Nắng mai xuyên qua làn sương sớm hắt lên vách núi, mặt đất như bị người ta dùng dao gọt dần cái vỏ ngoài đen đúa.
Trong làn sương biển dày đặc bao phủ Long Đảo. Tiếu Ân và Hắc Long Vương sóng vai đứng trên vách núi.
Xa xa, có hai con hắc long đang rất cẩn thận nhìn về phía này. Đây là hai con hắc long trưởng thành. Bằng vào năng lực đặc thù của hắc long tộc, chỉ cần là hắc long trưởng thành thì ít nhất cũng là cửu cấp ma thú, trong đó số hắc long có thể tiến giai truyền kỳ cũng là quờ tay được một bó to, được hơn hai mươi phần trăm.
Nhưng, có thể thăng cấp đến cảnh giới Ngụy thần như Hắc Long Vương thì vở cùng ít ỏi hầu như chẳng có mấy ai.
Tuy nhiên hắc long không thể đánh đồng với sinh vật trí tuệ cùng cấp bậc. Thiên phú và năng lực vốn có của bọn họ gần như bịến bọn họ thành vở địch trong đám cùng giai, thậm chí còn có thể vượt cấp khiêu chiến mà không thua.
Hắc Long Vương trước mặt tuy rằng chỉ có thực lực truyền kỳ cấp bậc. Nhưng Tiếu Ân cũng có chút hoài nghi rằng có lẽ ngay cả tinh linh Ngụy thần Peaceful đích thân tới cũng không chắc có thể chiến thắng Hắc Long Vương.
Long tộc là một trong những chủng tộc hiếm hơi của vũ trụ có thể khiêu chiến cấp bậc cao hơn, cũng là một trong những chủng tộc được chúng thần ân sủng nhất. Do đó đương nhiên ở một số phương diện có ưu thế mà chủng tộc khác khó có thể với tới.
Tuy nhiên, lúc này hai con hắc long bị Hắc Long Vương triệu tập đến trông có vẻ hiền lành quá mức.
Bọn chúng đều là cửu cấp hắc long, nhưng khi gặp Tiếu Ân lại có vẻ hơi sợ hãi, trừ phi là Hắc Long Vương tiếp đón, nếu không tuyệt đối không dám tới gần Tiếu Ân.
Còn trên vách núi đen, hai mắt Hắc Long Vương cũng đang lấp lánh, đánh giá Tiếu Ân một hồi, cuối cùng hỏi:
-Tiếu Ân, trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi ngược lại:
-Có vấn đề gì sao?
-Có, trên người của ngươi dường như là có một cỗ sát khí.
Sắc mặt Hắc Long Vương ngưng trọng nói:
-Có lẽ ngươi không phát hiện ra điều này. Nhưng cỗ sát khí này lại mang đến cho chúng ta áp lực thật lớn.
Tiếu Ân rùng mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nói thật, đối với chuyện này, hắn đã có một chút phát hiện. Bởi vì từ khi hắn trở về tinh cầu quê hương, phàm là người đứng đối diện hắn, đều trở nên rất cẩn thận, dường như là bị khí thế của hắn chấn nhiếp.
Nhưng có trời chứng giám Tiếu Ân căn bản là không hề sử dụng chút khí thế nào cả.
Hơn nửa năm qua, trừ Juliana đang bế quan và Tam Toàn Phong ra, ngay cả Maren sư phụ cũng có vẻ không dám nhìn mặt hắn.
Trầm ngâm một lát, Tiếu Ân hỏi:
-Hắc Long Vương, ta cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, ngươi thấy thế nào về chuyện này?
Hắc Long Vương nhíu mày trầm tư thật lâu rồi nói:
-Thật sự là kỳ quái, ngươi rõ ràng vẫn chưa đạt tới cảnh giới Ngụy thần, nhưng ta cảm giác chung quanh ngươi dường như đầy tín ngưỡng lực, đây là vì sao?
Tiếu Ân lập tức nghĩ tới ba mươi vạn người da đen ở Thần tạo đại lục, cùng với sự âm thầm thúc đẩy của Linnuo, ít nhất có trên dưới một vạn người trở thành tín đồ hằng ngày cúng bái tượng đồng của hắn.
Do dự một lát, Tiếu Ân rốt cục nói tất cả mọi chuyện cho Hắc Long Vương nghe.
Dù sao, quan hệ giữa hắn và Hắc Long Vương cũng không tầm thường. Sau khi tiến hành khế ước linh hồn trao đổi, tuy rằng không đến mức đồng sinh cộng tử, nhưng tuyệt đối sẽ không gây tai họa cho đối phương.
Sau khi nghe Tiếu Ân nói hết mọi chuyện. Hắc Long Vương vừa kinh ngạc với vận may của hắn có thể tìm ra Thần tạo đại lục, vừa dở khóc dở cười nói:
-Tiếu Ân, ngươi bây giờ không phải là thần linh chân chính, vì sao phải vội vàng tìm cho mình một đám tín đồ như vậy? Chuyện này không phải là tự tìm phiền toái sao?
Hắn dừng một chút, lại nói:
-Tín ngưỡng lực chung quanh ngươi quả thật là quá mức nồng hậu. Nhưng trước khi bước vào cảnh giới Ngụy thần sẽ không cách nào dung hợp vào lĩnh vực, cho nên mới thay đổi khí thế của ngươi thành tình trạng như hiện nay, khí thế của ngươi ngang ngược hung mãnh như thế chỉ sợ vừa tiến vào khu mộ của Ngụy thần sẽ hấp dẫn vô số vong linh, cuối cùng không chết không thôi. Ôi... nếu ngươi không thể kiềm chế sát khí này, như vậy ta cũng không dám đi cùng với ngươi tiến vào khu mộ của Ngụy thần.
Tiếu Ân cười khan một tiếng, chuyện này quan hệ đến bí mật lớn nhất của hắn, cho dù là Hắc Long Vương cũng không thể chia sẻ được.
Từ sau khi chế tạo thần cách chất lượng kém, Tiếu Ân phát hiện ra trong quá trình chế tạo, lĩnh vực của hắn sẽ có sự đề thăng thật lớn. Mỗi một lần hấp thu tín ngưỡng lực, lĩnh vực như là nền nhà bị máy đóng cọc liều mạng ép xuống, làm nền nhà càng ép càng chặt.
Chính bởi có cơ sở từ chuyện này mà hắn mới có thể dựa vào vô tận lĩnh vực của Matt Lazo làm lực lượng lĩnh vực thoát thai hoán cốt, truởng thành hẳn lên.
Bởi vì đã thưởng thức vị ngọt của thành quả cho nên Tiếu Ân mới có thể ám chỉ Linnuo âm thầm thúc đẩy phía sau.
Quả nhiên, trong quá trình hấp thu tín ngưỡng lực, lĩnh vực của Tiếu Ân lại một lần không ngừng được gõ và nén ép.
Nhưng những lời này hắn chỉ có thể giữ ở trong long, không thể nói cho bất cứ kẻ nào biết.
Thấy biểu tình của Tiếu Ân, Hắc Long Vương than nhỏ một tiếng, nói:
- Quên đi, ngươi đã có nhiều tín đồ như vậy, cũng không có cách nào thay đổi được nữa. Lại nhớ lúc trước ta đã truyền thụ ẩn nấp thuật cho ngươi, bây giờ ngươi đã thăng tiến Ngàn năm Truyền kỳ. vây ta sẽ dạy cho ngươi phần tiếp theo, hẳn là có thể che dấu tín ngưỡng lực trên người ngươi.
Tiếu Ân vui mừng quá đỗi, dưới sự chỉ đạo của Hắc Long Vương, bỏ ra thời gian là một ngày mới hoàn toàn nắm giữ ẩn nấp thuật tiếp theo.
Bộ ẩn nấp thuật này quả nhiên là thiên hạ vô song. Một cách rất chậm rãi, sát khí hùng hậu chẳng hiểu vì sao xuất hiện chung quanh Tiếu Ân rốt cục cũng biến mất, ngay cả tín ngưỡng lực luôn chập chờn chung quanh hắn cũng khó có thể phát hiện.
Tuy nhiên Tiếu Ân lại phát hiện, bộ ẩn nấp thuật này không ngờ chuyên là để mở ra một chỗ trong lĩnh vực của hắn, dẫn tất cả lực lượng không chịu khống chế vào trong đó.
Loại phương pháp này nghe thì dường như cũng không sai biệt lắm so với phương pháp dung nhập tín ngưỡng lực vào lĩnh vực. Nhưng hiệu quả của hai phương pháp khác xa nhau một trời một vực.
Một phương pháp là chỉ có Ngụy thần mới có thể dung nhập được, còn phương pháp kia chính là tạm thời mở một không gian rồi tạm thời gửi những năng lượng không chịu khống chế vào trong đó.
Tuy nhiên, có thể sử dụng phương pháp như vậy để ẩn nấp khí tức thì cũng phải sử dụng lĩnh vực vô cùng nhuần nhuyễn, trách không được Hắc Long Vương từng nói chỉ có Ngàn năm Truyền kỳ mới có thể nắm giữ loại ẩn nấp thuật này.
Sau khi thi triển siêu cấp ẩn nấp thuật, Tiếu Ân đã trở về bộ dáng trước kia, trên người rốt cuộc cảm ứng không được nửa điểm năng lượng dao động. Khi hắn không sử dụng ma pháp, quả thực chính là Vô Danh thứ hai, ngay cả Hắc Long Vương cũng không thể liếc mắt một cái nhìn thấu sâu cạn của hắn.
Đương nhiên, nếu thật sự so sánh với Vô Danh, Tiếu Ân vẫn không bằng. Bởi vì một khi phi hành hoặc là bày bố ma pháp trận dở, hắn đều phải kích phát ma lực. Nhưng Vô Danh bất kể làm cái gì, chung quanh hắn đều không có ma lực. Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa hai người.
Cảm thụ được những biến hóa xảy ra trên người chính mình, Tiếu Ân vừa lòng gật đầu. Từ vòng cổ không gian lấy ra hai bình dược phẩm đưa cho Hắc Long Vương.
Lão long nghi hoặc nhận lấy, nhưng tinh thần ý thức vừa đảo sơ qua trên mặt lập tức lộ ra vẻ nửa mừng nửa lo.
-Khôi phục dược phẩm? Thứ tốt, ngươi là từ đâu mà có? có còn nữa không?
Tiếu Ân tức giận nhìn hắn một cái, nói:
-Đây là ta dùng thần lực kết tinh mua được, không chỉ cho mỗi mình ngươi. Lúc nãy ba vị truyền kỳ đi cùng cũng đã lay mỗi người một lọ, chẳng còn nữa đâu.
Vẻ mặt Hắc Long Vương đầy tiếc nuối, nói:
-Khôi phục dược phẩm cường đại như vậy cũng phải vài vạn năm rồi không nhìn thấy qua. Thứ này khẳng định là xuất phát từ tay dược sư chính tông cấp truyền kỳ, nếu không tuyệt đối không có khả năng có được hiệu quả mạnh như vậy.
