công tiếp lần thứ hai.
Cho nên bảy ngày sau, Tiếu Ân quyết định nhanh chóng bố trí xong ma pháp trận, cùng Mary đưa năng lượng hoàng kim vào tiến hành kích phát.
Sau khi làm xong hết thảy, Tiếu Ân lấy ít máu từ chỗ Juliana, sau đó mang theo đám người Kim rời khỏi thành Chris Star
Tuy rằng Dida Đại Tát Mãn chưa trở về, nhưng Tiếu Ân cũng không chờ kịp nữa rồi.
Bởi vì cảm thấy cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt. Cái loại cảm xúc sắp đột phá này làm cho tất cả mọi người bị vây bên trong một loại cảnh giới bán điên cuồng.
Tất cả mọi người đều biết rõ kỳ ngộ và nguy hiểm bên trong cảnh giới này, cho nên không ai phản bác quyết định của Tiếu Ân. Juliana vốn muốn theo Tiếu Ân cùng nhau r
Trong lòng Tiếu Ân cực kỳ buồn cười, Juliana không hổ là chủng tộc viễn cổ nổi tiếng là có thể mị hoặc cả thiên hạ, đến Hắc Toàn Phong cũng quỳ gối dưới sức hấp dẫn của nàng.
Kim nhìn Juliana xinh đẹp vô song đang nắm tay Tiếu Ân, đánh mắt về phía Đức Lỗ Phu, Đức Lỗ Phu thoáng ngẩn người sau đó ngầm hiểu rõ.
Hắn đi tới bên cạnh Harrison, nói:
- Harrison, chúng ta đã gần một năm không gặp nhau rồi nhỉ.
Tuy rằng Harrison và Tiếu Ân là bằng hữu tốt nhất nhưng bên trong thế giới ma pháp trừ bỏ trực hệ đệ tử, mọi người kết giao đều lấy thực lực để nói chuyện.
Cho nên Harrison và đám người Kim cũng là bằng hữu tương xứng và ở chung cực kỳ hòa hợp.
Harrison nhanh chóng bị lôi kéo, thở dài:
- Đúng vậy, quả thật là đã một năm rồi.
Carter lập tức tiến lên, cười tủm tỉm, nói:
- Trong một năm nay ngươi tiến bộ như thế nào, nếu không chúng ta so thử một chút, thế nào?
Harrison liếc mắt nhìn hắn một cái, kinh ngạc nói:
- Carter, ngươi và ta tỷ thí?
- Đúng vậy, có gì không đúng?
Carter khó hiểu, hỏi.
Harrison tức giận nói:
- Ngươi đừng nói giỡn, để Đức Lỗ Phu thì còn không sai.
Đám người Kim nhìn nhau, ánh mắt đều có một tia đắc ý mơ hồ. Xem ra người này cũng không nhìn ra thực lực chân chính của bọn họ, cho nên hắn mới mạnh miệng như vậy, kỳ thật, từ sau khi Harrison trở thành sứ giả của tam đầu lang Cruyff, toàn bộ đế quốc Lang Nhân vì muốn nâng cao thực lực của hắn, có thể nói là không tiếc cung cấp cho hắn vô số linh vật.
Dùng sự hậu thuẫn của cả một quốc gia, một dân tộc, Harrison mới có thể đề cao đến mức độ này trong một thời gian ngắn ngủi như thế.
Đương nhiên,tuy cùng là Đại Tát nhưng tuyệt đối không thể đánh đồng với Đại Tát Mãn Dida, nếu lấy chân chính dùng thực lực mà đánh giá hắn chỉ có thể sánh bằng đại ma pháp sư tứ tinh mà thôi.
Khi đám người Tiếu Ân rời khỏi đại thảo nguyên phương Bắc, trở về phía Nam là lúc có hai người cùng đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư.
Cho nên Harrison mới có thể cho rắng, trong những người này trừ Tiếu Ân và Đức Lỗ Phu không còn ai là đối thủ của hắn nữa.
Kim cười ha hả, nói:
- Harrison, ngươi cứ thử so với Carter xem, chúng ta tiện thể đánh cược luôn, lấy tinh thạch làm tiền đặt cược đi.
Hắn quay đầu. Vi cười nói:
- Linnou đại sư, nhờ ngài đảm nhận trọng tài được không?
Ánh mắt Linnou đảo qua bọn họ một lần, lộ ra nụ cười đầy thâm ý, nói:
- Được, ta đảm đương trọng tài vậy.
Kim tiến lên, cung kính nói:
- Giáo sư, chúng ta muốn cùng Harrison tỷ thí, mong ngài cho phép.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Harrison có thêm vài phần thương hại, người này chuẩn bị thua đích đáng rồi.
Tuy nhiên, nghĩ lại, nếu người này không có đế quốc Lang Nhân hậu thuẫn, cho dù đám người Kim ăn uống đủ nhiều cũng không thể tạo thành vấn đề.
Đám người Kim hò hét một tiếng, vây quanh Linnou và Harrison bay về phía ốc đảo bên kia.
Mary bay được một nửa đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lại quay về, nhéo lỗ tai Hắc Toàn Phong đem quái vật vốn không tình nguyện tha đi
Khi bóng dáng bọn họ bay qua đường dốc của ốc đảo, biến mất khỏi tầm mắt của hai người, Tiếu Ân mới thở dài một hơi, nói:
- Kim cũng trở nên thông minh rồi.
Sóng mắt Juliana lưu chuyển, ánh mắt lộ ra ý cười hiểu ý, khóe miệng nàng hơi hơi nhếch lên tạo thành một ý tứ tinh nghích không nói nên lời.
Bằng trí tuệ của nàng đương nhiên hiểu rõ dụng ý của đám người Kim.
Bọn họ rõ ràng đã nhìn thấy Tiếu Ân đã chủ động bày tỏ tâm ý cho nên cố ý đem Harrison và Linnou li khai, về phần Juliana và Tiếu Ân có thể phát sinh ra việc gì, vậy không muốn người biết rồi.
Cổ họng Tiếu Ân hơi hơi rung động, mỹ nhân bên người hắn một khi lộ ra loại thần thái này liền đủ khiến mọi nam nhân điên cuồng.
Juliana vốn kiều diễm, dung nhan tuyệt đại hấp dẫn mọi ánh mắt, lúc này lại cố ý lộ ra vẻ tươi cười chân thực lại càng hấp dẫn. Đừng nói Tiếu Ân, cho dù là người mù kẻ điếc cũng có thể cảm nhận được loại hấp dẫn khiến người ta hít thở không thông tràn ngập trong không khí.
Hít một hơi thật sâu, Tiếu Ân đột nhiên phát hiện, hôm nay dường như là ngày hắn có định lực kém cỏi nhất.
Ánh mắt lại một lần nữ nhìn Juliana. Nàng mặc một kiện trường bào mỏng màu xanh nhạt, cánh tay khẽ nhấc lên lập tức lộ ra nửa bộ ngực và hai cánh tay trắng noãn.
Thiếu nữ đang dậy thì thể trạng có vẻ đặc biệt hấp dẫn, đôi vú ẩn trong lớp váy lót màu trắng đã có non nửa lộ ra ngoài, làm lớp ren viền căng lên, dường như buộc quá chặt.
Tiếu Ân thậm chí có thể nhìn thấy mặt trên có chút nhô lên, tuy rằng không rõ ràng nhưng cũng đủ để cho người ta muốn phun máu rồi.
Juliana cũng không kiêng dè ánh mắt như chứa lửa của Tiếu Ân, nàng ưỡn ngực lên đầy kiêu ngạo, khiến đôi vú tròn trịa mượt mà cao ngất lên.
Một ngọn lửa từ từ dâng lên trong lòng Tiếu Ân, lan tràn, lúc ngón tay hắn hơi rung rung nghĩ đến việc chạm vào trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh của Nhất Hào.
- Chủ nhân, nhiệt độ cơ thể ngài đột nhiên tăng cao, có cần khởi động băng hệ ma pháp để hạ nhiệt độ hay không?
Tất cả động tác của Tiếu Ân lập tức dừng lại, luồng nhiệt vừa dâng lên lập tức tan thành mây khói, trở lại bình tĩnh
Tuy rằng Tiếu Ân là một nam nhân bình thường, năng lực nam nhân khác có hắn cũng không thiếu.
Nhưng hắn không có ham mê rình coi nên lúc âm thanh Nhất Hào vang lên, Tiếu Ân giống như bị xối một thùng nước lạnh, lập tức không còn gì hưng trí.