-Ngươi khẳng định như vậy?
-Đương nhiên. Thứ dược phẩm có thể khôi phục ma lực của cấp bậc truyền kỳ và Ngụy thần như vậy muốn tinh luyện ra phi thường khó khăn, ngoài ra muốn ngưng luyện ra dược phẩm này hao phí vô số ma pháp tài liệu hơn nữa xác suất thất bại cao đến đáng sợ. Ha hả, vận khí của ngươi lúc này thật tốt. Ta có dự cảm trên con đường đi vào khu mộ của Ngụy thần cùng ngươi nhất định sẽ có nhiều thu hoạch. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Tiếu Ân nao nao. The mới biết, hoá ra khi đoạt được thứ này, quả thật là không có nửa điểm chịu thiệt.
Hai người thương lượng một lát, rốt cục ly khai Long Đảo, đi tới Nam Phương đại lục.
Trong năm người đi vào khám phá khu mộ của Ngụy thần, ba người Thiago Motta đều là những cường giả truyền kỳ danh tiếng lâu đời trên tinh cầu, mối liên kết ngầm giữa bọn họ Tiếu Ân cũng không thể chen vào, cho nên việc kết minh với Hắc Long Vương là việc tất yếu. Nói thế nên ba người Thiago Motta cũng hiểu chuyện không làm khó dễ.
Tốc độ bọn họ cực nhanh, đặc biệt thông qua thượng cổ truyền tống trận, dễ dàng bỏ qua các truyền tống trận trung chuyển trên Nam Phương đại lục, trực tiếp xuất hiện từ trận đồ ở ngay bên cạnh Thiago Motta.
Bọn họ xuất hiện vô thanh vô tức, nhưng không che dấu trang sức và dung mạo, lập tức khiến cho người phụ trách ma pháp trận chú ý.
Hiện giờ Tiếu Ân cũng không cởn là tiểu nhân vật của ngày nào. Khuôn mặt của hắn đã bị vô số thế lực vẽ lại rồi truyền bá khắp nơi. Đặc biệt các ma pháp sư hơi có chút cấp bậc đều vô cùng quen thuộc với khuôn mặt của kẻ được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất truyền kỳ trong tinh cầu này.
Vị ma pháp sự kia xoa nhẹ hai con mắt, rốt cục xác định người đột nhiên xuất hiện giữa ma pháp trận đồ trung chính là Tiếu Ân và một vị không biết tên.
Vị ma pháp sự này giật mình, lập tức sử dụng một con đường nào đó truyền tin tức của Tiếu Ân đến tay lão long quy.
Thiago Motta đã sớm phân phó, một khi Tiếu Ân xuất hiện ở các truyền tống trận trung chuyển trên các hải đảo ngoài khơi Nam Phương đại lục thì phải lập tức thông báo cho hắn biết.
Nhưng cho dù là hắn, cũng thật không ngờ Tiếu Ân có thể âm thầm không người phát hiện trực tiếp đi vào đại lục. Thủ đoạn như thế khiến lão long quy vừa cảm thấy bất ngờ vừa cảm thấy sợ sợ. Phương pháp này nếu truyền ra ngoài, vậy mấy truyền tống trận trung gian hắn bố trí ngoài hải đảo sẽ trở thành vật trang trí. Còn việc hắn phong tỏa toàn bộ các truyền tống trận hướng ra ngoài đại lục cũng sẽ hoàn toàn trở thành trò cười.
Cho nên, Thiago Motta cảm thấy vị cường giả truyền kỳ Tiếu Ân này quả thật thâm sâu khó dò, trong lòng có chút hoài nghi mơ hồ với quyết định của mình về việc hắn và những người hắn đề cử gia nhập đội ngũ của mình không biết có phải là một quyết định chính xác hay không.
Tuy nhiên lúc này tên đã trên dây, không thể không bắn, hắn cũng chẳng còn cơ hội để lựa chọn.
Sau khi nhận được tin tức, lão long quy cũng không tiếp tục ở nhà chờ, mà đích thân đi đón.
Dù sao, nơi bọn họ muốn đến là khu mộ của Ngụy thần, người biết tin này càng ít càng tốt.
Nửa ngày sau đó, Tiếu Ân và Hắc Long Vương rốt cục cũng đến chỗ ở của lão long quy bên hồ nước. Hồ nước mênh mông không một bóng người, chỉ có một lão già lẳng lặng ngồi đó.
Hai người Hắc Long Vương và long quy vừa gặp nhau lập tức cảm nhận được khí tức đồng tộc mãnh liệt trên người đối phương.
Tuy nhiên, Hắc Long Vương khí tức thuần khiết, còn long quy khí tức có phần tạp nham. Tuy rằng hai người đều vô cùng cường đại nhưng một khi tiếp xúc, người ta lập tức có thể dễ dàng nhận ra.
Thiago Motta lập tức trợn tròn mắt. Hắn kinh ngạc nói:
- Ngài, ngài là chân long dai nhân?
Long tộc đã biến mất không biết bao nhiêu năm. Thiago Motta tuyệt đối không ngờ hắn có thể gặp được trưởng thành Long tộc trên tinh cầu này. Hơn nữa cảm ứng khí tức đối phương, dường như Long tộc này cũng là một cường giả cấp bậc rất cao trong long tộc. Đặc biệt long khí tinh thuần phát ra kia tạo cho hắn cảm giác áp chế cực lớn.
Hắc Long Vương cười ha hả nói:
-Đúng vậy.
Hắn nói oang oang:
-Không thể tuởng được trong các chủng tộc á long không ngờ cũng có nhân tài như ngươi, có thể thăng tiến tới Ngàn năm Truyền kỳ và đạt tới bậc cao, quả thật rất giởi.
Tiếu Ân ngẩn ra, ánh mắt thoáng nhìn, tinh thần ý thức mang theo nghi hoặc trong lòng hắn truyền đến:
-Cái gì là bậc cao?
Hắc Long Vương biết Tiếu Ân tuy rằng thực lực siêu tuyệt đương thời, nhưng về phương diện tri thức hiểu biết thì hắn còn chênh lệch rất xa với những truyền kỳ nổi danh lâu đời. Khuôn mặt hắn cũng chẳng thể hiện điều gì, âm thầm truyền đáp án lại.
-Trong cảnh giới Ngàn năm Truyền kỳ kỳ thật cũng có thể chia nhỏ ra làm hai giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất tự nhiên là vừa mới thăng tiến Ngàn năm Truyền kỳ. Sau khi nỗ lực rất nhiều và hoàn toàn quen thuộc, có thể phóng xuất ra cấm chú chuyên biệt của riêng mình. Còn giai đoạn thứ hai có chút khó có thể đạt tới. Giai đoạn đầu thôi cũng đã có ít nhất một nửa số cao thủ cấp bậc truyền kỳ vĩnh viễn không vượt qua được.
-Á Long nhất tộc được cho là một trong những loại siêu cấp ma thú trong các cấp bậc dưới truyền kỳ. Nhưng một khi đạt tới cửu cấp rồi thì bởi vì sự không thuần khiết của dòng máu trong cơ thể mà thành tựu của bọn họ cũng bị hạn chế, tuyêt đại đa số á long mang dòng máu pha trộn không có khả năng trở thành truyền kỳ. Ngay cả khi may mắn tiến giai nhưng muốn tiến vào giai đoạn thứ hai của truyền kỳ cũng muốn vàn khó khăn.
-Nhưng lão long quy trước mặt này quả thật là một vị đã đạt đến cảnh giới Ngàn năm Truyền kỳ giai đoạn thứ hai. Chẳng qua tới cấp bậc này rồi, về cơ bản lão nhân gia hắn cũng đã đi tới bước cuối cùng, nếu muốn tiến thêm một bước cũng chỉ có hai con đường có thể lựa chọn.
-Một là đầu nhập dưới trướng một vị thần linh, nếu khi còn sống được thần linh tán thành có thể được thần linh trợ giúp dung nhập tín ngưỡng lực vào lĩnh vực, trở thành một trong vô số những Ngụy thần lệ thuộc vào thần linh.
-Một cách khác, chính là đến một số địa phương nguy hiểm đi thử vận may. Thí dụ như khu mộ của Ngụy thần thần bí khó lường kia, có lẽ có thể tại địa phương kia phát hiện cơ hội tiến giai nào đấy.
-Đương nhiên, khả năng sau cực kỳ xa vời, hơn nữa có nguy hiểm thật lớn. Nhưng đối với một truyền kỳ á long không muốn dựa dẫm vào thần linh như lão long quy mà nói, đó là con đường duy nhất dễ lựa chọn.
Tiếu Ân và Hắc Long Vương trao đổi quá nhanh, gần như là trong chớp mắt đã hoàn thành, mà thái độ lúc này của Thiago Motta đã chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Sau khi biết được Hắc Long Vương là một vị truyền kỳ chân long, lão long quy liền lập tức thả lỏng rất nhiều. Nếu nói ngay từ đầu thái độ còn có chút chần chừ, căm thù thậm chí là bài xích, thì lúc này thái độ của hắn đã chuyển thành rất thong dong tự nhiên, nói chuyện với hai người Tiếu Ân cũng không còn che che dấu dấu, thậm chí còn chủ động bẩm báo rất nhiều sự tình.
Dưới sự giải thích cực kỳ tỉ mỉ của hắn, hai người Tiếu Ân rốt cục đại khái cũng hiểu được một chút.
Kỳ thật vị truyền kỳ bá vương trong biển kia cũng là một á long. Hơn nữa nghe nói trong cơ thể chảy xuôi dòng máu Long tộc cao cấp. Theo lời vị cường giả kia nói, tuy rằng không đến mức là vương giả trong long tộc nhưng cũng có thể gần với những chân long vương giả đứng đầu Long tộc.
Nếu không như thế, vị cường giả đầu tiên phát hiện ma pháp truyền tống trận cũng không có khả năng một mình một người đi tới khu mộ của Ngụy thần, cuối cùng chỉ miễn cưỡng toàn mang trở ra.
Thiago Motta ngay từ đầu lo lắng hai ông bạn già khác không đồng ý Hắc Long Vương gia nhập. Nhưng khi hắn thấy người Tiếu Ân giới thiệu là một vị Long tộc truyền kỳ lập tức chấp nhận Hắc Long Vương.
Sau khi song phương hàn huyên vài câu, Thiago Motta cũng không dài dòng lôi thôi, mang bọn họ đến truyền tống trận đi đến nơi nào đó.
Sau khi trải qua ba lượt trung chuyển, lão long quy rốt cục như trút được gánh nặng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng hắn cũng không chú ý rằng ngoài mặt Tiếu Ân tuy cười hi hi nhưng trong lòng lại sớm đã mắng lão té tát.
Lão long quy này cứ nói cái gì đường xá xa xôi, phải truyền tống nhiều lần. Nhưng Tiếu Ân sớm có chuẩn bị trước, đã tìm được ban đồ địa hình Nam Phương đại lục và giao thứ này cho Vô Danh.