Biến hóa của thân thể hắn không lừa gạt được Juliana, vị hồ ly xinh đẹp đảo mắt, nhấp nháy đôi con ngươi xinh đẹp cười một cách đầy quyến rũ, hỏi:
- Chàng làm sao vậy?
Bị nàng dùng loại ánh mắt hấp dẫn này nhìn chằm chằm, dục vọng trong lòng Tiếu Ân có dấu hiện từ từ cháy lên từ đống tro tàn.
Cũng may, định lực của Tiếu Ân đã sớm được cải tạo qua, có năng lực miễn dịch rất lớn với Juliana, hơn nữa sâu trong nội tâm hắn không muốn bị Nhất Hào nhìn thấy.
Tuy rằng Nhất Hào chỉ là một học tập cơ, một chương trình kỳ lạ mà thôi, nhưng sau nhiều năm sống chung cùng nhau, Tiếu Ân đã sớm cho nó là một người bình thường rồi.
Cho nên ngay cả là Tiếu Ân có muốn cùng muốn cùng mỹ nữ làm chút chuyện xưa cũng phải giải quyết vấn đề Nhất Hào cái đã.
Kiếp trước hắn xem không ít phim AV (Aldult Video), nhưng hắn không có ý định thành diễn viên chính.
Tiếu Ân nhẹ nhàng vỗ lòng bàn tay Juliana, ánh mắt Tiếu Ân dần trở nên trong suốt, hắn thấp giọng nói:
- Juliana, ta còn có chuyện muốn làm, chờ ta xử lý xong ta sẽ đi đến thành Chris Star.
Trong mắt Juliana hiện lên một tia nghi hoặc.
Thành Chris Star là thủ đô của đế quốc Lang Nhân, vì sao Tiếu Ân lại cố ý đề cập đến nó chứ? Nhìn ra ý dò hỏi trong ánh mắt nàng, Tiếu Ân đem tay nàng chạm tới ba chỗ bí mật rồi khẽ vuốt ve nhẹ nhàng.
Tiếng cười cười vui như chuông bạc của Juliana vang lên, tuy rằng âm thanh cũng không phải là lớn nhưng nghe vào tai lại có một vẻ thích thú đặc biệt.
Tâm lý Tiếu Ân tựa như ngâm mình trong mật ngọt, cả người đều cảm thấy ngọt ngào.
Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽ có cảm giác như vậy.
- Ta đi thành Chris Star cầu Dida Đại Tát Mãn một việc.
Tiếu Ân nhấn mạnh, trong giọng nói của hắn ẩn chứa một quyết định không nghi ngờ gì nữa.
Juliana dừng tươi cười, ánh mắt nàng sáng rực lên giống như ánh sao trong bóng đêm, rực rỡ chói mắt
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói:
- Ừ, ta chờ chàng.
Tay Tiếu Ân siết chặt tay nàng hơn chút nữa, trong đầu hắn hiện lên những kỉ niệm lúc ở bên cạnh Juliana.
Từ lúc ban đầu gặp nhau ở hồ Stanco, trải qua đại sa mạc, liên thủ khiêu chiến Hoàng Kim Vương Yidikalun, đến sau này, từng giọt từng giọt xuất hiện, lúc này giống như mở ra cuốn sách kỉ niệm, từng kỉ niệm cứ như cưỡi ngựa xem hoa, lướt qua đầu hắn.
Ánh mắt nhìn ra xa, Tiếu Ân đột nhiên nhảy dựng lên, kéo tay Juliana, nói:
- Đi theo ta.
Tuy rằng không biết vì sao Tiếu Ân đột nhiên phản ứng kỳ lạ như vậy nhưng Juliana vẫn thuận theo hắn bay lên không trung.
Trên không trung, Tiếu Ân dùng Ưng Nhãn Thuật, thoáng tìm tòi một chút, lập tức tìm được mục tiêu của hắn. Sau đó, hắn mang Juliana dùng tốc độ nhanh nhất bay đến một mảnh ốc đảo ở phía xa
Bay đến gần hơn, Juliana cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của Tiếu Ân, sóng mắt của nàng như nước phiếm động tình ý nồng đậm nhìn Tiếu Ân, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đem hắn hòa tan vào trong vô hạn dịu dàng.
Rất nhanh, hai người Tiếu Ân đã đi tới ốc đảo này. Hai người bọn họ nhìn nhau cười. Hai tâm linh giống như dung hợp làm một, tuy chỉ là một lại không che đi toàn bộ thế giới của nhau.
Nơi này, chính là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
Tiếu Ân thậm chí còn có cảm giác cảm kích Hỏa Sơn Hồng Trĩ. Nếu không có tiếng kêu khó nghe cực điểm của nó, chỉ sợ Tiếu Ân cũng không có cơ hội âu yếm. Nếu không có ngày đó phát sinh, có lẽ bọn họ sẽ không có duyên gặp lại, hai người sẽ như hai kẻ qua đường, thành hai đường thẳng song song mãi mãi không cùng xuất hiện rồi.
Nắm lấy tay nhau cùng đi tới địa phương bí mật nhất ở một góc trong ốc đảo.
Hoàn cảnh nơi này đã khác hẳn ngày xưa, cành lá sinh trưởng rậm rạp, bọn họ thậm chí đã không tìm được cảnh vật trong trí nhớ nữa rồi.
Chỉ có điều, tay bọn họ vẫn nắm chặt lấy nhau như trước, ở trong lòng bọn họ, chuyện xảy ra ngày đó dường như đã trở thành vĩnh hằng.
Hoàng hôn bên hồ Stanco xuất hiện một biển mây, càng phụ trợ thêm vẻ huyễn lệ của trời chiều, ánh tà dương chậm rãi trầm xuống, dùng sắc đẹp thê mỹ mà thiêu đốt ánh nắng chiều thành màu đỏ tươi.
Tiếu Ân nhẹ nhàng ôm Juliana, ngồi phía trên ốc đảo. Hai người ngồi một lúc lâu đều không nói gì, bọn họ dường như đã có thể thông qua ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể để hiểu nhau.
Từ xa truyền đến một âm thanh rồng gầm, Hắc Toàn Phong rú lên điên cuồng, mang theo chút hương vị thúc giục.
Chân mày nhỏ bé của Juliana cau lại, nhăn lại một chỗ, khiến người ta có cảm giác đau lòng.
Trong lòng Tiếu Ân không ngừng thở dài, sự xinh đẹp của nàng đã đạt tới cấp độ, bất kể nàng lộ ra biểu tình gì đều mị hoặc lòng người.
- Tiếu Ân, Hắc Toàn Phong kêu thật là khó nghe.
Juliana bất mãn nói
Tiếu Ân bật cười, hắn lập tức nhớ tới Hỏa Sơn Hồng Trĩ, tiếng kêu của nó giống như phá chiêng trống khó nghe cực kỳ, tuy nhiên nói thật, tiếng kêu của nó và Hắc Toàn Phong cũng có điểm giống nhau
Trong âm thanh của chúng đều ẩn chưa loại năng lực đặc thù “ rồng gầm”.
Nếu Tiếu Ân không đoán sai thì hẳn là Hỏa Sơn Hồng Trĩ cũng là một loại Á Long.
- Yên tâm, Hắc Toàn Phong là một con ma thú tốt, nó sẽ không gây bất lợi cho nàng.
Tiếu Ân thuận miệng an ủi.
Juliana cúi đầu, ánh mắt xinh đẹp ẩn chứa sương mù mênh mông, giống như hai điểm hiểu tinh giữa mây mù lúc tảng sáng:
- Tiếu Ân, lời đại ma pháp sư Linnou nói là sự thật sao?
Tiếu Ân mơ hồ hỏi:
- Hắn nói gì cơ?
- Sara đấy.
Juliana như cười như không nói:
- Nàng ấy còn xinh đẹp hơn cả ta à?
Trên mặt Tiếu Ân hiện vẻ xấu hổ, bị một mỹ nữ hỏi chuyện như vậy, đầu cũng có chút trướng lên.
Trầm ngâm một lát, Tiếu Ân nói:
- Cô ta quả thật không tồi nhưng so ra vẫn còn kém nàng.
Lời nói của Tiếu Ân quả thật là nói thật, dung mạo của Sara có lẽ không kém hơn Juliana nhưng bản thân nàng thiếu một loại hấp dẫn mị hoặc lòng người.