Có Vô Danh giám thị, hắn đã điều tra ra. Thiago Motta căn bản là dẫn bọn họ đi vòng quanh.
Sau ba vòng, lão quy long phỏng chừng cũng đã yên tâm, lúc này mới thực sự dẫn bọn họ tới điểm hẹn.
Đây là một tòa hài đảo cũng không tính là qua lớn, năm lọt thỏm giữa đại dương mênh mông không có giới hạn. Bên rìa hài đảo có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có hai người đang nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi, không nói gì cả, phong thái tự nhiên, phóng khoáng thoải mái.
Khi Thiago Motta xuất hiện, dẫn theo hai người Tiếu Ân lao xuống chiếc thuyền như tia chớp.
Thuyền nhỏ tuy rằng không lớn, nhưng chứa muời người cũng không cảm thấy chật chội chút nào chứ đừng nói chỉ có vài người như vậy.
Bề ngoài nhìn qua hai người kia dường như có chút già nua, người bên trái làn da ngăm đen, trên vai hắn khoác một chiếc áo cộc, trán bằng phẳng cương nghị. đầu trọc lóc sáng bóng.
Người bên phải lại có vẻ hơi trẻ tuổi hơn một chút, râu ngắn lốm đốm bạc cũng không quá dày, lại được cắt tỉa khéo léo, nhìn rất có phong độ.
Tuy nhiên khi con mắt của Tiếu Ân nhìn vào bàn cờ trước mặt người này hắn cảm thấy chấn động, không thể bình tĩnh trở lại.
Bởi vì trước mặt người này có một bộ bàn cờ được chế tạo bằng vật liệu kỳ dị, hai quân đen trắng trên bàn cờ đan xen vào nhau, hình thành một thế trận chém giết không ngừng.
Hoá ra người này không ngờ là nhất tâm nhị dụng, có thể cùng lúc làm hai chuyện khác nhau, vừa ngồi vừa tự mình đánh cờ với mình.
Hai người này sau khi phát hiện đám người lão long quy, châm rãi đứng lên. Khi bọn họ và lão long quy đứng chung một chỗ có cảm giác như những lão già gần đất xa trời.
Tuy nhiên Tiếu Ân và Hắc Long Vương lại biết, đây chẳng qua là ảo giác bọn họ gây ra cho người ta. Nếu thật sự có người nghĩ rằng bọn họ chẳng qua chỉ là một đám lão nhân sắp xuống lỗ mà xem thường, vậy cam đoan người đó đến cuối cùng ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
-Ta giới thiệu một chút.
Thiago Motta nói:
-Vị này chính là Luo Sise, bá chủ đại dương trên tinh cầu. Tiếu Ân, nô lệ đoàn của ngươi có thể trong khoảnh khắc tiêu diệt đội thuyền buôn lậu nô lê của đám quý tộc kia về cơ bản đều là do Luo Sise hỗ trợ sau lưng đó.
Tiếu Ân hướng về hắn bái một cái thật sâu, nói:
-Làm phiền Luo Sise đại nhân, thật là áy náy.
Luo Sise cười ha hả, nói:
-Không có gì, các ngươi đồng ý cùng chúng ta thăm dò khu mộ của Ngụy thần xem như đã rất nể mặt ta, chuyện kia chỉ là việc nhỏ, tiện tay mà làm thôi.
Tiếu Ân than thầm trong lòng, đối với loại người đạt đến mức như bọn họ mà nói, chuyện này quả thật chẳng qua là một chuyện bé nhỏ không đáng kể mà thôi, phỏng chừng vị vua của biển cả Luo Sise này chẳng qua chỉ là khẽ nhếch mép thì vô số cường giả trong đại dương sẽ vội vội vàng vàng vì hắn cống hiến sức lực mà không có nửa câu oán hận.
Luo Sise dứt lời, ánh mắt chuyển hướng về phía Hắc Long Vương, dần dần toát ra vẻ kinh dị không thôi.
Tiếu Ân khẽ mỉm cười, biết hắn đã phát hiện long khí trên người Hắc Long Vương.
Quả nhiên, Thiago Motta cười ha hả, nói:
-Luo Sise, vị này chính là chân long Correy đại nhân.
-Chân long đại nhân?
Trong ánh mặt Luo Sise hiện lên vẻ vui mừng, hắn hít một hơi thật sâu, nói: Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
-Đúng vậy, quả thật là một chân long thuần chủng.
Hắc Long Vương suýt ngất, hắn dù sao cũng đường đường là Hắc Long Vương, Luo Sise không ngờ dám dùng khứu giác dò xét long khí, thật sự là quá thất lễ. Nếu không phải hiện tại hắn cần người ta dẫn đường, hơn nữa thực lực của hắn chưa khôi phục toàn bộ thì e là hắn đã há mồm phun một ngụm long tức ra.
Trong mắt một vị lão nhân điểm đạm khác cũng hiện lên một chút sợ hãi pha lẫn vui mừng, dường như phi thường cao hứng đối với sự gia nhập của Hắc Long Vương.
Tiếu Ân rùng mình, lập tức hiểu được trong chuyện này khẳng định có nguyên nhân gì đó mà hắn không biết, nếu không không có khả năng ba người đều tiếp nhận không điều kiện, hơn nữa ngay cả thăm dò khảo nghiệm cũng không luôn.
Thiago Motta cười ha hả, nói:
-Vị này chính là đại lục Hoàng Kim ma pháp công hội tổng hội trưởng Beica các ha.
Tiếu Ân tò mò đánh giá hắn vài lần. Thanh danh người này vang dội như sấm bên tai, ngay cả đám người Sloppy Burger đối với hắn cũng tâm phục khẩu phục. Tuy nhiên không nghĩ tới chính là, lần đầu tiên Tiếu Ân gặp mặt, không ngờ không phải là ở đại lục Hoàng Kim, mà là ở một hải đảo không thuộc về bất cứ quốc gia nào.
-Tôn kính chân long đại nhân, Tiếu Ân, được hai người gia nhập quả thật là vinh hạnh của chúng ta.
Beica hơi hơi cúi đầu, thái độ của hắn vô cùng khiêm tốn, một chút cũng nhìn không ra hắn là chủ nhân nắm trong tay ma pháp công hội khổng lồ.
Tiếu Ân cũng khom lưng, hướng về hắn hơi hơi cúi chào một cái, nói:
-Beica đại nhân, ma pháp công hội đã ủng hộ và trợ giúp Tiếu Ân rất nhiều, Tiếu Ân vô cùng cảm kích.
Beica khẽ cười nói:
-Điều này cũng không tính là cái gì. Kỳ thật tính toàn ban đầu của ta là muốn đem ma pháp công hội giao cho Urey hoặc là ngươi. Đáng tiếc là, Urey vẫn không chịu gánh vác trách nhiệm này. Mà hiện tại thần linh giáng lâm, thế lực không lồ như ma pháp công hội vậy chắc chắn sẽ không thể bị nữ thần Ánh Trằng dễ dàng bỏ qua, cho nên...
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đầy tiếc nuối.
Ma pháp công hội đã tổn hao của hắn hơn một ngàn năm tâm huyết, nếu một ngày kia hủy hoại chỉ trong chốc lát, hắn đương nhiên là vô cùng đau đớn .
Hắc Long Vương đột nhiên mở miệng nói:
-Nữ thần Ánh Trăng cũng không phải một thần linh thích giết chóc và hưởng thụ máu tanh, chỉ cần ngươi nguyện trung thành với nàng, như vậy nàng khẳng định nguyện ý tiếp nhận ngươi.
Beica cười khổ một tiếng, nói:
-Chân long đại nhân, kỳ thật ta là tín đồ của thần linh hoàng kim hệ, tuy rằng hiện tại thần linh của hoàng kim hệ đã không còn sống ở tinh cầu này nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc thay đổi tín ngưỡng của mình.
-Hoàng kim hệ?
Tiếu Ân hô lên một tiếng kinh hãi, lập tức nhớ tới Hoàng Kim Vương Yidikalun từng dẫn hắn vào thần điện thần bí to lớn ở sâu trong sa mạc.
Beica khẽ gật đầu, nói:
-Tiếu Ân, kỳ thật trước kia ta từng gặp qua ngươi, chẳng qua khi đó ngươi vừa mới thăng cấp ma đạo sĩ, cho nên vẫn chưa xuất hiện gặp mặt. Nhưng mà không ngờ lần thứ hai gặp mặt, ngươi đã trở thành Ngàn năm Truyền kỳ.
Tiếu Ân nhẹ giọng dò hỏi:
-Ở hoàng kim thần điện sao?
-Phải!
Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Tiếu Ân lập tức hiểu được, hắn và Yidikalun khẳng định có quan hệ cực kỳ mật thiết, trách không được hắn từng đề cập đến Urey, phải biết rằng, Urey và Yidikalun cũng từng là những người bạn thân nhất.
Ánh mắt thoáng nhìn về phía Beica, Tiếu Ân hỏi:
-Ngài đang chơi cái gì vậy?
-Đây là một trò chơi, có cái tên rất thú vị, tên là cờ vây, là từ một vị thần linh hoàng kim hệ truyền lại.
Beica không nhanh không chậm nói sơ qua:
-Nếu ngươi có hứng thú, ta có thể dạy quy tắc chơi cho ngươi.
Tiếu Ân tươi cười đáp ứng, nhưng trong lòng hắn đầy nghi hoặc.
Cờ vây?
Là thần linh truyền lại hay là người ở địa cầu truyền lại? Chẳng lẽ xuyên việt đến chỗ này không chỉ có một mình mình?
Mấy vấn đề này chợt lóe lên trong đầu hắn rồi lập tức bị hắn tạm thời áp chế xuống.
Ánh mắt Thiago Motta nhìn về phía Luo Sise, vị á long của đại dương này do dự một chút rồi nói:
-Chân long đại nhân, ngài đã đến thật sự là ngoài ý liệu của chúng ta rất xa. Tuy nhiên cũng bởi vì ngài đã đến, cho nên kế hoạch của chúng ta có khả năng thành công rất cao.
Hắc Long Vương là nhân vật cỡ nào, nghe ra bèn khẽ cau mày, hỏi:
-Các ngươi gặp phiền toái gì, xin mời nói thẳng ra đi.
Trên mặt Luo Sise hiện lên vẻ xấu hổ nói:
-Vị tiền bối của ta khi phát hiện ra cái thượng cổ truyền tống trận kia tuy rằng có thể vô thanh vô tức đi đến khu mộ của ngụy thần, nhưng muốn mở truyền tống trận này nhất định phải sử dụng một loại vật phẩm làm môi giới.
-Cái gì vậy?
Vẻ mặt Hắc Long Vương không chút biểu tình hỏi.
-Long huyết!
Luo Sise dơ ngón tay cái lên, nói:
-Chỉ cần một giọt là đủ rồi.