Loại hấp dẫn này là sở trường của hồ ly tinh, một cái nhăn mặt hay mỉm cười đều có lực hấp dẫn khó tin, trên phương diện lực hấp dẫn thì thiếu nữ tinh linh quả là kém hơn một chút.
Tuy nhiên, nguyên nhân là vì khác biệt chủng tộc, nếu Sara có được lực hấp dẫn tinh thần của riêng nàng, nàng tuyệt đối sẽ không kém hơn Juliana.
Juliana nghiêng đầu, đôi mắt to thoáng nháy động, cũng không biết nàng có tin lời Tiếu Ân hay không.
Tiếu Ân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, hắn vội vàng nói:
- Julianan, lần này ta trở về thực ra là muốn hỏi xin nàng một thứ.
- Cái gì?
- Này, cái đó..
Hắn muốn lấy một ít máu của đối phương, nhưng khi tới trước mặt lại không nói nên lời.
Trong mắt Juliana đầy vẻ hiếu kỳ, đầu tiên nàng nhìn thấy Tiếu Ân ấp úng như thế.
- Nói đi, rốt cuộc chàng muốn lấy gì?
Tiếu Ân cắn răng nói:
- Juliana, Ydikalun từng nói, nàng kế thừa huyết mạch viễn cổ có phải hay không?
Juliana không chút do dự gật đầu
- Đúng vậy ta thuộc bộ tộc viễn cổ Thiên Hồ, ở trong thú nhân có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng đáng tiếc là đến nay chỉ còn một mình ta thôi.
Nói xong, ánh mắt nàng đầy vẻ buồn bã, tự nhiên hiện ra vẻ mặt bi thương.
Trong lòng Tiếu Ân thầm than, may mắn bộ tộc Thiên Hồ còn một mình ngươi, nhiều thêm một người thiên hạ còn chả đại loạn.
- Juliana, kì thật ta phát hiện trong khe nứt thời không có một ma pháp trận.
Tiếu Ân hít sâu một hơi nói:
- Ma pháp trận này có tác dụng rất lớn với việc thăng tiến ma đạo sĩ.
Trong mắt Juliana hiện vẻ kinh sợ, nàng hoảng sợ hỏi:
- Ma đạo sĩ?
Tiếu Ân gật đầu thật mạnh, nói:
- Đúng vậy, chính là ma đạo sĩ.
Đôi mắt to lập tức sáng ngời, bên trong có một loại thần sắc khó tin, sau khi trầm mặc nửa ngày Juliana hỏi:
- Tiếu Ân, hiện tại chàng đã đạt tới cảnh giới lục tinh đại ma pháp sư?
Khóe miệng Tiếu Ân hơi nhếch lên, vẻ mặt hắn có một tia ngạo khí mơ hồ, tuy rằng hắn không trả lời nhưng đây đã là đáp án tốt nhất rồi.
Juliana vỗ vỗ ngực, cảnh tượng đó làm cho hỏa nhiệt trong lòng Tiếu Ân lại một lần nữa dâng lên, nếu không phải có Nhất Hào từng quấy rầy, hắn quả thực rất khó khắc chế.
- Tiếu Ân, tiến bộ của chàng quả thực là ngoài ý liệu của ta rồi.
Juliana thở dài một tiếng, tuy nhiên trong âm thanh của nàng lại tràn ngập vui mừng:
- Ma đạo sĩ, không ngờ chàng sắp tấn cấp lên ma đạo sĩ…
Tiếu Ân cười ha hả, nói:
- Tấn cấp ma đạo sĩ cũng không dễ dàng như vậy, ta cũng không nắm chắc mười phần.
Juliana lên tiếng, đương nhiên nàng hiểu được ma đạo sĩ đại biểu cho cái gì, bao nhiêu người phấn đấu cả đời không thể đạt tới, không ngờ Tiếu Ân còn trẻ như thế đã bắt đầu tấn công cửa ải này.
Trong lòng nàng nhớ đến đánh giá của Đại Tát Mãn Dida với Tiếu Ân, lòng nàng lập tức nóng lên.
Có lẽ Tiếu Ân thực sự có thể trở thành truyền kỳ ngàn năm…
Trong lúc sóng mắt không ngừng lưu chuyển, tâm tình quá kích động, Juliana đã phát huy sức hấp dẫn của bản thân tới cực hạn, toàn bộ lực hấp dẫn đều phát ra. Trong tinh thần cảm ứng của Tiếu Ân, nàng giống như một chiếc đèn hoa mỹ, phát ra ánh sáng mê người.
May là Tiếu Ân có khả năng miễn dịch với lực hấp dẫn của nàng, nếu không hắn cũng không xác định được mình còn có thể bảo trì bình tĩnh hay không.
Sau một lát, dường như đã tiêu hóa được lời nói vừa rồi của Tiếu Ân, Juliana đột ngột hỏi thăm:
- Tiếu Ân, ma pháp trận đó có yêu cầu gì sao, hoặc có gì liên quan tới ta?
Tiếu Ân yên lặng gật đầu, trong lòng không khỏi cảm khái, cảm thấy kiêu ngạo vì trí tuệ của nàng.
- Ma pháp trận này tuy huyền ảo khó lường nhưng, nhưng muốn tạo thành cần ba điều kiện tiên quyết.
Tiếu Ân dừng một chút, nói:
- Thứ nhất cần một viên bát cấp ma hạch làm đầu mối khống chế của ma pháp trận, thứ hai cầm bảy tên đại ma pháp sư đồng thời dung hợp ma lực để kích pháp ma pháp trận; thứ ba.. ma pháp trận này thuộc loại viễn cổ trận pháp, cho nên cần vật dẫn đặc thù.
Sau khi Juliana nghe được điều kiện, không khỏi nao nao.
Nàng trầm ngâm nửa ngày, nói:
- Ngươi tìm ta là vì điều kiện thứ ba đúng không. Ừ, viễn cổ ma pháp trận, ta hiểu được.
Trong mắt của nàng đột nhiên hiện ra một mảng hơi nước, gắt giọng:
- Chàng muốn bắt ta làm tế phẩm.
Tiếu Ân nhìn nàng bộ dạng lã chã muốn khóc, biết rõ là nàng giả vờ nhưng trong lòng vẫn có chút đau lòng.
Tiếu Ân nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giải thích:
- Nói hươu nói vượn, ta nào nỡ bắt nàng làm tế phẩm.
- Thật không?
Juliana lập tức nín khóc, mỉm cười. Nếu nữ nhân bình thường vừa khóc vừa cười, chắc chắn sẽ cho người khác cảm giác giống điên, nhưng nếu là Juliana lại có một loại phong tình mê người.
Tiếu Ân vẫn luôn nhìn gương mặt Juliana chăm chú, thấy trong mắt nàng lóe lên vẻ giảo hoạt, lập tức khẳng định, nàng lại vừa phát huy thiên phú biểu diễn trời phú của hồ ly.
Tiếu Ân hơi hơi lắc đầu, cũng không vạch trần, chỉ yên lặng hưởng thụ.
Thật lâu sau, Tiếu Ân rốt cuộc nói:
- Ta cẫn một ít máu của huyết mạch viễn cổ làm vật dẫn.
- Ừ
Juliana nhẹ nhàng nói.
Tiếu Ân như trút được gánh nặng, tuy rằng những lời này đặc biệt khó nói, nhưng cuối cùng cũng có thể nói ra rồi.
- Tiếu Ân, bát cấp ma hạch và bảy đại ma pháp sư đâu? Chàng tìm được rồi sao?
Juliana đột nhiên hạ thấp âm thanh, nói:
- Ta nhớ rõ trong những bảo bối của sư phụ có một viên bát cấp ma hạch, nếu cần ta mượn đến đây cho chàng.
- Mượn?
Tiếu Ân thoáng nghi hoặc, hắn suy nghĩ một lúc lập tức hiểu rõ được tức hiểu được dụng ý của Juliana.
Không hiểu sao, trong lòng dâng lên một trận lo lắng, hắn cười khổ một tiếng nói: Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
- Không cần, nếu đến chuyện này cũng cần nàng hỗ trợ thì ta không có tư cách làm ma đạo sĩ.
Ho nhẹ một tiếng, Tiếu Ân nói tiếp:
- Ta cũng muốn về lại nhưng mỗi lần nhìn thấy Đại Tát Mãn Dida là không ngẩng đầu lên được.