-Vì sao lại cần long huyết?
-Vì thượng cổ ma pháp truyền tống trận này là do một vị chân long đại nhân tôn quý bố trí tuy rằng hắn đã vứt bỏ quyền sử dụng ma pháp trận. Nhưng vẫn hạ cấm chế trong truyền tống trận, trừ phi là long tộc hoặc là người có long huyết, nếu không căn bản là không thể phát động.
Hắc Long Vương chẳng nói chẳng rằng, sau nửa ngày mới hỏi:
-Đã có hạn chế như vậy lúc trước các ngươi tính đi vào như thế nào?
Luo Sise Sắc mặt ngưng trọng nói:
-Ta và Thiago Motta đều là á long, trong cơ thể cũng có long huyết loãng. Hai người chúng ta nếu phóng ra một lượng lớn máu tươi, cũng có thể miễn cưỡng khởi động truyền tống trận. Tuy nhiên...
Hắn dừng một chút, săm soi khuôn mặt vô cảm của Hắc Long Vương, nói:
-Nếu là muốn khởi động thành công, phải cô đọng một phần ba máu tươi trên người chúng ta, như vây, thực lực chúng ta sẽ suy giảm rất nhiều, không những không thể trở thành lực lượng chiến đấu chủ lực trong mộ địa mà ngược lại còn liên lụy toàn bộ đội ngũ.
Tiếu Ân và Hắc Long Vương nhìn nhau, lúc này mới hiểu được ba vị bọn họ vì sao nói hảo sự này cho mình biết.
Nếu muốn dựa vào thực lực một mình Beica đối phó vong linh trong mộ địa rồi còn phải chiếu cố hai người bọn họ, điều này quả thật là có chút qua sức.
Vị tiền bối của Luo Sise kia phỏng chừng cũng đã đánh giá mình quá cao, một người sau khi đã tổn thất rất nhiều máu tươi mà còn dám tiến vào cuối cùng ngược lại mất luôn tính mạng.
Còn Luo Sise thấy được bài học này nên lôi kéo thêm hai cao thủ cấp bậc truyền kỳ. Nhưng những nguy hiểm của mộ địa cuối cùng cũng ra ngoài phạm vi bọn họ có thể chịu đựng, cho nên bọn họ mới có thể nghĩ tới tìm Tiếu Ân ngoại viện tương trợ, chỉ có điều không nghĩ tới chính là, Tiếu Ân không ngờ dắt một chân long tới mà thôi.
Hắc Long Vương trầm ngâm một chút, khẽ vung tay đáp ứng.
Về tính về lý, cái giá phái trả của việc hắn mất một giọt máu tươi thấp hơn rất nhiều so với hai vị đại cao thủ cấp bậc truyền kỳ mất đi một phần sức chiến đấu.
Trên mặt Thiago Motta và Luo Sise hiện ra nụ cười như trút được gánh nặng, tuy rằng bọn họ là cường giả cảnh giới truyền kỳ, nhưng bất kể là ai mất một phần ba lượng máu trong cơ thể cũng sẽ cảm thấy sống không thoải mái. Bây giờ có Hắc Long Vương tiếp nhận trách nhiệm này, bọn họ tự nhiên là vui vô cùng.
Thấy moi người thương nghị xong, Tiếu Ân cũng không nói gì, trong lòng hắn chỉ không ngừng ngạc nhiên chuyện một người cao ngạo như Hắc Long Vương không ngờ cũng có lúc thởa hiệp. Xem ra việc tiến vào khu mộ của Ngụy thần đối với hắn mà nói, khẳng định là một chuyện cực kỳ trọng yếu.
Theo thói quen giơ tay lướt qua vòng cổ không gian một cái, Tiếu Ân lấy ra ba bình dược phẩm phân cho ba người Thiago Motta.
Ba người bọn họ đương nhiên biết rõ bên trong này là cái gì. Cũng bởi vì thứ này mà ba vị này khi nghe Tiếu Ân đề xuất muốn lũng đoạn thị trường buôn bán hắc nhân nô lệ trên đại lục đã tỏ thái độ dóc lòng hợp tác. Và cũng bởi vậy mà họ không tiếc hạ sát thủ, gây ra một trận mưa máu gió tanh trong đám quý tộc buôn bán nô lệ các nơi.
Bây giờ sau khi có được ba bình dược phẩm này, bọn họ cũng không nhìn kỹ chỉ liếc mắt một cái, trong lòng cực kỳ vừa lòng.
Dù sao, đối với cao thủ cấp bậc truyền kỳ mà nói, một lọ dược phẩm như vậy, chẳng khác nào là một cấm chú, hoặc có thể nói là một tính mạng khác, nếu không phải như thế, ở hội đấu giá, cũng không có khả năng bán ra với cái giá khủng bố như thế.
Luo Sise giơ tay vẫy một cái, đáy biển lập tức sôi trào lên.
Thuyền nhỏ dưới tác dụng của sóng biển, dùng tốc độ như tên rời cung lao vào biển cả.
Hắc Long Vương nhíu mày, nói:
-Quá chậm.
Luo Sise hơi hơi hạ thấp người, nói:
-Chân long đại nhân, ở chỗ thượng cổ truyền tống trận có cấm chế thần bí bảo vệ, từ trên bầu trời không thể bay vào.
Hắc Long Vương bật cười, cũng không có phản bác gì nữa, nhưng trong lòng hắn đầy khinh thường. Chuyện bố trí cấm chế chung quanh truyền tống trận kỳ thật vô cùng bình thường. Cái gì mà cấm bay cơ chứ, chẳng qua là thực lực người tiến vào không đủ, nếu hắn hoàn toàn khôi phục thì đảm bảo có thể bay vào trong đó mà không tổn hao một cọng tóc.
Tuy nhiên hiện tại, Hắc Long Vương vẫn thành thành thật thật ngồi trên thuyền, đợi Luo Sise dẫn đường.
Năng lực khống chế đại dương của vị vương giả biển cả này có thể nói là cực phẩm. Chiếc thuyền nhỏ tăng tốc dần, nhìn như bơi từ từ giữa biển cả bao la không bờ bên nhưng kỳ thật tốc độ so với phi hành cũng không chậm hơn là bao.
Mấy giờ sau, chiếc thuyền nhỏ đột nhiên ngừng lại, xung quanh vẫn như trước là biển cả mênh mông trải dài đến ngút tầm mắt. Một chiếc thuyền nhỏ trơ trọi ở đây nhỏ bé đến thê lương.
Luo Sise nhìn mọi người, nói:
-Chúng ta phải xuống biển, các vị xin chú ý.
Dút lời, nước biển tự tách ra, con thuyền của mọi người cứ như vậy chìm xuống. Sau một lát, khi bọn họ chìm sâu hơn mặt biển năm thước, nước biển trên đỉnh đầu chợt khép lại.
Một vầng sáng mông lung nổi lên bên người mọi người, cỗ ánh sáng này giống như có một loại lực lượng thần bí chắn tất cả nước biển ở ngoài năm thước.
Trong tay Luo Sise cầm một hạt châu tròn vành vạnh trong suốt màu bạc. Năng lượng dao động trên bề mặt nó tuy rằng mỏng, nhưng cho dù là thế thì chỉ cần đi vào biển dường như có thể dễ dàng khiến nước biển cùng bọn họ bảo trì một khoảng cách nhất định.
-Luo Sise tiên sinh. Đây là cái gì?
-Đây là thứ đồ duy nhất mà lần tiến vào khu mộ Ngụy thần trước tình cờ chúng ta thu hoạch được.
Luo Sise khẽ thở dài:
-Đó là vật phẩm dùng để bồi táng (CBRO: chôn cùng) mà ta tìm được trong một ngôi mộ Ngụy thần, chẳng những có thể tách nước biển, ngay cả sương mù cũng có thể tách ra.
-Thứ tốt!
Tiếu Ân nói rất thành thật.
Luo Sise khẽ lắc đầu, nói:
-Thứ này chỉ có thể tách nước biển và sương mù do tự nhiên hình thành, nếu có người khống chế, sử dụng ma pháp công kích, thì lại không tách được.
Tiếu Ân khẽ a một tiếng, hứng thú đối với thứ này giảm đi rất nhiều.
Nếu không thể tách những thứ gì do ma pháp chế tạo, như vậy thứ này đối với pháp sư cường đại như bọn họ về cơ bản không có tác dụng gì.
Nhưng mà, không hiểu sao, Tiếu Ân có cảm giác mơ hồ rằng dường như thứ này hẳn là còn có diệu dụng khác, chỉ có điều trước mắt không thể phát huy ra mà thôi.
Tuy nhiên hiện tại cũng không phải lúc thích hợp để thảo luận, cho nên Tiếu Ân cũng ngậm miệng lại, chỉ có điều đem thứ này đặt ở trong lòng.
Không ngừng lặn xuống, Tiếu Ân đột nhiên phát hiện, hoá ra dưới đáy biển không ngờ có một tòa núi lớn chìm xuống.
Từ hình dạng tòa núi lớn nhìn thấy dưới đáy biển, phỏng chừng trước kia là một tòa hải đảo, chỉ có điều không biết vì sao không ngờ chìm xuống đáy biển.
Luo Sise khống chế dòng nước trong biển, làm cho bọn họ tránh được đỉnh tòa núi lớn này, chậm rãi hạ xuống sườn tòa núi lớn.
Bên ngoài vầng sáng mông lung có vô số sinh vật của đáy biển, trong đó có cả những sinh vật ăn thịt hung hãn.
Trong đó có một đám cá mập, dường như ma thú rất có hứng thú đối với phiến hào quang này, không ngờ có xu thế muốn công kích.
Đám người Tiếu Ân căn bản là không thèm để ý tới. Cái thứ ma thú chỉ mới cấp ba cấp bốn này cho dù cả ổ nhà nó bu vào cắn, chúng nó cũng cắn không nổi vòng bảo hộ cấp bậc truyền kỳ.
Tuy nhiên, sắc mặt Luo Sise khẽ biến, hắn hơi tản ra một chút khí tức của mình, lập tức tất cả sinh vật đáy biển đều giống như thấy quỷ chạy trốn tới địa phương cực xa, không còn bất cứ một sinh vật nào dám can đảm đến mạo phạm tôn nghiêm bậc vương giả của biển cả.
Bên sườn núi có một sơn động vô cùng bí mật, xung quanh đầy hải quỳ phất phơ trong làn nước.
Luo Sise không chút do dự điều khiển chiếc thuyền nhỏ đi vào trong sơn động. Rẽ trái rẽ phải một hồi, rốt cục đi tới một tòa ma pháp trận thật lớn.
Con đường đi trong hang động dưới đáy biển khúc khuỷu ngoằn ngoèo, đá biển lung linh, kỳ ảo dị thường, như đang ngạo du chốn long cung.
Nhưng mà, cảnh sắc nơi này mặc dù kỳ lạ và đầy sức hấp dẫn khác thường, nhưng sự chú ý của đám người Tiếu Ân lại toàn bộ tập trung vào ma pháp trận khổng lồ trước mặt.