Juliana hừ nhẹ một tiếng, nói: Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
- Sư phụ coi trọng chàng như vậy, còn nói chàng sẽ là truyền kỳ ngàn năm tiếp theo..
- Ta hiểu được
Tiếu Ân nghiêm túc nói:
- Trong cuộc đời này, Đại Tát Mãn Dida đã giúp ta rất nhiều, trọn đời ta sẽ không bao giờ quên.
Lúc này Juliana mới mỉm cười hài lòng, nói:
- Bát cấp ma hạch chàng lấy từ đâu vậy.
- Người ta đưa.
Tiếu Ân ăn ngay nói thật.
- Đưa.
Juliana mở to mắt đầy vẻ khó tin, vật quý báu như vậy không ngờ cũng có người đưa, thật sự không thể tin nổi.
Tiếu Ân khẽ mỉm cười, nói qua một lần sự tình từ nơi vùng đất tử vong đi ra gặp được Roosevelt.
Tuy rằng hắn đã từng kể qua, nhưng không nói ra sự tình bát cấp tinh hạch và tinh thạch tử kim, tuy nhiên lúc này hắn cũng không tất yếu phải che dấu.
Juliana nghe xong, ngạc nhiên thán phục không ngừng bởi vận may của Tiếu Ân.
- Bát cấp ma hạch chàng đã có, còn bảy vị đại ma pháp sư thì sao?
Tiếu Ân cười thần bí, nói:
- Nàng nghĩ lại, chúng ta đến đây có bao nhiêu người?
- Đến đây bảy…
Ánh mắt Juliana lần nữa trợn tròn, hôm nay Tiếu Ân quả là gây cho nàng thật nhiều bất ngờ:
- Kim, bọn họ cũng đã trở thành đại ma pháp sư?
Tiếu Ân cất tiếng cười to, trong âm thanh tràn đầy kiêu ngạo và đắc ý.
Ngắn chỉ chưa đầy một năm, không ngờ xuất hiện năm đại ma pháp sư, tốc độ tiến giai như vậy, ở nơi đâu cũng là kinh thế hãi tục, làm người ta khó có thể tin.
- Kim, bọn họ và Harrison đang tỷ thí, ta thấy thời gian chắc cũng không sai biệt lắm.
Tiếu Ân chớp mắt, trong ánh mắt hiện ra vẻ đùa giỡn hiếm thấy, nói:
- Chúng ta đi xem thôi, chắc Harrison phải phi thường ngạc nhiên kinh hãi nhỉ…
Ánh nắng chiều chiếu rọi xuống, trên mặt hồ từng đợt sóng gợn màu hoàng kim xinh đẹp, từng đợt từng đợt khiến lòng người say mê.
Tiếu Ân và Juliana nhanh chóng trở về ốc đảo ban đầu, nhưng bọn họ kinh ngạc nhận ra, đám người Kim không ngờ biến đâu mất, đến một người cũng không thấy.
Hai người nhìn nhau, trong lòng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Tinh thần ý thức khuếch tán ra, nhưng điều làm bọn họ thất vọng là đừng nói đám người Kim, đến hơi thở của Hắc Toàn Phong cũng không thấy.
Sắc mặt Tiếu Ân lập tức ngưng trọng, hắn nghĩ tới ma đạo sĩ Pike vẫn âm thầm theo dõi, trong lúc nhất thời có chút lo sợ.
Hay là đám người Kim gặp người kia nên có gì bất trắc sao?
Tuy nhiên, ngẫm lại dường như không có khả năng, đám người Kim người đông thế mạnh, hơn nữa đặc biệt còn có Hắc Toàn Phong có thể đánh cho cả thất cấp ma thú chạy trối chết, cho dù gặp phải Pike cũng không vô thánh vô thức thất thủ chứ.
Dường như cảm nhận được lòng bàn tay Tiếu Ân trở nên lạnh lẽo, thấy hắn bất an, Juliana dịu dàng hỏi:
- Tiếu Ân, chàng đang lo lắng cái gì sao?
Tiếu Ân do dự một chút, rốt cuộc đem việc ma đạo sĩ Pike theo dõi bọn họ nói ra.
Nghe đến việc đám người Tiếu Ân không hiểu vì sao lại bị một ma đạo sĩ theo dõi, đến Juliana cũng không tự chủ mà cảm thấy lo lắng.
Dù sao, uy danh của ma đạo sĩ thật sự là rất lớn, bất kì ai bị ma đạo sĩ theo dõi đều cảm thấy lo sợ.
Tiếu Ân trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
- Không được , Pike là một tai họa, nếu không giải quyết hắn, ta cũng không thể an tâm tu luyện.
Quả thật, cho dù Tiếu Ân bố trí ma pháp trận tốt lắm, nhưng khi bên cạnh luôn có một tên ma đạo sĩ không ngừng thèm muốn, như vậy không ai giữ được tâm trí bình hòa để tu luyện, đừng nói là đột phá ma đạo sĩ.
Juliana hơi gật đầu. Nàng hiểu rất rõ suy nghĩ của Tiếu Ân, nói:
- Tìm sư phụ đi, nếu đối phương chỉ là một thất tinh ma đạo sĩ, chắc sư phụ có thể dễ dàng chiến thắng.
Tiếu Ân do dự nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu, thét dài một tiếng.
Tiếng thét kéo dài không dứt, lấy hắn làm trung tâm tản ra bốn phía.
Trên mặt hồ lập tức nổi sóng, tần suất ngày càng lớn, giống như bị tấn công vô số lần, truyền ra càng lúc càng xa.
Juliana hoảng sợ hỏi:
- Tiếu Ân, chàng làm sao vậy?
Tiếu Ân trầm giọng nói:
- Ta tin tưởng bọn họ, lấy thực lực của bọn họ tuyệt đối không dễ dàng biến mất.
Thanh âm hắn vừa truyền ra, từ xa cũng truyền đến đây một âm thanh rồng gầm
Tuy rằng âm thanh đó thật là khó nghe, mặt Juliana lập tức nhăn thành một đoàn, nhưng trên mặt Tiếu Ân lại hiện vẻ hưng phấn vô cùng.
- Hắc Toàn Phong, đó là Hắc Toàn Phong.
Tiếu Ân kêu lên đầy vẻ vui mừng.
Trong tiếng kêu của Hắc Toàn Phong Tiếu Ân cũng không nghe thấy được vẻ gì lo lắng, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Kéo theo Juliana vốn không tình nguyện bay về phương hướng đó, chỉ có điều, một lát sau, một con quái vật lớn dưới ánh trăng dùng tốc độ nhanh như tia chớp bay lại gần đây.
Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, vội vàng kéo Juliana về phía sau, đồng thời giơ hai tay ra.
- Hô
Thân hình to lớn của Hắc Toàn Phong đụng vào trước hai tay Tiếu Ân nhưng nhờ mọi người khống chế chuẩn xác, nên trượt qua hai tay Tiếu Ân, không gây ra áp lực gì.
Phía sau Tiếu Ân, Juliana một lần nữa kinh ngạc mở to mắt nhìn, nàng bị lực khống chế khủng bố của Hăc Toàn Phong làm cho hoảng sợ.
Một con ma thú không ngờ lại có lực không chế chuẩn xác như thế, vậy thành tựu sau này của nó sẽ ra sao đây?
Điểm này thật sự khiến người ta chờ mong nha.
Sau khi cùng Hắc Toàn Phong thân thiết trong chốc lát, vài điểm đen xuất hiện ở phương xa, Tiếu Ân không cần xem cũng biết đó là đám người Kim
Từ xa, âm thanh Harrison đã truyền tới:
- Juliana, có quỷ.
Tiếu Ân mang theo Hắc Toàn Phong bay về trên ốc đảo, nghe thấy những lời này thoáng giật mình, không khỏi liên tưởng đến Pike.
Lông mày hắn nhăn lại, trong lòng biết rõ có người này đang ẩn nấp bên cạnh, làm hắn thấy rất kiêng kị, gần như thần hồn nát thần tính, gà chó không yên.
Sau một lát, Harrison là người đầu tiên đi tới ốc đảo, hắn lập tức kêu lên:
- Juliana, ngươi chắc chắn sẽ không tin.
Juliana chớp chớp măt, lúc này ánh mắt nàng không còn nửa điểm quyến rũ chỉ còn ánh mắt thật trong suốt.