Trong làn sương biển dày đặc bao phủ Long Đảo. Tiếu Ân và Hắc Long Vương sóng vai đứng trên vách núi.
Xa xa, có hai con hắc long đang rất cẩn thận nhìn về phía này. Đây là hai con hắc long trưởng thành. Bằng vào năng lực đặc thù của hắc long tộc, chỉ cần là hắc long trưởng thành thì ít nhất cũng là cửu cấp ma thú, trong đó số hắc long có thể tiến giai truyền kỳ cũng là quờ tay được một bó to, được hơn hai mươi phần trăm.
Nhưng, có thể thăng cấp đến cảnh giới Ngụy thần như Hắc Long Vương thì vở cùng ít ỏi hầu như chẳng có mấy ai.
Tuy nhiên hắc long không thể đánh đồng với sinh vật trí tuệ cùng cấp bậc. Thiên phú và năng lực vốn có của bọn họ gần như bịến bọn họ thành vở địch trong đám cùng giai, thậm chí còn có thể vượt cấp khiêu chiến mà không thua.
Hắc Long Vương trước mặt tuy rằng chỉ có thực lực truyền kỳ cấp bậc. Nhưng Tiếu Ân cũng có chút hoài nghi rằng có lẽ ngay cả tinh linh Ngụy thần Peaceful đích thân tới cũng không chắc có thể chiến thắng Hắc Long Vương.
Long tộc là một trong những chủng tộc hiếm hơi của vũ trụ có thể khiêu chiến cấp bậc cao hơn, cũng là một trong những chủng tộc được chúng thần ân sủng nhất. Do đó đương nhiên ở một số phương diện có ưu thế mà chủng tộc khác khó có thể với tới.
Tuy nhiên, lúc này hai con hắc long bị Hắc Long Vương triệu tập đến trông có vẻ hiền lành quá mức.
Bọn chúng đều là cửu cấp hắc long, nhưng khi gặp Tiếu Ân lại có vẻ hơi sợ hãi, trừ phi là Hắc Long Vương tiếp đón, nếu không tuyệt đối không dám tới gần Tiếu Ân.
Còn trên vách núi đen, hai mắt Hắc Long Vương cũng đang lấp lánh, đánh giá Tiếu Ân một hồi, cuối cùng hỏi:
-Tiếu Ân, trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi ngược lại:
-Có vấn đề gì sao?
-Có, trên người của ngươi dường như là có một cỗ sát khí.
Sắc mặt Hắc Long Vương ngưng trọng nói:
-Có lẽ ngươi không phát hiện ra điều này. Nhưng cỗ sát khí này lại mang đến cho chúng ta áp lực thật lớn.
Tiếu Ân rùng mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nói thật, đối với chuyện này, hắn đã có một chút phát hiện. Bởi vì từ khi hắn trở về tinh cầu quê hương, phàm là người đứng đối diện hắn, đều trở nên rất cẩn thận, dường như là bị khí thế của hắn chấn nhiếp.
Nhưng có trời chứng giám Tiếu Ân căn bản là không hề sử dụng chút khí thế nào cả.
Hơn nửa năm qua, trừ Juliana đang bế quan và Tam Toàn Phong ra, ngay cả Maren sư phụ cũng có vẻ không dám nhìn mặt hắn.
Trầm ngâm một lát, Tiếu Ân hỏi:
-Hắc Long Vương, ta cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, ngươi thấy thế nào về chuyện này?
Hắc Long Vương nhíu mày trầm tư thật lâu rồi nói:
-Thật sự là kỳ quái, ngươi rõ ràng vẫn chưa đạt tới cảnh giới Ngụy thần, nhưng ta cảm giác chung quanh ngươi dường như đầy tín ngưỡng lực, đây là vì sao?
Tiếu Ân lập tức nghĩ tới ba mươi vạn người da đen ở Thần tạo đại lục, cùng với sự âm thầm thúc đẩy của Linnuo, ít nhất có trên dưới một vạn người trở thành tín đồ hằng ngày cúng bái tượng đồng của hắn.
Do dự một lát, Tiếu Ân rốt cục nói tất cả mọi chuyện cho Hắc Long Vương nghe.
Dù sao, quan hệ giữa hắn và Hắc Long Vương cũng không tầm thường. Sau khi tiến hành khế ước linh hồn trao đổi, tuy rằng không đến mức đồng sinh cộng tử, nhưng tuyệt đối sẽ không gây tai họa cho đối phương.
Sau khi nghe Tiếu Ân nói hết mọi chuyện. Hắc Long Vương vừa kinh ngạc với vận may của hắn có thể tìm ra Thần tạo đại lục, vừa dở khóc dở cười nói:
-Tiếu Ân, ngươi bây giờ không phải là thần linh chân chính, vì sao phải vội vàng tìm cho mình một đám tín đồ như vậy? Chuyện này không phải là tự tìm phiền toái sao?
Hắn dừng một chút, lại nói:
-Tín ngưỡng lực chung quanh ngươi quả thật là quá mức nồng hậu. Nhưng trước khi bước vào cảnh giới Ngụy thần sẽ không cách nào dung hợp vào lĩnh vực, cho nên mới thay đổi khí thế của ngươi thành tình trạng như hiện nay, khí thế của ngươi ngang ngược hung mãnh như thế chỉ sợ vừa tiến vào khu mộ của Ngụy thần sẽ hấp dẫn vô số vong linh, cuối cùng không chết không thôi. Ôi... nếu ngươi không thể kiềm chế sát khí này, như vậy ta cũng không dám đi cùng với ngươi tiến vào khu mộ của Ngụy thần.
Tiếu Ân cười khan một tiếng, chuyện này quan hệ đến bí mật lớn nhất của hắn, cho dù là Hắc Long Vương cũng không thể chia sẻ được.
Từ sau khi chế tạo thần cách chất lượng kém, Tiếu Ân phát hiện ra trong quá trình chế tạo, lĩnh vực của hắn sẽ có sự đề thăng thật lớn. Mỗi một lần hấp thu tín ngưỡng lực, lĩnh vực như là nền nhà bị máy đóng cọc liều mạng ép xuống, làm nền nhà càng ép càng chặt.
Chính bởi có cơ sở từ chuyện này mà hắn mới có thể dựa vào vô tận lĩnh vực của Matt Lazo làm lực lượng lĩnh vực thoát thai hoán cốt, truởng thành hẳn lên.
Bởi vì đã thưởng thức vị ngọt của thành quả cho nên Tiếu Ân mới có thể ám chỉ Linnuo âm thầm thúc đẩy phía sau.
Quả nhiên, trong quá trình hấp thu tín ngưỡng lực, lĩnh vực của Tiếu Ân lại một lần không ngừng được gõ và nén ép.
Nhưng những lời này hắn chỉ có thể giữ ở trong long, không thể nói cho bất cứ kẻ nào biết.
Thấy biểu tình của Tiếu Ân, Hắc Long Vương than nhỏ một tiếng, nói:
- Quên đi, ngươi đã có nhiều tín đồ như vậy, cũng không có cách nào thay đổi được nữa. Lại nhớ lúc trước ta đã truyền thụ ẩn nấp thuật cho ngươi, bây giờ ngươi đã thăng tiến Ngàn năm Truyền kỳ. vây ta sẽ dạy cho ngươi phần tiếp theo, hẳn là có thể che dấu tín ngưỡng lực trên người ngươi.
Tiếu Ân vui mừng quá đỗi, dưới sự chỉ đạo của Hắc Long Vương, bỏ ra thời gian là một ngày mới hoàn toàn nắm giữ ẩn nấp thuật tiếp theo.
Bộ ẩn nấp thuật này quả nhiên là thiên hạ vô song. Một cách rất chậm rãi, sát khí hùng hậu chẳng hiểu vì sao xuất hiện chung quanh Tiếu Ân rốt cục cũng biến mất, ngay cả tín ngưỡng lực luôn chập chờn chung quanh hắn cũng khó có thể phát hiện.
Tuy nhiên Tiếu Ân lại phát hiện, bộ ẩn nấp thuật này không ngờ chuyên là để mở ra một chỗ trong lĩnh vực của hắn, dẫn tất cả lực lượng không chịu khống chế vào trong đó.
Loại phương pháp này nghe thì dường như cũng không sai biệt lắm so với phương pháp dung nhập tín ngưỡng lực vào lĩnh vực. Nhưng hiệu quả của hai phương pháp khác xa nhau một trời một vực.
Một phương pháp là chỉ có Ngụy thần mới có thể dung nhập được, còn phương pháp kia chính là tạm thời mở một không gian rồi tạm thời gửi những năng lượng không chịu khống chế vào trong đó.
Tuy nhiên, có thể sử dụng phương pháp như vậy để ẩn nấp khí tức thì cũng phải sử dụng lĩnh vực vô cùng nhuần nhuyễn, trách không được Hắc Long Vương từng nói chỉ có Ngàn năm Truyền kỳ mới có thể nắm giữ loại ẩn nấp thuật này.
Sau khi thi triển siêu cấp ẩn nấp thuật, Tiếu Ân đã trở về bộ dáng trước kia, trên người rốt cuộc cảm ứng không được nửa điểm năng lượng dao động. Khi hắn không sử dụng ma pháp, quả thực chính là Vô Danh thứ hai, ngay cả Hắc Long Vương cũng không thể liếc mắt một cái nhìn thấu sâu cạn của hắn.
Đương nhiên, nếu thật sự so sánh với Vô Danh, Tiếu Ân vẫn không bằng. Bởi vì một khi phi hành hoặc là bày bố ma pháp trận dở, hắn đều phải kích phát ma lực. Nhưng Vô Danh bất kể làm cái gì, chung quanh hắn đều không có ma lực. Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa hai người.
Cảm thụ được những biến hóa xảy ra trên người chính mình, Tiếu Ân vừa lòng gật đầu. Từ vòng cổ không gian lấy ra hai bình dược phẩm đưa cho Hắc Long Vương.
Lão long nghi hoặc nhận lấy, nhưng tinh thần ý thức vừa đảo sơ qua trên mặt lập tức lộ ra vẻ nửa mừng nửa lo.
-Khôi phục dược phẩm? Thứ tốt, ngươi là từ đâu mà có? có còn nữa không?
Tiếu Ân tức giận nhìn hắn một cái, nói:
-Đây là ta dùng thần lực kết tinh mua được, không chỉ cho mỗi mình ngươi. Lúc nãy ba vị truyền kỳ đi cùng cũng đã lay mỗi người một lọ, chẳng còn nữa đâu.
Vẻ mặt Hắc Long Vương đầy tiếc nuối, nói:
-Khôi phục dược phẩm cường đại như vậy cũng phải vài vạn năm rồi không nhìn thấy qua. Thứ này khẳng định là xuất phát từ tay dược sư chính tông cấp truyền kỳ, nếu không tuyệt đối không có khả năng có được hiệu quả mạnh như vậy.