Harrison sửng sốt, vội vàng nói:
- Juliana, không cần diễn trò với ta ở trước mặt ta, đừng quên, ta có đại nhân Cruyff thủ hộ, ngươi không mê hoặc ta được đâu.
Sắc mặt Juliana ửng đỏ, vẻ thanh thuần vừa mới biểu hiện ra ngoài lập tức biến mất không thấy. Dường như chỉ chớp mắt nàng liền biến thành một quả ớt nhỏ :
- Harrison, nếu trên người ngươi không có Cruyff đại nhân , ta sẽ không bỏ công dắt theo ngươi đi, và cho phép ngươi làm bảo tiêu của ta.
Tiếu Ân nghe xong, vừa tò mò, vừa buồn cười
Có Cruyff thủ hộ, mỗi một lần khi Harrison bị Juliana mê hoặc, linh vật kia đều sẽ ra tay tương trợ, khiến hắn thoát khỏi quẫn cảnh bị mê say.
Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng Juliana lại cố tình nhìn trúng điểm này, bắt hắn làm bảo tiêu của chính mình.
Không thể không nói, suy nghĩ của Juliana quả thật khác một trời một vực với suy nghĩ của đám người Tiếu Ân .
Harrison ảo não khoát tay áo, nói: Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
- Quên đi, nói chuyện đứng đắn đi, ngươi xem, chỉ trong ngắn ngủi một năm, không ngờ đám người Kim lại tiến bộ lớn như thế.
Ánh mắt Juliana đảo qua đám người Kim, ra vẻ do dự, nửa ngày sau mới thản nhiên nói:
- Ta đoán, bọn họ đều thăng lên làm đại ma pháp sư đúng không.
Harrison lập tức sửng sốt, ánh mắt hắn chợt xem xét Tiếu Ân, trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ vẻ, hậm hực nói:
- Ta nên sớm đoán được, bọn họ trăm phương nghìn kế kéo ta đi xa như vậy, là muốn cho các ngươi hai người khanh khanh ta ta. Hừ, Tiếu Ân khẳng định là đều nói cho ngươi hết cả rồi.
Sắc mặt Juliana ửng đỏ, tuy nhiên nàng cũng không có phản bác, chỉ có điều ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Nữ tử thuộc thú nhân và thiếu nữ nhân loại có ý tưởng và thói quen không giống nhau, đối với các cô nương thú nhân tộc mà nói, các nàng cũng không kiêng kỵ nói về bạn trai của mình, nếu bạn trai là kiệt xuất, như vậy các nàng cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
Tên điểm này, thiếu nữ nhân loại không thể thẳng thắn bằng thiếu nữ thú nhân tộc.
Ánh mắt Tiếu Ân liếc qua đám người Kim, hắn hỏi:
- Kim, các ngươi có gặp được Pike không.
Kim lắc lắc đầu, đột nhiên sắc mặt đại biến, nói:
-Sư, ngài gặp phải ma đạo sĩ đó?
Vài đệ tử còn lại giật mình kinh hãi, Đức Lỗ Phu hung hăng giậm chân, nói:
- Sư phụ, chúng ta không nên rời khỏi ngài.
Lai An gật đầu một cái thật mạnh, ồm ồm nói:
- Đúng vậy, không thể rời khỏi.
Tiếu Ân lập tức là dở khóc dở cười, không thể tưởng được mình quan tâm hỏi một câu, không ngờ lại cho bọn họ hiểu lầm.
Tuy nhiên, biểu hiện của đám người Kim, không thể nghi ngờ khiến nội tâm Tiếu Âm cảm thấy ấm áp vô cùng .
Lúc này, Tiếu Ân đã quyết định, bất kể như thế nào đều phải giải quyết nhân tố nguy hiểm là Pike, nếu không vạn nhất vài đệ tử của hắn có một người xảy ra chuyện, đủ để cho Tiếu Ân hối hận không kịp.
Ngẫm nghĩ một chút, Tiếu Ân quyết định nghe theo đề nghị của Juliana, đi mời đại tát mãn Dida ra tay.
Ngày xưa vì hoàn thiện sát lục thiên mạc cho hắn mà Dida Đại Tát Mãn đã đánh chết mấy vạn Tuyết Lang Nhân, hơn nữa lúc này đây hắn lại kết thân với Juliana, đệ tử mà đại tát mãn Dida yêu quý nhất, hai điểm này đều là nhân tình cả đời hắn không thể trả hết.
Nếu đã thiếu nhiều nhân tình như thế, như vậy nhiều thêm một cái cũng không sao cả.
Hắn vốn tính là sau khi tấn cấp ma đạo sĩ mới đi thành Chris Star gặp Đại Tát Mãn Dida, tuy nhiên giờ phút này này kế hoạch chắc sửa chữa lại rồi.
Than nhẹ một tiếng, Tiếu Ân lại lần nữa kéo lại bàn tay nhỏ bé của Juliana, trịnh trọng nói:
- Kim, tại đây dựng lều nghỉ ngơi một đêm, sáng mai, chúng ta đi thành Chris Star
Kim dạ một tiếng, vội vàng cùng đám người Lai An đi chọn lựa địa hình thích hợp cho lều trại
Vài người bọn họ đều đã trở thành đại ma pháp sư, nếu là ở nơi khác, đã sớm là đại nhân vật nổi tiếng xa gần, việc nhỏ như dựng lều trại sao còn đến lượt bọn họ làm. Nhưng, ở trong này, bọn họ trước là Tiếu Ân đệ tử, hơn nữa làm chuyện này nhiều năm như vậy, sớm dưỡng thành thói quen.
Chỉ có điều Linnou, Harrison lại có chút hậm hực, bọn họ liếc nhau, muốn lên đi hỗ trợ, lại bị Mary ngăn cản.
Thấy được đám người Kim tay chân lanh lẹ trong thời gian ngắn đã làm xong hết thảy, hai người bọn họ cũng không lấy làm kỳ, đối với bản lĩnh dạy đồ đệ của Tiếu Âm bội phục sát đất.
Hắn chẳng những có thể khiến đám người Kim nhanh chóng tăng thực lực mà còn giữ chặt được vài đệ tử này.
Ở trong thế giới ma pháp , tuyệt đại bộ phận thầy trò quan hệ đều là bình thản , mà quan hệ bọn họ gần như còn muốn nồng đậm hơn ba phần so với quan hệ ruột thịt, thật sự là cực kỳ hiếm thấy.
Vào ban đêm, Hắc Toàn Phong và Kim phụ trách gác đêm, đám người Lai An cũng là không chịu buông tha một cơ hội nào, cho dù là không có hoàng kim kết giới, cũng cố gắng minh tưởng đến hơn nửa đêm
Xem trình độ cố gắng của bọn họ Linnou và Harison cũng thấy mặc cảm, cũng có chút hiểu rõ vì sao bọn họ có thể có được thực lực trong thời gian ngắn như vậy
Nếu không nắm hết mọi cơ hội để cố gắng, dù Tiếu Ân có bản lĩnh lớn như thế nào cũng không thể khiến đám người Kim có được thành tựu không thể tin nổi như thế
Quyển 5: Nặc Khả Đa chi quyển
Chương 30
Pháp trận của tinh linh
Nguồn: Vip.vandan
Sáng sớm hôm sau, mọi người lập tức cưỡi lên Hắc Toàn Phong bay đi thủ đô đế quốc Lang Nhân
Tuy rằng bọn họ có không ít người, cân nặng cũng không nhẹ nhưng ngồi lên lưng Hắc Toàn Phong cũng không tạo ra gánh nặng gì cho nó.
Bằng thân thể mạnh mẽ mà ít sinh vật có được như Hắc Toàn Phong, cho dù là nhiều gấp đôi, chỉ sợ nó cũng không thèm để ý.
Tốc độ Hắc Toàn Phong nhanh hơn mọi người rất nhiều, đặc biệt khi nó mở hai cánh ra, không chút nào che dấu thân hình, thì lúc đó tốc độ quả thực như chớp giật, làm người ta khó có thể tưởng tượng ra được.
Dưới loại tốc độ này, đám người Tiếu Ân căn bản không thể xác định được Rui Pike có thể theo kịp hay không.
Tuy nhiên bọn họ có thể khẳng định là, nếu ma đạo sĩ này có thể đi theo từ đế quốc Nặc Khả Đa đến đây, thì chỉ khoảng cách từ hồ Stanco đến đế đô không có khả năng hắn theo không được.
Hai ngày sau, bọn họ thuận lợi đi tới đế đô.
Khi bóng dáng Hắc Toàn Phong xuất hiện trên bầu trời đế đô, vô số người đều khẩn trương lên
Những người phụ trách thủ vệ hôm đó và đại ma pháp sư đều bay lên trời, tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy ngồi trên người Hắc Toàn Phong không ngờ lại là Harrison và Juliana đã ra ngoài mấy ngày nay, lập tức là cao hứng hoan hô lên.
Bất kể là Juliana, hay là Harrison - sứ giả tam đầu lang Cruyff, đều có địa vị không nhỏ ở trong đế quốc Lang Nhân.
Chuyện hai người bọn họ cùng nhau rời đi đã sớm bị người ta truyền tụng khắp nơi, tuyệt đại đa số mọi người không rõ chân tướng nghĩ là hai người bọn họ bỏ trốn rồi. Nhưng duy có một số người thân cận mới biết được, linh vật thiên hồ của Juliana và linh vật Cruyff của Harrison căn bản là hai cực đoan, cho dù là trời sụp đất nứt, hai người có được linh vật này cũng không có khả năng kết hợp.
Đương nhiên, quan hệ của bọn họ có thể coi như hòa hợp, cũng không vì sự bài xích giữa hai linh vật mà trở mặt thành thù. Tuy nhiên muốn nói bỏ trốn và vân vân, thì những người có chút hiểu biết đều tuyệt đối không tin.
Khi tin bọn họ trở về truyền ra, một lão Tát Mãn mà Tiếu Ân cực kỳ quen thuộc đã nhanh chóng chạy lại đây.
Lúc Hắc Toàn Phong dừng lại Đại Tát Mãn Feilide bắt đầu run rẩy.
Đầu tiên ánh mắt hắn liếc qua người Juliana và Harrison, sau khi xác nhận bọn họ không có nửa điểm tổn thương, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó, hắn nhìn thấy Tiếu Ân, trên mặt lập tức lộ ra một vẻ giật mình, có chút nén giận nói :
- Harrison các hạ, Juliana tiểu thư, hoá ra các ngươi đi đón Tiếu Ân các hạ sao ?
Harrison ha ha cười, thẳng thắn thừa nhận.
Feilide khẽ lắc đầu, nói :
- Ta biết các ngươi và Tiếu Ân các hạ là bằng hữu tốt của nhau. Nhưng cứ như vậy vô thanh vô tức đi ra ngoài, cũng thật sự là quá mức rồi.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Harrison, bi thương nói :
- Đặc biệt là Harrison các hạ, trên người ngài còn có Cruyff đại nhân, nếu ngài có cái gì ...
Hắn ho khan vài tiếng thật mạnh, tuy rằng lời nói phía sau hắn không dám nói ra, nhưng người ở đây đều là nhân tinh, đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn.
Mặt Harrison lập tức lộ vẻ nhăn nhó, tuy nhiên thật sự không biết nên ứng phó như thế nào này với lão Tát Mãn có uy danh cực lớn ở đế quốc Lang Nhân này.
Đột nhiên, một thanh âm từ trong tòa thành Harrison truyền ra.
- Feilide, ngẫu nhiên đi ra ngoài điều tiết một chút tâm tình, đối với sự trưởng thành của bọn họ mới có lợi. Ngươi đừng quên, chim chóc dưỡng trong nhà không thể bay cao.
Feilide nao nao, nếu là người khác dám nói như vậy, hắn chắc chắn mắng trả. Nhưng, hắn nhận ra chủ nhân thanh âm này, cho nên sau khi ngẫm nghĩ một chút, liền cung kính dạ một tiếng.
Trong mắt Juliana hiện lên một tia sợ hãi lẫn vui mừng, mỉm cười chạy vào bên trong tòa thành.
Harrison chắp hai tay lại, nói :
- Feilide Đại Tát Mãn, ta muốn đi gặp Dida Đại Tát Mãn, mong ngài thứ lỗi.
Feilide cười khổ lắc lắc đầu, phất phất tay. Harrison như lấy được đại xá, chạy theo vào trong.
Trên mặt Tiếu Ân lộ vẻ tươi cười, sau khi cùng Feilide hàn huyên vài câu, cũng mang theo đám người Kim tiến vào bên trong tòa thành.
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, trên mặt Feilide cũng lộ ra một nụ cười.
Hắn cũng hiểu được Dida đại tát mãn rất coi trọng đám người Tiếu Ân, như vậy quan hệ giữa Harrison, Juliana và Tiếu Ân tất nhiên càng thân thiết càng tốt rồi.
Sau khi tiến nhập nội bảo, cảnh sắc trước mắt tự nhiên biến đổi.
Nếu nói bên ngoài kia khắp nơi trên đường đều sung đầy không khí hào sảng của Lang Nhân, đi dưới bóng mát của cành lá rậm rạp làm người ta cảm thấy tâm tình sảng khoái, thì ở nội bảo, chính là biển hoa đủ mọi màu sắc. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Juliana đứng giữa biển hoa, người và hoa tôn nhau lên, gương mặt cũng kiều diễm hơn ba phần.
Ở bên cạnh Juliana, Dida Đại Tát Mãn ngồi ở trên một chiếc đằng y (ghế bằng song mây), ánh mắt lão liếc qua Tiếu Ân và những người đứng sau hắn.
Chậm rãi, trong mắt lão liền tràn đầy vẻ kinh ngạc, dường như là không thể tin được vào mắt mình, Dida lần đầu tiên nhắm hai mắt lại.
Sau một lát, khi lão một lần nữa mở mắt, ánh mắt lại bộc phát ra một đoàn hào quang rực rỡ chói mắt.
Đoàn hào quang này tới cũng nhanh, đi lại nhanh hơn, đám người Tiếu Ân còn chưa kịp phản ứng, nó đã là biến mất tăm mất tích rồi.
Giờ phút này, trừ Mary đang phụ trách chiếu cố Hắc Toàn Phong ra, mọi người đều đã gặp được vị đệ nhất nhân của đế quốc Lang Nhân này.
Đặc biệt Linnou, trước khi nhìn thấy Dida Đại Tát Mãn, trong lòng hắn còn có chút mơ hồ không quá tin tưởng.
Đối với lão ma pháp sư cả đời sinh hoạt nơi trung tâm nhân loại này, hắn cũng không rất tin tưởng Tát Mãn của lang nhân sẽ có thực lực sánh ngang với vài vị ma đạo sĩ.
Tuy nhiên, khi hắn thực sự gặp được Dida đại tát mãn, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ như biển cả vô biên vô hạn, tất cả nghi hoặc trong lòng đều nhanh chóng biến mất.
Nhân vật như vậy, chỉ sợ còn lợi hại hơn một ít so với Griffin và Rui Pike.
Lúc này, trong lòng Linnou hiện lên một bóng người, có lẽ, chỉ có thủ tịch đại trưởng lão trong ma pháp công hội của đế quốc Nặc Khả Đa mới có tư cách so sánh với vị Tát Mãn này.
- Dida Đại Tát Mãn, chũng ta tới thăm ngài.
Tiếu Ân cung kính nói.
Dida cười khổ một tiếng, nói :
-Tiếu Ân, ngươi và đệ tử của ngươi lại một lần nữa khiến ta ngạc nhiên vui mừng .
Tiếu Ân mỉm cười không nói, tuy rằng bọn họ đã hết sức che dấu, nhưng còn chưa đủ khả năng che dấu được vị lão nhân này.
- Tiếu Ân, vị tiên sinh phía sau ngươi là…
Tiếu Ân vội vàng giới thiệu Linnou với Dida, Dida nghe nói Linnou là đại sư chế tác ma pháp trượng, trên mặt có vẻ rung động.
Trong lòng Tiếu Ân cảm thấy kỳ lạ, Dida là một thú nhân tát mãn, chẳng lẽ hắn cũng muốn một cây ma pháp trượng sao ?
Tuy nhiên hắn chưa từng nhìn thấy cảnh khi thú nhân tát mãn chiến đấu với con người, còn cầm một cây ma pháp trượng lúc ẩn lúc hiện.
Sau một lát. Dida thở dài một tiếng, nói :
- Tiếu Ân, nói cho ta tình huống sau khi các người rời đi. Ta vô cùng tò mò, các ngươi tu luyện như thế nào mà lại có thể tiến cấp nhanh như vậy.