-Ngươi khẳng định như vậy?
-Đương nhiên. Thứ dược phẩm có thể khôi phục ma lực của cấp bậc truyền kỳ và Ngụy thần như vậy muốn tinh luyện ra phi thường khó khăn, ngoài ra muốn ngưng luyện ra dược phẩm này hao phí vô số ma pháp tài liệu hơn nữa xác suất thất bại cao đến đáng sợ. Ha hả, vận khí của ngươi lúc này thật tốt. Ta có dự cảm trên con đường đi vào khu mộ của Ngụy thần cùng ngươi nhất định sẽ có nhiều thu hoạch. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Tiếu Ân nao nao. The mới biết, hoá ra khi đoạt được thứ này, quả thật là không có nửa điểm chịu thiệt.
Hai người thương lượng một lát, rốt cục ly khai Long Đảo, đi tới Nam Phương đại lục.
Trong năm người đi vào khám phá khu mộ của Ngụy thần, ba người Thiago Motta đều là những cường giả truyền kỳ danh tiếng lâu đời trên tinh cầu, mối liên kết ngầm giữa bọn họ Tiếu Ân cũng không thể chen vào, cho nên việc kết minh với Hắc Long Vương là việc tất yếu. Nói thế nên ba người Thiago Motta cũng hiểu chuyện không làm khó dễ.
Tốc độ bọn họ cực nhanh, đặc biệt thông qua thượng cổ truyền tống trận, dễ dàng bỏ qua các truyền tống trận trung chuyển trên Nam Phương đại lục, trực tiếp xuất hiện từ trận đồ ở ngay bên cạnh Thiago Motta.
Bọn họ xuất hiện vô thanh vô tức, nhưng không che dấu trang sức và dung mạo, lập tức khiến cho người phụ trách ma pháp trận chú ý.
Hiện giờ Tiếu Ân cũng không cởn là tiểu nhân vật của ngày nào. Khuôn mặt của hắn đã bị vô số thế lực vẽ lại rồi truyền bá khắp nơi. Đặc biệt các ma pháp sư hơi có chút cấp bậc đều vô cùng quen thuộc với khuôn mặt của kẻ được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất truyền kỳ trong tinh cầu này.
Vị ma pháp sự kia xoa nhẹ hai con mắt, rốt cục xác định người đột nhiên xuất hiện giữa ma pháp trận đồ trung chính là Tiếu Ân và một vị không biết tên.
Vị ma pháp sự này giật mình, lập tức sử dụng một con đường nào đó truyền tin tức của Tiếu Ân đến tay lão long quy.
Thiago Motta đã sớm phân phó, một khi Tiếu Ân xuất hiện ở các truyền tống trận trung chuyển trên các hải đảo ngoài khơi Nam Phương đại lục thì phải lập tức thông báo cho hắn biết.
Nhưng cho dù là hắn, cũng thật không ngờ Tiếu Ân có thể âm thầm không người phát hiện trực tiếp đi vào đại lục. Thủ đoạn như thế khiến lão long quy vừa cảm thấy bất ngờ vừa cảm thấy sợ sợ. Phương pháp này nếu truyền ra ngoài, vậy mấy truyền tống trận trung gian hắn bố trí ngoài hải đảo sẽ trở thành vật trang trí. Còn việc hắn phong tỏa toàn bộ các truyền tống trận hướng ra ngoài đại lục cũng sẽ hoàn toàn trở thành trò cười.
Cho nên, Thiago Motta cảm thấy vị cường giả truyền kỳ Tiếu Ân này quả thật thâm sâu khó dò, trong lòng có chút hoài nghi mơ hồ với quyết định của mình về việc hắn và những người hắn đề cử gia nhập đội ngũ của mình không biết có phải là một quyết định chính xác hay không.
Tuy nhiên lúc này tên đã trên dây, không thể không bắn, hắn cũng chẳng còn cơ hội để lựa chọn.
Sau khi nhận được tin tức, lão long quy cũng không tiếp tục ở nhà chờ, mà đích thân đi đón.
Dù sao, nơi bọn họ muốn đến là khu mộ của Ngụy thần, người biết tin này càng ít càng tốt.
Nửa ngày sau đó, Tiếu Ân và Hắc Long Vương rốt cục cũng đến chỗ ở của lão long quy bên hồ nước. Hồ nước mênh mông không một bóng người, chỉ có một lão già lẳng lặng ngồi đó.
Hai người Hắc Long Vương và long quy vừa gặp nhau lập tức cảm nhận được khí tức đồng tộc mãnh liệt trên người đối phương.
Tuy nhiên, Hắc Long Vương khí tức thuần khiết, còn long quy khí tức có phần tạp nham. Tuy rằng hai người đều vô cùng cường đại nhưng một khi tiếp xúc, người ta lập tức có thể dễ dàng nhận ra.
Thiago Motta lập tức trợn tròn mắt. Hắn kinh ngạc nói:
- Ngài, ngài là chân long dai nhân?
Long tộc đã biến mất không biết bao nhiêu năm. Thiago Motta tuyệt đối không ngờ hắn có thể gặp được trưởng thành Long tộc trên tinh cầu này. Hơn nữa cảm ứng khí tức đối phương, dường như Long tộc này cũng là một cường giả cấp bậc rất cao trong long tộc. Đặc biệt long khí tinh thuần phát ra kia tạo cho hắn cảm giác áp chế cực lớn.
Hắc Long Vương cười ha hả nói:
-Đúng vậy.
Hắn nói oang oang:
-Không thể tuởng được trong các chủng tộc á long không ngờ cũng có nhân tài như ngươi, có thể thăng tiến tới Ngàn năm Truyền kỳ và đạt tới bậc cao, quả thật rất giởi.
Tiếu Ân ngẩn ra, ánh mắt thoáng nhìn, tinh thần ý thức mang theo nghi hoặc trong lòng hắn truyền đến:
-Cái gì là bậc cao?
Hắc Long Vương biết Tiếu Ân tuy rằng thực lực siêu tuyệt đương thời, nhưng về phương diện tri thức hiểu biết thì hắn còn chênh lệch rất xa với những truyền kỳ nổi danh lâu đời. Khuôn mặt hắn cũng chẳng thể hiện điều gì, âm thầm truyền đáp án lại.
-Trong cảnh giới Ngàn năm Truyền kỳ kỳ thật cũng có thể chia nhỏ ra làm hai giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất tự nhiên là vừa mới thăng tiến Ngàn năm Truyền kỳ. Sau khi nỗ lực rất nhiều và hoàn toàn quen thuộc, có thể phóng xuất ra cấm chú chuyên biệt của riêng mình. Còn giai đoạn thứ hai có chút khó có thể đạt tới. Giai đoạn đầu thôi cũng đã có ít nhất một nửa số cao thủ cấp bậc truyền kỳ vĩnh viễn không vượt qua được.
-Á Long nhất tộc được cho là một trong những loại siêu cấp ma thú trong các cấp bậc dưới truyền kỳ. Nhưng một khi đạt tới cửu cấp rồi thì bởi vì sự không thuần khiết của dòng máu trong cơ thể mà thành tựu của bọn họ cũng bị hạn chế, tuyêt đại đa số á long mang dòng máu pha trộn không có khả năng trở thành truyền kỳ. Ngay cả khi may mắn tiến giai nhưng muốn tiến vào giai đoạn thứ hai của truyền kỳ cũng muốn vàn khó khăn.
-Nhưng lão long quy trước mặt này quả thật là một vị đã đạt đến cảnh giới Ngàn năm Truyền kỳ giai đoạn thứ hai. Chẳng qua tới cấp bậc này rồi, về cơ bản lão nhân gia hắn cũng đã đi tới bước cuối cùng, nếu muốn tiến thêm một bước cũng chỉ có hai con đường có thể lựa chọn.
-Một là đầu nhập dưới trướng một vị thần linh, nếu khi còn sống được thần linh tán thành có thể được thần linh trợ giúp dung nhập tín ngưỡng lực vào lĩnh vực, trở thành một trong vô số những Ngụy thần lệ thuộc vào thần linh.
-Một cách khác, chính là đến một số địa phương nguy hiểm đi thử vận may. Thí dụ như khu mộ của Ngụy thần thần bí khó lường kia, có lẽ có thể tại địa phương kia phát hiện cơ hội tiến giai nào đấy.
-Đương nhiên, khả năng sau cực kỳ xa vời, hơn nữa có nguy hiểm thật lớn. Nhưng đối với một truyền kỳ á long không muốn dựa dẫm vào thần linh như lão long quy mà nói, đó là con đường duy nhất dễ lựa chọn.
Tiếu Ân và Hắc Long Vương trao đổi quá nhanh, gần như là trong chớp mắt đã hoàn thành, mà thái độ lúc này của Thiago Motta đã chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Sau khi biết được Hắc Long Vương là một vị truyền kỳ chân long, lão long quy liền lập tức thả lỏng rất nhiều. Nếu nói ngay từ đầu thái độ còn có chút chần chừ, căm thù thậm chí là bài xích, thì lúc này thái độ của hắn đã chuyển thành rất thong dong tự nhiên, nói chuyện với hai người Tiếu Ân cũng không còn che che dấu dấu, thậm chí còn chủ động bẩm báo rất nhiều sự tình.
Dưới sự giải thích cực kỳ tỉ mỉ của hắn, hai người Tiếu Ân rốt cục đại khái cũng hiểu được một chút.
Kỳ thật vị truyền kỳ bá vương trong biển kia cũng là một á long. Hơn nữa nghe nói trong cơ thể chảy xuôi dòng máu Long tộc cao cấp. Theo lời vị cường giả kia nói, tuy rằng không đến mức là vương giả trong long tộc nhưng cũng có thể gần với những chân long vương giả đứng đầu Long tộc.
Nếu không như thế, vị cường giả đầu tiên phát hiện ma pháp truyền tống trận cũng không có khả năng một mình một người đi tới khu mộ của Ngụy thần, cuối cùng chỉ miễn cưỡng toàn mang trở ra.
Thiago Motta ngay từ đầu lo lắng hai ông bạn già khác không đồng ý Hắc Long Vương gia nhập. Nhưng khi hắn thấy người Tiếu Ân giới thiệu là một vị Long tộc truyền kỳ lập tức chấp nhận Hắc Long Vương.
Sau khi song phương hàn huyên vài câu, Thiago Motta cũng không dài dòng lôi thôi, mang bọn họ đến truyền tống trận đi đến nơi nào đó.
Sau khi trải qua ba lượt trung chuyển, lão long quy rốt cục như trút được gánh nặng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng hắn cũng không chú ý rằng ngoài mặt Tiếu Ân tuy cười hi hi nhưng trong lòng lại sớm đã mắng lão té tát.
Lão long quy này cứ nói cái gì đường xá xa xôi, phải truyền tống nhiều lần. Nhưng Tiếu Ân sớm có chuẩn bị trước, đã tìm được ban đồ địa hình Nam Phương đại lục và giao thứ này cho Vô Danh.