Quả thật, Dida đã nhìn ra, bọn người Kim đã đột phá tam tinh ma pháp sư, thành công tấn cấp trở thành đại ma pháp sư rồi.
Nếu chỉ là như thế này, sẽ không làm lão khiếp sợ như thế, bởi vì đám người Kim dù sao cũng đều từ trong tử vong đi ra, ở trong thời gian ngắn có tiến bộ nhảy vọt như thế, cũng là có khả năng.
Nhưng tiến bộ của Tiếu Ân quả là đáng sợ.
Lúc này, hơi thở của Tiếu Ân đã đạt tới cực hạn.
Là người từng trải, đương nhiên Dida hiểu nó đại biểu cho cái gì.
Không ngờ chỉ trong một năm Tiếu Ân đã vượt một cấp, từ tứ tinh trực tiếp thăng tiến tới lục tinh, hơn nữa còn là trạng thái lục tinh đỉnh.
Dường như chỉ cần bước thêm một bước, liền có thể đột phá cực hạn, đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ
Trong thế giới ma pháp, ma đạo sĩ là một danh từ đầy sức hấp dẫn, gần như là mục tiêu cả đời của đại đa số ma pháp sư.
Ai cũng biết nói ngàn năm truyền kỳ chẳng qua chỉ là một truyền kỳ, cho dù là người có thiên phú cao đến đâu cũng không dám nói hắn có thể trở thành loại nhân vật truyền kỳ.
Cho nên, ma đạo sĩ mới thành mục tiêu cao nhất của những ma pháp sư có thiên phú trác tuyệt.
Tuy rằng Dida cũng không phải một con người, nhưng lúc lão còn trẻ, có kết giao thân thiết với nhân loại và tinh linh, lão cũng biết ở trong thế giới con người, dường như chưa từng xuất hiện ma đạo sĩ dưới một trăm tuổi.
Căn cứ trí nhớ của lão, người thăng tiến ma đạo sĩ nhanh nhất là một thiên tài mấy vạn năm trước đã đi ra từ vùng đất tử vong.
Vị thiên tài này cũng giống với Tiếu Ân, ở trong khe nứt thời không trực tiếp trở thành đại ma pháp sư. Nhưng, sau khi hắn rời khỏi khe nứt thời không, cũng phải cần cù khổ luyện hơn mười năm, đến hơn một trăm tuổi mới trở thành ma đạo sĩ.
Cho tới nay, Dida Đại Tát Mãn đều cho rằng người này đã có thiên phú khó tin rồi. Nhưng đến lúc này lão mới biết được, cái gọi là thiên tài chính là người ở trước mặt lão, hơn nữa nhìn sự tiến bộ của đám người Kim, dường như bọn họ cũng có thiên phú không thua gì vị thiên tài trác tuyệt kia.
Tiếu Ân chậm rãi nói chuyện, chọn lựa nói ra một ít chuyện sau khi trở về cho Dida.
Dida Đại Tát Mãn từng hiểu lầm hắn là đệ tử của người nào đó, Tiếu Ân cũng không nói rõ, mà lúc này, hắn cũng chỉ nói qua loa vấn đề này, không thực sự nói rõ. Tuy nhiên, hắn cũng không giấu diếm chuyện thánh địa tu luyện.
Quả nhiên, sau khi Dida nghe về ma pháp trận cũng không khỏi động dung
Trầm ngâm một chút, Dida nói :
- Tiếu Ân, ngươi bố trí cái thánh địa tu luyện kia, có thể bố trí một cái nữa ở đế quốc Lang Nhân được không ?
Tiếu Ân không chút do dự đáp ứng ngay.
Tuy rằng lúc này hắn đã là trưởng lão ngoại tộc của Nguyệt Tinh Linh tộc, nhưng thực sự mà nói, quan hệ với tinh linh tộc và lang nhân tộc vẫn không thể như nhau được.
Đang lúc Dida đạt được câu trả lời vừa lòng, cười hớn hở, Juliana đột nhiên ôm lấy cánh tay lão, dịu dàng nói :
- Sư phụ, Tiếu Ân bọn họ hiện đang bị người ta đuổi giết, cho nên không thể bố trí ma pháp trận cho người được.
Gương mặt Dida đang lộ vẻ tươi cười lập tức lộ vẻ âm trầm. Tuy rằng lão không nói gì, nhưng vẻ mặt của lão đã biểu hiện toàn bộ sự phẫn nộ của lão.
- Tiếu Ân, ai đuổi giết ngươi ?
Trong mắt lão có một tia hào quang nguy hiểm, hỏi :
-Có phải là Yidikalun không ?
Tiếu Ân cười khổ một tiếng, nếu người đuổi giết hắn chính là Yidikalun, thì Tiếu Ân căn bản không thể thuận lợi trốn thoát. Hắn lắc lắc đầu, nói qua chuyện về Rui Pike một lần, hắn cũng không biết rõ vì sao vị ma đạo sĩ này lại đuổi giết chính mình.
Sau khi Dida biết đối phương chỉ là một gã thất tinh ma pháp sư, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là Yidikalun, ngay cả là lão, cũng không có nắm chắc có thể thắng, nhưng chỉ là một gã thất tinh ma đạo sĩ, lão cũng không cần lo lắng.
Thấy được Dida đáp ứng luôn không chút do dự, đám người Tiếu Âm lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Quả thật, bị một ma đạo sĩ âm thầm theo dõi đúng là áp lực rất lớn, tuy rằng bọn họ có nhiều người như vậy, chưa chắc vốn không có lực đấu một trận. Nhưng chỉ cần không phải là ngu ngốc, sẽ không có ai nguyện ý trực tiếp đối kháng cùng loại nhân vật này.
Ở lại ba ngày trong tòa thành Harrison, Tiếu Ân cần một đống tài liệu lớn, tất cả đều là tài liệu ma pháp dùng để xây dựng thánh địa tu luyện, trong đó cũng không có vật phẩm gì quá mức quý trọng, tuy nhiên số lượng đúng là có chút kinh người rồi.
Theo ý của Tiếu Ân là đi tới ma pháp công hội xem thử, hẳn là có thể tìm được đủ. Nhưng không nghĩ tới, sau khi Tiếu Ân đưa danh sách tài liệu ra, Dida Đại Tát Mãn lập tức chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho hắn.
Lúc này, Tiếu Ân mới nghĩ ra, Dida Đại Tát Mãn là đại biểu của một quốc gia, quốc gia này lại có thực lực cường thịnh không thua kém đế quốc Nặc Khả Đa
Vì vậy tất nhiên một chút tài liệu ma pháp không thể là vấn đề rồi.
Sau khi thu thập đầy đủ mọi thứ, Tiếu Ân và đám người Kim tiến vào tòa thành do Dida xây dựng riêng cho bọn họ.
Ở trong tòa thành này, trừ Tiếu Ân và đám người Kim ra, đến Dida và Juliana cũng không được tiến vào.
Hơn nữa, để thuận lợi hoàn thành ma pháp trận, ở bên ngoài tòa thành này, bất cứ lúc nào cũng có hơn năm vị cao thủ cấp bậc đại ma pháp sư hoặc đại tát mãn thủ hộ.
Bất kì ai cũng không thể tránh qua bọn họ để vào quấy rầy Tiếu Ân bày trận.
Nếu là bình thường, loại cao thủ này tuyệt đối không chịu làm hộ viện giữ nhà cho người khác. Tuy nhiên sau khi bọn họ biết Tiếu Ân ở bên trong để làm gì, liền lập tức chạy tới, thậm chí còn không cần Dida đại tát mãn phân phó, liền tự giác làm thủ vệ.
Bọn họ đều là người thông minh, đều biết một khi thứ này tạo thành, như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn với tu vi của bọn họ. Dưới tình huống như vậy, bất kể là xuất công xuất lực, đều phá lệ nhiệt tình.
Khi ở công quốc Louis, Tiếu Ân đã dùng mười ngày để hoàn toàn thành ma pháp trận này, như vậy ở trong này, hắn cũng tính toán sử dụng từng đó thời gian
Mặc dù, dưới sự trợ giúp của Nhất Hào, hắn thậm chí có thể nén ép thời gian còn ngắn ngủn chưa đến một ngày, nhưng Tiếu Ân cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên không muốn gây chuyện náo động.
Ngày thứ năm kể từ khi hắn bước vào tòa thành, một năng lượng dao động mãnh liệt trong tòa thành Harrison chợt bạo phát ra.
Loại hơi thở mạnh mẽ này làm cho Tiếu Ân cũng không thể không sợ hãi
Hắn lập tức nhận ra chủ nhân cỗ hơi thở này đúng là Dida Đại Tát Mãn
Thoáng suy ngẫm, Tiếu Ân lập tức hiểu được, chắc chắn là Dida phát hiện ra hơi thở của Rui Pike, cho nên mới đột nhiên bùng nổ, muốn giải quyết tai họa này tại chỗ.
Quả nhiên cỗ hơi thở này lập tức bay về một hướng.
Lúc đầu Tiếu Ân cũng không cảm ứng được ở phương hướng kia có cái gì không ổn, nhưng khi hơi thở của Dida đại tát mãn nhanh chóng tới gần, nơi đó cũng bộc phát ra một hơi thở mạnh mẽ khác
Trong cỗ hơi thở này tràn đầy cảm giác hỗn loạn và thô bạo, nó cùng hơi thở của Đại Tát Mãn hung hăng va chạm với nhau.
Trong nháy mắt, toàn bộ cao thủ cấp bậc đại ma pháp sư và Tát Mãn trở lên trong thành Chris Star đều phát tán ra hơi thở của chính mình.
Tuy nhiên bọn họ cũng không ai muốn ra tay tương trợ, chẳng qua là mang theo tâm lý muốn xem kịch vui mà thôi.
Bởi vì ở trong lòng bọn họ đều tin tưởng Dida đại tát mãn tất thắng. Bất kể tên đang âm thầm ẩn nấp đến tột cùng là ai, chỉ cần hắn bị Dida đại tát mãn theo dõi, cũng chính là ngày chết của hắn.
Hai cỗ hơi thở giằng co một chút, chỉ trong giây lát mà thôi.
Hơi thở của Dida đại tát mãn đã chiếm thượng phong tuyệt đối, áp chế đối phương đến không thở nổi
Rui Pike đúng là một gã ma đạo sĩ hàng thật giá thật, thực lực của hắn ngay cả là ở nơi trung tâm của nhân loại, cũng là thuộc loại nhân vật đứng ở trên cao.
Nhưng đáng tiếc chính là, hắn hiện giờ đang đối mặt lại là Dida siêu cấp cao thủ ngàn năm khó gặp của đế quốc Lang Nhân.
Vị lang nhân này thậm chí còn chưa phát động linh vật biến thân đã tuyệt đối chiếm ưu thế hơn Rui Pike.
Rui Pike không chỉ là một gã ma đạo sĩ, hắn cũng là một tên cường đạo hàng thật giá thật, thấy tình thế không ổn lập tức từ bỏ tôn nghiêm của ma đạo sĩ, xoay người bỏ chạy
Dida đương nhiên không có khả năng buông tha người này dễ dàng như thế, hóa thân thành một đạo cầu vồng ba màu, theo sát không tha. Hai người một đuổi một chạy, nháy mắt liền đã chạy ra xa.
Tiếu Ân đang ở bên trong tòa thành đã sớm tập trung tinh lực thể ngộ trận chiến giữa hai người ngay khi Dida Đại Tát Mãn bùng nổ ra.
Đối với Tiếu Ân mà nói, loại trận đấu như thế này có sự trợ giúp rất lớn. Nếu có thể được thể nghiệm vài lần cuộc chiến đấu giữa ma đạo sĩ, như vậy hắn thậm chí còn có thể trực tiếp đột phá cực hạn.
Nhưng đáng tiếc chính là, Rui Pike tự biết không địch lại, cho nên chẳng qua là tiếp nhận một chút, liền lập tức bỏ chạy đi xa, không khỏi làm hắn thất vọng.
Tuy nhiên, thực lòng mà nói, trong lòng hắn đánh giá cao Rui Pike.
Làm một ma đạo sĩ, không ngờ lại có khả năng quyết đoán như vậy, quả nhiên không hổ có tên là ma đạo sĩ kiêm cường đạo.
Chỉ là điều làm Tiếu Ân cảm thấy vạn phân khó hiểu chính là, phong cách hành sự của người này dường như không giống loại ma pháp sư phái học viện nơi trung tâm nhân loại. Ngược lại có chút giống ma đạo sĩ và tát mãn trên đại thảo nguyên đã qua nhiều lần quyết đấu sinh tử, có thể ở nháy mắt có phán đoán chuẩn xác và có lợi nhất.
Lúc này, trong lòng Tiếu Ân thực sự tò mò về lai lịch chân chính của Rui Pike, chẳng qua trước mắt còn không thể có được tin tức chuẩn mà thôi.
Ngày thứ bảy, Tiếu Ân ở bên trong tòa thành, đại bộ phận thời gian dùng để tiêu hóa lúc hơi thở của Dida và Rui Pike va chạm với nhau.
Đám người Kim thực lực chưa đủ, còn không thể cảm ứng được huyền ảo trong đó, nhưng dưới sự cảm ứng của Tiếu Ân và Linnou, những thứ xảy ra trong nháy mắt này này đủ để bọn họ thu được lợi ích.
Nếu có thể, bọn họ thật muốn chộp Rui Pike tới, bắt hắn ngoan ngoãn cùng Dida Đại Tát Mãn so đấu một hồi, để cho bọn họ chuyên tâm thể ngộ một chút sức mạnh chân chính của ma đạo sĩ.
Có lẽ dưới tình huống đó bọn họ có thể đột phá cũng nên.
Sau bảy ngày, Tiếu Ân cuối cùng cũng có điều thể ngộ, hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và bước đột phá cuối cùng dường như ngày càng gần.
Nhưng khoảng cách tưởng chừng chỉ mỏng manh như một tầng giấy này lại khiến hắn có cảm giác vô lực. Dường như bất kể hắn cố gắng như thế nào, đều không thể vượt qua.
Loại cảm giác này khiến tâm trí Tiếu Ân dường như bị vây trong cảm giác bất an.
Tiếu Ân biết rõ, hắn dừng lại ở loại cảm giác này càng lâu thì càng bất lợi với sự trưởng thành của hắn
Nếu hắn dừng lại cảnh giới này quá lâu mà không thể đột phá, thì cả đời hắn chỉ sợ không thể đột phá nổi
Linnou chính là một ví dụ rõ ràng
Hơn mười năm trước, hắn cũng đã là lục tinh đại ma pháp sư, trải qua hơn mười năm tu hành, đã sớm đạt tới cảnh giới đỉnh cao. Nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể đột phá, cuối cùng không thể chịu đựng áp lực trong lòng mà suy sụp rồi buông tha.
Tuy rằng thực lực của hắn cũng không có bởi vì buông tha cho việc tiến cấp mà suy yếu đi, nhưng muốn tiến thêm một bước, cũng là muôn vàn khó khăn.
Nếu không như thế, lấy thân phận và địa vị của hắn, sao có thể buông bỏ mọi thứ, cam tâm tình nguyện đi theo Tiếu Ân.
Kỳ thật, bất kể làm bất cứ chuyện gì, đều là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lần hai sẽ mà suy, đến lần thứ ba sẽ kiệt lực mà từ bỏ.
Tiếu Ân nếu không thể thừa cơ hội này thành công đột phá, như vậy đối với sự trưởng thành sau này của hắn khẳng định sẽ có ảnh hưởng tiêu cực.
Tuy rằng không đến mức vĩnh viễn cũng không thể đột phá, nhưng không có mười năm để tinh thần khôi phục. Hắn cũng quyết không có khả năng tấn công tiếp lần thứ hai.
Cho nên bảy ngày sau, Tiếu Ân quyết định nhanh chóng bố trí xong ma pháp trận, cùng Mary đưa năng lượng hoàng kim vào tiến hành kích phát.
Sau khi làm xong hết thảy, Tiếu Ân lấy ít máu từ chỗ Juliana, sau đó mang theo đám người Kim rời khỏi thành Chris Star
Tuy rằng Dida Đại Tát Mãn chưa trở về, nhưng Tiếu Ân cũng không chờ kịp nữa rồi.
Bởi vì cảm thấy cái loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt. Cái loại cảm xúc sắp đột phá này làm cho tất cả mọi người bị vây bên trong một loại cảnh giới bán điên cuồng.
Tất cả mọi người đều biết rõ kỳ ngộ và nguy hiểm bên trong cảnh giới này, cho nên không ai phản bác quyết định của Tiếu Ân. Juliana vốn muốn theo Tiếu Ân cùng nhau r
/482
|