Có Vô Danh giám thị, hắn đã điều tra ra. Thiago Motta căn bản là dẫn bọn họ đi vòng quanh.
Sau ba vòng, lão quy long phỏng chừng cũng đã yên tâm, lúc này mới thực sự dẫn bọn họ tới điểm hẹn.
Đây là một tòa hài đảo cũng không tính là qua lớn, năm lọt thỏm giữa đại dương mênh mông không có giới hạn. Bên rìa hài đảo có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có hai người đang nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi, không nói gì cả, phong thái tự nhiên, phóng khoáng thoải mái.
Khi Thiago Motta xuất hiện, dẫn theo hai người Tiếu Ân lao xuống chiếc thuyền như tia chớp.
Thuyền nhỏ tuy rằng không lớn, nhưng chứa muời người cũng không cảm thấy chật chội chút nào chứ đừng nói chỉ có vài người như vậy.
Bề ngoài nhìn qua hai người kia dường như có chút già nua, người bên trái làn da ngăm đen, trên vai hắn khoác một chiếc áo cộc, trán bằng phẳng cương nghị. đầu trọc lóc sáng bóng.
Người bên phải lại có vẻ hơi trẻ tuổi hơn một chút, râu ngắn lốm đốm bạc cũng không quá dày, lại được cắt tỉa khéo léo, nhìn rất có phong độ.
Tuy nhiên khi con mắt của Tiếu Ân nhìn vào bàn cờ trước mặt người này hắn cảm thấy chấn động, không thể bình tĩnh trở lại.
Bởi vì trước mặt người này có một bộ bàn cờ được chế tạo bằng vật liệu kỳ dị, hai quân đen trắng trên bàn cờ đan xen vào nhau, hình thành một thế trận chém giết không ngừng.
Hoá ra người này không ngờ là nhất tâm nhị dụng, có thể cùng lúc làm hai chuyện khác nhau, vừa ngồi vừa tự mình đánh cờ với mình.
Hai người này sau khi phát hiện đám người lão long quy, châm rãi đứng lên. Khi bọn họ và lão long quy đứng chung một chỗ có cảm giác như những lão già gần đất xa trời.
Tuy nhiên Tiếu Ân và Hắc Long Vương lại biết, đây chẳng qua là ảo giác bọn họ gây ra cho người ta. Nếu thật sự có người nghĩ rằng bọn họ chẳng qua chỉ là một đám lão nhân sắp xuống lỗ mà xem thường, vậy cam đoan người đó đến cuối cùng ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
-Ta giới thiệu một chút.
Thiago Motta nói:
-Vị này chính là Luo Sise, bá chủ đại dương trên tinh cầu. Tiếu Ân, nô lệ đoàn của ngươi có thể trong khoảnh khắc tiêu diệt đội thuyền buôn lậu nô lê của đám quý tộc kia về cơ bản đều là do Luo Sise hỗ trợ sau lưng đó.
Tiếu Ân hướng về hắn bái một cái thật sâu, nói:
-Làm phiền Luo Sise đại nhân, thật là áy náy.
Luo Sise cười ha hả, nói:
-Không có gì, các ngươi đồng ý cùng chúng ta thăm dò khu mộ của Ngụy thần xem như đã rất nể mặt ta, chuyện kia chỉ là việc nhỏ, tiện tay mà làm thôi.
Tiếu Ân than thầm trong lòng, đối với loại người đạt đến mức như bọn họ mà nói, chuyện này quả thật chẳng qua là một chuyện bé nhỏ không đáng kể mà thôi, phỏng chừng vị vua của biển cả Luo Sise này chẳng qua chỉ là khẽ nhếch mép thì vô số cường giả trong đại dương sẽ vội vội vàng vàng vì hắn cống hiến sức lực mà không có nửa câu oán hận.
Luo Sise dứt lời, ánh mắt chuyển hướng về phía Hắc Long Vương, dần dần toát ra vẻ kinh dị không thôi.
Tiếu Ân khẽ mỉm cười, biết hắn đã phát hiện long khí trên người Hắc Long Vương.
Quả nhiên, Thiago Motta cười ha hả, nói:
-Luo Sise, vị này chính là chân long Correy đại nhân.
-Chân long đại nhân?
Trong ánh mặt Luo Sise hiện lên vẻ vui mừng, hắn hít một hơi thật sâu, nói: Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
-Đúng vậy, quả thật là một chân long thuần chủng.
Hắc Long Vương suýt ngất, hắn dù sao cũng đường đường là Hắc Long Vương, Luo Sise không ngờ dám dùng khứu giác dò xét long khí, thật sự là quá thất lễ. Nếu không phải hiện tại hắn cần người ta dẫn đường, hơn nữa thực lực của hắn chưa khôi phục toàn bộ thì e là hắn đã há mồm phun một ngụm long tức ra.
Trong mắt một vị lão nhân điểm đạm khác cũng hiện lên một chút sợ hãi pha lẫn vui mừng, dường như phi thường cao hứng đối với sự gia nhập của Hắc Long Vương.
Tiếu Ân rùng mình, lập tức hiểu được trong chuyện này khẳng định có nguyên nhân gì đó mà hắn không biết, nếu không không có khả năng ba người đều tiếp nhận không điều kiện, hơn nữa ngay cả thăm dò khảo nghiệm cũng không luôn.
Thiago Motta cười ha hả, nói:
-Vị này chính là đại lục Hoàng Kim ma pháp công hội tổng hội trưởng Beica các ha.
Tiếu Ân tò mò đánh giá hắn vài lần. Thanh danh người này vang dội như sấm bên tai, ngay cả đám người Sloppy Burger đối với hắn cũng tâm phục khẩu phục. Tuy nhiên không nghĩ tới chính là, lần đầu tiên Tiếu Ân gặp mặt, không ngờ không phải là ở đại lục Hoàng Kim, mà là ở một hải đảo không thuộc về bất cứ quốc gia nào.
-Tôn kính chân long đại nhân, Tiếu Ân, được hai người gia nhập quả thật là vinh hạnh của chúng ta.
Beica hơi hơi cúi đầu, thái độ của hắn vô cùng khiêm tốn, một chút cũng nhìn không ra hắn là chủ nhân nắm trong tay ma pháp công hội khổng lồ.
Tiếu Ân cũng khom lưng, hướng về hắn hơi hơi cúi chào một cái, nói:
-Beica đại nhân, ma pháp công hội đã ủng hộ và trợ giúp Tiếu Ân rất nhiều, Tiếu Ân vô cùng cảm kích.
Beica khẽ cười nói:
-Điều này cũng không tính là cái gì. Kỳ thật tính toàn ban đầu của ta là muốn đem ma pháp công hội giao cho Urey hoặc là ngươi. Đáng tiếc là, Urey vẫn không chịu gánh vác trách nhiệm này. Mà hiện tại thần linh giáng lâm, thế lực không lồ như ma pháp công hội vậy chắc chắn sẽ không thể bị nữ thần Ánh Trằng dễ dàng bỏ qua, cho nên...
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đầy tiếc nuối.
Ma pháp công hội đã tổn hao của hắn hơn một ngàn năm tâm huyết, nếu một ngày kia hủy hoại chỉ trong chốc lát, hắn đương nhiên là vô cùng đau đớn .
Hắc Long Vương đột nhiên mở miệng nói:
-Nữ thần Ánh Trăng cũng không phải một thần linh thích giết chóc và hưởng thụ máu tanh, chỉ cần ngươi nguyện trung thành với nàng, như vậy nàng khẳng định nguyện ý tiếp nhận ngươi.
Beica cười khổ một tiếng, nói:
-Chân long đại nhân, kỳ thật ta là tín đồ của thần linh hoàng kim hệ, tuy rằng hiện tại thần linh của hoàng kim hệ đã không còn sống ở tinh cầu này nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc thay đổi tín ngưỡng của mình.
-Hoàng kim hệ?
Tiếu Ân hô lên một tiếng kinh hãi, lập tức nhớ tới Hoàng Kim Vương Yidikalun từng dẫn hắn vào thần điện thần bí to lớn ở sâu trong sa mạc.
Beica khẽ gật đầu, nói:
-Tiếu Ân, kỳ thật trước kia ta từng gặp qua ngươi, chẳng qua khi đó ngươi vừa mới thăng cấp ma đạo sĩ, cho nên vẫn chưa xuất hiện gặp mặt. Nhưng mà không ngờ lần thứ hai gặp mặt, ngươi đã trở thành Ngàn năm Truyền kỳ.
Tiếu Ân nhẹ giọng dò hỏi:
-Ở hoàng kim thần điện sao?
-Phải!
Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Tiếu Ân lập tức hiểu được, hắn và Yidikalun khẳng định có quan hệ cực kỳ mật thiết, trách không được hắn từng đề cập đến Urey, phải biết rằng, Urey và Yidikalun cũng từng là những người bạn thân nhất.
Ánh mắt thoáng nhìn về phía Beica, Tiếu Ân hỏi:
-Ngài đang chơi cái gì vậy?
-Đây là một trò chơi, có cái tên rất thú vị, tên là cờ vây, là từ một vị thần linh hoàng kim hệ truyền lại.
Beica không nhanh không chậm nói sơ qua:
-Nếu ngươi có hứng thú, ta có thể dạy quy tắc chơi cho ngươi.
Tiếu Ân tươi cười đáp ứng, nhưng trong lòng hắn đầy nghi hoặc.
Cờ vây?
Là thần linh truyền lại hay là người ở địa cầu truyền lại? Chẳng lẽ xuyên việt đến chỗ này không chỉ có một mình mình?
Mấy vấn đề này chợt lóe lên trong đầu hắn rồi lập tức bị hắn tạm thời áp chế xuống.
Ánh mắt Thiago Motta nhìn về phía Luo Sise, vị á long của đại dương này do dự một chút rồi nói:
-Chân long đại nhân, ngài đã đến thật sự là ngoài ý liệu của chúng ta rất xa. Tuy nhiên cũng bởi vì ngài đã đến, cho nên kế hoạch của chúng ta có khả năng thành công rất cao.
Hắc Long Vương là nhân vật cỡ nào, nghe ra bèn khẽ cau mày, hỏi:
-Các ngươi gặp phiền toái gì, xin mời nói thẳng ra đi.
Trên mặt Luo Sise hiện lên vẻ xấu hổ nói:
-Vị tiền bối của ta khi phát hiện ra cái thượng cổ truyền tống trận kia tuy rằng có thể vô thanh vô tức đi đến khu mộ của ngụy thần, nhưng muốn mở truyền tống trận này nhất định phải sử dụng một loại vật phẩm làm môi giới.
-Cái gì vậy?
Vẻ mặt Hắc Long Vương không chút biểu tình hỏi.
-Long huyết!
Luo Sise dơ ngón tay cái lên, nói:
-Chỉ cần một giọt là đủ rồi.
-Vì sao lại cần long huyết?
-Vì thượng cổ ma pháp truyền tống trận này là do một vị chân long đại nhân tôn quý bố trí tuy rằng hắn đã vứt bỏ quyền sử dụng ma pháp trận. Nhưng vẫn hạ cấm chế trong truyền tống trận, trừ phi là long tộc hoặc là người có long huyết, nếu không căn bản là không thể phát động.
Hắc Long Vương chẳng nói chẳng rằng, sau nửa ngày mới hỏi:
-Đã có hạn chế như vậy lúc trước các ngươi tính đi vào như thế nào?
Luo Sise Sắc mặt ngưng trọng nói:
-Ta và Thiago Motta đều là á long, trong cơ thể cũng có long huyết loãng. Hai người chúng ta nếu phóng ra một lượng lớn máu tươi, cũng có thể miễn cưỡng khởi động truyền tống trận. Tuy nhiên...
Hắn dừng một chút, săm soi khuôn mặt vô cảm của Hắc Long Vương, nói:
-Nếu là muốn khởi động thành công, phải cô đọng một phần ba máu tươi trên người chúng ta, như vây, thực lực chúng ta sẽ suy giảm rất nhiều, không những không thể trở thành lực lượng chiến đấu chủ lực trong mộ địa mà ngược lại còn liên lụy toàn bộ đội ngũ.
Tiếu Ân và Hắc Long Vương nhìn nhau, lúc này mới hiểu được ba vị bọn họ vì sao nói hảo sự này cho mình biết.
Nếu muốn dựa vào thực lực một mình Beica đối phó vong linh trong mộ địa rồi còn phải chiếu cố hai người bọn họ, điều này quả thật là có chút qua sức.
Vị tiền bối của Luo Sise kia phỏng chừng cũng đã đánh giá mình quá cao, một người sau khi đã tổn thất rất nhiều máu tươi mà còn dám tiến vào cuối cùng ngược lại mất luôn tính mạng.
Còn Luo Sise thấy được bài học này nên lôi kéo thêm hai cao thủ cấp bậc truyền kỳ. Nhưng những nguy hiểm của mộ địa cuối cùng cũng ra ngoài phạm vi bọn họ có thể chịu đựng, cho nên bọn họ mới có thể nghĩ tới tìm Tiếu Ân ngoại viện tương trợ, chỉ có điều không nghĩ tới chính là, Tiếu Ân không ngờ dắt một chân long tới mà thôi.
Hắc Long Vương trầm ngâm một chút, khẽ vung tay đáp ứng.
Về tính về lý, cái giá phái trả của việc hắn mất một giọt máu tươi thấp hơn rất nhiều so với hai vị đại cao thủ cấp bậc truyền kỳ mất đi một phần sức chiến đấu.
Trên mặt Thiago Motta và Luo Sise hiện ra nụ cười như trút được gánh nặng, tuy rằng bọn họ là cường giả cảnh giới truyền kỳ, nhưng bất kể là ai mất một phần ba lượng máu trong cơ thể cũng sẽ cảm thấy sống không thoải mái. Bây giờ có Hắc Long Vương tiếp nhận trách nhiệm này, bọn họ tự nhiên là vui vô cùng.
Thấy moi người thương nghị xong, Tiếu Ân cũng không nói gì, trong lòng hắn chỉ không ngừng ngạc nhiên chuyện một người cao ngạo như Hắc Long Vương không ngờ cũng có lúc thởa hiệp. Xem ra việc tiến vào khu mộ của Ngụy thần đối với hắn mà nói, khẳng định là một chuyện cực kỳ trọng yếu.
Theo thói quen giơ tay lướt qua vòng cổ không gian một cái, Tiếu Ân lấy ra ba bình dược phẩm phân cho ba người Thiago Motta.
Ba người bọn họ đương nhiên biết rõ bên trong này là cái gì. Cũng bởi vì thứ này mà ba vị này khi nghe Tiếu Ân đề xuất muốn lũng đoạn thị trường buôn bán hắc nhân nô lệ trên đại lục đã tỏ thái độ dóc lòng hợp tác. Và cũng bởi vậy mà họ không tiếc hạ sát thủ, gây ra một trận mưa máu gió tanh trong đám quý tộc buôn bán nô lệ các nơi.
Bây giờ sau khi có được ba bình dược phẩm này, bọn họ cũng không nhìn kỹ chỉ liếc mắt một cái, trong lòng cực kỳ vừa lòng.
Dù sao, đối với cao thủ cấp bậc truyền kỳ mà nói, một lọ dược phẩm như vậy, chẳng khác nào là một cấm chú, hoặc có thể nói là một tính mạng khác, nếu không phải như thế, ở hội đấu giá, cũng không có khả năng bán ra với cái giá khủng bố như thế.
Luo Sise giơ tay vẫy một cái, đáy biển lập tức sôi trào lên.
Thuyền nhỏ dưới tác dụng của sóng biển, dùng tốc độ như tên rời cung lao vào biển cả.
Hắc Long Vương nhíu mày, nói:
-Quá chậm.
Luo Sise hơi hơi hạ thấp người, nói:
-Chân long đại nhân, ở chỗ thượng cổ truyền tống trận có cấm chế thần bí bảo vệ, từ trên bầu trời không thể bay vào.
Hắc Long Vương bật cười, cũng không có phản bác gì nữa, nhưng trong lòng hắn đầy khinh thường. Chuyện bố trí cấm chế chung quanh truyền tống trận kỳ thật vô cùng bình thường. Cái gì mà cấm bay cơ chứ, chẳng qua là thực lực người tiến vào không đủ, nếu hắn hoàn toàn khôi phục thì đảm bảo có thể bay vào trong đó mà không tổn hao một cọng tóc.
Tuy nhiên hiện tại, Hắc Long Vương vẫn thành thành thật thật ngồi trên thuyền, đợi Luo Sise dẫn đường.
Năng lực khống chế đại dương của vị vương giả biển cả này có thể nói là cực phẩm. Chiếc thuyền nhỏ tăng tốc dần, nhìn như bơi từ từ giữa biển cả bao la không bờ bên nhưng kỳ thật tốc độ so với phi hành cũng không chậm hơn là bao.
Mấy giờ sau, chiếc thuyền nhỏ đột nhiên ngừng lại, xung quanh vẫn như trước là biển cả mênh mông trải dài đến ngút tầm mắt. Một chiếc thuyền nhỏ trơ trọi ở đây nhỏ bé đến thê lương.
Luo Sise nhìn mọi người, nói:
-Chúng ta phải xuống biển, các vị xin chú ý.
Dút lời, nước biển tự tách ra, con thuyền của mọi người cứ như vậy chìm xuống. Sau một lát, khi bọn họ chìm sâu hơn mặt biển năm thước, nước biển trên đỉnh đầu chợt khép lại.
Một vầng sáng mông lung nổi lên bên người mọi người, cỗ ánh sáng này giống như có một loại lực lượng thần bí chắn tất cả nước biển ở ngoài năm thước.
Trong tay Luo Sise cầm một hạt châu tròn vành vạnh trong suốt màu bạc. Năng lượng dao động trên bề mặt nó tuy rằng mỏng, nhưng cho dù là thế thì chỉ cần đi vào biển dường như có thể dễ dàng khiến nước biển cùng bọn họ bảo trì một khoảng cách nhất định.
-Luo Sise tiên sinh. Đây là cái gì?
-Đây là thứ đồ duy nhất mà lần tiến vào khu mộ Ngụy thần trước tình cờ chúng ta thu hoạch được.
Luo Sise khẽ thở dài:
-Đó là vật phẩm dùng để bồi táng (CBRO: chôn cùng) mà ta tìm được trong một ngôi mộ Ngụy thần, chẳng những có thể tách nước biển, ngay cả sương mù cũng có thể tách ra.
-Thứ tốt!
Tiếu Ân nói rất thành thật.
Luo Sise khẽ lắc đầu, nói:
-Thứ này chỉ có thể tách nước biển và sương mù do tự nhiên hình thành, nếu có người khống chế, sử dụng ma pháp công kích, thì lại không tách được.
Tiếu Ân khẽ a một tiếng, hứng thú đối với thứ này giảm đi rất nhiều.
Nếu không thể tách những thứ gì do ma pháp chế tạo, như vậy thứ này đối với pháp sư cường đại như bọn họ về cơ bản không có tác dụng gì.
Nhưng mà, không hiểu sao, Tiếu Ân có cảm giác mơ hồ rằng dường như thứ này hẳn là còn có diệu dụng khác, chỉ có điều trước mắt không thể phát huy ra mà thôi.
Tuy nhiên hiện tại cũng không phải lúc thích hợp để thảo luận, cho nên Tiếu Ân cũng ngậm miệng lại, chỉ có điều đem thứ này đặt ở trong lòng.
Không ngừng lặn xuống, Tiếu Ân đột nhiên phát hiện, hoá ra dưới đáy biển không ngờ có một tòa núi lớn chìm xuống.
Từ hình dạng tòa núi lớn nhìn thấy dưới đáy biển, phỏng chừng trước kia là một tòa hải đảo, chỉ có điều không biết vì sao không ngờ chìm xuống đáy biển.
Luo Sise khống chế dòng nước trong biển, làm cho bọn họ tránh được đỉnh tòa núi lớn này, chậm rãi hạ xuống sườn tòa núi lớn.
Bên ngoài vầng sáng mông lung có vô số sinh vật của đáy biển, trong đó có cả những sinh vật ăn thịt hung hãn.
Trong đó có một đám cá mập, dường như ma thú rất có hứng thú đối với phiến hào quang này, không ngờ có xu thế muốn công kích.
Đám người Tiếu Ân căn bản là không thèm để ý tới. Cái thứ ma thú chỉ mới cấp ba cấp bốn này cho dù cả ổ nhà nó bu vào cắn, chúng nó cũng cắn không nổi vòng bảo hộ cấp bậc truyền kỳ.
Tuy nhiên, sắc mặt Luo Sise khẽ biến, hắn hơi tản ra một chút khí tức của mình, lập tức tất cả sinh vật đáy biển đều giống như thấy quỷ chạy trốn tới địa phương cực xa, không còn bất cứ một sinh vật nào dám can đảm đến mạo phạm tôn nghiêm bậc vương giả của biển cả.
Bên sườn núi có một sơn động vô cùng bí mật, xung quanh đầy hải quỳ phất phơ trong làn nước.
Luo Sise không chút do dự điều khiển chiếc thuyền nhỏ đi vào trong sơn động. Rẽ trái rẽ phải một hồi, rốt cục đi tới một tòa ma pháp trận thật lớn.
Con đường đi trong hang động dưới đáy biển khúc khuỷu ngoằn ngoèo, đá biển lung linh, kỳ ảo dị thường, như đang ngạo du chốn long cung.
Nhưng mà, cảnh sắc nơi này mặc dù kỳ lạ và đầy sức hấp dẫn khác thường, nhưng sự chú ý của đám người Tiếu Ân lại toàn bộ tập trung vào ma pháp trận khổng lồ trước mặt.
/482
|